Chương 2012 - Trung Khuyển Thị Vệ (20)
Edit : Bé Mây
Beta: SA
=================
Sơ Tranh không thèm để ý, ngày thứ hai đã quay về Yến phủ.
Yến Khâm đối với việc cô thường thường trở về đã thành thói quen, chỉ bảo hạ nhân chuẩn bị đầy đủ đồ cô thích ăn.
Hằng ngày, Sơ Tranh đều xúi giục Yến Khâm tạo phản.
Yến Khâm: “......”
Đột nhiên không muốn để muội muội này vào cửa nữa.
Cũng may tính tình Yến Khâm đối với người muội muội này rất tốt, hoàn toàn không có dấu hiệu nổi giận, chẳng ừ chẳng hử câu nào.
Sơ Tranh xúi giục xong, chuyển đề tài: “Ca, huynh hiểu biết bao nhiêu đối với Sư Dịch?”
Cuối cùng Yến Khâm cũng ngẩng đầu: “Muội hỏi tới hắn làm gì?”
“Hỏi chút thôi.” Biểu hiện Sơ Tranh rất thản nhiên, không nhìn ra dị thường: “Nói cho muội nghe thử.”
Yến Khâm suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn nói: “Huynh cũng không hiểu biết nhiều lắm về hắn.”
“Vậy mà huynh còn dám phái hắn tới nơi này của muội?” Ngươi là anh ruột của ta thật sao?
“Đại khái là hơn hai năm trước, huynh đã cứu hắn một lần.” Yến Khâm nói: “Người này mặc dù nói ít một chút, nhưng vẫn là người đáng tin.”
Nếu như không phải đã xác định Sư Dịch sẽ không làm càn, Yến Khâm cũng không dám để hắn đi bảo vệ cô.
Sơ Tranh như có chút đăm chiêu, nhưng thật ra cũng đồng tình với lời nói của Sư Dịch.
Bởi vì Yến Khâm đã từng cứu hắn…
“Trên người hắn có huyết hải thâm cừu gì không?”
Lông mày Yến Khâm nhăn lại, có lẽ cảm thấy vấn đề Sơ Tranh đang hỏi rất kỳ quái.
“Có phải muội phát hiện ra gì rồi hay không?”
“Không có, muội chỉ tùy tiện hỏi một chút.” Mặt Sơ Tranh rất nghiêm túc, Yến Khâm thấy thế cũng không nỡ lòng nào hoài nghi.
Cơn ‘muội khống’ của Yến Khâm nổi lên, thực sự không cách nào chống cự được Sơ Tranh, chỉ có thể nói: “Trên lưng hắn có đeo một ít thù hận, nhưng mà huynh cũng không rõ ràng cho lắm, hình như có liên quan đến Khấu gia.”
Họ Khấu?
Sơ Tranh lược bỏ trong trí nhớ một lượt, cũng không phát hiện ra có họ nào như vậy.
“Khấu gia nào?”
“......” Yến Khâm thở dài: “Nhà ngoại của Tam hoàng tử.”
Sơ Tranh: “......”
Sơ Tranh giờ mới nhớ, hình như là họ Khấu thật.
Thế nhưng căn bản Khấu gia kia vốn chẳng có cảm giác tồn tại gì, cứ nhìn địa vị Tam hoàng tử là biết.
Sư Dịch với bọn họ có thù gì?
Để Sư Dịch bảo vệ Sơ Tranh, là bởi vì đúng lúc Sư Dịch cũng muốn đi tới phủ Tam hoàng tử, chứ giữa Yến Khâm với Sư Dịch cũng không phải quan hệ chủ tớ.
Sư Dịch gọi Sơ Tranh như thế, hoàn toàn là do bản thân hắn lựa chọn.
Có thể là Sư Dịch cảm thấy phải trả ơn cứu mạng của Yến Khâm, có tạm thời nhận Sơ Tranh làm chủ tử, cũng không có gì không ổn.
“Ca, huynh nên thật sự suy nghĩ về việc tạo phản chút đi.”
Sơ Tranh ném lại câu nói này, mang theo Nghênh Hương rời đi.
Yến Khâm: “......”
-
Ba ngày sau.
Sơ Tranh nghe nói Yến Khâm ‘buộc’ Hoàng đế tra xét nhà một đại thần, đại thần kia không thuộc phe Yến Khâm, cho nên bên ngoài đều nói Yến Khâm đang diệt trừ phe đối lập.
“Tiểu thư, Đại nhân....”
“Huynh ta đã bước một bước đầu tiên, đây chính là bước đầu thành công, chúng ta phải tin tưởng hắn!”
“Hả?”
Mặt mũi Nghênh Hương đầy mờ mịt.
Tiểu thư đang nói cái gì vậy?
Sơ Tranh đột nhiên hỏi một câu: “Tam hoàng tử đang ở trong phủ sao?”
“Ở… Ở.” Nghênh Hương trả lời theo bản năng, ngược lại lại cảm thấy kỳ quái, Tiểu thư đột nhiên hỏi Tam hoàng tử làm cái gì?
“Đi.”
Sơ Tranh đứng dậy đi ra ngoài.
“Tiểu thư, đi đâu vậy?” Nghênh Hương vẫn còn lờ mờ.
“Đi xem xem Tam hoàng tử còn sống không.” Nếu như còn sống, ta lập tức giúp hắn ‘chín’ hơn một chút.
“......”
Mi tâm Nghênh Hương nhảy thình thịch, may mắn người trong Cẩm Tú Các không có nhiều, không ai nghe thấy Tiểu thư vừa nói ra lời đại nghịch bất đạo này.
Sơ Tranh đi đến cửa viện, lại lui về, đẩy Sư Dịch ra.
Trưởng Tôn Hành vừa hồi phủ không bao lâu.
-
Nghe thấy Sơ Tranh tới, trên mặt Trưởng Tôn Hành vừa tỏ ra chán ghét, cũng lại cảm thấy kỳ quái.
Nữ nhân này bình thường còn ước gì không thể gặp mình, trông thấy hắn đều đi vòng qua… Sao hôm nay lại tìm đến tận cửa?
Chẳng lẽ gần đây mình không đi tìm nàng, nên rốt cuộc không nhịn được rồi sao?
Nghĩ tới đây, Trưởng Tôn Hành cười lạnh một tiếng, để Sơ Tranh đi vào.
Nghênh Hương bị Sơ Tranh giữ ở bên ngoài, người dẫn đường cũng rất nhanh đã lui đi, thư phòng cũng chỉ còn lại Sơ Tranh và Trưởng Tôn Hành.
Trưởng Tôn Hành ngồi sau bàn, trên mặt mang theo nụ cười nhạt mỉa mai: “Hoàng tử phi, trước đó ta muốn gặp ngươi cũng không có cơ hội, ngày hôm nay ngọn gió nào lại thổi ngươi tới đây?”
Sơ Tranh cũng không thèm phản ứng với châm chọc khiêu khích như nhìn thấu được cô của Trưởng Tôn Hành, cực kỳ bình tĩnh nói: “Tam hoàng tử, ta có vấn đề muốn hỏi ngươi.”
Trưởng Tôn Hành: “Ngươi có một người ca ca lợi hại như vậy, còn có vấn đề gì cần phải hỏi ta?”
“Đương nhiên là vấn đề chỉ có ngươi mới trả lời được.”
Ngươi cho rằng ta thích tìm ngươi lắm chắc?
Trông thấy con hàng này là ta lại muốn làm mấy chuyện giá trị quan chủ nghĩa xã hội không cho phép.
Trưởng Tôn Hành nhíu mày.
Hắn nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn nói: “Vấn đề gì?”
Hắn ngược lại muốn xem xem nữ nhân này có thể chơi đùa ra cái dạng gì?
Sơ Tranh: “《 Đô Lan ký sự 》, quyển sách này ở chỗ ngươi không?”
Thời điểm Sơ Tranh vừa nói ra mấy chữ ‘Đô Lan ký sự’, đuôi lông mày của Trưởng Tôn Hành nhăn lại, đáy mắt hiện lên tia hoảng hốt.
Trưởng Tôn Hành nhanh chóng ngăn chặn điểm dị thường này, hừ lạnh một tiếng: “Ngươi nói gì cơ?”
Nhưng Sơ Tranh đã nhìn ra điểm bất thường này của Trưởng Tôn Hành, ý tứ không rõ hỏi lại: “Ngươi không biết?”
Lúc này trên mặt Trưởng Tôn Hành đã hoàn toàn không nhìn ra bất cứ dị thường nào: “Tại sao ta phải biết? Ngươi tìm đồ mà lại đến chỗ của ta, ngươi coi nơi này của ta là gì?”
“Vậy để ta giúp ngươi nhớ lại.”
“? ? ?”
Sơ Tranh vén tay áo lên, đi tới chỗ Trưởng Tôn Hành.
Khí thế Sơ Tranh cực kỳ hung dữ, đáy lòng Trưởng Tôn Hành cảm thấy không ổn, lông mày đã nhăn thành chữ xuyên (川) : “Ngươi muốn làm gì?”
Sơ Tranh ‘thân thiện’ nhắc nhở: “Đừng kêu, dù sao cũng không có ai nghe thấy, không bằng tiết kiệm chút sức lực đi.”
Trưởng Tôn Hành: “? ?”
-
Trưởng Tôn Hành rất nhanh đã hiểu lời Sơ Tranh nói có ý gì.
Động tĩnh trong thư phòng lớn như vậy, vốn đám tùy tùng phải đang canh giữ bên ngoài, vậy mà lúc này đến một bóng người cũng không có ai đi vào.
“Ta không biết ngươi đang nói… Á!”
Trưởng Tôn Hành kêu thảm một tiếng, sắc mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh đã lả tả rơi xuống, vạt áo ướt đẫm một mảng.
Đau…
Đau quá…
Cứ như cả tứ chi muốn tách ra khỏi người đến nơi.
Sơ Tranh ngồi trên chiếc ghế vốn nên thuộc về hắn, bắt chéo chân, một tay chống cằm, một tay khác đặt trên đầu gối, chậm rãi gõ gõ: “Tam hoàng tử, suy nghĩ cho kĩ, ta còn rất nhiều thời gian.”
Trưởng Tôn Hành: “......”
Đầu ngón tay Sơ Tranh vừa khẽ nhúc nhích, Trưởng Tôn Hành đã hét thảm lên một tiếng.
Nữ nhân này…
Căn bản nàng cái gì cũng không làm, vậy mà bản thân mình lại hoàn toàn thể không nhúc nhích được.
Rốt cuộc nàng đã dùng cái năng lực quái quỷ gì vậy!
Trưởng Tôn Hành kiên trì một hồi, cuối cùng thật sự không kiên trì nổi nữa.
Hắn cảm thấy nếu mình còn không nói, nữ nhân này thật sự sẽ chơi chết hắn.
“Ta nói… Ta nói!”
Đầu ngón tay Sơ Tranh khẽ nâng, trong nháy mắt, Trưởng Tôn Hành cảm thấy đau đớn trên người mình lập tức biến mất, có một loại cảm giác vừa sống sót sau đại nạn.
“Ở đâu?”
Trưởng Tôn Hành quỳ rạp trên mặt đất, giọng nói khàn khàn: “Ở… Phòng của ta.”
Sơ Tranh để Trưởng Tôn Hành đứng lên, đẩy hắn đi ra ngoài.
Con ngươi Trưởng Tôn Hành sáng lên, rời khỏi nơi này, không chừng hắn lập tức có thể cầu cứu được rồi…
Nhưng mà hy vọng của Trưởng Tôn Hành chưa gì đã bị dập tắt.
Sau khi rời khỏi đây hắn lại phát hiện, mình căn bản không thể nói chuyện.
Miệng giống như bị người ta gắt gao bịt lại, ngay cả thân thể cũng không thể động đậy, chỉ có thể đi về phía trước.
================
#ngân_tuyến_said: Cái méo gì cũng đến tay t…. =))))))))
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro