Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 87+88+89+90: cố chấp lão công ngươi cút ngay(34+35+36+37)


Trước khi Đường Hoan đi, Vinh Dịch còn cố ý đưa 'túi chườm đá' được chế tác thô sơ giản dị cho cô.

Thanh niên treo lên nụ cười lưu manh, vươn tay xoa loạn tóc Đường Hoan, hận sắt không thành thép mà chọc cái trán của cô, nửa uy hiếp nửa nghiêm túc mà dặn dò," Trên đường nhớ đắp để giảm dị ứng, thân thể em không thể uống thuốc linh tinh, chỉ có thể trị liệu vật lý kiểu này."

"Về sau không được ăn đồ cay nữa, nghe không? Chờ hai năm sau, anh chắc là có thể đứng vững gót chân ở Lâm thị, tới lúc em trở lại Lâm thị, anh bảo kê cho!"

Đường Hoan thích nghe mấy cái hứa hẹn đơn giản thô bạo kiểu này!

Ai mà không hi vọng lúc mình ra ngoài có người che chở!

Vì thế liên tục gật đầu, cười tủm tỉm, "Ok!"

Lý bí thư không sợ chết mà quan sát sắc mặt của Boss nhà mình một chút, lúc đầu, chỉ là nhiều mây.

Sau đó là từ nhiều mây chuyển sang mưa rào có sấm chớp.

Bây giờ chắc là.......

Cơn lũ bất ngờ đổ bộ đi!

"Lâm Dĩ Hoan." Sau khi rời khỏi phòng khách, Tiêu Liệt mở miệng, sắc mặt không tốt.

Đường Hoan không kiên nhẫn nhíu nhíu mày," Bây giờ cơ thể tôi rất không thoải mái, muốn xé bức thì chờ khôi phục lại hẵng tính."

Tiêu Liệt nghe được mấy câu nói tràn ngập mùi thuốc súng này, tức khắc liền vươn tay nắm lấy cổ tay Đường Hoan, nắm bóp ở chỗ mà mẹ Lâm nắm ra một vòng xanh tím, Đường Hoan đau đến âm thầm chửi thề một vạn câu, thuận đường còn mém xíu lảo đảo.

"Lúc vừa rồi mắt đi mày lại với người ta, không thấy được em không thoải mái, bây giờ ngược lại là không thoải mái?"

Tiêu Liệt tức giận đến mở miệng châm chọc.

Đường Hoan còn chưa kịp nói chuyện, đã nghe được một âm thanh âm dương quái khí, "Sách, đây không phải đã từng, Tiêu tổng sao?"

Hai chữ ' đã từng' còn đặc biệt nhấn mạnh.

Người tới ăn mặc một thân tây trang thủ công màu xám, nhìn thì cũng ra hình người phết, nhưng lại không phát huy được khí chất 'phi phàm' của tây trang, nhìn qua cho người ta một cảm giác mạc danh mỏ chuột tai khỉ.

Địch ý trong mắt anh ta không hề che giấu khi nhìn Tiêu Liệt, nói chuyện cũng rất hùng hổ dọa người.

"Tôi nhớ rõ trước kia từng gặp Tiêu tổng một lần, kia phải gọi là thân như tùng bách, bây giờ sao lại phải ngồi trên xe lăn rồi?" Lần đó chỉ là đứng nhìn từ xa, bởi vì là con riêng, đã bao giờ có cơ hội đến gần người thừa kế cao cao tại thượng?!

Anh ta vốn cho rằng cả đời này chỉ có thể là một đứa con riêng bị mọi người quên lãng, không nghĩ tới hắn cũng sẽ có cơ hội xoay người!

Tất nhiên, Tiêu Liệt biết người trước mặt là ai.

Tiêu Hải, Tổng giám đốc vừa nhận chức.

Một con rệp mà ngày thường hắn cũng lười phản ứng! Vừa đắc thế một chút, thì sẽ giống như chó điên cắn loạn khắp nơi.
"Sao lại không nói gì? Chẳng lẽ sau khi hỏng chân, bị đả kích thành người câm rồi sao?"

Người bò lên từ tầng chót, lòng có bao nhiêu khổ, miệng liền sẽ độc bấy nhiêu, ánh mắt cũng rất thiển cận, chọc giận Tiêu Liệt nhiều lần, đơn giản chỉ là cảm thấy trước mắt địa vị của bản thân cao, có thể tận tình đạp Tiêu Liệt xuống lòng bàn chân!

"Đến tham gia hôn lễ của cô gái mình âu yếm, chú rể là anh em tốt của mình, cảm giác này thế nào?"

Tiêu Liệt mắt lạnh trầm mặc, làm cho Tiêu Hải càng thêm hung hăng ngang ngược.

Sau khi nhìn thoáng qua Đường Hoan, giở giọng lưu manh mà nói," Bất quá cưới em gái cô ấy cũng được. Thời điểm ở trên giường, nhìn gương mặt y hệt gương mặt của cô gái mình âu yếm, thượng lại là em gái cô ấy, cảm giác này có sướng hay không?"

Đường Hoan:.......

Cái mả mẹ nhà mi, xé bức thì xé bức đi, lôi tôi vào làm đéo gì?

Hơn nữa còn nói mấy câu ghê tởm như vậy!

Ngay sau đó Tiêu Hải lại cười nhạo một tiếng, "Nga, ngại quá, tôi quên mất! Bây giờ anh hỏng chân rồi, muốn thượng cũng không thượng được!"

Sắc mặt Tiêu Liệt âm u, tay đã bất giác siết thành quyền.

Một vai hề nhảy nhót lung tung, tuy rằng không xứng để hắn chú ý tới. Nhưng nếu cứ để anh ta tùy ý nhảy nhót như thế, cũng rất là khó chịu!

Thời điểm mà hắn siết tay, Đường Hoan đã hung hăng mà ra nắm đấm....

"Cút mẹ mày đi!"

Chương 35:

Đường Hoan nhịn đau đánh nhau, cũng không mạnh như bình thường được.

Thân thể Tiêu Hải vốn đã bị tửu sắc đào rỗng từ trước, lại thêm thình lình bị Đường Hoan nện một cú, lảo đảo ngã trên đất.

"Cũng không soi gương xem mình là bộ dáng gì, còn không biết xấu hổ cười nhạo Tiêu Liệt người ta gãy chân! Chân mày không gãy thì cũng không cao hơn người khác được bao nhiêu đâu, dựa vào cái gì mà cảm thấy mình hơn người khác!"

Đường Hoan đẩy ngã anh ta trên đất, giương nanh múa vuốt mà cào.

Ghét nhất là ai đó ngả ngớn mà dùng dâm ngôn uế ngữ nói về cô! Phảng phất như làm cô thấy được bóng dáng của lão già viện trưởng cô nhi viện kia, tuổi đã một bó lớn mà còn gây họa mấy đứa nhỏ!

"Cảm giác bị người ta đánh có sướng hay không?"

Tiêu Hải hận nhất, chính là người khác nói anh ta lùn!

Tiêu Liệt không nghĩ đến, vì bảo vệ hắn, cô có thể làm được như vậy.

Lúc mà hắn ngây người, Tiêu Hải đã phản kích lại, hung hăng đẩy ngã Đường Hoan sang một bên, lại đá vào ngực cô một cái trước khi bị Lý bí thư kéo ra.

Đều là người bò lên từ tầng chót, sẽ có những chiêu thức làm người khác đau đớn nhất khi đánh nhau.

"Lâm Dĩ Hoan!" Khóe mắt Tiêu Liệt như muốn nứt ra.

Hắn chưa bao giờ cảm thấy mình hoảng như vậy, sắc mặt cũng đã trắng bệch.

Đường Hoan cuộn tròn thành một đoàn, cảm thấy chỗ nào cũng đau, đôi mắt mờ dần đi, không thể nhìn rõ mọi thứ.

"Còn thất thần làm gì, nhanh chóng đến bệnh viện!" Tiêu Liệt hận bây giờ mình không đứng lên được, chỉ có thể giận dữ hét với Lý bí thư.

Trên đường đến bệnh viện, cả người Đường Hoan vẫn luôn co rút run rẩy. Tiêu Liệt ngồi ở ghế sau, ôm cô vào lòng, lúc này mới phát hiện cô thật sự rất nhỏ bé, ôm vào thật sự rất nhẹ, giống như là một trang giấy.

Đường Hoan co rút từng trận.

Tay Tiêu Liệt không kềm chế được run rẩy, nhẹ nhàng vỗ về lưng cô.

.........

" Cũng không có gì đáng ngại, chỉ là dị ứng nhẹ với ớt cay, lại thêm kì sinh lý đến sớm, cộng thêm bị đá một cái!"

Người đàn ông mặc áo blouse trắng mang kính đen, nghiêng người dựa trên khung cửa.

"Cô ấy không chỉ bị đá một cái! Cô ấy mắc bệnh tim bẩm sinh!" Đề cập đến vấn đề này Tiêu Liệt liền nghiến răng nghiến lợi nhắc nhở.

"Tôi nói không đáng ngại thì là không đáng ngại, tôi là bác sĩ, cậu còn không tin tôi? Tôi nói này A Liệt, hình như tôi chưa từng thấy cậu quan tâm một cô gái như vậy nhà.... "

Tống Minh Trạch tựa tiếu phi tiếu mà nhìn Tiêu Liệt.

Bản thân chỉ xuất ngoại giao lưu một thời gian, Tiêu Liệt, Lâm Dĩ Nhu và Trình Ánh vậy mà quậy ra chuyện lớn như vậy. Hơn nữa trong thời gian ngắn, cả ba đều đã kết hôn!

Còn lôi theo một Lâm Dĩ Hoan không liên quan gì.

"Cô ấy dị ứng với ớt cay?"

Tiêu Liệt nghĩ tới những nốt mẩn đỏ trên mặt Đường Hoan, bất giác siết tay.

Ngay sau đó lại nghĩ tới mình không kiên nhẫn quát lớn một câu lúc đó, chỉ có thể tức giận nện một quyền lên tay vịn xe lăn.

"Cô bẩm sinh đã mắc bệnh này, có biện pháp điều dưỡng không?" Tiêu Liệt lại lấy ra bình thuốc Bảo Tâm Ninh, "Loại thuốc này có tác dụng hay không? Có loại thuốc nào tốt hơn không?

Tống Minh Trạch hơi hơi híp mắt.

Hắn hiểu khá rõ về Tiêu Liệt.

Trước giờ thật sự rất kiêu ngạo, thật đúng là chưa thấy quan tâm cô gái nào như vậy!

" A Liệt, cậu thật lòng à?" Tống Minh Trạch nghiêm túc hỏi.

Ngón tay Tiêu Liệt khẽ run theo bản năng.

"Hay là, cậu xem cô ấy như thế thân của Lâm Dĩ Nhu?"

"Tôi không có thói quen xem bất kì ai trở thành thế thân." Tiêu Liệt nhíu mày. Cô là một người tươi sáng, không phải con rối, không có khả năng cũng không thể trở thành thế thân của kẻ khác!

"Cậu đừng nói là, trong một thời gian ngắn, cậu buông bỏ chấp niệm mười mấy năm là Lâm Dĩ Nhu, thích Lâm Dĩ Hoan nha!"

Chương 36:

"Cậu đừng nói là, trong một thời gian ngắn, cậu buông bỏ chấp niệm mười mấy năm là Lâm Dĩ Nhu, thích Lâm Dĩ Hoan nha!" Tống Minh Trạch nói.

Tiêu Liệt phản bác, "Không phải!"

"Lâm gia và Trình Ánh hại tôi ngã xuống đáy vực, Lâm Dĩ Hoan cũng góp một tay. Huống chi cô ta lôi thôi lếch thếch lại còn ngang ngược hung dữ, tôi mà thèm thích á?"

"Tôi chỉ xem cô ta như người hầu tới chuộc tội mà thôi! Nếu cô ta mà chết ở chỗ tôi, sẽ đen đủi!"

Tống Minh Trạch giơ tay tỏ vẻ đầu hàng.

Xem bộ dáng vội vàng biện giải mà còn hùng hổ dọa người của cậu đi. A Liệt a, cậu dám nói trong lòng mình không có quỷ à?

Cậu có phải đã quên khi cậu tính kế trên thương trường, cho dù có phá luôn cửa nhà cậu, cậu vẫn có thể ung dung trấn định vẻ mặt cao ngạo ném người đi.

Cậu bây giờ, gấp không chờ nổi muốn phản bác cái gì?

Nhưng Tống Minh Trạch cũng biết bây giờ hắn không nên nhiều lời. Tính tình Tiêu Liệt, anh càng muốn chứng minh hắn bất thường, hắn càng bắn ngược đến lợi hại.

"Cô ấy tỉnh rồi."

Sau khi Tống Minh Trạch tiếp điện thoại của hộ sĩ, nói với Tiêu Liệt.

Người đàn ông vừa rồi gấp không chờ nổi mà phản bác, tâm tư cãi cọ cũng biến mất ngay lập tức, mà là gấp không chờ nổi đẩy xe lăn đi vào phòng bệnh.

Tống Minh Trạch nhìn tình trạng này, lo lắng nhíu nhíu mày.

Bệnh tim bẩm sinh, làm gì có biện pháp trị tận gốc, nhiều lắm chỉ là không để tuổi xuân chết sớm mà thôi.

Tính cách A Liệt, hại người hại mình.

Lâm Dĩ Nhu khỏe mạnh còn bị hắn dọa thành như vậy, huống gì Lâm Dĩ Hoan vốn sinh ra đã yếu ớt......

Trong phòng bệnh.

Đường Hoan đã đỡ hơn một chút, nhưng sắc mặt vẫn khó coi đến dọa người.

Tiêu Liệt thấy người ngày thường luôn tung tăng nhảy nhót, miệng lưỡi sắc bén. Giờ phút này sắc môi trắng bệch, suy yếu đến mức này, cảm thấy trái tim có hơi nhói.

Trong lòng nghĩ.

Rõ ràng là một người phụ nữ điêu ngoa ngang ngược, lại mắc phải bệnh này. Thôi, về sau tận lực nhân nhượng cô một chút, đỡ phải đến lúc đó chết ở trong nhà, đen đủi!

.........

Thời gian trôi qua một cách bình đạm như nước.

Từ khi Lâm Dĩ Nhu kết hôn với khí vận chi tử Trình Ánh, tiến độ nhiệm vụ đã đình trệ. Chỉ có thể chờ đến ba năm sau, mới có thể đột phá.

Trong ba năm này, tính tình táo bạo của Tiêu Liệt trở nên sâu không lường được. Mặc dù cũng có lúc tức giận, nhưng ngón tay cũng chỉ chậm rãi đánh lên tay vịn xe lăn, làm cho người ta không thể phân biệt được hỉ nộ.

Cái gì, bạn muốn hỏi về Tiêu thị hả?

À, một năm trước nó đã bị Tiêu Liệt hoàn toàn khống chế trong lòng bàn tay, Tiêu Kim Trung dưỡng lão ở nông thôn, Nông Gia Nhạc* hẳn là chơi cũng không tồi...

(* là một hình thức kinh doanh, nó được mở để người thành phố có thể trải nghiệm cuộc sống ở nông thôn. Cũng có thể hiểu theo nghĩa homestay nhưng mà rộng ra một chút)

Còn Tiêu Hải,...... chỉ là mất đi một chân mà thôi.

Là cái chân mà hắn đá Đường Hoan.

Đương nhiên là mấy cái này Đường Hoan không biết đến, cô chỉ cảm thấy hình như thế lực của Tiêu Liệt càng thêm khổng lồ. Bởi vì người hầu trong nhà ngày càng sợ hắn, nhìn thấy hắn thở mạnh cũng không dám, chắc này là khí thế của người có quyền lực.

Ngay cả khí vận chi tử Trình Ánh, cũng không nổi bật bằng Tiêu Liệt!

Có thể nói, khuyết điểm duy nhất của hắn bây giờ, là đôi chân kia.

Bất quá cũng nhờ Tống Minh Trạch ở giữa giật dây bắc cầu, kết bạn với một đoàn đội khoa chỉnh hình cực có danh tiếng ở Paris. Hai chân bị nát xương của Tiêu Liệt, trong ba năm nay cũng đã tiến hành nhiều lần chữa trị, giải phẫu.

Chỉ cần tiến hành lần giải phẫu cuối cùng, chân hắn sẽ hoàn toàn khỏi hẳn.

Sau khi hoàn toàn khỏi hẳn, mặc dù không thể bước đi như bay, nhưng ít ra có thể chậm rãi đi. Quả nhiên là Boss phản diện, được trời cao chiếu cố, chân hỏng cũng có thể chữa khỏi.

Chương 37:

Ba năm nay, Đường Hoan cũng rất là nhàm chán, người mắc bệnh tim này là cô thực ưu thương quá mà!

"Hệ thống, tôi cảm thấy sau khi tôi hoàn thành nhiệm vụ, thì rất nhanh tôi sẽ chết." Đường Hoan nhìn nhúm tóc đen trên cây lược lúc chải đầu, "Ít nhất thì sẽ chết trước khi tóc rụng sạch."

Tác dụng phụ của thuốc thật sự là.......

Quá khó để có thể tiếp thu!

Hơn nữa ăn uống ngủ nghỉ gì cũng phải chú ý, Đường Hoan bây giờ chẳng khác gì ni cô, quả thực sống không bằng chết!

"【Không, ngươi không thể chết được. Chẳng lẽ ngươi không phát hiện, nhiệm vụ chi nhánh của thế giới này còn chưa công bố sao?】hệ thống vươn tay Nhĩ Kang, giọng nói đầy cảm xúc.

Đường Hoan chửi bậy một tiếng, " Thế giới này có nhiệm vụ chi nhánh hả?" Mẹ nó sao mi không nói sớm!

【Có mà, nhưng tại vì chưa đến lúc, cho nên không thể công bố được.】

Đường Hoan:.......móa!

【 Tiểu khả ái Hoan Hoan, cuộc sống tốt đẹp cỡ nào, vì sao lại luôn muốn đi tìm chết? Đã nói là sẽ quý trọng mỗi ngày của sinh mạng mà? Coi khinh nó là không tốt nha! 】 Đường Hoan trầm mặc đã khởi động thuộc tính lảm nhảm của hệ thống, vì thế nó ân cần dạy bảo.

Trong lòng Đường Hoan có cả tỷ câu chửi thề, nhưng chỉ phun ra được từ "cút"!

......

"Lần giải phẫu cuối cùng, tôi muốn đi!"

Lúc mà Tống Minh Trạch thương lượng với Tiêu Liệt về lần giải phẫu cuối, Đường Hoan thình lình xông ra, chém Đinh chặt sắt mà nói.

Những lần giải phẫu trước, Tiêu Liệt đều nói cô có bệnh, không thể tàu xe mệt nhọc không cho cô đi, cô cảm thấy cũng không có gì.

Nhưng lần giải phẫu này, cô nhất định phải đi!

Bởi vì đây là nơi cốt truyện chính thức bắt đầu....

Trình Ánh ngoại tình với cấp dưới, Lâm Dĩ Nhu bỏ nhà ra đi.

Đừng hỏi cô, vì sao Lâm Dĩ Nhu đĩnh bụng to trốn sang nước ngoài, hơn nữa không biết xui xẻo làm sao mà cũng đến Paris như Tiêu Liệt. Lại còn gặp nhau giữa chốn Paris to lớn.

Mẹ nó Đường Hoan cũng muốn biết, vì sao nữ chủ lại như âm hồn không tan thế!

"Không được." Tiêu Liệt không suy nghĩ đã cự tuyệt.

Thân thể cô không thích hợp đi xa!

Dưới sự giáo dục cố ý vô tình của Tống Minh Trạch mấy năm nay, Tiêu Liệt gần như coi Đường Hoan thành người pha lê, kiểu như nếu không để ý một chút, cô sẽ phát bệnh.

"Không cho đi, tôi sẽ về nhà ông ngoại."

Nhà ông ngoại?

Rõ ràng là đi tìm Vinh Dịch!

Tiêu Liệt càng thêm chém Đinh chặt sắt "Không cho!"

Để cô về thành phố Lâm, đến lúc hắn về, cỏ trên đầu hắn đã lan rộng khắp thảo nguyên!

"Hai chọn một, hoặc là tôi đi theo anh, hoặc là tôi sẽ về thành phố Lâm. Dù sao anh cũng không ở đây, không quản được." Đường Hoan đắc ý dào dạt mà uy hiếp.

Tiêu Liệt chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi mà đồng ý trước.

Tên Vinh Dịch kia, sớm muộn gì hắn cũng sẽ diệt trừ y!

Tống Minh Trạch nhìn đôi oan gia này, chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu. A Liệt à, cũng không biết nên nói gì mới tốt!

Ba năm trôi qua, hắn rõ ràng tốt với Lâm Dĩ Hoan tận cốt tủy. Nhưng lại cố chấp chẳng chịu thừa nhận. Một hai phải bành trướng thế lực, chuẩn bị hoàn toàn đánh sập Trình Ánh. Còn chuyện đánh sập Trình Ánh là vì đoạt lại Lâm Dĩ Nhu, hay là vì báo thù, thì chẳng ai biết được.

A Liệt, chẳng lẽ cậu không phát hiện lúc Lâm Dĩ Hoan đòi về thành phố Lâm, cậu biết cậu có bao giống bình giấm bị đổ không? Cô ấy chú định là không bên cạnh cậu được bao lâu, cậu lại còn tiêu ma khoảng thời gian ít ỏi này, cậu đây là.....

Đang tìm đường chết đó!

Tống Minh Trạch cũng chỉ có thể âm thầm hận sắt không thành thép.

Lúc này Tống Minh Trạch cũng không đoán được, anh ta biết mạng của Lâm Dĩ Hoan không dài, nhưng ít ra có thể sống đến ba bốn mươi tuổi, đến lúc Tiêu Liệt nhận rõ lòng mình.

Không nghĩ tới ngày cô đi sẽ tới nhanh như thế!

Nhanh đến mức......

Đột nhiên không kịp phòng ngừa!

-----------------------------------------------------------
Bây giờ ta mới muộn màng phát hiện, thế giới trước cũng là ba năm nha, là trùng hợp, hay là ẩn ý?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro