Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 80: Lão giả áo đen

"Người Mộ gia ta há lại có thể để cho ngươi tùy tiện bắt nạt sao?"

Một câu nói này đã thay đổi tình huống ở hiện trường, Mộ Chỉ Ly vốn nhắm mắt chờ đợi tử vong cũng mở mắt ra, thời điểm nghe lời nói này nàng cảm thấy rất quen thuộc, lúc mở mắt ra nàng lại càng thấy ngây ngẩn cả người.

Bởi vì đứng trước mặt nàng không phải ai khác, chính là vị lão giả quét sân mà nàng từng gặp ở Vũ Kỹ Đường, đây tột cùng là chuyện gì xảy ra? Ông lão này là ai?

Mặc dù trong lòng tràn đầy nghi ngờ, nhưng Mộ Chỉ Ly thở phào nhẹ nhõm không ít, ít nhất thì nguy cơ của nàng cũng được giải trừ. Từ một chiêu đơn giản của lão giả đã chặn được công kích của Lý Khuê Đạt, điểm này đã đủ chứng minh thực lực của lão.

Lúc trước nàng vẫn cho rằng ông lão này không phải người bình thường, nhưng nhìn thấy lão ở đảo yêu thú này khiến nàng không khỏi kinh ngạc. Nàng nhớ lão giả vừa nói lão cũng là người Mộ gia.

Một kích của mình bị ngăn lại, khỏi nghĩ cũng biết trong lòng Lý Khuê Đạt rất buồn bực, nếu đối phương tới muộn một giây thì Mộ Chỉ Ly đã chết trên tay mình rồi. Hết lần này tới lần khác đến giây cuối cùng đối phương lại xuất hiện, đổi lại là người khác thì trong lòng cũng không thoải mái được.

Không khỏi đưa mắt nhìn sang lão giả đối diện, chỉ thấy lão giả mặc một chiếc trường bào màu đen, hơi thở thu liễm, dường như chỉ là một lão nhân gia bình thường, nhưng nếu thật sự nghĩ như vậy thì mười phần sai. Từ một kích vừa rồi của mình bị lão dễ dàng hóa giải đã đủ biết thực lực lão.

"Ngươi là ai?" Lý Khuê Đạt mở miệng hỏi.

Nghe vậy, khóe miệng lão giả áo đen hơi cong cong, chẳng qua là độ cong này nhìn qua có chút cứng ngắc, không nhìn ra là cười hay giận: "Ngươi chạy tới chỗ ở của người Mộ gia ta mà còn hỏi ta là ai? Bất kể ngươi là ai, chạy tới địa bàn Mộ gia ta trắng trợn đòi giết đệ tử Mộ gia, có phải đã khinh người quá đáng hay không? Chẳng lẽ ngươi cho rằng Mộ gia ta không có người sao?"

Lúc lão nói ra lời này thì trên mặt cũng lộ vẻ giận dữ, hiển nhiên cách làm của Lý Khuê Đạt đã khiêu khích tôn nghiêm của Mộ gia.

Thử nghĩ sẽ biết, ban ngày gây ra động tĩnh lớn như vậy, một lão nhân bề trên năm mươi tuổi lại tới ức hiếp mấy đệ tử mười mấy hai mươi tuổi, thử hỏi coi đây là chuyện gì?

Sau khi lão giả nói câu đó xong, Mộ Tử Hạm và ba trưởng lão khác cũng hiện diện ở nơi này. Chung quanh lều hay ở chỗ Mộ Chỉ Ly, uy thế một chiêu mới vừa rồi kia không còn tồn tại, mặt đất trơn nhẵn như bị cắt (cắt này chắc là bị cắt ngang, mọi người cứ hình dung như một lát bánh bị cắt ngang ý), một ít đá ở chung quanh nứt ra từng khúc, khi bọn họ nhìn thấy một màn này thì sắc mặt trở nên nghiêm túc.

Hiển nhiên, các trưởng lão chính là được Mộ Tử Hạm gọi tới. Lúc Mộ Tử Hạm nhìn thấy Mộ Chỉ Ly và mọi người bình yên vô sự thì mới thở phào nhẹ nhõm, may là tới kịp, nếu không Chỉ Ly có việc gì thì nàng sẽ không cách nào tha thứ cho chính mình, nếu như mình cẩn thận một chút thì sẽ không phát sinh chuyện như vậy.

Sắc mặt ba vị trưởng lão vô cùng khó coi. Đối phương dám chạy đến chỗ bọn họ bắt nạt người, việc này bất kể là ai cũng đều không thể dễ dàng tha thứ, huống chi Mộ gia bọn họ là một đại gia tộc như thế, hôm nay nếu đối phương không thể đưa ra lý do chính đáng thì bọn họ tuyệt đối sẽ không thả lão ta đi, nếu không một khi truyền ra ngoài chẳng phải thành một người tùy tiện chạy đến cũng có thể giương oai ở Mộ gia rồi?

Lý Khuê Đạt nhìn lão giả trước mặt, sau lại chạy tới thêm ba trưởng lão, sắc mặt trở nên khó coi rất nhiều, trong lòng không ngừng hối hận. Vốn lấy thực lực lão có thể giải quyết nhanh chóng mấy tên tiểu bối này, căn bản sẽ không gây ra động tĩnh lớn kinh động tới mấy trưởng lão Mộ gia, nếu không phải bởi vì mình khinh thường thì mọi chuyện đâu biến thành như vậy?

Hiện tại mình đã bị nội thương, đối phương lại tăng thêm bốn người, mình căn bản không có chút cơ hội nào để nói.

"Ngươi là trưởng lão Lý gia Lý Khuê Đạt." Thập Nhất trưởng lão mở miệng nói, hiển nhiên ông biết Lý Khuê Đạt này. Mặc dù quan hệ hai nhà không tốt nhưng cùng ở trên đảo yêu thú nên cũng tránh không được đôi lần chạm mặt, đương nhiên biết nhau.

Bị đối phương nhận ra thân phận mình, sắc mặt Lý Khuê Đạt càng thêm khó coi, tình cảnh lão bây giờ có thể nói là rất lúng túng, muốn giết không giết được, muốn đi không đi được, chỉ có thể lúng túng đứng ở đó không biết làm thế nào cho phải.

"Không sai, ta là trưởng lão Lý gia Lý Khuê Đạt." Dù sao cũng bị nhận ra rồi, Lý Khuê Đạt đành thoải mái thừa nhận điều này.

"Lý trưởng lão, ngươi có thể nói cho chúng ta biết ngươi đang làm gì không?" Lão giả trầm mặt hỏi, nếu đối phương đã thừa nhận thân phận của mình, lão biết Lý gia này là một gia tộc, nếu không phải có chuyện thì Lý Khuê Đạt này cũng sẽ không làm ra chuyện như vậy.

"Mấy tiểu bối này của Mộ gia các ngươi giết chết mười đệ tử Lý gia ta, bởi vì cái gọi là nợ máu phải trả bằng máu, ta tới đây là chuyện thiên kinh địa nghĩa thôi."

"Ngươi có chứng cớ chứng minh?" Lão giả áo đen đánh giá đám người Mộ Chỉ Ly rồi hỏi.

Thập Nhất trưởng lão thẳng thừng phản bác: "Chuyện này không thể nào!" Ông thấy đám người Mộ Nhược Hiên tổng cộng chỉ có năm người, làm sao có thể giết mười đệ tử Lý gia? Phải biết rằng đệ tử gia tộc có thể xuất hiện ở đảo yêu thú thì thực lực đều không phải bình thường, nói bọn họ lấy một chọi hai giải quyết đối phương, việc này khó khăn đâu phải chỉ có một chút. Nếu nói ba người Mộ Nhược Hiên thì bọn họ còn tin tưởng, còn Mộ Hàn Mặc và Mộ Chỉ Ly này không thể nào.

Lý Khuê Đạt liền đưa ngọc bội ra: "Ở chỗ chúng chết ta tìm được ngọc bội thuộc về người Mộ gia các ngươi."

Lão giả áo đen nhận lấy ngọc bội kia nhìn một chút, sau đó xác định đúng là ngọc bội của Mộ gia liền chuyển ánh mắt về phía đám người Mộ Chỉ Ly hỏi: "Chuyện này các ngươi giải thích thế nào?"

Thấy thế đám người Mộ Nhược Hiên, Mộ Tử Hạm nhìn lẫn nhau mấy lần, nhất thời ai cũng không nói gì, mà lúc này Mộ Chỉ Ly liền lên tiếng: "Đảo yêu thú này lớn như vậy, một miếng ngọc bội không nói rõ được gì cả."

Lời này vừa nói ra, mấy người ở đây đều kinh ngạc. Họ không nghĩ tới Mộ Chỉ Ly sẽ lên tiếng phủ nhận, phải biết rằng lúc nãy Lý Khuê Đạt hỏi gì nàng cũng đã thừa nhận rồi.

Nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của bọn Mộ Tử Hạm, Mộ Chỉ Ly liền hướng bọn họ mở trừng hai mắt. Lúc nãy là không có biện pháp, bọn họ đã bị Lý Khuê Đạt định tội rồi, cho dù bọn họ không thừa nhận thì nhất định Lý Khuê Đạt cũng sẽ ôm tâm lý thà giết nhầm chứ không thể bỏ qua cho họ.

Nếu kết quả đều như nhau thì không bằng hào phóng thừa nhận đi! Hiện tại lại không giống thế, bây giờ họ đã có hậu thuẫn, còn sợ gì nữa? Dù sao, một miệng Lý Khuê Đạt sao địch nổi bọn họ nhiều miệng đây?

"Ngươi nói cái gì? Lúc nãy rõ ràng ngươi đã thừa nhận Lý Thừa Dương là do ngươi giết, sao bây giờ có thể phủ nhận?"

Mộ Chỉ Ly lắc đầu, mở hai tay ra nói: "Lý trưởng lão, ta chưa bao giờ thừa nhận mà. Hôm nay ta mới tới đảo yêu thú, người Lý gia các ngươi, một người cũng chưa từng gặp. Lý Thừa Dương kia là ai ta lại càng không biết. Ông nói, ta không biết hắn thì có thể giết hắn bằng cách nào đây?" Vẻ mặt Mộ Chỉ Ly có thể nói là cực kỳ vô tội, hơn nữa lời nói còn rất có lý.

Nếu không phải bọn Mộ Tử Hạm tận mắt nhìn thấy Mộ Chỉ Ly chém giết Lý Thừa Dương thì thật đúng là sẽ cho rằng chuyện này không liên quan gì tới Mộ Chỉ Ly.

"Lý trưởng lão, không biết thực lực Lý Thừa Dương kia như thế nào?" Mộ Chỉ Ly hỏi.

"Cảnh giới Tiên Thiên, khoảng cách đột phá Toàn Thiên cảnh đã không còn xa." Chính vì thế nên địa vị của Lý Thừa Dương ở Lý gia mới cao như vậy. Dù sao, lấy tuổi Lý Thừa Dương hiện tại nhanh như vậy đã có thể đột phá hoàn Toàn Thiên Cảnh, nhân tài như thế hiển nhiên vô cùng ít, cho dù Lý gia lão là gia tộc lớn cũng là nhân tài hiếm có.

Đây là nguyên nhân ông tức giận, đổi lại là Mộ gia, tổn thất một nhân tài như vậy sợ là các trưởng lão cũng tức đến giậm chân luôn.

Lại nói, với thân phận Lý Khuê Đạt sẽ không trả lời một vấn đề của tiểu bối như Mộ Chỉ Ly chi tiết như vậy, nhưng bây giờ còn có bốn trưởng lão theo dõi ông, ông có thể nói gì?

Nếu ông không bị tổn thương chút nào thì không sao, dù sao chỉ cần ông rời khỏi đây là được, nhưng hiện tại bị trúng Đóng Băng Độc, cả người phản ứng vô cùng chậm chạp, huống chi lại còn bị nội thương, dưới tình huống như vậy, ông có muốn sĩ diện cũng không có tư cách mà.

Nghe vậy, đáy mắt Mộ Chỉ Ly hiện lên tia vui vẻ: "Vậy thì lại càng chứng tỏ chuyện hôm nay là một hiểu lầm. Ta vừa vừa mới đột phá Cảnh giới Tiên Thiên, làm sao có thể là đối thủ của Lý Thừa Dương đây? Lý trưởng lão quả thực quá đề cao ta rồi."

Đám người Cửu trưởng lão, Thập Nhất trưởng lão liếc nhìn nhau một cái. Họ nhớ tới lúc nãy nhìn thấy đại chiến, trong đó một bên là người Lý gia, chẳng lẽ sau khi người Lý gia dùng tuyệt kỹ Liệt Dương Sát còn bị thua? Vậy thì thực lực của đối phương phải mạnh tới mức nào?

Ba người đưa mắt nhìn sang Mộ Chỉ Ly, trong lòng cũng không tin Mộ Chỉ Ly sẽ có thực lực như vậy, dù sao chênh lệch không phải chỉ một ít. Nếu như Mộ gia họ có được nhân tài như vậy thì chả cao hứng đến chết đi được à?

Chỉ có lão giả áo đen nhìn bộ dáng chật vật của Lý Khuê Đạt, chợt ánh mắt nhìn về phía Mộ Chỉ Ly nhiều hơn một tầng ánh sáng, hiển nhiên là ý nghĩ của lão không giống với ba tên trưởng lão kia.

"Lý trưởng lão, ta cũng vậy, có phải ngươi phán đoán sai rồi không? Lời của Chỉ Ly ngươi cũng nghe thấy rồi đó, thật sự con bé không có năng lực như vậy đâu."

"Hừ, đây là đệ tử Mộ gia các người, đương nhiên các ngươi sẽ bao che."

"Lý trưởng lão, quả thật ngươi không đủ căn cứ chính xác để chứng minh, không phải sao? Cứ như vậy vọt vào Mộ gia ta, định mưu sát đệ tử Mộ gia, ngươi không thấy quá đáng sao?" Tiếng lão giả áo đen vang lên tràn đầy uy nghiêm.

Mộ Chỉ Ly cảm nhận được khí thế của lão so với ba trưởng lão còn lại mạnh hơn không ít.

"Được, coi như ta nghĩ sai rồi, ta đây liền rời đi." Lý Khuê Đạt ôm quyền nói, đương nhiên ông biết rõ thế cục bây giờ. Bây giờ chuyện trọng yếu nhất đối với ông mà nói là bảo vệ tính mạng, chỉ cần sau khi trở về nói chuyện này cho những người khác của Lý gia, đến lúc đó cùng đi tới Mộ gia cũng được.

Song, ông tính toán trong lòng rõ ràng như thế, lão giả áo đen há lại không nghĩ tới sao?

"Lý trưởng lão thật khách khí, coi Mộ gia ta là nơi muốn tới thì tới muốn đi thì đi sao?"

Nghe vậy, Lý Khuê Đạt biến sắc: "Lời này của ngươi là có ý gì? Ngươi muốn làm gì?"

Mộ Chỉ Ly kinh ngạc nhìn lão giả áo đen, nàng phát hiện ra lão giả áo đen này còn uy nghiêm hơn ba vị trưởng lão. Huống chi lúc lão đang nói chuyện, mấy người Thập Nhất trưởng lão còn không dám dị nghị gì, như vậy chắc địa vị lão giả áo đen này hẳn còn cao hơn bọn họ một chút, như vậy thân phận lão giả áo đen này là gì đây?

Trưởng lão Mộ gia sao? Không đúng, trưởng lão Mộ gia nàng đã từng thấy, nhưng chưa thấy qua vị này.

"Nếu đã tới rồi, vậy thì đừng đi." Lão giả áo đen mặt không đổi sắc nói ra lời này, cứ như là đang nói thời tiết hôm nay đẹp vậy, nhìn vẻ mặt kia sẽ không ai nghĩ tới lão muốn giết người cả.

Lão xác định mấy người của Lý gia là do bọn Mộ Chỉ Ly giết, đã như vậy làm sao lão có thể thả hổ về rừng? Một khi Lý Khuê Đạt trở về truyền tin tức này cho Lý gia, như vậy chuyện này tuyệt đối sẽ không thể dẹp yên.

Bảo lão giao đám người Chỉ Ly ra? Đương nhiên không thể nào, thật vất vả lão mới phát hiện được một mầm non tốt như Chỉ Ly, làm sao có thể giao con bé ra?

Huống chi lão thấy, tâm tính Chỉ Ly không xấu, chuyện này nhất định do người Lý gia gây chuyện trước, nếu không lần này Chỉ Ly tuyệt đối sẽ không xuống tay tàn nhẫn.

Lời này vừa nói ra, người ở đây liền thay đổi sắc mặt. Lý Khuê Đạt lại càng hoảng sợ, lão liền xoay người bắt đầu chạy trốn, ý chí muốn sống khiến cho thân thể nhanh lên không ít. Song, một khắc sau xảy ra một màn khiến cho người ta hoảng sợ.

Chỉ thấy lão giả áo đen đứng ở nơi đó không nhúc nhích, vươn tay về bóng lưng Lý Khuê Đạt. Lý Khuê Đạt kia dường như không thể cử động, giống như sắt bị nam châm hút bay về phía lão giả áo đen. Mấy người nhìn thấy không nhịn được phải kinh ngạc. Thực lực Lý Khuê Đạt bọn họ đều đã từng thử nghiệm qua, nhưng ở trước mặt lão giả áo đen này lại không chịu được một kích.

Như vậy thực lực lão giả áo đen này mạnh bao nhiêu? Mấy người đều không thể tưởng tượng được.

Sau một khắc, tay lão giả áo đen đã bấm lên cổ Lý Khuê Đạt, còn Lý Khuê Đạt không ngừng cố kêu mà chưa kịp phát ra chút tiếng nào.

"Răng rắc" một tiếng giòn tang vang bên tai mọi người. Cổ Lý Khuê Đạt, người mà lúc nãy Mộ Chỉ Ly không thể đánh thắng cứ như vậy bị gãy....

Tĩnh.

Vô cùng yên tĩnh.

Tất cả mọi người không dám tin vào một màn trước mặt này, nghĩ cũng biết điều này đối với bọn họ quá chấn động.

Ba vị trưởng lão thì tốt hơn một chút, dù sao bọn họ đã biết thực lực của lão, chẳng qua càng thêm cảm khái thực lực lão ấy mấy năm nay đã tịnh tiến không ít.

Trong mắt Mộ Chỉ Ly tràn ngập khao khát sức mạnh này, nếu như mình cũng có thực lực như vậy sẽ không giống như lúc nãy không có chút lực phản kích nào, lúc nào mình mới có được đây?

Lão giả áo đen hướng ba vị trưởng lão nhìn thoáng qua: "Nơi này giao cho các ngươi xử lý, nhớ kĩ, chuyện này tuyệt đối không thể truyền đi."

"Dạ." Ba trưởng lão cung kính hồi đáp, thần sắc giống hệt nhau, đều biểu lộ bọn họ bội phục và tôn kính lão giả.

Tiếng nói vừa rơi xuống, lão liền chuyển ánh mắt tới Mộ Chỉ Ly, nói: "Cháu, tới đây với ta."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: