Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 78: Ta giết

Nghe thấy Lý Thừa Dương nói vậy, Mộ Chỉ Ly cười, cười đến run rẩy cả người, lần đầu tiên nàng thấy người không biết sống chết như vậy, vẻ mặt ngưng cười, nhìn Lý Thừa Dương nói: " Ngươi cảm thấy ta không dám sao?"

Mộ Chỉ Ly nàng không thích bị người khác uy hiếp, nhất là loại mình đang chiếm quyền chủ động mà còn bị người ta uy hiếp.

Tay khẽ dùng sức, máu ở trên cổ Lý Thừa Dương liền trào ra, mặc dù kiếm này đã bị phá hỏng đến một mức nhất định, nhưng muốn cắt đứt cổ họng thì cũng không phải là việc gì quá khó. Mặt Mộ Chỉ Ly không thay đổi nhìn hết thảy, đáy mắt không hề xao động, phảng phất như thứ nàng định giết không phải một người mà là một con gà, một con chó hay đại loại như vậy.

Kể từ sau khi tới Đại Lục Thiên Huyền nàng đã đón nhận hết thảy. Lời này nói ra có lẽ người ở thế kỷ hai mươi mốt sẽ không thể tin tưởng, dù sao cuộc sống như vậy ở một thời đại hòa bình, là một bác sĩ hành y cứu tế nhưng bây giờ đã biến thành cuộc sống của kẻ giết người thành thói quen, nhưng Mộ Chỉ Ly nàng đã thực sự làm được điểm này.

Nàng tới Đại Lục Thiên Huyền đã được một năm, người chết trên tay nàng có đến vài người, mà nàng mới chỉ cứu có một người. Đây là do hoàn cảnh tác động đến con người, dù sao ở cái thế giới này nếu vẫn như trước thì nàng tất sẽ giẫm chân tại chỗ không tiến xa được thế này.

Lý Thừa Dương nhìn bộ dáng không thèm để ý chút nào của Mộ Chỉ Ly thì trong lòng có chút luống cuống. Tay nàng không chút nào run rẩy, mặt nàng không hề xao động, đây hết thảy đã chứng minh một điều, đó chính là Mộ Chỉ Ly có giết mình thì cũng không hề thấy lo lắng.

Kiếm nhích dần tới cổ Lý Thừa Dương, Lý Thừa Dương chỉ cảm thấy khoảng cách tử vong cách mình càng ngày càng gần, đắc ý trên mặt chuyển dần thành hoảng sợ. Hắn chưa từng thấy cô gái nào như Mộ Chỉ Ly vậy, trong lòng hoàn toàn luống cuống.

Người ở nơi này có ai không phải là thiên tài có biểu hiện cực kỳ xuất sắc của mỗi gia tộc. Lý Thừa Dương lại là thiên tài đứng đầu của Lý gia, có thể đi tới bước này rõ ràng bọn họ đã không dễ dàng gì. Thiên tài thường thường sợ nhất là chết, bởi vì một khi chết đi, như vậy tất cả vinh quang cũng sẽ biến mất, còn có nhiều thứ còn chưa từng được hưởng thụ thì làm sao mà nguyện ý chết được đây?

"Ngừng, ngừng, ngừng, mau dừng tay." Lý Thừa Dương hô. Hắn cảm giác được xúc cảm lạnh băng trên cổ mình, máu của mình đang theo lưỡi kiếm của nàng chảy xuôi, đây là một loại cảm thụ cực kỳ sợ hãi, quả thực đang khiêu chiến cực hạn trong lòng hắn. Hắn không thể chết thế này.

Nghe vậy, khóe miệng Mộ Chỉ Ly câu ra một nụ cười giễu cợt: "Không phải ngươi thách ta giết ngươi sao? Sao bây giờ lại thay đổi rồi?" ở trong lòng Mộ Chỉ Ly vô cùng không nhìn nổi người như Lý Thừa Dương, có lẽ ở mặt tu luyện thiên phú của hắn hơn người, nhưng với cái tính cách này của hắn thì tương lai hẳn sẽ không đi được bao xa.

Trừ khi hắn vẫn sống ở trong gia tộc, còn một khi đi ra ngoài trải nghiệm mà nói, tất sẽ chọc đến người mà hắn không thể chọc nổi, kết quả thế nào không cần nghĩ cũng biết.

Lúc này Lý Thừa Dương chẳng quan tâm tới cái gì là thể diện với không thể diện, không ngừng cầu xin tha thứ: "Ta biết sai rồi, ta không dám nữa. Ngươi hãy bỏ qua cho ta một lần đi, sau này ta không dám đối nghịch với các ngươi nữa." So với mạng của mình, đương nhiên mặt mũi không quan trọng bằng.

"Bảo bọn họ dừng tay lại đi." Mộ Chỉ Ly mở miệng nói, đầu lĩnh Lý gia bọn họ bây giờ đã nằm dưới kiếm mình xin tha thứ rồi, những người khác cũng có thể ngừng lại.

"Tất cả dừng tay." Mộ Chỉ Ly nói xong câu nói kia, Lý Thừa Dương lập tức hô.

Tình huống bên này bọn họ cũng có chú ý đến, nhìn thấy trạng huống này thì tiến lại gần. Mộ Nhược Hiên nhìn hai người, nói: "Việc đã đến nước này, Chỉ Ly, coi như xong đi."

Hiển nhiên, hắn cũng không muốn Mộ gia chọc phải một đại phiền toái như Lý gia, vốn Mộ Chỉ Ly chuẩn bị giết Lý Thừa Dương, nhưng sau khi nghe Mộ Nhược Hiên nói như vậy, kiếm trên tay cũng nới lỏng mấy phần.

Phải biết rằng quãng thời gian đi tới đảo yêu thú này, Mộ Nhược Hiên đã rất quan tâm tới nàng, chứ không giống những người khác trong gia tộc xem thường nàng hay chất vấn nàng, hoàn toàn không giống những loại người trước kia. Nàng đã xem Mộ Nhược Hiên bọn họ như ca ca, tỷ tỷ của mình, nàng tương đối tôn trọng bọn họ.

Lúc này Mộ Tử Hạm cũng nói: "Chỉ Ly, để cho bọn họ đi đi." Hôm nay có thể bức Lý Thừa Dương đến bộ dạng thê thảm thế này, nàng cũng cảm thấy rất là sung sướng. Lúc trước bị chèn ép đến uất nghẹn thì hôm nay đã có thể giải trừ, nghĩ đến sau này Lý Thừa Dương không dám kiêu ngạo như trước nữa, dù sao hôm nay hắn đã chật vật như thế này.

"Đúng vậy, đúng vậy. Bỏ qua cho ta đi, sau này ta không dám nữa." Nghe được lời của bọn Mộ Nhược Hiên, Lý Thừa Dương cũng hùa nói theo, song, ai cũng không chú ý tới trong mắt Lý Thừa Dương hiện lên tia tàn nhẫn.

Nghe lời bọn Mộ Nhược Hiên, Mộ Chỉ Ly buông kiếm từ trên cổ Lý Thừa Dương xuống, vốn kiếm sắt đã có không ít lỗ hổng, bây giờ nhiễm thêm một ít máu tươi, nhìn qua có chút quái dị, hiển nhiên bây giờ nó đã là một thanh kiếm hỏng.

"Sau này nhìn thấy bọn ta thì phải đi đường vòng." Mộ Chỉ Ly nói, rất nhanh đã không còn để ý tới Lý Thừa Dương. Nàng tiếp tục thu lại xác Địa Thạch Thú, trong lòng tính toán không biết chừng này Địa Thạch Thú có đủ để đổi một thanh kiếm hay không đây, nếu không có vũ khí thì phải làm thế nào cho tốt?

Vẻ mặt cô gái áo hồng rất khó coi, nhìn về phía Lý Thừa Dương trong mắt tràn đầy chán ghét hoàn toàn khác trước kia. Nàng không nghĩ tới một Thừa Dương ca uy vũ như vậy trong lòng nàng thật không ngờ lại không được việc gì, nhất là bộ dáng cầu xin tha thứ lúc vừa rồi, thật đúng là phá vỡ hình tượng anh hùng trong lòng nàng.

Người Lý gia ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta, nhìn lẫn nhau tới mấy lần, đều có chút ít tức giận thu hồi vũ khí trong tay, vốn là chuẩn bị tới đây cười nhạo người Mộ gia một phen, không nghĩ tới ngược lại là bọn họ bị cười nhạo.

Vốn người bọn hắn xem thường lúc này lại dẫm trên đầu bọn hắn, sắc mặt bọn hắn có thể đẹp được hay không? Mọi người ở đây chuẩn bị rời đi thì Lý Thừa Dương bỗng gầm lên một tiếng giận dữ, căm tức nhìn Mộ Chỉ Ly.

"Ta giết ngươi." Vẻ mặt Lý Thừa Dương hung tàn nhìn Mộ Chỉ Ly, máu tươi trên cổ đang chảy cũng không thèm để ý, hẳn là đã đạt tới tình trạng không chết thì không ngừng.

Hắn chưa từng bị vũ nhục như vậy, vậy mà lại bị một cô gái nhỏ tuổi hơn vũ nhục, hắn không chịu được. Ánh mắt của Nhụy Nhi hắn nhìn thấy rõ ràng, không có ái mộ và nóng bỏng như trước kia, có chăng chỉ là ánh nhìn ghét bỏ, như vậy sao hắn có thể chấp nhận?

Nếu cứ như vậy trở về, ở trước mặt bọn họ hắn lấy đâu ra mặt mũi? Cho nên hắn không thể. Nếu muốn rửa sạch hết tất cả chỉ có thể giết nữ tử trước mặt này, nếu không hắn không cách nào trở về.

Giết nàng. Giết nàng. Ý nghĩ này một khi nảy sinh thì không thể ngăn chặn trong lòng hắn.

Chỉ thấy hai mắt Lý Thừa Dương chậm rãi nhắm nghiền, Thiên Lực trong cơ thể cứ như không cần sinh mệnh ào ạt tuôn ra từ tất cả các bộ phận trên cơ thể hắn, một chùm ánh sáng hồng chói mắt từ trên người Lý Thừa Dương mạnh mẽ bắn ra, kèm theo hơi thở cực nóng, giống như mặt trời đỏ đang bay lên, thậm chí còn che khuất ánh sáng mặt trời.

Bầu trời bị che khuất, lúc này trong mắt mọi người chỉ còn lại có một vầng trời tròn đỏ này, nhìn qua rung động như vậy, đồng thời, theo sự nổi lên chậm rãi của vầng trời đỏ thì khí thế trên người Lý Thừa Dương cũng tăng lên.

Chỉ thấy sắc mặt Lý Thừa Dương đã biến sang màu đỏ, làn da trên cả người không ngừng nhấp nhô giống như nước đang nấu sôi nổi lồng bồng. Nhìn qua hết sức thận trọng.

Đám người Mộ Nhược Hiên nhìn thấy một màn này cũng đưa mắt liếc nhau một cái, trong mắt tràn đầy kinh hãi, hiển nhiên bọn họ không nghĩ tới Lý Thừa Dương còn một chiêu khủng bố như vậy, một chiêu như vậy nếu là bọn họ chắc chắn sẽ không cách nào ngăn cản.

Mộ Chỉ Ly không cảm giác được, nhưng bọn họ rõ ràng có thể cảm nhận được hơi thở Lý Thừa Dương đột ngột từ Cảnh giới Tiên Thiên đạt tới Cảnh giới Thiên Huyền. Thông qua chiêu thức này lại có thể tăng thực lực hắn lên nhiều như vậy, bởi vậy có thể thấy được uy lực của chiêu thức này lớn đến thế nào.

"Một chiêu này của Lý Thừa Dương giống như là xuất hết toàn lực, chẳng lẽ đây chính là tuyệt kỹ Lý gia – Liệt Dương Sát có phải không? Mộ Nhược Hiên thấy một màn này mở miệng nói.

"Không sai, chắc chắn là vậy." Mộ Chí Cương mở miệng, chiêu thức nổi danh nhất Lý gia chính là Liệt Dương Sát, nhưng bọn họ chưa từng thấy qua, không nghĩ tới hôm nay lại thấy được trên người Lý Thừa Dương.

Nghe vậy Mộ Tử Hạm há to miệng: "Đây chẳng phải là chứng tỏ Chỉ Ly phải chống đỡ lại một chiêu này hay sao?"

Liệt Dương Sát này của Lý gia nổi danh chính bởi vì sự bá đạo này, mà bá đạo này không chỉ thể hiện ở uy thế bề ngoài, mà càng bởi vì Liệt Dương Sát sau khi khóa chặt mục tiêu của mình thì người nọ sẽ không cách nào tránh né, chỉ có thể cứng rắn chống lại, đây là điều bất lực nhất.

Ban đầu gia chủ Lý gia chính là dựa vào tuyệt kỹ kia mà thành danh – Liệt Dương Sát, lúc này mới phát triển danh tiếng, thành lập Lý gia.

Sắc mặt Mộ Chí Cương ngưng trọng gật đầu: "Một chiêu này có uy thế to lớn như thế, sợ là nguy hiểm, chỉ là hiện tại đi tìm các trưởng lão sợ đã không kịp." Chuyển con ngươi hướng về Mộ Chỉ Ly nói: "Chỉ Ly, muội có thể tránh không?"

Mộ Chỉ Ly lắc đầu, sắc mặt rất ngưng trọng, hiển nhiên nàng cũng cảm nhận được Liệt Dương Sát này bất thường: "Muội cảm thấy bị chế trụ rồi, không cách nào né tránh." Trong lòng lại càng kinh ngạc, thế gian lại có chiêu thức như vậy, thật là thần kỳ.

Lọt vào mắt nàng không phải uy lực của Liệt Dương Sát mà chính là kỹ năng khóa chặt mục tiêu này. Nếu như mình cũng có kỹ năng như vậy chắc chắn sẽ có thể nâng thực lực của mình lên không ít.

Chẳng qua với tình huống hiện tại không cho phép Mộ Chỉ Ly suy nghĩ nhiều, cho dù nàng không cách nào do thám được thực lực Lý Thừa Dương, nhưng cũng cảm nhận được sự bất thường của Liệt Dương Sát, chỉ một chút không cẩn thận thì cái mạng nhỏ tùy thời cũng có thể mất ở nơi này.

Dù rơi vào tình huống này, Mộ Chỉ Ly vẫn không chút nào bối rối, nếu không cách nào né tránh, như vậy cũng chỉ còn cách đối chiến rồi.

Xoay người hướng Mộ Tử Hạm nói: "Tử Hạm tỷ, tỷ có thể cho muội mượn dùng kiếm của tỷ một chút được không?"

Nghe vậy, đương nhiên Mộ Tử Hạm không dám trì hoãn chút nào, vội vàng đưa kiếm cho Mộ Chỉ Ly, trong mắt cực kỳ lo lắng: "Chỉ Ly, để chúng ta cùng muội ngăn cản một kích kia đi."

Trong mắt nàng, một kích kia khủng bố như vậy Chỉ Ly tuyệt đối không chịu được, nếu bọn họ cùng nhau đối kháng có lẽ còn có hy vọng. Mộ Chí Cương không nói gì nhưng đã vận khởi Thiên Lực hướng về phía Mộ Chỉ Ly đi tới.

Song, lúc này Mộ Chỉ Ly lại nói: "Ta sẽ tự mình đối mặt, mọi người không cần phải tới đây." Đây là chuyện của nàng, nàng cần phải tự mình gánh chịu. Nàng không hy vọng bởi vì chính mình mà liên lụy tới bọn họ.

Huống chi với kỹ năng khóa mục tiêu của Liệt Dương Sát này, cho dù bọn họ có giúp đỡ cũng không có tác dụng quá lớn, bởi vì công kích chỉ nhằm đúng đối tượng là mình, nếu như chỉ có bản thân mình bị thương thì ít nhất còn có bọn họ, nếu bọn họ cũng bị thương kết quả của bọn họ sẽ rất khó nói.

"Nhưng mà..."

"Không có nhưng mà." Mộ Chỉ Ly kiên trì nói.

Chợt không hề để ý tới bọn Mộ Tử Hạm, nàng chậm rãi nhắm hai mắt lại giống Lý Thừa Dương. Hiển nhiên bọn họ giống nhau đều đang thể hiện ra một loại chiêu thức có uy lực và năng lực cực kỳ khủng bố. Đây là lần đầu tiên Mộ Chỉ Ly sử dụng chiêu này, không sai, chính là tuyệt chiêu của nàng Vạn Nguyên Quy Nhất Kiếm.

Mọi người chỉ thấy Mộ Chỉ Ly một tay cầm kiếm, Thiên Lực trên người đang cấp tốc khởi động, Thiên Lực bên trong đan điền cùng một trăm lẻ tám đường kinh mạch lúc này đồng thời chuyển động lại, dần dần, cả người nàng đều tràn đầy Thiên Lực màu trắng, thân hình của nàng, mặt mũi của nàng trước mặt mọi người dần dần bắt đầu trở nên hư ảo.

Dường như là một đám mây trắng không ngừng chuyển động vòng quanh thân người đang đứng yên, cũng không thấy rõ dáng người trong đó. Hơn thế, đồng thời, khí tức trên thân Mộ Chỉ Ly cũng lấy tốc độ cực kỳ khủng khiếp tăng lên.

Mộ Tử Hạm bụm miệng, vẻ mặt vô cùng kinh hãi nhìn Mộ Chỉ Ly, hiển nhiên nàng không nghĩ tới Mộ Chỉ Ly cũng sẽ có chiêu thức cường đại như vậy.

"Khí tức Chỉ Ly dần dần tăng lên, đến giờ vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại, nói không chừng có thể nhảy tới cảnh giới giống Lý Thừa Dương." Mộ Chí Cương mặt lạnh lùng trầm tĩnh, nhìn tình trạng của Mộ Chỉ Ly nhận xét.

Mặc dù khuôn mặt của hắn nhìn qua đúng là rất trấn định, nhưng nếu nhìn kỹ thì có thể phát hiện đáy mắt hắn nồng đậm rung động, hiển nhiên mỗi khi Mộ Chỉ Ly bày ra thực lực của mình đều khiến người được xem như luôn luôn trấn định như hắn cũng không cách nào bình tĩnh.

Mộ Nhược Hiên khẽ gật đầu, chợt đáy mắt hiện lên một tia nghi ngờ: "Trong ấn tượng của ta, Mộ gia không có chiêu thứ nào như vậy, ngươi có nhớ không?" Mặc dù Mộ gia cũng có chiêu thức có uy lực không tệ, nhưng chiêu thức mà Mộ Chỉ Ly triển khai kia hắn thề là chưa bao giờ thấy qua, chiêu thức cường đại như vậy chỉ cần thấy qua thì hắn sẽ không bao giờ quên.

"Đúng là không phải sở hữu của Mộ gia." Mộ Chí Cương khẳng định suy nghĩ của Mộ Nhược Hiên: "Có vẻ như sau lưng việc thực lực Chỉ Ly đột nhiên cường đại còn có nhiều nguyên nhân, chẳng qua là không biết một kích kia muội ấy có ngăn cản được không. Nhưng ta có thể xác định Chỉ Ly chính là hy vọng quật khởi của Mộ gia, nếu Chỉ Ly không thể, thì ta và ngươi cũng không thể."

Người bình thường vốn sẽ không nguyện ý nhận mình thua kém, nhất là những đệ tử kiệt xuất như bọn họ, nhưng Mộ Chí Cương lại tự mình nói ra những lời này, hơn nữa còn tâm bình khí hòa không chút nào bất mãn, mà Mộ Nhược Hiên nghe được lời hắn nói thì cũng gật đầu, hiển nhiên, hắn cũng đồng ý với lời Mộ Chí Cương nói, ở trên người Mộ Chỉ Ly hắn thấy được thứ bọn họ chưa từng có.

Mộ Tử Hạm lẳng lặng nghe lời nói của hai người, trong lòng lại càng kinh ngạc tột đỉnh, lúc trước ở trong mắt nàng Mộ Chỉ Ly chẳng qua chỉ là tiểu muội muội vừa mới bộc lộ tài năng thôi, còn chưa từng nghĩ tới việc muội ấy còn mạnh hơn mình, bây giờ nghe lời bọn họ nói, nàng phát hiện ra trước kia mình đã nghĩ lầm rồi.

Mộ Hàn Mặc chỉ nhìn Mộ Chỉ Ly, một câu cũng chưa nói, nhưng ánh mắt hắn tràn đầy kiên định, hắn tin tưởng Chỉ Ly nhất định có thể. Tin tưởng mà không cần lý do gì cũng là một lòng kiên định ủng hộ. Bất tri bất giác từ lúc nào Chỉ Ly đã trưởng thành đến thế này, để cho hắn đồng thời vô cùng kinh ngạc và vui vẻ, nhưng cũng có chút ít như đưa đám.

Đã biết là cực kỳ cố gắng, nhưng cũng không đuổi kịp được bước chân của Chỉ Ly sao?

Mộ Chỉ Ly nhắm mắt lại nên không để ý thấy biến hóa của những người khác, chẳng qua là không ngừng khống chế Thiên Lực trong cơ thể mình, đây là lần đầu tiên nàng thả ra chiêu thức như vậy, chính là Vạn Nguyên Quy Nhất Kiếm chiêu thức thứ năm của nàng. Mặc dù đã sáng chế được một thời gian ngắn rồi, nhưng bởi vì tiêu hao sức lực quá lớn, cho nên nàng chưa từng sử dụng tới, không nghĩ tới hôm nay sẽ dùng đến.

Bên phía Lý Thừa Dương, vầng mặt trời phía sau càng lên càng cao đồng thời mây mù quanh thân Mộ Chỉ Ly cũng xảy ra biến hóa, theo một tiếng quát lạnh của Mộ Chỉ Ly, Thiên Lực quanh thân nàng liền chuyển sang màu vàng kim.

Ánh sáng vàng rực rỡ khiến bầu trời đỏ hồng biến thành màu vàng, màu vàng chói mắt, màu vàng khí phách, Mộ Chỉ Ly xuất ra một đao đầy ánh vàng rực rỡ giữa trời, giống như đập tan mây mù, chém ngang trời trắng, khí phách đủ để dời núi lấp bể bổ ngang mây trắng, mang theo khí thế không cách nào địch nổi, khiến mọi người chói mắt.

Lúc này, mặt trời Lý Thừa Dương đã lên tới đỉnh, cả người giống như một người khổng lồ màu đỏ, thân hình khổng lồ đúng như vậy, làm người ta thực sự chấn động.

"Đi chết đi." Lý Thừa Dương hô, rất nhanh mặt trời đỏ hướng Mộ Chỉ Ly lấy tốc độ cực nhanh vọt tới.

"Lên..."

Mộ Chỉ Ly quát to một tiếng, chuôi kiếm vàng rực rỡ hướng mặt trời đỏ nghênh đón. Mộ Chỉ Ly vốn bị vây trong mây mù cuối cùng cũng lộ ra thân hình, nhưng lại lúc ẩn lúc hiện như Cửu Thiên Huyền Nữ vậy, không hề giống người phàm.

Không nghi ngờ chút nào, hình tượng mà hai người mang lại cho mọi người chính là rung động không nói nên lời. Lúc này trong tầm mắt mọi người, những thứ khác hết thảy đều đã biến mất không tồn tại, chỉ còn có hai loại màu sắc đỏ rực rỡ và màu vàng kim.

Cự kiếm bổ về phía mặt trời chói chang, vào thời điểm hai người tiếp xúc lẫn nhau mang tới một trận phong ba bão táp trên không trung, cuốn sạch hết thảy mọi thứ xung quanh, một màn kia quả nhiên che khuất bầu trời, phảng phất như hơi thở ngày tận thế khiến cho người ta hoảng sợ, cát đá tung bay, trên mặt đất thậm chí sinh ra từng vạt vết nứt, các ma thú chung quanh lúc này cũng sợ đến ép chặt thân thể, tựa hồ như đang xảy ra chuyện gì vô cùng khủng bố.

Mà mọi người trong vòng vài trăm dặm cũng có thể cảm nhận được bão táp đang quét sạch mọi thứ, khắp bầu trời tối dần xuống, ngẩng đầu, bọn họ có thể thấy được một màn khó quên, bầu trời bao la xanh thẳm, từng đám mây trắng nõn đã không thấy đâu nữa, có chẳng qua là màu đỏ cực nóng cùng với màu vàng kim chói mắt.

Đám người Mộ Nhược Hiên đều nhắm hai mắt lại, bởi vì cát bay đá chạy, bọn họ căn bản thấy không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy hết thảy chung quanh đều bị tàn sát bừa bãi, những thứ kia sinh ra năng lượng bão táp khiến cho bọn họ suýt đứng không vững.

Bọn họ nhắm hai mắt lại nhưng trong lòng thì cực độ rung động, bọn họ đứng bên ngoài đã cảm nhận được Thiên Lực kia tàn sát bừa bãi đến mức nào, da dẻ cũng đau như bị cạo, như vậy hai người bị vây trong vùng năng lượng kia sẽ có cảm giác như thế nào?

Thập Nhất trưởng lão của Mộ gia đứng ở lều nhìn thấy một màn này, trên mặt cũng lộ ra kinh ngạc: "Đệ tử nhà ai gây ra động tĩnh đến thế này? Có thể náo động đến như vậy, thực lực kia chắc là không kém rồi, trong đó một bên hẳn là Lý gia, kia chẳng phải là Liệt Dương Sát sao, còn bên còn lại là nhà ai đây? Chiêu thức này ta chưa bao giờ thấy qua, uy thế không hề thua kém Liệt Dương Sát của Lý gia, đúng là trên đời không thiếu người tài mà." Chẳng qua lúc nói ra những lời này trên mặt Thập Nhất trưởng lão cũng không thiếu vẻ hâm mộ.

Cửu trưởng lão cũng nhìn bầu trời bao la phía xa gật đầu nói: "Đích xác là đệ tử tài năng không tệ, nếu Mộ gia ta có tiểu bối như vậy thì tốt quá."

Trưởng lão Lý gia Lý Khuê Đạt nhìn thấy một màn này trên mặt cũng lộ ra thần sắc kinh hoảng: "Khí tức này chẳng lẽ là Thừa Dương? Đến tột cùng là gặp phải người nào mà khiến cho nó phải dùng tới chiêu này? Xem ra là gặp được kình địch rồi."

Trước tiên, lão đã phân tích ra điểm này, người khác không biết, nhưng lão là trưởng lão Lý gia nên rất rõ ràng, Liệt Dương Sát là tuyệt kỹ của Lý gia, tạo ra uy lực cường đại, nhưng đồng thời cũng để lại di chứng không nhỏ, sau khi sử dụng xong, bất luận đối phương như thế nào, bản thân mình nhất định sẽ bị thương nặng. Nếu không phải gặp tình huống khó có thể đối địch, hiển nhiên Thừa Dương sẽ không sử dụng một chiêu này.

Nghĩ tới đây, Lý Khuê Đạt liền nhanh chóng hướng tới nơi phát sinh chạy tới, dù sao Lý Thừa Dương cũng là đệ tử Lý gia mà lão cực kỳ coi trọng, ngàn vạn lần không thể xảy ra chuyện gì không may.

Một hồi lâu, khi trời đất lần nữa khôi phục sự sáng sủa yên tĩnh, mọi người mới mở mắt, hết thảy chung quanh đều thay đổi hình dáng, cây cối ngả rạp như giấy, núi đá nứt toác, mà sự chú ý của mọi người hiển nhiên là hai người trong gió lốc.

Chỉ thấy Mộ Chỉ Ly một tay cầm kiếm chống đỡ trên mặt đất mới khiến nàng không ngã xuống, song sau một khắc Mộ Chỉ Ly liền phun ra một ngụm máu tươi, màu sắc đỏ thẫm, hiển nhiên đã bị ảnh hưởng tới nội tạng, sắc mặt Mộ Chỉ Ly trắng bệch, thân hình giống như cành liễu trước gió tựa hồ một cơn gió thổi qua cũng có thể đẩy nàng ngã xuống.

Sau khi phun ra một ngụm máu, hai tai, hai mắt, mũi, miệng của nàng đều chảy máu, y phục trên người lại càng rách mướp, chỉ có thể đủ miễn cưỡng che kín thân hình, thoạt nhìn vô cùng thê thảm, đây là lần đầu tiên Mộ Chỉ Ly chật vật như vậy.

Nhìn thấy bộ dáng kia của Mộ Chỉ Ly, tất cả mọi người đều hít vào một hơi lãnh khí, uy lực của vũ kỹ này kinh khủng đến không ngờ.

Chỉ có mình Mộ Chỉ Ly mới biết, nếu không phải bởi vì thân thể mình có tố chất mạnh hơn một cao thủ cảnh giới Tiên Thiên thì bây giờ nàng đã sớm chết, năng lượng tàn sát bừa bãi trong gió lốc kia đến tột cùng có bao nhiêu kinh khủng chỉ có mình nàng đã từng trải qua mới biết.

Trước mặt, mọi người chuyển ánh mắt tới trên người Lý Thừa Dương, tất cả đều kinh ngạc nói không ra lời, bởi vì nếu như nói Mộ Chỉ Ly chật vật thì bộ dáng Lý Thừa Dương chỉ có thể dùng hai chữ 'thê thảm' để hình dung.

Bởi vì trên người hắn tràn đầy máu tươi, áo bào đã bị máu tươi nhuộm thành màu đỏ, da thịt lộ ra bên ngoài lại càng thấy nhiều những vết rách đầy máu, máu tươi đang từ đó nhỏ giọt chảy ra, sắc mặt hắn trắng bệch chẳng qua là cứ nhìn Mộ Chỉ Ly, vươn ngón tay của mình chỉ nàng, chỉ một động tác đơn giản như vậy lại có vẻ khó khăn: "Ngươi .... Ngươi....".

Một câu còn chưa nói ra, tay của hắn đã xụi lơ buông xuống, cả người mất đi tiếng động, hiển nhiên đã chết.

"Thừa Dương ca, hắn.... hắn.... đã chết." Cô gái áo hồng không thể tin thét to, dường như không tin những gì trước mặt mình.

Nam tử áo tím nhìn bọn Mộ Chỉ Ly mở miệng nói: "Các ngươi chờ đó, Lý gia chúng ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho các ngươi, các ngươi đều phải chết."

Lời này vừa nói ra, sắc mặt bọn Mộ Nhược Hiên đều biến đổi, liếc nhìn lẫn nhau gật đầu một cái, hiển nhiên đã hiểu rõ suy nghĩ của đối phương, trước tiên hướng phía đối phương nhào tới, nếu chuyện đã biến thành như vậy, bọn họ chỉ có thể giết người diệt khẩu, tuyệt đối không thể để cho bọn họ trở về.

Nếu không, một khi bọn họ trở về báo tin tức này cho người Lý gia. Lý gia bọn họ nhất định sẽ tìm tới tận cửa, hiển nhiên đó không phải là điều mà tất cả mọi người mong muốn.

Nếu mấy người đã hạ quyết tâm, đương nhiên tốc độ sẽ vô cùng nhanh chóng, khí thế người của Lý gia đã tan rã, cả đám đều chỉ nghĩ tới chạy trốn thật nhanh, hẳn là không có ai muốn phản kháng, cứ như vậy bọn Mộ Nhược Hiên càng thêm mau, ngắn ngủi mấy hơi thời gian đã có hai người chết dưới kiếm bọn họ.

Mà lúc bọn họ hành động, Mộ Chỉ Ly bắt đầu trị thương cho chính mình. Đương nhiên nàng biết nguyên nhân bọn Mộ Nhược Hiên làm như vậy, động tĩnh mới vừa rồi lớn như vậy người Lý gia hẳn sẽ chú ý tới, bọn họ chỉ có thể nhân lúc người Lý gia chưa chạy tới liền giải quyết hết bọn kia, rồi sau đó nhanh chóng rút lui, nàng không thể làm chậm chân bọn họ.

Liệu Nội đan và Mai Khâu đan đều bị Mộ Chỉ Ly nuốt chửng xuống, để trị liệu nội thương của nàng, đồng thời ngân châm trong tay nhanh chóng triển khai, hoa hết cả mắt sợ là ngoài nàng ra cũng chẳng có ai nhìn thấy rõ, ngân châm chủ yếu đâm vào mấy đại huyệt quan trọng, bảo vệ tâm mạch của nàng, nhanh chóng trị liệu vết thương trong cơ thể nàng.

Đợi bọn Mộ Nhược Hiên giải quyết xong hoàn toàn những người Lý gia kia, tình trạng của Mộ Chỉ Ly đã khá lên nhiều, ít nhất tai mũi miệng không còn chảy máu nữa, mà vết thương trên người cũng đã cầm máu.

Chẳng qua là cơ thể tiếp nhận Thiên Lực quá lớn khiến cho kinh mạch bị tổn thương, trong thời gian ngắn không cách nào trị tốt được, nhất định là sau khi trở về mới có thể xử lý cho thỏa đáng.

"Chỉ Ly, chúng ta đi nhanh đi." Mộ Tử Hạm chạy đến bên cạnh Mộ Chỉ Ly hô: "Có muốn ta cõng muội không?" nàng nhìn thấy Mộ Chỉ Ly bị đả thương nặng như vậy, hiển nhiên không thể đuổi theo tốc độ của bọn họ, đối với người tu luyện như bọn hắn mà nói, khí lực đương nhiên là không nhỏ, cho dù vác Mộ Chỉ Ly trên lưng thì tốc độ cũng chỉ chậm hơn chút ít, như vậy so với tự mình Mộ Chỉ Ly đi vẫn nhanh hơn một ít.

Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly lắc đầu: "Không cần, muội có thể đuổi theo tốc độ của mọi người, không cần lo lắng."

"Vậy chúng ta đi nhanh thôi. Nơi này không nên ở lâu." Mộ Chí Cương nói, lúc này người của Lý gia nhất định đang nhanh chóng chạy tới đây, nếu như bị bọn họ phát hiện thì kết cục sẽ hết sức thê thảm.

"Ừ." Mọi người gật đầu, nhanh chóng hướng về phía Mộ gia lao về, may là vị trí Mộ gia và Lý gia không cùng phương hướng nên sẽ không bị chạm mặt.

Chỉ là bọn họ không chú ý tới khi họ nhanh chóng rời đi, ngọc bội bên hông Mộ Tử Hạm không cẩn thận đã rơi mất trên mặt đất.....

Bởi vì mọi người lo lắng cho thương thế của Mộ Chỉ Ly nên thả chậm tốc độ một ít, mặc dù trong lòng vội vàng nhưng không thể chỉ lo cho bản thân mình mà vứt Mộ Chỉ Ly ở lại, không phải sao? Song, một màn kế tiếp lại khiến cho bọn họ kinh ngạc, bởi vì tốc độ Mộ Chỉ Ly rất nhanh, không hề chậm hơn tốc độ của bọn họ.

"Không cần thả chậm tốc độ, muội không có vấn đề gì." Mộ Chỉ Ly cũng biết ý nghĩ trong lòng mọi người, liền nói, nàng đã ăn vào mấy viên tăng khí đan, lúc trước chiến đấu làm cho Thiên Lực trong cơ thể nàng tiêu hao đến không còn gì, cũng may mà có tăng khí đan, hiện tại Thiên Lực trong cơ thể nàng đã khôi phục được một nửa, nếu không không thể có tốc độ như bây giờ.

Đan dược hiện tại đã có chỗ để sử dụng, may mắn là trước khi tới đây Mộ Chỉ Ly đã chuẩn bị rất nhiều đan dược, nếu không hôm nay chắc sẽ phải gặp phiền toái to.

"Tốt lắm. Vậy chúng ta nhanh lên chút." Mộ Chí Cương gật đầu, đối với Mộ Chỉ Ly lại càng xem trọng vài phần, hôm nay đánh một trận đã hoàn toàn xác thực một cách sáng tỏ thực lực của Mộ Chỉ Ly. Hắn đã không thể coi nàng như một tiểu muội muội cái gì cũng không hiểu nữa, ngược lại hắn coi nàng như một người có thực lực mạnh hơn cả bản thân mình.

Hắn biết Mộ Chỉ Ly không phải là gượng chống, mà là thật sự có thể, tốc độ mấy người đột nhiên tăng, trong thời gian thật ngắn đã cách xa nơi phát sinh sự việc tới hơn mười dặm...

Sau khi bọn Mộ Chỉ Ly rời đi không lâu, Lý Khuê Đạt đã chạy tới địa điểm xảy ra chuyện, một đường chạy tới lão đã cảm thấy có chuyện không ổn. Nếu bọn Thừa Dương thắng thì hẳn là đã trở lại, dù sao Thừa Dương đã bị thương, đương nhiên chúng không thể nào dừng lại thêm, nhưng mà một đường tới đây lão không gặp được chúng.

Điều này đã nói rõ một vấn đề, đó là chúng thua.

Lý Thừa Dương đã lấy Liệt Dương Sát ra dùng mà vẫn thua. Như vậy thực lực đối phương đến tột cùng là mạnh bao nhiêu? Quan trọng nhất là chiêu thức như vậy lão chưa từng thấy qua, nên cũng không biết là của đệ tử gia tộc nào gây nên.

Song, sau khi tới nơi thấy một màn kia, lo lắng trong lòng Lý Khuê Đạt liền chuyển thành đau lòng. Tức giận. Đủ loại cảm giác phức tạp đều xuất hiện trên người lão, tựa hồ không rõ mọi sự làm sao mà biến thành như vậy.

Bởi vì trong mắt lão chính là buổi sáng hôm nay mười đứa đệ tử con em trong nhà đi ra ngoài luyện tập, lúc này thế nhưng chúng đã hoàn toàn nằm trên mặt đất, không ai sống sót.

Đến tột cùng là người nào lại xuống tay quá mức như thế, còn làm cho toàn bộ chúng nó đều chết đi. Chuyện này mình biết khai báo làm sao? Phải biết rằng cho dù Lý gia bọn họ gia nghiệp to lớn, một chút tổn thất mười tên đệ tử mà nói cũng là tổn thất rất lớn.

Dù sao bồi dưỡng nên một đệ tử ưu tú cũng chẳng dễ dàng gì, những mầm mống đệ tử này tương lai sẽ là trụ cột vững chắc cho gia tộc. Điều này bây giờ bọn họ làm sao tiếp nhận được đây.

"Bất luận ngươi là ai. Ta nhất định phải làm cho các ngươi nợ máu trả bằng máu." Lý Khuê Đạt ngửa mặt lên trời quát to, phát tiết tức giận trong lòng lão ra ngoài, hai tay nắm chặt cho thấy nội tâm lão tức giận đến bực nào.

Thực ra thì nếu đổi lại đối tượng mà nói thì cách làm của Lý Khuê Đạt cũng sẽ không khác gì cách làm của bọn Mộ Chỉ Ly, đuổi tận giết tuyệt, chẳng qua là bây giờ vị trí hai phe không giống nhau thôi.

Đang trên đường gấp rút chạy về thì Mộ Chỉ Ly đánh một cái hắt xì, không khỏi hướng tầm mắt nhìn về phía mọi người, hóa ra đã đến chỗ ở của Mộ gia.

Khi Mộ Chỉ Ly trở về chỗ Mộ gia tụ tập thì trước tiên vào lều. Nhìn thấy một màn này, bọn Mộ Tử Hạm cũng trở lại lều của mình, dù sao lều của bọn họ đều ở cạnh nhau, có phát sinh chuyện gì bọn họ sẽ biết ngay, chắc bây giờ Chỉ Ly đi chữa thương.

Sau khi Mộ Chỉ Ly tiến vào lều, việc đầu tiên chính là đổi y phục, y phục rách mướp đang mặc trên người này thực sự rất là khó chịu, rất nhanh sau đó bắt đầu trị liệu vết thương của mình.

Ngân châm màu lam xuất hiện trên tay nàng, Thiên Lực bắt đầu khởi động, phần đuôi ngân châm màu lam mang theo ánh sáng xanh bạc dài ba tấc hiện tại châm trên người nàng, tổng cộng ba cái ngân châm, còn Mộ Chỉ Ly thì nhắm hai mắt lại.

Hai tay đặt ở trước ngực vận động không ngừng, một loạt ấn pháp phức tạp xuất hiện trên tay nàng, đây chính là Thiên Huyền Châm Pháp mà nàng đang học, đoạn thời gian này nàng vẫn luôn chuyên cần luyện tập không nghỉ.

Thiên Huyền Châm Pháp phần đầu tiên: dời huyệt đổi vị trí.

Chính là đâm tùy ý ba ngân châm vào ba huyệt vị, ngay sau đó thông qua Thủ Ấn (dùng ngón tay ấn ấn) khống chế ngân châm tự hành động như vậy sẽ đơn giản hơn, đồng thời hiệu quả tốt hơn cách dùng ngân châm bình thường trước kia.

Trên ngân châm có chứa Thiên Lực kích thích huyệt vị của Mộ Chỉ Ly, đồng thời kèm theo Thủ Ấn của Mộ Chỉ Ly, ngân châm kia hẳn là đang không ngừng vận động, giống như việc trái tim người bình thường đang đập, kích thích huyệt vị tốt hơn sẽ xúc tiến sản sinh ra tế bào, tốc độ di động có thể nói là quỷ dị, nếu đổi lại là người bên cạnh nhìn vào chỉ cảm thấy ba vệt ánh sáng màu lam đang ở trên người Mộ Chỉ Ly không ngừng di động chứ cũng không biết tột cùng là cái gì.

Lấy năng lực Mộ Chỉ Ly hiện tại chỉ có thể đủ khống chế ba cái ngân châm mà thôi, nếu luyện đến cấp cao hơn thì có thể khống chế đến trăm cái ngân châm, bởi vậy có thể thấy được Thiên Huyền Châm Pháp đến tột cùng có bao nhiêu khó khăn, huống chi đây vẫn chỉ là phần đầu tiên thôi, mấy phần kế tiếp Mộ Chỉ Ly chưa kịp nghiên cứu và tập luyện.

Có điều chỉ mới phần đầu tiên, chỉ với ba cây ngân châm mà hiệu quả đã được như thế, trước kia cần tới một ngày để trị liệu hiện tại chỉ cần một lúc lâu đã có thể trị liệu được khá tốt rồi.

Đợi mọi thứ chấm dứt, Mộ Chỉ Ly nhắm hai mắt lại tiến vào trạng thái nhập định bắt đầu tu luyện. Thiên Lực trong tăng khí đan dù sao cũng không phải là do mình đích thân tu luyện ra, nàng cần phải tập trung tu luyện làm cho Thiên Lực đã mất đi bồi bổ trở lại, đồng thời cũng có thể nhờ vào lúc tu luyện mà khiến miệng vết thương trên cơ thể khép lại.

Cùng lúc đó, Lý Khuê Đạt mang vẻ mặt bi thương báo cho người trong gia tộc, mang theo thi thể bọn Lý Thừa Dương về an táng. Lão không biết đến tột cùng là người nào giết bọn họ, có thể nói là không có chút đầu mối nào, mặc dù ở nơi này có thể cảm nhận được một chút hơi thở của đối phương nhưng đám đệ tử con em ở đảo yêu thú này nhiều không kể xiết? Làm sao dễ tra ra được?

Dĩ nhiên, tuyệt đối lão sẽ không vì như vậy mà buông tha, mối thù này lão nhất định phải báo. Chẳng qua là trong đầu không ngừng nghĩ tới các tiểu bối của mấy gia tộc kia, có ai có thể có được năng lực như thế đây? Nghĩ hồi lâu cũng không nghĩ ra đến tột cùng sẽ là ai.

Song vào lúc này, có một gã trong đám đệ tử để ý thấy một miếng ngọc bội trên mặt đất, vội vàng hướng về phía Lý Khuê Đạt báo: "Trưởng lão, nơi này có một miếng ngọc bội."

Nghe vậy, Lý Khuê Đạt nhanh chóng chạy tới, tên kia lập tức đưa ngọc bội cho Lý Khuê Đạt.

"Tìm thấy ngọc bội này ở đâu?" Lý Khuê Đạt đánh giá ngọc bội rồi lên tiếng hỏi.

"Nhìn thấy trên đất ở vị trí này." Tên đệ tử đàng hoàng trả lời, phải biết rằng Lý Khuê Đạt trước mặt bọn họ có rất nhiều quyền uy, mà bọn họ vô cùng tôn kính ông.

Lý Khuê Đạt nhắm mắt lại cảm thụ hơi thở trên ngọc bội: "Không sai. Đây là hung thủ đánh rơi. Lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt, không nghĩ tới đối phương lại quá khinh thường đánh rơi vật này. Thật là trời không phụ lòng người."

Đang lúc đánh giá miếng ngọc bội này, Lý Khuê Đạt phát hiện bên cạnh ngọc bội khắc một chữ Mộ nho nhỏ: "Người Mộ gia. Hóa ra là người Mộ gia. Bản thân ta muốn xem một chút Mộ gia đến tột cùng có tiểu bối nào có thể làm được như vậy. Thù này, Lý gia ta phải trả."

Tiếng nói vừa dứt, thân hình Lý Khuê Đạt đã biến mất trước mặt đám đệ tử Lý gia.

Lúc Mộ Tử Hạm thay quần áo thì phát hiện ngọc bội của mình không thấy đâu, liền ra khỏi lều vội vàng gọi Mộ Chí Cương và Mộ Nhược Hiên.

"Tử Hạm, sao muội vội vội vàng vàng thế, có chuyện gì xảy ra sao?" Mộ Nhược Hiên thấy bộ dáng gấp gáp của Mộ Tử Hạm không khỏi mở miệng hỏi, hắn hiện tại đang một lòng lo lắng không biết người Lý gia có đuổi theo tới đây hay không, bây giờ nhìn lại bộ dáng kia của Mộ Tử Hạm, trong lòng không khỏi có chút nghi ngờ.

"Nhược Hiên, ngọc bội của muội không thấy. Không biết đánh rơi lúc nào rồi, không phải đã thất lạc ở nơi đó chứ?" "Nơi đó" này trong lòng bọn họ đều hiểu rõ, thời điểm Mộ Tử Hạm nói ra những lời này lại càng cẩn thận từng li từng tí, càng nghĩ nàng lại càng cảm thấy có khả năng như vậy, dù sao thì lúc đánh nhau cũng rất dễ làm rớt.

Nếu là người Lý gia thấy được, vậy chẳng phải sẽ biết chuyện này là do bọn họ làm ra sao? Trong lòng Mộ Tử Hạm vô cùng hối hận, mình không có chuyện gì tự dưng lại đeo ngọc bội. Bây giờ chẳng phải sẽ gặp phiền toái rồi sao. Nếu để liên lụy tới bọn họ thì biết làm thế nào cho phải?

Thấy vẻ mặt Mộ Tử Hạm nghiêm trọng như vậy, Mộ Nhược Hiên lên tiếng an ủi: "Đừng nóng vội, nói không chừng là rơi ở những chỗ khác thì sao, đừng tự mình dọa mình." Mặc dù nói thì nói như thế, nhưng trên mặt Mộ Nhược Hiên cũng thêm mấy phần ngưng trọng, vận khí của bọn hắn thật sự sẽ tốt như vậy sao?

Mộ Chí Cương nghiêm túc không nói lời nào, hiển nhiên ba người bọn họ suy nghĩ giống nhau, trên đoạn đường đã đi, khả năng ngọc bội rơi rớt ở đâu là lớn nhất. Chẳng qua là cả ba người không nguyện ý thừa nhận thôi.

Song, trong khi cả ba người đều đang suy nghĩ, một luồng hơi thở cực kỳ cường đại đang tiến tới gần bọn hắn, ba người liếc nhau một cái, sợ là chuyện mà bọn họ vừa suy nghĩ đã xuất hiện rồi.

"Mấy người tiểu bối các ngươi dám giết người Lý gia ta, thật to gan." Thân hình Lý Khuê Đạt còn chưa xuất hiện trước mặt mọi người thì tiếng của lão đã bốn phương tám hướng truyền vào trong tai bọn hắn.

Đang trong trướng bồng tu luyện, Mộ Chỉ Ly đương nhiên cũng nghe được, không khỏi thối lui ra khỏi trạng thái tu luyện, nàng không nghĩ tới tốc độ đối phương lại nhanh như vậy, lúc này mới qua có bao lâu? Vậy mà hắn đã tìm tới nơi này rồi.

"Giết người thì đền mạng, mấy người các ngươi đã chuẩn bị sẵn sàng chết chưa?" Tiếng Lý Khuê Đạt lại lần nữa truyền vào trong tai mọi người, âm vang lạnh như băng không che giấu chút nào nội tâm lão đang nổi giận.

Song, lời Lý Khuê Đạt chỉ nhằm vào ba người Mộ Tử Hạm, lão không biết Mộ Chỉ Ly và Mộ Hàn Mặc trong trướng bồng cũng tham dự.

Khi thân ảnh Lý Khuê Đạt xuất hiện trước mặt bọn họ, bọn Mộ Nhược Hiên chỉ cảm thấy một luồng áp lực cực kỳ khủng bố áp chặt bọn họ, lấy tu vi của bọn họ đương nhiên sẽ có cảm giác không thở nổi, thực lực của lão giả này đến tột cùng mạnh bao nhiêu?

"Là ai giết Thừa Dương?" Lý Khuê Đạt mở miệng hỏi, trong tiếng nói mang theo uy nghiêm không thể kháng cự, hiển nhiên thông qua hơi thở lão biết mấy người trước mặt đều là người tham dự lúc nãy, nhưng người đối chiến với Thừa Dương đến tột cùng là ai thì lão không biết.

Lý gia lão, trong mười người kia đứng đầu chính là Lý Thừa Dương mà không phải ai khác, lão quan tâm nhất cũng là việc Lý Thừa Dương đã chết, vì vậy càng thêm hiếu kỳ đến tột cùng là người phương nào có thể phát ra một kích mãnh liệt như vậy. Cho tới bây giờ lão chưa thấy Mộ gia có chiêu thức như vậy.

Lúc này, Mộ Chỉ Ly vén lều trại đi ra, nói: "Là ta giết!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: