Chương 48: Tự phế một cánh tay
Đại trưởng lão cười lạnh một tiếng: "Ngươi nghĩ rằng chúng ta vẫn bị lừa gạt sao? Ban đầu tin tưởng ngươi, ngươi gạt chúng ta, bây giờ vẫn còn muốn gạt chúng ta? Chẳng lẽ ngươi không hề để những trưởng bối như chúng ta vào mắt."
"Đại trưởng lão, ta không phải có ý này. Chắc chắn Mộ Thiếu Tu đã bị đả thương một lần nữa, nếu không tuyệt đối không thể nào bị như vậy, không bằng mời một vị Y sư đến xem một chút cánh tay của hắn có phải hay không một lần nữa bị thương."
Nhìn bộ dạng của Đại trưởng lão cũng biết lão ta không biết chuyện tay Mộ Thiếu Tu bị thương lần nữa.
Nếu như Đại trưởng lão biết sự thật thì Mộ Chỉ Ly cũng không thèm giải thích, bởi vì hết thảy do bọn họ kiếm cớ, nhưng Đại trưởng lão bọn họ cũng không biết, cho nên nàng mới muốn giải thích, cảm giác bị người khác hiểu lầm thật khó chịu.
"Chỉ Ly, nếu thật sự trị không khỏi thì hiện tại hãy thừa nhận đi vậy, nếu không ..." Mộ Kình Lệ không khỏi mở miệng nói, chuyện bây giờ đã nháo thành như vậy, Mộ Chỉ Ly thừa nhận bây giờ sẽ tốt hơn lúc sau bị buộc thừa nhận.
Nghe được lời Mộ Kình Lệ, Mộ Chỉ Ly rất tức giận, nàng không thích cảm giác bị oan uổng, không được tín nhiệm này, song ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt Mộ Kình Lệ chỉ có lo lắng mà không có trách cứ, tức giận trong đáy lòng dần dần tiêu tán.
"Gia chủ, cháu nói thật, tay Mộ Thiếu Tu nhất định đã bị đả thương lần nữa, nếu không không thể nào bị như vậy."
Lúc này, Nhị trưởng lão cũng mở miệng nói: "Nếu Mộ Chỉ Ly lần nữa cường điệu chuyện này, như vậy thì làm cho nàng ta tâm phục khẩu phục đi, xin mời Lý dược sư tới đây." Ông ta xem chừng Mộ Chỉ Ly chẳng qua là vùng vẫy giãy chết, bất luận nàng ta có làm gì thì kết quả cuối cùng cũng sẽ không có gì thay đổi.
Tựa hồ như biết trước Mộ Chỉ Ly sẽ nói như vậy, Lý dược sư đã đứng tại cửa chờ từ lúc nào.
Nhị trưởng lão vừa nói, Lý dược sư liền đi tới, nhìn thấy Lý dược sư, Mộ Chỉ Ly không khỏi rùng mình, hiển nhiên nàng đã ý thức được, nàng đang sa vào một âm mưu, hơn nữa bây giờ nàng chỉ có thể nhìn tất cả mọi thứ phát sinh mà không làm được gì.
"Lý dược sư, phiền ông xem tay Mộ Thiếu Tu bị thương lúc nào?" Nhìn thấy Lý dược sư, thái độ Nhị trưởng lão hiển nhiên đã khá hơn nhiều.
Lý dược sư gật đầu, đi tới trước mặt Mộ Thiếu Tu nhìn xem thương thế trên tay hắn, chợt mở miệng nói: "Gia chủ, nhị vị trưởng lão, thương thế trên tay Mộ Thiếu Tu hẳn là ở lần trước bị thương bọn họ tìm ta trị liệu. Chẳng qua là theo lẽ thường dùng Mai Khâu đan thì phải sớm tốt lên rồi mới đúng, nhưng không biết tại sao bây giờ vẫn còn như vậy?"
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Mộ Chỉ Ly trở nên khó coi đi rất nhiều, Lý dược sư đã bị mua chuộc, nếu không thì sao lão ta lại chưa nhận ra, lúc này lão ta đang trợn mắt nói dối là việc không phải nghi ngờ gì nữa.
"Mộ Chỉ Ly, ngươi còn gì để nói?" Đại trưởng lão tức giận nói.
"Chẳng lẽ ngươi định nói lời của Lý dược sư là sai? Được lắm, tay của Thiếu Tu vốn là đã sớm tốt hơn, nhưng bởi vì ngươi, nên đến bây giờ vẫn không đỡ, lừa gạt trưởng bối, thương tổn huynh đệ, ngươi thật là to gan."
Lời buộc tội này rất nghiêm trọng, cảm giác bị lăng nhục dâng lên trong lòng Mộ Chỉ Ly, ngẩng đầu nhìn mọi người, ánh mắt lạnh lùng làm cho người ta có cảm giác không dám nhìn lại.
Mộ Chỉ Ly chuyển mắt về phía Mộ Thiếu Tu, trong ánh mắt chỉ có lạnh lùng, loại lạnh lùng này gần như đã thoát khỏi phạm vi cảm xúc con người, khiến cho Mộ Thiếu Tu không khỏi lui về sau một bước, đối với ánh mắt này lòng vẫn còn sợ hãi, thật sự là quá kinh khủng.
Dĩ nhiên Mộ Thiếu Tu biểu hiện như vậy cũng vì một phần là hắn chột dạ, bởi vì hắn biết rõ ràng Mộ Chỉ Ly nói không sai, là bọn hắn oan uổng nàng, lúc hắn nhìn thấy Lý dược sư trong lòng hắn còn rất khẩn trương, nếu Lý dược sư mà nói thật thì người chịu phạt đúng là hắn.
Nhưng hắn lại không nghĩ tới ý kiến của Lý dược sư lại đứng về phe hắn, trong đầu nhớ lại lúc Mộ Khải Siêu nói hắn không cần lo lắng, Mộ Khải Siêu sẽ có cách giải quyết, liền biết nguyên nhân vì sao.
"Không sai, đúng là ta muốn nói lời của Lý dược sư sai." Mộ Chỉ Ly từng chữ từng chữ nói rõ ràng, ngữ điệu rất vang dội, tất cả mọi người đều nghe được rõ ràng.
Lúc Nhị trưởng lão chuẩn bị mở miệng tố khổ, Mộ Chỉ Ly lần nữa nói: "Ta biết mục đích của các ngươi, chắc chắn là để cho ta tự làm gãy một cánh tay, chuẩn bị nhiều thứ như vậy là muốn làm cho ta không còn gì để nói, tốt, vậy thì để cho các người đắc ý, ta tự đánh gãy một tay."
Sau một khắc, trong ánh mắt khiếp sợ của mọi người, Mộ Chỉ Ly không một dấu hiệu báo trước, giơ cánh tay trái lên phế đi cánh tay phải của mình, răng rắc một tiếng xương gãy lìa vang lên, cả Nghị Sự Đường lâm vào yên lặng.
"Tí tách."
"Tí tách" Có thể nghe thấy tiếng máu nhỏ trên mặt đất rõ ràng, trong lòng của mọi người đều lộ ra vẻ phức tạp.
Nhất là sau khi mọi người thấy vẻ mặt của Mộ Chỉ Ly, tâm tình lại càng phức tạp đến tột đỉnh, không có thống khổ, không có rên rỉ, trên khuôn mặt tái nhợt thế nhưng lại lộ ra nụ cười, dáng vẻ nụ cười trong hoàn cảnh như thế này thật phá lệ quỷ dị nhưng lại dị thường mị hoặc.
Không sai, Mộ Chỉ Ly hiện tại rất đau, lần đầu tiên phải nếm đến mùi đau như vậy, nhưng cảm giác bị lăng nhục đã vượt qua, nàng bỏ qua đau đớn nói: "Những gì các ngươi đã tặng cho ta, ta sẽ hoàn trả lại."
Mộ Thiếu Tu nhìn Mộ Chỉ Ly như vậy, đột nhiên cảm giác dường như mình đã ra một quyết định rất sai lầm, người có thể tàn nhẫn với chính bản thân mình như vậy, thành tựu trong tương lai sẽ thấp sao?
Lúc hắn thấy rõ ràng Mộ Chỉ Ly tự phế cánh tay, một chút do dự cũng không có, thậm chí một cái nhăn mày, nhăn mặt cũng không thấy, cứ như đây không phải tay của mình, cảnh giới như vậy, rốt cuộc phải kinh khủng đến thế nào?
Nụ cười thắng lợi đã được chuẩn bị sẵn của Đại trưởng lão lúc này cũng không bày ra nổi, sắc mặt cứng ngắc bất đắc dĩ, chuyện này người thắng là bọn họ, tại sao nhìn Mộ Chỉ Ly như vậy thì lại thấy bọn họ mới là người thua cuộc chứ?
"Chuyện này là do Mộ Chỉ Ly gieo gió gặt bão, ta đề nghị lần này không cho nàng dùng Mai Khâu đan, nếu không thì lần trừng phạt này chưa tính là gì cả." Nhị trưởng lão nhìn nụ cười của Mộ Chỉ Ly thì trong lòng bỗng thấy sợ hãi, cái cảm giác này từ lâu đã không còn thấy, lão ta chính là muốn để cho Mộ Chỉ Ly cười không nổi.
Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly cười lớn tiếng hơn: "Mai Khâu đan, ông cho rằng ta cần sao? Nhị trưởng lão ông chính là một kẻ đáng thương, ông cho rằng ông làm hết thảy chuyện này thì ta để ý sao? Ta cho ông biết, những thứ này căn bản ta không coi vào đâu."
Chợt, Mộ Chỉ Ly lấy ra một bình sứ, từ đó lấy ra một viên đan dược, tự mình ăn xuống, sau đó liền ném bình sứ cho Nhị trưởng lão, nói: "Phần thưởng của ông."
Xoay người, để lại cho mọi người một bóng lưng, Mộ Chỉ Ly tiêu sái rời đi.
Mọi người đứng tại chỗ nhìn bóng lưng Mộ Chỉ Ly, há miệng muốn nói điều gì, nhưng cổ họng cứ như bị mắc kẹt, cái gì cũng không nói ra được.
Nhị trưởng lão mở nắp bình, nhìn đồ trong bình, rồi sắc mặt trở nên xanh mét, bởi vì bên trong bình sứ không có gì khác, chính là mười mấy viên Mai Khâu đan.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro