Chương 45: Cha con gặp mặt
Chuyện kế tiếp đã chứng minh phỏng đoán của Mộ Chỉ Ly không sai.
Mộ Kình Lệ đi tới gần núi đá, nhấn vào một chỗ cực kỳ bí mật ở góc trái, âm thanh "ầm ầm" vang lên, núi đá rất nặng kia lại là một cánh cửa đá, lúc này đã mở ra.
Nhìn thấy chuyện này, trong lòng Mộ Chỉ Ly thầm cảm khái chỗ này thật sự rất bí mật, nếu không phải Mộ Kình Lệ đưa nàng tới, sợ là nàng có ở chỗ này ba ngày ba đêm cũng không chắc sẽ phát hiện được điều khác thường.
Cửa đá mở ra, Mộ Chỉ Ly theo Mộ Kình Lệ đi vào, trong mật thất có một gian phòng lớn, nhưng lúc này Mộ Chỉ Ly không còn tâm tình quan sát gian mật thất này nữa, ánh mắt nàng đã bị quan tài thủy tinh đặt giữa phòng hấp dẫn.
Bước chân trở nên chậm chạp, từng bước chậm rãi đi lại gần quan tài thủy tinh, song khi nàng nhìn thấy thân thể bên trong quan tài, nước mắt cuối cùng không nhịn được chảy xuôi xuống.
Không sai, đó chính là bóng hình vẫn luôn tồn tại trong lòng nàng, vốn chỉ là hình ảnh mơ hồ, nhưng một khắc nhìn thấy Mộ Thiên Tĩnh nằm đó, hai hình ảnh đã hoàn toàn hợp nhất lại.
Kí ức như ùa về, Mộ Chỉ Ly nhớ lại từng việc trước kia, sự yêu thương, lòng từ ái, rồi sự kiên cường nhưng bất lực của phụ thân, nước mắt lại nhỏ trên quan tài thủy tinh, từng giọt từng giọt lan ra.
Mộ Thiên Tĩnh thoạt nhìn như đang ngủ rất an tường. Sau khi nhìn thấy Mộ Thiên Tĩnh, Mộ Chỉ Ly liền hiểu tại sao mình lớn lên lại trông như thế này.
Mộ Thiên Tĩnh là một mỹ nam tử chân chính, cho dù là Tô Dự hay là Vương Thiên Kỳ đều không thể sánh bằng, có lẽ sánh được với cấp độ mỹ nam như Lăng Lạc Trần, có điều phong thái giữa hai người lại khác nhau.
Lăng Lạc Trần giống như tiên nhân, mờ mờ ảo ảo, không giống người phàm trần, mà Mộ Thiên Tĩnh lại là người thuộc về thế giới này.
Một bộ cẩm bào màu trắng mặc trên người ông lại thích hợp như thế, một miếng ngọc phỉ thúy được buộc bên eo ông, một mái tóc đen có đeo bạch ngọc quan, toát ra vẻ phong lưu phóng khoáng.
Da trắng nõn, khuôn mặt tuấn mỹ, ánh mắt ông yên lặng mà an tường, lông mày lưỡi mác, đường nét rõ ràng, vầng trán kiên nghị, khóe miệng kia khẽ cong khiến cho các đường nét trên khuôn mặt ông trở nên nhu hòa rất nhiều. Đây là một nam nhân ôn nhu mà kiên cường.
Mộ Chỉ Ly nhớ được sự che chở của Mộ Thiên Tĩnh, ông luôn xem nàng như bảo bối mà bảo bọc. Ôn nhu như vậy, thật làm cho người ta nhớ nhung.
"Phụ thân...." Mộ Chỉ Ly nhẹ giọng nói, dường như sợ sẽ đánh thức ông. Mặc dù đã lâu không gọi ra tiếng, nhưng bây giờ gọi tiếng phụ thân thật dễ dàng, cứ như trong lòng đã gọi thầm vô số lần.
Nhìn Mộ Thiên Tĩnh giống như ngủ say, hai tay Mộ Chỉ Ly dần siết chặt, trong lòng lại càng quyết tâm cho dù có khó khăn thế nào, nàng nhất định phải làm cho cha nàng tỉnh lại, cho dù phải trả giá toàn bộ cũng không tiếc.
"Gia chủ, người có biết mẫu thân của cháu đang ở đâu không?" Hiện tại nàng còn chưa biết phải làm sao để cứu Mộ Thiên Tĩnh tỉnh lại. Mộ Kình Lệ đã nói mẫu thân nàng biết, cho nên nàng nhất định phải tìm được mẫu thân.
Nghe vậy, Mộ Kình Lệ trầm mặc trong chốc lát nói: "Việc này ta không thể nói cho cháu biết. Ta biết suy nghĩ của cháu bây giờ, nhưng với thể trạng của cháu bây giờ mà đi tới đó tuyệt đối không thể nào còn sống mà đi trở ra."
Mộ Chỉ Ly nhíu mày: "Bởi vì cháu là sự sỉ nhục của gia tộc bọn họ?" Nghĩ tới đây, Mộ Chỉ Ly không khỏi cảm thấy có chút châm chọc, dù ở Mộ gia hay ở gia tộc của mẫu thân, nàng đều là sự sỉ nhục.
Mộ Kình Lệ nhìn dáng vẻ tự giễu của Mộ Chỉ Ly, trong lòng cũng cảm thấy buồn bực theo: "Ban đầu bọn họ muốn giết con, nhưng cuối cùng người kia lại mềm lòng, người đó là dì của con, cho nên mới bỏ qua cho con. Trước khi đi, người đó nói cho chúng ta biết, trừ phi cháu có thể tự bảo vệ mình, nếu không thì không thể cho cháu đi tìm bọn họ, đến lúc đó cái mạng của cháu muốn giữ cũng không được. Cháu đã biết đó là một gia tộc khổng lồ, cái gọi 'năng lực tự vệ' có nghĩa là phải có thực lực thực sự cường đại. Cho nên trước khi cháu có đủ năng lực, ta sẽ không nói cho cháu, bất cứ người nào trong gia tộc cũng sẽ không nói cho cháu biết."
Nghe được lời Mộ Kình Lệ, Mộ Chỉ Ly cũng không mất hứng, ngược lại nàng rất hiểu nguyên nhân bọn họ làm như vậy. Đối với người dì kia, trong lòng nàng cũng có chút cảm kích, mặc dù bây giờ nàng chưa có đủ thực lực, nhưng nàng tin tưởng nhất định sẽ có.
"Sau này ông nhất định phải nói cho cháu biết." Lúc nói ra những lời này, trên mặt Mộ Chỉ Ly tràn đầy tự tin. Bất luận là vì chính nàng hay vì người thân, nàng nhất định sẽ trở nên mạnh mẽ.
"Ta tin tưởng cháu, hiện tại những thứ này đối với cháu vẫn còn rất xa xôi, hãy cố gắng lên!" Trong mắt Mộ Kình Lệ ánh lên tia vui mừng: "Nhưng ta cũng có một việc muốn hỏi cháu."
"Vấn đề gì ạ?" Bây giờ ngăn cách giữa nàng và Mộ Kình Lệ đã tiêu tan đi rất nhiều, nhưng nàng vẫn không mở miệng gọi ông nội, có lẽ ngày nào đó nàng sẽ gọi, nhưng không phải là hiện tại.
Trong mắt Mộ Kình Lệ lóe ra tia sáng khác thường nói: "Trước kia cháu không thể tu luyện, hiện tại vì sao lại có thể?" Ông chưa từng hỏi qua chuyện này, bởi vì khi đó nghĩ có hỏi thì Mộ Chỉ Ly cũng sẽ không trả lời, nhưng bây giờ lại khác.
"Một dịp tình cờ, đan điền không trữ được nội lực của cháu đã được chữa trị tốt, cho nên hiện tại mới có thể luyện." Trong mắt Mộ Chỉ Ly có vẻ thử dò xét.
Nghe vậy, trên mặt Mộ Kình Lệ hiện ra nụ cười rạng rỡ: "Vậy thì tốt! Vậy thì tốt! Trước kia cháu không thể nào tu luyện được, cho nên rất nhiều thứ dùng để tu luyện cháu cũng không có, hiện tại cháu cần gì có thể nói cho ta biết, nếu hợp lý thì ta sẽ đáp ứng cho cháu."
Chẳng lẽ ông ấy cũng không biết chuyện mình bị hạ độc? Mộ Chỉ Ly thầm nghĩ trong lòng, nhìn bộ dáng phấn khởi của Mộ Kình Lệ, hiển nhiên là không phải nói dối. Nếu như ông ấy không biết, vậy thì là ai hạ độc mình đây? Mộ Chỉ Ly chỉ cảm thấy có một bàn tay núp sau lưng nàng làm chuyện ác.
"Cháu nghĩ muốn đi lên tầng hai của Vũ Kỹ Đường, không biết có thể hay không?" Mộ
Chỉ Ly mở miệng dò hỏi. Hôm nay nàng tới tìm Mộ Kình Lệ vốn là vì chuyện này, hiện tại có cơ hội nên không thể bỏ qua.
Chân mày Mộ Kình Lệ nhíu lại: "Cháu muốn đi lên lầu hai? Vũ kỹ Hoàng giai cao cấp tu luyện khó hơn hẳn trung cấp và sơ cấp, với tình trạng của cháu bây giờ không bằng cứ tập luyện cho tốt vũ kỹ ở tầng một, như vậy hiệu quả sẽ tốt hơn."
Lời này của Mộ Kình Lệ đúng là không sai. Đối với tuyệt đại đa số đệ tử mà nói, tu luyện vũ kỹ tầng thứ nhất trên thực tế hữu dụng hơn, nhưng đối với Mộ Chỉ Ly thì không phải vậy, nàng cũng không định giải thích vấn đề này, đành nói: "Bản thân cháu sẽ có chừng mực, chỉ hy vọng ông có thể cho cháu quyền hạn này, sau này được tự do ra vào tầng thứ hai, cháu tự có phương thức tu luyện của mình, ông chỉ cần biết thành quả là được rồi."
Nghe lời này của Mộ Chỉ Ly, Mộ Kình Lệ biết Mộ Chỉ Ly vẫn còn có bí mật, chẳng qua là không muốn vạch trần Chỉ Ly thôi. Nghĩ tới chuyện đứa nhỏ này phải chịu thiệt thòi nhiều năm như vậy, Mộ Kình Lệ gật đầu đáp ứng: "Được rồi, ta đáp ứng cháu, nhưng cháu hãy nhớ lấy, không thể hấp tấp được."
Mộ Chỉ Ly gật đầu: "Con biết."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro