Chương 25: Ăn cơm ở tửu điếm
Lần gánh nước tiếp theo của Mộ Chỉ Ly, hiệu suất so với ngày hôm qua đã cao hơn rất nhiều. Có kim sang dược trợ giúp, bả vai của nàng không còn đáng ngại, cho nên có thể gánh nước đầy mạnh mẽ.
So với Mộ Chỉ Ly thì Mộ Khải Siêu lộ ra vẻ thê thảm hơn. Hắn là Đại thiếu gia được nuông chiều từ bé, bình thường tu luyện cũng chỉ chú trọng cấp bậc Thiên Lực, không chú ý tố chất thân thể, cho nên sau một ngày chẻ củi chỗ giữa ngón cái và ngón trỏ đã rách tả tơi, hiện đầy máu tươi, động tác chẻ hơi có vẻ khiên cưỡng, tốc độ cũng chậm hơn rất nhiều.
Không phải hắn không bôi thuốc, mẫu thân vô cùng thương yêu hắn nên việc không bôi thuốc cho hắn là điều không có khả năng, chẳng qua hiệu quả kém xa kim sang dược của Mộ Chỉ Ly.
Mộ Khải Siêu nhìn tốc độ của Mộ Chỉ Ly thật muốn chặn lại. Sau khi Mộ Chỉ Ly lại đổ nước vào lu, hắn không nhịn được mở miệng hỏi: "Này, phế vật, vai của ngươi không có chuyện gì sao?". Hắn nghĩ mãi mà không hiểu, cánh tay của mình đã thành cái dạng này, thân thể nhỏ bé của phế vật kia làm sao mà một chút cũng không bị gì chứ?
Mộ Chỉ Ly im lặng nhìn Mộ Khải Siêu, nàng phát hiện hai ngày này Mộ Khải Siêu tựa hồ có chút nhàm chán khác thường, có lẽ là bởi vì lúc này ở trước mặt hắn chỉ có mỗi một người là nàng, cho nên hắn mới cùng nàng nói chuyện.
"Dáng vẻ này của ngươi, õng ẹo yếu ớt, chút chuyện cũng không làm được, thế mà thân thể của ta lại có thể chịu được gian khổ". Mộ Chỉ Ly không che giấu chút nào chế giễu.
Nghe vậy, Mộ Khải Siêu tức quá đứng dậy, chỉ vào Mộ Chỉ Ly nói: "Ngươi nói người nào õng ẹo? Chuyện lần trước ta còn chưa tính sổ với ngươi, ngươi liền thừa dịp này lớn lối sao? Chờ đến đại hội gia tộc ta xem ngươi lớn lối thế nào."
Kẻ phế vật này lại dám hết lần này đến lần khác khiêu khích tôn nghiêm của mình, quả thực không có cách nào nhịn được. Không phải từ trên xuống dưới Mộ gia ai cũng đối xử khách khí với mình sao? Hết lần này tới lần khác nàng ta lại dám khinh thường mình như vậy.
"Chuyện lần trước? Ngươi nói là chuyện ngươi tè ra quần sao?" Mộ Chỉ Ly lớn tiếng hỏi.
"Ngươi câm miệng cho ta." Nếu có cái lỗ nẻ nào, nhất định Mộ Khải Siêu sẽ không chút do dự mà chui xuống. Chuyện lần trước đúng là sỉ nhục mà hắn không quên được. Từ sau sự kiện kia, thỉnh thoảng sẽ có một đệ tử Mộ gia ở bên cười trộm, khiến cho hắn hiện tại không dám ra ngoài xuất hiện trước mặt mọi người. Làm ngôi sao được mọi người vây quanh đã thành quen, hiện tại tình cảnh chỉ có một mình làm hắn có chút không quen, cho nên mới phải lân la nói chuyện với Mộ Chỉ Ly.
"Chuyện lần trước là ngươi giở trò quỷ có đúng không?"
Mộ Chỉ Ly buông tay, mở to mắt, vẻ mặt vô tội nói: "Mộ đại thiếu gia không thể oan uổng người ta nhé! Lúc ấy nhiều người nhìn như vậy ta thật không thể làm gì, ngươi không thể mở to mắt mà nói lời bịa đặt nha."
"Ngươi đừng có nói dối. Mặc dù ta không biết ngươi làm như thế nào, nhưng nhất định là ngươi." Mộ Khải Siêu hung dữ nói, trong lòng suy nghĩ làm như thế nào mới có thể làm cho Mộ Chỉ Ly xấu mặt.
Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly cười lạnh: "Cứ hy vọng đi". Xoay người lại không thèm để ý đến Mộ Khải Siêu, tiếp tục đi gánh nước.
Lúc mới đầu, Mộ Chỉ Ly cần gánh nước đến tối mới đầy lu, sau lại đến xế chiều là xong, cuối cùng trong buổi sáng là có thể hoàn thành nhiệm vụ. Ngược lại Mộ Khải Siêu, bởi vì vết thương càng ngày càng nghiêm trọng, đến đêm khuya cũng không có cách nào hoàn thành nhiệm vụ. Cuối cùng hắn tìm người khác hỗ trợ nhưng lại bị gia chủ phát hiện, cho nên thời gian trừng phạt từ một tháng liền biến thành ba tháng.
Thời gian vội vã trôi qua, trong chớp mắt thời gian một tháng đã hết. Mộ Chỉ Ly cũng có tiến bộ rất lớn, nàng đã đả thông được bảy mươi hai đường kinh mạch, cả người từ trong ra ngoài đều có biến hóa rất lớn, mặc dù thân thể nhìn vẫn mảnh mai như cũ, nhưng lại không còn gầy yếu như trước.
Hôm đó, Mộ Chỉ Ly gánh nước xong thì ra khỏi Mộ phủ, thật lâu chưa được đi ra ngoài, nàng cũng muốn ra ngoài ăn bữa cơm, cảm giác toàn ăn lương khô không được tốt lắm.
Lúc Mộ Chỉ Ly đi ra khỏi Mộ phủ thì phát hiện hôm nay không phải ngày bình thường, trên đường lộ ra vẻ náo nhiệt vô cùng, dường như có cái gì tụ hội lại, làm cho Mộ Chỉ Ly cũng dâng lên vài phần hiếu kỳ.
Đi vào một gian tửu lâu, Mộ Chỉ Ly tùy tiện tìm một vị trí ngồi xuống. Ngồi xuống rồi nàng mới phát hiện mình chính là tiêu điểm của mọi người, trong mắt mỗi người nhìn về phía nàng đều mang theo vài phần chán ghét, lúc này Mộ Chỉ Ly mới ý thức được là mình quên mất thay đổi quần áo, bộ dạng xấu xí gây nên chấn động không nhỏ.
Đối với việc này, Mộ Chỉ Ly đã nghĩ đến, lúc nàng ở Mộ phủ vẫn luôn là như vậy, cũng thành thói quen rồi. Mọi người xem chán rồi cũng gọi tiểu nhị tới để gọi thức ăn. Bộ dạng tiểu nhị gọi thức ăn cho nàng rất bất đắc dĩ, tựa hồ hắn đang bị làm khó tới cực hạn.
Gọi vài món thức ăn xong, đột nhiên Mộ Chỉ Ly nhớ tới hôm nay không bình thường, mở miệng hỏi: "Tiểu nhị, hôm nay trên đường có cái gì mà náo nhiệt thế?"
Tiểu nhị kia căn bản là mặc kệ nàng, thấy thế Mộ Chỉ Ly cố ý hướng gần đến bên người tiểu nhị mấy phần: "Ta đang nói chuyện với ngươi đó, sao ngươi không chịu để ý đến ta nha?"
Nhìn thấy động tác của Mộ Chỉ Ly tiểu nhị kia bị hù dọa liền vội vàng nói: "Hôm nay có hội đèn lồng, cho nên mới đặc biệt náo nhiệt". Nói xong lập tức chạy đi, giống như Mộ Chỉ Ly là hồng thủy mãnh thú gì đó.
Nhìn bóng lưng hoảng hốt chạy trốn của tiểu nhị kia, Mộ Chỉ Ly không nhịn được cười, biểu hiện này thật quá khoa trương đi.
Mà mọi người xung quanh bàn luận xôn xao, dĩ nhiên tiêu điểm bàn luận chính là Mộ Chỉ Ly.
"Cô bé kia trời sinh xấu xí như vậy mà vẫn còn đi ra ngoài đường dọa người".
"Không ngờ nàng ta là dòng chính của Mộ gia – Tam tiểu thư Mộ Chỉ Ly. Thật là nghe danh không bằng gặp mặt, bộ dáng quả là cả thành La Thiên này không ai có thể so được với nàng ta".
"Chính là phế vật nổi danh? Không phải nói nàng lớn lên không tốt? Vẫn có thể nghênh ngang đi ra đường ăn cơm?"
Từng câu chế giễu truyền vào trong tai Mộ Chỉ Ly, trong đầu không khỏi hồi tưởng lại đủ loại đãi ngộ chế giễu mà lần đầu Mộ Chỉ Ly đi ra ngoài, nụ cười trên mặt chầm chậm lạnh xuống.
Liếc nhìn mọi người một vòng, nàng mở miệng nói: "Ăn cơm của mình đi! Huyên thuyên sau lưng người khác, cẩn thận Quỷ Lệ rút lưỡi các ngươi."
Sao nàng quên mất rồi, nàng nổi danh phế vật ở thành La Thiên, ai cũng nhận biết.
Nghe được lời uy hiếp của Mộ Chỉ Ly, những người đó thức thời ngậm miệng lại, Mộ gia không phải là nơi bọn họ có thể chọc đến.
Lúc Mộ Chỉ Ly nói ra những lời này, rèm trên phòng khách quý tầng hai bị vén lên, bên trong là hai nam tử tướng mạo cực kỳ anh tuấn, nhìn hai người họ đã biết là gia thế không tầm thường.
Nếu Mộ Chỉ Ly nhìn qua, có thể nhận ra một người trong đó chính là người đã gặp qua một lần – Tô Dự. Người còn lại dù nàng chưa tiếp xúc, tướng mạo cũng không hề thua kém Tô Dự.
"Cô nương ở tầng dưới kia chính là phế vật Mộ gia – Mộ Chỉ Ly? Người này thật là xấu xí kinh người." Vương Thiên Kỳ nhìn Mộ Chỉ Ly ở tầng dưới, cười nói, trong mắt đều là tia cười nhạo.
Tô Dự nhìn xuống dưới tầng, chẳng biết tại sao, hắn cảm thấy bóng người tầng dưới có chút quen mặt?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro