Chương 24: Tiến bộ
Trên bả vai Mộ Chỉ Ly là bốn thùng nước lung la lung lay, lúc đi Mộ Chỉ Ly thấy có vẻ dễ dàng, dù sao bốn thùng nước rỗng cũng không nặng gì, nhưng lúc trở lại thì vô cùng nặng.
Bốn thùng nước thực không hề nhẹ, cũng may thân thể của nàng đã trải qua hai tháng huấn luyện trước đó nên đã tốt hơn nhiều, nếu đổi lại là Mộ Chỉ Ly trước kia mà nói, xem chừng có lẽ sẽ hộc máu mất.
Gánh nước khó khăn không chỉ có vậy, bởi vì lúc bước đi bốn thùng nước không ngừng đong đưa, cho nên đi một bước đổ một ít nước, mà địa điểm hồ nước cách lu nước cực xa, cơ hồ tương đương với đi qua cả Mộ phủ, làm cho lúc Mộ Chỉ Ly trở lại chỗ lu nước thì nước trong thùng đã mất một nửa, đổ nước trong thùng vào lu thấy còn không được tới một phần năm lu nước, Mộ Chỉ Ly rên lên một tiếng.
Mộ Khải Siêu ở một bên chẻ củi, tâm tình vốn cực kỳ khó chịu, nhưng nhìn thấy tình trạng của Mộ Chỉ Ly xong, tâm tình của hắn thật tốt.
"Ha ha, phế vật chính là phế vật, gánh nước mà cũng kém cỏi như vậy".
Nghe được lời giễu cợt của Mộ Khải Siêu, Mộ Chỉ Ly quay đầu nhìn về phía Mộ Khải Siêu, khóe miệng cong cong: "Không phải thiên tài cũng chỉ chẻ củi thôi sao, có gì đặc biệt hơn người chứ".
Nói xong không nhìn sắc mặt khó coi của Mộ Khải Siêu, lấy bốn thùng nước rỗng xong, Mộ Chỉ Ly lại rời đi. Tốc độ rất nhanh, tuy khoảng cách rất xa, nhưng chỉ trong khoảng thời gian ngắn đã thấy Mộ Chỉ Ly chạy đến, dù sao ở ngọn núi hiểm trở nàng vẫn có thể bảo toàn tốc độ, huống chi ở nơi đất bằng phẳng này.
Gánh bốn thùng nước, Mộ Chỉ Ly không ngừng đung đưa thùng, nhíu mày: "Tiếp tục như vậy không phải là biện pháp, đến tối cũng không đổ đầy được những lu nước kia".
Kết quả là, Mộ Chỉ Ly bắt đầu điều chỉnh tư thế bước đi của mình, thả chậm cước bộ, làm cho mình đi thật vững vàng, không để cho những thùng nước kia đung đưa.
Sau đó, Mộ Khải Siêu liền thấy được một màn kỳ quái.
Lần đầu tiên, Mộ Chỉ Ly dùng nửa canh giờ trở lại, nhưng mà chỉ còn lại một nửa số nước.
Lần thứ hai, Mộ Chỉ Ly dùng hơn nửa canh giờ, nhưng lại giữ được ba phần tư chỗ nước.
Lần thứ ba, Mộ Chỉ Ly dùng một canh giờ, nhưng tất cả thùng nước đều đầy.
Mộ Khải Siêu không nhịn được mở miệng lần nữa: "Đầu óc ngươi bị hỏng rồi sao? Ta thấy người ta tốc độ càng ngày càng nhanh, chưa từng thấy qua người nào tốc độ càng ngày càng chậm như ngươi, là chưa được ăn no sao? Không có sức bước đi à?"
Mộ Chỉ Ly đưa mắt nhìn thoáng qua Mộ Khải Siêu, nhưng lại không nói chuyện với hắn, nhấc thùng nước lên lại đi tiếp.
Dần dần, Mộ Chỉ Ly nắm vững bí quyết gánh nước, bảo đảm giữ cho nước không bị chảy ra ngoài mà tốc độ càng lúc càng nhanh.
Sau đó Mộ Khải Siêu lại nhìn thấy một màn kỳ quái.
Lần thứ mười, Mộ Chỉ Ly dùng hơn nửa canh giờ, khi trở lại nước đều còn đầy không bị chảy ra ngoài chút nào.
Lần thứ mười một, Mộ Chỉ Ly chỉ dùng nửa canh giờ.
Lần thứ mười hai, Mộ Chỉ Ly chỉ dùng 7 phút.
***************
Mộ Khải Siêu cảm thấy mình đang đi theo xem trò vui, từ nơi này đến nơi kia hết có từng ấy thời gian, rốt cuộc nàng ta đi như thế nào được a? Bởi vì quá mức kinh ngạc, tốc độ chẻ củi của Mộ Khải Siêu ngày càng chậm, trong lòng hắn vẫn đang suy nghĩ rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra.
Bả vai Mộ Chỉ Ly đã bị đòn gánh mài làm cho chảy máu, một chuyện chưa từng làm qua như vậy nhất định mọi người sẽ không quen, huống chi còn nặng thế này, lại nhiều lần như vậy, nhưng mà trên mặt Mộ Chỉ Ly không hề lộ ra chút thống khổ nào, ngược lại còn không có cảm giác.
Nàng đang chìm đắm trong vui sướng do tốc độ của mình tăng cao, nàng hiểu, tu luyện là con đường phải chịu nhiều gian khổ, chỉ là chút ít bị thương ngoài da thôi, căn bản nàng không coi là gì, Mộ Chỉ Ly nàng hoàn toàn có thể vượt qua.
Thiên Nhi nhìn thấy hai mắt Mộ Chỉ Ly tràn đầy quyết tâm, trên mặt cũng lộ ra nụ cười nhu hòa, xem ra nàng ấy kiên cường hơn, cũng có thể chịu khổ tốt hơn trong tưởng tượng của mình nhiều. Trong vấn đề tu luyện, nàng không lo thiên phú Mộ Chỉ Ly không cao, nàng lo lắng là nàng ấy không có nghị lực kiên trì và quyết tâm không sợ khổ, hiện tại hai điểm này đều có đủ, nàng không còn gì phải lo lắng nữa.
Đi tới đi lui, Mộ Chỉ Ly cảm giác cả người mình đều đau xót, trên bả vai đau vô cùng, bắp tay bắp chân lại càng đau cứng đến không đi được, bước đi có chút lung la lung lay, cái loại cảm giác cực hạn lại tới lần nữa.
Chẳng qua nàng vẫn kiên định rảo bước như cũ, bất giác giật mình cảm tưởng như lần đâu tiên nàng leo núi, nắm chặt quả đấm, nàng cần đột phá cực hạn của mình. Loại cảm giác cực hạn là một thứ làm cho người ta hỏng mất cảm giác, mỗi bước đi sẽ làm cho người ta dâng lên ý niệm buông bỏ trong đầu, nhưng Mộ Chỉ Ly cường ngạnh lại ngăn chặn ý niệm này trong đầu.
Sau khi kiên trì một đoạn, nàng cảm thấy bắp chân của mình lại được bổ sung thêm một nguồn năng lượng, làm cho chân nàng tràn đầy sinh lực, bước chân lại càng nhanh hơn.
Mộ Chỉ Ly đổ đầy hai mươi lu nước xong, y phục hai bên vai của nàng hoàn toàn đã bị mài mòn rồi, máu tươi rỉ ra nhiễm đỏ cả đầu vai nàng, trên trán nàng đầy mồ hôi, sắc mặt cũng trở nên tái nhợt đi.
Nhưng lại nhìn thấy Mộ Khải Siêu vẫn đang chẻ củi, liền cười lớn nói: "Ơ hay, thiên tài Đại thiếu gia, ta đây đều đã gánh nước xong, vậy mà ngươi vẫn còn chưa chẻ hết củi sao? Thật không biết ai mới là phế vật a."
"Gì, đồ phế vật ngươi. . . "
Mộ Chỉ Ly nói xong quay người rời đi, nàng cảm thấy cước bộ của mình thật dễ dàng. Song, nàng không chú ý, cách đó không xa phía sau lưng nàng, một đôi mắt sắc bén nhưng tràn đầy thưởng thức đang nhìn nàng.
Người này không phải ai khác, chính là gia chủ Mộ gia Mộ Kình Lệ.
Mộ Chỉ Ly trở lại phòng của mình, đầu tiên là lấy kim sang dược ra bôi vào hai vai của mình. Kim sang dược này là lúc nàng tu luyện leo núi tìm được dược liệu điều chế thành. Mỗi ngày leo núi xong, chân nàng đều là bọng nước, cũng may nàng có kim sang dược bí phương độc nhất vô nhị hiệu quả vô cùng, đêm nay dùng sáng ngày hôm sau hầu như không còn ảnh hưởng quá lớn.
Nếu bả vai nàng không được điều trị một chút thì nhiệm vụ gánh nước ngày mai khó mà hoàn thành.
"Xem ra cuộc sống sau này của mình không thể rời bỏ kim sang dược". Mộ Chỉ Ly nói giỡn.
Xức thuốc xong, Mộ Chỉ Ly không do dự nhắm hai mắt lại dựa theo Tâm Pháp Nghịch Thiên tu luyện. Hôm nay tốc độ tu luyện nhanh hơn hôm trước mấy phần, nhất là hai vai cùng bắp chân, tốc độ hấp thu Thiên Lực cực kỳ nhanh, các tế bào trong cơ thể đều tham lam hấp thu Thiên Lực to lớn.
Trong thời gian ngắn, Mộ Chỉ Ly đã tích lũy được không ít Thiên Lực, tụ tập những Thiên Lực rót về một cái kinh mạch. Hôm nay hết thảy tựa hồ đặc biệt thuận lợi, rất nhanh kinh mạch đó đã được đả thông. Mộ Chỉ Ly cũng không lãng phí thời gian, vừa lấp đầy Thiên Lực trong kinh mạch lại tiếp tục hấp thu Thiên Lực, thần kỳ là trong thời gian một buổi tối không ngờ nàng lại có thể đả thông ba đường kinh mạch.
Ngày thứ hai, lúc thức dậy tâm tình Mộ Chỉ Ly thật tốt. Với tốc độ như vậy, không bao lâu, mình có thể đả thông toàn bộ 108 đường kinh mạch rồi
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro