Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 16: Phong ba mua quần áo

Mãi đến sáng sớm ngày hôm sau Mộ Chỉ Ly mới mở hai mắt, trên mặt tràn đầy sắc thái vui mừng, đứng dậy ăn chút lương khô xong, không đợi Thiên Nhi nói chuyện, nàng lại chạy xuống núi.

Ngày hôm qua tuy rằng ban ngày không tu luyện, nhưng tu luyện một buổi tối hôm qua thôi đã bằng nàng tu luyện một ngày một đêm, hiệu quả gấp đôi như thế, hiển nhiên là do phương thức tu luyện của nàng hiện tại tốt hơn rất nhiều.

Ngày hôm sau, Mộ Chỉ Ly vẫn như trước chạy qua lại một lần.

Ngày thứ bảy, Mộ Chỉ Ly chạy qua lại gấp rưỡi bình thường.

Ngày thứ mười lăm, Mộ Chỉ Ly chạy qua lại gấp đôi.

Một tháng sau, Mộ Chỉ Ly chạy qua lại gấp năm.

Tốc độ của Mộ Chỉ Ly càng lúc càng nhanh, vốn dĩ ở trong mắt nàng việc leo lên ngọn núi rất gian nan thì bây giờ đơn giản hơn rất nhiều, cước bộ của nàng không hề suy suyển mà kiên định có lực hơn trước.

Nếu như có người ở đây, mỗi ngày đều sẽ nhìn thấy bóng dáng một người không ngừng leo lên leo xuống, trên khắp ngọn núi đều lưu lại mồ hôi của nàng.

Mà dưới dạng phương thức tu luyện như vậy, làn da tái nhợt bệnh tật trên mặt Mộ Chỉ Ly đã hoàn toàn biến mất, chân tay lại khỏe mạnh, da thịt oánh nhuận, ngay cả chính nàng cũng không chú ý tới khí chất của nàng đã xảy ra biến hóa thật lớn, cả người đều có vẻ thanh lệ thoát tục. Mái tóc đen dài bay lượn hai bên vai, màu da mịn nhẵn như thoa phấn, mặt mày như họa, hai mắt trong suốt, mang theo sương mù lượn lờ giống như vụ lý kháng hoa (1) làm cho người ta mê muội, răng trắng môi đỏ như son. Nàng đứng bên ngoài sơn động nhìn xuống chân núi xanh um tươi tốt, sắc mặt lạnh nhạt, giống như tiên nữ không nhiễm khói lửa nhân gian.

(1) Ý là mờ ảo như ngắm hoa trong làn sương mù.

Mà trong một tháng này thân thể nàng cũng cao lên không ít, so với cô gái gầy yếu không thể chịu nổi trước đây đã có biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Lúc này nàng đã đả thông bốn mươi tám đường kinh mạch. Tháng đầu tiên đả thông mười hai đường kinh mạch, tháng thứ hai đả thông thêm ba mươi sáu đường, tiến bộ này quả thật không hề nhỏ.

Trong núi không biết đến năm tháng, lúc này Mộ Chỉ Ly mới cảm nhận được hàm nghĩa của những lời này.

"Bất tri bất giác hai tháng đã trôi qua, không biết hiện tại Mộ gia như thế nào rồi? Ta đi rồi có phải nổi lên sóng to gió lớn hay không?" Mộ Chỉ Ly ngắm nhìn nơi phương xa lẩm bẩm. Trong suy nghĩ của nàng, ở Mộ gia, điều nàng vướng bận duy nhất là Mộ Hàn Mặc. Lần trước bởi vì chuyện của Mộ Tài nên lúc đi quá mức vội vàng, chưa từ biệt hắn, không biết hắn có lo lắng cho mình không nữa?

Hay là thừa dịp hôm nay trở về nhà xem, chào hỏi Mộ Hàn Mặc một tiếng để hắn đừng lo lắng cho mình, thuận tiện tìm hiểu một chút xem những người trẻ tuổi trong Mộ gia đã đả thông được bao nhiêu kinh mạch, trong lòng sẽ có chuẩn bị tốt hơn.

Nghĩ vậy, Mộ Chỉ Ly không chút do dự lập tức xuống núi. Nửa canh giờ sau Mộ Chỉ Ly đã tới chân núi, nhìn nhóm tiểu thương trên đường cái đang rao hàng cùng với người đến người đi, khóe miệng không khỏi nổi lên một chút mỉm cười. Hai tháng này nàng vẫn luôn một mình một người, hiện tại phát hiện cảnh tượng náo nhiệt này thật là làm cho người ta hoài niệm.

Mua hai cái bánh bao nóng hôi hổi, Mộ Chỉ Ly không khỏi nhớ tới lần đầu tiên gặp Mộ Hàn Mặc, hắn đã cầm bánh bao vội tới đưa cho mình.

"Chỉ Ly, nhìn bộ dáng của ngươi hiện tại không phải nghèo lắm, đi mua hai bộ quần áo đi, nhìn quần áo trên người ngươi bây giờ ta cảm thấy nghèo kiết hủ lậu." Thiên Nhi nhịn không được mở miệng nói.

Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly đánh giá quần áo mặc trên người một phen, lúc này mới phát hiện bởi vì nàng cao lên, quần áo có vẻ nhỏ đi không ít, bộ dáng này thoạt nhìn thật sự là có chút...

Đi vào một cửa hàng quần áo, chủ cửa hàng là một đại nương chừng bốn mươi tuổi, lúc nhìn thấy Mộ Chỉ Ly biểu tình của nàng có vẻ có chút kỳ quái. Quần áo trên người Mộ Chỉ Ly rất là cũ nát, hiện tại trên cơ bản không ai mặc như vậy, nhưng mà còn có vẻ sạch sẽ, nếu là nàng lúc trước nhìn thấy người ăn mặc như vậy nhất định sẽ không để ý, vừa thấy đã biết người không có tiền, tiếp đón nàng không phải lãng phí thời gian sao?

Nhưng mà dung mạo tuyệt hảo kia của Mộ Chỉ Ly cùng với khí chất ẩn ẩn toát ra, không phải người nghèo bình thường có được, hai loại trạng huống hoàn toàn tương phản dung hợp tạo thành khiến cho bà chủ cửa hàng này bị mê hoặc.

"Đại nương, ta muốn mua hai bộ quần áo." Trên mặt Mộ Chỉ Ly mang theo tươi cười nhợt nhạt nói. Từ sau khi đến nơi này, nàng vẫn luôn mặc mấy bộ quần áo Mộ Chỉ Ly trước kia đã may vá sửa lại không biết bao nhiêu lần, bộ đồ mới thật đúng là chưa mặc qua bao giờ.

Bà chủ nhìn thấy bộ dáng Mộ Chỉ Ly thanh thuần đáng yêu kia, trên mặt cũng không tự chủ được hiện lên một chút tươi cười, tiểu cô nương như vậy thực khiến cho người ta yêu mến.

"Tiểu cô nương, trong cửa hàng của chúng ta có rất nhiều thành phẩm, cô nương trước nhìn xem một chút, nhìn trúng bộ nào thì thử xem có hợp người không."

Mộ Chỉ Ly gật đầu đáp: "Được, đại nương." Nàng thoáng nhìn qua nơi tập trung nhiều người chọn, nhìn những bộ xiêm y diễm lệ này nàng lắc đầu, thật sự không thích hợp với nàng. Sau đó tìm được một bộ quần áo lụa màu trắng thì ánh mắt không khỏi sáng ngời.

Có lẽ thân là một vị thầy thuốc, ở thế kỷ hai mươi mốt nàng luôn thích mặc trang phục màu trắng, hiện tại vẫn như thế.

Nhưng lúc Mộ Chỉ Ly cầm lấy bộ quần áo kia thì một bàn tay khác cũng cầm lấy bộ quần áo đó.

Không khỏi nâng mắt nhìn lại, cô gái trước mặt ước chừng mười bảy mười tám tuổi, đứng trong đám người có vẻ bắt mắt một chút, bởi cô nàng này mặc một bộ váy dài màu đỏ thẫm nên có thể phô bày hết dáng người lồi lõm ra ngoài, bên hông còn giắt một cây trường tiên, người cao hơn Mộ Chỉ Ly mấy phân, khuôn mặt có chút diễm lệ. Mộ Chỉ Ly cũng nhìn ra đây là một tiểu cô nương thực có lực hấp dẫn.

Chỉ là trong ánh mắt của nàng ta có tia cao ngạo làm cho nàng rất là không vui, còn chưa tiếp xúc, chỉ nhìn qua bộ dáng của nàng ta, Mộ Chỉ Ly liền biết cô gái trước mặt nhất định là một đại tiểu thư kiêu căng.

"Này, không thấy sao? Bộ quần áo này bản tiểu thư đã nhìn trúng, nhanh chút đưa cho ta." Vương Nhược Linh cau mày nói, cô gái này sao còn không buông tay?

"Bộ quần áo này là ta thấy trước, bây giờ nó đang ở trong tay ta." Mộ Chỉ Ly không kiêu không nóng nảy nói, đối với thái độ của cô gái này nàng thực không thích.

Vương Nhược Linh sửng sốt, chợt không nói mà cười: "Ta nói là ta nhìn thấy trước chính là ta nhìn thấy trước, ngươi một tên khất cái còn muốn tranh với ta sao?" Vương Nhược Linh nàng đã coi trọng món gì có ai dám cùng nàng tranh chứ? Một tên khất cái cũng dám tranh với nàng?

"Ngươi nói ai là khất cái?" Mộ Chỉ Ly ngẩng đầu không chút nào yếu khí thế nhìn Vương Nhược Linh, đôi tròng mắt trong suốt tràn đầy trấn định.

Quả thật lúc trước Vương Nhược Linh không chú ý đến diện mạo của Mộ Chỉ Ly, nhìn nàng ta mặc quần áo rách rưới như vậy, nên nàng nhìn cũng lười nhìn. Nhưng mà sau khi nghe thấy Mộ Chỉ Ly nói xong mới đánh giá lại Mộ Chỉ Ly, không nhìn thì thôi, nhìn xong nàng liền ngây ngẩn cả người.

Dù sao Vương Nhược Linh nàng ở thành La Thiên cũng là một trong ba đại mỹ nữ, toàn bộ mỹ nữ ở thành La Thiên này nàng đều biết. Tướng mạo là thứ nàng tự hào nhất. Nam nhân theo đuổi nàng không biết có bao nhiêu, nhưng mà tiểu khất cái trước mặt này bộ dạng tựa hồ còn xinh đẹp hơn nàng.

Nữ nhân đều có lòng ghen tị, nhất là một đại mỹ nữ như Vương Nhược Linh, tuyệt đối không muốn nhìn thấy nữ tử xinh đẹp hơn mình: "Ta nói ngươi thì sao? Mặc thành cái dạng này không phải khất cái thì là cái gì? Bộ quần áo này ngươi có thể mua được sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: