
Chương đặc biệt 7.2.1: Một cô gái bị lạc qua thế giới bí ẩn. (rewrite 2)
Chia sẻ thêm mấy video nhạc như một lời xin lỗi.
Kéo xuống phía dưới chương truyện sẽ là 1 vài bức ảnh.
https://youtu.be/yM6s4o76Q28
https://youtu.be/a95nMYkvMGg
https://youtu.be/2ydCvkxuNm4
https://youtu.be/YXt0Nw8xWh0
https://youtu.be/iDXKvhFL-Rc
CHƯƠNG ĐẶC BIỆT 7.2.1 — MỘT CÔ GÁI BỊ LẠC QUA THẾ GIỚI BÍ ẨN: CUỘC SỐNG TRƯỚC ĐÂY
Giới thiệu trước với các bạn tên của 2 nhân vật chính quan trọng khác bên cạnh nữ chính trong câu truyện này:
Giới thiệu nhân vật:
Izanami Takeshi: Cha của Shizuka
Izanami Megumi: Mẹ của Shizuka
.
..
...
.....
.......
Còn bây giờ....
Vào luôn đi các bạn.
------------------------------------------
CHƯƠNG ĐẶC BIỆT 7.2.1 — MỘT CÔ GÁI BỊ LẠC QUA THẾ GIỚI BÍ ẨN: CUỘC SỐNG TRƯỚC ĐÂY
Mở đầu
Mọi thứ bắt đầu từ đâu? Theo trí nhớ của Shizuka, mọi thứ khởi nguồn khi cô chỉ mới bốn tuổi...
Những hồi ức đầu tiên trong tâm trí non nớt ấy không phải là hình ảnh đồ chơi hay giấc mơ cổ tích, mà là vòng tay ấm của mẹ, là mùi nước hoa thoảng nhẹ trên áo của cha, là tiếng cười vang vọng khắp căn nhà nhỏ mỗi chiều tan sở. Mỗi khoảnh khắc ấy, dù mơ hồ, đều in hằn như dấu vân tay trong trái tim non nớt của cô bé.
Cô nhớ những buổi sáng cha bế cô trên tay, chọc ghẹo để cô cười khanh khách rồi đặt nhẹ lên ghế ăn. Mẹ sẽ quay đầu lại từ bếp, nháy mắt: "Con gái hôm nay có đói bụng không nào?"
Thế giới của Shizuka – thu nhỏ trong căn nhà hai tầng giản dị giữa lòng thủ đô hiện đại – là một thiên đường thuần khiết. Bên ngoài là nhịp sống đô thị với ô tô tự lái, bảng quảng cáo 3D bay lơ lửng giữa trời và các robot hỗ trợ xã hội... Nhưng với cô bé, tất cả chỉ là nền mờ. Tâm điểm của thế giới, là gia đình.
Một tuổi thơ mà bất kỳ đứa trẻ nào cũng xứng đáng có được.
Lẽ ra, mọi thứ đã có thể như thế mãi mãi.
Cho đến ngày... "thảm họa không thể tránh khỏi" ập đến.
Bắt đầu của kết thúc
Năm Shizuka lên sáu tuổi, thế giới mà cô biết bắt đầu rạn nứt.
Buổi tối hôm đó, gió lạnh thổi xuyên qua những con phố vắng. Trên màn hình TV, bản tin thời sự đang phát hình ảnh trực tiếp từ đài thiên văn quốc tế: một vật thể khổng lồ — tối đen, lạnh lẽo, mang hình thù méo mó — đang tiến đến từ phía bên kia Thiên Hà.
"Một thiên thạch có kích thước bằng nửa Mặt Trăng đang di chuyển trong quỹ đạo có khả năng tiếp cận hành tinh của chúng ta," — giọng phát thanh viên đều đều, mang chất phân tích chuyên môn. "Vật thể mang theo một trường bức xạ chưa từng được ghi nhận, và hiện các tổ chức khoa học quốc tế đang theo dõi sát sao diễn biến để đánh giá mức độ ảnh hưởng tiềm tàng."
Megumi ngồi lặng trước màn hình, tay khẽ vuốt tóc con gái đang nằm gối đầu lên đùi mình. Cô cố mỉm cười — nhưng Shizuka cảm nhận được nhịp tim mẹ đang đập nhanh hơn.
"Trứng chiên mẹ làm nè, con ăn đi."
"Dạ..." — Shizuka nhìn mẹ, ánh mắt ngập ngừng.
Đúng lúc ấy, tiếng cửa mở vang lên. Takeshi trở về.
Anh bước vào, phủi nhẹ áo khoác. Khi ánh mắt chạm vào TV, gương mặt anh vẫn giữ nguyên sự điềm tĩnh — nhưng chỉ có Megumi, người đã sống cùng anh bao năm, nhận ra một tia khựng rất khẽ. Một nhịp thở chậm lại. Một cái nhìn như vừa chạm phải thứ gì đó không thể quay đầu.
Trên màn hình, các dòng thông tin vẫn cập nhật đều đặn: "Theo dõi tình hình – Chưa có kết luận cuối cùng.", "Đài thiên văn quốc tế: Các nghiên cứu đang tiếp tục."
"Ba đã về!" — Shizuka bật dậy, chạy đến.
Takeshi ôm con gái vào lòng, hôn nhẹ lên trán cô. "Công chúa nhỏ của ba hôm nay có ngoan không?"
"Có ạ! Nhưng tin tức làm mẹ lo lắng..."
Megumi vội xua tay, "Không sao đâu... Chỉ là tin tức giật gân thôi con."
Takeshi không nói. Anh nhìn vợ, mắt lặng đi. Trong ánh nhìn ấy, Megumi nhận ra điều gì đó nặng nề hơn những gì báo đài đưa ra. Nhưng trước mặt con, cả hai đều im lặng.
"Anh đói rồi," — Takeshi nói. "Nhà có gì ăn không?"
"Có. Em nấu canh rong biển và thịt hầm. Món anh thích nhất."
Shizuka cười tít mắt: "Ba ăn nhiều vào nha!"
Gia đình ba người ngồi vào bàn ăn. Bữa tối diễn ra trong sự ấm cúng – nhưng dưới bề mặt yên bình ấy, là những lớp sóng ngầm không ai dám gọi tên.
Bí mật trong đêm
Nửa đêm.
Tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ treo tường vang lên nhẹ nhàng, hòa vào âm thanh gió lùa khe khẽ ngoài khung cửa kính. Bầu trời ngoài kia tối đen như mực, ánh trăng bị che phủ bởi tầng mây dày đặc, khiến căn phòng ngủ của Shizuka chìm trong bóng tối dịu nhẹ.
Cô bé trở mình, rồi hé mở mắt trong trạng thái nửa tỉnh nửa mơ. Cảm giác nặng bụng khiến cô ngồi dậy, tay vẫn ôm chặt lấy chú gấu bông đã sờn cũ. Trong đầu còn vương vất một giấc mơ không rõ hình hài, chỉ có tiếng mẹ cười xa dần, rồi một cánh tay vô hình đẩy cô ra khỏi vòng tay ấy.
Không khí trong phòng lành lạnh. Shizuka lặng lẽ rời khỏi giường, chân đi trên thảm mà không gây tiếng động. Cô định vào nhà vệ sinh ở tầng trên, nhưng rồi đôi chân mơ hồ đưa cô ra ngoài hành lang.
Dưới tầng, ánh đèn phòng khách hắt lên một quầng sáng vàng nhạt. Một âm thanh lạ — giọng nói thì thầm trầm khàn — vang lên từ bên dưới khiến cô khựng lại. Đó là giọng cha cô... và cả mẹ nữa.
Trong trạng thái nửa mơ nửa tỉnh, Shizuka bước thêm vài bước, nép mình bên tay vịn cầu thang. Từ khoảng trống nhìn xuống phòng khách, cô thấy cha mẹ mình đang ngồi đối diện nhau trên ghế sofa. Ánh đèn vàng khiến bóng họ kéo dài trên tường, như thể hai người đang trò chuyện với chính hình bóng của mình.
"Megumi... điều anh sắp nói... phải giữ kín. Nếu lộ ra, sẽ không còn là hỗn loạn nữa — mà là sự sụp đổ."
Giọng Takeshi trầm, khản đặc.
Megumi ngập ngừng, ánh mắt lạc đi. "Anh... đừng làm em sợ. Có chuyện gì nghiêm trọng đến vậy sao?"
"Không chỉ nghiêm trọng... mà còn là sự thật đã bị chôn giấu suốt ba năm qua. Chính phủ biết rõ điều này, nhưng vẫn chọn im lặng."
Shizuka đứng lặng. Đôi mắt mơ màng phút chốc mở to. Những lời nói ấy, như một luồng khí lạnh xuyên qua tầng mây ký ức, chui thẳng vào tâm trí cô, khắc sâu vào những nếp gấp mơ hồ trong giấc mộng chưa trọn.
Takeshi thở dài, rồi tiếp tục nói với giọng thấp, không còn giấu giếm:
"Em còn nhớ mấy ngày nay đài truyền hình có nói về thiên thạch không?" — Takeshi hỏi khẽ, ánh mắt không rời khỏi tay Megumi đang nắm chặt.
"Thiên thạch ấy... nó không chỉ là một vật thể bay lạc. Lúc đầu, đường bay của nó không hướng đến hành tinh chúng ta. Nhưng rồi, sau một điểm giao cắt bí ẩn trong dải sao Kura, nó đổi hướng — như có ai đó cố tình dẫn lối."
(Chú thích: Dải sao Kura là một vùng không gian nằm ở rìa hệ sao Kalendrix, nổi tiếng với các nhiễu loạn hấp dẫn bất thường và những vùng từ trường không ổn định. Không có hành tinh cư trú nào trong khu vực ấy — chỉ có những vì sao già và các mảnh thiên thể bị xé vụn từ thời kỳ cổ đại. Nó từng được liệt vào danh sách 'vùng cấm bay' bởi cả Liên minh Hành tinh do độ nguy hiểm không thể đoán trước.)
Megumi chớp mắt, cố giữ bình tĩnh. "Vậy... có cách nào dừng nó lại không?"
"Chúng ta đã thử. Bom hạt nhân, trạm phá sóng hấp dẫn, cả phi thuyền không người lái... Nhưng đều thất bại. Nó quá lớn, quá ổn định. Càng đến gần, thiết bị càng mất kiểm soát. Họ gọi đó là 'bức màn tử thần'."
Anh ngừng lại, rồi nói như thể cắt vào chính mình:
"Và chính phủ... họ đã biết điều này từ ba năm trước. Nhưng họ không báo động. Họ âm thầm bắt đầu Dự án Manu – một hệ thống tàu không gian khổng lồ đang được xây dựng trong tuyệt mật. Chính phủ chưa công bố dự án này cho công chúng, vì họ lo sợ rằng nếu sự thật bị phơi bày, xã hội sẽ rơi vào hỗn loạn không thể kiểm soát."
(Chú thích: Tên "Manu" có thể được lấy cảm hứng từ thần thoại Hindu, trong đó Manu là vị tổ phụ đầu tiên của loài người, người đã sống sót qua đại hồng thủy nhờ một con tàu được thần Vishnu chỉ dẫn xây dựng. Tên này gợi liên tưởng đến hình ảnh một cuộc di tản vĩ mô để bảo tồn sự sống nhân loại.)
Megumi đặt tay lên miệng, mắt ngân ngấn lệ. "Trời ơi... Còn chúng ta thì sao? Người dân bình thường thì sao?"
Takeshi nhìn cô, giọng anh trở nên trầm hơn, chậm rãi như thể từng lời đều nặng nề. "Không ai biết gì cả. Họ vẫn sống, vẫn tin vào những điều tốt đẹp. Chính phủ giữ mọi thứ trong vòng bí mật, không phải vì vô cảm, mà vì họ biết — nếu công bố, toàn bộ trật tự xã hội sẽ sụp đổ trong một đêm. Người ta sẽ đổ xô đi tìm lối thoát, dù chưa có gì sẵn sàng. Hỗn loạn sẽ giết chết tất cả trước khi thiên thạch kịp đến."
Megumi thì thầm, "Vậy... còn anh, chúng ta..."
"Anh đã cố sắp xếp. Có vài người anh tin tưởng trong mạng lưới nội bộ. Nhưng vẫn chưa chắc chắn điều gì. Anh chỉ biết rằng, nếu ngày ấy thật sự đến, thì gia đình mình phải sẵn sàng. Cả về thể chất lẫn tinh thần."
Một khoảng lặng buốt giá rơi xuống căn phòng.
Shizuka siết chặt tay vịn. Cô không hiểu hết những từ như "bức màn tử thần", "Dự án Manu", hay "thiên thạch đổi hướng". Nhưng trái tim bé nhỏ của cô bé mách bảo rằng cha mẹ đang mang theo một gánh nặng vô hình — một bí mật đủ lớn để làm tan vỡ mọi điều cô từng tin là vĩnh cửu.
Tay cô run lên. Tim cô đập rối loạn. Mọi thứ trở nên mơ hồ mà vẫn nghẹt thở như thật. Cô không dám thở mạnh, chỉ đứng đó như một chiếc bóng – nhỏ bé, mong manh, chứng kiến sự thật dần phơi bày qua từng lời nói của cha mẹ mình — mà không ai biết đến.
Cô quay về phòng. Không nhớ rõ mình đã bước đi thế nào. Chỉ biết rằng, khi cánh cửa khép lại phía sau, tiếng chốt khóa vang lên như một lời kết thúc cho thời thơ ấu ngây thơ mà cô từng có.
Shizuka nằm đó, mắt mở trân trân. Ánh trăng đã khuất. Bầu trời không còn sao. Cô đưa tay ra không trung — nhưng chẳng chạm được gì ngoài bóng tối.
Cô chỉ là một đứa trẻ.
Nhưng từ đêm ấy, trái tim cô đã bắt đầu lớn lên — cùng nỗi sợ mà không ai biết đến.
Ngày mai của gia đình Izanami
Sáng hôm sau.
Ánh nắng mờ nhạt len qua rèm cửa sổ, rọi vào căn phòng tĩnh lặng. Shizuka mở mắt, cảm giác như vừa bước ra khỏi một cơn mộng dài nặng trĩu. Cô không khóc, cũng không hỏi gì. Thay vào đó, lần đầu tiên, cô cố gắng... giữ im lặng.
Dù còn nhỏ, cô hiểu rằng cha mẹ không muốn cô biết điều họ đã nói đêm qua. Và bằng cách nào đó, cô chấp nhận vai diễn ấy — vai của một đứa trẻ ngây thơ không biết gì, nhưng thật ra đang giấu một bí mật lớn hơn cả giấc mơ của mình.
Megumi đứng lặng trong bếp, nhìn quanh ngôi nhà như thể muốn ghi nhớ mọi thứ — từng vật dụng quen thuộc, từng khung ảnh trên tường. Trong lúc nấu bữa sáng, tay cô khẽ run. Nhưng cô cắn chặt môi, giữ cho dao không lướt lệch. Bên ngoài là tiếng chim hót, còn bên trong, là người mẹ đang học cách chuẩn bị cho điều không ai muốn tin là sự thật.
Takeshi mặc áo khoác sẫm màu, cẩn thận kiểm tra đồng hồ dữ liệu trên cổ tay. Trước khi rời khỏi nhà, anh quay sang nhìn vợ và con gái. Không ai nói điều gì — nhưng cả ba đều hiểu.
Tại trụ sở trung tâm kỹ thuật quốc phòng Yamato
Takeshi bước qua hành lang thép sáng bóng. Ở cuối dãy, một người đàn ông đang chờ anh: Riku Hayate — đồng đội cũ, cũng là người duy nhất Takeshi tin tưởng tuyệt đối.
"Trông cậu như vừa đi xuyên qua một cơn bão vậy." — Riku nói, cố mỉm cười, nhưng ánh mắt đầy lo lắng nói, trao cho anh một cốc cà phê nóng.
Takeshi cười nhạt, "Chắc cậu cũng không khá hơn gì đâu."
"Cậu lại thức trắng đêm à?"
"Không phải vì công việc... mà là vì gia đình."
Cả hai đứng tựa vào lan can, nhìn ra bầu trời thủ đô.
"Cậu biết đấy," Takeshi thì thầm, "có những điều mình biết... nhưng không thể nói ra."
"Chúng ta đều vậy." — Riku gật đầu.
Trước khi kịp nói thêm, một bóng người xuất hiện phía sau họ.
Một người phụ nữ cao, tóc bạc pha xanh, mặc vest sẫm màu, bước đến với dáng đi dứt khoát. Đôi mắt bà sắc lạnh nhưng ánh lên tia nhìn như đã biết rõ tất cả.
"Takeshi. Riku. Tôi cần hai người cho một nhiệm vụ đặc biệt."
Takeshi khựng lại, ánh mắt chuyển thành cảnh giác. "Cô Arakawa...?" — Takeshi lên tiếng, giọng pha chút bất ngờ lẫn dè chừng.
Tsukiko Arakawa — cố vấn cấp cao từng giảng dạy tại Đại học Quốc phòng Yamashi. Nhưng điều khiến bà đặc biệt không chỉ là danh hiệu hay học hàm, mà là thứ ánh nhìn từng khiến cả lớp học im lặng: sắc sảo, trầm tĩnh, và mang theo một điều gì đó như gánh nặng của tương lai chưa gọi tên.
"Thưa cô, có chuyện gì sao?" — Riku hỏi, giọng nghiêm lại.
Tsukiko không trả lời ngay. Bà chỉ đứng đó một lúc, rồi trầm giọng:
"Thứ đang đến... không chỉ là một thiên thạch. Và chúng ta không còn nhiều thời gian."
-----------------------------------------------------------
Xả ảnh nào!
Vậy thôi nhé!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro