15. Nam phụ ác độc có chút ngọt (15)
Edit: Tinh Nguyệt
=== ( ˘ ³˘)♥ ===
Thương thế của cha Lâm không tính nghiêm trọng, sau khi kết thúc liền được chuyển trực tiếp vào phòng bệnh bình thường, nếu không có nguy hiểm đến sinh mạng, tin tức bị thương cũng được công bố.
Thời gian mọi người đi thăm cũng không dài, chỉ là tặng đồ, nói chuyện vài câu biểu đạt quan tâm một chút liền vội vã rời đi, nếu mà là ngày xưa khi mà cha Lâm cùng người trên thương trường nói chuyện này nọ, Lâm tiểu thiếu gia đã sớm chạy không thấy bóng dáng, nhưng lúc này cậu lại thành thành thật thật có mặt trong phòng bệnh, tuy rằng phương diện đối nhân xử thế không được thuần thục, lại có thể làm nhóm cáo già đây đó khen ngợi một câu hiếu thuận.
Rốt cuộc từ trước đến nay Lâm tiểu thiếu gia không dính dáng đến hai từ này, điều duy nhất có thể khen là nhan sắc nhưng sau khi công khai tính hướng cũng không thể tùy tiện khen loạn, rốt cuộc nói một người đàn ông lớn lên đẹp ở trước mặt Lâm tiểu thiếu gia cơ bản là nói cậu nữ tính⁽¹⁾, nói ngắn lại, có thể có con đường chính đại mà khen cũng khiến người ta thoải mái.
Người tới thăm lại rời đi, rốt cuộc xác định hôm nay sẽ không có người đến nữa, Lâm Túc ở một bên đem các loại lễ vật sửa sang lại phân loại, quý trọng thì lưu lại, tiện nghi là có thể gửi đi.
Lâm Đường trực tiếp nằm liệt ở trên giường cả người đều mang theo một cảm giác tinh cạn lực kiệt, đương nhiên, đây là bộ dạng trong mắt cha Lâm.
Ở trong mắt Lâm Túc, cổ áo của tiểu thiếu gia hơi hơi lỏng lộ ra làn da tinh tế màu hồng nhạt mang theo một chút ẩm ướt, gương mặt luôn luôn trắng nõn lúc này hơi hơi ửng hồng, bộ dáng không hề phòng bị tựa như hiến tế, vừa lơ đãng vừa mê hoặc người.
Tuy nói hắn không nên ở tại nơi này tại thời điểm này còn nghĩ đến loại chuyện này, nhưng bản thân đàn ông lại là sinh vật thị giác đơn giản, khó có thể ngăn cản sắc đẹp.
Tâm tư có chuyển hướng đôi chút, Lâm Túc giấu đi những thứ kiều diễm ở trong mắt, không có ở trước mặt cha Lâm đi thông đồng Lâm Đường lúc này, thời gian địa điểm đều không đúng, trong lòng nghĩ là một chuyện, cách làm là một chuyện khác.
Việc báo cáo lại tình hình công ty gần đây đối với Lâm Túc có thể nói là dễ như trở bàn tay, cha Lâm gặp tai nạn thời gian hôn mê cũng không dài, công việc hạng mục trong công ty cũng không phải mất một người thì toàn bộ sẽ rối loạn.
Lâm Túc cảm thấy việc chỉnh đốn an bài toàn bộ công ty không có gì, nhưng mà ở góc độ cha Lâm thì nhân tài có thể quản lý rất nhiều, có thể chân chính đi đến vị trí chỉ huy của ông lại thiếu đến đáng thương, mà ông lại ở trên người Lâm Túc phát hiện ra cái ưu điểm này.
Con cháu Lâm gia có năng lực giỏi giang là chuyện tốt, tiếc nuối duy nhất của cha Lâm là Lâm Túc không phải con ruột của Lâm gia, có đôi khi có được huyết thống chưa chắc có nghĩa là gần gũi, nhưng mà có huyết thống, trời sinh liền đưa bọn họ gắn bó ở cùng nhau.
Có Lâm Túc như châu ngọc ở bên, cha Lâm nhìn bộ dáng Lâm Đường ở một bên tiếp đãi khách một ngày liền suy sút không còn sức sống liền thở dài trong lòng, đứa nhỏ này đúng là không thắng nổi A Đấu.
Nhưng A Đấu người ta tốt xấu gì cũng còn nghe lời, mà cái ông giời con trong nhà này thì, để cho ổng lên làm, đừng nói tới nhà giàu ba đời, một đời cũng phải suy tàn.
Cha Lâm tuy hận sắt không thành thép, lại không phải răn dạy con thẳng mặt, chỉ là miệng khen Lâm Túc vài câu thôi.
Tinh thần Lâm Đường vốn dĩ đã căng chặt, tâm tình lại thấp thỏm bất an, sau lại lại là bận trước bận sau không rảnh lo nghĩ tới việc lúc trước phía, hiện tại nghe được lời khen từ cha Lâm, theo thói quen hừ một tiếng.
Lại tới nữa, lão ba từ nhỏ đến lớn liền bất công Lâm Túc, khen hắn ổn trọng, khen hắn thực dụng, khen hắn ăn mặc đoan chính, không giống cậu cả ngày mặc quần áo lung tung rối loạn gì đó đó, cả quần còn rách vài chỗ.
Trước kia còn tốt, lão ba còn biết kìm nén, hiện tại…… Lâm Đường nghiêng mình đánh giá dáng người Lâm Túc, giống như đám bạn bè kia nói, hình như thật sự rất đẹp, bộ dáng ăn mặc tây trang chỗ nào chỗ nấy đều cảm thấy ngay ngắn thành thật.
Nội tâm Lâm Đường có chút nôn nóng, ngay cả cái giường không vững cũng bắt đầu phát ra âm thanh tiết tấu dồn dập.
Bên này cha Lâm nói chuyện, vốn dĩ tính toán làm lơ âm thanh kia, kết quả cái âm thanh chói tai kia càng ngày càng nghiêm trọng, ông quay đầu nhìn đứa con nhỏ không ngừng run chân nói: “Đàn ông run chân là nghèo, con không thể thành thật ngồi có chút bộ dáng đàn hoàng được sao?”
Trong lòng Lâm Đường vốn dĩ đang rất nôn nóng, lúc này một cái khen một cái mắng càng hình thành đối lập rõ ràng, cậu từ trên giường nhảy xuống, vốn định cãi lại hai câu, lại nhìn thấy trên tay cha Lâm còn đang truyền nước thì nghẹn lại đem lời nói nuốt xuống, xoay người đi ra cửa.
“Lâm Đường đứa nhỏ này……” cha Lâm nhíu mày một chút, rồi lại thở dài một hơi thật mạnh.
Người khi không có xảy ra chuyện thì cảm thấy năm tháng thật dài, nhưng khi thật sự xảy ra chuyện, lại mới phát hiện năm tháng thật vội vàng, không hệ bỏ qua cho bất kì ai.
Ông có thể cảm giác được thân thể già nua, cho dù bề ngoài không hiện, cũng thua kém sự nhiệt tình của người trẻ tuổi, muốn đem tính tình Lâm Đường tính tình bẻ lại cũng chỉ là có tâm nhưng lại không có sức.
06 báo cáo: 【 ký chủ, Thịnh Hoằng tới, căn cứ theo đường đi của tiểu thiếu gia, hai người sẽ gặp phải. 】
“Con đi xem em ấy.” Lâm Túc nói với cha Lâm.
“Đứa nhỏ này không hiểu chuyện, con làm anh hai ngày thường cũng nên trông coi quản lý nó.” cha Lâm vẫy vẫy tay nói.
Lâm Túc đương nhiên sẽ quản cậu, chẳng qua là khác với cha Lâm, hắn cảm thấy tính tình của tiểu thiếu gia khá tốt, nói trắng ra là ngây thơ, cả người không có dính vào trong nước bùn, tươi đẹp, sạch sẽ, không cần phải bẻ thành tính tình người thường.
Lâm Túc đi tới cửa, như là nhớ tới cái gì quay đầu nói: “Cha, nếu có thể người cũng khen Lâm Đường, trách mắng là áp lực, khen thưởng lại là động lực.”
Cha Lâm phụ vốn định nói lại khen thằng nhóc kia thì nó liền nhảy lên trời, nghe xong Lâm Túc nói lại là ngoài ý muốn trầm mặc, ông vẫy vẫy tay nói: “Được rồi con đi đi, nhìn nó đừng làm cho nó xảy ra chuyện gì.”
Bên kia Lâm Túc ra phòng bệnh không nhanh không chậm, hoàn toàn không có một chút cảm giác sốt ruột, người muốn theo đuổi gặp phải tình địch, vẫn là tình địch mà đối phương đã khuynh mộ từ trước, đối với người bình thường mà nói thì loại tình huống này đúng thật là khẩn cấp vạn phần.
Nhưng mà Lâm Túc cũng không cho rằng là như vậy, một lần ngăn cản nhưng không thể nhiều lần ngăn cản, hắn muốn người khác cũng cướp không được, gặp một lần thì đã sao.
Bước đi của Lâm Đường vội vàng, tức giận đầy mình lại không có chỗ xã, tuy nói cậu cảm thấy mình nên nghe lời một chút, nhưng mà lời lẽ của lão ba giống như Lâm Túc mới là con ruột, còn cậu là nhặt được ở bên cạnh thùng rác.
Đậu má!
Ai thích nghe lời nói đó thì nghe đi, tiểu gia không nghe!
Cậu cúi đầu đi về phía trước, không nhìn đường kết quả là đụng trúng bả vai một người, bởi vì lực lượng không cân bằng lẫn nhau, mông của Lâm tiểu thiếu gia trực tiếp ngồi xổm trên mặt đất, quả thật là thêm dầu vào lửa.
Tuy nhiên chờ đến khi cậu ngẩng đầu thấy người, trực tiếp tắt lửa.
Người tới không phải ai khác, đúng là Thịnh Hoằng mấy ngày nay thường thường lại đây coi chừng một chút, giao tình tốt của Thịnh Thế với Lâm gia cũng không chỉ ở trên công việc, chỉ là tình thân lui tới, anh tới thường xuyên như thế làm người ta không khỏi sinh ra nghĩ nhiều.
Rốt cuộc lúc trước việc Lâm tiểu thiếu gia theo đuổi thiếu tổng Thịnh Thế toàn bộ vòng thượng lưu đều biết chút ít, lúc trước Lâm Đường không nghĩ tới phương diện kia, hiện tại gặp phải tâm tư lại có chút vi diệu, hay là Thịnh Hoằng thật sự có ý với cậu?
“Người thứ ba……”
Âm thanh Lâm Túc bỗng nhiên vang lên ở bên tai, Lâm Đường liếc nhìn thoáng qua, xung quanh căn bản không có thấy bóng dáng Lâm Túc.
Thịnh Hoằng vươn tay muốn kéo cậu lên, Lâm Đường lại có chút ngượng ngùng tự mình bò dậy, sờ sờ lỗ tai, luôn cảm thấy vừa nhìn thấy Thịnh Hoằng, đầu óc liền bắt đầu tự động truyền phát lời nói của Lâm Túc vào đêm đó.
Thịnh Hoằng không nhận được tay cậu có chút kinh ngạc, chỉ là không biểu hiện ra ngoài, liền tự nhiên thu trở về: “Em tại sao ở chỗ này?”
“Không có gì.” Lâm Đường tự cho là lặng lẽ cách anh xa một ít, lại không biết ở trong mắt Thịnh Hoằng, thái độ như vậy quả thật là né xa ba thước.
“Có thể đổi cái địa phương nói chuyện không?” bên trong lời nói của Thịnh Hoằng chứa vài phần không cho từ chối, “Anh có chút lời muốn nói với em.”
Việc một đêm kia đột nhiên lại hỗn loạn, trong đó hiểu lầm cùng xin lỗi đều không có truyền đạt đến.
“À, có thể, gần bệnh viện này có quán cà phê.” Lâm Đường không nhịn được móc móc ống quần nói.
❀ Truyện chỉ được đăng tải duy nhất tại 𝒘𝒂𝒕𝒕𝒑𝒂𝓭 TinhNguyet95 ❀
Hai người một trước một sau rời đi, tuy thái độ nhìn không ra cái gì, nhưng hai người đơn độc rời đi cũng đã đủ để dẫn phát một ít thảo luận cùng tranh luận, nếu là không ai thấy còn được, cố tình đây là bệnh viện tư nhân có liên hệ phần lớn đều ở giới thượng lưu, bên này hai người mới ra bệnh viện, bên kia bát quái cũng đã bắt đầu bay đầy trời.
Cái gì Lâm Đường tiểu thiếu gia công thành lui thân?
Cái hoành đao đoạt ái gì vậy nè, Bạch tổng thua dưới tay của người thứ ba.
Hiển nhiên bên kia Bạch Tu Nhiên cũng thu được tin tức, y lại chỉ là nhìn thoáng qua sau đó giống như không có việc gì liên quan mình mà tiếp tục đi làm việc của mình.
Quán cà phê yên tĩnh, là chỗ nói chuyện rất tốt, chỉ là khi chỉ có hai người Lâm Đường mới hậu tri hậu giác cảm thấy hai người bọn họ cùng nhau ra tới giống như có một chút không thích hợp lắm, khó trách lúc vừa rồi ra khỏi bệnh viện cứ có cảm giác có người đang xem cậu.
Đậu mé! Cái cảm giác tội danh người thứ ba này tẩy hết được rồi, nhảy vào dòng sông nào đều tẩy không được.
“Thật xin lỗi, lần trước nhất thời xúc động.” Lâm Đường ngồi cách xa Thịnh Hoằng chút.
Ghế cà phê là loại ghế bốn người ngồi, Lâm Đường không chỉ có ngồi ở đối diện Thịnh Hoằng, mà còn ngồi ở vị trí nghiêng góc đối.
Tuy rằng ngồi xa, nhưng là cậu thấp thỏm là thật sự, nếu thật giống như lời Lâm Túc nói, cậu chính là kẻ thứ ba phá hư người ta.
“Không quan hệ, là tôi sai.” Thịnh Hoằng thấy thái độ cậu hận không thể ngồi ra ghế dài, trong lòng có chút khó chịu.
Từ trước Lâm Đường thích dính anh, tuy rằng thỉnh thoảng sẽ cảm thấy phiền phức, trong lòng kỳ vọng cậu có thể giống người lớn, nhưng mà tận bây giờ Lâm Đường lại xa cách đối với anh, anh lại cảm thấy không quen.
“Lời tôi nói ra thật không có trách nhiệm.” Thịnh Hoằng nhìn cậu nói, “Tôi lúc ấy là nghiêm túc, chỉ là thời gian lâu lắm, việc trải qua cũng quá nhiều, cho nên quên mất, Lâm Đường, em có thể cho tôi một cơ hội để bù lại được không?”
“Ả?” Lâm Đường mờ mịt, “Đền bù sửa lỗi thế nào?”
Loại chuyện này chắc không thể để cậu nói thích anh, sau đó lại quăng người đi chứ hả?
“Chúng ta ở bên nhau đi.” Thịnh Hoằng cảm thấy chính mình đối Lâm Đường là có trách nhiệm, mười hai tuổi đã là đội tuổi có thể nhận biết, lời hứa ưng thuận bị chính mình quên đi, Lâm Đường lại nhớ lâu như vậy, thật là lỗi của chính mình.
“Không phải anh với Bạch Tu Nhiên ở bên nhau sao?” Lâm Đường cảm thấy chính mình lúc này hẳn là nên hưng phấn hoặc là ghen tị, nhưng mà lúc nhắc tới lại không có chua xót như trước, ngược lại lại nhớ tới lời của Lâm Túc, tham gia vào tình cảm người khác, phá hư tình cảm của người ta, cái này thuộc về kẻ thứ ba, thế mà anh Hoằng người ta đã có bạn trai lại theo đuổi cậu……
“Anh Hoằng anh muốn bắt cá hai tay sao?” Lâm Đường hỏi trắng ra.
Khóe miệng vạn năm bất biến của Thịnh Hoằng hung hăng co rút một chút.
...
⁽¹⁾QT nương pháo: chỉ một người con trai có cách cư xử, ăn nói, tính cách giống con gái, không liên quan đến ngoại hình có nữ tính hay không, cũng không liên quan đến người đó là trai thẳng hay không.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro