Chương 377- 378
🌵 Chương 377:
Tô Hà Du gật đầu: "Trở về hiện trường vụ án!"
Tô Hà Văn lắc đầu: "Kiểm tra hậu viện trước."
Bọn họ đã kiểm tra trong nhà chính rồi, còn hậu viện thì chưa, nếu ai đó đang ẩn nấp ở hậu viện thì chẳng phải kẻ đó đang lặng lẽ theo dõi mọi hành động của bọn họ sao?
Cuối cùng mọi người đồng ý đi kiểm tra hậu viện trước.
Hiện tại mọi người đều cảm thấy có gì đó đang ẩn nấp trong bóng tối, theo dõi hành động của mọi người. Để ngăn chặn thứ đó chạy ra từ hậu viện, mấy ác quỷ được Túc Bảo dặn dò đứng canh giữ cửa sân.
Túc Bảo lấy ra một sợi dây màu đỏ, một sợi quấn quanh đầu nữ quỷ, một sợi buộc chiếc váy cưới màu đỏ.
Sau đó, bé đưa sợi dây cho quỷ nhu nhược và nói: "Anh ơi, cầm nó cho em!"
Quỷ nhu nhược mỉm cười dịu dàng, nói: "Được, anh cầm nó cho em."
Một tay quỷ nhu nhược cầm sợi dây màu đỏ, tay kia giơ lên nhẹ nhàng xoa đầu Túc Bảo: "Cẩn thận."
Túc Bảo gật đầu rồi kéo chiếc búa tạ màu tím vàng của bé.
Cách bố trí của hậu viện khá giống nhà chính, ở giữa là một gian phòng tương đối rộng, phòng nhỏ được chia làm phòng trong và phòng ngoài, một bên là phòng ngủ, một bên là phòng thêu thùa của nữ nhân.
Hai bên phòng khách có 2 gian phòng, tương đối nhỏ, hẳn là nơi ở của người hầu.
Hai buồng phụ ở phía Đông vừa bị Túc Bảo đập vỡ một phòng, cửa ra vào và cửa sổ đều bị đập nát, nhìn thoáng qua có thể thấy được bố cục bên trong.
Chỉ có hai chiếc giường nhỏ.
Buồng phụ còn lại cũng tương tự nhưng sạch sẽ hơn, ngoài ra còn có bồn tắm lớn.
Đám người đi về phía hai buồng phụ ở phía tây.
Túc Bảo nhìn chằm chằm vào một căn phòng, không khỏi nắm chặt cây búa màu tím vàng trong tay.
Tô Nhạc Phi đẩy cửa phòng thứ nhất ra, bên trong rất bừa bộn, có một ít bàn ghế, chậu sắt các loại chất đống.
Kiểm tra một vòng nhưng cũng chẳng có gì.
Phòng cuối cùng.
Tô Nhạc Phi toan mở cửa thì bị Túc Bảo ngăn lại: "Cậu ba, để con."
Cậu ba vừa mới bị chiếc váy cưới màu đỏ dọa sợ, vốn dĩ cậu ba rất sợ nhưng anh là người lớn duy nhất ở đây nên đành phải bấm bụng bước lên trước.
Bây giờ Túc Bảo nói vậy, Tô Nhạc Phi vô thức muốn lùi lại, nhưng lại nhanh chóng lắc đầu: "Túc Bảo, đứng sau cậu ba, để cậu mở cửa."
Túc Bảo nghiêng đầu: "Cậu ba, cậu chắc chứ?"
Tô Nhạc Phi: "..."
Ban nãy Túc Bảo vừa hỏi câu tương tự thì anh bèn gặp quỷ.
Tô Nhạc Phi khó nhọc nói: "Cậu ba...."
Túc Bảo khéo hiểu lòng người, nắm lấy bàn tay to lớn của cậu ba rồi đẩy cậu ba ra sau lưng bé để bảo vệ.
"Cứ để con mở đi! Mọi người đứng cách ra chút nha!"
Khi Túc Bảo nói những lời này, bé đang nhìn chằm chằm vào cánh cửa căn phòng.
Bé đến đây!
Chắc chắn tân lang đang trốn trong này!
Túc Bảo vung cây búa vàng tím, chỉ một đòn đã đánh sập cửa.
Bé gái 4 tuổi thô bạo dỡ nhà.
Khóe miệng Tô Nhạc Phi khẽ giật, anh còn tưởng mình phải mở cửa...
Sau một cú đập, Túc Bảo lập tức lùi lại một bước và ném hết vũ khí ra ngoài: Lưới trói linh hồn, la bàn bát quái, v.v.
Tô Hà Du mở to mắt, chẳng ngờ cậu lại nhìn thấy một chiếc bánh bao màu vàng.
Ơ, bánh bao à???
Khói thuốc tan đi, bên trong im lìm.
Khi nhìn rõ cảnh tượng bên trong, mọi người đều không khỏi cảm thấy tê dại.
Chỉ thấy trong căn phòng có hình nhân bằng giấy.
Trong phòng đầy những hình nhân bằng giấy, một số đứng ở cửa, số khác treo trên tường, một số lại nằm trên mặt đất.
Sắc mặt bọn họ tái nhợt, trên má có một vòng đỏ tươi, ánh mắt họ như đang nhìn chằm chằm vào người khác, khóe miệng nở nụ cười quỷ dị.
Tô Hà Du sợ đến độ mềm cả chân, lắp bắp nói: "Cái này, cái này, hậu viện... Đây không phải nơi nữ quỷ ở... vậy sao lại có hình nhân giấy."
Túc Bảo cẩn thận nhìn xung quanh, đôi tai nhỏ của bé dựng đứng như tai mèo.
Bé không cảm nhận được thứ gì trong phòng này, thực sự chỉ có những hình nhân giấy.
"Kỳ quái." Túc Bảo hồ nghi giơ tay lên, nắm lấy cánh tay một hình nhân giấy.
Người giấy bị Túc Bảo kéo lên phát ra tiếng răng rắc, không biết có do thời gian quá lâu không mà vừa kéo đã mục nát.
Tô Hà Du nuốt nước miếng nói: "Kỳ quái, đây là người giấy thật sao?"
Cậu dè dặt đến gần Túc Bảo, nấp sau lưng bé, đưa tay nắm lấy cánh tay của người giấy.
Giấy rất thô, giòn và dễ vỡ khi chạm vào.
Có thể thấy người giấy đã ở đây rất lâu rồi.
"Anh có thể sờ được... Đây thật sự là người giấy? Chẳng lẽ là đạo cụ của căn nhà ma ư?"
Tô Hà Du lại xem thẻ quy tắc, nhưng không có lời giải thích nào về người giấy.
Chắc là đạo cụ của nhà ma nhỉ?
"Đi thôi." Túc Bảo đột nhiên nói.
Tô Hạnh Hân chỉ mong rời đi, nghe Túc Bảo nói vậy, cô bé là người đầu tiên đồng ý.
Mọi người cùng quay về cổng sân.
"Tiếp theo, chúng ta phải quay lại phòng tân hôn để kiểm tra." Tô Hà Du lo lắng nói.
Túc Bảo: "Dạ dạ!"
Trước khi bước ra khỏi sân, Túc Bảo đột nhiên quay người lại nhìn căn phòng chứa người giấy.
...
Mọi người quay trở lại ngôi nhà mới nơi họ bước vào lúc đầu, nhưng lần này dắt thêm một nữ quỷ.
Tất cả những điều này hệt như một giấc mơ, cậu ba dịu dàng như ngọc ngày càng hỗn loạn tâm trí.
Mọi người đang tìm kiếm bên trong ngôi nhà mới, Túc Bảo hỏi: "Chị tân nương, sao sau sân nhà chị lại có người giấy?"
Tô Hà Du vểnh tai lên.
Nữ quỷ hơi sửng sốt, nói: "Ta cũng không biết..."
Tô Hà Du thở phào nhẹ nhõm.
Nữ quỷ còn không biết chuyện này, chứng tỏ người giấy không nhắm vào nữ quỷ mà có thể là công cụ do nhân viên sắp xếp trong nhà ma.
Nếu đã là công cụ trong nhà ma thì không cần phải sợ hãi - Có bày trò thế nào cũng chỉ là đồ vật của trần gian, chỉ có nữ quỷ trước mặt mới là thứ không thuộc về trần gian.
Tô Hà Du lẩm bẩm: "Đạo cụ trong nhà ma thực sự rất chân thực. Những người giấy để ở đó lâu ngày khi chạm vào sẽ vỡ thành nhiều mảnh. Sao lại làm được điều này nhỉ?"
Hơn nữa, hễ chạm vào sẽ vỡ, như vậy tổn thất quá lớn, mỗi du khách đến thăm nhà ma đều chạm vào thì chẳng phải mỗi ngày đều phải bổ sung thêm đạo cụ sao?
"Tìm được rồi." Tô Hà Văn đột nhiên nói.
Túc Bảo, Tô Hà Du, Tô Hạnh Hân vội vàng chạy tới.
Tô Nhạc Phi cố giữ vẻ mặt bình tĩnh, lập tức đi theo.
"Là một đống tro tàn." Tô Hà Du ngồi xổm xuống, hồ nghi xoa trên tay "Tro từ giấy cháy ư?"
Nếu mô tả hiện trường là chính xác thì khi quan phủ mở cửa ra, tất cả những gì họ nhìn thấy chỉ là tứ chi bị chặt rời, hài cốt trên mặt đất và tân nương bị treo cổ. Không có khả năng kẻ giết người đốt giấy ngay tại chỗ đâu nhỉ?
Hân Đầu To ôm đầu nói: "A... càng ngày càng khó hiểu. Chuyện gì thế này!"
Tô Hà Du nghe vậy nói: "Tiếp tục tìm."
Một lúc sau, mọi người tìm thấy cây nến rơi xuống đất, sợi chỉ đỏ treo trên cửa sổ và một khúc xương kỳ lạ.
"Đây là cái gì?" Tô Hà Du sửng sốt hỏi.
Tô Nhạc Phi liếc một cái, nói: "Trông giống như xương móng gà."
Túc Bảo hỏi: "Chị tân nương, lúc bái đường có ăn chân gà không?"
Nữ quỷ lắc đầu.
Mọi người nhìn vào manh mối trên mặt đất rồi đưa mắt nhìn nhau.
Sợi dây đỏ, xương móng gà, một đống tro tàn.
Hân Đầu To kêu lên: "Hay chúng ta đừng chơi nữa, quay về đi! Túc Bảo, cho chị mượn chiếc búa lớn của em. Chúng ta có thể đập nát bức tường và lao ra ngoài."
Tô Nhạc Phi thầm nghĩ: Ý tưởng hay đấy!
Chẳng ngờ Túc Bảo lại lắc đầu: "Không đi! Chúng ta nhất định phải tìm được tân lang."
Tô Hà Du: "Đúng!"
Trước mắt đánh giá, nơi này có thể là địa điểm giúp Túc Bảo tăng KPI mạnh đấy nha, không thể vứt KPI được!
"Đừng lo lắng, có Túc Bảo ở đây, mọi chuyện sẽ ổn thôi..." Tô Hà Du không chắc chắn lắm, nhìn Túc Bảo: "Phải không em?"
Túc Bảo gật đầu chắc nịch: "Dạ!"
Bé tin mình sẽ bảo vệ được tất cả mọi người, nhưng... Có lẽ mọi người sẽ hoảng sợ một chút!
Quỷ đào hoa nghĩ nát cả óc: "Ta nghĩ hoài không ra. Vừa nãy chúng ta kiểm tra một vòng cũng không thấy anh chàng dễ thương nào ẩn trốn."
Quỷ xui xẻo nói: "Đúng vậy, chúng ta tìm hết rồi, thật sự không có quỷ."
Túc Bảo ngẩng đầu, cười ngây thơ: "Cậu ba, chúng ta cần cậu giúp đỡ."
Tô Nhạc Phi: "Ừ, cậu giúp được gì?"
Anh là người lớn duy nhất ở đây, anh nên giúp mọi người.
Túc Bảo: "Đóng vai tân lang nha?"
Tô Nhạc Phi: "...".
Túc Bảo ngẫm nghĩ một chốc rồi nói: "Đây chắc là một nghi lễ. Sau khi nghi thức hoàn thành, tân lang và tân nương đã cúng tế, bây giờ chúng ta cần khôi phục lại nghi thức."
Túc Bảo nói tiếp: "Cậu ba yên tâm, không phải bái đường thật với chị nữ quỷ đâu ạ!"
Trái tim Tô Nhạc Phi như rớt xuống!
..**..**..**..**..**..**..**..**..**..**..
🌵 Chương 378:
Sau đó, anh lại nghe Túc Bảo nói: "Trực tiếp vào phòng tân hôn cùng chị nữ quỷ đi ạ!"
Tô Nhạc Phi: "...".
Anh cứng ngắc nhìn nữ quỷ đang bị quỷ nhu nhược kéo đi như cầm một quả bóng bay.
Đôi mắt Tô Hà Văn hơi lóe lên, cậu bình tĩnh nói: "Chú ba, chú sợ à?"
Tô Hà Du tâm linh tương thông, lập tức khen ngợi: "Nói nhảm! Chú ba là cơ trưởng! Chú ấy bay tới bay lui trên trời, có chuyện gì là chú ấy chưa từng gặp đâu, sao có thể sợ chứ?"
Tô Hạnh Hân vô ý tung ra đòn trí mạng, "Sợ chẳng phải rất bình thường sao? Chú ba không phải siêu nhân, sợ cũng không có gì xấu hổ cả."
Khóe miệng Tô Nhạc Phi khẽ giật.
Đám nhóc này.... bẫy chú ba hả?
Động phòng thì không có khả năng rồi, cho dù bắt anh nhảy từ máy bay trên bầu trời thì....
Túc Bảo: "Cậu ba~~~ làm ơn đi mà!"
Tô Nhạc Phi: "...Được."
"Hú hú~" Túc Bảo nhảy lên, phấn khích nói: "Vào phòng tân hôn nào!"
Làm hệt như có đám cưới ấy.
Tâm trí Tô Nhạc Phi hỗn loạn trong gió, khi hoàn hồn, anh đã cầm sợi dây màu đỏ, đầu dây buộc một nữ quỷ, một người một quỷ đứng ở giữa phòng.
Nữ quỷ ngượng ngùng nói: "Tướng công..."
Mấy đứa trẻ trốn dưới gầm giường.
Túc Bảo chắp tay nhỏ giọng nói: "Cậu ba, nhớ làm đổ cây nến!"
Tô Hà Du: "Chú ba, lên đi! Chú làm được mà!"
Hân Đầu To: "Chú ba thật mạnh mẽ! Chú ba, cố lên!"
Tô Hà Văn: "..." Tại sao cậu lại trốn dưới gầm giường với bọn nhóc này???
Những ngọn nến đỏ bập bùng trong phòng.
Từ lúc họ bước vào đến giờ, khung cảnh luôn mờ ảo, mọi ánh sáng đều đến từ nến, đèn lồng.
Đèn lồng đỏ và chân đèn được treo khắp nơi ngoài sân, còn đèn dầu và nến được thắp trong nhà.
Tô Nhạc Phi cố ép bản thân không nhìn vào nữ quỷ, đưa mắt nhìn xung quanh——
Trên bàn có một ngọn đèn dầu và đôi nến đỏ, anh phải làm sao để đánh rơi một ngọn nến, dập tắt ba ngọn lửa?
Túc Bảo chắp hai tay nói: "Cậu ba, dứt khoát đập đi!"
Tô Nhạc Phi nghiến răng nghiến lợi, nắm lấy ngọn nến và ngọn đèn trên bàn ném xuống đất.
Toàn bộ ánh sáng trong căn phòng lập tức tắt phụt.
Đột nhiên trước mắt tối sầm lại, Tô Nhạc Phi nhất thời không thích ứng được, anh cảm giác toàn thân bỗng trở nên lạnh lẽo.
Sau đó một tiếng hét thảm vang lên từ phía sau anh, là giọng nói của một người đàn ông, sau đó, thứ gì đó nhanh chóng áp vào lưng anh!
Tiếp theo là tiếng hét của tân nương.
Tô Nhạc Phi không thể giữ hình tượng thêm nữa, chàng trai dịu dàng ôn hòa với đôi chân dài 1m8 chui tọt xuống gầm giường, anh gọi: "Túc Bảo!"
"Tới đây!"
"Hey, ngọn lửa tinh thần!"
Túc Bảo quăng một quả cầu lửa, tiếng gầm vang lên, căn phòng đột nhiên bị ngọn lửa xanh chiếu sáng.
Một người giấy đang dán sau lưng Tô Nhạc Phi!
Dưới ánh lửa, sắc mặt người giấy tái nhợt, đôi mắt mở to, nó mặc một bộ đồ cưới màu đỏ tươi, mắt nó đang nhìn chằm chằm mọi người.
Hân Đầu To sợ đến bật khóc, cô bé đứng dậy đột ngột nên đập mạnh vào giường, đầu sưng u.
Tô Hà Du sợ đến tái mặt, ôm chầm lấy người bên cạnh mà không để ý người đó là ai, kết quả ôm phải anh trai cậu.
Tô Hà Văn muốn đẩy Tô Hà Du ra, nhưng chẳng rõ có phải do cậu quá sợ hãi hay không mà cuối cùng cũng không đẩy ra nữa.
Thảm nhất là Tô Nhạc Phi.
Anh vừa quay đầu lại đã nhìn thấy một người đàn ông tái nhợt cứng đờ ngay bên cạnh, người chưa từng chửi thề là anh lập tức nói: "Mẹ kiếp!"
Túc Bảo đã lao ra khỏi gầm giường từ lâu, bé như một kẻ liều mạng liên tục ném vài quả cầu lửa vào người giấy.
Người giấy hét lên thảm thiết, một lúc sau đã bị đốt thành tro tàn.
Sau đó cửa sổ kêu răng rắc, sợi dây đỏ đứt, một chiếc xương móng gà rơi xuống.
Túc Bảo quăng quỷ xui xẻo, quỷ đào hoa, quỷ nhu nhược, quỷ hồ đồ.... và cả dì xấu xí ra ngoài.
"Bắt nó!" Cục bột nhỏ hét lên: "Ai bắt được nó sẽ được thưởng một que kẹo mút!"
"Không, mười que kẹo! Chúng con không thiếu tiền!" Túc Bảo nói: "Con giàu lắm".
Chúng quỷ: "..."
Giàu có không thiếu tiền mà chỉ thưởng mười que kẹo mút?
"Ai mà thèm..." Quỷ hồ đồ nói.
Quỷ nhu nhược bay đi làm nhiệm vụ trước, ánh mắt nó sắc bén, hạ giọng nói: "Anh thích phần thưởng đó!"
Quỷ xui xẻo nói: "Chết tiệt, đừng cướp kẹo của ta!"
Quỷ đào hoa giẫm lên đầu quỷ xui xẻo rồi hét lên: "Ngươi ở đây chờ đi!"
Quỷ hồ đồ: "??" Vô thức bay theo đám ác quỷ.
Bốn con ác quỷ bắn lên không trung như bốn mũi tên đen sắc nhọn.
Bản mặt cười nhăn nhở của chúng đều trở nên nghiêm trọng ——
Điều chúng không biết là, trận chiến này sẽ chính thức thay đổi thân phận của chúng thành âm binh quỷ tướng!
Dì xấu xí không đuổi kịp, hét lên từ phía sau: "Này... này...đợi ta với... những lúc như thế này ta chỉ hóng hớt chuyện vui và vẫy cờ thôi đúng không?"
Người giấy bị đốt thành tro, căn phòng lại chìm vào bóng tối.
Túc Bảo bận rộn dùng ngọn lửa tinh thần thắp lại những cây nến.
Chẳng mấy chốc căn phòng sáng lên, một cái bóng bám theo sau Túc Bảo...
Tô Hà Du vô thức nhìn lên, chỉ trông thấy tân nương đang treo trên xà nhà, chiếc váy cưới trống rỗng, chỉ còn cái đầu.
Cậu sợ đến độ suýt tè ra quần.
"Ta chết thảm quá..." Tân nương thút thít, chiếc váy cưới màu đỏ tung bay trong gió: "Cứu ta...cứu ta..."
Mọi người: "..."
Túc Bảo: "Tự mình xuống đi."
Nữ quỷ im lặng rồi tự mình trôi xuống.
"Ta nhớ ra rồi." Nó nhìn chằm chằm đống tro tàn trên mặt đất: "Trong đám cưới, phu quân của ta vô tình chạm vào ngọn nến, người chàng lập tức bị bỏng..."
Tô Hà Du căng thẳng, vừa rồi nữ quỷ đã nói lời này, nhưng lúc đó cậu không để ý.
"Thoáng chốc, phu quân ta đã bốc cháy, chàng tức giận ném cây nến xuống".
"Nhưng rất nhanh, thân thể chàng đã bị thiêu đốt rồi hóa thành một người giấy tái nhợt..."
Bị ngọn lửa thiêu rụi, tân lang kêu thảm thiết, kèm theo đó là tiếng tanh tách, rất nhiều người giấy đột nhiên xuất hiện xung quanh chàng ta.
Tân nương bị người giấy gặm và ăn mất, cuối cùng chỉ còn lại cái đầu treo trên xà nhà.
Nghe xong lời miêu tả này, mọi người chỉ cảm thấy lạnh buốt, da đầu cũng tê dại.
"Người giấy..." Tô Hà Du nghĩ tới căn phòng có người giấy ở sân sau.
Vậy là ban nãy trong bóng tối vừa rồi, những người giấy kia đang muốn ăn thịt người ư?
Quan phủ, nhà gái và tất cả người giúp việc đến điều tra cũng đều biến mất, chẳng lẽ họ cũng bị ăn thịt sao???
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro