Chương 327- 328
🌵 Chương 327:
Mộc Quy Phàm nhìn về phía thi thể nữ trước mắt.
Cơ thể của người phụ nữ bị xé rách từ giữa, nội tạng bên trong bị lấy sạch.
Sau đó lại được ướp muối kĩ càng, dùng ít nhất một gói muối, đến mức trên thi thể đã xuất hiện một lớp màu trắng dính chặt.
Túc Bảo chưa từng thấy tình cảnh này, bé ôm chặt Mộc Quy Phàm, khuôn mặt nhỏ vùi vào cần cổ anh, nhỏ giọng hỏi: "Ba, những thứ này là gì vậy?"
Mộc Quy Phàm mím môi hỏi bé: "Con biết thịt xông khói không?"
Túc Bảo lắc đầu.
"Thịt xông khói cũng được gọi là thịt muối, thịt ướp, phổ biến ở phương Nam, mọi người thích muối sau mùa đông, trước mùa xuân. Họ dùng rất nhiều muối để ướp thịt, sau đó treo dưới mái hiên phơi khô trong một thời gian dài... Mùa đông thịt xông khói sẽ không bị hỏng nếu được bảo quản và chế biến đúng cách, còn có thể để được đến ba năm... Cho nên nó rất được người dân ở một số vùng ưa thích."
Túc Bảo: "...?"
Thịt mà còn để được đến ba năm?
Mộc Quy Phàm tiếp tục nói: "Tên hung thủ này chắc đã tham khảo cách làm thịt xông khói, hắn dùng rất nhiều muối để ướp thi thể nữ này rồi dùng túi nilon bịt kín để bảo quản."
Đáng tiếc người là người, không phải thịt xông khói, không thể treo thi thể lên phơi khô dưới mái hiên được.
Vậy nên cho dù đã được xử lí tốt vẫn sẽ tỏa ra mùi hôi thối.
"Làm khá tốt, cô gái này chết được khoảng hai tháng rồi."
Lâu như vậy mới tỏa ra mùi hôi thối, không thể không nói kĩ thuật ướp thịt của hung thủ rất điêu luyện.
Pháp y trẻ tuổi thực tập đứng bên cạnh hỗ trợ pháp y, nghe Mộc Quy Phàm nói xong thì cảm thấy toàn thân không ổn.
Từ lúc này chính thức có bóng ma tâm lí cực lớn với thịt xông khói.
Mộc Quy Phàm nhìn qua rồi lại nhìn đồng hồ, 5 giờ 30 phút sáng.
"Đi, về nhà." Anh ôm Túc Bảo sải bước ra ngoài.
Người điều khiển giao thông làm lúc 7- 8 giờ sáng, nếu anh không về thì có khả năng sẽ bị bắt lúc chở Túc Bảo đi mô tô.
Trời hửng sáng, Mộc Quy Phàm điều khiển mô tô đi trên đường khiến không ít người ngoái đầu nhìn theo.
Phía trước xe phân khối lớn có một bóng người nho nhỏ đội mũ hồng, hoàn toàn trái ngược với phong cách của chiếc xe.
Xe gắn máy dừng lại ở cửa hàng cách Tô gia không xa, Mộc Quy Phàm tùy tiện ném chìa khóa xe lại cho đàn em rồi nhanh chóng dẫn Túc Bảo quay về.
Đàn em: "..."
Hắn chỉ là một công cụ không có cảm xúc mà thôi.
Mộc Quy Phàm tìm đại một bức tường, lúc chuẩn bị mang Túc Bảo leo tường vào trong thì điện thoại reo lên.
Giọng nói kiềm chế của Tô Nhất Trần vang lên: "Vẫn chưa về?"
Mộc Quy Phàm: "Về rồi, đang leo tường."
Tô Nhất Trần: "..."
Mộc Quy Phàm nói: "Anh nói với bà cụ là vừa thấy tôi mang Túc Bảo ra ngoài."
Tô Nhất Trần: "..."
Anh nhìn thoáng qua bà cụ đằng đằng sát khí vì không tìm thấy Túc Bảo đang đi về phía mình.
Anh hạ thấp giọng chứa lửa giận nói: "Bà cụ đang đến."
Nói xong cúp điện thoại.
Mộc Quy Phàm cụp mắt nhìn thoáng qua Túc Bảo đang ngồi trên tường, vẻ mặt đứa nhỏ vô cùng hưng phấn.
"Oa! Thật cao!" Bé vui vẻ nói.
Mộc Quy Phàm cất điện thoại vào túi, thở dài một tiếng, giọng trầm thấp: "Con nhỏ giọng chút."
Anh ôm lấy Túc Bảo nhảy xuống từ bức tường cao.
Sau đó dặn dò bé: "Bé ngoan, lát nữa chúng ta đi lùi về sau nhé."
Túc Bảo nghi ngờ: "Vì sao ạ?"
Mộc Quy Phàm nói: "Lát nữa con sẽ biết, nếu bà ngoại con hỏi thì con đừng nói gì, nhìn ba là được."
Túc Bảo: "?"
Mặc dù không hiểu lắm nhưng cuối cùng bé vẫn làm theo lời ba nói.
Nhìn ba đi lùi về sau, bé cũng bắt đầu đi lùi nhưng không quá thuần thục, bé quay lại nhìn nhiều lần, thiếu chút nữa ngã mấy lần.
Đúng lúc này một giọng nói nổi giận vang lên: "Mộc Quy Phàm!"
Mộc Quy Phàm bế Túc Bảo lên: "Đi thôi!"
Anh ôm Túc Bảo, làm ra vẻ đang chạy mấy bước về phía trước.
Tô lão phu nhân đi ra ngoài tìm một vòng thì thấy bóng lưng Mộc Quy Phàm đang bế Túc Bảo, bà ấy sao có thể ngờ hai người đang đi lùi, vừa nhìn còn tưởng rằng họ đang muốn im lặng chuồn ra ngoài.
Nghe thấy giọng bà ấy, Mộc Quy Phàm còn bế Túc Bảo chạy về phía trước mấy bước.
Bà cụ cầm chổi đuổi theo.
"Đứng lại cho tôi!"
Mộc Quy Phàm quay người sờ mũi: "Ấy... Bị phát hiện rồi."
Tô lão phu nhân nhíu mày nghiến răng hỏi: "Sáng sớm đi đâu đây?"
Mộc Quy Phàm đang định nói thì bà cụ đã tức giận ngắt lời: "Không hỏi cậu, Túc Bảo, con nói!"
Túc Bảo chớp mắt vô tội nhìn ba.
Ba nói cái gì cũng không được nói.
Nhưng mà...
Đứa nhỏ cúi đầu ngoan ngoãn nói: "Bà ngoại, bà đừng tức giận..."
Tô lão phu nhân nhìn dáng vẻ của bé thì không đành lòng trách mắng, bà ấy nhìn về phía Mộc Quy Phàm.
Mộc Quy Phàm sờ mũi: "Cũng không có gì, con mang Túc Bảo ra ngoài đi bộ chút."
Tô lão phu nhân cười lạnh: "Ra ngoài đi dạo sao không đi cửa chính?"
Mộc Quy Phàm: "À... Con quên mất."
Tô lão phu nhân: "..."
Cậu thấy tôi tin cậu không?
Bà ấy chỉ về phía bãi cỏ: "Quay lại! Chống đẩy 2.000 cái!"
Mộc Quy Phàm: "..."
Mặc dù anh có thể dễ dàng chống đẩy được 1.000 cái. Nhưng biến đổi về lượng sẽ gây thay đổi về chất, 2.000 cái vẫn hơi quá sức.
Bà cụ ra tay thật độc ác!
Ba Mộc nhìn về phía Túc Bảo nháy mắt ra hiệu bé không cần lo lắng, anh đi sang một bên bắt đầu chống đẩy.
Tô lão phu nhân mang Túc Bảo vào phòng ăn, nghiêm túc hỏi bé: "Túc Bảo, con nói thật cho bà biết, ba con chuẩn bị mang con đi đâu vậy? Có phải muốn trèo tường ra ngoài không?"
Haiz, hôm nào phải trộn xi măng và thủy tinh với nhau rồi đắp lên tường mới được.
Nhưng nghĩ lại thì cũng không được, lỡ như đắp thủy tinh lên rồi Mộc Quy Phàm vẫn leo tường vào thì sao? Như vậy thì sẽ bị thương mất.
Bà cụ rất lo lắng.
Đứa nhỏ mím môi nói: "Bà ngoại, hôm qua lúc con và ba đi thăm chị Tiểu Tuyết đã bị một chị gái nhỏ đi xe đạp điện đụng trúng."
Tô lão phu nhân nghe xong lập tức vội vàng hỏi: "Con không sao chứ? Sao lại đụng trúng? Sao hôm qua không thấy con nói với bà ngoại?"
Túc Bảo ngoan ngoãn: "Con quên mất chuyện này!"
Tô lão phu nhân đột nhiên không nói gì: "Sau đó thì sao? Chị gái nhỏ kia gọi điện đòi ba con bồi thường?"
Túc Bảo lắc đầu: "Không có, là chị ấy đụng trúng chúng con, ba không có truy cứu."
Tô lão phu nhân hừ nhẹ một tiếng.
Túc Bảo nói: "Quan trọng là bên cạnh chị gái này có quỷ muốn hại chị ấy, cho nên con mới nói ba mang con ra ngoài."
Cô bé không phải không sợ bà ngoại tức giận, mặc dù bé còn nhỏ nhưng cũng hiểu được sự lo lắng của bà ngoại.
Cho nên bé thành thật khai báo.
Tô lão phu nhân không nói gì, cũng không tiếp tục hỏi tiếp.
"Ăn cơm đi!" Bà ấy không biết nên nói gì.
Lúc đầu Túc Bảo còn muốn nói tiếp, không ngừng bà ngoại lại không hỏi thêm gì, bé hơi hé miệng.
Tô Nhất Trần đi đến ôm lấy bé: "Về phòng đánh răng rửa mặt sau đó ra ăn sáng."
Túc Bảo gật đầu: "Vâng."
Tô lão phu nhân thao thao bất tuyệt: "Làm sai vẫn phải phạt, không ngờ tối qua con lại nghĩ đến chuyện lén trốn đi, sáng nay không được ăn bánh bao."
Túc Bảo đáng thương nói: "Bà ngoại~"
Tô lão phu nhân hơi dừng lại: "Nói không có là không có, gọi bà ngoại cũng vô dụng."
Túc Bảo nhoài người lên vai Tô Nhất Trần: "Vậy có sữa đậu nành không ạ?"
Tô lão phu nhân nghiêm mặt: "Không có."
Túc Bảo: "Bánh gato nhỏ thì sao?"
Tô lão phu nhân: "Cũng không có."
Túc Bảo: "..."
Hu hu, sáng nay không còn gì cả!
Nhìn khuôn mặt đáng thương của đứa nhỏ, Tô lão phu nhân suýt chút nữa thì mềm lòng, may mà cuối cùng vẫn nhịn được.
Gần đây Túc Bảo thích ăn nhất là bánh bao sữa, là món bé không bỏ được nhất.
Nhưng... Nhưng không thể phá hỏng nguyên tắc được.
Tô lão phu nhân ngẩng đầu nói: "Dì Ngô, hôm nay làm bánh bột mì cho Túc Bảo."
Dì Ngô: "?"
Vừa rồi bà cụ nói gì bà cũng nghe được đó nha.
Tô lão phu nhân nhấn mạnh: "Bánh bột mì không phải bánh bao."
Dì Ngô: "..."
Được rồi, ngài nói không phải thì chính là không phải.
..**..**..**..**..**..**..**..**..**..**..
🌵 Chương 328:
Trong phòng.
Tô Nhất Trần hỏi: "Túc Bảo, rốt cuộc có chuyện gì?"
Túc Bảo trả lời tường tận: "Tìm được chị gái kia, sau đó tìm được một thi thể trong phòng chị gái đó."
"Thi thể bị ướp muối, bây giờ mới tỏa ra mùi hôi thối, gần đây chị gái đó mới ngửi thấy."
"Chị gái ngất xỉu, thi thể bị chú cảnh sát đưa đi rồi."
Tô Nhất Trần có thể xâu chuỗi thành một câu chuyện hoàn chỉnh qua những lời kể không ăn nhập của bé, anh gật đầu nói: "Ba con mang con đi bắt xe đến đó sao?"
Túc Bảo lắc đầu hưng phấn nói: "Ba mang con đi mô tô lớn đó, xe mô tô lớn!"
"Vèo vèo vèo... Bay lên á!"
Túc Bảo khoa chân múa tay.
Tô Nhất Trần: "..."
Đáy mắt anh hiện lên sát khí.
Đứa bé vẫn còn nhỏ mà dám đưa con bé đi mô tô?
Tô Nhất Trần kiềm chế cơn tức giận, hỏi tiếp: "Ba con đang dạy những đạo lí sai lệch cho con, con phải hiểu những thứ này không quá đúng."
Anh còn muốn nói gì đó nhưng nghĩ lại cũng cảm thấy không đúng.
So với đạo lí bảo vệ đến chết thì sự thay đổi không lường trước được này... càng dễ thích ứng với lòng người phức tạp hơn.
Sau này ra xã hội, ai sẽ đi theo để giảng giải những đạo lí này cho con bé?
Sao anh có thể đảm bảo rằng bé chắc chắn sẽ gặp những chuyện theo lẽ thường được, lỡ như gặp phải người không nói đạo lí thì sao, chẳng lẽ lại trông chờ bé nói chuyện đạo lí với người khác à?
Khi đó mới học cách thay đổi cũng không được, tính cách lúc đó đã được hình thành rồi.
Tô Nhất Trần xoa hai bên thái dương đau nhức: "Túc Bảo..."
Anh nghe thấy Túc Bảo nói: "Ừm, ba nói có đôi khi không đúng, nhưng như vậy cũng không tổn thương đến con vịt lớn."
Tô Nhất Trần: "?"
À, anh kịp thời phản ứng lại, đứa nhỏ đang muốn nói không ảnh hưởng đến kết quả.
Anh lập tức thấy buồn cười, thấy Túc Bảo vẫn giống ngày trước, đơn thuần đáng yêu, cho dù Mộc Quy Phàm mang bé đi nhiều nơi không đáng tin cậy nhưng bé vẫn như trước kia, không có gì thay đổi.
Ngược lại bé cũng kiên cường hơn, cũng hoạt bát hơn.
Trẻ con mà... Nghịch ngợm chút cũng không ảnh hưởng đến kết quả.
Nhưng tóm lại, làm việc trước rồi mới làm người được, chỉ cần tam quan không lệch lạc, biết sợ biết kính trọng thì những cái khác du di chút cũng được.
"Là không ảnh hưởng đến kết quả." Tô Nhất Trần dịu dàng xoa đầu Túc Bảo, anh nói thêm: "Sau này cho dù xảy ra chuyện gì con cũng đều có thể đến tìm cậu cả. Cậu vĩnh viễn là hậu thuẫn vững chắc nhất của Túc Bảo."
Cho dù bé có làm sai chuyện gì anh đều hi vọng bé có thể đến tìm anh đầu tiên chứu không phải càng lớn càng không muốn tâm sự với anh.
Túc Bảo: "Vâng vâng!"
Bé đưa tay ôm lấy cổ Tô Nhất Trần nói nhỏ: "Cậu, con mang nữ quỷ đi theo chị gái kia về."
Sống lưng Tô Nhất Trần cứng đờ.
"Cô ta... đang ở đâu?"
Túc Bảo bĩu môi: "Ngay sau lưng cậu nha."
Nữ quỷ vừa được thả ra, vẻ mặt ác độc nhíu mày nhìn chằm chằm Tô Nhất Trần.
Tô Nhất Trần chỉ cảm thấy sau gáy lạnh buốt, vẻ mặt dịu dàng cũng cứng đờ.
Túc Bảo còn nói thêm: "Nhưng chị gái nữ quỷ không nhớ rõ chuyện gì cả, rõ ràng nên thấy hung thủ giết hại chị ấy mà người đầu tiên chị ấy thấy lại là chị Quân Quân."
Thật là kì lạ.
Chẳng lẽ lúc hung thủ giết chị ấy xong rồi rời đi còn chị Quân Quân thì ở lại hiện trường?
Túc Bảo nghĩ mãi cũng không hiểu.
Nữ quỷ kia không nhớ được chuyện lúc trước, vẫn phải quay lại nơi đầu tiên cô ta bị giết, tìm được hung thủ mới có thể giúp cô ta tìm lại trí nhớ đã mất.
Khóe miệng Tô Nhất Trần giật giật: "Ăn sáng trước rồi nói tiếp!"
Nói xong anh lặng lẽ di chuyển.
Túc Bảo gật đầu, bé chạy vào đánh răng, không quên chào hỏi với Tiểu Ngũ: "Này, Tiểu Ngũ, tui trở về rồi!"
Tiểu Ngũ nghiêng đầu: "Hello, ăn chưa?"
Túc Bảo ngẩn người, đột nhiên mất hết sức sống: "Vẫn chưa, hôm nay Túc Bảo không được ăn sáng!"
Vẻ mặt Tiểu Ngũ dường như trở nên vô cùng bất ngờ: "Mẹ nó, thật là bi thảm!"
Túc Bảo: "Đúng thế nhỉ?"
Tô Nhất Trần buồn cười.
Đứa nhỏ này thật sự nghĩ rằng không có đồ ăn sao?
Bà cụ chỉ nói không có bánh bao và sữa đậu nành mà thôi.
Anh đảm bảo chắc chắn sẽ có những thứ khác.
"Bà ngoại con không cho con ăn bánh bao nhưng có khi còn làm cho con một tô mì vịt đấy, mau đánh răng đi."
Túc Bảo lại có động lực, đánh răng cũng vui như muốn bay lên.
Tiểu Ngũ vỗ cánh, mổ lông, "tắm rửa" một lúc rồi bay ra ngoài chỗ Mộc Quy Phàm đang chống đẩy, nó tò mò ló đầu ra ngoài rào chắn.
Mộc Quy Phàm: "999..."
Tiểu Ngũ lập tức tinh thần tỉnh táo, cái này nó biết đếm đó!
"999, 100, 101, 102, 103..."
Mộc Quy Phàm: "..."
Anh không để ý đến con vẹt ồn ào kia, thấp giọng đếm: "1004, 1005..."
Tiểu Ngũ: "106, 107..."
Mộc Quy Phàm: "108..."
Hừ!
1008...
Lúc đầu đang thực hiện nhanh chóng, lần này thì hay rồi, có con vẹt này ở đây quấy rồi làm anh phân tâm, đếm cũng không đúng.
Túc Bảo xuống dưới ăn sáng rồi anh mới làm được 1.200 cái.
Tô Dĩnh Nhạc ngáp ngủ đi xuống, sau khi thấy Mộc Quy Phàm đang chống đẩy thì lập tức tỉnh táo.
"Anh ta làm bao lâu rồi?" Tô Dĩnh Nhạc thuận miệng hỏi một người giúp việc.
Người giúp việc: "À... Hình như bắt đầu chống đẩy từ lúc sáu rưỡi thì phải?"
Tô Dĩnh Nhạc nhìn đồng hồ, 7 giờ, còn chưa được nửa tiếng đã chống được 1.000 cái?
Giả, chắc chắn là giả!
Lần trước bọn họ chống đẩy, 1.000 cái phải chống trong hai tiếng mới được.
"Có người giám sát không vậy? Thằng nhãi này chắc chắn đang ăn gian." Tô Dĩnh Nhạc nói rồi ngồi xổm xuống bên cạnh Mộc Quy Phàm.
Mộc Quy Phàm nhíu mày nói: "Bản thân rác rưởi nên nghĩ rằng người khác cũng thế sao?"
Tô Dĩnh Nhạc: "..."
Anh lập tức bị kích thích, nhớ đến ánh mắt kiêu ngạo của Mộc Quy Phàm nhìn mình chống đẩy lần trước.
Anh nói: "Có bản lĩnh thì anh làm lại đi, tôi đếm! Nửa tiếng sau không được 1.000 cái, tôi... tôi sẽ nói cho mẹ tôi biết!"
Mộc Quy Phàm: "..."
Anh cười nhạo: "Bao nhiêu tuổi rồi còn chạy về nhà mách mẹ vậy."
Tô Dĩnh Nhạc: "..."
Tức thật, cãi nhau lại còn không cãi nổi, đánh càng không đánh lại được.
"Bây giờ anh làm đi! Nói mồm không thì làm được gì!" Tô Dĩnh Nhạc cười lạnh.
Mộc Quy Phàm: "Đếm đi."
Dứt lời anh bắt đầu liên tục chống đẩy.
Mộc Quy Phàm rèn luyện liên tục trong thời gian dài và chịu sự huấn luyện cường độ cao trong quân đội, đối với anh mà nói, chống đẩy không là gì.
Vừa rồi cãi nhau long trời lở đất với Tô Dĩnh Nhạc cũng đủ để anh nghỉ ngơi.
Bắt đầu lại lần nữa, tốc độ không kém tốc độ giây là bao.
Tô Dĩnh Nhạc mở to mắt, vẻ mặt không thể tin được.
Đúng là...
Mười sáu phút trôi qua, Mộc Quy Phàm đã làm xong 1.000 cái còn lại.
Trong chiến tranh, tỉ lệ sống sót của binh sĩ có thể lực tốt cao hơn binh sĩ yếu chừng 30%.
Khi Mộc Quy Phàm vẫn còn ở trong đội huấn luyện, nửa tiếng họ có thể hoàn thành hơn 1.900 cái nằm ngửa bật dậy hoặc hơn 1.600 cái chống đẩy.
Đối với người thường mà nói, đây là kiểu huấn luyện họ sẽ không thể hoàn thành được, nhưng đối với họ thì đây lại là những bài tập luyện bình thường.
Dù sao chiến tranh tàn khốc, phải bảo vệ được mạng mới làm được những chuyện khác.
Mộc Quy Phàm vỗ tay đứng lên: "Mười sáu phút, 1.000 cái."
Anh khinh miệt nhìn Tô Dĩnh Nhạc, vỗ bả vai anh ấy một cái.
Không nói gì nhưng như đã nói hết.
Để lại Tô Dĩnh Nhạc ngồi yên tại chỗ liêu xiêu trong gió.
Anh không tin, chắc chắn Mộc Quy Phàm đang cậy mạnh!
Ngược lại anh muốn xem xem lát nữa Mộc Quy Phàm ăn cơm có run tay không???
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro