Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 23- 24

🌵 Chương 23:

Lâm Phong sắp tức đến hộc máu rồi.

Anh ta có phải là đã bị Mục Thấm Tâm lợi dụng rồi không??

Nhớ lại khoảng thời gian sau khi phá sản, Lâm Phong dường như hiểu ra mọi chuyện.

Hai mắt anh ta đỏ ngầu, nghiến răng nghiến lợi: "Mục Thấm Tâm, cô đã sớm muốn rời khỏi tôi rồi đúng không? Nếu đứa nhỏ sinh ra, cô sẽ không rời đi được, cho nên cô lợi dụng Túc Bảo để thủ tiêu đứa con trong bụng cô đúng không?"

Mục Thấm Tâm lúc này vẫn không chịu thừa nhận, vừa lắc đầu vừa lau nước mắt, dáng vẻ như người bị hại oan ức lắm.

"Không, thật sự không phải, không phải như vậy..."

Lâm Phong mặc dù trong lòng rất khó chịu, nhưng sau khi nghĩ lại, đây không phải là lúc để đôi co với cô ta. Vậy nên hắn giả vờ như hắn cũng bị cô ta lừa đến không biết gì: "Cô, cái người phụ nữ độc địa này... cô đã lừa tôi lâu như vậy, cô khiến tôi hiểu lầm về Túc Bảo hết lần này đến lần khác."

"Túc Bảo! Tất cả là lỗi của ba! Là ba bị kẻ xấu che mắt! Ba đã bị người mà ba tin tưởng nhất lừa dối."

Tô Nhất Trần ngoắc ngoắc ngón tay.

Quản gia Nhiếp lại lấy ra một vài tài liệu và chiếu chúng lên màn hình.

Đầu tiên là giấy chứng tử của Tô Cẩm Ngọc và giấy chứng nhận kết hôn của Lâm Phong.

Tô Cẩm Ngọc qua đời vào đầu tháng 3 mà Lâm Phong đã kết hôn với Mục Thấm Tâm vào cuối tháng 3.

Thứ hai là tình cảnh sống còn của Túc Bảo ở bệnh viện, trong đó ghi rõ ràng: Ngừng hô hấp đột ngột, sốc tinh thần, gãy xương sườn thứ ba, thứ tư, thứ sáu và thứ bảy của xương sườn trái, gãy xương cánh tay, gãy cánh tay phải, chân trái bẻ cong ra ngoài, trên mô tê cóng không hồi phục, đứt ngón út bàn chân trái...

Sau đó còn có một bức ảnh, là bị người hàng xóm nào đó lén lút chụp, Túc Bảo mặc một bộ đồ ngủ quỳ trên tuyết, bị tuyết chôn vùi chỉ để lộ ra một tấm lưng gầy nhỏ.

Lâm Phong trong lòng chợt phát lạnh!

Tất cả mọi người không khỏi kinh ngạc che miệng lại.

Chỉ trong vài chữ ngắn gọn, tất cả đều cho thấy Túc Bảo đã bị đánh đập dã man như thế nào vào thời điểm đó!

Mọi người không khỏi tức giận nhìn Lâm Phong, đứa nhỏ bị thương nặng, hấp hối đưa vào bệnh viện cấp cứu, vậy mà hắn còn dám nói: "Ba ngoài ý muốn đánh mạnh một chút"?!

Khi Tô lão phu nhân nhìn thấy hồ sơ bệnh án, đã suýt ngất lịm vì đau lòng!

"Cái này mà được coi ngoài ý muốn hả, nói khó nghe một chút, chính là muốn lấy mạng con bé đấy!"

"Trời đổ nhiều tuyết như vậy, lại để cho đứa nhỏ quỳ trong tuyết... Lạnh băng, tím tái... Vừa rồi tôi còn tưởng anh ta đáng thương!"

"Đây có còn là người sao, là dã thú mới đúng! Anh ta còn dám mạnh miệng nói mình là ba con bé?!"

"..."

Tô Nhất Trần cười lạnh: "Tiếp tục."

Quản gia Nhiếp đưa ra một lệnh bắt giữ khác có đóng dấu chính thức, giải thích: "Một năm trước Tập đoàn Lâm Thị đã bị phát hiện ra các vụ án buôn lậu trái phép, làm ba người thiệt mạng. Trong năm nay, bên trên chưa từng từ bỏ cuộc điều tra, hiện tại họ đã xác định và thu được chứng cứ, kẻ tình nghi số một, Lâm Phong, chính thức bị truy nã."

Nói cách khác, Lâm Thị hoàn toàn không phải bị phá sản bởi sự trả thù của nhà họ Tô, mà là tự làm tự chịu.

Lâm Phong cũng ngồi sụp xuống đất, biết rằng mọi thứ đã không còn cứu vãn được nữa.

Đã hết! Hết thật rồi!

Mọi người đều sững sờ trước sự thật.

Vợ vừa mất, người chồng vội cưới vợ mới.

Vợ mới liên tục bạo hành con gái nhỏ nhưng anh ta lại mặc kệ, vợ mới vu oan cho con gái, anh ta lại đánh con đến gần như chỉ còn một hơi thở thoi thóp.

Thậm chí, họ còn cố tình tung tin đồn thất thiệt, đổ hết lỗi cho Túc Bảo.

Trên đời này sao lại có người cha độc ác như vậy chứ!?

Những người đã có con đồng cảm lên tiếng:

"Loại người này không xứng sống trên đời! Đồ rác rưởi!"

"Gọi cảnh sát bắt hắn đi!"

"..."

Khi Lâm Phong nghe thấy có người gọi cảnh sát, anh ta lập tức hoảng sợ, lo lắng đến mức muốn xông lên bắt lấy Túc Bảo làm con tin!

Nếu họ dám gọi cảnh sát và bắt hắn, anh ta sẽ giết Túc Bảo!

Phải để Túc Bảo chết cùng anh ta, để họ phải hối hận khi làm vậy!

Ai biết rằng trước khi Lâm Phong lao đến trước mặt Túc Bảo, Tô Nhất Trần đã nhấc chân, đạp anh ta ra xa một cách tàn nhẫn!

Một số vệ sĩ mặc đồ đen lập tức tiến lên, túm lấy cổ áo của Lâm Phong và Mục Thấm Tâm, kéo họ ra ngoài.

Mục Thấm Tâm không còn cách nào khác ngoài việc giả vờ bị oan ức rồi khóc lóc.

Còn Lâm Phong thì sao? Anh ta tiếp tục hét lên:

"Dù sao Túc Bảo cũng là do tôi nuôi lớn! Không có tôi, nó có thể xuất hiện ở thế giới này sao?"

"Cho dù hơn ba năm qua tôi đối xử tệ bạc với nó, cũng không thể phủ nhận sự thật, nó mang dòng máu của tôi, là do tôi sinh ra!"

"Nhà họ Tô các người là đồ vô ơn!"

Tô Nhất Trần cười khẩy: "Túc Bảo thực sự không phải là con của anh."

Lâm Phong sửng sốt: "Anh... anh có ý gì.?"

Tô Nhất Trần cao cao tại thượng, lạnh lùng nhìn Lâm Phong: "Kết quả kiểm tra DNA cho thấy anh không phải là cha ruột của Túc Bảo."

Đầu óc Lâm Phong đột nhiên nổ tung, anh ta biết rõ điều này nghĩa là gì, con đường còn lại duy nhất của anh ta đã bị chặn rồi.

Anh ta... thật sự không phải cha ruột của Túc Bảo!?

Không thể nào!

Hoàn toàn không thể nào!

Lâm Phong đã quên rằng trước đây anh ta ước biết bao nhiêu lần rằng mình sẽ không có đứa con như Túc Bảo --

Suy cho cùng thì chỉ cần không động đến lợi ích của anh ta, thì anh ta có thể không cần có đứa con này cũng được, nhưng một khi liên quan đến lợi ích, thì anh ta phải là cha ruột của Túc Bảo!

Lâm Phong tuyệt vọng mắng Tô Cẩm Ngọc, Túc Bảo và cả nhà họ Tô.

Túc Bảo lẳng lặng đứng ở trong đám người, bé vẫn trầm mặc, tựa hồ mọi chuyện đều không liên quan đến bé.

Nhưng người nhà họ Tô lại cảm thấy rằng Túc Bảo chắc chắn đã rất buồn.

Một vệ sĩ mặc đồ đen lập tức cởi tất nhét vào miệng Lâm Phong.

"Hừ! Cuối cùng cũng yên lặng!"

Vệ sĩ đã làm việc cho nhà họ Tô đã nhiều năm, nên đối với gia chủ ít nhiều cũng có tình cảm.

Với sự phẫn nộ của bản thân, vệ sĩ đã đấm vào thẳng mũi Lâm Phong một cái.

Lâm Phong gãy sống mũi hai lần, lại gãy lại theo vết cũ.

Hiện trường trong nháy mắt yên tĩnh, chỉ có Lâm Phong không cam lòng miệng luôn chửi rủa nhà họ Tô, bên ngoài trang viên có mấy chiếc xe cảnh sát đang chờ anh ta.

Ngay khi Lâm Phong bị ném ra ngoài, còng số tám đã nhẹ nhàng đặt vào tay anh ta.

Mục Thấm Tâm còn muốn chạy trốn, lại bị bắt đi vì tội danh cố ý tung tin đồn thất thiệt!

Buôn lậu, giết hại ba mạng người- điều chờ đợi Lâm Phong là ít nhất là 10 năm từ, tù chung thân hoặc thậm chí là tử hình!

Lâm Phong tuyệt vọng, anh ta không biết mình đã đi sai bước nào.

Nếu như ngay từ đầu hắn đối đãi tốt với Tô Cẩm Ngọc, bây giờ chẳng phải đã thành rể quý rồi sao?

Hoặc là ngay từ đầu hắn đối với Túc Bảo thật tốt thì hiện tại có thể ngồi mát ăn bát vàng.

Nhưng trách hắn sao được!

Anh ta lại không biết Tô Cẩm Ngọc là thiên kim kiều quý của nhà họ Tô!

Nếu như anh ta sớm biết, sao có thể để xảy ra chuyện như vậy...

Lâm Phong vừa nghĩ tới đây, hai mắt đỏ lên, đưa chân đạp lên ngực Mục Thấm Tâm: "Đều là lỗi của cô, tiện nhân! Tôi giết cô!"

Mục Thấm Tâm không kịp phản ứng, đầu đập mạnh vào khung xe, lập tức hét lên.

Máu từ đầu cô ta chảy ra, ngã xuống ghế, bị Lâm Phong đạp đến chết tại chỗ..

Linh hồn của Mục Thấm Tâm từ từ bay ra từ cơ thể cô ta với vẻ mặt sửng sờ, rất nhanh cô ta nhận ra rằng mình dường như đã chết, lập tức hét toáng lên.

Không, cô ta sao lại chết?

Cô ta không thể chết!

Cô ta còn trẻ đẹp, vừa rồi cô ta còn đang nghĩ đến việc sau khi ra tù sẽ đổi tên đổi họ, sau đó sẽ đi tìm một tên đại gia ngu ngốc nào đó.

Trong nháy mắt bị Lâm Phong đạp chết, thật sự quá không cam lòng!

Mục Thấm Tâm hét lên, lao về phía Lâm Phong.

...

Trong trang viên, tất cả mọi người không ngừng thở dài, đều cảm thấy trong không khí có mùi khó chịu.

Dù sao hổ dữ không ăn thịt con, Lâm Phong thật sự quá đê tiện.

Tô lão phu nhân ôm lấy Túc Bảo, nghẹn ngào nói: "Túc Bảo, chúng ta trở vào nhà nhé."

Họ không còn tâm trạng để tổ chức bữa tiệc sinh nhật này nữa.

Mọi người nhìn Túc Bảo đầy thương cảm, tất cả sự thật đều được sáng tỏ.

Túc Bảo ở giữa sóng gió lại cười ngọt ngào.

"Túc Bảo có sao không?"

"Không sao, bà ngoại, hiện tại Túc Bảo đã khoẻ rồi!"

Cục sữa nhỏ cười một cách ngây thơ đơn thuần, bé là người bị tổn thương nhiều nhất, lại là người đầu tiên đến an ủi người khác...

Đứa trẻ này cũng thật lương thiện.

Đôi mắt Tô lão phu nhân đỏ hoe.

Túc Bảo ôm con thỏ bông và con vẹt trên tay, còn một tay bé không ngừng vuốt vuốt đầu Tô lão phu nhân.

"Bà ngoại, đừng khóc!"

Nước mắt Tô lão phu nhân cuối cùng cũng không kìm được nữa, ào ào tuôn ra.

Tô Dịch Thần và những người khác đẩy Tô lão phu nhân trở lại phòng.

Tô Nhất Trần bế Túc Bảo lên, nhỏ giọng hỏi: "Túc Bảo có buồn không?"

Ban đầu, anh cũng không muốn tiết lộ chuyện Lâm Phong không phải là cha ruột của Túc Bảo trong chính ngày sinh nhật của con bé. Nhưng có một số việc nhất định phải nhanh chóng xử lý triệt để, không thể để đem dài lắm mộng được.

Điều duy nhất khiến Tô Nhất Trần do dự là phản ứng của Túc Bảo.

Túc Bảo lại lắc đầu: "Con không buồn đâu."

"Lại không phải Túc Bảo làm sai mà."

"Ba làm sai, nên người buồn phải là ba."

Tô Nhất Trần giật mình, đứa nhỏ này...

Mặc dù cô bé còn rất nhỏ, nhưng bé dường như biết tất cả mọi thứ...

Tô Nhất Trần trong lòng mềm nhũn, sờ sờ đầu nhỏ của Túc Bảo.

Trong tương lai, anh sẽ không bao giờ để bé phải chịu bất kỳ tổn thương nào nữa.

Còn người để Lâm Phong và Mục Thấm Tâm vào đây lúc nãy... Tô Nhất Trần ngẩng đầu cười lạnh một tiếng.

Lúc này, Vệ Uyển đang lén lút quan sát tình hình bên ngoài qua cửa sổ.

Nhìn thấy Lâm Phong và Mục Thấm Tâm bị đuổi đi, tất cả những hiểu lầm đã được giải quyết, mọi người nhìn Túc Bảo với vẻ mặt đau lòng.

Dù biết đó là hiểu lầm, nhưng không biết vì sao, Vệ Uyển lại không vui chút nào!

Lúc này, cô ta nhìn thấy Tô Nhất Trần từ xa cười lạnh, trong lòng run lên.

Cô ta, cô ta chỉ để Lâm Phong và Mục Thấm Tâm vào trong, trước đó cô ta không biết sự thật, những người không biết đều vô tội, vì vậy họ cũng không thể trách cô ta.

..**..**..**..**..**..**..**..**..**..**..
🌵 Chương 24:

Đôi mắt của Vệ Uyển đột nhiên đỏ lên:

"Tôi càn quấy? Tại sao tôi lại làm vậy! Mọi việc tôi làm không phải là vì anh và con sao?"

"Anh bây giờ lại trách tôi? Anh đã từng quan tâm đến Hân Hân chưa? Anh có biết con bé đáng thương như thế nào không?"

"Anh là ba, vừa rồi sao không bảo vệ con gái mình!"

Vệ Uyển thay đổi chủ đề, lập tức đổ lỗi sang Tô Tử Lâm một cách hùng hồn.

Nhưng Tô Tử Lâm lại không để ý, chỉ bỏ lại một câu: "Ly hôn đi!"

Anh đặt tờ đơn ly hôn lên bàn, dứt khoát bỏ đi không ngoảnh lại.

Vệ Uyển sửng sốt, "Anh nói cái gì?"

Cô ta ném mạnh chiếc gối, hét lên: "Tôi không đồng ý ly hôn! Không bao giờ!"

Bà ngoại Hạnh Hân tình cờ đi vào, nhìn thấy cảnh này, bà bối rối nói: "Chuyện gì xảy ra vậy? Sao nghĩ cho con người ta được nhưng lại không nghĩ cho vợ con mình."

"Làm sao có thể có loại đàn ông như vậy! Thật là!"

"Còn cái con nhỏ Túc Bảo kia, vừa mới trở về đã làm cho cậu hai mình ly hôn..."

Vệ Uyển hét lên: "Đừng nói nữa! Mẹ về đi! Mẹ về nhà của mình đi!"

Mỗi lần bà ngoại Hạnh Hân đến trang viên nhà họ Tô, bà đều phải ở đó vài ngày, tận hưởng cảm giác cao quý khi được nhiều người hầu hạ.

Bà ta mới ở đây chưa được bao lâu nên đương nhiên là không chịu rời đi.

"Này, Tiểu Uyển, bình tĩnh lại! Có chuyện gì thì từ từ nói với Tử Lâm! Không được, chúng ta phải tìm cách khác..."

Đôi mắt Vệ Uyển đỏ hoe trực tiếp đẩy mẹ mình ra ngoài, đóng sầm cửa lại.

Bà ta lại gõ cửa: "Này? Tiểu Uyển? Sao lại tức giận với mẹ chứ?"

Bà ta nói sai cái gì chứ? Đó là sự thật mà!

...

Tiệc sinh nhật không tổ chức được nữa, Tô Nhạc Phi bưng ly rượu lên, khẽ mỉm cười: "Cảm ơn tấm lòng của các vị vì đã đến dự tiệc sinh nhật lần thứ tư của Túc Bảo nhà chúng tôi."

"Túc Bảo là con gái nhỏ của em gái chúng tôi - Tô Cẩm Ngọc, mặc dù Ngọc Nhi đã mất, nhưng chúng tôi sẽ không bao giờ để Túc Bảo chịu bất kỳ ủy khuất nào!"

"Hôm nay tôi cũng muốn nói cho mọi người biết, Túc Bảo họ Tô, Tô Tử Tô."

"Một lần nữa cảm ơn mọi người."

Mọi người nhanh chóng nói vài câu khách sáo, sau đó lần lượt rời khỏi trang viên nhà họ Tô.

Khi họ bước ra ngoài, không thể không nhỏ giọng nói:

"Được vây quanh bởi ông bà ngoài và tám người cậu... Tôi phải nói rằng, tôi hâm mộ Túc Bảo quá."

"Đúng đúng đúng, đây mới là tiểu công chúa thật sự!"

"..."

Lam Tuyết Nhi nắm chặt lấy quần áo của mẹ cô bé, nghĩ đến sự xinh đẹp của Túc Bảo trong chiếc váy bầu trời đầy sao lấp lánh.

Lam Tuyết Nhi còn đố kỵ, ghen ghét hơn.

Cô bé cũng muốn có nhiều người cậu mạnh mẽ và đẹp trai như vậy.

Lúc này, mẹ Tuyết Nhi phát hiện ra vẫn còn một số người trong phòng khách ở tầng một của nhà họ Tô.

Thấy người quen xông vào, cô ta vội giữ lấy hỏi: "Anh Lý, có chuyện gì vậy?"

Người được gọi là anh Lý đáp: "Viện sĩ Lao đến rồi!"

Mẹ Tuyết Nhi nghe thấy cái tên này đôi mắt lập tức sáng lên!

Cha Tuyết Nhi ngay lập tức đưa cả nhà đi qua chào hỏi, và cả gia đình quay lại.

Lam Tuyết Nhi hít một hơi thật sâu, cẩn thận nói: "Mẹ, là lỗi của Tuyết Nhi, vừa rồi con quá sợ hãi, nhớ lầm."

Mẹ Tuyết Nhi còn muốn nói cái gì đó, nhưng cuối cùng chỉ nói: "Mẹ không trách con."

Làm sao con cô ta có thể sai được?

Ghen tị là chuyện tốt, chứng tỏ Tuyết nhi là người có động lực phấn đấu.

Người không biết đố kỵ sẽ không tiến bộ, mẹ Tuyết Nhi cho rằng chỉ cần cẩn thận che lại tâm tư nhỏ nhen của mình là được, Tuyết Nhi của cô ta đã làm rất tốt ở phương diện này.

"Đi thôi, mẹ dẫn con đi, con không phải thích tranh sơn dầu nhất sao? Lão viện sĩ tới rồi, đây là cơ hội của con!"

Bình thường muốn gặp Viện sĩ Lao rất khó, huống chi là mời một đại nhân vật đến tham dự yến tiệc kiểu này.

Nhưng nếu đã gặp ở đây mẹ Tuyết Nhi cảm thấy mình rất may mắn!

Nếu như Tuyết Nhi của cô ta có thể được Viện sĩ Lao thu nhận làm học trò... thì cô ta có thể ngẩng cao đầu đắc ý rồi.

Hai mắt Lam Tuyết Nhi sáng lên, vội vàng hỏi: "Có phải là người thừa kế di sản văn hóa phi vật thể có quyền lực nhất, có thẩm quyền nhất đã được Cục Chính vụ chứng nhận lão sư, viện sĩ hội họa truyền thống Trung Quốc?"

Lam Tuyết Nhi vội vàng nói lên để chứng tỏ bản thân hiểu rất rõ những người trong giới hội họa.

Mẹ Tuyết Nhi hài lòng gật đầu: "Đúng vậy! Tuyết Nhi lợi hại! Sau này con nhất định phải biểu hiện thật tốt đấy nhé!"

Những bức tranh sơn dầu của Tuyết Nhi nhà cô đã từng được chọn để đánh giá bởi nhóm thanh thiếu niên của Học viện Hội họa Trung Quốc, điều đó cho thấy Tuyết Nhi nhà cô tài giỏi thế nào.

Lam Tuyết Nhi được mẹ khen ngợi, cảm thấy tràn đầy tự tin.

Cô bé cảm thấy rằng trong số rất nhiều người trẻ tuổi, cô là đứa trẻ có năng khiếu hội họa nhất.

Cô phải nhận được sự công nhân của Viện sĩ Lao!

Đến lúc đó Túc Bảo sẽ bị đem ra so sánh với mình.

Anh Hà Văn cũng sẽ nhìn cô bằng ánh mắt khác.

...

Lúc này ở lầu hai biệt thự nhà họ Tô.

Tô lão gia vỗ vỗ bả vai nhỏ của Túc Bảo, ôn nhu nói: "Túc Bảo lại đây, ông nội giới thiệu con với một người bạn cũ."

Túc Bảo gật đầu: "Được ạ."

Cục sữa nhỏ có khuôn mặt non nớt nhưng lại nghiêm túc gật đầu như một bà cụ non, khiến Tô lão phu nhân cười thích thú.

Trong đại sảnh tầng một, nơi nhà họ Tô chiêu đãi khách quý, những người từng học hội họa Trung Quốc quây quần xung quanh, mỉm cười trò chuyện cùng một ông lão.

"Thật khó gặp được Viện sĩ Lao! Thật vinh hạnh!"

"Đúng đúng! Lão viện sĩ rất ít khi ra khỏi núi. Lão viện sĩ có phải là giám khảo sẽ tham gia đại hội hội họa truyền thống Trung Quốc lần thứ hai không?"

Ông lão mặc áo xanh cười lắc đầu nói: "Tôi già rồi, không thể làm giám khảo, lần này tôi ra ngoài là muốn tìm một mầm non tốt để nhận làm học trò."

Tâm trạng của Viện sĩ Lao đang rất tốt, sau khi nhìn thấy bức tranh mà Tô lão gia gửi cho mình, ông đã phấn khích đến mức mất ngủ mấy ngày liền.

Tranh của Túc Bảo rất có hồn, mấy chục năm rồi lão chưa từng thấy đứa trẻ nào có năng khiếu như vậy.

Vì vậy, khi lão già họ Tô kia hỏi ông rằng có muốn nhận Túc Bảo làm đồ đệ không?

Ông ta đã không chần chừ mà trả lời ngay.

Lời nói của lão viện sĩ tựa như kíp nổ 'bùm' một cái, làm cho mọi người trợn mắt há mồm.

Mẹ kiếp, Lão viện sĩ muốn thu đồ đệ đấy!

Mà còn là một 'tiểu đệ tử'!

Đó là ai a?!

Lúc này, mẹ Tuyết Nhi cùng với Lam Tuyết Nhi đi vào.

Ánh mắt của mọi người lập tức rơi vào trên người Lam Tuyết Nhi.

Lam Tuyết Nhi cũng khá nổi tiếng trong giới họ, khi còn nhỏ những bức tranh sơn dầu của cô đã được đưa vào Học viện Hội họa Trung Quốc.

Đúng với "tiểu đồ đệ" mà Viện sĩ Lao đã nói.

Nếu muốn nói ai là đồ đệ mà Viện sĩ Lao có khả năng nhận làm nhất, thì đó nhất định là Lam Tuyết Nhi!

Đột nhiên, mọi người quay ra cười, chào hỏi với Lam Tuyết Nhi và mẹ Tuyết Nhi.

Tất cả mọi người đều hâm mộ, tò mò, cho dù không phải bọn hắn, cũng không khỏi kích động, âm thầm đoán xem là ai.

Lam Tuyết Nhi cúi đầu, ngoan ngoãn và yên lặng, xây dựng hình ảnh của mình như một tiểu thư cao quý.

Nghĩ đến cảnh mình được Viện sĩ Lao nhận làm học trò cô không khỏi cảm thấy tự hào!

Mẹ Tuyết Nhi giả vờ thản nhiên hỏi: "Viện sĩ Lao, vừa rồi mọi người nghe nói ngài muốn thu một học trò trẻ tuổi, tất cả mọi người ở đây đều rất tò mò, đứa nhỏ nào lại may mắn được ngài đối xử đặc biệt như vậy?"

Viện sĩ Lao cười nói: "Đó là một đứa trẻ có màu sắc có tâm hồn tươi sáng, trí tưởng tượng quái dị, đây là mầm non tốt nhất mà tôi từng thấy trong mấy chục năm qua!"

Mẹ Tuyết Nhi lập tức ngay ngất khi nghe lời tán dương này!

Đúng vậy, Tuyết Nhi của cô sử dụng màu sắc tươi sáng, hơn nữa cô ta còn cảm thấy trí tưởng tượng của Tuyết Nhi cũng rất phong phú.

Làm phiền các viện sĩ khác tới tận đây thu đồ đệ, thật sự là xấu hổ!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro