Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 17- 18

🌵 Chương 17:

Vệ Uyển ôm Tô Hạnh Hân đang khóc vào lòng, cô cũng không ngừng chảy nước mắt.

Cô cảm thấy thật lạnh tâm, năm sáu năm quan hệ vợ chồng cũng không thể sưởi ấm trái tim của Tô Tử Lâm.

Lúc này, bà ngoại của Hạnh Hân lại gọi video tới, thấy cả con gái và cháu gái đều khóc, vội hỏi: "Sao vậy?!"

Vệ Uyển vừa khóc vừa kể lại sự việc.

Bà ngoại Hạnh Hân ở đằng kia rất tức giận: "Con xem, mẹ đã nói mà! Trước đây, khi nhà họ Tô chỉ có Hạnh Hân, bất kể thế nào cũng sẽ đối xử với con bé như công chúa! Bây giờ con nhóc kia vừa đến, họ sẽ không cưng chiều Hạnh Hân nữa!"

Tô Hạnh Hân ở một bên nghe thấy lời này, lại nghĩ đến đây là lần đầu tiên mình bị đánh, mà các chú, ông bà nội, cũng không tới dỗ dành mình.

Trong phút chốc, cô bé còn khóc lợi hại hơn.

Vệ Uyển cáu kỉnh nói: "Mẹ, mẹ đừng nói nữa."

Bà ngoại Hạnh Hân trừng mắt: "Tại sao mẹ không thể nói? Mẹ có nói sai sao! Mẹ cho rằng một đứa trẻ được sinh ra trong dòng dõi trực hệ phải tốt hơn một đứa trẻ mang họ ngoài!"

Vệ Uyển nói: "Túc Bảo cũng sẽ mang họ Tô."

Bà ngoại Hạnh Hân lắc đầu liên tục: "Xong rồi, Hạnh Hân nhà chúng ta sau này sẽ không thể tiến xa hơn được nữa! Cái đứa con hoang Túc Bảo đó không dễ chọc chút nào, con có hiểu không?"

"Khi nha đầu kia ở Nam Thành, nó đã đẩy mẹ kế của mình xuống lầu đến sảy thai. Túc Bảo phạm sai lầm, nhưng lại làm cho nhà họ Lâm phá sản!"

Vệ Uyển nhíu mày hỏi: "Mẹ kế kia không phải tự mình làm sảy thai để hãm hại Túc Bảo sao?"

Bà ngoại Hạnh Hân nói: "Chờ chút! Mẹ sẽ gửi cho con video tin tức nóng hổi."

Một lúc sau, Vệ Uyển nhận được một video.

Trong video, một người tố giác đã bị thay đổi giọng nói tự xưng bạn tốt của Mục Thấm Tâm, đồng thời thông báo rằng Mục Thâm Tâm đã bị sẩy thai và bị bệnh nặng.

Ngoài ra còn có một đoạn video ngắn quay cảnh vệ sĩ mặc đồ đen ném Lâm lão gia và Lâm Phong ra khỏi biệt thự nhà họ Lâm, và một đoạn video nhỏ cảnh Tô Dĩnh Nhạc đè Lâm Phong lại rồi đập mạnh anh ta vào tường.

Tất nhiên, trong những đoạn video nhỏ này, người nhà họ Tô đều được làm mờ, nhưng Túc Bảo lại không được làm mờ.

Bà ngoại Hạnh Hân tiếp tục: "Con xem chưa? Hai lần thông báo bệnh hiểm nghèo, hai lần băng huyết! Mẹ kế nào lại ghét một đứa trẻ đến mức chấp nhận hi sinh đứa con trong bụng chỉ để hãm hại nó? Cô ta hai lần băng huyết, bệnh nặng, ai lại nỡ lấy mạng mình ra làm trò cười!"

"Cho nên Hạnh Hân nhà chúng ta sao có thể coi là hống hách, chân chính hống hách là đứa nhỏ kia mới đúng! Nó tuổi còn nhỏ mà đã có mưu kế như thế rồi."

"Hôm nay nó đánh Hạnh Hân, nhưng nhà họ Tô lại chẳng có ai chịu dỗ dành Hạnh Hân. Điều này có nghĩa là gì? Có nghĩa là nó làm mờ mắt hai ông bà Tô rồi! Mẹ không thể tưởng tượng sau này sẽ còn xảy ra chuyện gì nữa."

"Thật đúng là một tiểu bại hoại.

Vệ Uyển xem hết video mà cảm thấy rất ghê tởm!

Một đứa trẻ như vậy lại thực sự được nhà họ Tô nhặt về.

"Có vẻ như sau này chúng ta vẫn nên cẩn thận hơn về nó." Vệ Uyển nói.

Cuộc nói chuyện giữa hai mẹ con không chút ngại ngùng, Tô Hạnh Hân nghe hết.

"Túc Bảo giết chết em trai trong bụng mẹ kế",

"Túc Bảo lắm mưu mô.",

"Túc Bảo là một đứa bé hư.",...

Những lời này Tô Hạnh Hân đều nhớ kỹ.

**

'Tin nóng' của Mục Thấm Tâm đã rất khéo léo khi không đưa lên các phương tiện truyền thông lớn mà lan truyền nó dưới hình thức ngồi lê đôi mách qua các trang nhỏ.

Chỉ trong một tuần, tin Túc Bảo khiến mẹ kế sảy thai suýt chết, tin đồn Túc Bảo bị "Thiên Lương vương phá đám" vì chọc giận nhà họ Lâm đã lan truyền trong nhiều nhóm phụ nữ, người nổi tiếng,...

Tám người con trai của nhà họ Tô đều là đàn ông, không ai lại đi chơi với một nhóm buôn chuyện nhàm chán như vậy, nên nhất thời không để ý.

Cho đến sinh nhật Túc Bảo.

Để biện minh cho tên tuổi của Túc Bảo và để mọi người biết Túc Bảo là con gái của nhà họ Tô, thiệp mời dự tiệc sinh nhật của Túc Bảo đã được gửi đi từ rất sớm, mời rất nhiều người trong giới nổi tiếng.

Ngày này, tủ đồ của Túc Bảo ngập tràn váy công chúa, nào là váy Lolita, váy xoè, váy bánh bèo... Từ đỏ, vàng, hồng, xanh dịu dàng đủ loại, rực rỡ như cầu vồng.

"Túc Bảo, đến, chọn một cái đi!" Tô lão phu nhân ân cần vuốt ve cái đầu nhỏ của bé.

Nhìn đôi mắt long lanh của bé, nỗi ân hận và đau đớn trong lòng bà dần được bù đắp.

Túc Bảo ngước mắt lên hỏi: "Tất cả là của con ạ?"

Tô lão phu nhân gật đầu: "Ừ, tất cả đều là của Túc Bảo."

Túc Bảo do dự một chút, đến gần Tô lão phu nhân, thơm nhẹ lên má: "Cảm ơn bà ngoại!"

Cuối cùng, Túc Bảo chọn một bộ váy công chúa kiểu Lolita màu hồng tím, tết tóc nhẹ nhàng hai bên, trên đó còn có hai cái kẹp nơ màu hồng.

Sau đó, dọc theo vòng cung trên đỉnh đầu, ngẫu nhiên rải rác một vài chiếc băng đô nơ nhỏ bằng ren, cục sữa nhỏ dễ thương giống như tinh linh nhỏ bước ra từ thế giới cổ tích.

Tô lão phu nhân sửng sốt, lẩm bẩm nói: "Túc Bảo thật xinh đẹp."

Túc Bảo nghiêng đầu cười, giơ ngón tay nhỏ xíu lên gõ vào mũi của Tô lão phu nhân, đắc ý nói: "Bà ngoại cũng rất đáng yêu!"

Tô lão phu nhân không nhịn được cười.

Khóe môi Túc Bảo khẽ cong lên.

Mẹ nói, hãy chăm sóc bà thật tốt và làm bà vui.

Bé đang làm việc rất chăm chỉ!

...

Hôm nay trang viên vô cùng náo nhiệt, tiếng nhạc chậm rãi du dương, trên bãi cỏ ánh đèn rực rỡ chiếu sáng, mọi người uống rượu cười nói.

Bên ngoài trang viên nhà họ Tô có hai bóng người đeo khẩu trang và đội mũ đang lấp ló nhìn vào bên trong, trong mắt hiện lên tia ghen tỵ. Hai người này chính là Mục Thấm Tâm và Lâm Phong.

Không ai biết khoảng thời gian này Mục Thấm Tâm đã khổ sở như thế nào, khuôn mặt biến dạng, Lâm Phong hận cô ta, đánh đập cô ta hết lần này đến lần khác.

Nhà họ Lâm coi cô ta như trâu như bò, cô ta phải phục vụ nhà họ như người hầu.

Cô ta quá khổ, sao Túc Bảo lại có thể sống tốt như thế!?

Mục Thấm Tâm giống như một con chuột trốn trong rãnh nước, chờ đợi thời cơ, tìm kiếm cơ hội ...

Lâm Phong vươn cổ, cau mày nói: "Chúng ta không có thư mời, làm sao mà vào?"

Mục Thấm Tâm dè nén sự ghen tị trong mắt, nhẹ nhàng nói: "Anh Phong, thân là ba mẹ của Túc Bảo, tại sao chúng ta lại không thể vào dự sinh nhật của con bé? Chỉ cần nói ra thân phận với bảo vệ, chúng ta nhất định có thể vào."

"Nhưng...."

Cô ta nhìn bộ quần áo xộc xệch trên người mình, trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu.

Ngày trước cô ta cũng là tiểu thư có danh có tiếng, bây giờ nhìn xem cô ta đang phải mặc cái gì?

Lâm Phong sốt ruột hỏi: "Nhưng cái gì?"

Mục Thấm Tâm: "Chúng ta đi mua quần áo trước đi! Muốn vào đó, chúng ta không thể trông quá xuề xoà."

Lâm Phong phát cáu: "Bây giờ lấy tiền đâu để mua quần áo!"

Mục Thấm Tâm chớp mắt nói: "Đơn giản, chúng ta có thể đi bán máu!"

...

Trong trang viên.

Túc Bảo mặc một chiếc váy xinh đẹp, nhưng trong tay lại ôm một con thỏ nhỏ hơi sờn rách, được Tô Nhất Trần dẫn xuống lầu.

Phía sau là Tô Ý Thâm, Tô Lạc và Tô Nhạc Phi.

Không ai nhìn thấy, còn có một linh hồn đứng đằng sau những người này.

Kỷ Trường dựa vào lan can cầu thang, mím môi nhìn Túc Bảo: "Ừm... may là ta đến kịp."

Lúc này, đèn bật sáng chiếu vào Túc Bảo, Kỷ Trường nhướng mày, giơ tay lên búng một cái.

Vầng sáng phảng phất nhuộm một tầng tiên khí, trên váy Túc Bảo màu hồng tím lại tỏa ra những vì sao nhỏ, giống như bầu trời đầy sao, xinh đẹp lộng lẫy!

Ngoài ra, cơ thể bé dường như được bao phủ bởi ánh sáng thần thánh, khiến bé trông giống như một tinh linh hạ phàm.

Mọi người đều kinh ngạc, thật là một bộ váy đẹp, thật là một cô gái nhỏ thanh tú.

Tất cả đều nhìn Túc Bảo.

Đây là tiểu công chúa của nhà họ Tô!

Chậc chậc, cô bé thật là được sủng ái, chủ tịch mặt lạnh Tô Nhất Trần cam tâm cúi đầu dắt tay cô bé, chỉ thiếu mỗi nước vén váy lên hộ nữa thôi.

Lúc này, cô bé đang ôm một con thỏ nhỏ đã cũ, nghe nói con thỏ này là do mẹ để lại cho cô bé, bọn họ cho rằng Túc Bảo thật giỏi giả vờ.

Sau video tin tức nóng hổi của Mục Thấm Tâm, phản ứng đầu tiên của mọi người khi nhìn thấy Túc Bảo là cho rằng cô bé kiêu ngạo, mưu mô, họ sợ con mình sẽ bị tổn thương khi chơi với cô bé nên đã bảo con mình đừng có nói chuyện với Túc Bảo.

Kẻ sợ hãi đương nhiên sẽ vâng lời, cũng có một số phu nhân quý tộc không giống vậy, đẩy con của mình đi chơi cùng Túc Bảo.

Đứng ở lầu hai, Tô Hạnh Hân nhìn Túc Bảo được vạn người ái mộ, cô bé nhếch miệng...

Cô chỉ vào chiếc váy của Túc Bảo, quay đầu lại nói: "Mẹ, con cũng muốn chiếc váy đó!"

..**..**..**..**..**..**..**..**..**..**..
🌵 Chương 18:

Vệ Uyển nhìn Túc Bảo, thấy chiếc váy đầy sao của Túc Bảo hơi toả ra ánh sáng mờ ảo, như dải ngân hà vậy, một chút kinh ngạc xẹt qua ánh mắt cô ta.

Ngay lập tức, trong lòng cô ta cảm ghen tị!

Cả đời cô ta chưa bao giờ nhìn thấy chiếc váy đẹp như vậy, vừa rồi cô ta đã hoàn toàn kinh ngạc!

Một chiếc váy xinh đẹp lấp lánh như vậy nên mặc lên người công chúa nhỏ quý giá của cô ta... Họ thực sự không còn yêu thương Hân Hân nữa.

Vệ Uyển nói thầm: "Hân Hân, ngoan, lát nữa mẹ sẽ mua cho con."

Tô Hạnh Hân khóc: "Con không cần! Con không cần! Con muốn cái đó!"

Bà ngoại Hạnh Hân vừa mới hoàn hồn lại sau khi nhìn thấy chiếc váy, lập tức thêm dầu vào lửa: "Này, chiếc váy đó là phiên bản giới hạn của GYFY phải không? Nó chiếc duy nhất được sản xuất tại Trung Quốc. Chao ôi, nếu không có con nhỏ kia, chiếc váy này sẽ là của Hạnh Hân nhà chúng ta rồi!"

Vệ Uyển còn muốn nói cái gì đó, nhưng nghĩ lại, quả nhiên là như vậy!

Nhà họ Tô ban đầu chỉ có một cô công chúa nhỏ là Hân Hân.

Nếu không có Túc Bảo đến, tất cả những điều tốt đẹp trên thế giới sẽ thuộc về bé Hân Hân của cô.

Nhưng bây giờ thì sao?

Đôi mắt của họ dán chặt vào Túc Bảo, trái tim của họ cũng đều hướng về Túc Bảo.

Hân Hân đã bị họ bỏ qua một bên!

Vệ Uyển chỉ cảm thấy buồn bực, như thể cả nhà họ Tô mắc nợ cô ta và Hân Hân vậy.

Nhưng bọn họ hoàn toàn quên rằng, khi quần áo của Túc Bảo được giao đến, nhà họ Tô cũng mua một lô váy công chúa cho Tô Hạnh Hân.

Túc Bảo có váy bầu trời đầy sao, Tô Hạnh Hân cũng có, tuy kiểu dáng hơi khác nhau nhưng giá cả không chênh lệch nhiều.

Nghe những lời này, Tô Hạnh Hân càng khóc nhiều hơn, Vệ Uyển định tạm thời đưa cô bé về phòng, Tô Hạnh Hân đã vội vàng chạy xuống lâu.

"Hạnh Hân!" Vệ Uyển lo lắng đuổi theo.

...

Trong vườn.

Túc Bảo đang ngồi trước chiếc bàn nhỏ, cùng mấy đứa nhỏ ăn bánh ngọt.

Một cậu bé đột ngột ngồi xuống giữa một nhóm các cô bé, cậu bé mặc một bộ tây trang, trên cổ còn đeo một chiếc nơ, với khuôn mặt này có thể nói rằng cậu sẽ là một chàng trai tuấn tú trong tương lai.

Cậu bé này tên là Tô Hà Văn, xét về vai vế thì là anh họ của Túc Bảo.

Tô Hà Văn là con trai cả của Tô Nhất Trần, hiện đang học lớp hai, là cháu đích tôn của nhà họ Tô.

Lúc này, theo lời cha dặn, cậu bé đến ngồi bên cạnh Túc Bảo, quan sát cô bé.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé lạnh lùng, hơi banh ra, điều này khá giống với khuôn mật nghiêm túc thường ngày của ba cậu.

Túc Bảo đang cắt bánh kem, xung quanh có rất nhiều bạn nhỏ, bé chưa bao giờ có nhiều bạn như vậy.

Lúc này, thanh âm lại truyền đến bên tai tôi: "Này, cặp sách nhỏ, nhớ sư phụ không?"

Túc Bảo mím môi, không nói gì.

Sư phụ là một người xấu, người đã nói rằng sẽ về gặp bé sớm, nhưng sư phụ đã biến mất một thời gian rất dài.

Mẹ cũng từng nói mẹ chỉ ngủ một lát thôi, nhưng lại chẳng bao giờ tỉnh lại nữa...

Túc Bảo không nói gì, cắt một miếng bánh đưa cho Tô Hà Văn: "Anh ơi, ăn bánh đi."

Thấy Túc Bảo phớt lờ mình, hồn ma Kỷ Trường ở bên cạnh suy nghĩ, nói: "Nào, hôm nay là sinh nhật của con, sư phụ sẽ dạy con một kỹ năng mới được không?"

Nhưng Tô Hà Văn lại rời mắt và nói: "Không thích ăn bánh ngọt."

Cậu bé mím môi, trong lòng cảm thấy chán ghét.

Vì Tô Hạnh Hân, cậu luôn cảm thấy cô em gái này rất kinh khủng không muốn chơi cùng.

Quả nhiên, hắn nhìn thấy Túc Bảo khóe miệng nhếch lên, cau mày buồn bã. Cậu suy đoán tiếp theo con nha đầu Túc Bảo này sẽ khóc rống lên chạy đi mách lẻo với bà.

Cậu chán ghét quay đầu đi chỗ khác, đợi vài giây cũng không thấy Túc Bảo khóc lóc hay biểu hiện gì.

Tô Hà Văn có chút kinh ngạc, quay đầu lại liền nhìn thấy Túc Bảo nói với ai đó: "Né xa ra một chút."

Bên trái Túc Bảo có một cô bé mặc váy công chúa, khoảng chừng sáu tuổi, hình như được gọi là Lam Tuyết Nhi.

Vừa rồi Lam Tuyết Nhi cứ cố gắng lấy lòng Túc Bảo, khoe khoang, khen rằng chiếc váy của Túc Bảo thật đẹp và Túc Bảo trông giống như một công chúa, nghĩ rằng Túc Bảo sẽ đưa bánh kem cho cô đầu tiên.

Ai biết Túc Bảo lại bảo cô bé né xa ra.

Lam Tuyết Nhi cắn môi, nhìn Tô Hà Văn, nhẹ nhàng phàn nàn: "Anh Hà Văn, hình như em đã khiến Túc Bảo không vui..."

Lam Tuyết Nhi có thể nhìn ra rằng Tô Hà Văn dường như cũng không thích cô em gái này cho lắm.

Khi mẹ đưa Tuyết Nhi đến, bà đã bảo cô bé hãy tiếp cận Tô Hà Văn.

Trong lúc nhất thời, Lam Tuyết Nhi cảm thấy rằng cô bé cũng thích chàng trai tên Tô Hà Văn.

Trong đám trẻ con này chỉ gia cảnh của Lam Tuyết Nhi chỉ đứng sau Tô gia, cho nên cũng có hai người hầu nhỏ đi cùng, hai người hầu nói với nhau:

"Sao có thể làm như vậy, Tuyết Nhi đâu có chọc em ấy."

"Tuyết Nhi đến để chúc mừng sinh nhật, sao em lại bảo cô ấy đi đi, không lịch sự chút nào."

Những đứa trẻ khác tôi nhìn bạn, bạn nhìn tôi.

Túc Bảo nói những lời đó với Kỷ Trường, nhưng dường như Lam Tuyết Nhi đã hiểu lầm, bé muốn giải thích.

Nhưng bé đột nhiên nhìn Lam Tuyết Nhi, sau đó nhìn Tô Hà Văn, cuối cùng im lặng.

Kỷ Trường chậc lưỡi: "Đứa nhỏ này lớn sớm rồi..."

Hắn biết thời cổ đại, sự cạnh tranh giữa thê thiếp và đích thứ rất khốc liệt, để sinh tồn, mẫu thân của đứa trẻ sẽ dạy chúng cách tranh đấu để đạt được lợi ích tốt nhất.

Hắn không ngờ rằng việc dạy dỗ con cái trong những gia đình giàu có này cũng giống như vậy ...

Hai đứa trẻ vẫn đang chỉ trích bé: "Xin lỗi Tuyết Nhi đi."

Túc Bảo mặt nghiêm nghị không nói gì.

Bé không làm gì sai cả, cô gái nhỏ tên Tuyết Nhi này rất kỳ lạ, cô ấy có vẻ hơi giống dì.

Túc Bảo cũng không muốn chia sẻ chiếc bánh với cô ấy. Thấy Túc Bảo không nói lời nào, hốc mắt Lam Tuyết Nhi đỏ lên: "Không sao... Chẳng lẽ Túc Bảo không thích chị!"

Tô Hà Văn cau mày, cảm giác Lam Tuyết Nhi đang bắt nạt Túc Bảo là thế nào nhỉ?

Cậu lạnh lùng nói: "Nếu em đã làm Túc Bảo không vui, vậy em nên xin lỗi đi, nếu không thì tại sao người khác phải thích em?"

Tuy rằng cậu không thích em gái mình, nhưng cậu cũng rất bao che người nhà.

Lam Tuyết Nhi: "..."

Ở nhà, Lam Tuyết Nhi có một cô em gái tới tuổi đi mẫu giáo, con bé thường giật đồ chơi của cô, mỗi lần như thế Tuyết Nhi chỉ cần ăn nói đáng thương, bố mẹ sẽ đứng về phía cô mà mắng em gái. Tại sao Tô Hà Văn lại không giống vậy?

Lam Tuyết Nhi chưa bao giờ thấy mình bị bắt nạt như thế, hốc mắt đỏ hoe, nghẹn ngào nói: "Xin lỗi!"

Trong lòng Lam Tuyết Nhi vô cùng tức giận, mẹ nói Túc Bảo rất mưu mô, ban đầu cô còn không tin, hóa ra thật sự đúng như vậy.

Lam Tuyết Nhi cảm thấy mình bị Tô Hà Văn ghét bỏ, tất cả những chuyện này đều do Túc Bảo gây ra.

Ngay khi cô còn đang suy nghĩ, một bóng người nhỏ bé đột nhiên lao về phía hoa viên!

Không hề chần chừ, Tô Hạnh Hân túm lấy váy Túc Bảo, kêu lên: "Váy này là của tao!"

"Mày cướp váy của tao!"

Túc Bảo bị cô kéo đến loạng choạng, bánh kem trong tay rơi xuống váy!

Bé sững người một lúc, cố gắng giải thích: "Đây là váy mà cậu đưa cho em mà."

Tô Hạnh Hân hoàn toàn không nghe, vung bàn tay nhỏ bé của mình lên, dùng lòng bàn tay đánh vào mặt Túc Bảo.

Chát--

"Tao đánh chết mày! Tao đánh chết mày!"

Tô Hạnh Hân tức giận gào lên: "Tao hận mày, mày không được phép ở nhà của tao! Cút đi!"

Túc Bảo đột nhiên nổi giận!

Tô Hạnh Hân cướp Tiểu Ngũ của bé, cướp váy của bé, bây giờ còn đánh bé!

Chiếc váy này là do cậu tặng cho bé!

Túc Bảo dùng sức đẩy Tô Hạnh Hân ra, Tô Hạnh Hân ngồi bệt xuống đất, lớn tiếng khóc.

"Mày đánh tao, sao mày dám đánh tao!"

Tiếng la hét gào rống của Tô Hạnh Hân làm mọi người xung quang chú ý chạy tới.

Hừ, mẹ nói vì Túc Bảo mà bác, các chú và ông bà nội mới không còn yêu thương Hạnh Hân nữa, đứa em gái phiền phức này còn cướp đi sự ưu ái của mẹ.

Túc Bảo cắn cắn môi, có lẽ là bởi vì hoàn cảnh mới làm cho bé có chút bất an, nhưng trong mắt vẫn lộ vẻ kiên định.

Bé hung hăng không chịu nhận thua nói: "Chị đánh em, em mới đẩy chị ra."

Mẹ nói, không được để bị bắt nạt, nếu ai đánh con, thì con phải đánh lại họ dù là lý do gì đi nữa.

Bé đã giải thích với chị Hạnh Hân rồi, chị ấy không nghe, hơn nữa còn đánh bé nên bé mới làm như vậy.

Tô Hạnh Hân bật khóc, trước nay cô đánh ai, họ cũng không dám đánh trả, sao Túc Bảo lại đánh trả chứ?

Hai đứa trẻ cứ như vậy vật lộn với nhau, chiếc vòng màu đỏ ở cổ tay Túc Bảo chợt loé lên, Tô Hạnh Hân bị một cái tát bất ngờ đánh bay ra ngoài...

Tô Hạnh Hân ngã xuống đất. chỉ cảm thấy trên mặt đau rát, lập tức oà khóc.

Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, hai người bọn họ còn chưa kịp phản ứng lại, trận chiến đã kết thúc, bọn trẻ xung quanh đều sững sờ...

Tô Hà Văn cũng sững sờ, anh hầu như chưa kịp phản ứng gì cho đến khi Tô Hạnh Hân đột nhiên bay ra ngoài.

Mặc dù không thích em gái lắm, nhưng nhiệm vụ được ba giao cho là hãy chăm sóc em gái thật tốt nên Tô Hà Văn vội vàng chạy đến giúp đỡ Túc Bảo.

"Em ổn chứ?" Cậu hỏi.

Túc Bảo hai mắt đỏ hoe lắc đầu, mím chặt môi không nói gì.

Tô Hạnh Hân thì không như vậy, con bé bắt đầu khóc lóc, hét toáng lên.

Tiếng khóc sắc bén và xuyên thấu, người lớn xung quanh rốt cuộc cũng hoàn hồn lại sau trận kinh ngạc này.

Cuộc chiến giữa hai đứa trẻ thật sự rất đột ngột, những người tham gia bữa tiệc ngày hôm nay ai cũng nuôi con gái thành tiểu thư khuê các để sau nay có thể làm một phu nhân chuẩn mực, ai có thể ngờ rằng hai cô con gái của nhà giàu bậc nhất lại đánh nhau giữa bàn dân thiên hạ thế này?

Vệ Uyển chạy tới, đau lòng nhìn vết đỏ trên mặt Tô Hạnh Hân mà nổi giận, "Làm sao con có thể đánh chị gái mình như vậy?"

Túc Bảo nắm chặt váy nói: "Là chị đánh con trước..."

Vệ Uyển gắt lên: "Vớ vẩn! Hạnh Hân sao có thể đánh người được!"

Tô Hà Văn cau mày, lạnh lùng nói: "Thím hai, là Hạnh Hân đánh trước."

Tô Hạnh Hân lập tức gào khóc: "Là nó đánh con trước! Đây rõ ràng là váy của con mà! Túc Bảo giật váy của con lại còn đánh người! Túc Bảo là đứa bé hư, là bạch liên hoa đầy mưu mô."

Tô Hạnh Hân đã nói lại những gì mà cô bé nghe được từ cuộc nói chuyện giữa mẹ và bà ngoại của mình.

Các loại biểu cảm lóe lên trên khuôn mặt của mọi người.

Ồ - hóa ra thứ Túc Bảo đang mặc là váy của Hạnh Hân!

Đứa trẻ này đã giật lấy chiếc váy yêu quý của chị gái mình sao?

Nhà họ Tô vẫn nuông chiều cô, Hạnh Hân thực sự rất đáng thương!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro