Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 15- 16

🌵 Chương 15:

Thấy Tô Hạnh Hân chạy đến phòng Túc Bảo, Vệ Uyển vội vàng chạy theo, nhỏ giọng dỗ dành: "Ra ngoài đi con, đây là phòng của em con..."

Tiểu Ngũ đập cánh sợ hãi khi thấy Tô Hạnh Hân chạy đến: "Nhanh! Con nhóc đang đến! Giúp tôi với! Giúp tôi với!"

Vệ Uyển nghe thấy điều này thì cau mày.

Con vẹt này ngày thường dạy thế nào vậy? Làm sao nó có thể nói rằng Hân Hân là một con nhóc trước mặt Hân Hân chứ?

Vô giáo dục!

Vệ Uyển nắm lấy tay Tô Hạnh Hân "Mau xuống lầu đi, bà con đang chờ ở dưới lầu."

Tô Hạnh Hân thoát ra khỏi Vệ Uyển, bướng bỉnh nói: "Không! Con muốn con vẹt này!"

Vệ Uyển bất đắc dĩ không biết làm thế nào với cô bé, chỉ có thể tận lực dỗ dành: "Đây là con vẹt của em gái con. Nếu Hân Hân thích, mẹ sẽ mua cho con một con khác được không?"

Tô Hạnh Hân dậm chân: "Không! Không! Con muốn con này cơ! "

Khi đang nói, cô bé đã trèo lên ghế, giơ tay tóm lấy Tiểu Ngũ.

Tiểu Ngũ sợ hãi, cố gắng hết sức để bay đi, nhưng Tô Hạnh Hân đã kéo chiếc dây buộc ở chân của nó, rồi tóm lấy cổ của Tiểu Ngũ.

Tô Hạnh Hân trong mắt tràn đầy hưng phấn, lập tức bắt được Tiểu Ngũ, ôm chặt lấy nó, ra lệnh: "Đừng nhúc nhích! Có tin hay không tao giết mày!"

Tiểu Ngũ rất sợ người lạ, hai ngày qua cuối cùng nó mới có thể chấp nhận được các cậu của Túc Bảo, hiện tại trong mắt Tiểu Ngũ tràn đầy hoảng sợ.

Nó há to cổ họng, kêu lên: "Cứu! Cứu! Chim hầm!"

Túc Bảo ở tầng dưới đột nhiên từ trong vòng tay của Tô lão phu nhân đứng dậy, mọi người chỉ nghe thấy con vẹt kêu quạc quạc trên lầu.

Túc Bảo không nói một lời chạy lên lầu, Tô lão gia phản ứng lại trước tiên, tức giận quở trách Tô Tử Lâm: "Lại là Hạnh Hân, bảo con dành nhiều thời gian hơn cho việc giáo dục trẻ thì con lại thường làm gì?"

Tô Tử Lâm mờ mịt lo lắng đỏ bừng mặt, không thốt lên được lời nào.

Mọi người vội vàng đi theo lên lầu.

Tô Hạnh Hân đã cố gắng hết sức nhưng vẫn không thể điều khiển được con vẹt, nó cứ nhảy nhót mãi, móng vuốt cào vào cánh tay cô bé.

Cô bé tức giận, nắm lấy con vẹt và ném nó lên bàn, tức giận nói: "Mày không nghe lời! Đánh mày! Đánh mày!"

Con vẹt hét lên liên tục.

Lúc Túc Bảo đi vào nhìn thấy một màn này, khuôn mặt tức giận đến đỏ bừng, giống như một con sói nhỏ lao về phía trước.

Cô nhóc tức giận nói: "Tại sao chị lại đánh Tiểu Ngũ! Chị không thể đánh Tiểu Ngũ!"

Tô Hạnh Hân ngay từ nhỏ đã mắc bệnh công chúa, và cũng chưa có ai từng nói với cô bé rằng cô không thể làm điều đó.

Thấy Túc Bảo tiến đến giật con vẹt, cô bé cảm thấy đồ đạc của mình bị cướp, thô bạo đẩy Túc Bảo ra, hét lớn: "Là của tôi!"

Con vẹt bị cô kẹp cổ, cầm trong tay, lè lưỡi ra.

Túc Bảo lo lắng đến mức dùng tay đẩy lùi Tô Hạnh Hân ra, hai đứa trẻ lập tức lao vào đánh nhau.

Con vẹt thoát khỏi tay Tô Hạnh Hân, hoảng sợ bay loạn xạ, lông bay đầy trời.

Mọi người không ngờ rằng Túc Bảo luôn ngoan ngoãn nghe lời lại đột nhiên bùng nổ, khi họ nhận ra thì hai đứa trẻ đã vật lộn với nhau, vội vàng xông lên tách hai đứa nhỏ ra.

"Đừng đánh nữa... Đừng đánh."

Tô Hạnh Hân vừa đánh vừa khóc, Túc Bảo nước mắt lưng tròng nhưng vẫn ngoan cố im lặng, sợi dây màu đỏ trong tay cô phát ra ánh sáng đỏ mờ. Hân Hân bị đánh cho đến khi hét lên.

Tô Hạnh Hân chưa từng bị đánh bao giờ, dù là ở trường mẫu giáo hay ở nhà, họ đều dỗ dành, chiều chuộng cô bé.

Vì để có được thứ mình muốn, đừng nói là đánh đập, thậm chí những lời cay nghiệt cũng không thể nghe Hạnh Hân đều có thể làm, lúc này cô bé cảm thấy như trời sập xuống, ngồi dưới đất khóc toáng lên suýt chút nữa làm sập mái nhà.

Tô Tử Hi, Tô Hà Văn và Tô Hà Du, những người vừa mới trở về, chưa từng thấy cảnh tượng như vậy trước đây, và tất cả đều sững sờ.

Vệ Uyển vừa lo vừa giận, theo bản năng khiển trách: "Làm sao con có thể đánh người!? Con không muốn cho chị gái mình con vẹt, con có thể nói, tại sao con lại đánh người!"

Nói rồi nhanh chóng ôm Tô Hạnh Hân vào lòng dỗ dành.

Túc Bảo Nước mắt lưng tròng, mím chắt cái miệng nhỏ nhắn, nắm chặt nắm tay nhỏ nói: "Là chị đánh con trước mà!"

Vệ Uyển tức giận mắng: "Chị con đánh con là con có thể đánh lại sao? Trẻ con phải biết khiêm tốn lễ phép..."

"Đủ rồi!"

Tô lão gia giận dữ hét lên cắt ngang lời Vệ Uyển.

"Khi cô dạy người khác, trước tiên cô cũng phải biết khiêm tốn và lễ độ đi đã. Hãy nhìn Hạnh Hân đi, con bé có biết khiêm tốn và lễ phép không? Hôm nay con bé là người giật con vẹt của Túc Bảo, lại còn đánh người trước, nhưng cô lại chỉ trích Túc Bảo trước tiên?"

Vệ Uyển dừng lại, mặc dù không nói nữa, nhưng trong lòng vẫn bất bình.

Cô thật sự cảm thấy không công bằng.

Hân Hân của cô còn nhỏ như vậy, cô còn không nỡ nặng lời, bây giờ bị đánh thế này, người mẹ nào có thể yên lòng?

Vả lại, đánh người là sai, Hân Hân chỉ vừa đẩy Túc Bảo ra, Hân Hân lại chưa đánh ai bao giờ, sao có thể đánh người được.

Vệ Uyển nhìn Tô lão phu nhân vội vàng đẩy xe lăn để quan tâm Túc Bảo, chẳng nhìn đến Hân Hân một cái.

Vệ Uyển cảm thấy lạnh tâm.

Hân Hân cũng là cháu gái của bà mà tại sao bà không an ủi Hân Hân, Hân Hân sẽ buồn như thế nào chứ?

Vệ Uyển đau lòng ôm Tô Hạnh Hân nói: "Hân nhi, mẹ ôm con."

Sau đó Vệ Uyển ôm Tô Hạnh Hân không nói lời nào rời đi.

Tô lão gia tức giận khiển trách: "Tôi không có quyền nói con bé à? Chẳng lẽ cô ngay cả vấn đề này cũng không phân biệt được sao?"

Tô Tử Lâm nhịn hồi lâu mới nói: "Ba, ba đừng tức giận, Vệ Uyển đối với vấn đề của trẻ con có hơi nhạy cảm một chút..."

Không nói không sao, nhưng Tô lão gia nói xong lại càng tức giận, nhưng ông cố trấn tĩnh lại vội vàng đi lên kiểm tra Túc Bảo.

"Túc Bảo, con có sao không?"

Túc Bảo ôm lấy Tiểu Ngũ lắc đầu, nhưng nước mắt lưng tròng, im lặng không nói.

Tô lão phu nhân đau lòng đến rơi nước mắt, vừa ôm bé vừa vỗ về: "Đừng khóc, Túc Bảo của chúng ta không khóc..."

Túc Bảo mím môi, nghẹn ngào nói: "Chị Hạnh Hân đánh Tiểu Ngũ trước... ..."

Cô bé không muốn khiêm tốn nhã nhặn, bé cũng là một đứa trẻ, tại sao chị lại có thể đánh người còn bé lại phải học cách khiêm tốn, lễ phép.

Bé chỉ cảm thấy vô cùng tủi thân, lúc trước bị đánh bị mắng không khóc, bây giờ được Tô lão phu nhân ôm vào lòng, được Tô lão gia an ủi, không biết vì sao lại không cầm được nước mắt.

Túc Bảo đột nhiên bật khóc, giống như trút hết những oan ức những năm này, khóc đến không ngừng được.

Ba cái đầu củ cải nhỏ đang đứng xem ở cửa lập tức thu người lại, lẳng lặng chạy về phòng.

Chắc chắn, tất cả các em gái đều thích khóc, nó làm họ khó chịu.

Họ không muốn một người em như vậy!

...

Trong phòng của Tô Hạnh Hân.

Vệ Uyển nhìn thấy cánh tay của cô con gái quý giá của mình bị trầy xước, thì rất tức giận.

Lúc này Tô Tử Lâm bước vào và nói: "Con làm sao vậy? Tại sao không xin lỗi Túc Bảo!"

Vệ Uyển ngay lập tức bùng nổ, ném chiếc khăn ướt xuống đất nói: "Tô Tử Lâm, có ai làm bố như anh không? Hân Hân nhà chúng ta bị bắt nạt, anh nhìn xem, trên tay con bé bầm tím, đầy vết xước."

Tô Tử Lâm chế nhạo: "Nếu con bé không lấy đồ của người khác, có thể bị người khác đánh sao?"

Tô Hạnh Hân nghe vậy lại càng khóc to hơn.

Tô Tử Lâm trầm mặc không nhiều lời nữa, nghe được tiếng khóc, bực bội xoay người rời đi.

Tô Tử Lâm và Vệ Uyển luôn có mối quan hệ không tốt, ban đầu Vệ Uyển âm mưu tính kế Tô Tử Lâm, sau khi hai người có quan hệ, Vệ Uyển lại mang thai, mặc dù anh không có cảm giác với Vệ Uyển, nhưng anh vẫn phải chịu trách nhiệm .

Chỉ đến khi Tô Hạnh Hân được sinh ra, Tô Tử Lâm mới biết rằng Vệ Uyển đã tính kế anh, anh không nghĩ ngợi gì mà đệ đơn ly hôn lên tòa ngay lúc đó.

Nhưng Vệ Uyển không chịu, mẹ Vệ Uyển cứ thuyết phục anh vì hai đứa con mà suy nghĩ lại, nên việc này cứ trì hoãn đến tận bây giờ.

Lúc này Vệ Uyển chỉ cảm thấy uất ức, cô ta đã làm sai cái gì?

Bảo vệ con gái mình là sai sao?

..**..**..**..**..**..**..**..**..**..**..
🌵 Chương 16:

Trong phòng Túc Bảo.

Tiểu Ngũ cuộn mình trong vòng tay của Túc Bảo, Túc Bảo thì co ro trong vòng tay của Tô lão phu nhân.

Con vẹt vừa mới suýt chút nữa bị bóp chết, phản ứng có chút căng thẳng, Túc Bảo cũng rất đau lòng, bé đã không bảo vệ tốt cho Tiểu Ngũ.

Thấy Túc Bảo dần bình tĩnh lại, Tô lão phu nhân nói: "Túc Bảo đã khá hơn chưa? Chuyện này quả thật là chị Hạnh Hân đã sai, Túc Bảo không sai."

Tô lão gia cũng nói: "Đúng! Túc Bảo giỏi lắm, là một đứa trẻ rất hiểu chuyện."

Tô lão phu nhân nói tiếp: "Túc Bảo là đứa cháu ngoan của bà ngoại!"

Hai người lớn tuổi, ông một câu, tôi một câu, khen lấy khen để.

Đây là lần đầu tiên Túc Bảo được khen như vậy, xấu hổ nắm lấy cánh của Tiểu Ngũ, nói: "Ông bà ngoại cũng là đứa bé ngoan!"

Hai lão già sửng sốt, rồi bật cười.

Tô Nhất Trần vừa mới họp trong phòng làm việc, bây giờ mới ra ngoài để tìm hiểu về cuộc chiến giữa Túc Bảo và Tô Hạnh Hân, không thể không cau mày.

Anh đứng ở cửa nhìn Túc Bảo không nói lời nào, trong lòng có chút đau.

Nhìn thấy Tô Tử Lâm đến gần, anh trầm giọng nói: "Lão nhị, chuyện này chú phải mau chóng giải quyết đi."

Khi Vệ Uyển mới gả đến, tuy hai người không có quan hệ sâu sắc nhưng cũng đã có với nhau một đứa con trai là Tô Tử Hi, vì vậy vẫn được coi là ổn.

Nhà họ Tô không biết sự thật cho đến khi Tô Hạnh Hân được sinh ra, Tô Tử Lâm muốn ly hôn nhưng nhà họ Vệ không chịu.

Vì sự mất tích của cô em gái Tô Cẩm Ngọc, mọi người cố gắng hết sức để tìm kiếm cô ấy, nên sự việc này đã kéo dài cho đến tận bây giờ.

Tô Tử Lâm nghẹn ngào nói: "Em biết, nhưng bây giờ hai đứa trẻ đã lớn như vậy, em lo lắng rằng việc ly hôn sẽ ảnh hưởng đến chúng."

Bất kể như thế nào, chúng vẫn là con ruột của mình, mặc dù không hợp nhau lắm nhưng vẫn không thể buông tay.

Tô Nhất Trần gật đầu, mỗi gia đình đều có những 'câu kinh khó đọc thuộc lòng' nỗi khổ riêng, anh cũng không thể đưa ra quyết định cho cuộc sống của Tô Tử Lâm.

Anh nói: "Chú tự lo đi."

Hai người nhìn sang phòng của Túc Bảo, cô bé đã không còn khóc nữa, đang cùng Tô lão phu nhân thảo luận đặt tên của mình.

Bé nói: "Mẹ nói rằng kê là một loại kê, sau khi bóc vỏ được gọi là kê. Kê có khả năng chịu hạn và dễ thích nghi, vì vậy mẹ đặt tên cho Túc Bảo là Túc Bảo."

Âm thanh non nớt của trẻ con, nhưng trên mặt lại tràn đầy nghiêm túc, tựa hồ nói lại nguyên văn lời mẹ nói.

Tô lão phu nhân chóp mũi chua xót, bà gật đầu nói: "Tên của Túc Bảo rất hay, mẹ họ Tô tên Tô Cẩm Ngọc, Túc Bảo cũng họ Tô, được không?"

Túc Bảo vui vẻ gật đầu.

Chà, họ của bé là họ Tô, giống với họ của mẹ.

Tô lão gia cười nói: "Tô có cái gì hay nhỉ?"

Túc Bảo giơ lên hai tay nhỏ bé, vội vàng đáp: "Tô Tiểu Bảo!"

Mọi người không nhịn được cười.

Tô Nhất Trần bước vào nói: "Gọi là Tô Tô đi"

Tô lão phu nhân lắc đầu: "Không ổn, nghe giống như 'Chú' vậy."

* Tô trung tiếng Trung là Sư, nghe giống chữ 'chú'.

Họ quyết định tổ chức một cuộc họp gia đình.

Tô lão phu nhân lại hỏi: "Túc Bảo năm nay ba tuổi rưỡi phải không?"

Túc Bảo suy nghĩ một chút: "Phải không? Mẹ nói Túc Bảo ra đời vào ngày đàn áp 315."

* Ở Trung Quốc 315 là ngày 15/3, ngày chống hàng giả hàng lậu trên toàn quốc.

Mọi người dừng lại, 315... Là một tuần sau!

Một tuần sau, Túc Bảo sẽ tròn bốn tuổi.

Tô lão phu nhân nói: "Thật tuyệt. Vừa vặn, chúng ta sẽ tổ chức sinh nhật cho Túc Bảo và mua cho Túc Bảo một chiếc bánh kem siêu to, được không? Sau đó Túc Bảo có thể dùng chiếc bánh đó để ước một điều ước!"

Ánh mắt Túc Bảo sáng lên, vui vẻ nói: "Có thật không ạ?"

Bé sắp có một chiếc bánh kem lớn, trước đây bé chưa bao giờ có...

Thấy dáng vẻ hạnh phúc của cô bé, Tô lão phu nhân không khỏi tò mò: "Trước kia Túc Bảo đón sinh nhật cùng ai?"

Túc Bảo lắc đầu: "Túc Bảo không có sinh nhật, ba nói không có thời gian, dì nói lúc mang thai nhìn thấy bánh kem sẽ nôn..."

Bé cố gắng cẩn thận nói với ông bà rằng bé chỉ muốn một chiếc bánh nhỏ thôi cũng được.

Không biết cuối cùng ông bà sẽ cho bé loại bánh như thế nào?

Vì vậy, bây giờ, Túc Bảo đang tràn đầy mong đợi với sinh nhật của mình!

Có bé là có thể ước, bé đã từng nhìn thấy dì ước, bây giờ bé cũng được ước----

Khi đó, bé có thể ước một điều, hy vọng mẹ sẽ sống hạnh phúc cùn mây, mặt trăng và mặt trời, hy vọng ông và bà sẽ sống lâu trăm tuổi và được hạnh phúc!

Nhìn thấy bé con vui vẻ, mọi người đều yên tâm.

...

Mọi người trở lại trong bữa tối, sau bốn năm đây là lần đầu tiên nhà họ Tô náo nhiệt như vậy. Trên bàn ăn tối, Tô lão gia đề cập đến việc đặt tên cho Túc Bảo, mọi người đều vắt óc suy nghĩ.

Vệ Uyển im lặng, trong lòng càng cảm thấy không vui.

Túc Bảo vừa mới đánh Hân Hân, tại sao bọn họ không thèm để ý đến Hân Hân chứ?

Bây giờ họ lại đang thảo luận về tên của Túc Bảo một cách phấn khởi như vậy, họ đã bao giờ nghĩ đến cảm nhận của Hân Hân chưa?

Chắc chắn, Hân Hân thấy rằng sự chú ý của mọi người đều đổ dồn vào Túc Bảo, thì con bé sẽ lại trở nên không vui!

Cô ta gắt gao lườm Túc Bảo.

"Hân Hân, đây là món thịt cua mà con thích..." Vệ Uyển cảm thấy oan ức thay con gái mình.

Tô Hạnh Hân nhìn Túc Bảo chằm chằm, cô bé không muốn Túc Bảo ăn cùng bàn với cô, bàn này là của cô, nhà này là của cô, sao con nhóc kia lại ở đây được.

Túc Bảo vẫn còn tức giận về chuyện của Tiểu Ngũ nên bé cảm thấy chị Hạnh Hân thật vô lý, bé chu mỏ quay đầu đi chỗ khác.

Bạn phớt lờ tôi, thì tôi phớt lờ bạn!

Thấy Túc Bảo phớt lờ mình, Tô Hạnh Hân nổi giận, ném mạnh chiếc muỗng nhỏ xuống đất, bật khóc!

Tô Tử Hi, Tô Hà Văn, Tô Hà Du, ba đứa nhỏ đồng thời trợn tròn mắt.

Lại nữa!

Vệ Uyển vội vàng hỏi: "Hân Hân làm sao vậy? Sao đột nhiên lại khóc?"

Tô Hạnh Hân giật lấy bát, hất thức ăn trong đó lên, khóc không ngừng: "Mọi người đều mặc kệ con!"

Vệ Uyển đau lòng! Cô nhìn thẳng vào mọi người----

"Mấy người có thấy không? Tất cả là lỗi của mấy người!"

Mọi người không ngừng bàn tán về cái tên Túc Bảo, điều này khiến trái tim non nớt của Hân Hân bị tổn thương!

Vệ Uyển nói: "Ngoan, mẹ ở đây, mẹ thương Hân Hân."

Nhưng Tô Hạnh Hân không thuận theo mà ném chiếc đũa vào giữa bàn, vừa khóc vừa hét: "Con không cần! Con không muốn! Con không muốn nó ngồi chung bàn ăn với con, con không muốn có em gái!"

Tô lão gia nén giận, lạnh lùng nói: "Không muốn ăn thì đi xuống! Ai dạy con ném bát đũa lên bàn như thế hả?"

Thấy ông nội hung dữ như vậy, Tô Hạnh Hân càng khóc dữ dội hơn, cô dùng một chân đá mạnh xuống chân bàn: "Con không muốn, con không muốn!"

Mặc kệ người khác nói gì, cô chỉ nói ba chữ: Con không muốn!

Mọi người: "..."

Tô Tử Lâm không nói lời nào, ôm Tô Hạnh Hân muốn rời đi, nhưng ai biết Tô Hạnh Hân lăn lộn một vòng, làm hắn tức giận đến mức trực tiếp túm lấy quần áo của cô bé sau lưng, kéo cô lên lầu.

Vệ Uyển vội vàng hỏi: "Tô Tử Lâm, anh đang làm gì vậy!"

Túc Bảo sợ đến nỗi thịt trong tay rơi xuống, lo lắng nói: "Cậu hai, đừng đánh chị Hạnh Hân..."

Bé cũng từng bị ba kéo đi như vậy.

Nghĩ đến vẻ mặt hung ác của ba, Túc Bảo đột nhiên cảm thấy chị Hạnh Hân cũng hơi đáng thương.

Tô Tử Lâm sững sờ, vô thức buông Tô Hạnh Hân ra.

Vệ Uyển nhanh chóng ôm Tô Hạnh Hân đang sợ hãi vào lòng, lườm Tô Tử Lâm với đôi mắt đẫm lệ và đi lên lầu!

Cô ta cảm thấy tất cả mọi người đều quá đáng, có cần phải đối xử với một đứa trẻ như vậy không?

Họ không nhìn thấy sao? Trên cổ tay Hân Hân còn có vết thương, mắt cũng bầm tím, tại sao lại có thể đới xử với Hân Hân như vậy?

Vệ Uyển cảm thấy tim mình như sắp vỡ ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro