Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

vô đề

  Màn cẩm tú buông xuống, che đi dung mạo tuyệt sắc kia, xe ngựa phủ Yến vương chậm rãi rời khỏi cửa cung. Mặt sau Vân Nhiễm thiếu chút phun máu, nàng vốn muốn tính kế hắn ai ngờ hắn lại được lợi, hơn nữa còn tính kế ngược lại nàng, còn nói nàng không gả được.

"Yến Kỳ ngươi mới gả không được, cả nhà ngươi đều gả không được."

Vân Nhiễm tức giận phân phó: "Trở về vương phủ."

"Ân, quận chúa," Tiểu thái giám nhanh chóng trả lời, bọn họ cũng không dám trêu chọc quận chúa Trường Bình, phủ Vân vương là phủ có thực quyền, đến hoàng thượng cũng phải cố kỵ ba phần.

Bên trong xe, Vân Nhiễm vẫn mặt mày u ám, Lệ chi nhẹ nhàng khuyên can: "Quận chúa, người đừng vì người khác mà tức giận bản thân, thật không đáng, mới lại Yến quận vương hiện là tâm phúc của hoàng thượng, chứng tỏ hắn rất thông minh, đâu có dễ đối phó, cho nên chúng ta không cần vội, có thể từ từ tìm biện pháp thu thập hắn, quận chúa nóng vội, cho nên mới liên tục thất bại."

Lệ Chi dứt lời, Vân Nhiễm cũng bình tĩnh suy nghĩ lại, đúng là nàng có hơi nóng vội, từ lúc biết Yến Kỳ chính là người mình đã cứu, thế nhưng hắn dám từ hôn nàng, nàng liền muốn thu thập hắn, có điều Yến Kỳ thật sự không dễ đối phó.

"Ân, quả thật là do ta nôn nóng cũng quá khinh địch, từ giờ trở đi nếu có hành động ta sẽ tính toán thật cẩn thận."

Vân Nhiễn an tĩnh lại, Lệ Chi cũng nhẹ nhàng thở ra, nàng không hy vọng quận chúa bị Yến quận vương chọc tức.

Trong xe ngựa chủ tớ hai người đang nói chyện, đột nhiên bên ngoài có tiếng động xe gió tiến vào, hơi thở quen thuộc khiến Vân Nhiễm khẽ động, bất quá nàng cảm thấy Long Nhất đã động thủ, liền ra lệnh: "Long Nhất, dừng tay."

Long Nhất thu quyền lui vào chỗ tối, người tới trên xe ngựa nhìn Vân Nhiễm cười cười.

"Sư muội mặc dù mất công lực nhưng lại nhanh nhẹn nhạy bén hơn trước."

Người vừa tới chính là người của Lưu Hoa Đường, cửu sư huynh của Vân Nhiễm Tần Lưu Phong.

"Sư huynh, sao huynh lại tới đây."

Vân Nhiễm vui mừng, gặp nhị sư huynh tâm tình liền tốt lên. Tân Phong Lưu vươn tay sờ đầu nàng, sủng nịnh: "Là sư phụ phái ta tới, gần đây Phượng Thai Huyền có người tìm muội, cho nên sư phụ bảo ta tới báo cho muội một tiếng."

"Có người tìm ta, ai?"

Vân Nhiễm thấy kỳ quái, nàng ở Phượng Thái Huyền vẫn luôn che dấu hành tung, ai sẽ tìm nàng, đột nhiên mắt nàng tối sầm lại: "Chẳng lẽ là người của phủ Hoài Nam vương?"

"Trong đó có người của phủ Hoài Nam vương, cũng có một nhóm khác, cho nên sư phụ bảo ta mang người đi điều tran những người đó là tới từ kinh thành, cầm bức họa dịch dung của muội, tìm kiếm xung quanh chỗ muội ở."

Vân Nhiễm tối sầm mặt, nhíu mày suy nghĩ, ở kinh thành ai sẽ tìm nàng, lại còn là hình dáng sau khi nàng đã dịch dung. Nàng chợt nghĩ tới một người đó là Yến Kỳ, vấn đề là hắn tìm nàng làm gì ah? Muốn báo ân sao? hay là muốn giết người diệt khẩu, bất quá khả năng sau bị nàng loại bỏ, bở vì ngày đó nàng không biết thân phận của hắn, cho nên hắn không có lý do giết nàng. Như vậy chỉ còn khả năng thứ nhất báo ơn.

Vân Nhiễm nghĩ tới Yến Kỳ, lại bắt đầu tính kế làm sao thu thập được hắn, cười thật giảo hoạt nhìn Tần Lưu Phong.

"Sư huynh, làm giúp muội một chuyện được không?"

"Muội nói đi," Tần Lưu Phong hắn vẫn luôn thương yêu sủng ái Vân Nhiễm.

Vân Nhiễm cười quỷ dị nói: "Sư huynh, trên đời này có người giống hệt muội không."

"Ách, làm như thế nào?" Tần Lưu Phong có chút khó tin, như thế nào sẽ có người giống hệt như sư muội mình.

Vân Nhiễm nở nụ cười, Yến Kỳ ta muốn đưa ngươi một phần đại lễ, nàng nhìn về phía Tần Lưu Phong cười tỏa nắng: "Sao lại không, chờ huynh nhìn thấy nàng ta thì sẽ hiểu, huynh theo ta về phủ Vân vương, ta viết một bức thư, huynh giúp ta đưa đến nơi."

  "Được," Tần Lưu Phong gật đầu, rất nhanh lại nghĩ đến một chuyện khác: "Sư phụ bảo ta ở lại giúp muội, muội hiện tại không có nội lực, sư phụ sợ muội chịu thiệt."


"Không cần, bên người muội có thủ hạ rồi, phụ vương cho muội hai ám vệ rất lợi hại, cho nên muội không có việc gì, huynh vẫn nên về bảo vệ sư phụ, huynh nhớ kỹ nhất định phải bảo vệ người, chờ muội làm xong việc sư phụ giao, muội sẽ trở về gặp người."

"Được," Tần Phong Lưu đáp ứng, hai huynh muội trò chuyện vài câu, Vân Nhiễm hỏi thăm tình hình của sư phụ.

Chỗ tối Long Nhất cùng Long Nhị ngạc nhiên, cao thủ lợi hại như vậy lại là sư huynh của quận chúa, xem ra trên người nàng có rất nhiều bí mật, hai ám vệ ánh mắt lóe sáng, tràn đấy hứng thú.

Vân Nhiễm trở lại phủ Vân vương lập tức động thủ viết một phong thư giao cho Tần Lưu Phong đưa cho một nữ nhân.

Vốn nàng còn muốn giữ sư huynh lại một đêm, Tần Lưu Phong lại vì nghĩ cho nàng nên cựu tuyệt, ra khỏi thành đi suốt đêm quay về Phượng Thai Huyền.

Tần Lưu Phong vừa rời đi, Vân Tử Khiếu lại tới.

"Nhiễm Nhi, Thái hậu triệu con tiến cung là có chuyện gì? Vân Tử Khiếu tràn đầy lo lắng, lúc trước nhận được tin Nhiễm Nhi tiến cung, lòng ông nóng như lửa đốt, hận không thể vào cung tìm nàng, nhưng cũng nhịn xuống vì biêt Thái hậu kiêng dè chừng phủ Vân vương, cho nên sẽ không gây bất lợi cho Vân Nhiễm.

Vân Nhiễm nhìn Vân Tử Khiếu, phấy tay bảo nha hoàn lui ra ngoài.

Ngoài cửa, Anh Đào nhỏ giọng hỏi Lệ chi trong cung thế nào, Lệ Chi tả qua, Anh Đào lại không vui nói.

"Lệ Chi ta cảm thấy quận chúa đối với ta không được như xưa nàng không thích ta.h.q"

Lệ Chi vừa nghe Anh Đào nói liền giơ tay bịt miệng nàng. "Ngươi suy nghĩ nhiều, quận chúa chỉ lo ngươi xúc động lỗ mãng, tiến cung sẽ gặp chuyện, ngươi như thế nào lại nghi ngờ quận chúa."

Lệ Chi nói xong Anh Đào càng mất hứng, nàng phát hiện ra Anh Đào có chút thay đổ nhỏ giọng nói thầm: "Anh Đào, ta phát hiện ra ngươi có chút thay đổi, ngươi đừng quên thân phận mình là nha hoàn, là vì báo đáp ân tình của quận chúa tình nguyện hầu hạ người, nếu không có quận chúa ngươi sớm đã bán mình cho thanh lâu, tính cách ngươi luôn xúc động lỗ mãng hô to gọi nhỏ, nhưng quận chúa vẫn không trách cứ người, vẫn thương ngươi, đổi lại là chủ tử khác, ngươi sớm đã bị giết."

Lệ Chi không vui nhìn Anh Đào, Anh Đào vừa nghe sắc mặt khẽ biến, cũng biết mình suy nghĩ linh tinh, chạy về hướng Lệ Chi cười cười: "Được Lệ Chi, ngươi nói rất đúng, là ta hồ đồ, về sau ta sẽ không nói tinh tinh nữa, ngươi tha cho ta lần này đi."

"Nhớ kỹ," Lệ Chi tha thứ cho Anh Đào, cả hai cùng nở nụ cười.

Trong phòng hai phụ tử Vân Nhiễm đang nói đến chuyện tiến cung. Sắc mặt Vân Tử Khiếu ngày càng u ám, thân là chủ tử phủ Vân vương, tự nhiên ông hiểu rõ ý đồ của hoàng thượng cùng thái hậu, đợi Vân Nhiễm kể lại sự việc, mặt ông đen sì, Vân Nhiễm cũng không có nói đến gặp Yến Kỳ, chỉ nhắc tới chuyện hoàng thượng cùng thái hậu ban hôn.

"Không ngờ Vân Tử Khiếu ta cả đời trung thành tận tâm, tiên hoàng đối với ta tín nhiệm, đến lượt mẫu tử hai người bọn họ lại muốn tính kế ta, thật sự làm cho ta thất vọng đau khổ."

Vân Tử Khiếu thật sự thất vọng, ông mới từ Tây bắc trở về, hai mẫu tử nhà này đã muốn tính kế trên đầu ông, họ còn là người sao?

"Bọn họ là nhắm vào hai mươi vạn binh quyền, nếu không phụ vương đem binh quyền giao ra là tốt rồi." Vân Nhiễm đưa ra ý kiên, nếu không có hai mươi vạn binh quyền sẽ chỉ là một vương gia nhàn tản, Thái hậu và hoàng thượng sẽ không đánh chủ ý lên phủ Vân vương nữa, người khác nàng không lo, nàng chỉ sợ Vân Tử Khiếu bị liên lụy.

Vân Tử Khiếu lại lắc đầu: "Nhiễm Nhi, ngươi không hiểu, cho dù ta giao ra binh quyền, mẫu tử bọn họ cũng không yên tâm, bọn họ sẽ nghĩ ta muốn lấy lui làm tiến, hoặc có ý đồ khách, chỉ cần trong lòng đã có nghi ngờ, thì lúc nào cũng nghi ngờ, huống chi?"

Vân Tử Khiếu dừng lại, bộ dáng muốn nối lại thôi Vân Nhiễm thấy kỳ quái liền hỏi: "Phụ vương, người làm sao vậy?"

Vân Tử Khiếu thở dài: "Chuyện này cũng không phải bí mật gì, phủ Vân vương trừ bỏ hai mươi vạn binh quyền còn có thứ khác làm cho mẫu tử bọn họ nhòm ngó."

"Cái gì vậy ạ?" Trong đầu Vân Nhiễm không có ấn tượng có vật nào như vậy, Vân Tử Khiếu thâm trầm nói: "Đan thư thiết khoán, đây là đan thư miễn tử, thời thái tổ dựng nước Vân gia cùng Yến gia, giúp Sở gia định giang sơn, thái tổ ban thưởng cho hai nhà thiết đan thư thiết khoán, là đan thư miễn tử, nhờ có đan thư mà hai nhà Yến Vân bình an vô sự, chỉ sợ hiện tại thái hậu cùng hoàng thượng muốn đoạt cả hai thứ."

  Vân Nhiễm hít một ngụm khí lạnh, không ngờ Vân gia lại có đan thư miễn tử, khó trách đứng vững hơn trăm năm không đổ.


"Đã có đan thư miễn tử, phụ vương không cần lo lắng."

"Ta không lo bọn họ động đến ta, chỉ là thấy thất vọng." Vân Tử Khiếu âm trầm, từ xưa tới giờ Vân gia vẫn trung thành tận tâm, tuy rằng quyền cao chức trọng, nhưng ở kinh đô Đại Tuyên vẫn sống hòa thuận với các đại thần trong triều, không kéo bè kéo cánh, cũng không ỷ thế hiếp người. Không ngờ tới đời này, lại phát sinh những chuyện như vậy, làm trái tim cảm thấy lạnh lẽo đến cực điểm.

"Phụ vương, người cũng không cần đau khổ, dù chuyện cũng đã như vậy, hoàng đế có lòng nghi ngờ rất mạnh, giờ còn thêm một thái hậu, chúng ta trước vẫn nên lấy tĩnh chế động."

"Trước mắt cũng chỉ có thể làm vậy, vốn ta còn muốn cân nhắc gả con cho Đường Tử Khiên hoặc Định vương, nhưng hiện tại ai cũng không thể gả, chỉ cần gả cho một trong hai người, người còn lại sẽ động thủ với phủ chúng ta," Vân Tử Khiếu nói xong nhìn Vân Nhiễm: "Nhưng mà chỉ cần Nhiễm Nhi thích thì phụ vương cũng vui lòng đồng ý."

"Phụ vương yên tâm, cả hai người con đều không thích, cũng không muốn gả cho bọn họ, cho nên người đừng lo lắng."

"Vậy là tốt rồi," Vân Tủ Khiếu yên tâm, Vân Nhiễm phát hiện mình đói bụng, liền cười nói: "Phụ vương con tiến cung còn chưa có ăn cái gì, phụ vương trở về đi, con đi kiếm đồ ăn."

"Con kêu hạ nhân chuẩn bị cơm chiều đi, đừng để bị đói." Vân Tử Khiếu đứng dậy rời đi, trước khi đi còn dặn dò: "Nhiễm Nhi, con chú ý cẩn thận một chút."

Vân Nhiễm gật đầu, ông nhìn nàng bình tĩnh thong dong không nhịn được cười rộ lên: "Nhiễm Nhi, thật sự đã thay đổi, hiện tại phụ vương tin tưởng con có khả năng tự bảo vệ mình, phụ vương cảm thấy muốn bị thua thiệt cũng là người khác"  

  Vân Nhiễm cũng cười lên: "Khẳng định là như vậy, ai bảo con là nữ nhi Vân gia, có phụ tất có tử, có thua thiệt cũng là con làm cho người khác chịu thiệt."

Vân Tử Khiếu cười ha ha"Hay cho một câu có phụ tất có tử, thật không sai, không sai."

Tâm tình ông vốn đang chịu áp lực, nay lại có chút súng sướng, nhấc chân rời khỏi, Vân Nhiễm gọi hai nha hoàn vào, làm cho các nàng truyền cơm chiều nàng, đói bụng.

  Ngày thứ hai, Định vương tới bái phỏng, Vân Nhiễm bước đầu đánh giá ba nam nhân Đại Tuyên quốc, Yến quận vương âm hiểm phúc hắc, quỷ kế đa đoan, nhưng cũng chỉ là quận vương không có tư cách tranh giành thiên hạ, hơn nữa hắn lại tận trung với hoàng thượng, chưa có dị tâm. Người thứ hai là tân đế Sở Dật Kỳ tuy là đế vương nhưng thủ đoạn cũng không kém, đáng tiếc hắn không có lòng bao dug, Vân gia là công thần lại không có tâm tư mưu nghịch, nhưng nam nhân này vẫn nghi ngờ, cho nên người như vậy không thể trở thành minh quân, trước mắt tốt nhất vẫn là Định vương, nhưng đến cùng hắn là người như thế nào thì cũng chưa rõ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: