vân vương phi
Mọi người nhanh chóng tản ra, người phủ Vân vương cũng không dễ chọc, Vân vương gia còn có hai mươi vạn đại quân, từ thời tiên hoàng đã được trọng dụng, nay ông lại lãnh binh đi dẹp loạn tây bắc khải hoàn về kinh, chỉ sợ tân hoàng lại càng thêm coi trọng người phủ Vân vương.
Cho nên bọn họ không nên trêu chọc nữ ma đầu này, bốn phía đều im lặng tản ra.
Thị vệ đi trước mở đường, Vân Nhiễm ngồi trên xe ngựa đi thẳng về hướng vương phủ.
Tới ngã tư đường, xe ngựa đằng sau tăng tốc đi lên, đi song song với nhau, Vân Tử Khiếu vén rèm nói vọng ra, "Nhiễm Nhi."
Trong xe ngựa Vân Nhiễm nghe thấy tiếng phụ thân liền lên tiếng: "Phụ vương?"
"Con về phủ trước, phụ vương tiến cung một chuyến," Vân Tử Khiếu muốn vào cung phục chỉ, cho nên không thể cùng về vương phủ với Vân Nhiễm.
Vân Nhiễm gật đầu: "Ân, phụ vương người trước tiến cung, con tự mình về vương phủ."
Nàng muốn biết bên trong phủ Vân vương có bao nhiêu đầm rồng hang hổ đang chờ nàng, nàng ngạc nhiên nhìn phụ thân phân phó thủ hạ hộ tống nàng hồi phủ còn ông một người một ngựa đi về hướng hoàng cung.
Trong xe ngựa, Anh Đào cùng Lệ Chi bây giờ mới hoàn hồn, lúc mới tiến vào bị sự phồn hoa của Lương Thành làm cho choáng váng, sau lại nghe được cái gì nữ ma đầu hồi kinh, cả hai đều kinh ngạc khiếp sợ, các nàng ở cùng tiểu thư ba năm biết nàng tâm địa lương thiện, hành y cứu người, những người này sao lại gọi tiểu thư là ma nữ, còn hoảng sợ, chuyện này là sao đây?"
"Tiểu thư vì cái gì những người đó đều sợ tiểu thư?"
Anh Đào vừa dứt lời, Lệ Chi cũng chần chừ mở miệng: "Ma nữ mà bọn họ đến không phải là tiểu thư người chứ?"
Vân Nhiễm mỉm cười, nàng không để ý đến những chuyện như vậy, nàng sao quản được hết miệng người trong thiên hạ.
Bất quá thân thể nàng trước kia thật ngốc, bị người ta lợi dụng, lần này nàng hồi kinh, nàng sẽ không để người khác tùy tiện hắt nước bẩn, về sau nàng cũng sẽ rửa sạch thanh danh không tốt của mình.
Trước kia có tiên hoàng yêu thương che chở nàng khắp nơi. Nhưng tân hoàng kế vị có bảo hộ vương phủ như trước hay không là chuyện khác, cho nên nếu để sự việc lặp lại, chỉ sợ hoàng thượng mượn cớ gây khó dễ, từ xưa đến nay công cao hơn chủ vốn là tối kỵ, phủ Vân vương giờ lại càng thêm chói lọi, khiến không ít người e ngại. Nếu hoàng thượng là minh quân cũng còn tạm, sẽ không đến mức làm khó xử phủ Vân vương, nhưng nếu không phải thì sao đây?
Vân Nhiễm giương cao mắt nhìn hai tiểu nha hoàn trong xe, hai nàng là do nàng cứu từ trong tay bọn xấu, nếu không các nàng sớm đã bị bán vào thanh lâu, sau hai người vì báo ân tình nguyện đi theo nàng làm nha hoàn. Nàng giữ lại ban tên, dạy các nàng võ công, đối xử với các nàng như thân nhân, đến nay càng àng cũng không làm nàng thất vọng. Nhưng Lương Thành không phải Phượng Thai Huyền, nơi đây quỷ dị khó lường, chỉ hơi sơ sảy liền có khả năng rơi vào cạm bẫy của người khác, hơn nữa cũng không biết vinh hoa phú quý có làm mờ mắt người.
Mắt Vân Nhiễm tối đi vài phần: "Các ngươi về sau khôn khéo lên một chút, nơi này không phải Phượng Thai Huyền, nơi này khắp nơi đều là quan lớn, tùy tiện ra cửa cũng sẽ gặp quan thượng phẩm, còn có gia môn nữ quyến, cho nên mọi việc nhất định phải cẩn thận, trăm ngàn lần không cần tùy tiện bắt chuyện với người khác biết chưa?"
Anh Đào cùng Lệ Chi hiểu ý tiểu thư nhà mình muốn nói, không khỏi cảnh giác trầm ổn gật đầu: "Tiểu thư yên tâm, chúng nô tỳ sẽ cẩn thận khôn làm người mất mặt."
"Vậy là tốt rồi," Vân Nhiễm nhắm mắt dưỡng thần, xe ngựa một đường thẳng tới phủ Vân vương.
Phủ Vân vương có từ thời Đại Tuyên lập quốc đến nay đã có hơn trăm năm hiển hách đứng sừng sững không đổ, không những thế mỗi đời vương gia đều có mối quan hệ thân thiết với đương kim hoàng thượng, dó cũng là nguyên nhân đến giờ phủ Vân vương vẫn bình an vô sự.
Hoàng đế ban cho phủ đệ, nằm ở phía đông thành chiếm hơn một nửa con phố, hai mặt nhà đều nằm song song với ngã tư đường.
Ngoài cửa lớn vương phủ lúc này đang đông nghịt người, tất cả mọi người đều vui sướng chờ vương gia thắng trận trở về.
Tiếng xe ngựa vang lên, phía trước là thuộc hạ của Vân Tử Khiếu binh tướng Vân gia quân, đằng sau có xe ngựa đi theo.
Mọi người đều kích động hoan hô: "Vương gia hồi phủ, vương ia đã trở lại."
Xe ngựa chạy đến ngoài cửa, mọi người quỳ xuống, dẫn đầu là một nữ tử ung dung cao quý, một thân cẩm áo màu đỏ, váy chu sa, trên đầu điểm cây trâm phỉ thúy, mang khuyên tai hình giọt nước, trang phục đẹp đẽ, người này hiện là Vân vương phi phủ Vân vương, vốn là cháu gái đằng ngoại của lão phu nhân phủ Vân vương.
Bên cạnh hai Vân vương phi là hai vị tiểu thư kiều mị xinh đẹp dung nhan có chút giống nhau. Nhưng một người lại có phong phạm như châu như ngọc, môi như ẩn nụ cười sáng lạn, một người thì lại gầy hơn một chút nhã nhặn, trầm tĩnh, hai người mặc giống nhau như đúc, đều là xiêm y mà hồng mẫu đơn váy dài mày xanh, trên tóc cài cây trâm chân châu, nhất thời khiến người ta cảm thấy họ rất gần gũi thân thiết. Đó chính là hai nữ nhi song sinh của Vân vương phi, người trầm ổn là Vân Vãn Sương, người còn lại là Vân Vãn Tuyết.
Lúc này trên mặt ba người đều tươi cười, cùng nhau đến trước xe ngựa, giọng Vân vương phi ôn nhu vang lên: "Cung nghênh vương gia hồi phủ."
"Vãn Sương, Vãn Tuyết, gặp qua phụ vương."
Bức rèm che khẽ động, lộ ra người ngồi bên trong, ba người bên ngoài nhìn vào, sáu con mắt đều trợn tròn lên thâm trầm lóe ra tia lãnh huyết, nhất thời đều bất động, đây là chuyện gì? Tại sao lại là tiện nhân Vân Nhiễm?
"Ngươi, là ngươi."
"Là ta, Vân vương phi, ta đã chở về, ngươi nhất định là vui mừng đi." Vân Nhiễm nở nụ cười sáng lạn, nhưng lại khiến người ta cảm thấy lạnh buốt.
Bên ngoài xe ngựa, thuộc hạ trong phủ Vân vương ngẩng đầu nhìn xung quanh, rôi nhìn nữ tử trong xe ngựa, khuôn mặt bình thường nhưng ánh mắt trong sáng nhẹ hàng như thu thủy, không giống ngày xưa sắc bén hung tợn, Sắc mặt mọi người bỗng chốc thay đổi, ánh mắt hoảng sợ kích động, người người đều dùng tốc độ nhanh nhất gục đầu uống, tự thôi minh hính mình, không đúng, chúng ta nhìn lầm rồi, người trong xe ngựa tuyệt đối không pahir quận chúa, nhất định không phải là nữ ma đầu kia, nàng không phải đang ở Phượng Thai Huyền sao, làm sao có thể xuất hiện trước cửa vương phủ.
Mọi người lâm vào thôi miên, trước xe ngựa Vân Vương phi lại cực kỳ bình tĩnh, trong mắt nàng lóe lên tia âm trầm, mặt lại dang lên từ ái sủng nịnh, trong lờ nói cũng tràn đầy sự thương tiếc đau lòng: "Nhiễm Nhi, ngươi đã hồi kinh, mẫu phi còn đang chờ phụ vuowg ngươi hồi kinh, không ngờ người lại đi Phượng Thai Huyền đón ngươi trước?"
Trước kia Vân Nhiễm đều gọi Vân Vương phi là mẫu phi, đáng tiếc hiện tại nàng không ý định gọi nữ nhân dối trá giả từ bi này, không phải kẻ nào cũng có thể tùy tiện làm mẫu phi nàng.
Thân thể đời trước sớm mất đi mẫu thân, vẫn là vị Vân vương phi này nuôi dạy, đem nàng dưỡng thành kiêu ngạo, ngang ngạnh xúc động, lỗ mãng, kinh đô Đại Tuyên mỗi người đều kinh sợ nữ ma đầu. Mỗi lần Vân Nhiễm gây chuyện nàng còn giả trang một bọ dáng đau lòng tìm mọi cách bảo hộ nàng, khiến cả kinh đô đều nghĩ nữ tử này thiện lương, kỳ thật tất cả đều là dối trá.
Ánh mắt Vân Nhiễm thâm trầm, nụ cười lại càng rạng rỡ.
"Vân vương phi thật là có lòng, Nhiễm Nhi rất cảm động."
Vân vương phi nghe thấy lời nói của nàng, ánh mắt tối sầm lại, quanh thân tỏa ra bất ân, còn có một cỗ hàn ý lạnh lẽo từ từ đang lên, vì cái gì tiện nha đầu này khiến nàng có cảm giác bất an sợ hãi.
Vân Vãn Sương, lúc này cũng thanh tỉnh, âm thầm quan sát Vân Nhiễm, thấy nàng có điểm không giống với trước kia, đến tột cùng thay đổi ở chỗ nào? Vẫn là người kia, chỉ là cảm giác không đúng? Dung mạo Vân Nhiễm rất bình thường, nhưng quanh thân loại tỏa ra sự cơ trí.
Vân Vãn Tuyết không có sâu sắc như mẫu thân và tỷ tỷ, vừa nghe lừi nói của Vân Nhiễm liền bất mãn mở miệng: "Đại tỷ tỷ, sao người lại dùng giọng điệu đó nói chuyện với mẫu phi, cái gì mà Vân vương phi, người là mẫu phi của tỷ ty nha?"
Vân Nhiễm cười càng đậm, như một đóa bách hợp nhìn Vân Vãn tuyết,"Tứ muội muội chớ hồ đồ, mẫu phi ta đã sớm qua đời."
Một lời khiến sắc mặt Vân vương phi càng thêm u ám, nhưng lại càng trưng ra vẻ từ ái: "Nhiễm Nhi ngươi có phải đang trách mẫu phi không có phái người đi đón ngươi trở về, kỳ thật mẫu phi đã muốn làm vậy, nhưng vương gia không có trở về, mẫu phi không dám tự quyết."
Trên thực tế vị Vân vương phi này đã sớm phái người đến Phượng Thai Huyền hạ sát Vân Nhiễm, đáng tiếc nhiều lần nha đầu này đều tránh được.
Không ngờ vương gia lại tự mình đi đón nàng trở về, Vân vương phi không khỏi cắn rắng, sắc mặt càng tỏ ra ôn hòa.
Vân Vãn Sương cũng tiến lên mở miệng: "Đại tỷ tỷ đừng nóng giạn, xuống xe trước, chúng ta luôn mong người trở về."
"Tam muội muội thật có lòng," Vân Nhiễm cười, trong xe Lệ Chi cùng anh đào nhanh chóng nhảy xuống, đỡ tiểu thư nhà mình xuống xe.
Vân vương phi lớn tiếng quát đáp hạ nhân: "Một đám đều câm hết sao, không thấy quận chúa đã trở lại?"
Vân vương phi vừa dứt lời, ánh mắt hướng về một gã trung niên mặc y bào màu xanh, gã hiểu ý lập tức quét ánh mắt một vòng quanh đám người, mọi người cũng hiểu ý gật đầu.
Hạ nhân đồng loạt lên tiếng, "Gặp qua quận chúa."
Vân Nhiễm ánh mắt ôn hòa, khóe môi cười dịu dàng, càng khiễn người ta kinh hãi không tại sao nàng không giống với trước kia, cả người bí hiểm, nàng muốn gây khó dễ sao?
Vân Nhiễm nhẹ giọng đáp lời: "Mọi người đều đứng lên đi."
"Tạ quận chúa," Mọi người nhẹ nhàng thở ra, trong lòng tràn đầy nghi ngờ, sau này đều muốn tránh xa, tránh động chạm tới Vân Nhiễm.
Vân vương phi tiến lên thân thiết cầm tay Vân Nhiễm: "Nhiễm Nhi, chúng ta vào phủ trước đi, viện của ngươi trước kia mẫu phi vẫn cho người thương xuy dọn dẹp, có thể trực tiếp vào ở."
Vân Nhiễm nhìn xuống cánh tay đang lôi kéo mình, ánh mắt hiện lên dịu dàng đáng yêu nhưng lại khiến người ta có cảm giác giống dao nhỏ, Vân vương phi có chút hoảng theo bản năng rút tay về.
Phía sau Vân Vãn Tuyết nhịn không được tức giân, muốn chất vấn nàng lại bị Vân Vãn Sương ngăn lại.
Vân Nhiễm dẫn hai tiểu nha hoàn đi vào, theo sau là đám người Vân vương phi.
Bất quá trong mắt Vân vương phi chợt lóe lên sát khí, mà khuôn mặt vẫn từ ái sủng nịnh.
Đột nhiên có người va vào Vân Nhiễm, một bà tử ngoài năm mươi, mặc áo áo tang bằng vải thô bước chân loạng choạng chắn trước mặt Vân Nhiễm, thấy người trước mặt bà tử bỗng sợ ngây người, ánh mắt sợ hãi, mấp máy môi lại không nói nên lời, trên mặt một chút huyết sắc cũng không có.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro