bạch liên hoa, lục trà nữ 6
Đúng lúc này, bên ngoài có tiếng vó ngựa dồn dập, có người chạy vào kêu to: "Không tốt, người của Giám sát ti tới đây."
"Giám sát ti?," không ít người vừa thấy đã mặt đã tái mét, phải biết rằng người trong giám sát ti đều là thái giám, người nào người nấy đều tâm ngoan thủ lạt, nếu rơi vào trong tay bọn họ, không chết cũng trọng thương. Những người đang ngồi ở đây đều có thân phận hiển hách, thâm chí có không ít người là thiên kim, công tử nhà quan lớn, vừa nghe giám sát ti đến trong lòng lại bất an.
Vân Nhiễm và Lam Tiểu Lăng nhìn nhau, trong lòng có chút tiếc hận, các nàng còn muốn nghe Giang Tập Nguyệt tự nhận mình là bao cỏ.
Đám người Triệu Thanh Nghiên lại thở dài nhẹ nhõm, Đường Tử Khiên cùng Tần Dục Thành cũng tiếc hận, tuy rằng Giang Tập Nguyệt có tài, có mạo, nhưng cá tính lại kiêu ngạo, lúc nào cũng bày ra bộ dáng ra là đệ nhất tài nữ khiến bọn họ cũng không thích nữ nhân này. Đang mong chờ nàng ta tự nhận mình la bao cỏ, giám sát ti lại phá hủy, Đường Tử Khiên không khỏi buồn bực.
"Giám sát ti ái nam ái nữ kia, không đi bắt quan to trong triều nhận tham ô hối lộ, chạy đến Tứ Phương Quán làm gì?"
"Ngươi không phải không biết, từ khi Yến Kỳ chưởng quản Giám sát ti đã huyết tẩy biết bao quan viên, hiện tại mọi người không ai dám làm càn, đều ẩn mình rất kỹ, ngươi nói xem có phải Yến Kỳ nhàn rỗi cho nên muốn kiếm chuyện để làm đi."
Mọi người đang xem náo nhiệt Định vương lại thở dài nhẹ nhõm, thật lòng hắn cũng không hy vọng Giang Tập Nguyệt có chuyện, nếu hôm nay nàng ta thật sự nói câu kia, chỉ sợ phủ Tuyên Bình hầu sẽ xa cách hắn. Tuy rằng hắn đã nói phạt ba mươi bản tử, cũng chỉ vì nóng giận, vẫn là nên để nàng ta vừa không phải nói cũng không phải nhận đòn. Hủy diệt nàng ta cũng là đánh vào mặt phủ Tuyên Bình hầu.
Trong Tứ Phương Quán mọi người đang mang vẻ mặt trầm tư, bên ngoài có mấy thái giám mặc cẩm y màu đen chân không chạm đất lướt vào, cả một loạt đều là cẩm y màu đen, đai lưng mà vàng, trên người khoác áo choàng màu đen như sứ giả đến từ địa ngục. Màu đen càng làm nổi bật lên sắc mặt trắng bệch như quỷ hút máu, một đôi mắt hẹp dài âm trầm ngoan lệ.
Bọn họ vừa xuất hiện không ít người chân tay lạnh cóng, kinh hãi ngừng thở, thậm chí một vài thiên kim còn không chịu nổi muốn ngất đi.
Người của giám sát ti là đám thái giám sinh lý biến dị, chon nên rất biến thái, chi cần vào giám sát ti đừng nghĩ đến chuyện toàn thân trở ra, mọi người nhìn đám người kia lại nhớ đến chủ tử của bọn họ Yến Kỳ, rõ ràng là một nam nhân tao nhã đón gió thưởng trăng, nhưng lại đi cầm đầu một đám thủ hạ tâm ngoan thủ lạt.
Ba năm trước Yến Kỳ hồi kinh, tiên đế để cho hắn chưởng quản giám sát đi, hắn giải tán toàn bộ đám người cũ, mang theo một lượng lớn thái giám từ trong cung ra làm việc, đám người kia đều âm hiểm tàn nhẫn, nhưng xét đến cùng tàn nhẫn nhất phải là chủ tử của bọn họ, có thể nghĩ ra chủ ý kinh khủng như vậy, lợi dụng thái giám tâm ngoan thủ lạt để làm việc.
Nghe đồn, thái giám không có việc gì liền nghĩ cách tra tấn người, bọn họ nghĩ ra vô vàn phương pháp để tra tấn, có cứng rắn như sắt đá vào giám sát ti cũng phải mềm.
Hai đội người giám sát ti nhanh chóng bao vây Tứ Phương Quán, sau đó một tên thái giám chạy nhanh ra ngoài cung kính cúi đầu đón chủ nhân, trước cửa là ba đạo thân ảnh tiêu sái, dẫn đầu là một nam tử áo trắng, tao nhã quanh thân không nhiễm chút bụi trần, phảng phất như hoa trong kính trăng trong nước, nụ cười ôn nhuận như hoa nở làm cho người ta bị mê hoặc, nữ nhân ở đây đều mặt đỏ tim đậm, trong lòng thầm nói.
"Yến quận vương, thật sự là Yến quận vương."
Trong mắt Vân Nhiễm đã muốn nổi phon ban bão táp, mỗi lần nhìn thấy nam nhân này, nàng liền phát hỏa. Cùng hắn giao thủ luôn thảm bại, điều này làm cho nàng thật khó chịu, bị hắn từ hôn nàng chỉ muốn dạy dỗ hắn một chút cho thỏa hận. Ai ngờ lần nào cũng thất bại, làm cho tức giận trong lòng nàng ngàng càng tăng cao.
Định vương mặt mày u ám, chậm rã dẫn thủ hạ đi qua: "Yến Kỳ, ngươi làm cái gì vậy?"
Yến Kỳ quét mắt nhìn khắp Tứ Phương Quán, lại nhìn Sở Dật Lâm, thản nhiên lên tiếng: "Bản quận vương tra được tin tức, Tứ Phương Quán là ổ mật thám, cho nên bản quận vương phụng ý chỉ của hoàng thượng đến tịch thu tài sản của Tứ Phương Quán, cũng điều tra rõ người đứng sau chỉ điểm là ai."
Vẻ mặt bình tĩnh Định vương hỏi: "Mật thám."
Mọi người như bùng nổ, thật không thể tưởng tượng được, tứ phương quán lại là tổ chức mật thám.
"Sao có khả năng được?"
"Đúng vậy, không thể nghĩ tới."
Yến Kỳ không để ý đến người khác, tao nhã vung tay ra lệnh: "Tra, tất cả người của Tứ Phương Quán đều bỏ tủ."
"Ân, chủ tử," Một đội hắc y nhanh chóng tiến vào.
Đột nhiên có người kêu lên lên: "Lão Tiêu, lão Tiêu."
Lão Tiêu là người phụ trách Tứ Phương Quán lúc này lại uống thuốc độc tự sát, càng chứng tỏ có khả năng đây là tổ chức mật thám, lần này mọi người đều bất động, nếu để Yến Kỳ bắt được, chẳng những thân mình không xong còn ảnh hưởng đến mọi người trong gia tộc.
Nhất thời bên trong một mảnh im lặng, ánh mắt Yến Kỳ nhìn lão Tiêu ra lệnh cho Trực Nhật: "Đi, kiểm tra xem hắn trúng độc gì? Nhất định phải cứu sống hắn."
"Ân, chủ tử."
Trực Nhật nhanh chóng tiến lên kiểm tra, sắc mặt có chút khó coi, sau đó dùng ngân châm le lại mấy huyệt đạo trên người lão Tiêu. Lúc này trên mặt cùng miệng lão đều là màu đen, chứng tỏ trúng phải độc rất lợi hại.
Trực Nhật quay lại cung kính bẩm báo: "Chủ tử thuộc hạ vô năng, chỉ có thể che lại huyệt đạo, không có biện pháp giải độc trên người hắn, nếu sau nửa canh giờ không có giải dược, hắn sẽ chết."
Yến Kỳ mặt không biến sắc, nhưng ánh mắt u ám lạnh như hồ băng, nhíu mày suy nghĩ, không ai dám làm phiền đến hắn, chỉ sợ mình vô tình thành vong mạng dưới tay đám người biến thái này.
Ngay cả Định vương cũng biết chuyện này quan trọng, nên cũng im lặng không lên tiếng, dõi mắt nhìn.
Ánh mắt Yến Kỳ nhìn lại một góc Tứ Phương Quán, vừa bước vào cửa hắn đã nhìn một lượt cũng thấy một bóng dáng quen thuộc, quận chúa Trường Bình phủ Vân vương. Hắn nhớ rõ nàng nhiều lần sử dụng độc, chứng minh nữ nhân này am hiểu về độc nói không chừng nàng có cách giải độc cho lão Tiêu, cho nên?
Yến Kỳ nở nụ cười tao nhã đi tới trước mặt Vân Nhiễm.
"Quận chúa Trường Bình, có thể nói chuyện một chút được không?"
Vân Nhiễm nhìn Yến Kỳ, trong mắt hắn hiện rõ đang có tính toán, bở vì lúc trước mình nhiều lần dùng độc với hắn, cho nên hắn đoán trên người mình khả năng có giải độc đan hoặc linh dược, cho nên hắn muốn đánh chủ ý lên đầu nàng, nằm mơ đi.
Vân Nhiễm cười khinh miệt nói: "Không rảnh, thời gian của ta rất quý báu, không rảnh bồi Yến quận vương?"
Yến Kỳ cười càng đậm: "Quận chúa, ngươi chắc chắn chứ, bản quận vương sợ ngươi sẽ hối hận."
"Hối hận," Vân Nhiễm nghe ra hắn đang uy hiếp nàng, hắn dám uy hiếp nàng, đúng là tiểu nhân, chẳng những nhiều lần thoát khỏi mưu kế của nàng, tính kế nàng, giờ còn uy hiếp nàng.
Vân Nhiễm muốn đánh hắn, sau đó mắng một câu: "Tiểu nhân, đánh chết ngươi."
Bất quá hiện tại tình thế không ổn, cho nên? Vân Nhiễm cắn răng không thèm nhìn mặt tên tiểu nhân, đi tới một góc sảnh. Yến Kỳ cũng cười cười đi theo nàng, hai thân ảnh kẻ trước người sau nhìn qua thật hài hòa.
Rất nhiều người đều mở mịt không hiểu, đây là có chuyện gì? Quận chúa cùng quận vương không phải vẫn xung khắc như nước với lửa sao? Khi nào thì giao tình của bọn họ tốt như vậy, mà nếu đã thân thiết vì sao vẻ mặt quận chúa giống như rất tức giận.
Ánh mắt Định vương hơi u ám, nhìn chằm chằm hai người cách đó không xa, tập trung lắng nghe xem bọn họ nói chuyện gì, nhưng đều không nghe được, hắn ta biết là Yến Kỳ sử dụng nội lực để ngăn người ngoiaf nghe len bọn họ nói chuyện.
Vân Nhiễm lên tiếng: "Yến quận vương có chuyện gì mau nói đi?"
"Trên người ngươi có giải độc đan đúng không?"
"Không có," Vân Nhiễm không cần nghĩ đáp lời, Yến Kỳ cũng không vội, nhẹ nhàng mân mê chiếc nhẫn ngọc, vừa nhìn đã biết là hàng thượng đẳng, mềm nhẵn sáng bóng, giống như da thịt nữ tử tỏa ra ánh sáng xanh mềm mại, làm Vân Nhiễm dâng lên buồn bực.
"Quận chúa khẳng định sao? Ngươi nói, đứng sau lưng Tứ Phương Quán có thể là một người công hơn chủ, tay cầm trọng binh, tâm sinh nghịch ý muốn đoạt vị."
Từng câu từng tùng chữ đều chỉ thẳng đến Vân Tử Khiếu.
Vân Nhiễm đen mặt, âm u liếc Yến Kỳ: "Tiểu nhân, ngươi lại dám hãm hại trung lương, không sợ bị thiên lôi đánh chết sao."
Vân Nhiêm vừa dứt lời, Yến Kỳ đã nâng mắt nhìn nàng, không muốn lên tiếng: "Có muốn đến Giám sát ti rửa miệng không, sao lại thối thế này?"
"Dám chê ta thối sao? Được, ta văn nhã cho ngươi xem? Bạch liên hoa, lục trà nữ ngươi chọn cái nào?"
Vân Nhiễm hung hăng mở miệng nhìn chằm chằm Yến Kỳ, chỉ thấy hắn cao quý thanh nhã, không phải bạch liên hoa thì là gì, nghĩ vậy tâm tình chợt tốt lên: "Bạch liên hoa, ngươi đến cùng là muốn làm gì?"
Note: Bạch liên hoa: là tỏ ra mình thanh thuần, trong trắng yếu đuối, lấy được cảm tình của người khác
Lục trà nữ, (trà xanh biểu), giả vờ thanh tao nhưng lại thích làm tiểu tam.
Yến Kỳ nghe Vân Nhiễm gọi , khuôn mặt hiện lên chút cổ quái, mặc dù cái tên Bạch Liên hoa nghe không tệ, nhưng hắn vẫn cảm thấy có chỗ là lạ? Bất quá trước mắt hắn quan tâm là giải dược, có thể cứu được lão Tiêu người phụ trách tứ phương quán, tất nhiên sẽ tra ra được ai là người đứng sau.
Nhưng ngay cả Trực Nhật cũng không có biện pháp giải độc, chỉ sợ hắn có mời thái y trong cung cũng chưa chắc đã giải được độc này. Nữ nhân trước mặt là một người tinh quái, lại nhiều lần dùng đọc, không chừng trên người sẽ có kỳ môn giải dược có thể giải được độc.
Cho nên Yến Kỳ mới đem lực chú ý tập trung trên người Vân Nhiễm.
"Giải độc đan, nếu ngươi có thể giải được độc trên người lão Tiêu, bản quận vương cam đoan chuyện hôm nay xảy ra ở Tứ Phương Quán sẽ không liên lụy tới phủ Vân vương."
Lời này nghe thì có vẻ hay, nhưng thực chất là uy hiếp, nếu lão Tiêu chết, việc này sẽ liên lụy tới phủ Vân vương.
Vân Nhiễm cắn răng, mắng thầm một tiếng tiểu nhân, nhưng lại nghĩ nếu mình không giao ra giải độc đan, chỉ sợ Yên Kỳ thật sự sẽ đem chậu máu chó này đổ lên đầu phủ Vân vương, phụ vương sẽ bị bắt vào ngục, mà nàng cũng không thoát khỏi bị liên lụy.
Nghĩ vậy Vân Nhiễm hung hăng lấy từ trong tay áo ra một viên thước đưa cho hắn: "Cầm, đây là giải độc đan, còn có tác dụng hay không thì ta cũng không chắc."
Yến Kỳ nhận lấy, quan sát cần thận, nâng mắt nhìn Vân Nhiễm: "Ngươi xác định thứ này có thể giải được độc của lão Tiêu? Hay chỉ là viên thuốc giải bình thường, làm cho người ta sống dở chết dở thần trí mơ hồ."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro