Chương 208: Thắng được hắc biên bức (dơi đen)
☆Chương 208: Thắng được hắc biên bức (dơi đen)
Edit: Chiryu Vũ
Bạch hồ từ từ đánh giá Liễu Hồ Nguyệt, ánh mắt nó lúc này giống hệt với ánh mắt nó khi Liễu Hồ Nguyệt vừa mới bước vào cấm địa khiến Liễu Hồ Nguyệt cảm thấy khó hiểu.
Cho dù nàng có thể chất hệ không gian nhưng cũng không khiến nó kinh ngạc đến mức đó chứ?
Có lẽ đối với Liễu Hồ Nguyệt mà nói, nễu lão tổ tông Liễu gia dưới suối vàng nghe thấy nàng nói như vậy, nhất định sẽ cho là thể chất không gian hệ rất phổ biến.
So sánh cùng với lão tổ tông, nàng còn phải nỗ lực nhiều hơn.
Hai tay hồ ly che kín miệng, con ngươi màu lục rơm rớm nước mắt: "Ngươi là... Ai?" Tiếng bạch hồ nghẹn ngào hỏi.
Trước đó không hỏi vì bạch hồ không nghĩ rõ ràng, mà nàng thì vô tâm tìm người hỏi hắn. Hiện tại, nhìn thấy thấy Liễu Hồ Nguyệt có nguyên tố hệ không gian ba trăm ngàn năm qua chưa từng xuất hiện một lần khiến nó khiếp sợ không thôi.
Liễu Hồ Nguyệt chậm rãi đứng dậy, vỗ vỗ quần áo trên người nói: "Ta tất nhiên là người Liễu gia, mới có thể tiến vào cấm địa Liễu gia, tìm kiếm phụ thân ta."
Hồ ly lùi về sau mấy bước, lời nói của Liễu Hồ Nguyệt quanh quẩn bên tai nó, lần lượt, lần lượt... Từ rõ ràng đến mơ hồ, lại từ mơ hồ đến rõ ràng.
Con ngươi màu lục ẩn chứa nước mắt, một giọt lặng lẽ rơi xuống, đây là lần thứ hai...
Lần thứ hai khóc trước mặt Liễu Hồ Nguyệt.
Liễu Hồ Nguyệt nhất thời ngẩn ra, không hiểu, vì sao hai lần bạch hồ nỉ non trước mặt nàng!
"Ngươi..." Liễu Hồ Nguyệt vừa định hỏi, hồ ly lại đột nhiên xoay người, nhảy lên lưng Lang Nguyên nói: "Người bên người của ngươi đối xử rất tốt với ngươi, cũng có đủ năng lực bảo hộ ngươi, ngươi cứ an tâm ở chỗ này chờ hắn đi, tin tưởng hắn, rất nhanh sẽ phá tan kết giới này, cứu ngươi rời đi."
Hồ ly không cho Liễu Hồ Nguyệt cơ hội nói chuyện, vỗ lưng Lang Nguyên: "Chúng ta đi thôi."
"Vâng, chủ nhân."
Lang Nguyên thả người, nhảy xuống cái khe. Liễu Hồ Nguyệt bước nhanh đuổi theo, thân mình ghé vào cái khe bên bờ, hai tay chống xuống mặt đất, ánh mắt nhìn theo, hô nhỏ một tiếng: "Nguy hiểm!"
Nhưng mà, nàng vừa nằm sấp xuống, chỉ thấy hồ ly và Lang Nguyên bị một vầng sáng màu vàng bao vây, trông chớp mắt, vầng sáng đã mang chúng đi qua kết giới.
Liễu Hồ Nguyệt chợt ngẩn ra...
Vậy mà bọn họ có thể rời khỏi kết giới?
Nàng ghé vào bên bờ hồi lâu, lâu đến mức đùi nàng không còn cảm giác gì nữa, liền thấy trên bầu trời vang tiếng: "Oanh", tia chớp rung động trên đầu nàng.
Liễu Hồ Nguyệt ngẩng đầu nhìn lên, kết giới màu xanh lam hiện ra trước mắt nàng cũng với tia chớp màu tím.
"Phách!" Một đạo thiên lôi vang lên.
Kết giới nhất thời vỡ tan khai.
Nam tử yêu nghiệt ngồi trên đầu một con dơi màu đen từ trên trời giáng xuống. Nam tử hơi cúi người, tay vươn ra túm Liễu Hồ Nguyệt lên.
Liễu Hồ Nguyệt hơi nhón chân, mượn lực phụ trợ nhảy lên lưng dơi (biên bức).
Hắc biên bức lập tức mở rộng cánh, bay về phía trước hoang vắng vô biên vô hạn.
Liễu Hồ Nguyệt hỏi: "Chuyện gì vậy? Chẳng lẽ đây là tọa kỵ của ngươi?"
Cúi đầu nhìn hắc biên bức phong cách, Liễu Hồ Nguyệt nhịn không được dùng chân chà chà.
Phượng Dật Hiên nghiêng mặt ghét bỏ nhìn hắc biên bức, nhàn nhạt nhẹ thở: "Vừa thắng được."
Phốc...
"Thắng được! ?" Nói như vậy, hắn thắng người nọ!
"Hắn nói ta thua thì cho ta một con lam hạc, thắng thì..." Cúi đầu, ghét bỏ nhìn hắc biên bức, bất mãn dậm chân liên tục.
Hắc biên bức lập tức ngửa đầu thét dài...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro