Chương 192: Hai người trong Giang hồ thất quái
☆Chương 192: Hai người trong Giang hồ thất quái
Edit: Chiryu Vũ
Ngũ ca? Nhị tỷ? Đây là tình huống gì?
Chẳng lẽ đây là Giang hồ thất quái trong truyền thuyết (*) ?
Liễu Hồ Nguyệt kinh ngạc quay đầu nhìn Phượng Dật Hiên: "Ngươi có cần giải thích một chút với ta hay không?"
"Không cần thiết, ngươi chỉ cần biết rằng, ngươi muốn làm cái gì, cứ giao cho bọn họ là được." Phượng Dật Hiên dắt tay nàng, thong thả đi về phía hai người kia.
Nữ tử hồng y là Nhiếp Vô Song, trong Giang hồ thất quái xếp thứ hai, thực lực cũng là phi phàm, lại nhắc đến, có thể gây thù với nàng thì không có mấy người.
Nhiếp Vô Song lắc lắc mái tóc đỏ của mình, hồng mâu ẩn hiện quyến rũ nghênh ngang tiến gần tới chỗ Phượng Dật Hiên: "Thật sự là vô tình. Đại danh Nhiếp Vô Song ta lừng lẫy trên giang hồ, đến tay Phong Trần công tử lại thành nô tài không đáng một đồng."
Nam tử mĩ mạo phía sau cười nhẹ: "Có khi nào lão đại nhìn chúng ta như người bình thường đâu."
Nam tử đi tới trước mặt Phượng Dật Hiên, nhìn đến nữ tử xinh đẹp bên cạnh Phượng Dật Hiên, nam tử lập tức bày ra dáng vẻ thân sĩ, phượng mâu phóng mị lực, cười hì hì nói: "Tiểu thư mỹ lệ, có thể cho ta biết phương danh của ngươi không?" Sau đó, kéo bàn tay nhỏ bé tinh tế của Liễu Hồ Nguyệt, cúi đầu muốn hôn, đầu lại nghênh đón một quyền!
Truyện được cập nhật nhanh nhất trên Wattpad Chiryu Vũ
Sắc mặt Phượng Dật Hiên cực kém cúi xuống nhìn Dạ Huyền Khanh, không biết từ khi nào trong tay cầm đại chùy bên hông của Dạ Huyền Khanh. Đại chùy kia là vũ khí của Dạ Huyền Khanh, trên mặt đại chuỳ gắn năm viên ma tinh phong hệ.
Mỗi một cường giả đều có một vũ khí quan trọng đặc biệt cho mình, hiển nhiên, vũ khí của Dạ Huyền Khanh có chút khác biệt.
Dạ Huyền Khanh nâng tay đầu nói: "Đau chết ta."
"Bỏ tay ngươi ra." Nam nhân lạnh lùng phun ra một câu.
Dạ Huyền Khanh cũng không dám tiếp tục nháo. Hắn biết tên kia hỉ nộ thất thường, tính cách kỳ quái, chỉ cần hắn nhìn trúng cái gì, người khác tuyệt đối không được chạm vào.
"Được, được, các ngươi như vậy là không nhìn thấy sự tồn tại của ta, tốt sao?" Nhiếp Vô Song phất phất tay, bày ra dáng vẻ oán phụ.
Dạ Huyền Khanh xoay người, ôm lấy cánh tay Nhiếp Vô Song nói: "Vẫn là nhị tỷ tốt."
"Dạ Huyền Khanh, tốt nhất là ngươi cút đi cho ta." Nhiếp Vô Song ghét bỏ hất tay Dạ Huyền Khanh ra, nhưng lài mang dáng vẻ lười biếng.
Điều này làm cho Liễu Hồ Nguyệt đứng bên cạnh nhìn mà không biết nói gì.
Đây là hai người trong Giang hồ thất quái sao?
Nhiếp Vô Song quay đầu nhìn Liễu Hồ Nguyệt, hồng mâu lấy phương thức đánh giá từ từ nhìn nàng. Trắng trợn đánh giá như vậy làm Liễu Hồ Nguyệt có chút không tự nhiên, nhưng lại không khơi dậy sự chán ghét với Nhiếp Vô Song, bởi vì thoạt nhìn, Nhiếp Vô Song không có ác ý. Huống hồ, có thể được hai người trong Giang hồ thất quái trợ giúp, nàng bước vào cấm địa Liễu gia cũng an toàn hơn.
"Thế nào?" Nhiếp Vô Song đột nhiên lên tiếng: "Nhanh như vậy đã quên ta?"
Nói xong, Nhiếp Vô Song hạ thấp người xuống. Nhiếp Vô Song rất cao, chừng 1m8, mỗi lần Liễu Hồ Nguyệt nhìn nàng ngửa cao đầu, Nhiếp Vô Song cúi xuống như vậy làm Liễu Hồ Nguyệt lui về sau một bước.
Luôn cảm thấy nữ nhân yêu nghiệt này quái thật!
Trên người Nhiếp Vô Song đột nhiên tản mát hơi thở quen thuộc, cảm giác, nàng từng cảm nhận ở Thí Nghiệm điện trong hoàng cung.
Đây...
Nàng cúi đầu, lấy viên đá hệ không gian từ trong Long tháp ra.
Nhiếp Vô Song thấy vậy, vừa lòng cười, nâng tay xoa đầu Liễu Hồ Nguyệt: "Quả nhiên là đứa nhỏ thông minh, tỷ tỷ thích ngươi nha~!."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro