Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 186 - 190

Đã beta, đã chỉnh sửa nhưng chắc vẫn còn sai sót. Đây là để đánh dấu sự trở lại của ta a. Cơ mà sau này chắc chỉ còn mình ta edit nên tốc độ vốn chậm lại càng thêm chậm. 12 rồi, còn có 17 ngày nữa. Chờ ta chiến đấu xong sẽ trở về với các bảo bối. Nhớ ta không??? 😘😘

Chương 186. Lên kiệu hoa, cưới vợ

Edit: Cún Siêu Nhân

Beta: Chiryu Vũ

Những người chăm sóc dâu đã đi tới, giục Phương Dật Hiên giải cứu tân nương tử, ai có thể ngờ được, Phương Dật Hiên đẩy hết bọn họ, bộ dạng kháng cự như sợ người khác muốn đoạt bảo bối của hắn.

“Không đúng, thái tử ca ca nói, chỉ cần vào động phòng, nàng sẽ là nương tử của ta, ta không cần lễ tiết gì. Nương tử, chúng ta vào động phòng.”

Liễu Hồ Nguyệt khóc không ra nước mắt. Nàng vốn tưởng rằng tối hôm qua nam nhân này chỉ nói đùa, ai sẽ tin hắn thật sự làm vậy, quả đúng là trực tiếp tiến vào động phòng. Nàng dùng sức kéo khăn hỉ xuống , rống với Phượng Dật Hiên: “Nhanh thả ta ra mau, làm theo lời bà mối, bằng không, coi như không có hôn lễ. Muốn động phòng, tự ngươi động phòng.”

Bị nàng dọa một cái, Phượng Dật Hiên mếu máo, nhẹ giọng hô một câu: “Nương tử…”

“Lập tức thả ta xuống.”

“Bọn họ muốn đoạt ngươi với ta.”

Nhìn nhìn nhóm người chăm sóc dâu vây quanh hắn, hắn có một loại cảm giác như lâm đại địch, ngay sau đó, tiểu nữ nhân trong lòng sẽ bị cướp đi vậy.

Liễu Hồ Nguyệt tức giận. Rốt cuộc ai nói với hắn rằng một đám lão bà sẽ tranh đoạt nương tử của hắn? Huống chi, không phải nàng là nương tử của hắn sao?

“Sẽ không. bọn họ tuyệt đối sẽ không tranh đoạt với người.” Liễu Hồ Nguyệt quát một tiếng: “Nhanh buông ra, bằng không ta sẽ không bao giờ quan tâm ngươi nữa.” Nàng quay mặt, làm như thật sự tức giận.

Phượng Dật Hiên chưa từng thấy bộ dáng đáng yêu này của nàng, thanh âm lập tức mềm nhũn nói: “Được thôi, được thôi, ta thả nàng xuống”

Hắn buông Liễu Hồ Nguyệt ra. Nhưng vừa mới thả nàng ra, hắn lại chạy đến trước mặt nàng, ngồi xổm xuống, vỗ vỗ vào lưng nói: “Nương tử, hay là ta cõng nàng lên kiệu hoa”

Liễu Hồ Nguyệt muốn ngất xỉu luôn.

Vì sao thành thân lại phiền toái như vậy?

Một người chăm sóc dâu mập mạp cười hề hề nói: “Việc này có thể. Tân nương tử đồng ý để tân lang cõng lên kiệu hoa đi.”

Sau đó, một người chăm sóc dâu ở phía sau hung hăng đẩy Liễu Hồ Nguyệt. Liễu Hồ Nguyệt lảo đảo một cái ngã vào lưng của Phượng Dật Hiên.

Phượng Dật Hiên thuận thế giữ vững người Liễu Hồ Nguyệt. Sau đó, đứng lên, cõng nàng trên lưng đi tới kiệu hoa.

Liễu Linh Tích cùng Liễu Linh U đứng ở lầu các thu hết diễn biến vừa rồi vào mắt. Tần thị tuy rằng rất hận Liễu Hồ Nguyệt nhưng trên mặt lúc này vẫn tươi cười thay Liễu Hồ Nguyệt tiếp đón khách nhân ở phía ngoài.

Liễu Linh Tích đầy hận ý nhìn về phía Phượng Dật Hiên theo đám người đi ra, hừ một tiếng nói: “Có gì đặc biết hơn người, không phải là gả cho một ngốc tử sao?!”

Liễu Linh U hung hăng nắm chặt vòng bảo hộ. Ngón tay thon dài nắm chặt vòng bảo hộ cứng rắn khiến móng tay bị gãy, nàng cũng không có chút cảm giác nào. Đôi mắt như đao nhìn chằm chằm Phượng Dật Hiên đang cõng Liễu Hồ Nguyệt.

Liễu Hồ Nguyệt chỉ cảm thấy sau lưng chợt lạnh, cảnh giác quay đầu nhìn lại.

Lúc này, Liễu Linh U cùng Liễu Lĩnh Tích đã về phòng mình, không thấy thân ảnh hai người các nàng nữa.

Liễu Hồ Nguyệt đành bỏ qua, nhưng trong đầu lo lắng suy nghĩ.

Lên kiệu hoa, Phượng Dật Hiên nhất quyết chui vào, mọi người thấy vậy liền cười to.

“Phượng vương lên làm gì?”

“Chẳng lẽ Phượng vương muốn tân nương tử ngồi kiệu hoa vào thành?”

….

Khóe miệng Liễu Hồ Nguyệt giật mạnh, ghét bỏ đẩy Phượng Dật Hiên: “Người muốn làm gì?”

“Lên kiệu hoa, cưới vợ”. Phượng Dật Hiên giống như bạch tuộc dính vào người Liễu Hồ Nguyệt, nói hết câu, cả người hắn liền đổ vào trong lòng nàng.

PS: Thứ hai, cầu phiếu phiếu!

Chương 187. Ngốc vương cũng muốn tọa kiệu hoa, quẫn!

Edit: Cún Siêu Nhân

Beta: Chiryu Vũ

Thật tự giác!

Tự giác đến nỗi Liễu Hồ Nguyệt yên lặng không nói gì.

Gặp phải ngốc tử thì thôi đi, nhưng gặp phải đồ vô sỉ giả ngu, nàng nên làm thế nào?

Vài người chăm sóc dâu lại chạy tới. Một người tươi cười mở mành kiệu, tay kéo Phượng Dật Hiên, bất đắc dĩ vừa khuyên vừa dụ dỗ: “Phượng vương gia, tân lang không ngồi kiệu hoa mà tân lang phải ngồi trên lưng ngựa.”

“Ai nói?” Phượng Dật Hiên không tin hỏi.

Ngay lúc đó, Liễu Hồ Nguyệt đẩy hắn: “Ta nói. Đi ra ngoài nhanh.”

Nàng nhấc chân đá Phượng Dật Hiên, nâng một góc khăn hỉ lên, trừng mắt nhìn Phượng Dật Hiên.

Phượng Dật Hiên lại lặng lẽ bám vào cánh tay nàng, sau đó lại đem cả người cọ qua cọ lại: “Nương tử nói không tính, ta muốn ngồi kiệu hoa, ta cũng muốn ngồi kiệu hoa.” Sau đó, hắn gạt tay người chăm sóc dâu, kéo mành kiệu xuống, đĩnh đạc kêu: “Khởi kiệu nhanh lên”

Liễu Hồ Nguyệt cắn chặt răng, đi ra khỏi kiệu hoa, Phượng Dật Hiên thấy nàng rời đi, cũng nhảy từ trong kiệu hoa ra, chạy theo, giữ chặt cánh tay Liễu Hồ Nguyệt nói: “Được rồi, được rồi, ta cưỡi ngựa, ngươi ngồi kiệu hoa.”

“Hừ!” Liễu Hồ Nguyệt hừ một tiếng. nhìn Phượng Dật Hiên leo lên lưng ngựa, nàng mới quay lại kiệu hoa.

Đội ngũ kiệu hoa dọc theo đường đi hướng tới hoàng cung. Phượng vương tuy được phong vương nhưng mẹ đẻ hắn Phượng Loan điện. Nghi lễ thành hôn của bọn họ được tổ chức tại Phượng Loan điện.

Hết một buổi sáng, sự tình được xử lý xong xuôi, lúc này Liễu Hồ Nguyệt đã mệt muốn chết!

Khách khứa đều còn ở bên ngoài vui chơi giải trí, mọi người đều đã quên hôm này còn có một nghi thức trọng yếu: Nghi thức thí nghiệm và nghi thức trưởng thành.

Chẳng qua, lúc này Phượng Loan điện lại rất yên tĩnh.

Liễu Hồ Nguyệt ngồi trên giường, nhanh chóng tháo hết những trang sức nặng nề trên đầu xuống. Phượng Dật Hiên thấy vậy, tiến tới, dùng tay kéo đai lưng của nàng ra. Liễu Hồ Nguyệt hô nhỏ một tiếng: “Hỗn đản, ngươi làm cái gì đấy?”

“Động! Phòng!”

“Lão nương còn vị thành niên.” Một cái tát vang lên. Phượng Dật Hiên ngồi dậy, trên khuôn mặt anh tuấn là dấu tay hồng hồng, không dám đụng vào Liễu Hồ Nguyệt dù chỉ một chút.

Liễu Hồ Nguyệt đứng hẳn dậy, chỉnh lại quần áo trên người, thở nhẹ: “Nếu ngươi quá vội…”

“Thì cho ta sao?” Hai mắt Phượng Dật Hiên sáng ngời, đi lại gần phía Liễu Hồ Nguyệt hỏi.

“Có thể ra ngoài tìm một cái.” Liễu Hồ Nguyệt vân đạm phong khinh nói.

Phượng Dật Hiên xụ mặt xuống, ôm Liễu Hồ Nguyệt vào trong ngực. Tuy rằng thực tế nàng mới mười hai tuổi, nhưng thân thể của nàng không giống một nữ nhi mười hai tuổi. Đúng là so với nữ tử mười tám tuổi thì không khác lắm! Hắn nhìn thấy lòng càng thêm ngứa ngáy.

“Được rồi được rồi, vậy đợi nàng lớn thêm một chút nữa.” Phương Dật Hiên bất đắc dĩ vỗ lưng Liễu Hồ Nguyệt.

Thật sự Liễu Hồ Nguyệt rất mệt. Vừa ghé vào trong lòng hắn liền ngủ ngay.
Ngủ một mạch đến buổi chiều.

Phượng Dật Hiên nhìn canh giờ không sai biệt lắm, liền đánh thức Liễu Hồ Nguyệt.

Hai nghi thức đều được cử hành ở bên ngoài quảng trường lớn của Thí Nghiệm thần điện, dụng cụ kiểm tra lần trước bị Liễu Hồ Nguyệt làm hỏng đã sớm được Liễu Tường Phong chuẩn bị đầy đủ.

Liễu Hồ Nguyệt quay về nhà thay đồ, xuất hiện tại cửa lớn Thí Nghiệm thần điện.

Trước quảng trường Thí Nghiệm thần điện tấp nập những người muốn thí nghiệm đứng chờ, còn có số ít là người đến xem.

Liễu Hồ Nguyệt đứng ở phía trên đài Thí Nghiệm thần điện khiến cho đám người kia nhận ra sự lột xác của cửu tiểu thư Liễu gia.

Nàng ngẩng cao đầu, nói: “Hoan nghênh các vị đến tham gia Thí Nghiệm thần điện, tiến hành kiểm tra thực lực…”

Chương 188: Nàng không xứng đánh với ta một trận.

Edit: Cún Siêu Nhân

Beta: Chiryu Vũ

“Nghi thức thí nghiệm của năm nay tiến hành cùng một lúc, các vị ở đây, khả năng lớn không có biện pháp tiến vào Thí Nghiệm thần điện, nhưng cũng có người lại tiến rất xa. Nhưng bất luận ai tới trình độ gì, chỉ cần thật tâm nghiêm túc, đều sẽ có khả năng.”

Lời nói của Liễu Hồ Nguyệt, trấn an được một chút lo lắng, sợ hãi của bọn nhỏ, tâm tình dần bình phục xuống. Lúc này bọn họ lo lắng thì nghiệm sẽ là lần tu luyên cuối cùng của bọn họ, nhưng cũng có người rất tự tin, khinh thường lời nói của Liều Hồ Nguyệt.

Lam Tình chính là một người như vậy, nàng ngẩng cao đầu, khinh miệt nhìn Liễu Hồ Nguyệt trên đài, ngữ khí âm thầm tự nói: “Có gì đặc biệt hơn người.” Một câu nói nhẹ như vậy nhưng Liễu Hồ Nguyệt đứng ở trên đài vẫn nghe được rành mạch.

Ánh mắt Liễu Hồ Nguyệt sắc bén tìm được thân ảnh Lam Tình trong đám người. Nữ nhân này, lại không biết xấu hổ mà đến đây!

Nàng vỗ tay, nghiêm túc nói: “Tốt lắm. Tin tưởng các vị ở đây đều biết đến mỗi một kỳ thí nghiệm đều có hạng mục này. Năm vừa rồi, phụ thân ta quy định các người xếp hàng làm thí nghiệm thực lực, như vậy năm nay, ta lấy phương thức thí nghiệm, theo đó, ta gọi đến tên ai trong danh sách thì đi lên, đưa tay đặt lên dụng cụ thí nghiệm.”

Liễu Hồ Nguyệt nhận lấy danh sách từ nhị trưởng lão. Nàng gọi tên hai người cùng một lúc, một người thực lực cao nhất, một người thực lực thấp nhất. Hơn một ngàn đứa nhỏ, có thể trở thành triệu hồi sư đếm trên đầu ngón tay, một ngàn người, gần như chỉ sinh ra được có một người. Mà ma pháp sư, lại có ba người. Ba ma pháp sư này sẽ được nhận thư mời nhập học đến từ học viện ma pháp, cho nên, thực lực của bọn họ rõ ràng hơn hẳn người trước mặt kia, có vẻ thập phần đắc ý.

Nhưng chiếm đa số vẫn là chiến sĩ, trong số đó có một bát giai chiến sĩ, năm nay hắn mới chỉ gần mười sáu tuổi.

Cuối cùng là trao giấy chứng nhận trưởng thành.

Trên quảng trường vốn đang sắp hàng theo thứ tự, tụi nhỏ ào ào tràn ra, có người vui mừng, có người buồn bã.

Từ đầu đến cuối, lại không có tên Lam Tình, khiến cho sắc mặt Lam Tình càng khó coi.

Phụ thân của nàng, gia chủ Lam Gia, bảo nàng đến Thí Nghiệm thần điện, nói cái gì mà bảo đã nói với Liễu Hồ Nguyệt tốt rồi, chỉ cần đi là có thể tham gia nghi thức thí nghiệm trước, rồi nghi thức trưởng thành sau đó.

Mà cuối cùng, lại không hề có tên Lam Tình.

Lam Tình nắm chặt tay, thấp giọng gọi nàng: “Liễu Hồ Nguyệt, vì sao không có tên của ta?”

Liễu Hồ Nguyệt vốn muốn đi xuống đài cao đột nhiên dừng chân lại, nàng dùng ánh mắt vô cùng kinh ngạc nhìn về phía Lam Tình: “Lần này trên danh sách không có tên của người nên không gọi ngươi được.”

Lam Tình tức giận đỏ bừng mặt, đi tới phía trước đài cao, một tay đập xuống mặt bàn, rống: “Nhưng ngươi rõ ràng đã đồng ý với cha ta, ta sẽ không bị xóa tên.”

“Cha ngươi?” Liễu Hồ Nguyệt nghi hoặc nhìn về phía nàng. “Cha ngươi là ai?”

“Ngươi, ngươi ngươi…” Lam Tình coi như đã rõ, Liễu Hồ Nguyệt muốn đối nghịch với nàng, biết là dù mình có nháo cũng là chuyện đã rồi. Đột nhiên, quanh thân Lam Tình xuất ra chiến khí, giống như chuẩn bị đại chiến một trận với Liễu Hồ Nguyệt.

Nhưng nhị trưởng lão đã đứng chắn trước mặt nàng, che Liễu Hồ Nguyệt phía sau lưng mình. Chẳng những Liễu Hồ Nguyệt là người đứng đầu Liễu gia, còn là Phượng vương phi, chỉ cần Lam Tình có động tĩnh là sẽ động thủ.

Nhị trưởng lão cảnh cáo nàng một câu: “Lam tiểu thư, giờ đã khác xưa. Ngươi muốn đánh cùng Phượng vương phi, còn phải xem là lúc nào.”

Lam Tình rống giận: “ Nàng ta có thực lực lục giai, cũng đã đánh được một trận ngang bằng với ta.” 
Chương 189. Cho Lam gia một bậc thềm.

Edit: Cún siêu nhân

Beta: Chiryu Vũ

Hai mắt nàng đỏ hồng, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo trước mắt, cho dù Liễu Hồ Nguyệt có hóa thành tro nàng cũng nhận ra được.

Sau đó, Lam Tình chỉ vào Liễu Hồ Nguyệt: “Liễu Hồ Nguyệt, ngươi được lắm. Nếu như hôm nay ta không vào được Thần Võ học điện học tập, sau này gặp lại nhau ở đâu,  ta với ngươi thề không cùng đường. Khi đó, ta nhất định sẽ giết ngươi.”

Nếu lúc trước tới tham gia nghi thức thí nghiệm là ôm tâm lý may mắn thì bây giờ, đối với cái gọi là giấy chứng nhận trưởng thành, Lam Tình đã không còn hứng thú nữa. Nhìn thái độ cường ngạnh kia của Liễu Hồ Nguyệt, nàng đã không còn khả năng lấy được giấy chứng nhận trưởng thành nữa rồi.

Sau khi bỏ lại lời nói,  Lam Tình lièn xoay người bước nhanh khỏi Thí Nghiệm thần điện.

Nhị trưởng lão có chút lo âu, nhìn theo hướng Lam Tình rời đi, sau đó xoay người hỏi nàng: “Phượng vương phi, làm như vậy sẽ không việc gì chứ?”

“Nhị trưởng lão, người có nghĩ ta nên cấp cho Lam gia một cái bậc thềm để đi xuống?” Liễu Hồ Nguyệt ngiêng đầu hỏi, nàng không biết việc bản thân làm có chút quá đáng.

Suy nghĩ của nhị trưởng lão cùng Liễu Hồ Nguyệt hoàn toàn không giống nhau: “Nàng tốt xấu cũng là người của Lam gia, Lam gia ở Thiên Thủy quốc cũng là gia tộc có địa vị cao."

“Nhị trưởng lão, diệt trừ suy nghĩ đó của ngươi đi. Lam gia bọn họ thế lực to lớn, chẳng lẽ Liễu gia chúng ta không có người sao? Huống hồ, nếu hôm nay người đứng trên đài là người của Lam gia, ngươi cảm thấy cái lão già Lam gia kia sẽ đỗi xử với người Liễu gia chúng ta như thế nào? Ngươi nghĩ ta có cơ hội tham gia nghi thức thí nghiệm sao, có cơ hội lấy được giấy chứng nhận trưởng thành sao?" Bất quá, Liễu Hồ Nguyệt là tiên hạ thủ vi cường thôi.

Lam gia và Liễu gia vốn thề không chung một chỗ. Chẳng qua, có Liễu Tường Phong ở đó, mà cái người Liễu Tường Phong này không thích cùng người khác so đấu, không lạnh không nóng luôn bảo trì quan hệ đến hiện tại. Mà tính cách Liễu Hồ Nguyệt lại hoàn toàn tương phản với phụ thân nàng.

Nàng đối người, hoặc là…Cực nóng!

Hoặc là…Cực lãnh!

Hoặc là… Cực ngoan!

Nghe Liễu Hồ Nguyệt nói như vậy, nhị trưởng lão bỗng nhiên được sáng tỏ rất nhiều, hắn gật đầu nói: “Vẫn là suy nghĩ của Phượng vương phi có đạo lý.”

“Bây giờ, nghi thức thí nghiệm và nghi thức trưởng thành đều đã xong, ta sẽ đi tìm phụ thân ta. Nhị trưởng lão, gia nghiệp Liễu gia tạm thời giao cho ông cùng đại trưởng lão, thay ta thủ hộ Liễu gia thật tốt.”  Liễu Hồ Nguyệt lấy lệnh bài gia chủ Liễu gia xuống, đưa tới trước mặt nhị trưởng lão.

Nhị trưởng lão nghe Liễu Hồ Nguyệt nói xong, bị dọa khiến sắc mặt trắng bệch, vội khom lưng chắp tay, thanh âm khẽ run: “Gia chủ, vạn vạn không thể quyết định vậy. Tuy rằng nghi thức thí nghiệm và nghi thức trưởng thành đều đã xong, nhưng gia nghiệp vẫn chưa ổn định. Người Lam gia cùng Bạch gia như hổ rình mối với Liễu gia, người hiện tại là Phượng vương phi, thân phận cao như vậy, có thể tọa trấn Liễu gia, bảo vệ Liễu gia bình an vô sự. Nếu người cũng rời đi, ta thật sự không dám nghĩ tới Liễu gia sẽ xảy ra chuyện gì.”

Liễu Tường Phong đã rời đi, chẳng lẽ còn để Liễu Hồ Nguyệt rời đi nữa sao?

Tuy rằng thực lực của Liễu Hồ Nguyệt chưa đủ làm cho người ta thèm nhỏ dãi, nhưng tạm thời trong thời gian ngắn, người Lam gia, Bạch gia sẽ không dám động thủ.

Bọn họ cũng sợ chọc giận long uy.

Nhưng một khi Liễu Hồ đã quyết định xong, không ai có thể thay đổi được. Nàng nhấc tay lên, vỗ bả vai nhị trưởng lão nói: “Nhị trưởng lão, ta biết cha ta hiện ở đâu. Nếu ta không đi, tất cả mọi người Liễu gia sẽ hối hận.”

“Cái gì?” Nhị trưởng lão kinh hô: “Người nói, người tìm được tiền nhiệm gia chủ?”

Liễu Hồ Nguyệt gật đầu: “Vì thế ta mới vội vã đi tìm phụ thân ta.”

Chương 190. Cười ngươi đa sầu đa cảm

Edit: Cún Siêu Nhân

Beta: Chiryu Vũ

Giao cho nhị trưởng lão là có chút coi trọng lão. Mấy ngày nay ở chung, nàng cũng phát hiện đại trưởng lão và nhị trưởng lão cũng không có lạnh nhạt như trong tưởng tượng, nhưng tam trưởng lão đại khái quá mức khinh người, có vẻ không quá ổn trọng. Đối với đại trưởng lão và nhị trưởng lão, nàng càng ngày càng coi trọng, mọi việc đều lo cho Liễu gia trước tiên.

Nàng làm gia chủ nhiều ngày, đại trưởng lão cùng nhị trưởng lão đều tận tâm tận lực trợ giúp nàng. Giữ tay nhị trưởng lão, nàng đặt lệnh bài gia chủ vào: “Yên tâm, chúng ta sẽ nhanh chóng quay lại. Về việc ta rời khỏi Liễu gia, ngươi có thể tạm thời không truyền ra ngoài.”

Tâm tình của nhị trưởng lão có vẻ thập phần trầm trọng, vốn định khuyên nàng thêm, nhìn nhìn ánh mắt kiến quyết của Liễu Hồ Nguyệt khiến hắn thu ý tưởng lại trong lòng, gật đầu…

Việc rời khỏi Liễu gia, Liễu Hồ Nguyệt cũng có nói với Liễu lão phu nhân.

Đi lần này, không biết sẽ gặp nguy hiểm gì, nhưng Liễu Hồ Nguyệt tin tưởng chỉ cần thành tâm thành ý, nàng vẫn có thể xông ra khỏi nơi đó. Nói chung, con người gặp chuyện khó khăn thì mới có thể trưởng thành. Nàng tiến vào cấm địa Liễu gia, trở thành người đầu tiên lịch lãm.

Ban đêm, nàng tới phòng Liễu lão phu nhân. Nhìn xuyên qua khe cửa thấy Liễu lão phu nhân đã đi ngủ, liếc mắt một cái, sau đó đi qua cửa phòng.

Một nam tử toàn thân màu lam nhảy từ mái nhà xuống, hắn vẫn như trước, ôm ấp cây cầm (đàn) màu đỏ.

Thoạt nhìn rất xinh đẹp!

Nàng quay người, chỉ thấy hắn đứng sau lưng cười với nàng. Khi nhìn nàng hắn luôn lộ ra khuôn mặt tươi cười mê người như thế.

“Cười cái gì?” Liễu Hồ Nguyệt liếc mắt nhìn hắn, nàng thừa nhận hắn cười đúng là cảnh đẹp ý vui, đứng im không động cũng mê người.

Phượng Dật Hiên đi lên, ôm lấy thắt lưng nàng, nói: “Cười nàng đa sầu đa cảm.”

“Ta khinh, còn lâu ta mới đa sầu đa cảm.” Liễu Hồ Nguyệt ngửa đầu nhìn bầu trời nói: “Chỉ là có điểm kích động, không biết sẽ gặp cái gì bên trong cấm địa Liễu gia.”

“Đi vào chẳng phải sẽ biết sao?” Cánh tay bên hông căng ra, nàng đã bị Phượng Dật Hiên đem theo, bay về phía bầu trời, tốc độ còn siêu việt hơn tốc độ của Liễu Hồ Nguyệt.

Liễu Hồ Nguyệt cúi đầu nhìn, căn bản không nhìn được cảnh sắc phía dưới, chỉ nghe được bên tai truyền đến tiếng “vèo”.

Nhục cầu chạy tới phía sau cổ nàng. Đầu tiên nó cúi đầu cẩn trọng dè dặt nhìn, sau đó ngẩng đầu, hưng phấn cọ mặt Liễu Hồ Nguyệt.

Liễu Hồ Nguyệt quay đầu cười với nhục cầu: “Thoạt nhìn người rất vui vẻ.”

“Ngao ngao --” Nhục cầu kêu một tiếng, biểu đạt bản thân đang rất hưng phấn, hai cái móng vuốt gãi gãi ở trên cổ Liễu Hồ Nguyệt.

Ánh mắt Phượng Dật Hiên nhìn sang bên cạnh, đôt nhiên lạnh lùng. Thật không vui khi con vật nhỏ này cứ bám chặt trên người nương tử của hắn.

Hắng nhanh mắt lẹ tay, nắm chặt thân mình nhục cầu. Mà nhục cầu này lại giống như cá trạch, hắn vừa nắm chặt nó, nó liền lập tức chạy trốn.

Liễu Hồ Nguyệt quay đầu, dùng ánh mắt đầy nghi hoặc nhìn hắn: “Ngươi đang làm gì đấy?”

“Không có gì?” Nam nhân yên lặng nhìn trời, nhưng tay lại đưa vào trong túi áo mình sờ soạng, bởi vì nhục cầu kia đúng là chui vào trong áo hắn, hiện giờ đang lăn qua lăn lại trong đó.

Nam nhân dùng cách gì cũng không bắt được nó, ngược lại còn bị nhục cầu hung hăng cắn một ngụm.

Hắn hút một ngụm khí lạnh, vật nhỏ kia lại rất linh hoạt, đến cùng lúc trước là vận may gì mà lại kiếm được tiểu quỷ này đưa cho nương tử.

Hắn giận dữ, dùng sức phủi tay, nhục cầu mới bay ra khỏi quần áo của hắn.

Ngay sau đó, nhục cầu liền lao vào trong lòng Liễu Hồ Nguyệt, hai móng vuốt gắt gao bám chặt vạt áo Liễu Hồ Nguyệt…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro