Chương 161 - 165
Đã có 166-170, theo dõi để đọc a~
☆Chương 161: (thêm càng nhất) Tâm ngoan thủ lạt
Edit: Chiryu Vũ
Bóng kiếm phía sau lay động theo lá trúc chớp lên, kiếm kia, bất quá chỉ cách Liễu Hồ Nguyệt một tấc, tiếng đàn bỗng dưng vang lên...
"Đông..."
Một kiếm kia bị tiếng đàn cường thế công phá, đánh bật lại, trọng lượng kia làm Tần Duyệt bị hất văng ra xa.
Phượng Dật Hiên tiện đà xoay người, gương mặt anh tuần bức người kia tỏa ra một cỗ sương nồng đậm, lạnh tới mữa khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Liễu Hồ Nguyệt bình tĩnh đứng tại chỗ, lườm liếc Liễu Linh U cùng huyễn thú của nàng, ngân giác ngưu (trâu sừng bạc).
Đây là huyễn thú của nàng a!
"Liễu Hồ Nguyệt, đã đến đây rồi ngươi cũng không cần mạng trở về nữa, ta... Liễu Linh U tối nay sẽ lấy mạng của ngươi." Liễu Linh U nâng tay, chỉ huy ngân giác ngưu của nàng rống: "Đi, sao băng hỏa vũ (mưa sao lửa)."
Ngân giác ngưu lập tức nâng sừng, phát ra sắc lửa đỏ như những hạt mưa yêu diễm, chúng bay tới phía Liễu Hồ Nguyệt, khiến cho quanh thân Liễu Hồ Nguyệt đều tản ra hỏa nguyên tố nồng đậm.
Một cơn sao băng hỏa vũ còn vương lại ở chỗ Liễu Hồ Nguyệt và Phượng Dật Hiên vừa đứng thật lâu.
Sau một hồi, cơn sao băng hỏa vũ kia mới tán đi.
Liễu Hồ Nguyệt và Phượng Dật Hiên đã sớm không còn ở chỗ kia nữa, Liễu Linh U quét mắt nhìn rừng trúc bốn phía bị hỏa nguyên tố thiêu cháy, lại nhìn lại mặt đất...
Liễu Hồ Nguyệt bị nàng thiêu chết đơn giản như vậy?
Nàng nghi hoặc nhìn mặt đất, luôn cảm thấy không thích hợp.
"Liễu Hồ Nguyệt, chết hay không chết, không chết thì mau đi ra nhận lấy cái chết." Liễu Linh U rống giận ở trong rừng.
Tần Duyệt đứng lên, xoa máu khóe miệng. Vừa rồi nam tử kia chỉ phát ra một chút uy áp cũng khiến cho hắn không thở nổi, ngay khi ngân giác ngưu của Liễu Linh U phát ra sao băng hỏa vũ, uy áp cảu nam tử đó nháy mắt tiêu thất, biến mất thập phần quỷ dị.
Hắn đề cao cảnh giác nhìn bốn phía: "Biểu muội, bọn họ hẳn là sợ chết cho nên đã chạy thoát."
"Sợ chết?" Liễu Linh U vung tay lên, ngân giác ngưu phía trước nàng liền giận dữ dậm chân, lá trúc bốn phía rung động, lá trúc từ trên không trung bay xuống tạo thành ma mận chi chít (?). Lá trúc xanh bảo phủ nửa đầu gối Liễu Linh U, nàng ta cùng Tần Duyệt đều là đứng bất động tại chỗ, bởi vì biết thực lực của Liễu Hồ Nguyệt là lục giai, nhưng thực lực nam tử kia cũng là sâu không lường được, cho nên cũng không ai dám hành động thiếu suy nghĩ.
Gió thổi qua, bão cát chung quanh rung động.
Giằng co như vậy càng ngày càng lâu, Liễu Linh U cũng chỉ dám động mắt.
Tần Duyệt ngó trái phải trước sau, ý đồ tìm ra được hơi thở của Liễu Hồ Nguyệt và Phượng Dật Hiên.
Nhưng mà, ngay cả một chút hơi thở của bọn họ hắn cũng không bắt được.
Lúc này, tiếng đàn vang lên, trong không gian núi rừng gian, âm sắc kia như chim nhỏ ở ca xướng, nhưng lại mang theo lực sát thương sắc bén.
Vốn là gió nhu hòa bỗng dưng trở nên cuồng bạo, tán loạn.
Ngay cây trúc xanh lớn vững trãi cũng bị gió quét đổ một mảnh.
Liễu Linh U híp mắt, quanh thân nổi lên khiên lửa nồng đậm, bao vây lấy thân thể của nàng ta. Nhưng mà tiếng đàn thẳng tắp của nam tử xuyên thấu qua khiên lửa của nàng ta, xuyên qua màng tai của nàng ta, làm lỗ tai nàng ta chảy xuống dòng máu đỏ tươi.
Nàng lập tức nâng hai tay bịt kín lỗ tai mình, hai chân cũng chậm rãi ngồi xổm xuống.
Đau, rất đau, tiếng đàn kia chẳng những muốn xuyên qua màng tai của nàng ta, phảng phất như còn muốn xuyên qua thân thể của nàng ta nữa.
Khiên lửa quanh quẩn chung quanh nàng ta đang ở bị tiếng đàn chậm rãi lau đi.
Lúc này, thân ảnh bé nhỏ từ một gian rừng khác đi ra, ánh mắt nàng lạnh lùng dừng ở trên người Tần Duyệt: "Muốn giết ta sao?"
Người muốn mạng của nàng, nàng chưa bao giờ nương tay.
Tần Duyệt lập tức xoay người, cười to với Liễu Hồ Nguyệt: "Tốt, tốt lắm, xem ra ngươi thật sự không phải là phế vật gì, là chúng ta đều đã nhìn nhầm."
PS: Hôm nay có thêm càng, thân nhóm cũng đừng trộm lại, nhanh chút động khởi ngón tay đầu phiếu nhắn lại ~ (Đoạn này không dịch nữa)
Tháng này vẫn như cũ nhé. Post vào các ngày lẻ trong tháng. Tuyển thêm editor. Liên hệ fb Chiryu Vũ hoặc gmail [email protected]
☆Chương 162: (thêm càng nhị) Ngươi đi chết đi
Edit: Chiryu Vũ
Lườm Liễu Linh U một cái, Tần Duyệt cầm lấy kiếm của mình, nhẹ giọng nói: "Nhị biểu muội, ngươi kìm chế mỗi chút, trước khi thu thập phế vật này, phải thu thập nam nhân kia trước."
Đem kiếm cầm trong tay thu lên, bước chân di chuyển, dáng người như ảnh ảo chạy theo hướng Liễu Hồ Nguyệt rời đi.
Khi đến gần thân thể Liễu Hồ Nguyệt, hắn vươn tay, mắt thấy sắp bắt được quần áo của nàng, nhưng tốc độ của Liễu Hồ Nguyệt né tránh trước mắt còn nhanh hơn so với hắn.
Tần Duyệt dừng bước, giật mình thất thần, thật nhanh!
Tốc độ của Liễu Hồ Nguyệt vốn dĩ không thể so sánh với nhưng năng của chiến sĩ hắn mới đúng, nhưng tốc độ của nàng lại làm hắn ngay cả ảnh cũng không giữ được.
Làm sao có thể?
"Như thế nào?" Âm thanh lạnh như băng truyền đến đỉnh đầu hắn.
Tần Duyệt hiểu ra, thân ảnh Liễu Hồ Nguyệt nháy mắt thoáng hiện ở sau lưng hắn, cho nên tiếng truyền tới từ đằng sau, thân mình Tần Duyệt đi phía trước khẽ xoay mình, né tránh một đấm của Liễu Hồ Nguyệt đang đánh đến.
Nhưng khóe miệng Liễu Hồ Nguyệt lại dấy lên ý cười, sau thất bại nháy mắt, nàng bỗng dưng đi tới trước mặt hắn, trong nắm đấm lóe ra hỏa nguyên tố biến dị màu đỏ, một đấm...
Mạnh mẽ đáp xuống bụng Tần Duyệt!
"A..." Đau, loại đau đớn đó là đau đến tê tâm phế liệt.
Tiếp đó, lại một ngọn lửa đỏ hừng hực, dường như muốn thiêu trụi thân thế hắn trong nháy mắt, nhưng tất cả những cái đó chỉ mới là bắt đầu.
Liễu Hồ Nguyệt hừ lạnh một tiếng: "Tần Duyệt, ngươi đối xử với ta, làm những chuyện gì với ta, có tâm cơ gì, ta đều hiểu rõ. Ta hẳn là phải nên cảm tạ lời ngươi nói với ta, hiện tại ta có thể ban thưởng cho ngươi hai cách chết kiểu này. Một cách là ngươi tự mình kết thúc, các còn lại đó là để ta từ từ chậm rãi thu thập ngươi. Cái nào cũng là cái chết nhưng lại có ý nghĩa không giống nhau. Đương nhiên, nếu ngươi chọn cái sau, ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết."
"Ngươi đừng mơ giết được ta." Tần Duyệt hướng nắm đấm tới.
Liễu Hồ Nguyệt nghiêng đầu né tránh. Lúc này, nắm tay nhỏ của nàng còn ở trên bụng của hắn, biến dị hỏa nguyên tố nồng đậm xuyên suốt thân thể của nàng, tiến vào lục phủ ngũ tạng của hắn, làm cho hắn không còn có khí lực đế đánh trả, thống khổ lan tỏa nháy mắt ở trong thân thể hắn. Tần Duyệt không cam lòng cúi đầu nhìn nắm tay nhỏ vừa giáng xuống người hắn.
Nắm tay của nàng phát ra ánh sáng màu đỏ làm Tần Duyệt khiếp sợ trừng lớn mắt, giật mình ngẩng đầu nhìn nàng: "Ngươi... Ngươi ngươi là..."
Một đấm kia lại tiến vào thân thể Tần Duyệt khiến cho hắn ngay cả một câu hoàn chỉnh cũng nói không ra, Tần Duyệt liền thống khổ kêu rống: "A..."
"Yên tâm, ta sẽ không để cho ngươi chết nhanh như vậy đâu." Nắm tay Liễu Hồ Nguyệt rút ra khỏi thân thể Tần Duyệt, tiện thể nắm lấy cổ của hắn, lạnh lùng chất vấn: "Có phải ngươi đem phụ thân ta đưa vào Cấm địa Liễu gia hay không?"
Đau đớn có phần giảm bớt, Tần Duyệt lại bắt đầu đắc ý cười: "Ha ha ha..."
Liễu Hồ Nguyệt bình tĩnh phóng ra hỏa nguyên tố nhàn nhạt, tiếng da người cháy xèo xèo vang vọng trong đêm tối làm cho Tần Duyệt ngay cả khí lực để cười cũng không có, cổ của hắn đảo mắt trở nên cháy đen, trong không khí còn phiêu đãng mùi vị thịt người cháy.
"Nói." Liễu Hồ Nguyệt không có nhẫn nại.
Bởi vì hỏa nguyên tố thiêu đốt, khiến cho thanh âm Tần Duyệt trở nên khàn khàn nghiêm trọng: "Đúng vậy, như thế thì sao? Ta nói cho hắn, Bạch Linh không hề rời khỏi Liễu gia mà ở ngay trong cấm địa Liễu gia, ngươi biết không, vậy mà hắn cũng tin, ha ha ha."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Liễu Hồ Nguyệt thời trở nên lược có chút vặn vẹo.
Nơi mà Liễu gia xưng là cấm địa, tất nhiên là hung hiểm.
"Ngươi đi chết đi!"
☆Chương 163: Huyễn thú thủ hộ cấm địa (thêm càng tam)
Edit: Chiryu Vũ
"Ngươi đi chết đi!" Bàn tay đang nắm cổ hắn bỗng phát ra một vòng lửa đỏ, Tần Duyệt chỉ cảm thấy hô hấp căng thẳng, yết hầu như bị cái gì đó ngăn chặn, khó khăn hồi lâu cũng không thể hít thở không khí, cuối cùng ngã trên mặt đất.
"Biểu ca." Liễu Linh U dường như quên đau, nhìn Tần Duyệt ngã trước mặt mình, sau đó, ngực nàng ta cũng cảm thấy một trận đau, lỗ tai không nghe được thanh âm bốn phía, cảnh tượng trước mắt cũng trở nên mơ hồ, ý thức chỉ dừng lại ở trên người Tần Duyệt đang nằm không nhúc nhích trên mặt đất...
Tiếng đàn mượn đó chuyển thành ôn nhu, không có lực sát thương gì.
Liễu Hồ Nguyệt đi qua người Liễu Linh U đang hôn mê phía trước, ngồi xổm xuống, ánh mắt lạnh như băng dừng ở trên người ta: "Có biện pháp làm cho nàng ta không mở miệng nói chuyện được không?"
Tiếng đàn ngừng lại bởi vì lời nói của Liễu Hồ Nguyệt, nam nhân bay xuống từ trên cây trúc xanh, trong lòng vẫn ôm hồng cầm như cũ, trên mặt lộ ra nụ cười vô hại: "Chỉ cần ngươi muốn, ta sẽ có bản lĩnh."
Hắn đi đến phía trước Liễu Linh U, hướng lòng bàn tay xuống Liễu Linh U, chỉ thấy trong lòng bàn tay hắn xuất hiện một viên đan dược, cường ngạnh bắt Liễu Linh U ăn vào.
Liễu Hồ Nguyệt lại liếc vài lần, liền xoay người rời đi...
Phượng Dật Hiên nhanh chân đuổi theo, thân mình tựa vào người nàng: "Ngươi không tính cảm tạ vi phu một chút sao?"
"Cấm địa Liễu gia ở nơi nào?" Liễu Hồ Nguyệt không nhìn Phượng Dật Hiên giả bộ, trên mặt lộ vẻ nghiêm túc.
Phượng Dật Hiên cũng hợp tình chính đáng nói cho nàng: "Cấm địa Liễu gia một năm chỉ mở ra một lần vào mùng một tháng một, đó là nơi để chiến sĩ ngoài cửu giai, hoặc là cao cấp ma pháp sư hoặc triệu hồi sư gần đạt bát cấp tiến vào lịch lãm, qua mùng một tháng một nếu như có người xâm nhập cấm địa Liễu gia, nghe nói..."
Nói đến nơi này, Phượng Dật Hiên đột nhiên quay đầu nhìn nàng.
Tim Liễu Hồ Nguyệt bị hành động của hắn làm cho nhảy dựng lên, không nhịn được mở miệng hỏi: "Nghe nói cái gì?"
"Nghe nói tổ tiên Liễu gia lưu lại ở đó một ma thú thủ hộ vô cùng cường đại, thời gian dài trôi qua mà nó biến thành một ma thú hung hiểm, trải qua ba trăm ngàn năm, ngươi có thể tưởng tượng được ma thú thủ hộ cường đó cường đại đến thế nào sao? Thời gian dài bị nhốt ở trong bóng tối, cho dù là một vật nhỏ ôn nhu cũng sẽ bị thời gian ma diệt đi." Phượng Dật Hiên bình tĩnh nói.
Nhưng đáy lòng hắn cũng kích động , ma thú thủ hộ tổ tiên Liễu gia lưu lại kia nghe nói chính là bị tổ tiên Liễu gia nhốt vào bên trong. Bởi vì không người nào có thể lại hàng phục ma thú hệ không gian này cho nên tổ tiên Liễu gia mới khiến trở thành ma thú thủ hộ Cấm địa Liễu gia thủ, trải qua ba trăm ngàn năm, ma thú thủ hộ bên trong kia sợ là đã không còn đơn giản như tưởng tượng nữa rồi.
Liễu Hồ Nguyệt hút một ngụm khí lạnh. Đúng vậy, phụ thân nhất định sẽ cường thịnh trở lại, nhưng dù sao đó cũng chỉ là một con người sống vài thập niên, mà ma thú thủ hộ kia là nếu thì đã sống cả năm rồi...
Hơn nữa, nghe nói ma thú thủ hộ giống với tổ tiên Liễu gia, cũng có được không gian hệ.
Ngẫm lại, ma thú thủ hộ không gian hệ ở ngay trong cấm địa Liễu gia, trái tim Liễu Hồ Nguyệt không thể bình tĩnh trở lại được.
Cánh tay Phượng Dật Hiên đặt ở trên cổ Liễu Hồ Nguyệt, cúi đầu, đánh thức nàng: "Ngươi đừng suy nghĩ đến nó, thực lực cách xa quá mức, muốn khế ước lão quái vật trong đó, chuẩn bị cái chết thật tốt đi."
Lời nói của Phượng Dật Hiên không thể nghi ngờ làm cho nàng từ trong ảo tưởng thanh tỉnh lại.
Hai má nàng hơi hơi đỏ lên, trừng mắt nhìn hắn một cái nói: "Ta chỉ là muốn nghĩ một chút."
☆Chương 164: (thêm càng tứ) Tồn tại thần siêu việt
Edit: Chiryu Vũ
Nhục cầu rời đi đã lâu rốt cục cũng trở về vai nàng, nhưng nó lại vô cùng bất mãn đối với Phượng Dật Hiên. Nó đứng ở trên vai Liễu Hồ Nguyệt, "Kỉ kỉ oa oa" mắng to.
Phượng Dật Hiên nhún vai, thổi bay tóc mái hờ hững trên trán, nâng tay bắn nhục cầu một chút.
Thân hình tròn vo của nhục cầu khẽ run rẩy, ngã khỏi vai Liễu Hồ Nguyệt, lăn lộn vài vòng, sau đó lại linh hoạt nhảy dựng lên, chỉ vào Phượng Dật Hiên tiếp tục mắng to.
Liễu Hồ Nguyệt không hiểu, vừa rồi lúc đi không phải nó rất cao hứng sao, vì sao nhục cầu vừa trở lại đã bất mãn với Phượng Dật Hiên như vậy?
"@¥@¥#*;amp;amp;;amp;amp;!" Nhục cầu miệng không ngừng nói nhưng Liễu Hồ Nguyệt nàng lại không hiểu thú ngữ.
Rơi vào đường cùng, Liễu Hồ Nguyệt nhìn về phía Phượng Dật Hiên: "Sao lại thế này, ngươi cho nó ăn cái gì?"
"Cái kia..."
"@¥@#¥#*%!"
"Chính là tảng đá gần bằng tinh quặng cực phẩm....."
"@¥#%¥#;amp;amp;!"
Liễu Hồ Nguyệt vô trán, khó trách nhục cầu kháng nghị như vậy, tân tân khổ khổ (khổ sỏ khó khăn) đuổi theo đồ ăn, thế mà lại là tinh quặng cực phẩm không tinh thuần.
Về tới Liễu gia, Liễu Hồ Nguyệt thể hiện tư thái vô cùng bình thường, trở về phòng mình nghiên cứu dây chuyền ma thú Phượng Dật Hiên đưa cho nàng kia.
Nàng suy nghĩ tìm thời điểm đi Cổ Lạc sâm lâm đem liệt hỏa báo gọi ra.
Mà nhục cầu giận dữ một buổi tối với nàng, nó đứng trên gối đầu của nàng, xoay mông trước mặt nàng. Liễu Hồ Nguyệt gọi nó một tiếng, nó liền xoay mông một chút, không thèm để ý tới nàng.
Liễu Hồ Nguyệt xụ mặt, giáo huấn nó: "Ai bảo ngươi tham ăn, ai bảo ngươi chạy đi, ta cho ngươi đi sao?"
"@¥;amp;amp;¥%*!" Nhục cầu vẽ vòng vòng trước mặt nó, miệng lầm bầm lầu bầu nói thầm, nhưng nghe qua lại giống như chửi Liễu Hồ Nguyệt.
Liễu Hồ Nguyệt khóc không ra nước mắt, cũng không phải nàng cho nó ăn , tại sao nó lại giận dỗi với nàng chứ?
Vật nhỏ này giận, thật không tầm thường.
Nàng nhấc nhục cầu lên, nhục cầu liền hung hăng đánh mặt sang hướng khác.
"Uy!"
"..."
"Tốt lắm, vậy đừng để ý ta, luôn luôn đừng để ý, ta đỡ phải nuôi ngươi nữa." Liễu Hồ Nguyệt nói xong liền đem nhục cầu quăng đến góc giường, chính mình nằm ở trên giường.
Tử Diễm đi từ trong Long tháp ra, cảm nhận được Liễu Hồ Nguyệt đang đè nén tâm tình, Tử Diễm lo lắng hỏi: "Đồ nhi, thời điểm vi sư bế quan tu luyện, ngươi gặp phải khó khăn gì sao?"
Liễu Hồ Nguyệt nhẹ nhàng gật đầu, mở hai tay ra nói: "Tình huống của phụ thân ta chỉ sợ không tốt lắm."
Tử Diễm: "Có tin tức của phụ thân ngươi?"
"Cái đại công từ Tần gia kia lừa phụ thân ta vào cấm địa Liễu gia." Liễu Hồ Nguyệt đang ngồi lập tức đứng lên, lại nói: "Sau khi nghi thứ thí nghiệm xong xuôi, ta rất muốn tiến vào tìm ông ấy."
Tử Diễm ngăn cản: "Không thể, vạn vạn không thể, thủ hộ thú bên trong cấm địa Liễu gia kia chỉ sợ đã sớm trở thành thần. Nếu như phụ thân của ngươi thật sự đi vào đó, lành ít dữ nhiều, cho dù ngươi đi cũng vô dụng."
"Chẳng lẽ cứ ngồi im mặc kệ mọi chuyện như vậy sao?" Liễu Hồ Nguyệt nhíu mày, nhớ tới sự sủng ái của Liễu Tường Phong dành cho nàng, ngẫm lại sự quan tâm của Liễu Tường Phong dành cho nàng, trong lòng của Liễu Hồ Nguyệt liền thổn thức.
Thế gian này còn có thể tìm được phụ thân tốt giống như ông ấy sao?
Có lẽ có...
Nhưng sẽ không phải là phụ thân của Liễu Hồ Nguyệt nàng.
" Cái đại công tử Tần gia kia nói cho của ngươi, ngươi thật sự có thể xác định lời hắn nói là thật sao? Giả như hắn muốn lợi dụng tin tức như vậy để ngươi vào đó, vậy chẳng phải ngươi đã bị hắn lừa sao?" Tử Diễm rất hiểu lo lắng của nàng.
Hắn sợ Liễu Hồ Nguyệt hiểu lầm ý tứ của hắn.
Chiryu: Tuần này lịch kiểm tra dày đặc, hôm nay hai chương bù cho hôm mùng chín. Đến chủ nhật hai chương nhé. Ta còn kiểm tra rất nhiều....
☆Chương 165: (thêm càng ngũ) Khó có thể lựa chọn
Edit: Chiryu Vũ
Hắn sợ Liễu Hồ Nguyệt hiểu lầm ý tứ của hắn, cho rằng hắn lo lắng thay chính hắn mà không suy nghĩ thay người kia.
Hắn thừa nhận hắn là có tư tâm, nhưng cũng đang nhắc nhở Liễu Hồ Nguyệt, địa phương kia thực sự không phải là nơi mà cây non như nàng có thể đi vào.
Liễu Hồ Nguyệt gật đầu: "Sư phụ, vấn đề ngươi nói ta cũng đã nghĩ đến, nhưng mà, Tần đại công tử đã chết."
"Cái gì?" Tử Diễm giật mình, sau đó liền hỏi: "Ngươi làm?"
Liễu Hồ Nguyệt không phủ nhận, nhưng cũng không gật đầu: "Người kia còn sống là tai họa, cũng là tai họa Liễu gia, ta không trừ không được."
Tử Diễm thở nhẹ ra một hơi: "Ngươi có nghĩ tới hậu quả như vậy sao? Lúc ngươi trừ bỏ cái đại công tử Tần gia kia, có phải còn có người khác ở bên cạnh?"
"Có." Liễu Hồ Nguyệt nói: "Liễu Linh U ở bên cạnh xem."
Tử Diễm hút một ngụm khí lạnh: "Thiên phú của ngươi tuy tốt, nhưng tư chất vị đại công tử Tần gia kia cũng không phải hạng phàm. Hơn nữa, Tần gia cũng có cớ gây sự với ngươi, ngươi giết trụ cột Tần gia bọn họ, bọn họ còn không bắt ngươi đến đền mạng mới lạ."
"Sư phụ, trước khi ta giết chết Tần Duyệt, mọi chuyện sau đó đều đã nghĩ tới. Tóm lại, ta không đi qua nơi nào gọi là Tử Trúc sơn, cũng chưa thấy qua Tần Duyệt. Về phần là ai giết chết , ta cũng không biết, Liễu Linh U là người câm điếc, nếu nàng ta muốn vạch trần ta, trước hết phải học mở miệng nói chuyện trước." Liễu Hồ Nguyệt nằm xuống giường, nhục cầu thấy nàng không để ý đến nó, liền ngoan ngoãn nhảy vào trong lòng nàng, cọ cọ vài, liền làm nũng trên vai nàng.
Tử Diễm bất đắc dĩ lắc đầu, làm sao hắn có thể tưởng tượng được hắn thu một đồ đệ chẳng những thiên phú kinh người, ngay cả tâm địa cũng "Ác độc" như thế, xem ra lo lắng của hắn là dư thừa rồi.
Thân là người đứng đầu Liễu gia, ngày tuyển chọn giết chết một thiên tài trong tộc, điều này làm thanh danh nào xấu đi nhưng nàng chẳng để ý. Nàng còn có thể bỏ vị trí đại sư chủ trì nghi thức thí nghiệm kìa.
Bỏi vì Liễu gia lấy "Nhân" phục chúng, nhân tài Liên Vân Thành cũng sẽ duy trì Liễu gia như vậy.
Liễu Hồ Nguyệt sẽ không để một Tần Duyệt phá hỏng danh phong Liễu gia nàng.
Nàng động người, cuốn lấy chăn, nói: "Ta phải đi một chuyến đến cấm địa Liễu gia."
"Đồ nhi..."
"Yên tâm, ta sẽ tùy cơ ứng biến."
"Vậy nghi thức thí nghiệm đâu?" Tử Diễm hỏi: "Nếu ngươi rời đi, quyền lợi chưởng quản Thí Nghiệm thần điện kia sẽ giao cho gia tộc khác quản lý. Mạch máu Liễu gia, kinh tế sẽ bởi vậy mà giảm mạnh, ngươi phải biết rằng ý nghĩa của vị trí đại sư chủ trì có bao nhiêu trọng yếu, bằng không, các gia tộc khác cũng không khát vọng leo lên vị trí này như vậy."
"Ta chưa nói lập tức đi." Liễu Hồ Nguyệt nhắm lại hai mắt, trong lòng nàng kỳ thực rất rối rắm, một mặt là Liễu gia một mặt là Liễu Tường Phong.
Nếu như nàng buông bỏ Liễu gia, Liễu gia đem sẽ gặp phải một vấn đề kinh tế rất lớn, Thí Nghiệm nghi thức ngày ấy, sinh ý (chỉ việc làm ăn) khách điếm Liễu gia sẽ cực tốt, nếu tặng cho người gia tộc khác quản lý Thí Nghiệm thần điện, như vậy nghi thức thí nghiệm ngày ấy, gia tộc khác sẽ tiếp đãi khách nhân, khẳng định sẽ không đi đến khách điếm Liễu gia.
Ai ngốc dâng hơn nửa khối bánh ngọt này đến nhà người khác?
Cho nên, nàng buông tay không được, Liễu gia còn có hơn một ngàn người muốn ăn cơm!
Nếu cứ đuổi theo một người Liễu Tường Phong như vậy, trong lòng nàng lại không nỡ, tóm lại...
Lúc này đây xem như lão thiên gia cho nàng ra một nan đề rất lớn.
Bên ngoài gió nhẹ diễn thổi trên cửa sổ, một thân ảnh cao lớn xuất hiện ở một bên cửa sổ giấy, Liễu Hồ Nguyệt bỗng nhiên mở hai mắt, nhìn phía cửa sổ...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro