Chương 2
Bởi vì khuôn mặt này của Sương Sương , Đỗ nương hạ quyết tâm đem Sương Sương bán ra cái giá tốt nhất, mỗi ngày chưởng sự quản giáo nàng, đánh đàn học hát, ngâm thơ câu đối, chỉ là ngững gì nàng học cùng với học ở trong cung không giống nhau. Ở chỗ này nàng phải xướng khúc có từ ngữ dâm đãng, mục đích là vì khơi mài hứng thú của khách nhân , biểu tình ,âm điệu , động tác đều là chính xác đến không thể chính xác hơn , thậm chí vẽ tranh , căn bản không phải vẽ tranh bình thường , mà là Sương Sương lấy thân thể mình làm bút , chân ngọc dính lên thuốc màu , vẽ trên giấy Tuyên Thành thật lớn , mà thuốc màu dính trên chân ngọc kia đều dùng hoa làm ra, không chỉ có thể ăn, bên trong còn thả Thôi Tình dược.
Không chỉ có thế, mỗi ngày Sương Sương phải tắm trong thùng nước thuốc , bắt buộc phải ngâm trong một canh giờ , mới có thể cho phép đứng lên , nàng đã liên tục ngâm ba tháng, theo chưởng sự nói bồn dược liệu này là ngàn vàng khó mua được , chưa bao giờ có hoa nương nào có thể liên tục ngâm ba tháng , nhiều lắm chỉ được ngâm bảy ngày.
Mà Sương Sương chỉ cảm thấy nước thuốc kia kì quái , thập phần khó ngửi, quan trọng là nàng phát hiện chính mình càng ngày càng mảnh mai vô lực, đặc biệt sau khi ngâm nước thuốc vốn thể chất nàng đang bình thường chậm rãi biến thành thiếu nữ mảnh mai, múa xong một khúc , nàng mệt đến nói không ra lời, mà chưởng sự lại thập phần hài lòng, còn nói Sương Sương là hoa nương trân phẩm tốt nhất nàng từng gặp qua.
Mảnh mai, mị hoặc đặc biệt là da thịt trên người , không chỉ có trắng đến loá mắt mà còn mịn màng hơn da trẻ con.
Thược Kim Quật có đợt kiểm tra ,đó là chưởng sự cho nhỏ một giọt nước vào gáy ngọc của hoa nương , sau đó quan sát xem nước kia có chảy xuống đất không, mà giọt nước của Sương Sương có thể rơi xuống đất .
Sương Sương cực kỳ chán ghét tất cả, nàng là công chúa một nước, dưới một người trên vạn người, bây giờ đến thanh lâu sở quán phải nghe theo dạy bảo của chưởng sự , nàng cũng hết cách,căn bản hiện tại nàng trốn không thoát, nếu tự tiện trốn , Đỗ nương , người này nhìn qua dễ nói chuyện , nhưng tâm cực kỳ tàn nhẫn, nàng đã từng tận mắt nhìn thấy Đỗ nương giết một hoa nương , đơn giản là hoa nương đó đắc tội với khách nhân ở trên giường , hình như là đánh vỡ đầu khách.
Sương Sương nghĩ , nếu nàng có thể rời khỏi nơi này, phục quốc thành công, nhất định phải giết sạch những kẻ đã làm nhục nàng.
Nhưng mà bây giờ, nàng không biết có thể rời khỏi nơi này hay không.
Thiền Y là người duy nhất ở Thược Kim Quật có thể nói chuyện với Sương Sương , bởi vì Thiền Y xuất thân quan gia , bởi vì bậc cha chú phạm tội , nàng mới vào Thược Kim Quật.
Thiền Y luôn khuyên bảo nàng, nói nàng phải nắm chắc đêm đầu tiên của mình , Sương Sương nghe được những lời này, tâm liền sinh ra chán ghét. Thiền Y thở dài nói :" Hiện tại muội còn nhỏ, có nhiều chuyện không hiểu, năm đó tỷ cũng giống muội bây giờ , đều không cam lòng, đến nơi này , rất nhiều lần tự sát , chỉ là chết không được còn bị người nhục nhã, cuối cùng nguyện ý tiếp khách, vị khách đầu tiên của ta là người rất tốt."
Thiền Y nói tới đây, thần sắc hơi lộ ra chút hoài niệm, mặt nàng nhiễm ánh hoàng hôn, nàng đau thương giống bông hoa cuối thu.
"Ta khi đó , tính tình quật cường, không muốn tiếp hắn, liền đuổi hắn đi."
Nàng nói xong, quay đầu nhìn Sương Sương :" Muội đừng phạm phải hồ đồ giống ta,làm gì có nam nhân nào không để ý nữ nhân của mình bị nam nhân khác chạm qua , huống hồ chúng ta là hoa nương, một chút môi đỏ vạn người nếm, có thể làm tiểu thiếp người ta là tốt nhất."
Thiền Y thấy Sưong Sương cúi đầu, giống như không muốn nghe những lời này , cũng chỉ có thể thở dài, thôi , mỗi người có mệnh của riêng mình.
Ngoại trừ Thiền Y , Sương Sương không kết giao với hoa nương nào khác , mà thậm chí nàng còn bài xích , còn lại mười một vị hoa khôi , có không ít người không thích Sương Sương , đặc biệt Tuyết Tàm là rõ ràng nhất .
Trong mười hai vị hoa khôi , Tuyết Tàm là xinh đẹp nhất ,mới mười bảy tuổi . Rất nhiều khách văn nhân , phú thương , cường hào, nghe danh mà đến,chỉ vì muốn thấy mình nàng . Tuyết Tàm nổi tiếng nhất, tính tình cũng xấu nhất , đương nhiên so với Sương Sương năm đó còn kém xa .
Thời điểm Sương Sương vẫn là công chúa, năm ấy nàng mười tuổi , liền đem đích nữ thừa tướng đánh cho tàn phế, nguyên nhân rất đơn giản , chỉ bởi vì thời điểm đích nữ thừa tướng gia đang làm thư đồng ,mặc kiện quần áo kiểu dáng màu sắc giống của công chúa.
Nàng là công chúa được chiều hư độc ác
Ở trong cung , ai cũng không dám chống đối nàng .
Lời nói của nàng không khác nào thánh chỉ, lúc nàng năm tuổi , dám cưỡi ngựa chiến của Bình Lăng Vương , sau khi lớn lên , còn làm hai đứa con song sinh của Bình Lăng Vương đánh nhau đầu rơi máu chảy vì nàng.
Tính xấu của Tuyết Tàm so với Sương Sương trước đây chẳng đáng nhắc đến , nhưng nàng thực sự sẽ gây phiền toái cho Sương Sương , giống như thấy Sương Sương , liền cố ý nói mấy lời châm chọc , thậm chí lúc tiếp khách, gọi Sương Sương vào phòng . Khi đó Sương Sương vốn dĩ không biết trong phòng nàng có khách nhân , chờ đến lúc tiến vào liền ngây ngẩn cả người , bởi vì cả ngừoi Tuyết Tàm không một mảnh vải che thân ngồi ở trên người khách còn hướng nàng , nói nàng mang rượu đến .
Nhưng việc này sau đó bị Đỗ nương biết , Đỗ nương hung hăng phạt Tuyết Tàm một trận , chính là Sương Sương cảm thấy thật sự ghê tởm , nàng là công chúa cao quý , trước mười tám tuổi , nào đã xem qua một màn vừa rồi , phụ hoàng đã từng nói nàng có thể không cần gả, chưa bao giờ có mama tới chỉ bảo nàng chuyện nam nữ , mà trọng sinh vào thân thể này nàng phải tiếp thu huấn luyện, nhiều nhất là xem xuân cung đồ chưa từng xem cận cảnh người thực bao giờ.
Trong đầu nàng chỉ hiện lên thân thể trắng ngần của Tuyết Tàm cùng thân hình khách nhân béo nục nịch dầu mỡ, nàng liền cảm thấy một trận buồn nôn , trực tiếp bị bệnh vài ngày.
Vài ngày sau , Sương Sương hết bệnh , càng không muốn ở lại chỗ này .
Nàng nhất định phải rời khỏi Thược Kim Quật , nàng quả thực không dám tưởng những nam tử xấu xí như đầu heo đó đem nàng đè ở dưới người , nàng nhất định sẽ chết . Tuy rằng nàng là công chúa nhưng sống trong nhung lụa, khả năng sinh tồn cực kỳ thấp , cũng không giỏi suy đoán tâm tư của kẻ khác , bởi vì nàng luôn bị người ta đoán được tâm tư trước, nếu không phải ở chỗ này còn có Thiền Y nguyện ý nói chuyện với nàng , nguỵên ý giúp nàng , nàng bây giờ nhất định sẽ rất thảm .
Thời gian thoáng cái đã qua một tháng , thời gian Sương Sương sắp sinh nhật mười sáu tuổi còn không đến một tháng . Đỗ nương đã bắt đầu phát ra tin tức , nàng bắt Sương Sương ra khỏi phòng phải mang theo khăn che mặt , không thể để khách lạ nhìn thấy . Cường độ luyện tập của Sương Sương càng ngày càng nặng , chưởng sự đối với Sương Sương có chút bất mãn , nàng cảm thấy ánh mắt Sương Sương quá mức kiêu ngạo , đặc biệt là lúc cười với người khác , giống như đang nhìn một con kiến vậy .
" Sương Sương, ánh mắt ngươi không thể như vậy , ngươi là hoa nương , chúng ta thân là hoa nương , có thể ôn nhu, có thể yểu điệu , có thể quyến rũ, cũng có thể đối với khách nhân làm nũng , cũng coi như tình thú , nhưng ngưoi không thể cao ngạo, khách nhân là ông trời của chúng ta. "
Trời mới biết Sương Sương có bao nhiêu chán ghét những lời này, nhưng nàng không thể không cố gắng khiến cho ánh mắt mình ôn nhu đi một ít , nhưng giống như không hiệu quả, . Chưởng sự không nề hà, dặn dò Sương Sương , làm nàng tận lực rũ mắt.
" May mắn ngươi thật mỹ mạo đặc biệt là khuôn mặt này." Chưởng sự nói :" Ngươi hãy chờ đêm đó ngươi bán được giá cao đi".
Bởi vì Sương Sương lập tức phải chính thức tiếp khách , cho nên Đỗ nương bắt đầu để Sương Sương làm thanh quan , chậm rãi tiếp xúc một ít khách nhân ,đương nhiên không phải là những khách nhân khó hầu hạ, Sương Sương gặp khách nhân đầu tiên là vị thiếu gia nhà có tiền , hai người bọn họ cách rèm mành nói chuyện phiếm , trong lúc Sương Sương nói chuyện cái khác đều không cần làm , vị thiếu gia kia tựa hồ đối với Sương Sương rất vừa lòng, trước khi đi tỏ vẻ ,ngày sinh nhật ấy của Sương Sương nhất định sẽ đến.
Đỗ nương thấy Sương Sương lần đầu tiên tiếp khách rất thuận lợi , liền bắt Sương Sương đi đánh đàn , nàng đánh đàn ở đằng sau mành , mà phía trước rèm mành là nhóm hoa nương cùng khách nhân trêu đùa.
Mà một ngày này , Sương Sương còn chưa ngồi xuống , liền nghe thấy phía trước mành, vài vị hoa nương đang nghị luận , đặc biệt là tiếng của Tuyết Tàm là lớn nhất .
" Hắn hôm nay thật sự sẽ đến ?"
" Sẽ đến, Vương công tử đêm qua nói, hắn trở lại thành Kim Lăng, cho nên bọn họ ở chỗ này đợi hắn đón gió tẩy trần .
Tuyết Tàm tựa hồ cực kỳ hưng phấn, còn kéo người bên cạnh nói:" Ngươi xem trên mặt ta trang điểm được không? Có cần phải dặm thêm?"
Sương Sương không biết trong miệng các nàng nói đến là ai, quay đầu nhìn xuống nha hoàn bên cạnh.
Nàng là nha hoàn có tên là Thuỷ Hương, hầu hạ cuộc sống hằng ngày của nàng, Thuỷ Hương mới mười hai tuổi, thắt hai bím tóc , thoạt nhìn có chút ngốc nghếch.
" Thuỷ Hương , ngươi biết bọn họ đang nói đến ai không."
Thuỷ Hương suy nghĩ , a một tiếng" Các tỷ tỷ nói đến có thể là Ổ nhị thiếu gia của Ổ gia."
Kim Lăng Ổ gia.
Sương Sương vừa nghe đến bốn chữ này, sắc mặt liền trắng nhợt, vội vàng xoay đầu, cũng không hề dò hỏi.
Kim Lăng Ổ gia, Kim Lăng còn có mấy Ổ gia, không phải là đại gia nghiệp, phú khả địch quốc Ổ gia.
Năm đó nàng mười ba tuổi, phụ hoàng nàng sắc phong cho đương gia Ổ gia Ổ Minh Hoành thành Kim Lăng làm Vương gia khác họ, ít nhiều muốn mượn sức . Ổ Minh Hoành tiếp nhận sắc phong , hơn nữa còn mang theo con trai thứ hai Ổ Tương Đình nhập kinh.
Thời điểm Sương Sương lần đầu iên nhìn thấy Ổ Tương Đình, cảm thấy đối phương lớn lên quá giống nữ nhân căn bản có thể dùng âm nhu để hình dung, mắt trái hắn còn có một nốt ruồi son. Sương Sương lúc ấy rất không khách khí mà hỏi đối phương " Ngươi kỳ thật là nữ tử đi" ?
*** Đại khái là nam chính giống anh này đi cho mọi ng dễ tưởng tượng.
Ổ Tương Đình không nói lời nào, lại ngơ ngác nhìn thẳng nàng, Sương Sương nhíu mày tức giận . " Ngươi nhìn cái gì mà nhìn, cẩn thận bổn cung khoét đôi mắt của ngươi".
Nếu thật là Ổ Tương Đình, hắn có thể nhận ra mình hay không?
Rốt cuộc khuôn mặt hiện tại này của nàng cùng trước đây giống nhau như đúc.
Cái nha đầu Thuỷ Hương này không biết điều, còn ở bên cạnh Sương Sương nói, "Nếu là Ổ nhị thiếu gia thì thật tốt quá, hắn mỗi lần rất hào phóng, nhưng mà Tuyết Tàm tỷ tỷ thícg Ổ nhị thiếu gia, chưa bao giờ cho phép hoa nương khác tới gần Ổ nhị thiếu gia."
Sương Sương tim đập có chút nhanh hơn, nàng gọi Thuỷ Hương , "Ta hôm nay có chút mệt, ngươi đi hỏi Đỗ nương, nàng có thể đồng ý cho ta nghỉ ngơi một ngày không?"
Nàng không muốn gạp Ổ Tương Đình.
Rốt cuộc năm đó nàng làm nhục đối phương như vậy, đối phương nhất định hận nàng tận xương tuỷ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro