Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 14

Sương Sương có phần không vui mà đặt chân trái lên mũi thuyền. Chưởng sự cho nàng đeo một sợi lắc chân, ở mắt cá chân trái, lắc chân chính là năm đoá hoa thược dược đan vào nhau. Sương Sương cảm thấy kì quái, vì sao nhất định phải cho nàng đeo trên chân thứ đồ này?, chẳng lẽ để chứng minh nàng là người Thược Kim Quật sao?.

Nàng trộm nghĩ đem lắc chân tháo xuống, nhưng lại không thành công,liền đành phải mang theo một thời gian,đeo cái này nàng có cảm giác bản thân giống như nô lệ.

Sương Sương đi một mình lên thuyền, Liên Đại cũng không đi theo cùng nàng. Ngày ấy lên thuyền, nàng hơi ngây người một chút, vì đây là lần đầu tiên nhìn nhiều nam nhân xa lạ đến vậy, Đỗ nương cố ý làm mũ có rèm cho nàng đội, toàn thân trên dưới che đến kín mít,đương nhiên vẫn là màu đen. Ổ Tương Đình nhận lấy Sương Sương từ trong tay Đỗ nương.

Đỗ nương cười nói với Tương Đình :" Ổ thiếu gia, một tháng sau này làm phiền ngài chăm sóc nhiều đến Sương Sương, tuổi nàng ấy còn nhỏ, đôi khi không hiểu chuyện , ngài hãy thông cảm nhiều hơn."

Ổ Tương Đình hơi hơi gật đầu, thuyền ra khơi đúng lúc mặt trời đang toả rực rỡ,làn da trắng nõn của hắn dưới ánh mặt trời dường như dưới ánh mặt trời có thể phát quang''Phiền phức''

Tay nàng bị hắn nắm lấy, điều này khiến nàng không được tự nhiên, nàng liền xoay mặt qua một bên, vừa chuyển động, thì đối diện với đôi mắt của một người.

Đó là thiếu niên khoảng hơn mười tuổi,môi hồng trắng, nếu lớn thêm vài tuổi nữa, chắc chắn sẽ trở thành một mĩ nam tử,mà lúc này mỹ nam tử tương lai đang tò mò nhìn chằm chằm nàng, hắn thấy Sương Sương nhìn sang, đầu tiên là sửng sốt, sau đó liền mỉm cười với nàng.

Lại là một kẻ ngốc.

Sương Sương khẽ nhắm mắt.

Khi nàng vừa mở mắt, thì phát hiện tay mình bị cầm thật chặt, nàng không khỏi nhìn về phía người bên cạnh, Ổ Tương Đình cũng nhìn nàng, cặp mắt hoa đào kia hơi yêu mị, dường như hiển thị ,chủ nhân của nó giờ phút này đang không vui.

Nàng không nhịn được rút tay ra, hiển nhiên là vô dụng, mà điều làm nàng càng bực bội đó là ,hắn thế mà không cho nàng ở riêng một phòng.

Hắn đứng đằng sau nàng :" Ở cùng phòng với ta''.

Nàng xoay người nhìn hắn,'' Nhưng mà ta không có thói quen ngủ cùng phòng với người khác."

Hắn nhìn nàng bằng ánh mắt lãnh đạm :" Rồi sẽ quen".

Cho nên nàng cứ như vậy, ở với hắn một phòng, bởi vì không có cách nào ở riêng phòng, Sương Sương rất tức giận, cố ý đem hai rương hành lý của mình mở ra, nàng chuẩn bị đối phó với hắn,đem y phục của nàng nhét toàn bộ vào tủ quần áo của hắn, nếu không bỏ vào được, nàng sẽ nhân cơ hội bỏ trốn, nhưng nàng không nghĩ đến, ba cái tủ trong phòng, thì trong đó hai cái, tất cả đều là y phục nữ nhân, hơn nữa nhìn qua tất cả toàn là mới.

Nàng lấy ra một bộ , so với bộ đang mặc trên người đẹp hơn. nàng còn nhìn đến tủ quần áo bên cạnh còn có một cái rương lớn, không khoá lại, liền đem nó mở ra, thì phát hiện, bên trong tất cả đều là giày thêu của nữ nhân, bên trên thêu thủ công không có chỗ nào là không tinh xảo, thậm chí có thể đánh đồng với giày thêu ở trong cung mà nàng từng sử dụng.

Chẳng lẽ tất cả đều cho nàng?

Sau đó Sương Sương lại ở trong phòng trang điểm, trên mặt bàn , phát hiện rất nhiều son phấn cùng trang sức, những món trang sức đó, mỗi một cái đều so với đồ Đỗ nương chuẩn bị cho nàng còn tinh xảo hơn.

Cứ như thế, nàng căn bản là ngại đem đồ trong rương lấy ra, nếu lấy ra thì nhìn có vẻ như hiện tại nàng nghèo kiết xác.

Ổ Tương Đình tuy rằng cùng Sương Sương ở chung một phòng, nhưng hắn dường như rất bận, chỉ dặn dò nàng không được tuỳ ý ra khỏi cửa, rồi hắn liền đi, thẳng đến khi màn đêm buông xuống, nàng đói đến mức không chịu được , hắn mới từ ngoài cửa bước vào.

Theo sau hắn còn có hai người,hai ngừoi kia bưng theo mâm, bên trên là đồ ăn.

Họ đặt đồ ăn lên xong liền đi , nàng nhìn chằm chằm đồ ăn trên bàn, tất cả đều là thứ nàng thích, thật là kì lạ, chẳng lẽ Ổ Tương Đình có khẩu vị giống nàng sao?.

Nàng ngẩng đầu lên nhìn hắn, liếc mắt một cái,cầm lấy chiếc đũa, nhưng không đợi nàng gắp được thức ăn, mu bàn tay bị gõ một cái, đau đến mức nàng đánh rớt đũa.

Nàng mạo hiểm , chừng mắt nhìn hắn,nhưng mà lúc này, ánh mắt hắn lại rét lạnh đến cực điểm, trực tiếp đem nàng doạ sợ. Nàng do dự sau đó cắn môi, đem đũa rớt trên bàn xếp gọn lại. Hồi lâu sau, hắn cầm lấy đũa, gắp một miếng thịt , bỏ vào bát nàng, giọng nói trầm thấp dễ nghe :" Ăn đi''.

Lúc này mới cho phép nàng động đũa,hơn nữa nàng chỉ có thể ăn đồ mà hắn gắp, điều này làm nàng cực kì không vui, thậm chí cảm thấy tủi thân, rõ ràng đều là đồ nàng thích ăn, nhưng nàng lại cảm thấy ăn vào , nhạt như nước ốc.

Ăn cơm xong, Ổ Tương Đình cho người dọn mâm xuống,hắn ngồi trên ghế quí phi, đằng trước cửa sổ,cầm một quyển sách lên xem . Ban ngày nàng ở trong thư phòng của hắn , xem xét một lượt,lại không có cái nàng muốn xem. Nàng đã buồn chán một ngày rồi, lúc này nhàm chán đã lên đến mức cực điểm, hơn nữa nàng muốn tắm gội. Sương Sương ngồi bên cạnh bàn, ánh mắt nàng hướng sang bên kia nhìn hắn vài lần, nhưng dường như đối phương không phát hiện ra, nàng do dự một chút rồi cố lượn lờ trước mặt hắn, cuối cùng không còn cách nào,dứt khoát ngăn cản hắn đang đọc sách.

Lúc này Ổ Tương Đình , khó khăn lắm mới nâng mắt nên nhìn Sương Sương,ánh mắt có chút không kiên nhẫn,:" Làm sao vậy?".

Giọng nàng nghe có chút đáng thương:" Ổ thiếu gia , ta muốn tắm gội."

Ổ Tương Đình đem sách khép lại,hắn bước xuống ghế rồi đi ra ngoài. Một lát sau, có mấy người khênh một cái chậu tắm lớn đi vào, bọn họ đặt chậu tắm đằng sau bình phong rồi rời đi. Hắn liếc mắt nhìn nàng :" Đi tắm đi".

Nói xong lại ngồi vào ghế quí phi, tiếp tục cầm sách lên xem.

Nàng nhìn hắn ,lại nhìn thoáng qua bình phong,dường như nhìn thấy rất rõ , bình phong chẳng che được bao nhiêu, nhưng nếu nàng có kêu hắn ra ngoài ,căn bản là không có khả năng, hắn đối với nàng tệ như vậy, chắc là sẽ không đồng ý.

Nghĩ vậy, nàng trừng mắt liếc hắn một cái, lại chỉ có thể ngoan ngoãn lấy y phục, ngoan ngoãn ra sau bình phong tắm gội. Bởi vì , hắn ngồi trước cửa sổ đọc sách, nơi đó đối diện với tấm bình phong, do đó ít nhiều nàng có chút sợ hãi, sợ hắn trực tiếp tiến tới. Cho nên , lúc nàng tắm rửa, vừa lo lắng vừa đề phòng, mà nàng lại là người thích sạch sẽ, bảo nàng tắm rửa qua loa, nàng tuyệt đối không làm được. Cho nên nàng đành phải, vừa chú ý động tĩnh bên ngoài, vừa cẩn thận tắm rửa.

Trong lúc đang tắm, nàng không nhịn được nhớ đến bồn tắm ở trong cung, tám cung nữ cùng nhau hầu hạ nàng tắm rửa, hiện tại chỉ có bản thân tự phục vụ mình.

Nàng tắm xong , còn cẩn thận xức chút hương thơm lên người, mới mặc y phục, ngày thường nàng tắm xong chỉ cần mặc mỗi áo trong, nhưng bây giờ có hắn ở đay, nàng do dự một chút, vẫn là đem áo ngoài mặc vào, mới từ sau bình phong đi ra.

Ổ Tương Đình còn đang đọc sách , Sương Sương đi ra, hắn cũng không có chú ý tới, vẫn là nàng cố ý khụ khụ một tiếng , hắn mới ngẩng đầu.

Làm cho Sương Sương ngạc nhiên đó chính là,hắn hiển nhiên lại dùng nước nàng đã tắm qua để tắm, tuy rằng người nàng rất thơm , cũng rất sạch sẽ, nhưng vẫn khiến nàng không tiếp nhận được , càng khiến nàng kinh ngạc chính là,tấm bình phong thế mà có thể hoàn toàn nhìn thấu được thân hình, nàng đều có thể nhìn thấy động tác hắn cởi quần áo, cho đến khi hắn thoát xong y phục, nàng vội vàng che mắt lại, quay mặt đi.

Cảm giác thật kì quái, nàng cảm thấy , bản thân giống như đang rình trộm, đúng là khuynh cuồng.

Đây cũng là lần đầu có một người nam nhân ở trước mặt nàng tắm gội,mặt nàng phiếm hồng, nàng cũng không rõ hiện tại là cảm giác gì, chỉ cảm thấy tim đập thật nhanh.

Không được ,

Nàng cũng không thể vì nhìn một người nam nhân tắm rửa ,mà lòng dao động .

Nàng cầm lấy sách hắn vừa mới xem, ép buộc chính mình nhìn vào, chỉ là lỗ tai nhịn không được nghe lén phía sau bình phong, truyền đến tiếng nước.

Cứ nhìn như vậy, một tờ nàng cũng không đọc được gì, chờ đến khi hắn mặc xong quần áo đi ra,nàng mới giả bộ lật nhanh vài tờ sách. Hắn tắm rửa xong cũng không có mặc áo ngoài, chỉ mặc một cái áo trong màu trắng, một đầu tóc đen xoã ở sau lưng, lại rất hợp với khuôn mặt hắn, thực sự có vài phần không thể phân biệt được nam nữ, nếu không phải thân hình hắn cao lớn, sợ là hắn sẽ thật sự bị người khác nghĩ lầm hắn là nữ nhân xinh đẹp.

Bởi vì hắn vừa tắm gội xong, trên mặt còn dính một chút bọt nước,nốt ruồi son ở dưới khoé mắt càng trở nên diễm lệ, hắn đi đến bên người Sương Sương, cầm lấy cuốn sách trong tay nàng.

Sương Sương không khỏi ngẩng đầu nhìn hắn, cho đến khi đối phương cúi xuống hôn nàng, nàng vẫn không nhịn được trốn sang bên cạnh , nhưng làm sao nàng có thể trốn được dễ dàng, bị hắn bắt đuọc chân , nhẹ nhàng kéo về, nàng hét nhỏ lên một tiếng.

Lúc này Ổ Tương Đình đang nửa bế nửa ôm nàng,, mà tay hắn đang nắm lấy chân ngọc của nàng,.

Đôi chân kia của nàng , cực kì xinh đẹp, giống như một đoá tuyết liên, hơn nữa còn mềm mại hơn da trẻ con.

Đặc biệt ở mắt cá chân trái của nàng, chỗ đó còn đeo lắc chân huyền sắc, lắc chân màu đen cùng làn da màu trắng ,tạo lên một sự đối lập.

Lần đầu nàng bị nam nhân nắm chân,mặt lập tức đỏ lên, không nhịn được , liền giãy giụa, bởi vì thẹn thùng mà giọng nói càng lúc càng trở nên mềm mại :" Ngươi... ngươi buông ra."

Ổ Tương Đình nhìn nàng , ánh mắt trở nên trầm xuống.

Tay hắn từ chân ngọc của nàng, sờ lên mắt cá chân chạm vào chiếc lắc , làm nàng khẩn trương không chịu được , hắn lại buông lỏng nàng ra :" Ngủ đi".

Sương Sương đột nhiên được tự do,vội vàng đi xuống, bởi vì sợ hắn lại làm gì nàng, đến giày cũng không đi được cẩn thận, liền chạy nhanh trốn lên giường, mà lúc nàng vừa bước lên , mới phát hiện trên giường chỉ có một cái chăn.

Tối nay , không những phải ngủ cùng hắn trên một cái giường, còn phải đắp chung một cái chăn sao ?

Sương Sương quay đầu sang nhìn Ổ Tương Đình, thấy hắn đang ngồi trên ghế quý phi tiếp tục xem quyển sách kia.

Nàng suy ngẫm , vẫn nên cởi áo ngoài, chui vào trong chăn, bởi vì căng thẳng, mà trằn trọc mãi không ngủ được, nhưng hồi lâu mà vẫn không thấy Ổ Tương Đình lên giường ngủ, ánh nến mờ dần, Sương Sương mới mơ mơ màng màng mà ngủ.

Đến nửa đêm, nàng bị đau mà tỉnh lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro