Chương 1
Kim Lăng Thành
Lúc này đang vào cuối xuân , cành liễu đu đưa ,lùm cây đỗ quyên ra hoa màu sắc rực rỡ, lại vì mưa bụi Giang Nam mờ ảo , đỗ quyên đọng lại không ít hơi nước , ngay cả trên mặt sông Tần Hoài cũng phủ một lớp sương mù , sương mù mờ ảo làm cho du khách say mê.
Ba tháng trước , tân triều thành lập tân đế đăng cơ, việc thay đổi triều đại không gây ảnh hưởng lớn đến Kim Lăng , Kim Lăng vẫn như cũ ca múa thái bình, đặc biệt là ban đêm , hai bờ sông Tần Hoài , thanh lâu sở quán là náo nhiệt nhất , trắng đêm không nghỉ , oanh ca yến hót, trong đó Thược Kim Quật là nổi danh nhất. Thược Kim Quật có nghĩa là đốt bạc , chỉ những kẻ có tiền đến chỗ này vung tiền như rác, mà đích thực trên mặt sông Tần Hoài Thược Kim Quật là thanh lâu đứng đầu thành Kim Lăng , bao nhiêu người nghe danh mà đến , nhưng lại phát hiện lên thuyền cũng không đủ tư cách.
Thược Kim Quật là thanh lâu đứng đầu thành Kim Lăng, nằm ở trên mặt sông , nếu muốn đi vào bên trong , thì phải ngồi thuyền hoa của Thược Kim Quật , chèo thuyền cũng không phải người bình thường , mà là thiếu nữ xinh xắn. Dưới chân thiếu nữ đặt một cái rổ, khi nào ngân lượng trong rổ đầy , thiếu nữ mới có thể chèo thuyền .
Đương nhiên cũng có kẻ vô lại, nghĩ không cần tiền là có thể lên thuyền , nhưng dù có vô lại , thì không cần thiếu nữ kêu một tiếng , trong nước sẽ có người của Thược Kim Quật chui ra, cũng không biết người của Thược Kim Quật làm thế nào có thể ở dưới nước , còn có thể ở lâu như vậy
Trương sinh lần đầu đi vào Kim Lăng Thành, liền muốn vào Thược Kim Quật xem một chút , hắn đưa bạc mới khiến thiếu nữ chèo thuyền . Thiếu nữ mỉm cười nhìn hắn, một bên chèo thuyền "Khách quan là lần đầu tới?"
Trương sinh nhìn đối phương "Cô nương như thế nào lại biết?"
Tiếng cười của thiếu nữ giống như chuông bạc , ở trên sông Tần Hoài nhìn ra xa, "Bởi vì chỉ có lần đầu tới , khách nhân mới có thể đoan chính mà đứng , nếu là khách quen, đã sớm bảo Tiểu Yêu xướng một khúc rồi
Hoá ra là vậy
Cho đến khi thiếu nữ tiểu yêu xướng lên tiểu khúc , Trương sinh mới bừng tỉnh đại ngộ , vì sao bước lên thuyền đều phải nhiều tiền như vậy, Tiểu yêu xướng tiểu khúc vậy mà so với những hoa nương hắn từng nghe trước đây còn êm tai hơn.Thiếu nữ xướng tiếng ca hoà nhập với tiếng nước , thuyền cũng chậm rãi dừng ở cửa Thược Kim Quật.
Thược Kim Quật xây dựng đến thập phần tinh xảo , rường cột chạm trổ,trước cửa Thược Kim Quật là nhà thuỷ tạ có những tấm ván gỗ khắc hoa văn bông thược dược lớn. Tiểu Yêu bước lên nhà thuỷ tạ , sau đó vươn tay kéo Trương Sinh trên thuyền . Trương sinh do dự chốc lát , nắm tay nhỏ của đối phương
Qua nhà thuỷ tạ, mới nhìn thấy bảng hiệu Thược Kim Quật, bảng hiệu đề ba chữ "Thược Kim Quật" to , mà thú vị chính là bảng hiệu này cũng làm giống bông hoa thược dược , hai bên treo đèn lồng cũng không phải màu đỏ thẫm bình thường . Đèn lồng Thược Kim Quật là đèn lưu ly mười hai mặt , mỗi mặt là hình một mỹ nhân, mười hai vị mỹ nhân này chính là mười hai vị hoa khôi của Thược Kim Quật.
Trương sinh được Tiểu Yêu nắm tay dắt vào , giống như bước vào tiên cảnh nhân gian ,mũi ngửi được không phải là mùi hương chất liệu kém, mà là mùi hương thanh nhã , mà hắn đi ngang qua mỗi một vị mỹ nhân đều khiến hắn không dời mắt được , hắn đã hiểu vì sao Thược Kim Quật là thanh lâu nhất sở quán của thành Kim Lăng
Một mỹ nhân mặc đồ màu tím đi tới, nàng cười nhìn Tiểu Yêu liếc mắt một cái, Tiểu Yêu liền buông lỏng tay Trương sinh ,chạy ra ngoài . Trương sinh thấy Tiểu Yêu đi rồi còn xoay đầu nhìn xem , vị mỹ nhân kia nhìn thấy, cảm thấy buồn cười," Vị khách quan này , Tiểu Yêu năm nay mới mười bốn , còn chưa treo biển hành nghề đâu".
Trương sinh quay đầu lại, thần sắc có chút xấu hổ, mỹ nhân tiếp tục nói "Ở nơi này của chúng ta có rất nhiều cô nương đẹp so với Tiểu Yêu, khách quan vẫn là nhìn xem người khác đi "
Trương sinh nghe thấy lời này, mới phát hiện hoá ra mỹ nhân trước mặt lại là tú bà, lúc này hắn mới nghiêm túc nhìn đối phương , tuy rằng thoạt nhìn tuổi trẻ mĩ mạo nhưng khoé mắt đã có chút nếp nhăn.
"Nô gia họ Đỗ, khách quan có thể kêu nô gia một tiếng Đỗ nương , không biết khách quan tối nay tới , đã chọn được người trong lòng chưa?"
Trương sinh là người bên ngoài,đối với Thược Kim Quật cũng là lần đầu tới, liền kêu Đỗ nương giúp hắn chọn
Vào thời điểm nói chuyện ở đại sảnh lầu một , trương sinh nghe thấy lầu hai phát ra chút tiếng vang, hắn không khỏi ngẩng đầu, thì thấy một thiếu nữ . Thiếu nữ ấy trên người mặc đồ màu trắng , so với Đỗ nương , thậm chí so với Tiểu Yêu, nàng quá sức trang nhã, đừng nói trâm cài, trang sức , trên mặt nàng thế nhưng phấn cũng không đánh . Nàng nhìn thấy đôi mắt Trương Sinh nhanh chóng liền rời khỏi chỗ hành lang dài lầu hai.
Trương sinh bởi vì cái liếc mắt này ,mới hiểu được thế nào là vẻ đẹp kiều diễm , khiến người ta phải kinh ngạc mà cảm thán .
Hắn thấy thiếu nữ kia , mới phát hiện tất cả mọi người vữa rồi đều là dung chi tục phấn .
Thế gian sao lại có người đẹp như vậy?
Trương sinh gần như không có từ nào diễn tả được , nếu như thiếu nữ kia nguyện ý nói với hắn một câu, hắn cảm thấy chết không hối tiếc.
Trương sinh đem những người mới gặp ném qua sau đầu , si ngốc mà nhìn lầu hai, Đỗ nương đứng ở bên cạnh , nhìn thấy toàn bộ quá trình , nàng nâng tay áo bưng miệng cười, "Khách quan, ánh mắt của ngài thật tốt, nhưng Sương Sương còn chưa treo biển hành nghề , cũng không thể chọn."
Trương sinh hô hấp có chút dồn dập, lỗ mũi hơi phồng to, hắn thu hồi ánh mắt nhìn về phía Đỗ nương,"Nàng tên Sương Sương? Lư biên người tựa nguyệt, cổ tay trắng nõn ngưng sương tuyết , quả là cái tên hay".
Đỗ nương ý cười càng sâu "Xem ra khách quan là người đọc sách, thật là bụng đầy thi văn".
Người bị Trương sinh kinh ngạc nhìn - Sương Sương, chui vào phòng, ngồi trước gương trang điểm là một cô nương trẻ tuổi , nghe thấy động tĩnh liền ôn nhu nói:"Muội làm gì lại chạy ra bên ngoài, nếu bị vị khách nào nhiều chuyện nhìn thấy, sẽ lại ầm ĩ với Đỗ nương".
Người nói chuyện là Thiền Y , là một trong mười hai hoa khôi Thược Kim Quật, mười hai hoa khôi chỉ có Thiền Y là tính tình ôn hoà nhất , khách nhân cũng thích tính tình dịu dàng của nàng, đặc biệt là trên giường , đau đến mấy cũng chỉ thấp giọng kêu đau.
Thiền Y không nghe thấy tiếng liền xoay đầu nhìn Sương Sương, chính nàng lúc này đang trang điểm dở nên nhìn có phần kỳ quái.
"Muội làm sao vậy?"
Sương Sương nhìn Thiền Y thấp giọng nói :"Thiền Y tỷ tỷ tối nay lại muốn tiếp khách sao?"
Thiền Y xoay đầu lại, "Đúng vậy .Đỗ nương nói vị khách này là phú thương từ nơi khác tới, cố ý chọn thẻ bài của ta" Thiền Y kẻ mày một đường liền ngừng lại, nàng từ trong gương nhìn thấy đôi mắt Sương Sương , nói thật,Sương Sương là người đẹp nhất trong cuộc đời nàng từng gặp qua , không biết đêm đấu giá lần đầu tiên của Sương Sương sẽ cao đến bao nhiêu.
"Muội tối nay không cần học đàn, đi nghỉ sớm một chút đi" nàng nói xong lại tiếp tục kẻ mày, về sau đêm xuống sẽ không được ngủ sớm nữa
Sương Sương nghe được lời này thì chau mày. Nàng đứng một lúc , liền nói:" Ta đi đây".
Thiền Y không nhìn nàng, vì lúc này nàng đang vội vàng trang điểm , rốt cuộc vị khách tối nay không thể tuỳ tiện lừa gạt , nàng thuận miệng lên tiếng nói với Sương Sương ,"Ngươi đơị lát nữa đừng đi lung tung, ở phòng của mình đi".
*** [chỉ có 1 từ nàng mà dùng cho nhiều người nên mọi người hãy tự phân biệt các nàng nhé]
Sương Sương gật đầu , ngoan ngoãn rời đi. Kỳ thật Sương Sương không phải là Sương Sương . Nàng là Gia Ninh, vị công chúa cuối cùng của Khương Quốc, năm tháng trước Khương Quốc tồn vong , nàng uống rượu độc ,không nghĩ rằng mình lại không chết , còn trọng sinh thành một hoa nương ở Kim Lăng . Chỉ là điều này đối với nàng mà nói , cũng không phải chuyện tốt, ngược lại là chuyện xấu . Thời điểm Khương Quốc chưa tồn vong, Gia Ninh là công chúa duy nhất của thánh thượng , nàng là hoàng hậu sinh ra, ông ngoại nàng là Bình Võ đại tướng quân , nàng nổi danh là tính tình xấu , coi mội người như con kiến , nhưng không nghĩ tới nhanh như vậy có một ngày nàng trở thành hoa nương , đến con kiến cũng không bằng.
Mà làm Gia Ninh càng kinh ngạc chính là , hoa nương có tên Sương Sương này , vậy mà lại có khuôn mặt giống nàng như đúc, nếu không phải vết bớt trân châu hồng trên ngực nàng biến mất , nàng thật nghĩ rằng thân thể này là của chính nàng . Sương Sương có đôi khi sẽ âm thầm may mắn, nếu nàng không phải trọng sinh vào tiểu nha đầu ở Kim Lăng cách xa kinh thành , chỉ sợ bằng khuôn mặt này, ở kinh thành nhất định sẽ có người nhận ra, tân đế sẽ không bỏ qua cho nàng.
Gia Ninh đã mười bảy tuổi, nhưng thân thể này so với nàng nhỏ hơn hai tuổi ,hiện tại đang bồi dưỡng thành thanh quan, còn chưa treo biển hành nghề. Thược Kim Quật không giống những thanh lâu sở quán khác , những thanh lâu khác , hoa nương mười ba mười bốn tuổi đã phải đem đêm đầu tiên bán đi, nhưng mama Đỗ nương lại cho rằng khai bao quá sớm sẽ làm tổn tuổi thọ của hoa nương, cho nên kéo dài đến hai ba năm sau , hoa nương Thược Kim Quật đủ mười sáu tuổi sẽ khai bao, mà thời gian Sương Sương tròn mười sáu tuổi ngày càng gần.
Gia Ninh cũng muốn chạy, mà sau khi nàng tỉnh lại cũng đã chạy trốn, nhưng Thược Kim Quật nằm trên mặt sông , trừ khi nàng tìm được một cái thuyền , còn không sẽ không rời khỏi được nơi này . Có một lần nàng thừa lúc mọi người không chú ý,nàng lẩn vào hoa thuyền đang đưa khách trở về, nào biết thuyền còn chưa khởi hành , nàng đã bị bắt được , lần đầu tiên nàng biết phương thức trừng phạt của Thược Kim Quật còn ghê tởm hơn ở trong cung.
Thược Kim Quật không có Gia Ninh công chúa , chỉ có một hoa nương Sương Sương mệnh tiện như cỏ rác.
Sương Sương vẫn kiên trì , đến cắn lưỡi tự sát cũng thử qua , nhưng Đỗ nương chỉ nói một câu liền trấn áp được Sương Sương.
" Nếu ngươi lại gây chuyện, ta sẽ khiến cho kẻ ăn mày dơ bẩn nhất trên đời làm ngươi một lần, đến lúc đó ngươi lại tự sát , ta sẽ không ngăn cản ngươi , ngươi chọn đi."
Sương Sương tức giận đến cả người phát run, nếu là trước kia , có người dám nói lời này với nàng, nàng nhất định sẽ giết cả nhà hắn , thậm chí cả hàng xóm sẽ không bỏ qua, nhưng nàng hiện tại ....
Đỗ nương nói một câu này thật sự làm Sương Sương không dám tiếp tục hành động thiếu suy nghĩ . Nàng ở chỗ này thành thật ngây người ba tháng, nghe nói bây giờ tân triều đã thành lập , mà thái tử ca ca của nàng lại trở thành tù binh tiền triều bị nhốt trong kinh thành.
Nàng muốn rời khỏi Thược Kim Quật, Thiền Y nói với nàng nếu người mua nàng đêm đầu tiên là người tốt, liền có thể đem nàng ra ngoài Thược Kim Quật. Nói đến thành Kim Lăng . Sương Sương cũng biết một người, chỉ là người kia năm đó bị nàng làm nhục nhã như vậy, trở thành trò cười ở kinh thành , cuối cùng không thể không trở về Kim Lăng, sợ là nếu người đoa biết thân phận hiện giờ của nàng , đối phương sẽ càng không bỏ qua cho nàng .
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro