Phần 4 - Chương 84
[Phồn hoa cuối cùng cũng kết thúc.]
Vạn Tư Tề nổi trận lôi đình gây nên bạo hành gia đình, chiến quả chẳng qua chỉ khiến Hoắc Cải rên rỉ trên giường một canh giờ liền ngủ ngon lành. Cũng không biết là do cái tát của đại ca cưng đệ không ăn thua hay là cái vỏ bọc tiện thụ của Hoắc Cải quá lợi hại.
Ngày hôm sau chính là ngày thi Hương được chờ đợi, thí sinh Hoắc Cải chuyện không liên quan đến mình mà ngủ đến tận lúc mặt trời lên cao ba sào.
"Ư ha~" Hoắc Cải vươn thân thể cuộn tròn ra một độ cong mềm mại, chậm rãi mở mắt, lại nhanh chóng nhắm lại.
Hoắc Cải bị doạ không nhẹ: 'Vạn Tư Tề mới sáng ngày ra đã chạy đến ngồi bên đầu giường ta là muốn làm gì? Trọng điểm là tên này còn bày ra biểu cảm tràn đầy tình cảm! Ta hiểu rồi... nhất định là cách ta mở mắt không đúng!'
Hoắc Cải lại lần nữa mở mắt, chỉ thấy Vạn Tư Tề quả nhiên có biểu cảm lạnh lùng tiêu chuẩn, lập tức yên tâm.
"Đại ca, tìm đệ có chuyện sao?" Hoắc Cải đạp cái chăn đắp trên người mình xuống cuối giường, lười nhắc hỏi.
Vạn Tư Tề thản nhiên nhìn y: "Đã đến giờ Ngọ rồi, nghe nha hoàn nói đệ vẫn chưa tỉnh, cho nên ta thuận tiện đến xem. Không cần để ý đến ta, nếu như đệ vẫn muốn ngủ thì cứ ngủ tiếp đi."
Hoắc Cải khẽ ngạc nhiên trong lòng, bình thường tên này không phải một mực nghiêm lệnh ta phải ăn uống đúng giờ ngủ nghỉ đúng giấc hay sao? Hôm nay sao lại dễ tính đến vậy. Chẳng lẽ là... muốn nhân lúc ta ngủ làm mấy chuyện trộm chó bắt gà?
Hoắc Cải có ý thăm dò, dứt khoát kéo chăn lên, ngáp một cái nói: "Vậy đệ ngủ thêm lúc nữa, có lẽ một hai canh giờ nữa mới dậy, huynh không cần đợi đâu."
"Được." Vạn Tư Tề gật đầu, ghém mép chăn cho Hoắc Cải rồi đứng dậy ra ngoài.
Đợi khi cửa đóng lại rồi, Hoắc Cải lăn một cái, khẽ khàng xuống giường. Hoắc Cải buộc tóc qua loa, khoác áo khoác ngoài lên, liền ra khỏi cửa, rón rén đi theo Vạn Tư Tề ở cách đó không xa.
Vạn Tư Tề đi thẳng đến phòng ăn, hoàn toàn không nhận ra phía sau mọc thêm một cái đuôi.
Hoắc Cải trốn bên cạnh cột nhà phòng ăn, liếc mắt nhìn vào phòng ăn một cái, lập tức trợn tròn mắt: cá rán vừng, hạt điều xào cần, nấm tươi hầm dầu, thịt kho tàu, cua hấp, Ô long nhả ngọc (chủ yếu có hải sâm và trứng cút), Tam tiên long phượng cầu (thịt gà, trứng gà và tôm), bánh bao bát trân liên, chè hạt sen, đậu rán cay ngọt...
Hoắc Cải lặng lẽ lau nước miếng: Đây không phải đều là những món mình thích sao? Chẳng lẽ Vạn Tư Tề muốn dùng chiêu quá bữa này để dạy cho mình bài "cái giá phải trả cho việc ngủ nướng" sao? Độc, quá độc! Cũng may gia tính tình thận trọng, thông minh tuyệt đỉnh.
Trong lúc Hoắc Cải nghĩ mà rùng mình trước thủ đoạn giáo dục nhẫn tâm của Vạn Tư Tề thì bên tai truyền đến tiếng nói chuyện của người bên trong phòng.
"Lão gia, thêm một nén hương nữa là thức ăn sẽ nguội mất."
"Lạnh thì bỏ đi. Nửa canh giờ sau bảo nhà bếp làm lại bàn khác."
"Lão gia, ngài đã không dùng bữa sáng rồi, lúc này nên dùng bữa trưa thôi. Hay là ngài dùng trước một chút?"
"Không sao, ta đợi Tiểu Luân dậy thì cùng ăn."
"Vâng."
Hoắc Cải ngồi xổm bên hành lang, hai mày chau lại: 'Lại không phải muốn mình đói mà là muốn cùng mình đói sao?!'
Nha hoàn đó nhận được lời dặn dò, liền đi ra ngoài.
Hoắc Cải vô thức đi theo...
Nha hoàn đi vào phòng ở của hạ nhân, cười nói: "Hôm nay mọi người may lắm nhé, Tam thiếu gia vẫn chưa tỉnh, bàn thức ăn đó đều dành cho chúng ta rồi!"
Một tiểu nha hoàn tiếp lời: "Nhờ lão gia sủng Tam thiếu gia, phàm là thức ăn cho cậu ấy đều phải là mới làm, Chỉ cần Tam thiếu gia lỡ giờ cơm, chúng ta lại được thơm lây. Món ăn hôm nay đặc biệt phong phú, ta nhìn mà thèm quá!"
Tiểu nha hoàn đó ngừng một chút, lại nghi hoặc hỏi: "Nói đi nói lại lão gia làm một bàn ăn như thế, hôm nay thi Hương tuy là một ngày trọng đại, nhưng Tam thiếu gia không phải là không đi sao..."
Nha hoàn truyền lời vội vàng nói: "Còn không nhanh ngậm miệng, lão gia đã ra lệnh rồi, những ngày này, ai dám nhắc đến nửa chữ có liên quan đến thi cử liền phạt nửa tháng tiền công đó."
Tiểu nha hoàn đó vội vàng nhìn ra ngoài, mới nhỏ giọng nói: "Ta, ta chỉ là không hiểu nổi thôi..."
"Có gì mà không hiểu nổi, lão gia còn không phải là thấy Tam thiếu gia chuẩn bị hơn nửa năm, đến lúc thi lại không thể đi, sợ Tam thiếu gia trong lòng khó chịu, nên mới làm bàn ăn phong phú, lại còn ra lệnh cấm khẩu. Nếu để ta nói, với tính cách vô tâm vô tư của Tam thiếu gia, nếu như có thể khó chịu vì chuyện này mới là kỳ tích đó!" Nha hoàn thở dài một cái, rất có ý tiếc nuối hoa nhài cắm bãi phân trâu.
Hoắc Cải đứng bên ngoài, ngây người một lúc lâu, sau đó nhếch mép, lộ ra một biểu cảm cười mà không cười: bỏ thi Hương, trong lòng gia vốn không chút khó chịu, bị con nha hoàn này nói như vậy, ngược lại lại cảm thấy khó chịu rồi đấy.
Thế là Hoắc Cải nhỏ nhen quyết định trả lễ, khiến nha hoàn này không được sung sướng.
Hoắc Cải quay người, bước dài về phía phòng ăn, chặn đứng Vạn Tư Tề giữa đường.
"Đệ tỉnh rồi?" Vạn Tư Tề đánh giá Hoắc Cải đầu tóc bù xù, quần áo luộm thuộm.
Hoắc Cải gãi đầu: "Ừm, đói quá không ngủ được. Có gì ăn không?"
Vạn Tư Tề vỗ vỗ đầu Hoắc Cải: "Thức ăn đã làm xong hết rồi, đệ đánh răng rửa mặt xong thì đến phòng ăn nhé."
Một tuần trà sau, Hoắc Cải chỉnh đốn trên dưới ngồi trong phòng ăn, cười rạng rỡ với nha hoàn đứng canh trong phòng: Thiên nga đến miệng bay rồi phải không? Đáng đời!
"Tiểu Luân, Đệ nhìn chằm chằm nha hoàn làm gì?" Khuôn mặt băng sơn của Vạn Tư Tề tái xuất giang hồ.
Hoắc Cải hoàn hồn, cười nói: "Đệ muốn cô ta ra ngoài, đệ có chút chuyện muốn vừa ăn vừa nói với huynh."
Nhà hoàn rất thức thời ngoan ngoãn lùi đi, thuận tiện đóng cửa lại.
Hoắc Cải múc cho Vạn Tư Tề một bát canh, lúc này mới mở miệng nói: "Đệ chuẩn bị dạy huynh một thứ, ít nhiều sẽ có ích cho huynh."
Ngón tay thon dài của Vạn Tư Tề chậm rãi trượt trên mép bát, ngước mắt nhìn Hoắc Cải: "Thứ gì?"
"Chữ số Ả Rập." Hoắc Cải vùi đầu cũng múc cho mình một bát canh.
Vạn Tư Tề nghi hoặc: "Là vật gì?"
Tranh thủ lúc đợi canh nguội, Hoắc Cải phổ cập chữ số Ả Rập cho Vạn Tư Tề thế này, thế kia một lượt.
"Hiểu rồi?" Hoắc Cải cười hỏi, bê bát nhấp một ngụm.
Vạn Tư Tề cũng bê bát lên, sau đó khẽ chạm với bát trong tay Hoắc Cải, uống cạn canh trong bát như uống mỹ tửu: "Hiểu rồi."
Vạn Tư Tề gắp cho Hoắc Cải một miếng thịt bụng cá: "Sao đệ khẳng định thứ này có ích với ta?"
Hoắc Cải khoé miệng đắc ý giương lên: "Trên thế gian này có thể có mèo không ăn vụng cá, nhưng tuyệt đối không có thương nhân không làm hoá đơn giả. So với việc ôm một đống hoá đơn thật lúc nào cũng có thể bị lộ, chẳng bằng dùng một phương thức chỉ mình mình biết ghi lại sau đó tiêu huỷ vĩnh viễn chứng cứ."
Vạn Tư Tề thành khẩn nói: "Tiểu Luân, đệ giúp ta một việc lớn rồi."
Hoắc Cải cười mà không nói: Một bàn thức ăn này, ngươi dám nói đổi là đổi, con đường kiếm tiền tuyệt đối không chỉ có mấy căn tiệm bề ngoài đó, nếu như không có nhu cầu sử dụng hoá đơn giả mới là lạ đấy! Có cái này rồi, cho dù ta đi rồi, con đường làm ăn của ngươi cũng sẽ thuận buồm xuôi gió.
Vạn Tư Tề thấy Hoắc Cải không đáp, cho rằng lời khen của mình vẫn chưa đủ, vội bổ sung: "Đệ đệ của ta quả nhiên là người thông minh nhất thiên hạ."
"Nào có, nào có." Hoắc Cải hiếm có khiêm tốn một lần: Đệ đệ của người là tên ngu ngốc nhất thế gian, tác giả ta mới là người thông minh nhất thiên hạ.
Hoắc Cải cơm no rượu say, liền trở về phòng mình. Đã đi được ba phần tư chặng đường, cũng nên tính toán xem lúc nào nên rời nhà để đi tương ái tương sát với Vũ Vô Chính rồi.
Vạn Tư Tề lại ra khỏi nhà trước giờ cơm tối, mấy ngày sau đều không trở về một lần.
Hoắc Cải cũng không cảm thấy kỳ lạ, y đoán Vạn Tư Tề mới nhận được bảo bối là chữ số Ả Rập, hẳn đang vội vàng ứng dụng vào thực tế rồi.
Điều Hoắc Cải cảm thấy kỳ lạ hơn là mấy ngày ngay Đông Phương Vị Minh lại không hề tìm đến mình gây phiền toái. Dù sao bản thân lúc trước để ổn định cái trạm thu phí di động này, đã đưa ra mồi câu sau khi thi đạt cử nhân sẽ kết giao thân thiết, lúc này căn bản ngay cả trường thi cũng không đi, tương đương với việc khiến Đông Phương Vị Minh hụt ăn lần nữa. Đông Phương Vị Minh một lần nữa bị gạt thê thảm, lại không thấy tăm hơi, thực sự rất khác thường!
Thi Hương kết thúc, rất nhanh là đến tiết Trung Thu 15 tháng 8. Hiện tại đề tài nóng bỏng nhất trong Khôn thành chính là Thích sử Trần Bách Chu sắp tổ chức Thưởng Nguyệt hội, mời rất nhiều văn nhân cùng đón giai tiết, quy mô rất lớn, thế trận hào hoa, khiến người ta mong đợi.
Đêm, hoa viên Trần phủ cực kỳ náo nhiệt, khách khứa đã ổn định vị trí trên hành lang gấp khúc trong hậu viện, trước mặt là bàn dài, bày các loại hoa quả, bánh Trung thu, rượu ngon.
Những hòn đá nhiều hình dạng xếp thành giả sơn trùng điệp, vây lấy cây và hoa, làm nền cho đình đài, trên sân khấu là những con hát đang y y nha nha, ống tay áo dài bay múa.
Cả học viện Cam Đường đều nhận được lời mời, Hoắc Cải tất nhiên cũng ở trong đó, chuẩn bị chịu sự quan sát của đám đông, cũng chuẩn bị chịu bị lạnh nhạt.
Trần Bách Chu và mấy vị khách quý ngồi trong đình các một bên, cười nói phong nhã.
Đợi đến khi Hoắc Cải lót dạ được 9 phần no, Trần Bách Chu đột nhiên ra hiệu cho mọi người yên lặng, như thể có điều muốn nói.
Trần Bách Chu đứng dậy, dõng dạc nói với mọi người: "Tại hạ một tháng trước đã có được giai nhân, cầm kỹ của y vô cùng tuyệt, không dám độc hưởng, hôm nay mời chư vị cùng thưởng thức một phen."
Nói xong, Trần Bách Chu truyền hô hạ nhân: "Mời Thường công tử đến."
Bàn tay cầm bánh Trung thu của Hoắc Cải khẽ khựng lại, sau đó cười, Tiểu Chu ngươi quả nhiên rất giỏi.
Trước sự chú ý của quần chúng, nam tử che mạng nửa mặt bước chân sen nhẹ lướt, đi lên sân khấu.
Đã có người bày sẵn đệm và cổ cầm, Thường Cốc Phong ngồi xếp bằng, mắt long lanh nhìn Trần Bách Chu một cái, rồi bắt đầu tấu nhạc lên. Giai điệu uyển chuyển, nghe như tiếng đêm hát, vọng như tiếng suối chảy, cực kỳ rung động lòng người.
Một khúc tấu xong, khách khứa tất nhiên không ngớt lời khen hay.
"Chúc mừng Trần đại nhân có được giai nhân."
"Trần đại nhân có mỹ nhân bậc này bên cạnh thật khiến người ta ngưỡng mộ vô cùng."
"Cũng chỉ có phủ của Trần đại nhân mới dưỡng ra được giai nhân tài sắc vẹn toàn thế này."
...
Hoắc Cải ngước mắt nhìn Thường Cốc Phong, tên ngốc này vẫn còn tưởng mọi người đang chúc phúc, cười cực kỳ rạng rỡ. Hoàn toàn không nhận ra, y đã xuống cấp thành nghệ kỹ Trần phủ, chỉ là một món đồ chơi.
Trần Bách Chu ôm quyền nói: "Những ngày gần đây, ta thường ở bên Thường công tử ngâm thơ đàn hát, mà không ngờ, vì Cốc Phong nhà ta với vị học trò nào đó có tướng mạo tương tự mà dẫn đến hiểu nhầm. Hơn nữa lại có kẻ lòng dạ xấu xa mượn đó dựng chuyện, huỷ hoại danh dự, chặn đứng tiền đồ của người khác. Lần này đặc biệt làm sáng tỏ, người ta vẫn nói lời bịa đặt dừng ở trí giả, hy vọng các vị đừng bị hạng tiểu nhân đó lừa gạt!"
Những câu cuối đã mang theo ý cảnh cáo, đôi mắt sắc bén lại nhìn về phía học viện Cam Đường, doạ cho đám học trò câm như hến.
Lúc này, Hoắc Cải nhìn về phía Thường Cốc Phong không chớp mắt, mà Thường Cốc Phong cũng diễu võ dương oai trừng mắt nhìn Hoắc Cải, tên ngốc này có lẽ vẫn tưởng rằng Trần Bách Chu đang bày tỏ tình cảm với y trước đám đông, thuận tiện cấm chỉ mọi người ghép đôi bừa bãi. Cả người đều phát ra sự kiêu ngạo "Ta mới là diễn viên chính, tiểu tam ngươi mau chóng kiếm chỗ mà khóc đi"
Hoắc Cải cảm nhận được trong tim chậm rãi tiêu tán chút oán niệm cuối cùng, sâu sắc nhận thấy, có một đối thủ như heo thế này thực sự khiến người ta thắng chẳng có chút cảm giác thành tựu nào hết.
"Quả nhiên rất giống a." Có người tầm mắt qua lại giữa Thường Cốc Phong và Hoắc Cải.
"Tam lang Vạn gia cũng xui xẻo thật, bị tiểu nhân nhắm vào." Có người cảm thán.
"Nghe nói y thi minh toán, như vậy mà cũng trúng đòn, đúng là xui xẻo quá." Có người đưa ra chân tướng.
"Trần đại nhân khen ngợi y thì sao? Không bị ghen ghét đố kỵ thì không phải người tài mà." Có người tiếp tục đưa ra chân tướng.
"Nghe nói thi Hương lần này người ta căn bản không đến trường thi mà." Có người lại đưa ra chân tướng.
"Dùng việc bỏ thi để chứng minh mình trong sạch, thật đúng là người thanh cao." Giả tướng xuất hiện rồi...
Sau khi Trần Bách Chu đẩy chứng cứ giả là Thường Cốc Phong ra, dư luận liền hướng về phẩm chất cao khiết của Vạn Nhận Luân, cho rằng y chỉ là người bị hại.
Hoắc Cải dưới con mắt đồng tình của chúng nhân, thản định lót dạ 10 phần no.
Chẳng trách Trần Bách Chu muốn nuôi Thường Cốc Phong, ai bảo Thường Cốc Phong nghệ kỹ trong viện của hắn chứ?
Ăn uống no say, Hoắc Cải nhanh nhẹn rời khỏi, Trần Bách Chu ôm eo Thường Cốc Phong ngồi trong đình các, mắt không ngước nhìn.
Hoắc Cải khẽ cười lẩm bẩm: "Ái chi, hại chi, ly chi..."
Trải qua việc này, Trần Bách Chu khẳng định càng hiểu rõ hiện thực nếu như dính líu đến mình nhất định sẽ huỷ danh dự và tiền đồ của mình. Vậy thì với logic "Yêu y phải bảo vệ y." của hắn, sau này chắc hẳn sẽ không xuất hiện trước mắt mình nếu như không có chuyện gì rồi. Tên quỷ súc này thật đúng là một đứa trẻ ngoan hiếm có.
Hoắc Cải đi ra khỏi hoa viên Trần phủ, quay đầu nhìn phồn hoa rực rỡ trong viện, đôi mắt cong cong: "Tạm biệt, kẻ thù của người khác."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro