Chương 42: Ngủ Lại
Lạc Thanh Hàn cùng Tiêu Hề Hề nằm trên giường cách nhau khoảng chừng một thước, giống như sông Chu và biên giới nhà Hán, phân chia địa phận rõ ràng.
Tiêu Hề Hề lúc đầu còn thấp thỏm lo âu, sợ người nào đó nửa đêm sẽ nổi thú tính quá độ nhào lên người nàng, càng nghĩ, nàng càng trợn tròn mắt không dám ngủ, toàn bộ tinh thần đề phòng.
Nàng đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng.
Có thể phản kháng liền phản kháng.
Thật sự phản kháng không được cũng chỉ có thể nằm yên nhận mệnh.
Nàng cắn răng thức đến quá nửa đêm.
Sau lại chịu không nổi nữa, mí mắt không khống chế mà cụp xuống, bất tri bất giác mà rơi vào mộng đẹp.
Nàng mơ thấy mình biến thành một con thỏ trắng, phía sau là một con mãnh hổ điên cuồng đuổi theo không tha, nàng sợ tới mức chạy tán loạn.
Không biết chạy được bao lâu, con đường phía trước bỗng nhiên biến mất.
Nàng không kịp phanh lại, rơi thẳng xuống vách núi!
Tiêu Hề Hề đột ngột tỉnh dậy.
Nàng toàn thân cứng đờ, tay nắm chặt chăn, thở dốc liên hồi.
Qua hồi lâu nàng mới từ ác mộng phục hồi tinh thần lại.
Nàng quay đầu nhìn sang bên cạnh.
Nam nhân ngủ cùng đã không thấy người đâu.
Tiêu Hề Hề nâng chăn lên, cúi đầu nhìn quần áo trên người vẫn còn nguyên, lại kéo cổ áo ra, thực may là trên người không có dấu vết gì khả nghi.
Xem ra tối hôm qua Lạc Thanh Hàn từ đầu tới cuối cũng chưa chạm qua nàng.
Hắn nói ngủ, thật sự chỉ là đắp chăn ngủ mà thôi, hoàn toàn không có ý gì khác.
Ngược lại não nàng lại nghĩ ra rất nhiều tình tiết đặc sắc.
Tiêu Hề Hề tự phỉ nhổ chính mình.
Ta đúng là nữ nhân xấu xa mà!
Thái Tử như trời quang trăng sáng, cao lãnh hoa mỹ như thế sao có thể có ý định đó đối với nữ nhân như ta được?
Gần đây gặp nhiều chuyện phấn khích quá rồi, như vậy không được, phải bình tĩnh mới được.
Bảo Cầm tiến vào nhìn thoáng qua có ý thăm dò, thấy chủ tử đã tỉnh, lập tức sai các cung nữ đi đun nước ấm.
Hôm nay Bảo Cầm thoạt nhìn hưng phấn lạ thường, hai con mắt sáng lấp lánh.
Nàng một bên hầu hạ Tiêu Hề Hề rửa mặt thay quần áo, một bên kích động mà nói.
"Tiểu chủ, người tối hôm qua vất vả, hôm nay nghỉ nhiều một chút."
Chủ tử rốt cuộc cũng được thị tẩm rồi!
Cũng có ngày chủ tử trở mình rồi!
Đến lúc chủ tử bắt đầu nghiêm túc tranh đấu rồi!
Tiêu Hề Hề nghĩ thầm tối hôm qua nỗ lực giúp Thái Tử lau tóc như vậy, quả thực rất vất vả, nằm thản nhiên gật gù: "Đúng."
Hôm nay đồ ăn sáng so với ngày thường phong phú hơn nhiều, Tiêu Hề Hề ăn đến bụng căng tròn, phi thường thỏa mãn.
Nàng nằm thoải mái trên ghế dựa mà ngủ nướng, lại một lần nữa từ tận đáy lòng mà cảm thán.
Làm một con cá mặn thật là tốt quá đi!
Chuyện tối hôm qua Thái Tử ngủ lại Thanh Ca Điện rất nhanh truyền khắp toàn bộ Đông Cung.
Thời điểm Bạch trắc phi nghe tin này, tay run lên, nước trà nóng sánh ra ngoài.
Cung nữ Liễu Nhứ vội vàng nhận lấy tách trà trong tay nàng, cẩn thận giúp nàng lau mu bàn tay dính nước trà, khẩn trương hỏi.
"Nương nương, người có đau hay không? Chỗ bị phỏng có cần thoa thuốc không?"
Bạch trắc phi đẩy tay nàng ra, hai mắt thất thần mà nhìn chung trà trước mặt, thật lâu sau mới thâm trầm buông ra một câu.
"Chàng cư nhiên ngủ lại ở Thanh Ca Điện."
Liễu Nhứ nhìn khuôn mặt nhỏ tái nhợt của nàng ta, đau lòng nói: "Nương nương, người đừng quá khổ sở, dù Thái Tử điện hạ tối hôm qua nghỉ ở Thanh Ca Điện, nữ nhân trong lòng Thái Tử điện hạ khẳng định vẫn là người, xem toàn bộ Đông Cung, không có nữ nhân nào tâm đầu ý hợp với Thái Tử điện hạ hơn người đâu."
Bạch trắc phi che ngực, giữa mày hơi cau lại, sắc mặt ngày càng tái nhợt, dường như ngay sau đó sẽ ngất xỉu tới nơi.
Liễu Nhứ bị dọa, cuống quít đỡ lấy nàng.
"Nương nương, người lại tức ngực sao? Nô tỳ đỡ người nằm xuống."
"Ta không có việc gì, ta chỉ là... chỉ là lồng ngực có chút không thoải mái mà thôi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro