Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 11: Mười Một Con Cá Mặn

Editor: pancake_1902

******************************

Thẩm Sở Sở cà lơ phất phơ nằm nghiêng ở trên trường kỷ, một bên bắt chéo chân rung đùi, một bên sung sướng mà ăn dĩa Đông Táo Bích Nguyệt vừa mang đến. 

Tuy rằng mấy quả Đông Táo này có màu xanh nhưng mà trên thực tế, so với mật ong còn muốn ngọt hơn, nhìn tròn tròn quả thực là vô cùng vui mắt. 

Nghe Bích Nguyệt nói, Đông Táo là do phiên quốc tiến cống vào mùa đông năm nay, 5 năm mới kết táo một lần, cũng không phải là một quả táo nho nhỏ bình thường của Tấn Quốc là có thể so sánh được. 

Phiên quốc tiến cống tổng cộng là 10 cân Đông Táo, Hoàng Thượng ở Dưỡng Tâm Điện được 3 cân, Thái Hậu được 3 cân. Còn dư lại 4 cân, Phủ Nội Vụ cho nàng chỉ có nửa cân Đông Táo. 

Thẩm Sở Sở thật ra cũng không để ý xem nàng được nhiều hay ít, chỉ là Bích Nguyệt nhìn nàng muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng vẫn nhịn không được nói một câu, hôm qua Hoàng Thượng ban thưởng cho Gia tần không ít, trong đó cũng bao gồm hai cân Đông Táo.

Đúng rồi, Gia tần chỉ là tứ phẩm tần vị, vậy mà có thể nhận được hai cân Đông Táo, mà phân vị nàng so với Gia tần cao hơn hai cấp, lại chỉ có thể nhận được nửa cân Đông Táo, bởi vậy có thể thấy được cẩu Hoàng Đế sủng ái Gia tần như thế nào. 

Trường kỷ dựa vào gần cửa sổ, bởi vì cửa sổ còn mở để lại một khe hở, Thẩm Sở Sở bị gió lùa đánh một cái hắt xì, nàng xoa xoa chóp mũi ửng đỏ, liếc mắt nhìn chậu than đang dưới tháp nằm. 

Nếu nàng cả ngày đều nằm ở trong phòng đợi, một ngày năm cân than Hồng La căn bản là không đủ dùng, vì sưởi ấm, nàng đành phải mệnh cung nhân dùng than đen vào ban ngày, rồi chờ tới khi chạng vạng thời tiết lại lạnh hơn một chút, lúc đấy mới lấy than Hồng La ra dùng.

Chỉ là than đen là loại than đốt hạ đẳng, không những không có khả năng chống cháy như than Hồng La, hơn nữa khi đốt than đen đều có một cỗ sương khói nhàn nhạt, nếu không mở cửa sổ khi đang dùng, sẽ rất dễ bị ngộ độc khi carbon monoxit. 

Trước hết cứ dùng tạm, vẫn tốt hơn là lạnh đến đóng băng, dù sao mùa đông cũng sẽ qua nhanh, chờ tới mùa xuân thì không cần phải đốt than nữa. 

Một tia nắng nhẹ nhàng lọt qua khung cửa sổ, Thẩm Sở Sở hít hít mũi, tiện tay cầm một quyển sách bên cạnh che mắt, nhắm mắt "răng rắc" nhai Đông Táo, hưởng thụ sự im lặng trước khi buổi cung yến bắt đầu. 

Đợi đến ngày mai mặc bộ hoa phục do Gia tần đưa tới, hít phải phấn hoa từ bộ hoa phục, nói không chừng nàng sẽ bị dị ứng thành một bộ dạng gì đấy, khuôn mặt sẽ như đầu heo phơi nắng, rốt cuộc là cũng thể nào thoải mái như hiện tại được. 

Ngay tại thời điểm khi Thẩm Sở Sở đang hưởng thụ cuộc sống, một bộ liễn đẹp đẽ quý giá vừa dừng lại ở bên ngoài cửa Vĩnh Hòa Cung. 

Dương Hải cẩn thận liếc mắt nhìn sắc mặt Hoàng Thượng một cái, đợi một lúc sau khi bộ liễn ổn định, hắn vừa định gân cổ gào lên một tiếng Hoàng Thượng giá lâm, thì nghe được từ trong bộ liễn truyền đến một âm thanh thanh lãnh: "Không cần thông báo."

Thần sắc trên mặt Tư Mã Trí nhàn nhạt, cũng làm người khác nhìn không ra được hỉ nộ, hắn bước nhanh ra khỏi bộ liễn, khoanh tay bước vào Vĩnh Hòa Cung. 

Dương Hải ở bên người Hoàng Thượng hầu hạ đã được mười mấy năm, làm sao có thể không đoán được tâm tư Hoàng Thượng, Hoàng Thượng chỉ cần lộ ra biểu tình không mặn không nhạt như thế này, tuyệt đối có nghĩa là có người sắp gặp xui xẻo, chỉ mong Sở Quý Phi có thể tự cầu phúc cho bản thân. 

Cung nhân trong Vĩnh Hòa Cung, vừa thấy Hoàng Thượng giá lâm, sôi nổi muốn quỳ xuống hành lễ, mọi người còn chưa kịp mở miệng, đã bị Dương Hải giơ tay chặn lại. 

Bích Nguyệt vừa vặn từ trắc điện đi ra, nàng vừa mới giúp Lục La uống thuốc, chuẩn bị đang muốn đi đến Ngự Thiện Phòng lấy đồ ăn trưa cho chủ tử, vừa nhấc mắt liền nhìn thấy một mảnh vàng tươi chói lóa trước mặt. 

Nàng ngây ra như phỗng nhìn chằm chằm vào một thân Hoàng bào Kim long lụa hoa của Hoàng Thượng, hộp đồ ăn trong tay "loảng xoảng" rơi xuống đất. 

Hoàng Thượng làm sao có thể ở đây ngay lúc này?

Xong rồi xong rồi! Phía sau Hoàng Thượng còn có hai vị Thái y, Hoàng Thượng khẳng định đã đoán được chủ tử đang giả bệnh rồi, liền mang người sang đây bắt lại!

Bích Nguyệt vội vàng đi qua, ý đồ nghĩ ra biện pháp làm ra tiếng vang, khiến cho chủ tử đang nằm trong điện chú ý. 

Nhưng nàng còn chưa kịp đi qua, Tiểu Đức Tử liền dùng hai ba bước ngăn cản nàng lại, trên mặt trắng nõn mang theo ý cười: "Bích Nguyệt cô nương chờ ngoài điện là tốt, nhưng không nên gây tiếng ồn quấy nhiễu Hoàng Thượng."

Nhìn khuôn mặt đang cười tủm tỉm kia, trong lòng Bích Nguyệt càng thêm hoảng loạn, nàng biết lời này của Tiểu Đức Tử, không phải là thương lượng cùng nàng, mà là đang cảnh cáo nàng. 

Ngay khi hai người còn đang nói, Hoàng Thượng đã đẩy cửa bước vào chính điện Vĩnh Hòa Cung, coi như lúc này nàng có thông tri cho chủ tử, thời gian cũng đã muộn rồi. 

Bích Nguyệt chỉ trông ngóng lúc này chủ tử đã giải quyết xong đống Đông Táo, trở lại giường nằm nghỉ ngơi, cuối cùng nằm ở trên giường, cho dù là vô dụng, cũng vẫn tốt hơn so với việc Hoàng Thượng thấy được tư thế ăn táo bất nhã của chủ tử. 

Ngoài điện cung nhân quỳ rạp xuống, mà Thẩm Sở Sở lại hoàn toàn không biết gì cắn cắn Đông Táo, sung sướng hừ hừ hát: "Hôm nay thời tiết thật sáng sủa, nơi chốn phong cảnh đẹp......"

Tư Mã Trí đẩy cửa bước vào từ ngoài điện, nhìn thấy chính là cảnh tượng này. 

Sở Quý Phi mặc một thân hồng phấn nằm vắt chéo chân, một quyển sách che khuất khuôn mặt nàng, chỉ chừa lại một khuôn miệng đỏ thắm nhỏ nhắn, miệng nàng nhai Đông Táo "răng rắc", giữa hàm răng vẫn còn đang ngân nga một giai điệu kỳ quái nào đấy. 

Đây chính là lời mà cung nhân nơi nơi đang truyền nhau nói, Sở Quý Phi một đêm sao kinh Phật không được ngủ. 

Mặt già Dương Hải đỏ lên, chỉ cảm thấy những cử chỉ hoàng đường kia của Sở Quý Phi, quả thật là muốn làm đui mù mắt người khác. 

Hắn nghĩ muốn ho nhẹ nhắc nhở Sở Quý Phi một tiếng, còn chưa kịp há mồm thì thấy Hoàng Thượng bước qua, lặng yên không một tiếng động cầm ba quả Đông Táo còn sót lại đặt lên trường kỷ. 

Thẩm Sở Sở nhai xong quả Đông Táo trong miệng, vươn cánh tay dựa vào cảm giác hướng tới cái đĩa sờ sờ, sờ hết cả nửa ngày cũng vẫn không cầm được quả nào lên. 

Nàng thở dài, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: "Sao lại hết nhanh như vậy chứ......"

Đều do cẩu Hoàng Đế quá mức keo kiệt, phân cho nàng chỉ được có nửa cân Đông Táo, nàng ăn còn chưa đủ nhét kẽ răng nữa.

Tư Mã Trí nheo lại con ngươi thon dài, hắn keo kiệt?

Cống phẩm tiến công được phân đến Nội Vụ Phủ, những chuyện này đều là do Hoàng Quý Phi lo liệu, Đông Táo này cũng không phải do hắn phân ra, làm thế nào lại thành ra hắn là người keo kiệt?

Thẩm Sở Sở chép chép miệng, tựa như đang nếm lại dư vị của Đông Táo, từ dạ dày có một dòng khí bị đẩy hướng lên trên, nàng liền mở miệng, đánh một tiếng ợ thật to. 

Tiếng ợ quanh quẩn ở giữa Vĩnh Hòa Cung vắng vẻ, giống như dư âm vang vọng, dừng lại trong tai mọi người thật lâu vẫn chưa thể biến mất. 

(Editor: Xin lỗi cho ta cười tí :))))))))))))) Tả tiếng ợ như tiếng hát :)))))))

Dương Hải cùng hai vị Thái y đứng phía sau, mặt già đều đã nghẹn đỏ, lần này không phải là do xấu hổ, mà là do nghẹn cười nghẹn đến mức đỏ mặt. 

Bọn họ tiến cung cũng đã được mấy chục năm, vẫn là lần đầu tiên có thể thấy được một vi phần tần không hề có hình tượng như thế này, nghe nói Quý Phi nương nương đột nhiên nhiễm phong hàn không thể hầu bệnh, nhưng nghe được âm thanh tiếng ợ vang dội như thế này, hoàn toàn không giống một người bệnh có thể làm được. 

Không cần bắt mạch, trong lòng các vị Thái y đã rõ ràng, Quý Phi nương nương rõ ràng là không bệnh mà giả bệnh, nếu muốn nói là nếu nàng có bất kỳ bệnh gì, chắc chỉ có đầu óc nàng mới có bệnh thôi. 

Chỉ nghe nói qua học sinh giả bệnh trốn học, chỉ là chưa bao giờ nghe thấy bất cứ một vị phi tần nào giả bệnh để khỏi phải hầu bệnh, nhiều phi tần muốn hầu bệnh lại không có được tư cách, Quý Phi nương nương lại đối với việc này trốn tránh, không phải là có bệnh ở đầu sao?

Thẩm Sở Sở xoa xoa bụng, lẩm bẩm: "Có phải mình nên dùng cơm trưa hay không?"

"Còn chưa no?" Thanh âm lạnh lùng hỏi nàng. 

Nàng theo bản năng trả lời lại một câu: "Có chút......"

Còn chưa có kịp nói xong, nàng liền dừng lại. 

Cái giọng nam tràn ngập từ tính này, hình như nghe có chút quen tai. 

Thẩm Sở Sở dùng động tác cứng đờ đem quyển sách đang che trên mặt bỏ xuống, chỉ nhìn thấy một thân ảnh minh hoàng đang đứng ngay bên tay phải nàng, từ trên cao dùng khóe mắt liếc xéo nhìn nàng. 

Nàng sửng sốt chớp mắt một cái, tựa như thấy được trong đầu ngay lúc này là một cây huyền cầm, "lạch cạch" một tiếng liền đứt đoạn. 

Cẩu......cẩu Hoàng Đế làm sao lại có thể đứng ở đây? Hắn tiến vào đây từ khi nào? Tại sao không có bất cứ một ai thông báo cho nàng?

Tư Mã Trí chậm rãi cúi người xuống, không nhanh không chậm dùng hai ngón tay kẹp một quả Đông Táo, nhẹ nhàng nhét vào miệng nhỏ của nàng. 

Lòng bàn tay hắn mang theo một vết chai mỏng, trong lúc lơ đãng chạm phải cánh môi mềm mại của nàng, thân mình nàng theo bản năng run lên, trái tim dường như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. 

Tư Mã Trí dùng ánh mắt lười nhác, trên mặt treo một nụ cười không chút để ý: "Ăn ngon không?"

Thẩm Sở Sở trong miệng được thêm một quả Đông Táo, đem sườn mặt của nàng bỗng chốc căng lên, trông giống một con sóc trong miệng đang nhai hạt thông vô cùng. 

Nàng đem cái chân đắt vắt vẻo cao cao kia thả xuống, từ trên trường kỷ hoảng loạn bò xuống, giữa hàm răng hàm hồ nói: "Hoàng Thượng thưởng Đông Táo, hương vị dĩ nhiên là ngon cực kỳ."

Không chờ nàng quỳ xuống, Tư Mã Trí liền duỗi cánh tay đỡ lấy nàng, hắn tươi cười thân thiết nhìn nàng: "Nghe nói ái phi cả đêm khổ cực sao kinh Phật, không cẩn thận nhiễm phong hàn?"

Nàng đang nỗ lực nhai hết Đông Táo trong miệng, mong rằng ăn xong nhanh để có thể nói tiếp, nhưng nàng còn chưa chưa kịp nhai xong trong miệng, hắn liền hướng về miệng nàng nhét thêm một quả: "Ăn ngon thì ăn nhiều một chút."

Thẩm Sở Sở: "......"

Nàng cắn chặt răng, đứng trước mặt mọi người, nàng "răng rắc"nhai Đông Táo, ở trong lòng thầm thôi miên chính mình, nàng không phải đang ăn táo, mà là đang nhai cái đầu chó của hắn. 

Thần sắc Tư Mã Trí dừng một chút, nhịn không được nheo lại hai tròng mắt, đầu chó......của hắn?

"Thân thể thần thiếp cũng không đáng lo ngại, chỉ là tối qua nhiễm lạnh một chút, bụng có chút đau nên đi tả, thần thiếp sợ không hầu hạ Hoàng Thượng tốt, nên lúc này mới dặn Bích Nguyệt đi Dưỡng Tâm Điện thông báo một tiếng." Thẩm Sở Sở hướng ra phía sau liếc nhìn hai vị Thái y một cái, vội vàng sửa lại lý do thoái thác. 

Có bị phong hàn hay không, mấy vị Thái y đều không cần bắt mạch, liếc mắt nhìn một cái cũng có thể đoán ra được. 

Nhưng tiêu chảy thì không giống như vậy, nàng cắn chết cũng nói là mình đi tả, coi như Thái y không chẩn ra bất cứ bệnh gì, cẩu Hoàng Đế cũng không có biện pháp bắt lấy nàng.

Nàng cũng không tin, cẩu Hoàng Đế còn có thể phái cung nhân tới bên cạnh, quan sát xem một ngày nàng đi nhà xí bao nhiêu lần?

Tư Mã Trí khớp xương rõ ràng dùng ngón tay kẹp lấy quả Đông Táo cuối cùng, động tác lười nhác thưởng thức thân mình mượt mà của quả táo, cười như không cười nhìn nàng: "Ái phi đi tả còn muốn ăn Đông Táo sao? Hay là Đông Táo mà phiên quốc tiến cống này, có tác dụng ngăn tả lại?"

Thẩm Sở Sở: "......"

Ăn nhiều Đông Táo tổn thương dạ dày, đừng nói là người đang đi tả, người bình thường một lúc ăn quá nhiều Đông Táo, cũng sẽ không tránh khỏi việc trướng bụng tiêu chảy.

Mấy chuyện này không cần Thái y nói, phàm là có một chút thường thức bình thường, cũng đều có thể hiểu được đạo lý không thể ăn Đông Táo trong lúc đang đi tả. 

Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đỏ lên, đem đầu vùi vào trong cổ, nàng làm sao lại có thể đem chuyện này quên mất chứ, giả bệnh làm sao lại có thể khó dữ vậy trời?

Bệnh này không được, bệnh kia cũng không được, Hoàng Quý Phi với Gia tần sinh bệnh không cần phải đi hầu bệnh, cẩu Hoàng Đế cũng không chịu dẫn người đi xem mấy nàng ta. 

Vì sao đến lượt nàng sinh bệnh không thể hầu bệnh, hắn liền mang theo nhiều người như vậy tới bắt chẹt nàng chứ?

Nàng chỉ nghĩ không muốn thời thời khắc khắc đều phải đối diện với khuôn mặt này thôi mà, làm sao một nguyện vọng đơn giản như vậy, thực hiện lại khó đến vậy?

Đang lúc đầu óc Thẩm Sở Sở đang chuyển động bay bổng, nghĩ nên bào chữa như thế nào cho lúc nãy, chỉ nghe được cẩu Hoàng Đế hơi hơi mỉm cười: "Dương Hải, đem ba cân Đông Táo trong Dưỡng Tâm Điện lại đây......"

"Nếu Đông Táo của phiên quốc có thể trị hết bệnh cho ái phi, vậy trẫm sẽ lưu lại Vĩnh Hòa Cung, nhìn ái phi ăn xong hết ba cân Đông Táo." Hắn mặt đầy tươi cười ngồi một bên trường kỷ, bình tĩnh nói. 

Tác giả có lời muốn nói: 

Tư Mã Trí: Hôm nay nàng không tiêu chảy cho trẫm thấy, nghĩ cũng đừng nghĩ đến chuyện chạy thoát khỏi cửa Vĩnh Hòa Cung!

******************************

Chào các nàng xinh đẹp đáng yêu của ta, ta đã quay lại rồi đây. Các nàng dạo này có khỏe không đấy? Dịch bệnh dạo này đang trở lại, các nàng ra ngoài đường nhớ mang khẩu trang nha <3

Nói thật, ta cảm thấy tên Wattpad hiện tại của ta nghe hơi củ chuối :))) Các nàng nào sáng tạo cho ta xin một cái tên nghe oách oách xíu, chứ ta đặt tên nhìn thảm không nỡ nhìn :)))))) Yêu các nàng, cuối tuần vui vẻ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro