Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 436-437

Tôi biết nếu như tôi bình tĩnh nói những điều này, Thiên Đế sẽ không tin, vì vậy tôi nói rất thành khẩn, đồng thời tôi cũng thể hiện rất hưng phấn.

Trần Dương chết trên tay tôi, Diệm Thiên Ngạo và Tạ Linh Côn đều chết vào lúc bảo tháp vỡ. Tôi nhận định bọn họ không thể nào sống sót trở về mà vẫn hy vọng vì vậy lúc Thiên Đế hỏi, tôi tỏ ra có lẽ anh ta hỏi như vậy sẽ có bước ngoặt gì đó, để Thiên Đế tin tưởng tôi vẫn hy vọng với bọn họ.

Thiên Đế khoát tay nói: "Bản tôn không nói họ sống. Chỉ là đến bây giờ bản tôn không tin bọn họ sẽ rời khỏi ta."

Đau khổ mà Thiên Đế bộc lộ không giống giả vờ. Mỗi chữ anh ta nói đều giống như phát ra từ nội tâm, khiến tôi cảm giác anh ta không phải đang nghi ngờ Diệm Thiên Ngạo giả chết mà thật sự hy vọng anh là sống! Anh ta nhớ Diệm Thiên Ngạo thì tôi có thể hiểu, nhưng anh ta nhắc đến Trần Dương thì điều này khiến tôi không thể tin tưởng anh ta thật sự đang đau lòng vì Diệm Thiên Ngạo.

Tôi khẽ than nói: "Lúc đầu, tôi cũng không tin anh sẽ để lại hai mẹ con tôi. Nhưng đã trôi qua lâu như vậy rồi, nếu như anh ấy vẫn còn sống thì đã sớm đến tìm chúng tôi! Anh ấy không phải người tùy tiện. Nếu như anh ấy còn sống thì anh ấy sẽ không nhẫn tâm để lại tôi một mình, cũng không nhẫn tâm nhìn Thiên Hựu nhỏ như vậy đã phải kế vị chúa quỷ. Anh ấy không phải người không chịu trách nhiệm như vậy."

Nói xong, tôi nghẹn ngào.

Thiên Đế ở sau tôi, nên tôi không nhìn thấy vẻ mặt của anh ta. Anh ta dừng một lúc rồi nói: "Bản tôn không thấy ngươi lại nghĩ như vậy!"

Tôi nói sai ở đâu sao? Lời này của anh ta có ý gì? Cho rằng tôi đang nói dối sao, hay cho rằng tôi giấu gì anh ta? Tôi tự cho rằng những lời tôi nói đều là những lời xuất phát từ đáy lòng, tôi thực sự nghĩ như vậy không nên xảy ra chuyện gì!

Tâm tư của người này thật sự khó đoán. Bỏ đi, không quản anh ta nghĩ như thế nào nữa. Nếu như tên kia thật sự còn sống thì tôi sẽ rất vui, sẽ không có bất kỳ cách nghĩ khác.

Nói chuyện một lúc thì Thiên Đế rót vào cơ thể tôi nguyên khí của anh ta. Vừa bắt đầu thì rất thuận lợi, đột nhiên tôi cảm thấy nguyên khí trong cơ thể chịu trở ngại giống như có thứ gì đó cản lại ở trên ngực. Cảm giác này rất mãnh liệt, tôi không biết là tình huống gì, sao lại bị chặn lại?

Thiên Đế dường như cũng nhận ra dị thường trong cơ thể tôi. Anh ta thử mấy lần nhưng vẫn không thể phá vỡ chướng ngại cuối cùng, bèn thu tay từ bỏ: "Ai thiết lập phong ấn trong cơ thể ngươi? Bản tôn thử mấy lần nhưng đều không thể phá vỡ, phong ấn này chắc đã tồn tại rất lâu rồi."

Tôi a một tiếng, không dám tin trong cơ thể tôi lại có phong ấn! Tôi lắc đầu nói: "Tôi không rõ! Tôi không nhớ có người làm thứ này với tôi. Có phải do phong ấn này nên tôi mới không thể trừ tâm ma?"

Thiên Đế ngay tức thì nói: "Không sao cả! Chỉ là tại sao trong cơ thể ngươi sao lại có phong ấn, không biết để làm gì! Hôm nay là lần cuối cùng, sau khi loại trừ tâm ma thì ngươi cũng không phải trải qua cả ngày nơm nớp lo sợ về những ngày tiếp theo nữa. Về sau có thời gian thì thường xuyên đến Tiên giới chơi. Bản tôn công việc bận rộn nên không có thời gian đi xem hai mẹ con ngươi, ngươi qua đây ngồi cũng giống vậy."

Tôi cũng đồng ý với đề nghị của anh ta rồi. Lời nói cũng là lời khách sáo, năm nào tháng nào tôi mới có thời gian thì không biết. Tôi cũng không nhất thiết phải coi những lời nói này là thật.

Từ khi trở về từ Thiên giới, tôi vẫn suy nghĩ chuyện trong tim tôi có phong ấn! Tôi nghĩ cả nửa ngày cũng không nghĩ ra gì, nghĩ chắc sư phụ sẽ biết nội tình. Vì thế trực tiếp đi tìm người.

"Sư phụ, hỏi người một chuyện. Người có biết chuyện trong người con có phong ấn không?"

Phản ứng của sư phụ ngoài dự liệu của tôi. Anh ấy rất căng thẳng hỏi: "Sao con lại biết chuyện này?"

Tôi bị anh hỏi có chút mông lung rồi. Điều này rất quan trọng sao? Hay là nói phong ấn trong cơ thể tôi là một bí mật? "Lúc Thiên Đế giúp con loại bỏ tâm ma phát hiện. Phong ấn này có vấn đề sao?"

Sắc mặt sư phụ thoáng trở nên khó coi, anh ngồi đó âm u một lúc và luôn không nói gì. Tôi sốt ruột rồi, ép hỏi: "Ai ya, người đừng như vậy nữa! Phong ấn rốt cuộc là chuyện gì, người nói cho con biết đi."

Hỏi rất lâu thì sư phụ mới trả lời tôi. "Con đừng hỏi nhiều như vậy. Mục đích Thiên Đế giúp con loại trừ tâm ma không đơn giản là được. Những chuyện khác con không cần biết! Quá sơ suất rồi, ta sao lại không nghĩ đến anh ta sẽ phát hiện phong ấn. Rõ ràng giấu rất kỹ mà!"

Những lời trước là nói với tôi, những lời sau có chút giống như nói với mình. Anh ấy càng như vậy thì tôi cũng bất an, "Sư phụ, người lúc nào cũng như này! Phong ấn trong cơ thể con sao không thể để Thiên Đế biết? Phong ấn đó rốt cuộc có tác dụng gì?"

Đại khái biết tôi sẽ không chịu để yên nên sư phụ tôi xoa đầu tôi nói: "Con sao lại nghĩ vớ vẫn rồi? Con vẫn nhớ chuyện trước đây con tẩu hỏa nhập mã gây ra đại họa không? Phong ấn đó dùng để phong ấn ký ức không tốt của con. Vì sự không muốn con vì vậy mà khổ sở nên mới thiết lập phong ấn trong cơ thể con, chỉ vậy mà thôi!"

Là như vậy sao? Tôi cảm thấy có chút gượng ép!

"Còn có, chuyện con tẩu hỏa nhập ma giết rất nhiều người Thiên Đế không biết. Nếu như sau này nhất định phải cẩn thận, nhất quyết không để anh ta phát hiện. Tốt nhất là con đừng đi gặp anh ta nữa. Nếu như anh ta điều tra thì con không phải lo lắng, ta sẽ thay con chống đỡ. Con chỉ cần nhớ rằng đừng gặp anh ta nữa là được."

Dặn dò kỹ càng như thế ngược lại khiến tôi sợ! Thiên Đế sẽ lật lại chuyện cũ để tính sổ với tôi? Anh ta nếu như tìm tôi trị tôi thì thật sự rất phiền toái.

Sư phụ lo lắng cho tôi như vậy nên tôi rất cảm ơn anh. Anh cũng hiểu tôi, có một số chuyện không phải tôi muốn. Nhưng tôi đã làm rồi. Hồi ức nhất định rất đau khổ, nên anh mới phong ấn đoạn ký ức đây. Nếu như đoạn ký ức bị Thiên Đế nhìn thấy thì chắc chắn sẽ xảy ra chuyện.

Sư phụ thấy tôi không nói gì, vì thế cẩn thận hỏi: "Anh ta có phá vỡ phong ấn không?"

Tôi lắc đầu nói: "Không có. Anh ta thử vài lần nhưng không thành công."

Tôi thử nhìn nội tức, cảm giác được sự tồn tại của phong ấn. Nên rất chắc chắn phong ấn chưa bị phá vỡ. Thiên Đế cũng không thể nhìn thấy đoạn ký ức đó.

Nghe thấy lời tôi nói, sư phụ rõ ràng thở ra một hơi. Anh ấy vỗ tay nói: "Tốt, tốt! Qua hai ngày nữa thì thân xác của ta cũng xong rồi. Phải quay lại Thiên giới một chuyến nên con tự mình cẩn thận mà làm việc."

"Sư phụ yên tâm. Nơi này có con đảm bảo thằng nhóc kia không dám làm loạn. Tôi vỗ ngực nói to.

Sư phụ ha ha hai tiếng rồi đi. Anh ấy đi không lâu thì Thái Bạch dẫn Văn Khúc Tình và Lý Thiên Vương chạy tới. Trước đó nghe Thái Bạch nhắc qua, nên lần này bọn họ đến đây chính là vì Dương Mặc mà đến.

Theo cảm giác thì người như Lý Thiên Vương sẽ không góp vui. Nên khi nhìn thấy anh ta, tôi cảm thấy khá ngạc nhiên! Nhìn thấy dáng vẻ tài trí hơn người, không ai bì nối thì bực mình. Không muốn đến thì đừng đến, cần gì phải bày vẻ mặt thối đến, có loại chống lại mệnh lệnh Thiên Đế!

Tôi mang bọn họ đến chỗ sâu ở biển chết, Dương Mặc chính là bị phong ấn lần nữa. Đó chính là một vùng biển đen tối cực kỳ, ánh sáng trên mặt biển vốn không xuyên đến nơi này, Ninh Nghi ở bên cạnh. Cô ấy nhìn rất lo lắng, ngoài ra cô hai của tôi còn có Thư Nhiên cũng đến. Nhưng mà hai người họ ở trên bờ biển và không có xuống. Vì một số nguyên nhân nên Ninh Nghi cuối cùng cũng bất đắc dĩ quay lại bờ biển đợi.

Ba người Thái Bạch, Văn Khúc Tinh và Thiên Vương tự mình đứng ở một nơi tạo thành một tam giác. Đồng thời làm phép đưa nguyên khí của mình vào trong phong ấn.

Phong ấn dùng để bảo vệ Dương Mặc và dùng để duy trì tính mạng của anh ta, nên nguyên khí có thể xuyên qua.

Không lâu sau thì phong ấn bắt đầu sáng lên. Nhìn qua ánh sáng thì tôi có thể nhìn thấy hình long dưới phong ấn, Dương Mặc an tỉnh năm đó không có một động tĩnh, giống như ngủ say vậy!

Nguyên khí của Thái Bạch từ khi bắt đầu không có dừng, Lý Thiên Vương cảm thấy thể lực không chống đỡ nối, giống như sắp ngã xuống vậy. Anh ta oán trách nói "Thái Bạch, không có tác dụng. Chúng ta cố gắng hết sức là được, có một số chuyện không làm được cũng không còn cách nào. Hà tất phải hao phí nguyên khí ở đây, lãng phí nhiều như vậy, còn muốn mất hàng trăm năm để hồi phục, Lợi bốn tám, hại năm tư!"

Thái Bạch lườm Lý Thiên Vương một cái không nói gì. Văn Khúc Tinh một bên trêu chọc nói: "Anh không tin có thể đứng bên kia, không ai cần anh theo đến."

Văn Khúc Tinh tùy tiện nói một câu đã kích thích Lý Thiên Vương. Anh ta gắt gỏng quát: "Anh nói vậy là có ý gì? Anh nói tôi không muốn đến giúp? Tôi nếu như không muốn đến thì cần gì phải đến? Tôi chỉ là nói, giúp đỡ cũng cần phải lượng sức mà làm đúng không? Thiên Đế cũng nói rồi, cố hết sức để sử giả Minh giới tỉnh lại, chứ không phải nhất định."

Văn Khúc Tinh không khách khí cắt ngang lời của Lý Thiên Vương, anh ta ha ha hai tiếng nói: "Tôi không có ý gì khác, chính ta ý trên mặt chữ anh nghe thấy. Lý Thiên Vương, anh không phải nghĩ nhiều chứ!"

Nghe thấy bọn họ tranh luận không ngừng nên tôi bay đến bên người Lý Thiên Vương, đẩy thẳng anh ta ra và thay thế anh ta đưa nguyên khí vào phong ấn.

Lý Thiên Vương đến cứu Dương Mặc, tôi vốn nên cảm ơn. Nhưng người này thực khiến người khác không thích, tư tâm quá lớn mà còn rất rõ. Tôi cũng không mời anh đến, tự mình theo đến mà còn trách ai?

Tôi cũng lười nói nhiều với anh ta .Tôi và Thái Bạch, Văn Khúc Tình ba người chuyên tâm đưa nguyên khí vào trong phong ấn. Lúc này cũng không nên phân tâm.

Nghe được Lý Thiên Vương tức giận bị vắng vẻ đứng một bên còn không quên ganh ghét nói: "Sớm biết như vậy thì tôi đã không nên đến. Thật sự là mặt nóng dán mông lạnh, ý tốt lại bị coi là lòng lang dạ thú!"

Thái Bạch và Văn Khúc Tình cũng không để ý anh ta, tôi cười nói: "Vậy tôi vẫn phải cảm ơn Lý Thiên Vương ra tay giúp đỡ. Nhưng mà vừa nãy thấy anh đứng không vững nên chắc đã đến giới hạn. Nếu không thì anh quay về Thiên giới tu dưỡng, ở đây để cho chúng tôi là được."

Theo như tính cách của Lý Thiên Vương , ông ta nhất định sẽ quay đầu rời đi. Ai ngờ ông ta lại bay lên trời, từ đỉnh đầu tới trong nơi phong ấn truyền nguyên khí vào, ông ta không cam lòng mà trầm giọng nói: "Tôi còn chưa già đến mức không còn dùng được, lúc nãy chỉ là nhất thời tình thế cấp bách nên không trì hoãn lại sức mà thôi."

Tôi haha một tiếng không chịu thua trêu đùa nói: "Đúng rồi, đúng rồi! Ông đây là chưa điều chỉnh xong tâm tính, bảo tháp bị phá hủy, chắc sẽ đau lòng một trận rồi!"

Lý Thiên Vương nhìn về phía tỏi trừng mắt lên hết: "Phần Thất, nha đầu cô miệng lưỡi bén nhọn, cố ý gây chuyện đúng không? Lý Thiên Vương tôi có thù oán gì với cô sao? Đang yên lành thì nhắc bảo tháp gì chứ?"

Tôi nhún vai, không muốn tranh cãi với ông ta. Ông ta không có bảo tháp, tôi mất đi tình cảm chân thành. Ông ta cảm thấy tôi nói lời đó là chạm vào nỗi đau của ông ta, tôi cũng chỉ đành haha hai tiếng. Ý định ban đầu của tôi chỉ là muốn châm biếm người khác có lòng mà không biết nhìn xa, cũng chỉ như vậy mà thôi.

Thái Bạch và Văn Khúc Tình đứng cạnh nhau cười không nói, chắc hẳn ngoại trừ Lý Thiên Vương ra, những người còn lại đều biết tôi đang nói gì.

Dương Mặc bị thương quá nặng, cứu chữa cậu ta cũng không phải là một chuyện đơn giản! Lúc đầu bốn người liên hợp với nhau, nhưng không lâu sau đó cũng xuất hiện tình trạng không đủ nguyên khí, thế nên trước hết một người rút lui tĩnh tọa điều tức, chờ đến khi khôi phục lại đổi một người khác, thay phiên nhau tới, hiệu quả có thể sẽ đỡ hơn một chút.

Trải qua chừng ba ngày gián đoạn, rốt cuộc Dương Mặc cũng có dấu hiệu của sự sống, đây là một điểm tốt! Tôi bảo mấy người Ninh Nghi đừng đợi, đi về nghỉ trước, lúc nào Dương Mặc tỉnh lại vẫn là một ẩn số, cứ hao tổn theo chúng tôi cũng không phải là cách. Hơn nữa, bây giờ tôi cũng không đi được, không cách nào chăm sóc cho mấy cô ấy.

Cũng may mấy người Ninh Nghi coi như hiểu chuyện, không hề kiên cường chống đỡ. Chỉ là những ngày qua bốn người chúng tôi thay nhau tới, cũng đều mệt mỏi cạn kiệt sức lực rồi, nguyên khí hao tổn cũng không phải chỉ nghĩ một đêm là có thể khôi phục, mà phải cần một thời gian rất dài mới có thể từ từ bù lại .

Nhưng ở trong vất vả, chuyện này cũng phải làm cho được!

Cũng may sư phụ trở lại, thấy anh xuất hiện ở biển Chết, tôi thở phào nhẹ nhõm, nhiều người thì nhiều thêm một phần lực lượng!

Lần này sư phụ trở lại bằng thân xác, tôi có thể cảm giác được hơi thở của anh mạnh hơn trước rất nhiều. Anh bảo tôi qua nghỉ ngơi ở bên cạnh, tự mình thay thế vị trí của tôi. Nhìn anh ta nghiêm túc truyền nguyên khí cho Dương Mặc, tôi chợt nhớ tới lần đầu một mình tới Quỷ giới, anh ta cũng không ít lần làm tôi sợ.

Nghĩ đến sư phụ khi đó, tôi không khỏi cười lên!

Sư phụ chuyên chú phong ấn, cũng không quay đầu lại hỏi: "Cười gì đấy?"

"Không có. Chỉ là nghĩ tới chuyện buồn cười, không thể không cười." Tôi vội vàng lên tiếng chối bỏ.

Sư phụ bất đắc dĩ lắc đầu một cái nói: "Chuyện buồn cười của cô, tốt nhất không liên quan đến ta!"

Tôi tất nhiên không dám nói có liên quan đến anh ta, vì vậy chuyển đề tài nói "Sư phụ ngài tới đây như vậy, tiểu sư đệ của con thì sao? Cậu ta còn ở Thiên giới sao? Tại sao không cùng đi với sự phụ?"

Sư phụ khinh bỉ nói: "Sư đệ của con lại không ngu, tới đây làm lao công miễn phí cho con à. Ở đây nhiều chuyện như thế, làm sao nó có thời gian chơi chứ. Nó ở lại Thiên giới, thay ta xử lý đám hoa hoa cỏ cỏ kia, ở lại cũng thanh nhàn hơn đến đây."

Được rồi! Nơi này của tôi đều có khổ cực như thế, ngay cả lao công miễn phí cũng nói ra, tôi đúng là không nói nên lời.

Thôi, nơi này có sư phụ là tốt rồi. Chỉ là sau khi anh ta tới đây không chỉ phải giúp tôi dạy dỗ Thiên Hựu, mà còn phải tiêu hao nguyên khí cho Dương Mặc, đúng là áy náy, một chút thời gian nghỉ ngơi cũng không có.

Sư phụ thấy tôi sững sờ, nghiêm túc nói với tôi: "Đừng nghĩ lung tung, nhanh chóng nín thở ngưng thần, tĩnh tọa điều tức, làm chuyện chính quan trọng hơn."

Không dám dị nghị, tôi lập tức tĩnh tâm lại và bắt đầu tĩnh tọa!

Trong nước không thể so với đất liền, đáy sông có nhiều dòng nước ngầm, tĩnh tọa ở nơi này đúng là muốn mạng già mà. Thỉnh thoảng sẽ bị dòng nước chảy ào không dứt vọt tới, tôi chỉ có thể tự chịu đựng, ổn định cơ thể để không bị những dòng nước ngầm này cuốn đi. Thế nên hiệu quả tĩnh tọa không hề cao, bởi vì bà đây bị phân tâm!

Thế nhưng cũng không thể tĩnh tọa trên bờ, truyền nguyên khí không thể nghe, một khi bị trì hoãn, cả quá trình sẽ không ăn khớp, hiệu quả sẽ kém đi.

Tôi không thể làm gì khác hơn là càng cẩn thận hơn, cố gắng không để dòng nước ngầm quấy nhiễu.

Bốn phía lập tức yên lặng, không biết qua bao lâu, một tiếng rồng ngâm vang lên, tuy rất yếu ớt, nhưng đủ để cho chúng tôi nghe được.

Tất cả mọi người vì thế mà vui mừng không thôi, trải qua những ngày cố gắng, quả nhiên không uống phí!

Chỉ tiếng tiếng rồng ngâm không thể truyền tới bên bờ, mấy người Ninh Nghi không nghe được, nếu không nha đầu kia chắc chắn sẽ vui chết mất, Dương Mặc rốt cuộc có thể tỉnh lại rồi.

Sau khi điều hòa gần ổn định, tôi đi thay cho Văn Khúc Tinh, vị trí của anh ta ngay bên cạnh Lý Thiên Vương. Tôi không muốn phản ứng với ông ta, bớt đi một câu bất hòa là tốt rồi, gây huyên náo thì mọi người cũng không thoải mái.

Lý Thiên Vương nhẹ giọng hỏi sư phụ tôi, thử thăm dò muốn biết nếu ông ta thỉnh cầu Thiên đế sửa chữa bảo tháp cho ông ta, Thiên đế sẽ đồng ý hay là không.

Vừa nghe đến chuyện này, tôi liền không giữ được miệng mình, sặc giọng nói: "Hả, Thiên đế cũng không phải người sửa phế phẩm."

Vừa dứt lời, ánh mắt mà Lý Thiên Vương nhìn tôi không hề rời đi nữa! Thái Bạch và sư phụ bị tôi trêu chọc mà cười không khách sáo, Lý Thiên Vương không tiện nổi giận ngay trước mặt sư phụ tôi, không thể làm gì khác hơn là u oán nói: "Quỷ vương Dạ Quân đúng là chết trong bảo tháp của ta, nhưng đó là bất ngờ! Tiểu nha đầu có có thù dai thì cũng không thể đổ lên đầu ta được, bây giờ bảo tháp của ta cũng theo đó mà không còn nữa!"

Hay cho Thác Tháp Lý Thiên Vương, đúng là báo ứng kiếp này mà! Nhắc tới tên chết tiệt với tôi, còn nói chuyện về tên chết tiệt nhà tôi, mẹ nó chứ đúng là thứ đàn ông nhỏ mọn.

Tôi tức giận trợn mắt nhìn ông ta một cái: "Ông còn không biết xấu hổ mà nói sao? Ông không làm ra thứ đồ chơi rách nát đó, anh ấy sẽ chết sao? Cái thứ thần khi chó má, người tốt kẻ xấu cùng nhau làm ra, đây coi là đường lên tiên à? Tôi thật sự không hiểu nổi, bảo tháp là của ông, nó có tính chất gì mà ông không biết? Lại còn thả ra, không trách ông, trách ai đây?"

Lý Thiên Vương cùng tôi tranh cãi, ông ta phản bác. "Nói như cô, vậy còn phải trách cả Thiên đế, là ngài tán thành ta thả ra bảo tháp! Nếu Quỷ Vương Dạ Quân không bị Tạ Linh Côn liên lụy, bằng bản lĩnh của anh ta đã sớm chạy ra rồi, hơn nữa thôi thúc bảo tháp hút dịch nhân vào còn nhiều người hơn chúng tôi, làm vậy, chúng ta không bị tổn hại à."

Liếc mắt nhìn ông ta, cùng với thứ người như vậy, không phản đối đúng là cái gì cũng không chính đáng mà!

Tạ Linh Côn từng nói, hoặc là để cho tôi nhìn Diệm Thiên Ngạo chết, hoặc là nhìn anh ta chết. Đến cuối cùng khi tôi đi ra, nhìn họ cùng chết, có phải ngay từ đầu, tên kia cũng đã đoán được kết quả này rồi?

Tôi âm thầm thở dài trong lòng, ồn ào hay không thì tên chết tiệt cũng không trở về, đây đều là chuyện đã qua, không nói cũng được

Suốt mười ngày trôi qua, Dương Mặc rốt cuộc tỉnh lại, cậu ta phá vỡ phong ấn bay thẳng lên trời, bay nhanh xung quanh biển Chết, dáng vẻ trông rất thoải mái.

Rốt cuộc có thể không cần ngồi trong nước, tôi lên bờ, nơi ngực cảm giác thoải mái hơn nhiều, lúc ở dưới quả thực quá bị đè nén.

Mười ngày liên tục truyền nguyên khí cho Dương Mặc không ngừng nghỉ, thần sắc của mấy người chúng tôi cũng không tốt, quá trình bổ sung nguyên khí và tiêu hao sạch lặp đi lặp lại, nói thật ai cũng không chịu nổi. Sắc mặt ai cũng trắng bệch kinh người, tựa như quỷ vậy!

Lên bờ, tôi mới phát hiện mấy người Ninh Nghi vốn rời đi đã trở lại, dường như cô hai và Thư Nhiên vẫn luôn ở bên cô ấy.

Dương Mặc bay đến trước mặt Ninh Nghi, đầu rồng to lớn tương phản với vóc người nhỏ thó của cô ấy, nhưng không biết sao nhưng một người một rồng, lại trông dễ thương như thế!

Ninh Nghi ôm cơ thể to lớn của Dương Mặc rồi gào khóc, tất cả mọi người vui mừng cho cảnh tượng này. Cái được gọi là người có tình cuối cùng cũng thành người nhà, tôi nhìn mà cũng rất muốn khóc, đến khi nào, tôi cũng có thể có ngày này đây?

Nếu như có một ngày tên chết tiệt xuất hiện trước mặt tôi, có lẽ tôi còn khóc thảm hơn cả Ninh Nghi.

Rất nhiều lần, tôi cũng nghĩ đến cảnh tượng đó, tên chết tiệt trở lại, đứng bên cạnh tôi, tôi sẽ có vẻ mặt gì, làm hành động gì, nói gì. Thế nhưng những cái này chỉ xuất hiện trong đầu tôi, chứ chưa từng trở thành sự thật!

Tôi rất hâm mộ Ninh Nghi, ít nhất còn có Dương Mặc bên cạnh. Sư phụ đứng bên cạnh chờ hai người kia ôm ấp được rồi nói: "Có thể tỉnh lại là chuyện tốt, nhưng mà bây giờ Dương Mặc còn rất yếu, không cách nào biến thành người, chỉ cần tu dưỡng một thời gian là có thể khôi phục. Lần này, nếu không nhờ ba vị thần tướng là Lý Thiên Vương, Thái Bạch và Văn Khúc Tinh giúp đỡ, Dương Mặc chưa chắc có thể tỉnh lại sớm như thế!"

Dương Mặc xoay người, vẫy đuôi rồng nói với chúng tôi: "Đa tạ mấy vị cứu giúp, đại ân đại đức ngày sau nhất định sẽ báo đáp!"

Thái Bạch vẫn bình thản nói: "Nói quá rồi!"

Ôi chao, lần đầu tiên thấy Thái Bạch cười đấy, anh ta cười lên đúng là để cho thiên địa ảm đạm biến sắc, đẹp không nói nên lời!

Lý Thiên Vương lại chua chát nói "Báo ân gì cũng được, chỉ cầu người nào đó không nhằm vào Lý mỗ nữa là được rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro