Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 433-435

Sau khi đi qua hồ Hoa Thanh thì tôi rời khỏi Thiên giới. Trước khi đi thì Thiên Đế nói với tôi rằng tâm ma một lần nữa được trừ bỏ. Trong lòng tôi khắc ghi lời sư phụ từng nói nên với Thiên Đế tôi chỉ bày tỏ lòng cảm kích, còn những lời vô ích dư thừa khác thì một chữ cũng không nói.

Lúc đến trước kết giới của Thiên giới thì tôi bất ngờ gặp Thái Bạch. Trước đây gặp mặt anh ta thì nhiều nhất là cười cười gật đầu với tôi coi như chào hỏi. Lần này anh ta thế mà lại chủ động gọi tôi lại. Điều này hoặc nhiều hoặc ít khiến tôi bất ngờ.

Thái Bạch bay đến trước mặt tôi, tôi chắp tay với anh ta thể hiện sự kính trọng: "Kính Cơ cô nương, Thiên Đế được biết Dương Mặc sứ giả Minh giới vẫn còn trong phong ấn nên ngài ấy đặc biệt hạ lệnh tôi dành thời gian dò xét sự thật. Đến nay thì chúa quỷ vẫn còn nhỏ tuổi, các người chắc chắn phải cố hết sức để cứu chữa cho sứ giả Minh giới."

Tôi cười với Thái Bạch. Anh ta hóa ra là muốn nhắc đến Quỷ Vương Dạ Quân. Nhưng nghĩ đến anh đã không còn rồi suy nghĩ cho cảm xúc của tôi, vì thế nên mới lâm thời thay đổi câu chuyện để tránh kích động tôi. "Vậy thì làm phiền Tiên Quân rồi. Hy vọng Dương Mặc có thể nhanh tốt lên nhờ sự chăm sóc của ngài."

Thái Bạch bằng lòng giúp một tay, tôi tự nhiên rất vui. Dương Mặc đã phong ấn rất lâu rồi, nếu như anh ta có thể khỏe lại thì Ninh Nghi nhất định sẽ rất vui. Thái Bạch gật đầu đáp ứng. Không khách sáo cũng không an ủi mà bình đạm thế thôi, đây chính là tính cách của anh ta! Đã từng mạnh miệng nói không quay lại Thiên giới vì mưu sự thay Thiên Đế, nhưng sự thật rằng anh ta vẫn như cũ quay lại Thiên giới. Việc này anh ta không giải thích cũng không cần thiết phải giải thích với tôi!

Nói khó nghe anh ta có trở lại hay không thì sự thật vẫn chỉ như vậy thôi. Không quay về thì là có cốt khí, quay về thì cũng không ai làm sao cả. Dù sao thì bị vả mặt cũng là anh ta!

Thiên Đế nếu đã để anh ta quay lại thì cũng tìm bậc thang để anh ta xuống. Đây là chuyện giữa hai bọn họ nên không có quan hệ gì với tôi.

Tôi lịch sự khom người, quay về Quỷ giới. Thẳng đến biển chết thì mới nói tin này cho Ninh Nghi. Con nhóc nghe được thì òa khóc thành tiếng, không rơi nước mắt là vì gào khan trong cổ họng. Vừa nghe đã thấy đau như đứt từng khúc ruột.

Tôi vỗ vỗ vai của Ninh Nghi, an ủi: "Được rồi! Đừng khóc nữa, khóc cũng không rơi nước mắt! Đây là chuyện vui, không phải khóc!"

Ninh Nghi bị tôi đùa nín khóc mà nở nụ cười: "Cậu lại chế nhạo tớ, tớ là đang vui! Mạc Thất, cảm ơn cậu! Thật sự không biết nên nói gì, tôi chính là muốn cảm ơn cậu!"

Tôi xoa đầu Ninh Nghi than thở nói: "Nói lời ngu dốt gì! Tớ cũng không làm gì cả, đây chính là mệnh lệnh của Thiên Đế, cậu không cần cảm ơn tớ!"

Dương Mặc là người bảo hộ của biển chết, Thiên Đế lúc này nhớ lại anh ta là tình huống gì? Theo lý mà nói thì đây là chuyện của quỷ giới, không phải do Thiên Đế quản. Anh ta sao lại đột nhiên lại để ý tới Dương Mặc như vậy?

Tôi đoán không ra ý đồ của Thiên Đế. Nhưng mà anh ta chắc chắn cứu Dương Mặc thì đối với chúng tôi mà nói là chuyện tốt. Có lẽ vì Diệm Thiên Ngạo không còn nữa, anh ta mới đặc biệt chăm sóc chúng tôi. Tôi không nên nghĩ nhiều.

Từ chỗ của Ninh Nghi thì tôi đi tìm cô hai và Thư Nhiên, đã rất lâu không gặp họ rồi. Sau khi qua đó ngồi trò chuyện thì mới quay về Minh điện!

Thiên Hựu do sư phụ tôi chăm, không xảy ra chuyện gì lớn. Có điều tôi vẫn dành thời gian qua đó nhìn, sợ cậu nhóc bướng bỉnh khiến sư phụ tôi tức giận.

Sau khi vào Minh điện thì phát hiện sư phụ tôi và Thiên Hựu đều không ở trong điện. Tìm khắp điện cũng không thấy Thất Dạ, đây là tình huống gì vậy? Tập hợp trốn học sao!

Tôi hỏi vệ binh coi cửa mới biết ba người họ đi tu hành rồi! Tu hành với người tu luyện là một môn không thể thiếu, vì thế tôi một đường đi tìm. Cuối cùng trên đường Hoàng Tuyền thì tìm thấy bọn họ.

Nói thật, ở Quỷ giới lâu như vậy mà tôi vẫn chưa từng đến Hoàng Tuyền. Lúc ở nhân gian thì thường nghe ông ba nói, người chết rồi thì phải đi qua con đường này. Đến bây giờ con đường ấy hiện lên trước mắt, cả khung cảnh đều là sương mù dày đặc màu vàng. Chắc cái tên Hoàng Tuyền là do màu vàng này mà đến!

Hoàng Tuyền, tôi vẫn tưởng là màu vàng của nước, hóa ra là chỉ sương. Sương mù che phủ cả con đường, hồn phách từ nhân gian đến cõi âm đều phải đi qua nơi này. Chúng giấu mình trong sương loạng choạng bước đi.

Người đi Hoàng Tuyền là có quy tắc, không thể nói chuyện mà chỉ có thể tiến về trước!

Tôi bước vào trong sương mù. Lúc gặp phải quỷ sai canh gác thì bọn họ chỉ cười gật đầu ra hiệu, sợ nói chuyện sẽ giật mình đến những linh hồn đang đi!

Lúc người vừa chết thì hồn phách rời cơ thể không biết bản thân đã chết. Một khi bị giật mình thì sẽ gây ồn ào, tạo thành rất nhiều điều không tiện. Nên bất kỳ người nào ở Hoàng Tuyền đều không thể nói chuyện!

Cứ đi thì tôi đột nhiên cảm thấy bạch ngọc trên ngọc lạnh hơn vài độ! Có vẻ như trước đây cũng gặp qua tình huống như vậy. Vào lúc Khôi Diệt tập kích tôi thì Bạch Ngọc cũng lạnh hơn. Lúc đó tôi còn tưởng rằng ảo giác của bản thân, nhưng hiện nay có vẻ không phải.

Lấy xuống Bạch Ngọc đặt vào lòng bàn tay nhìn nửa ngày, tôi phát hiện độ ấm lại khôi phục bình thường. Không phải lại là ảo giác của tôi chứ! Cũng có khả năng, nhiệt độ thay đổi không lớn nên khó tránh có cảm giác là sai lầm, sẽ cảm thấy bạch ngọc lạnh hơn có thể thật sự do tôi quá nhạy cảm thôi.

Lại lần nữa đeo bạch ngọc lên, tôi cười tự giễu. Đã hứa rằng không nhớ tên kia, sao đến bây giờ vẫn không nhớ sự thật anh không còn nữa! Đừng hy vọng anh còn sống, chỉ có thể gặp anh trong mộng là được!

Đeo bạch ngọc lên rồi gật đầu, tôi phát hiện tôi lạc đường rồi!

Lần đầu đến Hoàng Tuyền thì phát hiện nơi này rất lớn, trong vô thức đã vào một mảnh rừng. Bốn phía sương mù dày đặc, tầm nhìn rất thấp và hẹp. Vốn không nhìn rõ con đường phía trước.

Đột nhiên trong rừng truyền đến tiếng hét, tiếng chó sủa bốn phía. Trong lòng tôi căng thẳng, chết rồi, tôi bước vào thôn chó dữ rồi!

Quỷ sai phụ trách bảo vệ Hoàng Tuyền sẽ nhận quỷ hồn vừa chết dẫn qua Hoàng Tuyền. Quỷ hồn sẽ tự mình tỉnh lại, sau khi biết mình đã chết sẽ tiến đến Quỷ Môn Quan. Thôn chó dữ ở trên đường đến Quỷ Môn Quan, đây là con đường bắt buộc phải qua.

Nhân gian mỗi ngày đều có rất nhiều người chết. Quỷ giới vì sao không do nhiều quỷ quá mà gặp họa thì thôn chó dữ có tác dụng rất lớn.

Linh hồn đi qua nơi này, hoặc là chạy trốn hoặc là chết ở đây. Không phải tất cả người chết đều có cơ hội bước vào quỷ môn quan. Đây còn phải xem mệnh, làm không tốt sẽ bị những con chó dữ kia cắt nát linh hồn và chết ở đây. Trong thế giới của quỷ thì muốn sinh tồn rất khó khăn.

Chó dữ của thôn chó dữ cái gì cũng ăn, không kén ăn. Chỉ cần là đồ vật bọn chúng nhìn thấy thì đều là thức ăn ngon! Đặc biệt là linh hồn dễ dàng giết chết.

Nghe nói bị chó dữ tấn công đều là kẻ độc ác làm quá nhiều chuyện xấu ở kiếp trước. Chó dữ thích ăn linh hồn không sạch sẽ, có vẻ như vậy mới có thể sức tấn công! Chó ác với người ác, đây gọi là vật họp theo loài.

Lúc người tốt đi qua thôn chó dữ thì sẽ an toàn hơn nhiều! Trước đây ở thôn chó dữ, người biết chút ít về chuyện sắp xảy ra thì đều để ít thức ăn cho chó trên cơ thể người chết. Như vậy lúc đi qua thôn chó dữ có thể dùng "thức ăn cho chó" mà tránh khỏi những con chó dữ đó. Vì vậy mà có cơ hội chạy trốn và vào thẳng Quỷ Môn. Còn "thức ăn cho chó" là gì thì tôi thực sự không rõ!

Con người sống một đời không làm chuyện gì xấu thực sự không có ai. Dù sao thì cũng phạm phải tội lớn tội nhỏ gì đó một hai lần, như vứt điếu thuốc bừa bãi cũng là một tội! Tôi không dám nói trên đời có linh hồn tinh khiết trăm phần trăm. Vì vậy quỷ hồn qua nơi này thì chó dữ sẽ không ngừng sủa lớn, rồi tiếng kêu thảm thiết vang lên liên tục không ngừng. Muốn đi qua nơi này thì hoàn toàn dựa vào bản lĩnh của bản thân.

Trong quỷ giới không thiếu linh hồn tay chân khỏe mạnh như anh em nhà họ Tống còn có Sở Hiên vân vân và mây mây. Lúc còn sống bọn họ là tướng quân giết người vô số, toàn thân là sát khí nên lúc đi qua thôn chó dữ đã dựa vào thân sát khí đó mà ép lại những con chó dữ kia. Vì vậy vào được Quỷ Môn Quan phần lớn sẽ bị tống vào địa ngục.

Còn quỷ hồn chết oan và những kẻ tự sát thì không biết có đi đường Hoàng Tuyền không. Những linh hồn đó đều không thể chuyển kiếp, nhưng sẽ bị tống vào thành chết oan. Ở đây còn có đủ loại đủ kiểu quỷ hồn, nhưng đều có nơi đi về của mình. Nói tóm lại quy tắc ở đây rất nhiều, quỷ hồn đủ loại cách chết cũng rất nhiều. Quản lý như thế nào, đi ở như thế nào tôi đều không biết. Dù sao thì tôi trước giờ không có tham gia vào việc quản lý Quỷ giới thì tự nhiên cũng không quan tâm.

Tôi vừa nghĩ vừa đi, đột nhiên nghe thấy sau lưng có tiếng động. Quay đầu lại nhìn thì má nó, hai con chó dữ đang lè lưỡi với tôi. Ánh mắt chúng hung ác nhìn tôi chằm chằm, nước miếng cũng không ngừng chảy thành dòng ra ngoài!

Tôi nhìn chúng nuốt nước miếng, tôi nhìn rất ngon sao?

Chó dữ của thôn chó dữ đều do Quỷ giới nuôi, nhưng đều thuộc về nuôi thả nên khá giống với chó hoang ở nhân gian. Chúng sẽ không nhận chủ mà chỉ nhận thức ăn. Tôi thấy trong mắt chúng chắc tôi được coi là thượng thượng phẩm!

Tôi giả vờ bình tĩnh mà bước tiếp, vừa quẹo trái một lát sau lại quẹo phải. Hai con chó cũng theo tôi vòng tới vòng lui. Thấy chúng như vậy giống như tùy lúc đều có thể nhào lên.

Tôi thấy dây dưa tiếp như vậy là không ổn. Vì thế mà tôi vận khí thi triển Ngự Phong Thuật bay lên không trung, tưởng rằng chúng không thể làm gì được tôi. Kết quả, hai con chó cũng giống tôi nhảy lên, chân sau chúng dùng lực nhảy mạnh lên. Má nó, sức bật đó dọa bảo bảo sợ chết khiếp rồi!

Sức bật của chó dữ rất trâu bò nhưng tốc độ của tôi cũng không chậm, tránh né kịp thời. Những góc áo vẫn bị chó dữ cắn rách một miếng lớn! Nghĩ như vậy thì thấy không vui, chẳng lẽ linh hồn của tôi cũng không tinh khiết sao? Nếu không thì sao chó dữ lại đuổi theo tôi? Nghĩ đến đây thì trong lòng tôi cực kỳ phức tạp, không dám lưu lại nữa mà dùng hết sức mà rời khỏi nơi này!

Tôi chạy ở đằng trước, hai con chó dữ theo tôi không bỏ. Chúng vừa đuổi theo vừa sủa, không lâu sau thì tôi phát hiện không ít chó đực từ bốn phương tám hướng xông ra, gia nhập vào đội hình đuổi theo tôi.

Vốn trong rừng nơi nào cũng là sương mù dày đặc, khiến người không nhìn rõ phương hướng. Bây giờ còn bị những con chó dữ kia đuổi theo, nên càng không có cách chú ý đến đường đi. Có vài lần tôi suýt nữa thì đâm phải cây, vòng tới vòng lui mà nửa ngày vẫn không vòng ra được. Tức điên lên được.

Tôi dù gì thì cũng được coi là một vị thần tiên nhỏ thế mà lại rơi vào nông nỗi này, bị quỷ dữ theo đuổi. Chuyện này nếu như truyền ra ngoài thì về sau tôi nào còn mặt mũi gặp người.

Không thể chịu nổi tình cảnh bị đuổi theo không buông này, tôi quyết định ra tay giết một con chó! Vốn tưởng rằng như vậy có thể hạ sỹ khí của những con chó dữ này, nhưng không ngờ rằng đến thi thể của bạn chúng mà chúng cũng ăn. Trong nháy mắt thì chó dữ bị tôi giết chết đã bị gặm sạch.

Lần này tôi ngơ triệt để rồi. Trời ạ, quá khoa trương rồi, những thứ này thực sự thứ gì cũng ăn!

Xong đời rồi! Chó dữ của thôn chó dữ đều do Quỷ giới nuôi để phân biệt linh hồn tốt xấu. Tôi nếu như trắng trợn giết hại thì không phải cũng trở thành người xấu sao!

Bỏ đi, đánh không lại thì chạy chắc có thể đi!

Tôi một lần nữa lại thi triển Ngự Phong Thuật bay đến giữa không trung. Những con chó dữ phía dưới luôn nhảy lên, đuổi theo cắn tôi. Tôi đánh không lại bọn chúng, nói thật trong lòng tôi thực sự rất đau khổ!

"Mang theo bọn chúng chạy vòng quanh!"

Trong lúc cùng đường thì không biết ai hét lớn ở đằng kia. Tôi cũng không nghĩ nhiều mà chạy quanh một cái cây.

Khoan hãy nói, quả nhiên có tác dụng! Những con chó kia mặc dù hung ác nhưng dù sao cũng là súc vật không đủ thông minh mà chỉ biết đuổi theo tôi. Chúng vòng quanh cây đại thụ vài vòng thì đã tự mình loạn vị trí. Phía sau đâm phía trước, phía trước quay lại cắn phía sau, tình cảnh dữ tợn đó nhìn rất đã nghiền.

Tôi đứng trên cây, nhìn thấy chó dữ bên dưới cắn xé lẫn nhau. Tôi âm thầm thở một hơi, có vẻ không có việc của tôi nữa rồi. Nhưng mà người nghĩ kế giúp tôi lại là ai đây?

Tôi nhìn quanh bốn phía nhưng không có người sống, cũng không có hơi thở đặc biệt nào khác. Chắc không phải là kinh nghiệm do những linh hồn gặp nạn kia đúc kết ra chứ, vậy sẽ là ai đây?

Tôi nhớ lại giọng nói kia cảm thấy rất quen thuộc, chắc chắn là người tôi quen. Nhưng anh chắc đã ngủm rồi, nên lúc đó cũng không nghĩ theo chiều hướng đó. Bây giờ ổn định rồi thì nhớ lại giọng nói đó, thực sự rất giống giọng nói của Trần Tú Tài!

Trần Dương đã bị tôi giết rồi, Trần Tú Tài cũng nên chết vào lúc đó rồi. Anh ta sao lại xuất hiện ở đây nhắc nhở tôi?

Mang theo hoài nghi, tôi bay khỏi đó. Vòng quanh trong rừng nửa ngày mới tìm được đừng ra, còn chưa dừng chân đã nhìn thấy sư phụ và Thiên Hựu vừa đi vừa cười nói.

Thiên Hựu nghi ngờ nhìn chằm chằm tôi một lúc lâu mới bẹp bẹp miệng trêu chọc: "Bà già, bà lại làm chuyện gì xấu rồi?

"Tóc tai bù xù, quần áo không chỉnh tề! Ha ha ha, ta cũng phục bà rồi. Đã lớn như vậy rồi mà còn biến mình thành như vậy! Bà rốt cuộc làm sao vậy?"

Tôi sửng sốt sờ mái tóc của mình rồi lại cúi đầu nhìn váy bị cắn nham nhở. Tôi cũng cạn lời với bản thân rồi. Thực sự muốn nhếch nhác bao nhiêu thì nhếch nhác bấy nhiêu! Nhưng dù sao đi nữa thì tôi cũng là bậc cha chú của nó.

Sư phụ sao chỉ dạy nó tu hành mà cũng không biết dạy nó lễ phép sao!

Phải! Sư phụ không có tâm nguyện này, tôi người làm mẹ không thể không dạy nó. Về sau lớn lên phải ra ngoài xã hội rồi mà vẫn không hiểu lễ nghĩa thì sẽ bị người khác đàm tiếu. "Không sao cả, chỉ là không cẩn thận bước nhầm vào thôn chó dữ, con..."

"Ha, bà già! Bà sẽ không phải bị lũ chó dữ đuổi theo chứ!" Tôi vừa nói một câu như vậy thì thằng nhóc thối này đã nheo mắt lại, cười phá lên.

Tôi cau mày. Còn không đợi tôi mở miệng thì sư phụ tôi đã bước lên gõ xuống đầu nó một cái, trầm giọng nói: "Sao lại nói như vậy, nó là mẹ của con!"

Lúc sư phụ trút giận thay tôi, trong lòng tôi cực kỳ thoải mái! Tôi vốn không nỡ đánh Thiên Hựu, bây giờ có người thay tôi động thủ dạy dỗ tiểu tử kia. Tôi tự nhiên vui đến nỗi không biết làm sao.

Hơn nữa bây giờ Thiên Hựu đã cao hơn tôi một cái đầu. Tôi muốn đánh nó cũng không không lại. Nhưng mà thằng nhóc này vẫn không cao bằng sư phụ tôi, nên dựa vào chiều cao thầy vẫn có quyền áp chế tuyệt đối!

Thiên Hựu bĩu môi, thu lại nụ cười trầm mặt xuống! Thấy mình bị đánh rất không thoải mái, nhưng không dám nhăn mày với chúng tôi. Thằng nhóc này dù gì vẫn là một đứa bé, từ từ dạy đi!

Tôi nhớ lại chuyện trong rừng, tò mò hỏi: "Sư phụ, vừa nãy lúc tôi bị nhốt trong rừng thì có người nói với tôi cách chạy thoát rằng mang theo đám chó dữ chạy vòng quanh. Tôi thấy giọng nói ấy khá giống Trần Tú Tài, anh ta có phải vẫn còn sống chứ?"

Tôi thấy mình nói rất uyển chuyển, sao có thể nói rằng mình bị chó đuổi trước mặt bọn họ. Sư phụ sẽ không cười tôi nhưng thằng nhóc thôi chắc chắn sẽ. Vì thế không kể tình tiết cũng không sao, bọn họ có thể hiểu là được.

Sư phụ nhíu mày trầm tư một lúc rồi lập tức nói: "Trần Dương chết rồi, Trần Tú Tài cũng không thể sống. Con chắc chắn người vừa nãy chỉ điểm cho con là Trần Tú Tài?"

Nói như vậy thì tôi cũng không dám chắc chắn! "Con cũng không dám chắc là Trần Tú Tài hay là Trần Dương. Con không nhìn thấy người, nhưng giọng nói rất giống!"

"Đừng nghĩ nữa! Trần Tú Tài như thế nào không rõ nhưng Trần Dương đã thoát khỏi sống chết của người phàm. Anh ta nếu như chết rồi thì chính là hồn phi phách tán, không có khả năng sống lại! Nhưng việc đời khó đoán, thế giới này không có chuyện tuyệt đối tồn tại. Nếu như thực sự có kỳ tích và anh ta không chết thì sớm muộn cũng sẽ xuất hiện! Anh ta không muốn gặp mặt thì con có tìm cũng không tìm thấy anh ta!".

Lời của sư phụ cũng kỳ quái. Vừa bắt đầu thì dội cho tôi một gáo nước lạnh, để tôi thấy Trần Dương không có khả năng sống lại. Phía sau lại cho tôi hy vọng lớn. Thực sự không hiểu ông ấy muốn thể hiện điều gì?

Tôi đương nhiên hy vọng Trần Dương còn sống. Anh ta nếu như còn sống thì nói không chừng Trần Tú Tài vẫn còn sống. Hơn nữ nếu như Trần Tú Tài không chết thì cũng biến tướng cho tôi một hy vọng, có lẽ tên chết tiệt vẫn còn sống!

"Được rồi. Hai người đã nói xong chưa, ta muốn quay về rồi. Ra ngoài một ngày đã mệt muốn chết rồi, bước nhanh lên, bổn vương muốn quay về rồi!" Thiên Hựu đứng ở một bên không kiên nhẫn bĩu môi. Sau đó trong nháy mắt đã chạy không thấy bóng người.

Chỉ cần không phải chủ đề hay người và chuyện mà nó không thấy hứng thú thì nó đều là đức hạnh này. Vì vậy, tôi cũng không quản nó, tùy tính cách của nó thôi, cũng không cần thiết ép nó nghe những thứ này.

Sư phụ vỗ lưng của tôi thở dài nói: "Thuận theo tự nhiên thôi. Con cũng không cần nghĩ nhiều, điều quan trọng nhất bây giờ là chăm sóc tốt cho bản thân. Điều này quan trọng hơn bất cứ điều gì!"

Sư phụ nói đúng, rất nhiều chuyện nghĩ rồi cũng không thể thành sự thật, còn không bằng lo cho mình. Tự mình tốt thì mới có cơ hội chăm sóc người khác. Thiên Hựu về Minh điện trước bọn tôi một bước. Lúc tôi và sư phụ về đến cửa điện thì nhìn thấy Thiên Hựu đang nói chuyện với Ninh Nghi. Ninh Nghi cúi thấp đầu, nhìn có vẻ bất an, có thể là do đối mặt với chúa quỷ nên có áp lực.

So với sự bất an của Ninh Nghi thì Thiên Hựu tỏ vẻ tự nhiên hơn nhiều. Vẻ mặt của nó giống như cha nó vậy, đứng đắn nghiêm túc, một chút cũng không bướng bỉnh giống trẻ nhỏ. Thấy dáng vẻ trò chuyện của họ khá quen thuộc, không tránh khỏi khiến tôi có chút áy náy. Tôi thế mà không biết bọn họ trong lúc nào lén lút có qua lại. Sự quan tâm với Thiên Hựu dường như rất ít.

Hai người nhìn thấy tôi bước lên bậc thang Minh điện thì Ninh Nghi vẫy tay với tôi hô: "Tôi đi qua đây, muốn vào thăm cô thì cô không ở đó!"

Tôi gật đầu đáp lời: "Ra ngoài! Con nhóc này lúc nào quen Thiên Hựu vậy, thế mà lại không nói cho tôi biết!"

Thiên Hựu ở một bên hừ một tiếng, không vui nói: "Về sau mời gọi tôi là Diệm Hạo Nhiên, đừng lúc nào cũng gọi tôi là Thiên Hựu Thiên Hựu là được!"

Gọi là Thiên Hựu thì làm sao? Không dễ nghe hay do thấy quê mùa, thế mà lại dám kháng nghị với tôi, hừ!

Tôi không vui trừng nó. Trước mặt người khác tôi sẽ không hại nó mất mặt. Nhưng lúc riêng tư tôi phải nói chuyện tử tế với nó. Lúc nhỏ tuổi đã kén vậy rồi, tên tôi đặt sao lại không dễ nghe bằng tên cha nó đặt chứ!

Ninh Nghi cúi đầu nói nhỏ: "Cũng không còn nữa. Đều ở cùng một nơi nên sẽ có lúc gặp mặt. Vài lần như vậy không phải quen biết rồi! Được rồi, tớ còn có việc, đi trước đây! Ngày khác lại đến tìm cậu!"

Sao! Con nhóc này chắc chắn có quỷ! Sau khi tiễn An Ninh thì tôi nắm tai Thiên Hựu bước vào trong điện. "Thằng nhóc thối! Con có ý gì hả? Cái tên Thiên Hựu này có chỗ nào chọc đến con? Bà đây khổ cực mang thai con bốn năm mới sinh con ra. Cha con chuyện gì cũng không làm, nhiều lắm chỉ là lấy cho con một cái tên. Con không ghét bỏ anh ta thì thôi lại dám ghét bỏ mẹ! Thằng nhóc thối, con nghe rõ cho mẹ! Cho dù bao nhiêu năm nữa, con lớn đến mấy thì mẹ vẫn gọi con một tiếng Thiên Hựu. Cho dù con vui hay không vui thì chuyện này đã định như vậy."

Thiên Hựu nắm lấy tay tôi giùng giằng, miệng thì không để người khác được yên: "Bà còn dám nói! Ông ấy gì cũng không làm thì sao có ta được! Ai ya, bà già, bà buông tay ra! Đau!"

Ách!

Thằng nhóc này nói vậy cũng có lý! Không có cha nó thì sao có nó. Không đúng. Thằng nhóc hỗn này sao lại biết chuyện nam nữ? Nó mới bao lớn đã biết sinh con cần nam nữ phối hợp làm. Ông trời của tôi ơi, nó không phải nhân lúc ra ngoài chơi khai trai chứ, nếm thử lợi ích rồi chứ!

"Sao lại nhìn ta như vậy! Ta có nói sai sao? Bà lúc nào cũng oán trách cha, nhưng ông ấy không còn nữa thì bà lại đau lòng như vậy! Hừ, hừ, hừ, đàn bà a! Lúc nào cũng là khẩu thị tâm phi, phải đợi người không còn nữa mới không trốn tránh."

Tôi hơi mở miệng, đơ người không nói. Rõ ràng như vậy sao? Tôi không phải chỉ ngủ nhiều hơn, còn có không thích cười. Những mặt khác thì vẫn tốt và bình thường mà!

Không khí thoáng cái đã lặng ngắt như tờ. Sư phụ bước lên trước nói với Thiên Hựu: "Hôm qua tâm kinh mà vi sư giao cho con chắc đã thuộc rồi, một lát trên lớp đọc cho ta nghe"

Vừa nhắc đến học thuộc sách thì cả mặt Thiên Hựu đều vặn vẹo: "Vâng, sư phụ!"

Lời nói của trẻ con thường vô tâm. Chúng thường nghĩ gì nói nấy, có khi sẽ không để ý mà đâm trúng vết thương của người khác. Chuyện này là không thể so đo, cũng không dễ so đo.

Tôi về phòng một mình, lấy bạch ngọc xuống nhìn ngây người. Nhớ lại lời nói của Thiên Hựu rồi hồi tưởng lại quá khứ. Nghĩ thầm nếu như tên chết tiệt vẫn còn ở đây thì tôi sẽ nói hết mọi tâm sự, cả tình cảm với anh tôi cũng nói ra thì sẽ thế nào? Nhưng hiện tại anh đã không còn nữa, tôi muốn nói cũng không còn nơi để giãi bày!

Người chết rồi, tôi lại thừa nhận mình yêu anh đến mức nào thì có tác dụng gì?

Thật sự muốn hỏi anh, vì sao anh không còn nữa mà tôi vẫn nhìn vật nhớ người. Mỗi ngày đều nhớ anh tương tự anh, mỗi lần nhìn thấy Thiên Hựu thì tâm sự, cả tình cảm với anh tôi cũng nói ra thì sẽ thế nào? Nhưng hiện tại anh đã không còn nữa, tôi muốn nói cũng không còn nơi để giãi bày!

Nỗi nhớ này vì sao chỉ nặng mà không vơi bớt, vì sao Thiên Hựu chỉ giống anh mà không giống tôi. Nếu như có thể giống tôi thì tốt bao nhiêu.

Tôi hít sâu một hơi, nắm chặt bạch ngọc tức giận không có nơi xả: "Tên chết tiệt, anh đến cùng..."

Đối mặt với một miếng bạch ngọc, tôi đột nhiên mất đi dũng khí. Tôi thấy mình thật ngốc, thế mà lại muốn hỏi một vật chết xem anh đến cùng có yêu tôi không, hỏi anh có trở về không! Tôi thật sự thấy mình điên rồi! Lúc anh không còn tôi có rất nhiều thứ muốn hỏi, nhưng lúc anh còn sống thì tôi chỉ biết oán hận anh.

Ai!

Cửa phòng bị đẩy ra, Thiên Hựu từ bên ngoài bước vào. Lúc nào nhìn thấy bạch ngọc trong tay tôi thì ngây người. Tôi vội vàng lau sạch nước mắt nới khóe mắt rồi cất bạch ngọc đi, gượng cười hỏi: "Sao lại qua đây? Con rảnh rồi sao, tâm kinh đều thuộc rồi?"

Thiên Hựu nhếch khóe miệng ngồi xuống bên cạnh tôi nói: "Thuộc rồi! Ta nào có nhiều thời gian rảnh, ở đây có nhiều việc như vậy! Ta rất bận được không?"

Tôi cười xoa đầu nó hỏi: "Bận mà con còn qua đây, không phải đang nhớ mẹ chứ?"

Thiên Hựu chặn tay tôi lại rồi nhảy xuống giường, dời một cái ghế ngồi trước mặt tôi. Nhìn dáng vẻ của nó có vẻ không muốn đi.

Cơ hội như này rất ít, tôi dựa vào tấm đệm hỏi: "Con nói với mẹ xem mỗi lần ra ngoài chơi đều làm gì? Con không được lừa mẹ. Bây giờ con lớn rồi, con làm gì mẹ cũng không nói con nhưng không được phép lừa người"

Thiên Hựu dựa gần vào tôi nói, nhỏ giọng hỏi: "Muốn biết như vậy sao!"

Tôi gật gật đầu. Thằng nhóc thối bây giờ lớn rồi, còn biết chuyện nam nữ rồi. Nói thật tôi thật sự muốn biết, tầm tuổi này của nó có phải đã đến thời kỳ thanh xuân không. Lúc nổi loạn thì gì cũng có thể làm được, nó không có việc gì thì đều chạy ra ngoài. Nói không chừng đã làm chuyện gì không tốt.

Thiên Hựu hì hì cười nham hiểm: "Bà muốn biết, ta chính là không nói cho bà biết! Thả ta ra ngoài là thời gian riêng tư của ta. Bà đã nói qua sẽ không hỏi ta, bà không được phép chơi xấu!"

Ách, tôi thực sự sinh nó nhưng tôi và nó có cuộc sống riêng tư. Những thứ này nó ngược lại nhớ rất rõ. Sự lễ phép mà tôi dạy nó nó sao lại không nhớ rõ chứ!

"Mẹ không phải muốn quản con. Con thích chơi không sao cả, nhưng không thể chơi với lửa! Mẹ chỉ muốn nhắc nhở con, con hiện tại nền móng còn chưa chắc. Quỷ giới còn trong thời kỳ hồi phục, không thể có chút nhầm lẫn nào! Con vừa mới kế vị, nên đặt tâm tư vào việc quản lý Quỷ giới. Nhưng chuyện nam nữ khác đợi con lớn rồi thì lại suy nghĩ cũng không sao! Nhưng nếu như con bây giờ dám làm chuyện không nên làm thì mẹ tuyệt đối không dễ tha cho con."

Tôi rất nghiêm túc nên lúc nói chuyện cũng rất nghiêm khắc, cũng có chút uy hiếp ở trong đó. Tôi sợ những thứ râu ria mà tôi nói nó có thể không nghe! Quỷ giới còn cần nó quản lý, nếu như đặt tâm tư ở những chuyện nữ nhi tình trường thì sao có thể ngồi vững vị trị này, lại sao có thể xứng đáng với cha nó.

Tôi bây giờ không giống nó nghĩ. Tên chết tiệt đi rồi, vì Quỷ giới của anh, vì con trai của anh và tôi thì điều tôi có thể làm chỉ có dùng toàn lực bảo vệ thôi!

Thiên Hựu trầm tư rất lâu mới nghiêm mặt nói: "Ta không rõ bà đang nói gì mà chuyện nam nữ. Ta chỉ biết đây là tâm huyết của cha già, tôi sẽ không để tâm huyết của ông phá hủy trên tay bà."

Nó nói nghiêm túc như vậy, tôi thực sự tin rồi. Dáng vẻ nghiêm túc làm việc đó giống hệt như cha nó vậy. Tôi cảm nhận được sự thành tâm của nó, tin tưởng nó có thể quản lý tốt Quỷ giới.

"Con có thể nghĩ như vậy là tốt nhất. Bây giờ con có thể nói cho mẹ biết, mỗi ngày con đi nhân gian làm gì? Ở đó có gì vui sao?"

"Ai nói lần nào ta cũng đi nhân gian. Ở đây cũng có rất nhiều chỗ vui!" Thiên Hựu cười hi hi mà xích gần tôi nói: "Ta kể cho bà nghe, thật ra cho dù là nhân gian hay ở đây, trò đánh bạc đều rất thú vị."

Nghe thấy câu đó thì tôi đuổi theo nó suýt nữa vòng hết cả Quỷ giới lên rồi. Thằng nhóc này giỏi lắm, lông còn chưa mọc dài thế mà dám học người khác đánh bạc!

Trời ạ, tôi sao lại quên sư phụ cũng giỏi khoản này! Ông cụ không chỉ thích cược với người khác mà còn thích cược cả mạng mình. Má nó, Thiên Hựu theo anh ấy có thể học được dáng vẻ tốt gì!

Nói thế nào tôi cũng là đồ đệ của sư phụ. Lúc đầu anh không có dạy tôi bản lĩnh này ,chẳng lẽ sao do tôi là con gái nên mới không dạy tôi cái này? Nhớ đến sư đệ của tôi, hu hu hu, chắc đã đạt được chân truyền của sư phụ ở phương diện này.

Quay về đại điện thì tôi đạp mạnh rồi đợi sư phụ để hỏi: "Người, sao lại không dạy con!"

Sư phụ rất thản nhiên nói: "Đó đều là chuyện trước khi mang con về. Sau này rửa tay gác kiểm không làm nữa, cũng cai rồi! Thiên Hựu ở lĩnh vực này rất có thiên bẩm. Sư đệ của con cũng rất điệu nghệ, nên mới dạy thử! Hơn nữa con một người con gái học cái này làm gì!"

Tôi phi! Người muốn cai, muốn cai rồi thì trong thiên hạ này đã không còn kẻ thích cược rồi. Thiên Hựu và sư đệ tôi sao có thể học thành?

Đôi sư đồ này thực sự khiến người khác đau đầu. Nhưng mà vẫn còn tốt, lúc họ làm chính sự thì vẫn rất cẩn thận, sẽ không cà lơ phất phơ như vậy. Nếu không tôi thực sự muốn phát điên rồi.

Thiên Hựu là chúa quỷ, bị tôi đuổi theo cả Quỷ giới. Chuyện này sớm đã truyền rộng rãi, còn soạn ra rất nhiều bài ca dao rồi truyền nhau hát. Mặc dù không viết rất quá đáng và đều là chuyện phong nhã, nhưng vì thế mà Thiên Hựu không dám bước ra khỏi Minh điện nửa bước. Chính là sợ ra ngoài rồi bị người bắt được hỏi chuyện này. Đường đường chúa quỷ một giới thế mà bị mẹ già nhà mình đuổi theo, chuyện này quá mất mặt!

Lại một tháng nữa trôi qua, đến ngày lên Thiên giời lần cuối. Tôi sớm đã bay lên Thiên giới, tìm Thiên Đế giúp tôi trừ tâm ma.

Nghĩ đến cuối cùng cũng có thể loại trừ tâm ma, tôi thực sự rất vui. Tâm ma vừa trừ thì tôi không còn nỗi lo về sau, cũng không phải lo lắng đột nhiên này sinh ý muốn giết hại người khác.

Tôi vẫn giống như những lần trước mà ngâm mình trong hồ Hoa Thanh, Thiên Đế đột nhiên hỏi chuyện Diệm Thiên Ngạo và Trần Dương: "Đã qua lâu như vậy, ngươi chắc chắn Diệm Thiên Ngạo và Trần Dương đều chết rồi?"

Lúc anh ta hỏi chuyện này thì tôi ngây người rất lâu. Nếu như anh ta chỉ thăm dò Diệm Thiên Ngạo thì tôi thấy không có gì, vì dù sao thì họ là anh em ruột. Nhưng anh ta còn hỏi Trần Dương, điều này rất kỳ lạ.

Ngày đại chiến, Trần Dương chết trên tay tôi, Thiên Đế ở hiện trường. Nhưng lúc Diệm Thiên Ngạo chết, anh ta tận mắt nhìn thấy.

Sau đó, Thiên Đế cũng không tỏ ra chút bi thương với cái chết của em ruột mình. Chẳng lẽ từ lúc đó anh ta đã nghi ngờ rồi sao?

Tôi cũng từng nghi ngờ như vậy nhưng thời gian đã trôi qua lâu như vậy, mộng cũng nên tỉnh rồi. Nếu như tên đó thực sự vẫn còn sống thì sẽ không để mẹ con tôi một mình. Anh không quay về, tôi còn hy vọng gì nữa!

Tôi không rõ Thiên Đế rốt cuộc còn nghi ngờ gì. Chẳng lẽ tên kia và Trần Dương xác chết vùng dậy sẽ uy hiếp đến anh ta?

Vẫn nhớ lời của sư phụ nên vào lúc này, tôi cũng không muốn thể hiện bất kỳ thái độ gì. Tôi thành khẩn nói: "Trần Dương do Tinh Hàn mượn tay tôi giết chết, tôi đã bóp vỡ trái tim anh ta, nhìn anh ta hồn phi phách tán. Vì thế anh ta không thể sống lại! Diệm Thiên Ngạo, anh vào lúc đấy bị nhốt trong bảo tháp với tôi và Tạ Linh Côn, mọi người đều tận mắt nhìn thấy. Bảo tháp vỡ rồi, ngài còn cho rằng anh có thể sống sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro