CHƯƠNG 431-432
Gần như dùng hết toàn bộ sức lực, tôi giữ chặt tên chết tiệt trong vòng tay của mình, rất sợ nếu buông tay thì anh sẽ biến mất, khiến cho tôi tỉnh giấc.
Từ trước đến nay, tôi luôn vừa yêu vừa hận anh, không bao giờ đủ can đảm để nghiêm túc đối mặt với tình cảm của mình dành cho anh. Vừa rồi, chỉ trong nháy mắt đó, tôi mới nhận ra rằng tôi thực sự muốn yêu anh nhiều hơn.
Anh lặng lẽ rời xa tôi và rời khỏi thế giới của tôi như thế, không biết rằng đã bao nhiêu đêm, mỗi khi tôi nhớ về anh ấy, tôi cảm thấy thế giới của mình sụp đổ. Nếu không có sự tồn tại của Thiên Hựu, tôi sợ tôi sẽ không thể chịu đựng được rồi.
"Thiên Ngạo,đừng đi! Đừng rời xa tôi, tôi thực sự sẽ không tranh cãi với anh nữa, cứ cho là bây giờ anh lợi dụng tôi, lừa dối tôi đều không thành vấn đề, chỉ cần anh quay trở lại, trở về bên cạnh tôi, mọi thứ khác đều không quan trọng. Đừng để tôi một mình, thực sự rất mệt mỏi!"
Trong bối rối, tôi không biết rằng bản thân mình đang nói gì, cũng không biết mình phải làm gì, chỉ là cảm thấy rằng nếu bây giờ tôi không nói ra thì sau này sẽ không còn cơ hội nữa! Có lẽ một ngày nào đó,anh sẽ không còn xuất hiện trong giấc mơ của tôi và hoàn toàn biến mất trong thế giới của tôi như thế.
Đôi môi lạnh giá bịt kín miệng tôi, tôi không thể nói thêm nữa, chỉ có hôn sâu anh, khi anh nhập vào cơ thể tôi mà không báo trước, tôi vẫn chưa quen với việc run rẩy.
Đau, thực sự đau, nhưng tôi vô cùng hài lòng. Cho dù sau này xảy ra chuyện gì, ít nhất là bây giờ tôi sẽ không chịu thua.
Tôi ngước mắt lên và nhìn vào gương mặt tên chết tiệt, bày tỏ tình cảm nồng nàn nói: "Thiên Ngạo, tôi rất nhớ anh, thực sự, tôi rất yêu anh!".
Nở một nụ cười, ngón tay thon dài vuốt những sợi tóc trên mặt tôi, Diệm Thiên Ngạo nhẹ nhàng nói với tôi: "Ta vẫn thích em gọi ta là tên chết tiệt."
Liên tục hỏi, tôi rơi vào bóng tối, khi tỉnh dậy chỉ có trần nhà trắng lóa. Tôi vô thức sờ tay lên chỗ giường bên cạnh, nó trống không. Tôi căng khóe miệng, thế giới càng trở nên trống trải.
Tôi di chuyển phần thân dưới của mình, á, đau mỏi không thôi, tôi không thể chịu đựng được và phát ra tiếng, nỗi đau sau khi nguyên thần bị thương còn đau hơn nỗi đau thể xác.
Tôi sờ vào viên ngọc trắng trên cổ và nó vẫn ổn, viên ngọc trắng vẫn không có nhiệt độ như cũ, chắc chắn đó chỉ là mơ mà thôi.
Tôi không biết nên giải thích như thế nào về những ảnh hưởng còn lưu lại sau một tình yêu rõ ràng như vậy, dù sao đó cũng không phải lần đầu tiên, tôi cũng đã quen rồi, truy cứu hay không truy cứu đều không có ý nghĩa đối với tôi. Tôi không muốn phân biệt đúng sai, thế giới không có Diệm Thiên Ngạo thì sống trong giả dối có liên quan gì.
Ngược lại, nếu có thể, tôi thà ngủ mãi không dậy, ngày ngày sống trong giấc mơ, ngắm nhìn gương mặt Lão đầu.
"Mẹ đang nghĩ gì vậy? Chà, ra ngoài lâu như vậy, có phải mẹ chỉ nghĩ về việc chơi không? Cũng không biết đường về nhà, còn không biết xấu hổ nói con, mẹ nhìn mẹ xem, có phải mẹ còn ham chơi hơn con không?"
Không biết từ lúc nào, Thiên Hựu đã xuất hiện bên cạnh tôi, tôi kinh ngạc nhìn thằng bé, nói không lưu loát: "Con, tại sao con lại ở đây?"
Thiên Hựu bĩu môi: "Là mẹ gọi con đến mà! Nhìn bộ dạng mẹ như thế này, có lẽ là bộ dạng khi thả con bướm đầy màu sắc đến tìm con cầu cứu trước khi bất tỉnh, tại sao mẹ làm như thế? Nguyên thần bị tổn thương chăng!"
Tôi không thể nhớ được rằng mình đã làm gì, có lẽ con bướm đầy màu sắc đó thực sự là tôi thả ra.
Chuyện về người mặc đồ đen, tôi không muốn nói với Thiên Hựu, chuyện này thực sự không thể nói rõ ràng, đợi sau khi hồi phục, vẫn phải đi gặp Thượng đế một lần, có lẽ người mặc đồ đen đó có quan hệ với hoàng tộc!
Trước đây Thượng đế đã nói rằng một khi tôi gặp nguy hiểm thì ông sẽ xuất hiện. Nhưng khi người mặc đồ đen xuất hiện, ông lại không đến.
Mục đích của việc ẩn náu trong trần gian là để dụ những bàn tay đen phía sau xuất đầu lộ diện. Kết quả là người bị dụ ra rồi, nhưng ai có thể tìm thấy nơi đó, Thượng đế không xuất hiện kịp thời, cũng có khả năng là không tìm thấy hơi thở của tôi.
Tôi nói với Thiên Hựu rằng tôi ổn, thằng bé không cần lo lắng. Tôi thử ngưng tụ nguyên khí trong cơ thể và thấy rằng có thể ngưng tụ một chút. Ngay sau khi thở phào một hơi, may mắn thay tôi không trở thành phế nhân.
Thiên Hựu thấy rằng tôi không muốn nói, thằng bé cũng không hỏi nhiều, vỗ vỗ vai tôi nói: "Được rồi, con đưa mẹ về nhà!"
Khi nghe thấy thằng bé nói về nhà, trái tim tôi tan chảy! Nhà là sự tồn tại vô cùng quan trọng đối với tôi.
Trong thời gian này, Thiên Hựu lớn lên với tốc độ kỳ diệu. Khi tôi rời khỏi Qủy giới, thằng bé vẫn còn là một đứa trẻ, đứng trước mặt tôi lúc này đã là một cậu bé mười tám mười chín tuổi, giống y hệt cha nó.
Chỉ là tính khí của thằng bé khác với Lão đầu, dưới gương mặt lạnh lùng lại là một trái tim rối loạn bất an, không tệ!
Ôi, lúc yên lặng, đó tuyệt đối là một người đàn ông đẹp trai với phong độ thanh thoát, nhẹ nhàng. Nhưng khi mọi thứ đến, thằng bé như một kẻ điên, tính khí giống hệt cho thằng bé, nóng nảy giống như muốn phá hủy cả thế giới.
"Đợi một chút, mẹ còn đợi một người."
Tôi không muốn rời đi mà không nói lời tạm biệt. Mặc dù tôi quen biết Điềm Điềm chưa lâu, nhưng chị luôn rất quan tâm đến tôi, vì vậy thật thô lỗ khi không từ mà biệt như này.
Thiên Hựu quay lại và ngồi bên cạnh tôi, thằng bé sốt ruột hét lên: "Con đợi mẹ tỉnh dậy đã đợi rất lâu rồi, mẹ vẫn còn muốn con đợi, con phải đợi bao lâu nữa! Mẹ, con có rất nhiều việc phải làm."
Tôi lắc lắc đầu cười, khóe miệng bất giác nhếch lên, thằng bé thực sự lớn rồi, nó biết rằng trách nhiệm của mình rất lớn, ra ngoài một chuyến vẫn không quên những việc chưa hoàn thành ở Qủy giới, người làm mẹ như tôi thực sự có thể yên tâm rồi.
Quên đi thời gian, Điềm Điềm sẽ đến đây sớm thôi, tôi đã có thể nghe thấy tiếng bước chân trên hành lang, tôi nói với Thiên Hựu: "Chị ấy quay lại rồi, con tàng hình đi, không một lát nữa người ta bước vào, con lại làm cho người ta sợ."
"Tại sao phải tàng hình, nhìn con xấu xí lắm sao? Con không thể gặp người sao? Mẹ, mẹ cứ buồn lo vô cớ, lẽ nào khi nhìn thấy con, cô ấy sẽ bị dọa chết sao!"
Tất nhiên nhìn con trai tôi không đáng sợ, đó chắc chắn là kiểu con gái thích, chỉ là quần áo thằng bé mặc không thuộc thời đại này, áo choàng dài màu đen, in hoa văn rồng vàng và bộ đồ vương miện độc quyền của Qủy vương. Không biết rằng khi Điềm Điềm nhìn thấy, chị có thể tin đây là cosplay không . Chị ấy thành thật như vậy, có lẽ sẽ tin điều đó!
Cánh cửa mở ra và đóng lại, Điềm Điềm nói to trong phòng khách: "Phần Thất, chị về rồi!"
Thiên Hựu liếc nhìn, mím môi và thì thầm: "Chà, mẹ, mẹ ở đây giả vờ non nớt, còn trẻ và vẫn còn là trẻ vị thành niên a!"
Tôi cười gượng hai tiếng: "Mẹ cũng rất bất lực, được chứ?"
Điềm Điềm vừa hét vừa đẩy cửa bước vào. Khi nhìn thấy Thiên Hựu, chị sững người ra ngay tại chỗ, lập tức đỏ mặt, và rồi ánh mắt chị nhìn một cách khó chịu sang một bên.
Cảnh này tôi quá quen thuộc rồi, đều trách Thiên Hựu không nghe lời, nếu như thằng bé tàng hình rồi thì đầu xảy ra nhiều chuyện như vậy!
Tôi vội vàng giải thích: "Đây...là anh trai của em, anh đến đón em về. Chị...chị đừng để ý, anh ấy thích đóng vai các nhân vật gì đó. Đây là vừa rồi vẫn chưa kết thúc buổi biểu diễn, anh mặc luôn trang phục kịch đến đây. Những ngày này làm phiền chị rồi, em phải về rồi, chị hãy tự chăm sóc bản thân mình thật tốt nhé!"
Tôi nói dối, nói dối như vậy, bản thân mình nghe cũng buồn cười, nhưng nếu tôi nói Thiên Hựu là con trai tôi thì ai mà tin chứ!
Thiên Hựu bĩu môi, thằng bé nhìn tôi với vẻ mặt rất khoa trương, một lúc sau mới nói: "Mẹ, làm sao con có thể là anh trai của mẹ? Tử Hư nói, vai vế không nên nói như vậy."
Tôi bịt miệng Thiên Hựu lại và cố đưa mắt ra hiệu với thằng bé, thằng bé hư này thực sự làm tôi tức chết rồi: "Nói lung tung gì vậy, tiểu tử thối, em thấy anh quá nhập tâm vào vở kịch rồi đấy, im lặng cho em."
Từ đầu đến cuối, Điềm Điềm không nói một câu nào, chị luôn tự mình ở trong một thế giới trống rỗng và tôi cũng lười biếng giải thích lại cho chị. Tôi kéo Thiên Hựu chạy ra ngoài, nếu như đợi cho tới khi Điềm Điềm bình tĩnh trở lại, chuyện này sẽ là vô tận.
Sau khi đợi tôi chạy ra khỏi hành lang, Thiên Hựu vung tay tôi ra và nói: "Mẹ làm gì vậy, còn không để người khác nói chuyện nữa."
Tôi trợn mắt và hạ giọng nói: "Trời ơi, không phải là không để cho con nói chuyện, con cũng biết nơi đây là trần gian, nếu như con nói con là Qủy vương, há chẳng phải muốn dọa chết người sao? Đi thôi, về nhà, nhanh chóng về nhà thôi!"
Thiên Hựu buồn bã nhìn tôi, mở cánh cửa đến Qủy giới và đưa tôi trở về Minh điện.
Vừa trở về, tôi đi thẳng đến hồ Hoa Thanh. Bây giờ tôi chỉ có thể dựa vào nước của hồ Hoa Thanh để bảo dưỡng nguyên khí, đợi sau khi hoàn toàn hồi phục, tôi sẽ lên Thiên giới tìm Thiên đế. Về danh tính của người mặc đồ đen, tôi nghĩ tốt hơn hết là nên cho anh ấy biết, dù sao dựa vào khả năng của tôi thì cũng không thể làm rõ được.
Tôi ngâm mình trong hồ Hoa Thanh mấy ngày liền, một ngày nọ, Thiên Hựu đột nhiên chạy đến và nói rằng muốn đi đến nhân gian một chuyến. Nếu như thằng bé muốn ra ngoài thì nó đều nói với tôi một tiếng. Trước khi thằng bé ra ngoài đều rất có chừng mực, nên lần này tôi cũng không suy nghĩ quá nhiều mà đồng ý với nó.
Vẫn còn ba giờ nữa, chỉ cần thằng bé không tiết lộ danh tính của bản thân mình, không gây rắc rối và về đúng giờ là được. Nhưng nói thật lòng, bây giờ cũng là thời buổi rối ren, thằng bé ít ra ngoài thì tốt hơn. Nhưng nó thực sự muốn ra ngoài chơi thì tôi ngăn cản cũng không có tác dụng. Sau khi buộc thằng bé hứa với tôi, tôi đã để nó đi.
Mấy ngày liền ở hồ Hoa Thanh điều tiết hơi thở hơi thở và dưỡng sinh, sau khi tình trạng vết thương gần như hồi phục, tôi rời khỏi hồ Hoa Thanh và đến Minh điện tìm sư phụ Vệ Tử Hư.
Vì chuyện của người mặc đồ đen, tôi phải đi gặp Thiên đế, nên phải chào hỏi sư phụ một tiếng, dẫu sao thì bây giờ Quỷ giới đều do anh giúp Thiên Hựu sắp xếp, quản lý, tôi nên đi nói với anh một tiếng.
Không biết có phải trước đây không giải thích thẳng thắn hay điều gì khác, khi nói với sự phụ rằng tôi muốn đi gặp Thiên đế, biểu cảm của anh rất kỳ lạ, không thể nói ra những gì anh đang nghi hoặc. Tôi cảm thấy việc này không thể tiếp tục kéo dài, càng kéo dài thì những hiểu lầm sẽ càng sâu sắc.
"Sư phụ, tôi thực sự không có gì với Thiên đế, anh phải tin tôi. Dù cho Diệm Thiên Ngạo không còn nữa, tôi cũng sẽ không ở bên những người đàn ông khác. Trong lòng tôi lúc này chỉ có Thiên Hựu, sẽ không nghĩ đến những người khác, cũng không thể nghĩ đến, nên anh đừng hiểu lầm tôi với Thượng đế, anh ta chỉ là giúp tôi loại trừ tâm ma trong lòng. Tôi biết ơn anh ta, anh ta cũng là anh trai của Thiên Ngạo, tôi với anh ta tuyệt đối không có khả năng"
Tôi cảm thấy tôi đã giải thích và trình bày rất rõ ràng. Thiên đế là người như thế nào, trong lòng tôi biết một chút. Tôi có sự phòng bị với anh ta, nhưng từ nhiều phương diện, anh ta không tệ với mẹ con chúng tôi. Tôi không muốn người khác ép chúng tôi đến đường cùng. Vì vậy, tôi vẫn muốn tin rằng Thiên đế không phải là người xấu.
Sau khi nghe xong những lời tôi nói, sư phụ thở dài và nói: "Rất nhiều chuyện tôi không muốn nói với cô, là sợ cô bị áp lực. Nhưng khi tôi thấy cô đi đến vực thẳm, tôi lại hận không thể cho cô thấy tất cả mọi thứ. Này, nha đầu ngốc, đừng tin Thiên đế, ngay cả khi anh ta nghĩ cho cô, nhưng tiền đề của anh ta vẫn là lấy đại cục làm trọng. Bây giờ anh ta đối xử với cô như vậy, nhưng một ngày nào đó, anh ta cũng có thể vì đại cục mà bỏ rơi cô để bảo toàn cho bản thân anh ta."
Tôi sững người ra nhìn sự phụ, tôi có thể nghe ra trong câu nói của anh có hàm ý khác. Thực ra tôi cũng hiểu đạo lý này, nhưng bây giờ tôi không dựa vào Thiên đế, tôi có thể làm gì khác?
"Người không vì mình trời trụ đất diệt, đây là Thiên đế, cô cũng không còn là trẻ con nữa, việc kết giao bạn bè, thổ lộ tâm tình, cô cũng nên hiểu. Thiên đế tuyệt đối không phải là người vì cô là em dâu mà chiếu cố cho cô. Anh ta làm mọi thứ vì mục đích của mình. Anh ta không tin bất cứ ai ngoại trừ chính bản thân mình, kể cả em trai ruột của mình. Cho đến nay anh ta không tin rằng Diệm Thiên Ngạo đã chết, cô hiểu không?"
Tôi gật đầu ngạc nhiên, thật khó tin rằng sư phụ không thật lòng thật dạ với Thượng đế. Cái mà được gọi là làm bạn với vua như chơi với hổ, ai mà không muốn bảo vệ bản thân mình.
Sư phụ nheo mắt tiếp tục nói: "Hoàng tộc và Ma tộc cấu kết với nhau, không có bằng chứng xác thực, nhưng đối với Thiên đế mà nói, thà giết nhầm còn hơn bỏ sót, nên Hoàng tộc bị tru di tam tộc. Vào lúc đó, nhiều người lên tiếng phản đối có tác dung gì? Bây giờ giọt máu duy nhất của Hoàng tộc là Tinh Hàn cũng đã chết rồi, Hoàng tộc có cấu kết với Ma tộc hay không tốt cuộc vẫn chưa rõ ràng. Dẫu sao thì đây cũng là chuyện cũ đã qua, những người biết đã đi gần hết rồi!"
Tôi tự hỏi rằng tại sao sư phụ lại đề cập đến Hoàng tộc vào lúc này. Tôi đã suy nghĩ rất lâu và định sẽ kể về cuộc chiến ngày hôm đó: "Sư phụ, thực ra hôm đó tôi có nhìn thấy ký ức của Tinh Hàn, Tinh Hàn trước khi chết muốn Thiên đế ban cho hắn ta và Hoàng tộc sự công bằng, tôi cảm thấy rằng Hoàng tộc và Ma tộc không cấu kết với nhau."
Khi tôi thu thập lông vũ của Tinh Hàn ngày hôm đó, tôi không thấy Ma tộc xuất hiện vào ngày Hoàng tộc bị tiêu diệt. Cha của Tinh Hàn có phải là vì áy náy nên mới trằn trọc tìm hắn ta, bồi dưỡng hắn ta, nếu trong lòng không có sự hối hận lớn, tại sao lại có thể từ bỏ mạng sống của mình!
Tôi cảm thấy rằng Thiên đế có lẽ hiểu rõ tình hình. Bây giờ Hoàng tộc đã bị tru di tam tộc, tại sao không thể trả lại cho họ sự trong sạch? Nhưng nếu Thượng đế thừa nhận rằng Hoàng tộc trong sạch, vô tội, vậy không phải là thừa nhận quyết định sai trái của anh ta năm đó sao? Thừa nhận mình là một bạo chúa đần độn sao? Vì vậy, anh ta thà chết cũng không thừa nhận.
Trong đại chiến Quỷ giới, khi Thiên đế muốn giết Tinh Hàn, tôi ở bên cạnh anh ta, Thái Bạch đã cố gắng ngăn chặn, nhưng không thành công. Vì vậy những người biết chuyện này chỉ có tôi với Thiên đế, chuyện này không thể thay thế được nữa, để tránh Thiên đế thù hận tôi và coi tôi như cái đinh trong mắt.
Thiên đế là người đứng đầu Tam giới, anh ta là vua, chúng ta trong mắt anh ta bầy yếu thế!
Tôi không phải là người của Hoàng tộc, từ góc nhìn của một người đứng ngoài quan sát, sự sẵn lòng của tôi là không đáng kể, mọi chuyện đã xảy ra, làm sáng tỏ sự thật là rửa sạch oan tình rất lâu đối với người đã chết, nhưng đối với Thiên đế mà nói, nó sẽ phải trả tên tuổi anh hùng cả cuộc đời. Cái giá này quá đắt, vì vậy, vì sự ích kỷ của Thiên đế, anh ta sẽ không làm điều đó.
Trong lòng mọi người đều rõ, ai cũng không thể thay Hoàng tộc xuất đầu báo oán. Thật khó để im lặng, để những chuyện này trôi theo gió và tất cả phai nhạt dần theo thời gian!
Tôi đang ở giai đoạn mà tôi không thể tự bảo vệ mình, làm sao tôi có thể quan tâm đến chuyện của người khác! Vì vậy mới nói rằng con người đều ích kỷ. Tinh thần gan dạ là đáng khen ngợi, nhưng đó đều là lời nói suông. Việc không rơi xuống đầu mình, tại sao đều nói là không quan trọng, không hề gì, một khi gặp phải rồi, lại không phải là tự mình quản việc của mình!
"Cô nói cô thấy ký ức của Tinh Hàn sao?" sư phụ rất ngạc nhiên hét lên.
Tôi gật đầu mạnh nói: "Vâng! Khi nhặt lông vũ của hắn, bên trên có ký ức của hắn, từ lúc hắn còn nhỏ đến khi trưởng thành, tôi đều nhìn thấy, sao vậy?"
Sư phụ lắc đầu nói: "Không có gì! Chỉ là tôi ngạc nhiên rằng làm thế nào mà Tinh Hàn có thể để cho cô nhìn thấy ký ức của hắn! Cô đừng nghĩ lung tung, nếu như Thiên đế có lòng giúp cô loại trừ tâm ma trong lòng, cô nhận được sự giúp đỡ, biết ơn anh ta là đúng rồi! Nhớ lấy, đừng đồng ý vì anh ta mà làm bất cứ chuyện gì, chung sống với anh ta hãy để ý cẩn thận! Năng lực trước mắt của sư phụ có hạn, không thể giúp cô nhiều. Tạm thời cô chỉ có thể dựa vào anh ta! Còn nữa, cô không thể để Thiên đế biết rằng cô đã nhìn thấy ký ức của Tinh Hàn, chuyện này không được đề cập với bất cứ ai!"
Sư phụ vẫn quan tâm đến tôi, tôi gật đầu trả lời. Đề phòng lòng người là việc không thể thiếu, câu nói này không sai một chút nào! Giống như tiên quân Thái Bạch, sau khi quyết định rời đi, vẫn có thể bị Thiên đế thuyết phục quay trở về thiên đình. Có thể thấy rằng thủ đoạn và mồm mép của Thiên đế lợi hại như thế nào, tôi không đề phòng anh ta không được!
Sau khi chuẩn bị xong, tôi đến Thiên giới, nói với Thiên đế chuyện gặp người mặc đồ đen khi ở lại trần gian, anh ta nói rằng lúc đó thực sự không cảm nhận thấy sự hiện diện của người mặc đồ đen, vì vậy anh ta nghĩ tôi ở đó an toàn.
Khi tôi miêu tả cho anh ta nơi người mặc đồ đen đưa tôi đi, anh ta cũng rất bối rối và không thể nói rõ về nơi đó. Về hành động của người mặc đồ đen, anh ta cũng nói anh ta không hiểu.
Thiên đế nghĩ rằng người mặc đồ đen đã thả tôi ra thì sẽ không ra tay với tôi nữa, trừ khi tôi nhớ lại chuyện hắn cảm thấy quan trọng, hắn ta sẽ đến giết tôi lần nữa. Cho đến lúc đó, tôi vẫn an toàn!
Có lẽ sau khi nghe những lời mà sư phụ nói, tôi đã cố tình che giấu chuyện về Khôi Diệt. Liệu Khôi Diệt có phải là người của Hoàng tộc hay không, tôi vẫn còn trong giai đoạn hoài nghi. Nếu như tùy tiện nói ra, khó có thể bảo đảm rằng Thiên đế sẽ không giết anh ta. Hoàng tộc đã bị tru di tam tộc rồi, nếu như ngay cả một chút gốc rễ cũng không giữ lại, vậy thì quá thảm thương rồi.
Người mặc đồ đen thì khác, hắn đưa tôi đến nơi mà tôi không biết và tôi không hiểu những gì hắn nói với tôi, vì vậy tôi cảm thấy hắn ta tìm nhầm người rồi! Chỉ cần là nơi mà tôi đã từng đi qua thì tôi đều có ấn tượng, nhưng tôi không thể nhớ thì chính là không thể nhớ!
Khi sư phụ đưa tôi lên Thiên giới, tôi chỉ mới mấy tuổi. Ai có thể nhớ những chuyện trước đó! Huống chi tôi được đầu thai thành một người ở giữa, có thể nhớ những chuyện ở Thiên giới là tốt lắm rồi, vì vậy, tôi không thể liên quan đến người mặc đồ đen.
Tuy nhiên, có một điều rất kỳ lạ. Sau khi nghe về người mặc đồ đen, Thiên đế tỏ ra vô cùng lạnh nhạt. Điều này thật kỳ lạ, đột nhiên xuất hiện một nhân vật như vậy, không phải nên có một số nghi ngờ sao? Thái độ này quá nhạt nhẽo!
Nhưng anh ta vốn không có cảm xúc đối với bất cứ chuyện gì, cho dù có thì cũng là yên tâm, có thể là tôi không nhìn ra!
Làm anh cả thực sự không dễ dàng, ngay cả một chút cảm xúc cũng không thể có, thật đáng thương khi nghĩ về điều đó!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro