Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 412-414

Vào giờ phút này, sự tập trung của tôi đều ở trên người Tinh Hàn, chỉ nghe thấy thanh âm của hắn, hắn đã không còn là đứa trẻ không hiểu chuyện như lúc đầu tôi biết, không non nớt đáng yêu nữa, trên người hắn tràn đầy lệ khí, giống y hệt như lần đầu tiên tôi gặp Tạ Linh Côn.

Tôi hướng về phía hắn cười không nói, Tinh Hàn giống như là bị tôi chọc giận, hướng về phía tôi ra chưởng. "Ta chính là ta, thần thì sao, ma thì sao, đó đều không phải là ta, ta chính là Tinh Hàn, Tinh Hàn chính là ta! Tam giới không dung nạp ta, thì ta hủy diệt lục đạo."

Tôi né tránh, không biết làm sao với tốc độ quá nhanh của hắn, sau mấy lần né tránh, vai phải thật sự bị hắn chưởng một cái. Cũng không có đau như trong tưởng tượng, có điều loại đau này lại có thể khiến tôi càng đánh càng hăng.

Tôi hừ một tiếng, cất giọng quát lên: "Không phải là thần! Không phải là ma! Không phải người! Tam giới lục đạo ai có thể tha cho ngươi? Ngươi chính là bi kịch không nên tồn tại, Hoàng tộc sở dĩ bị tiêu diệt, cũng là bởi vì ngươi."

Liên quan tới Hoàng tộc, chuyện quá khứ rất lâu rồi, tôi từng nghe nói! Thần tộc cấu kết với Ma tộc, bị Thiên giới tiêu diệt, cuối cùng Hoàng tộc không còn đường để đi!

Trong quá trình không ai biết, nhưng kết quả lại có thể đoán được, Hoàng tộc cùng Ma tộc liên thủ, người Hoàng tộc còn sót lại đứa trẻ của Ma tộc, cuối cùng không thể được tha thứ, bị diệt tộc.

Nếu như chỉ là như vậy, tôi cảm thấy cái này có chút không hợp tình hợp lí, nhưng nếu cùng Ma tộc liên thủ chống lại tam giới, Hoàng tộc kia cũng là tự diệt vong.

Hai con người của Tinh Hàn trở nên đỏ thẫm, toàn thân hắn bao phủ trong tầng lửa, ngọn lửa đỏ rực không ngừng cháy, cuối cùng hóa thành màu đen, hắn đã bị ma hóa.

Đây đối với tôi mà nói có lẽ là không phải chuyện tốt, sau khi ma hóa, tâm tình không ổn định, người sẽ trở nên nóng nảy, chính là hắn sẽ trở nên rất mạnh, càng không có phần chiến thắng!

Tinh Hàn từng bước một ép tới gần tôi, hắn chế giễu nói: "Như nhau cả thôi! Cô bị ma nhập, tiên giới cũng không chứa chấp cô, cô và ta đều cùng cảnh ngộ, ai đáng thương hơn"

Vừa dứt lời, Tinh Hàn nhanh chóng công kích về hướng tôi, mỗi một chiêu thức đều vừa nhanh vừa chuẩn, vô cùng tàn nhẫn.

Tôi ứng phó không nổi, chỉ có thể liều mạng né tránh, ngay cả đánh lại cũng không làm được! Giờ phút này, tôi chỉ có thể nói cho mình, không nên nghe hắn nói, không cần để ý hắn nói gì, tôi không thể hoàn toàn mất đi lý trí, một khi xông phá phòng tuyến trong lòng, thì thật sự sẽ biến thành máy giết người.

Vào tiên giới hay không, tôi không quan tâm, tôi cũng không có ý định trở về tiên giới, cho dù sau này Thiên Đế không cho phép tôi, chỉ cần tôi không làm ra chuyện quá độ, hắn sẽ không có cách nào với tôi, đây chính là khác biệt giữa tôi và Tinh Hàn, chỉ là tôi không tới tiên giới, liền đợi ở quỷ giới là được rồi, nơi này không có gì không tốt.

Thiên Đế bay về phía tôi, anh ta cùng tôi liên thủ đối phó Tinh Hàn, khoảnh khắc khi nhìn thấy Thiên Đế kia, trong nhất thời tôi tỉnh táo lại không ít, sự kích động và lửa giận trong lòng kia, dường như cũng không hung hăng như vậy.

"Tỉnh táo chút! Một khi bị tâm ma khống chế, ai cũng không cứu được cô!"

Thiên đế ở bên cạnh tôi quát lên, tôi gật đầu một cái, sau khi thoát thân, tìm một chỗ yên tĩnh ngồi tĩnh tọa!

Tâm ma còn đang tồn tại, tôi cố gắng khắc chế. Thiên Đế nói không sai, mới vừa rồi bởi vì tôi quá mức bị phẫn cùng tức giận, mới có thể để cho tâm ma nhập vào khống chế, bây giờ tôi nhất định phải tỉnh táo lại. Nếu như bị tâm ma hoàn toàn khống chế, tôi thật sự không cứu được nữa.

Nhưng mà, nghĩ đến tên chết tiệt có thể đã khiến tôi không cách nào tĩnh táo được, tâm niệm muốn báo thù, báo thù cho những người tôi quan tâm, nhưng khi tôi nhìn thấy Thiên Hựu nhỏ bé, nghĩ thầm nếu tên chết tiệt không về được, tôi cũng chết, một mình nó làm thế nào?

Trong lòng nóng nảy đã hơi ổn định lại, nhưng cũng chỉ là thoáng như vậy một lúc.

Thiên Hựu đứng bên cạnh tôi hỏi: "Bây giờ, vẫn ổn chứ?"

Tôi căng khóe miệng về phía nó miễn cưỡng cười nói: "Mẹ, không sao!"

Thiên Hựu nhíu mày, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú hiện ra sát khí, nó yên lặng nói: "Có phải tên kia chết rồi, mọi người đều không sao phải không?"

Tôi kinh ngạc nhìn nó hỏi: "Chớ làm loạn, con muốn làm gì?"

Thiên Hựu lạnh nhạt nhìn tôi, lui về phía sau hai bước hướng về phía Thanh Minh quát lên: "Trông bà ấy! Không cho phép lộn xộn, ta đi giúp Thiên Đế!"

Thanh Minh sau khi giải quyết xong đám lệ quỷ, cung kính đáp lại: "Vâng!"

Sau khi Thiên Hựu chờ Thanh Minh chạy tới bên cạnh tôi, mới nghiêng đầu bay về phía Tinh Hàn, tôi vội vã tiến lên ngăn cản, bị Thanh Minh lôi trở lại. "Thất nương nương, không thể!"

Tôi cũng điên rồi, còn nhỏ tuổi đã biết ra lệnh rồi, lại giống tính tình của cha nó, lạnh lùng tàn bạo như vậy không xem tôi ra gì! Thanh Minh còn thật nghe lời nó, không để cho tôi di chuyển nửa bước, thật là tức chết người.

Tôi nhìn Thiên Hựu ở giữa không trung bay tới bay lui, nó dù sao vẫn còn là đứa trẻ, cho dù có thần lực trời sanh bảo vệ, nhưng so với Tinh Hàn, vẫn là kém hơn nhiều. Có lẽ chờ sau này nó trưởng thành, thật có thể một tay che trời, nhưng cũng là sau này. Bây giờ nó chính là tên nhỏ bé, sao có thể đánh thắng được Tinh Hàn, Thiên đế cũng chỉ sàn sàn so với hắn, thật khiến người ta lo lắng mà!

Có Thanh Minh ở đây, tôi không có cách nào tự tiện rời đi, không thể làm gì khác hơn là chống đỡ tinh thần, cưỡng bách mình ngồi tĩnh tọa, chờ khôi phục rồi nói sau.

Nhưng mà, tôi phát hiện tâm mình căn bản là không tĩnh được, không cách nào tụ lại nguyên khí, đang lúc tôi không biết làm thế nào, trên bầu trời truyền tới một tiếng kêu to!

Thiên hỏa chợt rơi xuống!

Tinh Hàn hóa thành một con phượng hoàng to lớn, bay lượn ở trên trời, trong miệng hắn không ngừng khạc ra lửa, nhất thời toàn bộ Diêm vương điện bị ngọn lửa thiêu cháy, lệ quỷ tránh không kịp, phát ra tiếng gào, ở trong ngọn lửa tan thành mây khói.

Thiên Hựu vẫn là đứa trẻ, vóc người nhỏ nhắn, mặc dù nó cách tương đối gần, nhưng thân pháp nhanh gọn, nhẹ nhàng tránh ra.

Thiên Đế không may mắn như vậy, thoáng chậm một bước, cánh tay bị phỏng, anh ta nhanh chóng lui ra, cũng không quản cánh tay bị phỏng, anh ta tuy đeo mặt nạ, có điều môi anh ta mím chặt lại, xem ra hẳn sẽ rất đau, hơn nữa ngọn lửa kia căn bản không diệt được.

Ngọn lửa quật ngã Vệ Tử Hư bên kia, may mà có Thái Bạch ở đó, phật tử trong tay vung lên, trong không khí xuất hiện luồng trắng chắn lại, chặn lại ngọn lửa đang cháy, hắn ôm lấy sư phụ tôi bị thương, lui về phía sau. Chỉ còn lại nguyên thần của Vệ Tử Hư , nếu vào lúc này ngay cả Nguyên Thần cũng bị diệt, vậy thì toi đời rồi.

Chỗ của tôi và Thanh Minh, cách Diêm vương điện có chút xa, cho nên cũng không bị ngọn lửa lây đến, chỉ là nhìn cơ thể nguyên thần của Tinh Hàn đã hoàn toàn hắc hóa, hiển nhiên hắn đã bị ma đạo nhập, trở thành đại ma đầu, lúc này mà nói, người có thể đối phó hắn trừ Thiên Đế, gần như không còn ai.

Có điều, Thiên Đế đối với mình cũng thật ác độc, anh ta trực tiếp làm gãy cánh tay trái của mình, dập tắt ngọn lửa tiếp tục cháy , để tránh lan ra đến toàn thân.

Bây giờ hai bên đánh nhau đã đến giai đoạn ác liệt, cho tới nay kẻ thù của chúng tôi cũng chỉ có Tạ Linh Côn và Tinh Hàn, bây giờ Tạ Linh Côn chết rồi, còn lại một mình Tinh Hàn, cho dù chỉ một mình hắn cũng có thể làm loạn quỷ giới đến long trời lở đất, nếu như để hắn đi ra ngoài, thiên hạ thật sự gặp phải tai ương.

Thiên Đế hóa thân làm kim long, lượn vòng. Hỏa khắc kim, ở trong ngũ hành, Thiên Đế không hề chiếm ưu thế, cho nên chỉ dựa vào Thiên Đế khó có thể ứng phó Tinh Hàn.

Hơn nữa, bây giờ Thiên Đế gãy một cánh tay, thân rồng bớt đi móng trước, so sánh công lực thì không bằng Tinh Hàn.

Không phải nói long phụng cát tường sao? Sao đến đây lại là long phụng tranh nhau?

Thiên Hựu thủ ở một bên, nó không dám tùy tiện tiến lên, lui đến bên cạnh tôi, không được tự nhiên nói: "Con không xen vào được!"

Tôi sờ đầu nó nói: "Không sao! Còn có Thiên Đế ở đây! Mẹ, chỉ cần con tốt là được, những thứ khác con đừng để ý! Đó là chuyện giữa người lớn với nhau, con vẫn còn là đứa trẻ."

Nhưng Thiên Hựu cảm thấy rất bực bội, há miệng nhìn long và phụng trong bầu trời, dường như còn muốn nhúng tay vào.

Tôi tức giận vặn lỗ tai nó nói: "Tiểu tử thúi, lần sau không được tùy tiện ra lệnh cho người khác như vậy nữa, nếu con lại dám như vậy, ta liền đánh con! Cái tốt không học, lại học thói xấu, còn nhỏ tuổi, đã sai bảo người ta."

Thiên Hựu không vui, nó quệt miệng hét: "Thế nào? Con còn không thể sai bảo người khác? Mẹ nói không ở đây quỷ giới do con quản, con sai bảo bọn họ, bọn họ cũng vui vẻ nghe con, cái này có gì không phải!"

Đang lúc tôi còn muốn giáo huấn nó mấy câu, Thanh Minh bên cạnh nói: "Thất nương nương, lời của thiếu chủ chính là lời của Dạ Quân, thuộc hạ đương nhiên phải tuân lệnh!"

Diệm Thiên Ngạo không có ở đây, Thiên Hựu chính là Quỷ vương mới ở đây, lời của nó đại diện cho Dạ Quân, đạo lý này tôi hiểu, nhưng tôi luôn cảm thấy Thiên Hựu vẫn còn con nít, nhỏ như vậy đã bắt đầu sai bảo người khác, không được, trước khi dùng người khác, học làm người thì tốt hơn.

Tôi buông Thiên Hựu ra, nhìn đống đổ nát bị hỏa hoạn bao phủ, trong lòng như có tảng đá đè, khó mà hít thở!

Từ đầu đến cuối tôi đều không không thể nào tin nổi Diệm Thiên Ngạo nằm ở dưới đó, anh chỉ còn lại một cái mạng, tôi không cách nào suy nghĩ đến những thứ kia, nếu ngay cả mạng cuối cùng cũng mất, anh có phải sẽ...

"Cẩn thận!"

Đang lúc tôi phân tâm, tiếng quát to của Thanh Minh vang lên bên tai tôi, anh ta đứng ra, chắn phía trước tôi và Thiên Hựu .

Tôi định thần lại, phát hiện Tinh Hàn vung tay, vô số lông chim bắn tới phía chúng tôi như thanh kiếm sắc nhọn, tâm ma mới vừa đè xuống trong nháy mắt lại trổi dậy.

Thanh Minh dùng nguyên khí của mình dựng lên một bức tường nước ở trước mặt tôi, nhưng trước đó anh ta tiêu hao quá nhiều nguyên khí, tường nước không thể chống nổi quá lâu, mưa tên chọc thủng tường nước đâm vào cơ thể anh ta.

Tôi mở to hai mắt, lại một người hy sinh mình vì cứu tôi.

Nhìn Thanh Minh nhịn đau còn lấy cơ thể chống đỡ, đứng ở trước mặt chúng tôi, tôi ngạt thở không nói ra lời.

"Thất nương nương, thiếu chủ, thuộc hạ không thể nữa."

Thanh Minh quỳ một chân trên đất, anh ta không chịu được ngã xuống!

Cô Hai vẫn còn ở một nơi nào đó chờ Thanh Minh, anh ta không thể ngã xuống, không thể chết được!

Trong nháy mắt, tôi nghĩ tới rất nhiều thứ, trong lòng tôi hiện giờ là toàn bộ yêu hận tình thù, những người vì tôi mà chết, còn có những sinh mạng vô tội kia, những người tôi quan tâm lần lượt rời xa tôi, càng làm cho tôi cảm thấy căm ghét những người làm tôi mất tất cả.

Chung Nhược Hi lúc nào cũng làm cho tôi chán ghét, Diệm Thiên Ngạo vì cô ta mà lừa dối tôi, lợi dụng tôi, còn có Tinh Hàn và Tạ Linh Côn, bọn họ đều làm cho tôi phải chịu đau khổ, tất cả tất cả, cũng giống như là từng con dấu, từng cái từng cái đóng lên người tôi những khổ sở và oán hận.

Tôi không biết tôi phải làm như thế nào để rũ bỏ hết tất cả những oán giận trong lòng này, nhưng bây giờ tất cả đều không còn quan trọng, cơn đau truyền đến đỉnh đầu, làm tôi dần dần mất đi ý thức, cố kìm nén tâm ma đang mau chóng chiếm giữ lấy ý thức của tôi.

Tôi hoàn toàn mất đi khống chế rồi, tôi không biết mình đang làm gì, trước mắt đều là kẻ địch của tôi.

Giết! Giết! Giết!

Trong tâm ma, tôi không có trí nhớ, tôi không biết mình đã làm gì, cho đến khi tôi tỉnh lại, trên người toàn là vết thương, Thiên đế khôi phục lại hình người, mặt nạ của anh ta không biết đã để mất ở đâu, đây là lần đầu tôi nhìn thấy hình dáng của anh ta, vô cùng giống với Diệm Thiên Ngạo, trong lúc hoảng hốt, suýt chút nữa tôi còn tưởng anh ta là tên chết tiệt kia.

Tôi trừng mắt nhìn anh ta, ý thức còn rất mơ hồ. Tôi nằm trên đất, dưới đất toàn là lửa nóng, khắp nơi đều là những ngọn lửa bừng bừng, tôi nhìn lên trên bầu trời, tràn ngập Phượng hoàng lửa, trong lòng có chút trầm xuống.

Thua rồi sao?

Tinh Hàn còn sống, mà bên phía chúng ta đã chẳng còn mấy người , những người còn lại đều đang sống dở chết dở.

Tôi liếc mắt nhìn quanh bốn phía, phát hiện lão Vương còn sống, ông ta ngồi ở cách đó không xa, đang ở trong góc thở hổn hển, bên người ông ta không có Phương Thiên Hoa, có thể là đã chết ở trận rồi!

Rốt cuộc vẫn là thua cuộc, chết nhiều người như vậy, cũng không cách nào tiêu diệt một con Phượng hoàng lửa.

Tôi thở dài, có chút không cam lòng. Đột nhiên, Phượng hoàng lửa đạp nước mấy cái, nặng nề ngã xuống đất, mang theo một đám bụi lớn.

Giờ phút đó, tôi bỗng nhiên cười lên, không đợi đến cuối cùng, cũng không ai biết sẽ có kết quả như thế nào!

Lưới rách cá chết, Tinh Hàn bây giờ đã hoàn toàn bất cần, làm người khác bị thương, đồng thời cũng làm chính mình bị thương, anh ta cũng coi như là đi đến bước đường cùng.

Tôi nặng nhọc đứng lên, xuyên qua ngọn lửa, đi tới gần Tinh Hàn đang từ từ khôi phục lại hình người, hai mắt anh ta trống rỗng nhìn lên bầu trời, đáy mắt còn lóe lên một tia hào quang, dường như anh ta có thể nhìn thấy điều gì đó qua bầu trời, ánh mắt đó tôi cũng chưa từng được nhìn thấy.

Tôi không còn chút sức lực nào ngã xuống bên người anh ta, cho dù không thể chống đỡ tiếp, tôi cũng phải ngồi đối mặt với anh ta.

Lúc lâu sau, Tinh Hàn đột nhiên hỏi: "Tôi, tôi thật sự đã sai lầm rồi sao? Tất cả mọi thứ, đều đang oán giận tôi sao?"

Tôi nghĩ rất lâu mới đáp lại: "Chẳng lẽ lại không ! Đương nhiên. cũng không phải tất cả! Anh có thể quyết định rất nhiều thứ, nhưng thứ duy nhất anh không thể quyết định chính là cha mẹ mình, anh không thể quyết định sự ra đời của bản thân, nhưng anh có thể quyết định được vận mệnh của bản thân mình, anh sai ở chỗ cứ ôm khư khư lấy quá khứ, mọi chuyện đã đi đến nước này, lẽ nào đây thực sự là những điều anh muốn?"

Mọi chuyện qua đi, căm thù đối với anh ta cũng giảm bớt, bây giờ giống như những người bạn cũ cùng nhau trò chuyện.

Là địch hay bạn cũng không sao cả, bây giờ anh ta cũng không giết được tôi, tôi cũng bị diệt đi khí lực không động thủ giết anh ta, có lẽ cục diện này chỉ chờ xem ai hồi phục lại trước thì sẽ giết được đối phương.

Tinh Hàn nhếch mép một cái, anh ta cười như không nói: "Không sai! Tôi sớm đã muốn làm như vậy, tôi giết những người đã đuổi tôi, giết những người sợ tôi! Tôi muốn phá hủy đi thế giới mà chính họ đã tạo ra, tôi muốn biến thế giới này thành địa ngục, sống không bằng chết, để cho bọn họ nếm thử một chút mùi vị mà tôi từng trải qua, bây giờ, tôi đã làm được, trong lòng cũng dễ chịu hơn."

Anh ta cũng là một người đáng thương!

Tôi trầm mặc, một người đáng thương nhưng cũng đáng trách, không thể không thừa nhận Tinh Hàn là một người kiên cường, nhưng cũng là một người đáng thương!

Bị người ta bỏ quên, bị người khác vứt bỏ, nỗi khổ sở như thế, ai có thể thật sự hiểu! Tôi không phải chịu những đau khổ như vậy, cho nên tôi không thể hiểu được những cảm nhận của anh ta, nhưng tôi biết, nó nhất định rất khổ sở, rất khó chịu.

Tinh Hàn bắt đầu lầm bầm, anh ta nói đến quá khứ của mình, đến tộc người của anh ta, những thứ đó anh ta đã từng coi nó rất tốt đẹp.

Tinh Hàn cũng không phải là người bẩm sinh đã cô độc, anh ta có mẹ, có chị, dù có như thế nào, anh ta cũng đã từng được thừa hưởng tình yêu của gia đình! Cho dù bên ngoài có phải chịu thiệt thòi, bị người khác bắt nạt, về đến nhà, anh ta vẫn có thể ở chung với người nhà, nghĩ đến đó anh ta cũng cảm thấy thỏa mãn.

Tinh Hàn càng ngày càng trưởng thành, anh ta biết được bởi vì sự tồn tại của mình, mẹ và chị cũng phải chịu thiệt thòi không hề ít hơn anh ta.

Tinh Hàn nhìn Hoàng tộc bị diệt, trước khi chết mẹ của anh ta còn trông cậy vào người đàn ông bà ta yêu sẽ đến cứu mình, cứu hoàng tộc của mình, nhưng kết quả là người đàn ông đó chưa từng xuất hiện.

Tinh Hàn chạy thoát thân được từ trong đống lửa, dùng mấy trăm năm thời gian để tìm được người đàn ông kia, cũng giết được ông ta. Anh ta cứ cho là làm như vậy sẽ có thể giảm bớt nối thống khổ và thù hận trong lòng, nhưng mà kết quả thì hoàng tộc Thiên Hỏa vẫn mãi mãi không biến mất, cách duy nhất là anh ta cũng phải chết, tiêu diệt cùng với hoàng tộc, trái tim đau khổ đó mới có thể mất đi.

Tôi lắng nghe Tinh Hàn làu bàu, trong đầu không ngừng hiện lên những hình ảnh nặng nề đó, đó là trí nhớ sâu sắc nhất trong đầu anh ta, có tươi đẹp, cũng có đau khổ.

Đây chính là cuộc sống của Tinh Hàn, nặng nề đầy bóng tối, trong cuộc đời tối tăm của anh ta, ánh sáng duy nhất chính là mẹ và chị, nhưng chút ánh sáng nhỏ bé đó cũng đã bị Thiên đế tiêu diệt, hơn nữa còn bị hủy diệt ngay trước mắt anh ta, nhìn mẹ và chị chết thảm, chắc chắn không ai có thể không oán hận như vậy.

Nói khó nghe, máu huyết của hoàng tộc đánh thức ma tính của Tinh Hàn, chuyện này có thể trách ai?

Dưới sự bảo vệ của mẹ và chị gái, Tinh Hàn chạy thoát, anh ta phiêu bạt ở Nhân giới, được thợ săn thú nuôi, vốn dĩ có thể sống một cuộc sống bình thường, kết quả chỉ vì tiết lộ thân phận mà bị người trong thôn tưởng là yêu quái đuổi đi.

Những thôn dân kia cũng không phân biệt được thật giả sai trái, không hề đối xử với anh ta như một người bình thường, Tinh Hàn. còn non trẻ cho nên sau khi bị thương cũng đành rời khỏi thôn, khi anh ta không hề hiểu những người đó tại sao lại thay đổi cách đối xử với mình, có lẽ anh ta đã làm sai chuyện gì, nên mới có thể bị đuổi ra ngoài.

Trốn vào trong núi, bị đám quỷ quái ẩn núp bắt nạt, may mà nhờ vào thân thể cường tráng mới có thể sống sót, sau khi ở trong núi ẩn cư nhiều năm, gặp được một nhà sư tốt bụng, đưa anh ta rời khỏi rừng sâu, dạy anh ta cách tu hành, đồng thời cũng dạy cho anh ta rất nhiều thứ khác, trong đó có cả cách để làm lại thân xác con người.

Tinh Hàn lúc đó rất cô độc nhưng anh ta thỉnh thoảng cũng lấy hình người làm thú vui, mà người dạy anh ta những thứ đó cũng rất có bản lĩnh, nhưng cho tới bây giờ cũng không cho phép anh ta gọi là sư phụ.

Người này luôn khép mình rất nghiêm ngặt, chưa bao giờ lấy mặt mũi thật sự gặp người khác, cho nên đầu tiên Tinh Hàn cũng không rõ mặt mũi của người này như thế nào, chờ đến khi kỹ thuật của Tinh Hàn thành công, người nọ cũng biến mất, từ đây Tinh Hàn bước vào con đường đi tìm cha, cuối cùng tự tay đâm chết cha ruột mình trên đỉnh núi tuyết.

Đây là mối thù đầu tiên! Báo xong mối thù này, Tinh Hàn chuyển mục tiêu về phía thiên đế, sau khi náo loạn Thiên giới long trời lở đất, bởi vì kỹ thuật không đủ cao, bị Thiên đế nhốt vào bên trong tháp Phù Đồ, từ đó trên đời không còn nhìn thấy người nào tên Tinh Hàn nữa.

Câu chuyện nói tới đây thật ra còn có rất nhiều chỗ làm người ta suy nghĩ mãi không ra, đối với Tinh Hàn mà nói, đây là một mối thâm thù đại hận, nhưng đối với tôi mà nói, tôi chỉ muốn biết Thiên đế tại sao không giết anh ta?

Thiên để không phải là một người ngu muội, để một mầm họa đáng lo ngại như vậy còn tồn tại trên đời, chẳng lẽ sẽ không sợ anh ta một ngày nào đó lao ra khỏi tháp Phù Đồ tìm Thiên đế để liều mạng?

Không phải mỗi người sinh ra đều sẽ làm người xấu, có nhiều khi chỉ vì tình thế bắt buộc, giống như Tinh Hàn, anh ta phải đi đến bước này, tất cả đều bởi vì hận, những người thương yêu nhất của anh ta bị giết chết, tộc người của anh ta cũng vì vậy mà chết, trong khoảnh khắc mất đi tất cả, bao nhiêu nỗi căm ghét, nếu như là tôi, cũng có thể tuyệt tình được như anh ta.

Cho nên, tôi có thể hiểu được Tinh Hàn, tôi cũng có thể hiểu được chấp niệm báo thù của anh ta. Cùng ngày Hoàng tộc bị diệt vong, Tinh Hàn dưới sự che chở của mẹ và chị mà trốn thoát, khi đó anh ta cũng đã nhớ mặt của Thiên đế , chắc chắn khi đó Thiên đế cũng không mang theo mặt nạ, nếu không cũng sẽ không thể để cho Tinh Hàn nhớ được.

Tôi bỗng nhiên nhớ tới, Thiên đế bây giờ luôn mang mặt nạ, không phải là vì sợ Tinh Hàn báo thù chứ! Nếu như bị nhớ mặt rồi, chuyện này vô cùng nguy hiểm.

Nhưng có lúc, khuôn mặt có thể che giấu, nhưng mùi hương trên người là không thể che giấu được! Ban đầu, Thiên đế chỉ có ý niệm diệt hoàng tộc, lưu lại mầm họa, hôm nay coi như cũng là phải chịu báo ứng.

Haizz, cũng không thể nói là báo ứng, chỉ có thể nói cuộc chiến tranh kia lưu lại di chứng về sau này, chưa chắc chỉ có mình Tinh Hàn ôm hận, Thiên đế có lẽ trong lòng cũng khó mà yên được.

Nghĩ tới đây, tôi thở dài nói: "Tôi không muốn khuyên anh cái gì cả, chỉ có thể nói với anh rằng tất cả những người trên thế giới này không phải lúc nào cũng sẽ thuận lợi mọi chuyện, không có gì là đáng buồn nhất, chỉ có thể càng ngày càng thêm thê thảm, cần gì phải làm cho người khác thêm đau khổ, cưỡng ép vào chính mình, cuối cùng cũng chỉ có mình anh sai trái, không phải sao? Nhưng anh lại đem những sai lầm này đổ lên đầu mọi người , vậy thì chính anh mới là người sai! Nói thật, tôi cảm thấy rất buồn cười, nhưng chuyện cho tới bây giờ, cũng nên buông tay rồi."

Tinh Hàn nhếch khóe miệng, trên mặt hiện lên một tia giễu cợt, anh ta hờ hững hỏi: "Cô muốn giết tôi, bây giờ chính là cơ hội tốt nhất, tại sao không động thủ?"

Tôi kinh ngạc nói: "Tại sao tôi phải giết anh? Có lẽ tôi có hàng nghìn hàng vạn lí do để giết anh, nhưng tôi sẽ không! Bởi vì anh cũng đã từng có rất nhiều lần cơ hội giết tôi, nhưng anh không làm như vậy, cho nên tôi cảm thấy anh là người ác độc! Nếu như nói tôi nhất định phải giết anh, vậy cũng sẽ chờ anh nói xong ước nguyện mới có thể động thủ!"

Tinh Hàn cười ha ha ngồi dậy, anh ta có vẻ đã khôi phục lại một chút khí lực, tôi cảm thấy có chút lo lắng vô hình, không lẽ bây giờ anh ta định ra tay với tôi! Ở khoảng cách gần như vậy, một khi anh ta ra chiêu, tôi chắc chắn sẽ không còn đường sống, trong nháy mắt có thể bị anh ta giết.

Tôi theo bản năng muốn lui về phía sau nhưng Tinh Hàn lại nói: "Tôi không có ý giết cô, nếu như tôi muốn mạng của cô, cô không biết đã chết bao nhiêu lần rồi? Bản lĩnh của cô có thể cao như Thiên đế sao? Hắn cũng bị thương thành như vậy, cô cảm thấy tại sao cô còn có thể sống đến bây giờ?"

Đúng vậy!

Dù tôi có tẩu hỏa nhập ma, cũng chẳng phải là nhân vật có cùng cấp bậc với Thiên đế , tại sao Thiên đế bị đánh thảm như vậy rồi mà tôi vẫn còn có sức ngồi ở chỗ này nói chuyện với anh ta, chẳng lẽ đúng như anh ta nói, không phải là tôi có nhiều bản lãnh, mà là anh ta hạ thủ lưu tình với tôi!

"Sau khi có tâm ma thì sẽ chẳng có ý thức gì, sao anh có thể khống chế bản thân không giết tôi? Lý do là gì?"

Tinh Hàn quay đầu lại nhìn vào mắt tôi, trên mặt anh ta thoáng qua nét đau khổ, chán nản nói: "Mùi hương! Trên người cô có mùi hương rất giống với chị gái tôi! Mấy trăm năm trôi qua, tôi đã không nhớ nổi dáng vẻ của chị ấy ra sao, nhưng tôi nhớ mùi hương trên người chị ấy, hai người rất giống nhau."

Mùi hương cũng giúp tôi giữ lấy cái mạng nhỏ này, tôi nghĩ thể chất người tôi và chị gái anh ta có lẽ cũng không mấy khác biệt, cho nên mới lưu lại được mùi hương giống nhau!

Nói thật, nguyên nhân như vậy tôi cũng không thể tưởng tượng nổi, tôi không thể không một lần nữa tin tưởng số mạng trêu ngươi, tôi có thể vì vậy mà sống sót, cũng có thể coi như một loại kì tích!

Tinh Hàn nhìn lên Thiên đế nói: "Giết được Thiên đế , chuyện này mới có thể hiểu được, chờ tôi giết được ông ta, mới tới phiên cô giết tôi, lấy mạng đền mạng!"

Tôi lắc đầu tiến lên bắt lấy vạt áo của Tinh Hàn nói: "Đừng tiếp tục phạm sai lầm nữa! Thật sự đừng mắc sai lầm nữa, có được không ?"

Tinh Hàn dừng bước lại, anh ta kinh ngạc nhìn tôi, tự lẩm bẩm: "Tôi không sai, người sai là ông ta! Hoàng tộc chưa bao giờ cùng cấu kết cùng Ma tộc, mẹ tôi chỉ là yêu một người không nên yêu, chuyện này có gì sai? Có liên quan gì đến Hoàng tộc chứ? Thiên đế không phân biệt đúng sai giết toàn bộ dòng tộc tôi, ngay cả người già trẻ nhỏ cũng không buông tha, chẳng lẽ anh ta cũng không sai sao? Hắn chính là một kẻ ích kỷ, rõ ràng cái gì hắn cũng hiểu, nhưng bởi vì sợ lưu lại hậu họa, cho nên mới tàn nhẫn sát hại mọi người vô tội như vậy, đây chính là một kẻ cao cao tại thượng, chỉ cần bấm ngón tay cũng có thể tiêu diệt được người khác, tôi chán ghét người như vậy."

Nghe đến đây, tôi vô cùng run sợ! Tôi không hiểu Thiên đế, cũng không biết đến tột cùng anh ta là hạng người gì! Nhưng anh ta là người đứng đầu tam giới, đứng ở chỗ cao đương nhiên phải suy nghĩ rất nhiều vấn đề, biết bao nhiêu cặp mắt nhìn chằm chằm vào, anh ta biết phải làm như thế nào?

Cấp bậc càng cao càng dễ bị người khác nhòm ngó, dù cho Hoàng tộc và Ma tộc không cấu kết, nhưng vì đề phòng, Thiên đế cũng không thể không diệt Hoàng tộc, trong Hoàng tộc có tồn tại những người mang ma tính như Tinh Hàn không , không ai có thể biết được!

Thiên đế cũng chỉ quyết định vì đại cuộc, cũng có thể hiểu được, sự tồn tại của Tinh Hàn chính là ngòi nổ của Ma tộc và Hoàng tộc, sau này có cấu kết hay không , rất khó nói, cái này cũng là lý do lớn nhất mà Thiên để diệt Hoàng tộc.

Nếu không tại sao nói, người ở trên cao không có lối thoát! Mọi chuyện nếu như có thể nói dễ dàng thì cũng không đến nước này, cho nên đứng góc độ của chính mình, không có người nào sai cả, điều sai có lẽ là vẫn mệnh trêu đùa.

Lần này, mất đi cơ hội bắt Tinh Hàn, anh ta đã tới trước mặt Thiên đế , định cho Thiên đế một chưởng, tôi không kịp đi ngăn cản, mắt nhìn Tinh Hàn ra tay, Thiên đế chỉ chậm rãi mở miệng nói: "Cậu không muốn biết ân nhân của cậu là ai sao? Người lúc đầu đưa cậu rời khỏi núi, dạy cậu tu hành, người đó là ai ?"

Tay của Tinh Hàn ngừng giữa không trung, anh ta trầm giọng hỏi: "Nói đi, người đó là ai!"

Thiên đến bây giờ nhắc đến người này là có ý gì? Tôi cũng rất muốn biết người kia rốt cuộc là ai, tại sao không dám để lộ mặt mũi thật sự rốt cuộc anh ta đang sợ cái gì.

Thiên đế nặng nề đứng dậy, nói: "Cậu thật sự muốn biết? Không hối hận?"

Tinh Hàn không nhịn được hét: "Nói mau, ông ấy rốt cuộc là ai?"

Thiên để cười lạnh."Tôi sợ sau khi cậu biết chân tướng, sẽ càng chết nhanh hơn!"

Úp úp mở mở như vậy càng làm cho lòng người hoảng loạn, cảm giác sau khi Thiên đế nói ra tên người này sẽ xảy ra chuyện không tốt.

Ban đầu người đưa Tinh Hàn đi là ai? Tôi suy nghĩ lại toàn bộ quá trình mà anh ta vừa kể, nhưng vẫn không nghĩ ra thân phận người này, nhưng từ trong giọng nói của Thiên đế có thể cảm nhận được, người này đối với Tinh Hàn có ảnh hưởng vô cùng to lớn.

Không nói đến thân phận người này rốt cuộc là gì, chỉ cần nói đến công ơn dưỡng dục dạy bảo thôi, cũng có thể khiến Tinh Hàn chết đi cũng mang theo tiếc nuối!

Tinh Hàn nhìn chằm chằm Thiên đế , anh ta vô cùng muốn biết tin tức liên quan đến thân phận người này, anh ta muốn biết câu trả lời.

Thiên đế không nhanh không chậm tiến đến gần Tinh Hàn, anh ta lạnh lùng nói: "Cậu, nghe cho kỹ, tôi chỉ nói một lần."

Đối mặt với Thiên đế đang đến gần, Tinh Hàn cũng không hề động đậy, trong lúc bất chợt, Thiên đế đánh một chưởng mạnh lên ngực anh ta, trực tiếp đánh bay anh ta.

Tinh Hàn không có chút phòng bị nào, ngã mạnh lên trên mặt đất, tôi bị một màn bất thình lình này làm cho bối rối không biết làm thế nào!

Chiêu đánh lén này, cũng vô cùng thành thục! Tôi hoàn toàn không dám nghĩ, chuyện này lại được một vương giả cao cao tại thượng làm ra.

Nhìn về phía Thiên đế, anh ta không hề có biểu cảm gì đau đớn, vô cùng tự nhiên, hoàn toàn không để cho người khác cảm thấy hành động này là n hèn hạ thô bỉ.

Tôi liếc nhìn Thiên đế lại nhìn sang Tinh Hàn, tôi không nhúc nhích, với tình hình này, tôi không có tư cách gì để xen vào chuyện sống chết của anh ta.

Thiên đế đi qua bên người tôi, anh ta đi tới bên cạnh Tinh Hàn nói: "Ân nhân của cậu chính là người đáng hận, ông ta chính là cái con rùa đen rụt đầu, cha của cậu! Người mà cậu vẫn luôn căm ghét! Người của Ma tộc lúc nào cũng ích kỉ! Ngu xuẩn! Tàn bạo bỉ ổi!"

Cái này...

Người này có phải là có tật xấu không ! Tự tay dạy cho con trai mình bản lĩnh, lại để cho con trai quay đầu giết mình, ông ta rảnh rỗi quá nên muốn đi gây chuyện sao? Nếu quả thật đúng như Thiên để nói, vì sao người này đến chết cũng không chịu nói ra mình là ai chứ?

Tôi không hiểu được cách nghĩ của người này, vì áy náy mà dạy dỗ Tinh Hàn, vì áy náy mà để anh ta giết mình, vậy ông ta cũng phải biết thứ Tinh Hàn muốn là cái gì mới đúng, dùng cách này đúng là không ai có thể hiểu được.

"Ông nói láo!" Tinh Hàn nặng nề từ dưới đất bò dậy, nhưng không đợi anh ta đứng vững, anh ta lại ngã nhào trên đất.

"Bản vương vì sao phải lừa gạt cậu? Lời ta nói mỗi một chữ đều là sự thật, tin hay không tùy cậu!" Thiên đế lạnh lùng nhìn Tinh Hàn, anh ta nói lần nữa: "Ta không thể thắng chính, Tinh Hàn, Quỷ giới đã bị cậu phá hầu như không còn, oán khí của cậu cũng đã yên tĩnh, cậu chính là huyết mạch cuối của Hoàng tộc, hôm nay cũng nên đi theo tộc người của cậu đi, Thiên Hỏa cũng nên dập tắt."

Thiên đế có ý niệm giết người , tôi rất do dự muốn đi ngăn cản, nhưng ngay lúc tôi đang do dự, Thái Bạch đột nhiên hiện ra, anh ta đứng ngăn bên cạnh Tinh Hàn.

Thiên đến không vui thu tay về, quát hỏi: "Ngươi muốn làm gì ?"

Thái Bạch lập tức chắp tay đáp lại: "Thuộc hạ có lời muốn nói, dựa vào mạng Thiên tượng, Tinh Hàn bây giờ vẫn chưa thể chết, mời Thiên đế nghĩ lại!"

Thiên đế nheo mắt, anh ta không vui nói: "Chưa thể chết? Những lời này, ngươi không chỉ một lần nói với ta, ban đầu, bản vương nghe lời người mới không giết hắn, lưu lại một mầm họa như vậy mới gây nên chuyện ngày hôm nay, ngươi còn nói bản vương phải tin tưởng ngươi cái gì nữa chứ?"

Thiên đế vô cùng nghi ngờ Thái Bạch, anh ta vốn dĩ là người đa nghi, lúc này lại có người ra mặt ngăn cản quyết sách của anh ta, trong mắt anh ta vô tình trở thành đồng bọn của Tinh Hàn, đây chính là lý do vì sao từ đầu đến cuối tôi không ra mặt.

Tinh Hàn làm loạn Quỷ giới long trời lở đất, tôi có lý do hận anh ta, nhưng anh ta lại làm tôi rủ lòng thương xót, nhưng anh lại cùng Tạ Linh Côn liên thủ diệt trừ Quỷ giới, hại tên chết tiệt kia sống chết không rõ, giết Thanh Minh, chỉ một vài điều này thôi cũng đủ để anh ta phải xuống địa ngục, chết đi nhiều lần!

Nhưng đúng là tôi hận anh ta, nhưng cũng không thật lòng muốn anh ta chết!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro