CHƯƠNG 397-398
"Thằng nhóc thối, mẹ đã nói với con bao nhiêu lần rồi, con là con trai, không thể vén váy con gái lên được, con thì ngược lại bị nghiện kéo váy rồi phải không? Con có biết người phụ nữ lúc này là ai không? Cô ta chính là người phụ nữ của cha con, ở đây có rất nhiều cô gái xinh đẹp, nhưng họ đều là vợ của cha con, cho nên, tốt nhất con phải bỏ tật xấu này."
Thiên Hựu không phục la lên: "Ta lại không làm gì mấy bà ấy, chỉ là vui chơi thôi! Vì sao không thể? Bà nói ông ấy là cha ta, những cô gái này là vợ của ông ấy, thế vì sao ta không có thể vén váy của bọn họ, bà không cho ta vén đã chứng tỏ ông ấy không thích ta đâu, vậy ông ấy chính là đồ giả mạo, cha ruột đều phải thương yêu đứa con của mình chứ."
Haha! Thằng nhóc này vén váy con gái lại còn nói lý nữa! Cái bộ dạng ung dung tự đắc này thật đúng là thèm ăn đòn đây mà. Rõ ràng ngoài miệng đều nói đạo lý, nhưng áp dụng vào bản thân thì lại không rõ ràng, con trai vén váy của con gái là không đúng, việc này không cần dạy cũng có thể hiểu được, nhóc này làm sao lại không chịu nghe vào đây?
Trong lòng thật mệt mỏi, tuổi còn nhỏ mà đã thế kia, sau khi lớn lên chẳng phải sẽ như con bướm suốt ngày lưu luyến bụi hoa sao, lại làm hại bao nhiêu cô gái đấy!
"Được được được, mẹ nói không lại con, chờ cha con đến, mẹ để cho ông ấy dạy dỗ con thật tốt! Mấy ngày này, tốt nhất con không cần chọc tức mẹ, nếu không chắc chắc mẹ sẽ cho con ăn đòn."
Đối với uy hiếp của tôi, thằng nhóc thối không để ý một chút nào, hoàn toàn không cho đó là chuyện quan trọng, cũng không để ý đến cha nhóc. Đến bây giờ, nhóc đều cảm thấy tôi cùng Diệm Thiên Ngạo đều là giả mạo, không phải cha mẹ ruột của nhóc.
"Hừ! Hù dọa ai chứ! Bà cũng không ít lần đánh tôi! Bà già này, nếu không phải trên tay tôi đeo cái vòng tay này, bà sẽ bắt nạt tôi được sao? Hừ, người đã lớn như vậy rồi còn bắt nạt một đứa trẻ con, có biết xấu hổ hay không!"
Tôi nói một câu cậu nhóc có thể cãi lại mười câu, tôi tức giận vung tay muốn đánh, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống "Thôi! Mẹ không nói chuyện với con nữa, còn muốn tháo vòng tay này ra, vậy cứ chờ xem! Với cái tính xấu này của con, chờ cả đời cũng đừng mong được gỡ ra."
Cậu nhóc thối bị tôi hù dọa không hé răng , nhìn thấy dáng vẻ kinh ngạc của nhóc, tôi vừa tức giận vừa buồn cười, cầm lấy gương mặt của nhóc xoa nắn, đùa vui quên cả trời đất!
Này nhóc con, tôi là mẹ ghẻ đấy, còn sợ trị không được nhóc sao!
Thời gian từng ngày từng ngày trôi qua, cậu nhóc mỗi ngày một lớn, càng nhìn cậu nhóc tôi càng nhớ lão già chết tiệt kia, tôi vừa cảm thán lại buồn bực, cậu nhóc
này lớn lên giống cha nó, cũng là kẻ yêu nghiệt, tại sao lại không giống tôi chứ, bình thường phổ thông thật tốt biết bao.
Mỗi ngày tôi đều đi đến mật thất của Diệm Thiên Ngạo, Thiên Hựu đi theo tôi giống như cái đuôi nhỏ vậy, nhóc vẫn tò mò, không hiểu mỗi ngày tôi đến mật thất làm gì. Có những việc không thể nói, tôi chỉ đành bỏ ra rất nhiều thời gian trốn khỏi cái đuôi nhỏ này.
Mỗi ngày phần lớn thời gian đều ở cùng cậu nhóc này, đi mật thất cũng chỉ bốn tiếng, vừa ra ngoài sẽ đi tìm nhóc, sợ không có tôi bên cạnh cậu nhóc này lại gây chuyện.
Không phải chứ, tôi mới vừa vào Minh Điện, phát hiện bên trong thật im lặng, xem xét kỹ trong phòng, lại chỉ thấy mỗi Thất Dạ, không thấy nhóc thối kia đâu, tò mò hỏi: "Cậu nhóc đâu?"
Thất Dạ ở một tiếng, quay đầu lại nhìn xung quanh nói: "Vừa mới ở đây, làm sao lại không thấy rồi?"
Có vòng tay bạc ở đó, tôi không sợ nhóc chạy mất, cậu nhóc này thật tinh quái, cũng biết mình chạy không thoát, cho nên bao ngày qua, cũng không phát hiện cậu nhóc có ý muốn chạy trốn, có thể là ham chơi, chạy đi chỗ khác rồi!
Nhưng tìm, vẫn phải đi tìm!
Tôi cùng Thất Dạ ra khỏi Minh Điện, mọi nơi tìm kiếm.
Đi qua một cái phố, tôi cảm ứng được hơi thở của Thiên Hựu, lập tức đi qua tìm, rẽ phải rẽ trái đi vào trong một cái ngõ nhỏ. Quỷ giới nơi nơi đều là ngã tư đường cùng với kiến trúc cổ kính, không được rồi còn có rất nhiều hẻm nhỏ, còn lung tung chất đầy các loại cây gỗ cây gậy trúc và vân vân, muốn qua lại đặc biệt không dễ dàng.
Hơi thở càng ngày càng đậm, tôi nghe được tiếng Thiên Hựu đang nói chuyện:"Này! Chú cũng không thể gạt tôi, nếu để cho tôi biết chú lừa người, tôi sẽ không tha cho chú."
Tôi sửng sốt, bước nhanh hơn
đến chỗ âm thanh, muốn biết thằng nhóc này đang nói chuyện với ai, nhưng vừa mới đi qua một chỗ ngoặt, đã trông thấy bóng lưng cậu nhóc, cậu quay đầu lại, cười khúc khích với tôi rồi nói: "Ơ, bà lại tìm đến đây rồi!"
Nhìn qua Thiên Hậu tương đối bình tĩnh, không có chút nào dáng vẻ bối rối như bị phát hiện.
Tôi nhìn bốn phía, ngoại trừ cậu cũng không cảm ứng được hơi thở của những người khác, thế vừa rồi cậu đang nói chuyện với ai? Tôi giận tái mặt nghiêm túc hỏi: "Mẹ hỏi con, con cần phải trả lời thành thật, mới vừa rồi con đang nói chuyện với ai?"
Thiên Hựu chớp chớp mắt tỏ vẻ vô tội nói: "Không có! Tôi nói một mình thôi!"
Nói dối! Những lời cậu vừa nói hoàn toàn không phải nói một mình, mà là đang cùng người nào đó nói chuyện, nhưng tôi lại không nhận thấy được hơi thở của người khác ngoài cậu, chuyện này là sao vậy?
Không có chứng cớ, tôi cũng không thể cứng rắn nói cậu đang gạt người, nói không chừng thật sự do tôi nghĩ nhiều, nghỉ oan cho cậu, ngược lại sẽ bị cậu nhóc này ghen ghét.
Thằng nhóc này cùng trẻ con nhà bình thường khác nhau, từ nhỏ đã có suy nghĩ cùng tính cách riêng, cũng không ỷ lại cha mẹ, rất độc lập, cũng không mấy gần gũi với người mẹ như tôi, làm cho tôi khổ sở lo lắng.
Thở dài bất đắc dĩ, tôi sờ sờ đầu Thiên Hựu nói: "Về nhà thôi!"
Lúc này, thằng nhóc thối không cố tình gây sự, mà dang hai tay ra với tôi, điệu bộ như thể muốn được tôi bế lên.
Tôi không khỏi sửng sốt, đây hình như là lần đầu cậu dang tay ra đối với tôi như vậy, lập tức chưa kịp phản ứng lại. Cậu nhóc kia cũng đã thu tay lại miệng hừ hừ nói: "Làm sao lại không bế? Bình thường không phải cứ muốn bế tôi đi hay sao? Không bế là tốt nhất, tôi cũng không phải là không biết đi, thật là."
Lời nói này giống như bế cậu còn là việc sai trái lắm.
Thiên Hựu bỏ lại tôi chạy ra ngoài ngõ nhỏ, tôi đi theo phía sau cậu, nhìn bóng dáng cậu cũng không phát hiện cậu có gì không bình thường, vẫn giống như trước kia đối với cái gì đều tràn ngập tò mò, nhìn đông nhìn tây sờ mó.
Khi sắp rời khỏi ngõ nhỏ, Thiên Hựu bỗng nhiên dừng bước quay đầu lại hỏi tôi: "Có phải sẽ không thả tôi đi không?"
Tôi nghi hoặc gật gật đầu:"Đương nhiên! Con vẫn là trẻ con, để con một mình ra ngoài rất nguy hiểm , hơn nữa hiện tại tình trạng của con như thế này, tuyệt đối không thể ra ngoài được."
Tôi ăn ngay nói thật, nhưng ánh mắt cậu nhìn tôi không có chút cảm xúc nào, điều này làm cho tôi cảm thấy hoảng hốt không hiểu :"Con hỏi cái này làm gì? Còn muốn trốn ra ngoài sao?"
Thiên Hựu quay đầu lại không quan tâm đến tôi, đi vào Minh Điện liền trở về phòng mình.
Tôi bảo Thất Dạ chuẩn bị giấy bút để Thiên Hựu tập viết, ở tuổi này của cậu đi học vẫn còn sớm, có điều con người cậu thông minh, cả ngày ở bên ngoài làm bậy, chẳng bằng để tinh lực vào việc học tập, vừa hay kiềm chế tính cách cậu, hướng cậu về phía chính đạo.
Đứa nhỏ này vừa sinh ra đã gặp nhiều nguy nan, viên cửu chuyển huyền tâm trong cơ thể lại xảy ra biến cố, không biết tính tình này của cậu có phải cùng tà khí có quan hệ hay không, cũng không biết hiện tại thể chất này của cậu có thể dốc lòng tu luyện hay không, mặc dù có thể tôi cũng không nghĩ để cho cậu học tập pháp thuật sớm như vậy, cậu còn đang trong tuổi ăn tuổi chơi.
Cho dù học xong cả người sẽ có bản lĩnh, trở thành cường giả, nhưng không thể đem lại hạnh phúc cho cậu, thì học tập làm gì, kết quả chuyện xấu xảy ra liền bị người khác mắng vào mặt, mang danh tiếng không tốt trên người còn không bằng cả đời trôi qua bình thản còn tốt hơn.
Tôi đứng ở sau lưng Thiên Hựu, cậu cực kỳ không thích ngồi bàn cầm bút tập viết, thân mình không ngừng nhích qua nhích lại, chữ viết ra tất nhiên là xấu không thể tả.
Không còn cách nào khác, tôi chỉ đành cầm tay cậu dạy cậu từng nét từng nét một, kết quả cậu kéo tay áo tôi nói: "Đừng luyện nữa, con không thích chơi cái này, mẹ cho con ra ngoài chơi nhé."
Nhìn vẻ mặt không kiên nhẫn lại buồn bực của nhóc, tôi đột nhiên nghĩ tới trước đây lúc còn nhỏ, tôi cũng vậy không muốn học tập muốn ra ngoài chơi, nhưng bị mẹ tôi nhốt vào trong phòng học bài, lúc ấy hình như tôi cũng nói qua những lời như thế này, hóa ra mặc kệ thời đại nào, là người hay là thần, lúc còn nhỏ tính tình đều giống nhau.
Ai cũng không muốn bị người khác khống chế, hiện tại tôi đặc biệt có thể lý giải tâm tình khi làm mẹ, lựa chọn của tôi khi ấy là tự mình chịu khổ chiều theo ý cha mẹ, mà hiện tại tôi không
muốn con tôi cũng giống như tôi vậy để bản thân chịu ấm ức:"Được thôi! Đi ra ngoài chơi rồi lại về học, không thể đi quá xa, chơi quá lâu, biết chưa?"
Thiên Hựu đứng bất động tại chỗ, nhóc nhìn lên nhìn xuống đánh giá tôi một lúc lâu mới nói: "Bà già, hôm nay bà làm saovậy? Thực cổ quái!"
Một ngày hai lần gọi tôi là bà già, đứa nhỏ này thật sự muốn đánh:"Gọi lại, mẹ không gọi là bà già, con phải gọi mẹ là mẹ."
"Hừ, tôi không muốn!"
Haiz , muốn cho này thằng nhóc thối này đổi giọng gọi mẹ, thật sự là khó!
Thất Dạ vội vã từ bên ngoài | bước vào, sắc mặt anh ta rất kém nói: "Thất nương nương, Trần Dương đến rồi."
Thất Dạ đang lo lắng cái gì, vừa thấy liền hiểu được. Hiện tại Diệm Thiên Ngạo còn đang |bế quan, không có việc quan trọng, Trần Dương sẽ không đến Quỷ giới tìm anh ấy, lần này xuất hiện , nhất định là có chuyện khó khăn.
Tôi bảo Thất Dạ mang Thiên Hựu rời khỏi, sau đó đi ra ngoài gặp Trần Dương.
Anh ta vẫn bộ dáng ấy, không kiêu ngạo không siểm nịnh, không mặn không nhạt đứng ở trong phòng khách, tôi đi đến trước mặt anh ta hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì sao?"
Từ sau khi Chung Nhược Hi chết, tôi vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy anh ta, nói thật, trong lòng vẫn vẫn còn chút thương tiếc.
Bên ngoài Trần Dương giống như đang ngẩn người, nghe thấy tiếng tôi nói, mới phản ứng lại, khi anh ta nhìn thấy tôi, trên mặt hiện lên một tia kinh ngạc, tôi nghĩ hẳn là anh cảm ứng được thần khí trong cơ thể tôi, mới có phản ứng như vậy, dù sao lúc trước thần khí là ở trong cơ thể Chung Nhược Hi.
"Ác quỷ đang lẩn trốn bởi vì chúng tôi bốn phía săn đuổi, nhao nhao đầu phục Tạ Linh Côn! Theo tôi được biết, Tạ Linh Côn cùng với Tinh Hàn đã liên thủ, bọn họ mặc kệ thuộc hạ làm xằng làm bậy ở Nhân giới, giết hại người vô tội, đã có không ít người bị tai nạn. Cho nên, tôi gấp gáp trở về gặp Diệm Thiên Ngạo, chuyện này phải có biện pháp giải quyết, nếu không về sau sẽ càng khó đối phó."
Đối với cái chết của Chung Nhược Hi, Trần Dương nửa chữ cũng không đề cập tới, anh đi |thẳng vào vấn đề, hỏi chuyện có liên quan đến Tinh Hàn, chuyện tội phạm chạy trốn khỏi tháp Phù Đồ thuộc về chuyện cơ mật, người bình thường đối với việc này cũng không biết rõ tình hình, người biết chuyện đều là người một nhà tham dự truy bắt đào phạm , cho nên khi Trần Dương hỏi việc này, tôi cũng không thấy kỳ quái.
Chuyện Tạ Linh Côn cùng Tinh Hàn liên thủ, tôi sớm biết, lúc trước không có cơ hội nói, hiện tại có thể từ trong miệng Trần Dương nghe được, chuyện ấy cơ bản chính là ván đã đóng thuyền, hơn nữa, tôi còn đoán được, giờ phút này Tinh Hàn hẳn đã không phải là đứa bé chưa đủ lớn còn có chút ngốc mà tôi gặp được ở hải đảo lúc trước nữa rồi .
Trần Dương còn nói thuộc hạ của hai người, ở thế gian làm xằng làm bậy, nhưng cũng chưa đề cập do Tinh Hàn cùng Tạ Linh Côn sai sử, lấy hiểu biết của tôi đối với Tạ Linh Côn, anh ta sẽ không tùy tiện để cho thủ hạ của mình là ra bên ngoài gây chuyện, dù sao anh ta cũng từng là thần, có nguyên tắc làm việc làm người của mình.
Về phần Tinh Hàn, tôi cũng không hiểu rõ ràng, anh ta là ma, có thể sẽ không giống Tạ Linh Côn có chừng mực như vậy, cho nên tôi không xác định được ác quỷ ở bên ngoài gây sự có phải thủ hạ của anh ta hay không.
Mặc kệ là thủ hạ của ai, gây ra tai họa như thế nào, đối với Tạ Linh Côn cùng Tinh Hàn mà nói, đều không sao cả, dù sao ở trong lòng bọn họ, cùng Thiên Đế đối nghịch mới là chuyện lớn, càng là chuyện Thiên Đế không muốn trông thấy, bọn họ lại càng tạo ra, nói cho cùng chính là muốn đối nghịch với Thiên Đế , càng làm vậy họ càng vui vẻ!
Giết vài người đối với Tạ Linh Côn bọn họ mà nói thật sự không là gì, mạng người ở trong mắt bọn họ không đáng một đồng, chỉ cần đều có thể chọc giận thần ở thiên giới, lại giết thêm vài người cũng không phải việc gì quan trọng.
Cho nên, tôi biết chuyện Trần Dương muốn nói cấp bách bao nhiêu, nhưng Diệm Thiên Ngạo đang bế quan, tôi cũng không xác định có thể gặp hay không, cho nên tôi nói với anh ta: "Được rồi! Anh chờ tôi, anh ấy đang bế quan, tôi đi tìm anh ấy hỏi một chút."
Trần Dương trả lời nhẹ nhàng, tôi vội vàng rời đi Minh Điện, chuẩn bị tự mình đến mật thất nơi mà Diệm Thiên Ngạo bế quan tu luyện, còn chưa đi được bao xa, trước mặt có thêm một bóng người, anh ta chặn của đường đi tôi.
"Là ngươi!"
Chắn ở trước mặt tôi không phải ai khác, chính là Tinh Hàn đã biến mất hồi lâu.
Sự xuất hiện của anh ta làm cho lòng tôi không yên, đột nhiên xuất hiện ở quỷ giới, không biết anh ta tới nơi này có mục đích gì! Nhìn biểu cảm lạnh lùng của anh ta, tôi có loại dự cảm không được tốt, lúc này liền quay đầu bỏ chạy.
Chạy trốn quá nhanh, cũng không nhìn đường phía trước, liền đâm đầu vào người Trần.Dương, anh ta bị tôi va chạm rút lui vài bước, nhìn tôi mờ mịt, lập tức anh trông thấy Tinh Hàn đang đuổi theo tôi, bèn nhanh chóng kéo tôi về phía sau anh ta, đầu cũng không quay lại nói với tôi: "Nơi này giao cho tôi, cô đi tìm Diệm Thiên Ngao, nhanh!"
Khi nói chuyện, Tinh Hàn đã tới trước mặt chúng tôi, hắn chỉ lẳng lặng nhìn chằm chằm chúng tôi, không nói chuyện, cũng không có hành động gì, rất quỷ dị.
Tình hình hiện tại rất bất lợi với chúng tôi, Trần Dương đã muốn xông lên, tôi vừa định xoay người rời đi, đột nhiên phát hiện tay phải của tôi bắt đầu không nghe lời mình sai sử, cơ thể của tôi cũng như vậy không nghe đầu óc điều khiển, xoay người, tay phải nhanh chóng đâm vào ngực Trần Dương.
Lòng bàn tay tôi cảm nhận được trái tim nóng bỏng của Trần Dương vẫn đang nhảy lên, tôi bị hành động của mình làm cho sợ hãi, sắc mặt tái nhợt không biết làm sao, muốn rút tay về, nhưng tôi hoàn toàn không thể khống chế ngón tay cùng với cánh tay mình, tôi cảm thấy ngón tay mình siết chặt trái tim kia.
"Không!" Tôi thét chói tai, nhưng tiếng kêu của tôi hoàn toàn không tạo ra được tác dụng gì, tôi cảm nhận sâu sắc trái tim kia bị tôi làm cho tan nát chỉ trong nháy mắt, nó vẫn đang còn đập.
Trần Dương quay đầu lại, anh ta kinh ngạc nhìn chằm chằm tôi, tôi cũng giống như vậy mang vẻ mặt mờ mịt nhìn chăm chú vào anh ta, tay của tôi vẫn để trên ngực anh ta: "Không, không phải tôi, tôi..."
Tôi thật sự không biết chuyện gì xảy ra? Tôi làm sao có thể giết Trần Dương, chuyện này nhất định là xảy ra vấn đề ở đâu đó, cơ thể của tôi không nghe theo ý chí của tôi mà thay đổi.
Tinh Hàn vẫn lạnh lùng như thế nhìn tất cả chuyện phát sinh, miệng anh ta gợi lên cười lạnh nói: "Thân thể này là do ta tạo ra, ta chính là chủ nhân của nó, khi ta cần, nó sẽ không nghe lệnh của cô! Hiện tại, ta chỉ là muốn mượn tay giết người, không phải đến để cướp đi thân thể này."
Tôi trợn mắt há hốc mồm nhìn chằm chằm Tinh Hàn, đây là chuyện tôi hoàn toàn không thể tưởng được! Chẳng lẽ đây mới là mục đích chân chính của anh | ta? Đắp nặn cho tôi ra một bộ thân thể hoàn mỹ, chính là để thay anh ta ở thời điểm tất yếu giết người sao? Vậy ngay từ đầu, tôi chính là một quân cờ trong bố cục của anh ta cùng với Tạ Linh Côn, vậy việc anh ta mất trí nhớ cũng là giả vờ sao?
Tinh Hàn giải thích xong hoàn liền biến mất không thấy tôi nhìn Trần Dương ngã trên mặt đất, trong đầu không nghĩ được gì cả.
Thân thể tôi đã có thể tùy ý điều khiển, nhưng tôi lại không có chút cảm giác nào, vẫn đắm chìm trong giây phút tôi bóp nát trái tim Trần Dương kia, chưa từng có khi nào, tôi nghĩ tới Trần Dương sẽ chết trong tay tôi. Anh ta đã chết, vậy Trần Tú Tài có phải cũng chết theo hay không!
Trong phòng Trần Dương ngã trên mặt đất, anh ta cử động hai tròng mắt nói với tôi: "Cô, cô, không"
Còn chưa nói dứt lời, anh ta liền chậm rãi nhắm mắt lại, tôi thấy hồn phách của anh ta rời khỏi thân thể, tiêu tán ở trong không khí, nhất thời đặt mông ngồi co quắp dưới đất, khóc không ra nước mắt, áy náy đau lòng đến mức không biết phát tiết như thế nào.
Trần Dương đã chết, lúc này thật sự chết hoàn toàn.
Tất cả mọi thứ trong đầu tôi đều là biểu tình cùng ánh mắt phức tạp trước khi chết của Trần Dương, anh ta biết cái chết của Chung Nhược Hi, anh ta đang trách tôi sao? Nhìn thi thể anh ta, tôi muốn hỏi rõ ràng, nhưng vĩnh viễn anh ta cũng không thể cho tôi đáp án chính xác. Tầm mắt nhìn đến trên tay phải đang tràn đầy máu tươi, mùi máu tươi nồng đậm làm tôi buồn nôn.
Tinh Hàn tới đột nhiên,Trần Dương giống như oan uổng, tất cả mọi chuyện phát sinh quá nhanh, làm người khác trở tay không kịp, Quỷ tùy thân chạy tới phản ứng khiếp sợ, mọi chuyện đã thay đổi thật lớn.
Lại một kẻ trở ngại đối với Tinh Hàn cùng Tạ Linh Côn đã chết, kế tiếp chính là ai? Chỉ cần kẻ làm trở ngại đối với kế hoạch lớn của bọn họ tạo ra uy hiếp đều phải chết, vậy lão già cũng có thể ở trong danh sách của bọn họ.
Hiện tại đã không phải lúc ngồi chờ chết, nên chủ động xông lên mới được.
Tôi hít một hơi thật sâu, làm cho Quỷ tùy thân tới rồi sắp xếp tốt thi thể của Trần Dương, liền chạy tới mật thất Diệm Thiên Ngạo bế quan.
Diệm Thiên Ngạo còn không biết tình hình nhìn thấy tay phải của tôi máu chảy đầm đìa, sợ tới mức từ trên giường đá nhảy xuống vọt đến trước mặt tôi lo lắng hỏi: "Sao lại thế này? Tay em, ai gây ra?"
Tôi không rửa sạch vết máu trên tay, nhìn thấy vết máu khô cạn, tôi không nhịn được sẽ nghĩ đến cảm giác khi trái tim kia ở trong lòng bàn tay tôi nhảy lên, mỗi khi nghĩ đến đó là trái tim Trần Dương, tôi liền hận không thể chặt tay của mình.
Tôi lắc đầu, trong nháy mắt khi nhìn thấy tên chết tiệt, tất cả cảm xúc giống như đều tan vỡ, tôi hoàn toàn không biết mình đang nói cái gì, chỉ là trông thấy anh rơi lệ không ngừng.
"Ông già, Trần Dương đã chết, làm sao bây giờ? Tôi giết anh ta, không, không phải tôi, là Tinh Hàn, anh ta đã khống chế cơ thể của tôi, dùng tay của tôi giết Trần Dương. Tôi, tôi không muốn như vậy, nhưng tôi không thể khống chế được thân thể của chính mình! Hắn tới tìm anh để thương lượng sự tình, ác quỷ đang lẩn trốn đều đầu phục Tạ Linh Côn cùng Tinh Hàn, tôi muốn tới tìm anh, nhưng Tinh Hàn xuất hiện, anh ta...anh ta... tôi"
Diệm Thiên Ngạo kéo tôi vào trong lòng,ngực anh, vuốt rồi lại vuốt tóc của tôi, nhẹ giọng an ủi tôi nói: "Chuyện không liên quan đến em, không phải sợ, không cần khổ sở! Ta biết, ta biết tất cả, ta tin em! Đối với ta mà nói, chỉ cần em không có việc gì là tốt rồi, không cần suy nghĩ nhiều như vậy."
Tôi ôm lấy thắt lưng Diệm Thiên Ngạo, chôn mặt thật sâu vào ngực anh, tôi làm sao có thể không nghĩ ngợi, tôi thì không sao, nhưng Trần Dương đã chết, tự tay tôi bóp nát trái tim anh ta!
"Làm sao bây giờ? Hiện tại rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ? Tạ Linh Côn cùng Tinh Hàn đã bắt đầu giết hại những người cản đường, chuyện này đã không chỉ là chuyện Địa Phủ, còn liên quan đến Thiên Giới. Tháp Phù đồ là nơi Thiên Đế cai quản, Tinh Hàn chạy thoát đi ra ngoài từ nơi đó, ông già, việc này thật sự không thể chậm trễ được nữa! Chẳng lẽ chúng ta thật sự phải vì cửu chuyển huyền tâm mà ở trong này tránh né sao?"
Tôi không phải muốn tên chết tiệt này đưa ra quyết định gì, chính là xem tình thế trước mắt, phải tìm Thiên Đế ra mặt. Nếu chỉ có một mình Tạ Linh Côn, đây là chuyện riêng của Quỷ giới, nhưng hiện tại liên quan cả đến Tinh Hàn, Thiên Đế vẫn muốn cao cao tại thượng khoanh tay đứng nhìn, thì thật sự không thể nói nổi nữa.
Ở trong lòng, trong mắt tôi Thiên Đế vẫn luôn là người rõ ràng đại nghĩa, tôi nghĩ nhất định ngài ấy sẽ không mặc kệ chỉ ngồi xem.
Diệm Thiên Ngạo trầm tư một lúc sau mới nói: "Đừng có gấp! Ta biết nên làm thế nào? Trước gọi Thanh Minh Vĩnh Hiên về để bảo vệ Quỷ giới, ta tự mình đi báo cáo việc này với Thiên Đế, những người khác tiếp tục ở lại thế gian tróc nã ác quỷ."
Tôi tin tưởng quyết định của anh ấy, hy vọng hết thảy đều có thể tốt lên.
Bởi vì cái chết của Trần Dương, Diệm Thiên Ngạo bị buộc phải xuất quan trước thời hạn, có một số việc cho dù sắp xếp tốt đến đầu, cũng không thể đảm bảo không chút sai sót nào, chẳng ai nghĩ đến Trần Dương sẽ chết, cái chết của anh làm rung lên hồi chuông cảnh báo trong lòng mọi người, tôi cũng bởi vậy mà hai tay dính đầy máu tanh, thật là trăm sự khó đoán!
Ngay ngày hôm đó Diệm Thiên Ngạo phải đi tìm Thiên Đế báo cáo, khi anh trở về sắc mặt khó coi cực điểm, ở Minh Điện giận dữ, lúc ấy, tôi không ở Minh Điện, cho nên không biết đã xảy ra chuyện gì.
Chỉ là sau lại nghe được tên chết tiệt này bởi vì quyết sách của Thiên Đế , cho rằng thời cơ chưa đến, cho nên Thiên Đế không muốn làm lớn chuyện lên, ông ấy băn khoăn nhiều lắm. Mặc kệ Diệm Thiên Ngạo kiên trì thế nào, Thiên Đế cũng không chịu gật đầu, còn hạ lệnh, những người phải đi thế gian chỉ cho phép tuần tra không được tự tiện ra tay, nếu gặp được kẻ giết người vô tội, có thể trực tiếp giết không tha.
Thiên Đế ra quyết sách qua loa sơ sài như thế, khó trách ông già lại tức giận nổi bão.
Chính là tôi không hiểu được, đến lúc này rồi, vì sao Thiên Đế vẫn không chịu ra tay chứ? Ông ấy có băn khoăn tôi có thể hiểu được, nhưng trơ mắt nhìn mọi việc tiếp diễn như vậy, không phải đang trợ Trụ vi ngược sao? Thế lực của Tạ Linh Côn cùng Tinh Hàn càng lớn, đối với chúng tôi mà nói uy hiếp sẽ càng lớn! Đợi đến khi ông ấy cho rằng thời có chín muồi, thật sự còn có thể ứng đối lại sao?
Băn khoăn của tôi, ý nghĩ của tôi, vô ích! Thiên Đế là người to nhất tam giới, lời ông ấy nói mới tính, ai dám cãi lại?
A!
Dưới áp lực của Thiên Đế, việc làm tôi ngoài ý muốn vẫn là Diệm Thiên Ngạo. Với hiểu biết của tôi đối với tính cách của anh ấy, anh tuyệt đối sẽ không để ý đến áp lực của Thiên Đế, tự mình mang theo người đi thế gian tiêu diệt Tạ Linh Côn cùng Tinh Hàn, nhưng tự nhiên anh ấy không làm như vậy, đây là điểm tôi nghĩ thế nào cũng không rõ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro