Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 395-396

Lại dưới sự dụ dỗ chơi đùa nên tôi mới được yên ổn ba ngày thì Thất Dạ đột nhiên chạy đến tìm tôi, bảo tôi tới đi mật thất một chuyến, Dạ Quân có chuyện cần tìm. Điều này vốn không có gì là lạ, nhưng người này còn lặng lẽ dặn một câu, bảo tôi tới đó một mình, đừng dẫn theo cậu chủ nhỏ đi cùng. Điều này thật sự làm người ta buồn bực.

Tôi không dẫn theo Thiên Hựu qua, vậy ai sẽ trông Tiểu Ma Vương này chứ?

Thất Dạ chấp nhận số mệnh đón lấy Thiên Hựu từ trong tay tôi, tôi vỗ vào vai hắn ta an ủi: "Thời gian sẽ qua nhanh thôi, anh đừng quá buồn bã, tôi sẽ nhanh chóng quay lại tìm anh!" Tôi nói xong liền đi về phía mật thất nơi Diệm ThiênNgạo bế quan.

Chỗ mật thất nằm ở trong một động bí mật trên một ngọn núi. Khi tôi mở cửa đã đi vào, bên trong lại có động tiên khác được bố trí tương đối thoải mái, thoạt nhìn giống như một tẩm cung khác của anh.

Tôi vừa đi vào cửa động thì cửa đá đã tự mình đóng cửa, trên cửa còn có ánh sáng màu đỏ bao phủ, giống như được bổ trí kết giới.

Mặc dù mật thất hẻo lánh nhưng vì sợ bị người khác đột nhiên tới làm phiền nên bố trí kết giới là để đề phòng mọi chuyện có thể xảy ra. Phải biết rằng trong khi tu luyện bị người khác quấy nhiễu sẽ rất dễ bị tẩu hỏa nhập ma.

Trong mật thất có đốt cột lửa soi sáng cả sơn động, màu ánh sáng của những vật dễ cháy thoạt nhìn rất kỳ lạ, ngọn nến rất to, tâm nến rất dài, được cắm chắc ở trên vách đá, dường như vĩnh viễn sẽ không bao giờ tắt, cho dù có gió cũng sẽ không hề lắc lư, vô cùng vững chắc không thể phá hủy.

Tôi đi xuống bậc thang, trong mật thất ở có một giường đá được khắc tinh tế, phía trên trải lớp lông dày, Diệm Thiên Ngạo đang ngồi xếp bằng ở bên trên. Anh bị ánh sáng màu đỏ bao phủ, hai mắt nhắm lại, hít vào thở ra.

Tôi không dám phát ra tiếng động quá lớn, lặng lẽ đi tới trước mặt anh và nhìn anh. Tôi không nói chuyện, chỉ lẳng lặng quan sát anh. Chỉ có điều dường như từ sau khi tôi đi vào, hơi thở của người này đã không mấy ổn định nữa, anh ngồi xếp bằng ở đó dường như chỉ để làm dáng.

Nhận thấy được điểm ấy, tôi cong môi nói: "Được rồi, tôi đâu phải nhìn cũng không hiểu, anh làm vậy không phải là đang ngồi, căn bản là đang giả vờ ngủ ngon còn gì? Hơi thở cũng loạn thành cháo, tâm thần không yên như thế còn tu luyện thế nào được!"

Diệm Thiên Ngạo mở mắt ra, anh thở ra một hơi bất đắc dĩ nói: "Nếu ta thật sự có thể an tâm tĩnh thần thì tốt rồi!"

Tôi không rõ nhìn anh nói: "Sao vậy? Có phải đã xảy ra chuyện gì không? Sao hơi thở anh không thuận, lòng không yên thế?"

Diệm Thiên Ngạo đứng dậy và đi tới trước mặt tôi, nắm lấy cảm của tôi nói: "Ừ! Có một chuyện rất quan trọng làm cho ta phiền lòng, hơn nữa còn là rất phiền lòng nữa!"

Ban đầu tôi còn thật sự tin lời anh nói, nhưng sau đó tôi phát hiện thấy ánh mắt của anh không được bình thường, trong con ngươi không bình thường lóe ra sự đê mê thì tôi đã lập tức hiểu rõ chuyện quan trọng làm anh rất phiền lòng là chuyện gì rồi. Hóa ra bởi vì anh bị Thiên Hựu xông tới làm hỏng chuyện tốt nên tâm phiền ý loạn, trong lòng vẫn còn nhớ mong, mới không có cách nào bế quan tu luyện tử tế được.

Sau khi biết được sự thật, tôi không nhịn được mà cười ra thành tiếng, hơn nữa còn bật cười khi anh để lộ ra vẻ mặt tình cảm nồng nàn.

Diệm Thiên Ngạo càng thêm chán nản nhấc tôi lên và ném lên trên giường đá, ôm tôi nói không khách sáo gì: "Em cười, em lại chỉ cười thôi. Chuyện này có buồn cười như vậy sao? Em có tin lát nữa ta làm em phải khóc hay không hả?"

Tôi tin! Ở trên giường, anh vẫn thật sự có bản lĩnh làm cho tôi khóc.

Cho nên tôi mới dám chế nhạo anh. Tên chết tiệt thông thường đều không nói dối, nếu anh đã nói vậy thì sẽ thật sự làm như vậy, cho nên, tôi rất ngoan ngoãn, chủ động cởi vạt áo lộ ra bờ vai lấy lòng nói: "Anh hung dữ như vậy làm gì, tôi không cười anh, còn không được sao? Bây giờ, anh có muốn song tu với tôi không?"

Lúc này, Diệm Thiên Ngạo mới lộ ra vẻ mặt tươi cười, phóng người nhào tới, đè tôi ở dưới người anh, xuyên qua nách tôi và bế tôi lên, cắn một cái lên trên vai tôi tới khi nếm được vị máu thì anh mới nhả ra và nói: "Em đúng là tiểu yêu tinh giày vò ta."

Tôi thích nghe lời này nên che miệng nói: "Anh nói tôi là yêu tinh của anh, con trai anh có thể nói tôi là bà lão đấy!"

Diệm Thiên Ngạo hừ một tiếng, nói không giấu giếm: "Lời của thằng nhóc đó mà em cũng tin à? Chờ sau khi ta bế quan rời khỏi đây sẽ thay em dạy dỗ nó cẩn thận. Nó đúng là gan lớn mới dám nói người phụ nữ của ta là bà lão, nếu ta không đánh nó thì ta không phải là ba ruột của nó nữa."

Ở trên vấn đề dạy dỗ con, tôi cảm thấy tôi và anh có sự ăn ý, với Tiểu Ma Vương này, không đánh nó một trận tử tế, nó còn thật sự không biết trời cao đất rộng đâu. Thật ra tôi đã có tâm tư muốn cho nó một trận, tiếc là khi đó nó còn nhỏ, tôi không nỡ đánh, bây giờ tìm được lại khác.

Trong khi nói chuyện, tay Diệm Thiên Ngạo chưa từng dừng lại, mặc sức đùa bỡn vùng đất mẫn cảm của tôi. Bị anh trêu chọc, tôi đã liên tục thở hổn hển, tiến vào cảnh đẹp.

Bởi vì đủ loại chuyện trước đó nên chúng tôi bỏ lỡ quá nhiều, rất lâu không cho thân thiết da thịt, dưới sự khiêu khích khiến cho cảm xúc như bốc lửa, tôi bắt đầu mong mỏi được anh vỗ về.

Hai tay tôi thò sâu vào trong vạt áo của anh, vuốt ve ngực anh, trên làn da vốn da mịn màng nhẵn nhụi đã đầy vết sẹo, không quan tâm trước kia anh vì ai mà bỏ qua bao nhiêu tính mạng, nhưng tôi biết anh có những vết sẹo này là vì tôi. Bây giờ anh vì tôi chỉ còn lại có một mạng cuối cùng, bảo tôi làm sao không yêu những vết sẹo cho được.

Mỗi dấu vết này đều là chứng cứ chứng tỏ anh yêu tôi, chỉ cần anh không muốn vứt bỏ cơ thể này, tôi sẽ vĩnh viễn yêu những vết sẹo đó.

Bị tôi vuốt ve, hơi thở của Diệm Thiên Ngạo càng thêm rối loạn, tôi cố ý không biết hơi thở của anh có sự thay đổi lại mặc sức làm bậy để kích thích đốt lửa ở khắp nơi trên người anh, vén vạt áo của anh ra và thuận tiện trượt vào khu vực mẫn cảm khiến anh luôn kiêu ngạo. Tôi nghe được tiếng anh hít sâu một hơi thì thỏa mãn cười, dựa vào trong ngực anh.

Vào giờ phút này, thật tốt khi không có nhóc con thối tha ở đây.

Theo cơ thể hai bên cọ sát với nhau, nhiệt độ cơ thể lập tức tăng cao, Diệm Thiên Ngạo xoa nhẹ lên gò má của tôi, vén lọn tóc của tôi ra sau đầu. Ánh mắt anh nhìn tôi nóng bỏng, mà tôi cũng nhìn anh. Khi hai bên nhìn nhau, tôi từng cho rằng anh sẽ nói gì đó với tôi, ví dụ như một vài lời tâm tình khiến người ta động lòng hoặc là gì đó. Nhưng anh chỉ nhìn tôi say đắm như vậy, sau đó dùng sức hôn lên môi tôi, chất chứa tất cả những mập mờ trong nụ hôn này.

Tôi ôm lấy cổ anh, theo anh tiến vào trong cơ thể, tôi buồn bực hừ một tiếng và đẩy thắt lưng lên, dứt khoát đánh mất chính mình trong sự chuyển động của anh.

Có lẽ thật sự chưa từng làm chuyện như vậy nên lần này anh làm tương đối mạnh mẽ, từng đợt tấn công kéo tới làm cho tôi không chống đỡ nổi. Anh mạnh mẽ đòi hỏi là tôi biến thành một đống bùn nhão, mặc cho anh đòi hỏi không ngừng, mặc cho anh giày vò.

Tôi thật sự phải phục anh, ở trên cái giường đá nhỏ thế này mà anh còn có thể biến hóa ra đủ loại hình thức đa dạng để bắt nạt tôi, ban đầu tôi còn có thể miễn cưỡng phối hợp, nhưng càng về sau thì anh lại càng lúc thái quá, tôi chỉ có thể mặc cho anh sắp xếp, hoàn toàn không tìm được phương hướng nữa.

Lần này làm quá lâu, tôi thật sự sợ Thiên Hựu không tìm được tôi sẽ gây ầm ĩ. Thất Dạ không quản được nó, nếu để cho nó xông loạn khắp nơi, gây ra tai họa thì phải làm thế nào?

Trong lòng tôi sốt ruột lại thêm cơ thể thật sự chịu không nổi nên đẩy vào người Diệm Thiên Ngạo một cái nói: "Bỏ qua cho tôi đi, hôm nay thật sự không thể chịu được rồi! Chờ anh bế quan đi ra, tôi lại để cho anh làm được không?"

Không đợi tôi nói hết lời, tên chết tiệt ở sau lưng tôi đã dùng sức thúc mạnh thắt lưng làm cho tôi phải liên tục hét lên chói tai. Từ phía sau lưng tiến vào thật sự làm người ta không chịu được!

Cũng không biết đã qua bao lâu, anh mới chịu dừng lại và thở dốc ở bên tai tôi nói: "Về sau mỗi ngày em đều phải tới đây tu hành cùng ta. Ta biết em lo lắng cho nhóc con thối tha kia nên hai canh giờ là được rồi. Nếu ngay cả chút thời gian như vậy mà Thất Dạ cũng không thể ứng phó được, vậy ta thật sự phải hỏi thử hắn ta làm tổng quản thế nào, có phải nên thay đổi vị trí một chút hay không."

Giọng điệu nửa uy hiếp này có thể làm cho tôi sợ được sao? Trong lòng tôi than thở một tiếng, vậy mỗi ngày đều phải tới song tu với anh, chẳng phải tôi sẽ bị anh giày vò tới chết à? Tôi ứng phó với Thiên Hựu đã đủ rồi, thêm anh nữa thì tôi làm gì có sức lực giúp anh để ý tới những chuyện khác chứ!

Tôi nghĩ tới nghĩ lại vẫn thấy không được, đang muốn từ chối nhưng vừa mở miệng chỉ là tiếng thở gấp của tôi làm tôi xấu hổ đến mức vội vàng ngậm miệng lại.

"Em nói đồng ý đi, em phải gật đầu bây giờ thì ta mới bỏ qua cho em, nếu em từ chối, vậy hôm nay đừng đi, ở lại đây đi."

Giọng điệu không để ý của Diệm Thiên Ngạo nghe hoàn toàn không có lực sát thương, nhưng thật ra từng câu từ từ đều mang theo sự uy hiếp, ép tôi phải đi vào khuôn khổ.

Từ trước tới nay anh đã như vậy rồi. Trước kia tôi không làm trái lời anh, bây giờ lại càng không. Nếu như để anh tiếp tục hành hạ như thế, sau khi quay về bị Thiên Hựu thấy được, nhóc con kia rất giảo hoạt, nhất định sẽ hỏi lung tung này nọ.

Tôi thỏa hiệp gật đầu, Diệm Thiên Ngạo giữ lấy lưng tôi và cười nham hiểm nói: "Em đồng ý? Vậy bây giờ vi phu sẽ bỏ qua cho em."

Sức lực của anh không ngừng tăng lên, tôi không hề có dấu hiệu báo trước đã theo anh đạt tới đỉnh cao. Khi bình tĩnh trở lại thì đầu óc tôi tê liệt ở trong lòng anh, ngực không ngừng phập phồng lên xuống, đừng nói tới đi bộ, ngay cả đứng tôi cũng đứng không vững được.

Diệm Thiên Ngạo thở hổn hển và cắn vào cổ lẫn vành tai tôi. Anh dường như chưa thỏa mãn, bàn tay lại không thành thật không ngừng di chuyển ở trên người tôi.

Sức lực chồng mình quá tràn trề cũng không phải là chuyện tốt đâu.

Tôi đẩy tay anh ra và nói: "Anh còn chưa đủ à! Có phải bây giờ anh không quá hài lòng với cơ thể này nữa đúng không?"

Diệm Thiên Ngạo suy nghĩ một lát mới nói: "Quả thật không tệ, sờ tốt hơn nhiều."

Tôi nghe được lời này lại không vui, hừ một tiếng nói: "A, nói vậy là anh thích cơ thể bây giờ, không thoải mái và thỏa mãn đối với cơ thể trước đây chứ gì?"

Đàn ông ấy à, ở vài thời điểm nhất định có thể đàng hoàng một chút, nhưng có đôi khi trong chuyện tình yêu nói dối cũng sẽ không chết người đầu. Tên chết tiệt trả lời thành khẩn như vậy, ý của anh là cơ thể trước đây của tôi không hợp ý anh lắm đúng không?

Diệm Thiên Ngạo có phần sững sờ, nghĩ mãi không hiểu tại sao tôi tự nhiên lôi đâu ra mấy lời chua loét này. Anh bản năng giải thích: "Sao ta lại không hài lòng chứ? Ta chỉ nói là bây giờ tốt hơn thôi! Nương tử, em đừng gây sự nữa, đừng tức giận mà. Chỉ cần là em thì thế nào cũng tốt cả!"

Hai tay xoa nhẹ khuôn mặt của Diệm Thiên Ngạo, đầu ngón tay mềm mại lướt theo đường hoa văn trên mặt anh. Anh hơi né tránh liền bị tôi tóm lại. Anh cau mày dường như không thích ứng lắm, nhưng tôi lại cảm thấy cảm giác vuốt ve như vậy rất tốt. Vì thế tôi giương khóe miệng về phía anh, có chút thỏa mãn nói: " Tôi nhé, tôi không tin chuyện ma quỷ này của anh đâu!"

Diệm Thiên Ngạo cười ha ha đứng lên, anh nắm lấy cằm tôi, học lời của tôi nói: " Phu nhân dễ quên quá, trên đời này vốn dĩ có ma quỷ. Em cũng ở trong đó, cho nên, em phải tin lời phu quân."

A! Tôi nhất thời kích động mà quên mất điều này, bản thân tôi không phải đang ở trong thế giới ma quỷ sao? Thế giới ở đây chỗ nào cũng toàn là quỷ, không hề có một hơi thở.

Bị anh bắt chẹt lời nói, tôi nhất thời cảm thấy không được tự

nhiên cho lắm, không phục hỏi: "Hừ! Thì làm sao? Tôi lại hỏi anh, tôi trước đây và tôi bây giờ, người nào có cảm giác tốt hơn? Trước đây và bây giờ có gì khác biệt? Không cho nói dối, không được nói dối để qua cửa, nếu không tôi không để yên cho anh đâu."

Diệm Thiên Ngạo giật mình giương miệng, ngay sau đó vẻ mặt nghiêm túc nói: " Cô gái này, sao lại có thể thô tục như vậy, hỏi câu bỉ ổi như thế hả? Đáng đánh!"

Ngay lập tức, tôi chỉ muốn liếc tên này một cái. Chuyện này có chỗ nào bỉ ổi hả? Rõ ràng là tình thú trên giường được không hả? Đã ở chung với nhau lâu như vậy rồi, giữa vợ chồng với nhau có lời nào mà không thể nói chứ?

Ai, đồ cổ hủ vẫn là đồ cổ hủ, một chút tình cảm mà cũng không hiểu.

Nghĩ vậy, tôi không nhịn được bắt đầu nổi nóng hất tay anh ra, xoay người, không muốn để ý đến anh!

Diệm Thiên Ngạo thấy tôi giận, lập tức tiến lên vòng lấy thắt lưng tôi, dịu dàng dỗ dành nói: "Sao lại tức giận rồi? Ta vừa rồi chỉ trêu chọc em thôi! Thực ra hả, trước kia với bây giờ đều giống nhau. Cả hai ta đều thích, thật đó. Chỉ cần là em, dù thế nào ta cũng đều có cảm giác."

Nghe lời này, trong tim hơi ngọt ngào, nhưng tôi vẫn không để lộ ra hỏi: " Hừ, gạt người. Anh nói xem đó là cảm giác gì?"

Diệm Thiên Ngạo nhướng mày, có chút bất đắc dĩ với việc không nghe không chịu bỏ qua của tôi, hỏi: " Phu nhân, em hỏi như thế để làm gì hả? Em muốn ta trả lời em thế nào đây?"

Điều này khiến tôi sửng sốt một chút, lập tức ngẫm lại quả thực khó mà trả lời được. Nếu nói sâu hơn thì quả là này nọ, muốn nói đơn giản cũng không cách nào miêu tả được. Cho nên vẫn không nên biết thì tốt hơn." Được rồi, được rồi! Tôi sẽ tin anh một lần. Anh cứ tu luyện cho tốt đi, tôi ra ngoài."

Ra khỏi mật thất không bao lâu liền gặp Thiên Hựu đang xông tới trước mặt, Thất Dạ theo sau nó chạy trối chết, kêu: "Thiếu Quân chủ à, cậu chạy chậm một chút, phía trước là chỗ tu luyện của Dạ Quân, cậu không thể vào đó."

Nghe tiếng kêu của Thất Dạ, thần kinh não của tôi không khỏi co rút, trong lòng thở dài một hơi, kiểm tra lại quần áo của mình xong mới đi về phía Thiên Hựu hộ: " Nhóc con, đến đây với mẹ nào!"

Thiên Hựu nhảy đến trước mặt tôi, nó kiêu ngạo hừ một tiếng nói: " Mẹ đi đâu vậy? Con đi tìm cả ngày cũng không thấy đâu! Ở đây thực sự rất nhàm chán, dẫn con ra ngoài chơi một chút đi!"

" Bên ngoài? Bên ngoài nào?"

Thiên Hựu cúi đầu, rất nghiêm túc suy nghĩ một chút rồi nói rằng:" Con muốn đi đến nơi có người ở! Ở đây chỗ nào cũng là người chết, cây cối cũng chết rồi, chơi không vui chút nào. Con muốn đến thế giới con người."

Quả nhiên là thế! Tôi giận tái mặt nghiêm túc lắc đầu nói rằng: " Con không thể đi đâu hết, chỉ có thể chờ ở đây! Bây giờ con vẫn còn là trẻ con chưa phân biệt được phải trái. Thế giới bên ngoài quá hỗn loạn, con không nên chạy lung tung khắp nơi. Con xem xem con đã làm chú Thất Dạ mệt đến mức nào kìa. Con không thấy xấu hổ sao?"

Miệng Thất Dạ mở giống như một quả trứng gà. Anh ta hốt hoảng đáp lại: " Thất nương nương nói đùa, Thất Dạ hầu hạ Tiểu Quân chủ không hề mệt mỏi, nhưng mà tiếng chú này thuộc hạ không dám nhận đâu!"

Với tuổi tác của Thất Dạ, tiếng "chú" của Thiên Hựu cũng không hề có vấn đề gì, tôi không cảm thấy cách xưng hô này có gì không thích đáng cả. Ở xã hội hiện tại đã không còn mấy lễ nghĩa thông thường này. Kiếp trước thì không dám nói, nhưng trong thế giới hiện tại, tôi đã sớm tạo thành thói quen ở chung với nhau, cho nên muốn tôi nhìn một người hàng chú bác chạy theo sau một đứa nhóc dập đầu quỳ gối, tôi thật sự không nhìn được.

"Thất Dạ đứng lên, tuổi đã cao không nên hơi chút là quỳ xuống, cư xử cứng nhắc như thế làm gì? Chú cũng đã từng này tuổi rồi, để một đứa nhóc gọi chú một tiếng chú thì đã sao? Ở nhân gian theo tuổi này của chú đều phải gọi là chú rồi. Nếu chú kết hôn sớm, không chừng với tuổi này đã làm ông rồi."

Thất Dạ nhìn tôi chằm chằm, khóe mắt cứng ngắc lúng túng nói: " Ôi, Thất nương nương, thuộc hạ, tuổi của thuộc hạ cũng không phải lớn lắm, cho nên chữ chú phía sau này, thuộc hạ thực sự không dám nhận."

A? Tôi nháy mắt hỏi: "Tuổi không lớn lắm là bao nhiêu?"

" Cũng khoảng ba trăm tuổi!"

Ba trăm tuổi, tôi bị Thất Dạ làm sặc, ho khan không ngừng, suýt chút nữa đã hụt hơi. Ba trăm tuổi, còn không già, đây là đang giả bộ trẻ trung trước mặt tôi ha?

Được! Nói về cấp bậc lễ nghĩa với một lão yêu quái ba trăm tuổi, đúng là nói phí công.

Tôi dắt tay Thiên Hựu đi về hướng Minh Điện, nhóc con rất không tình nguyện, dọc đường đi luôn muốn tìm cách tránh thoát khỏi tay của tôi. Nhưng tôi làm bộ không biết, kiên quyết lôi đi. Nếu tôi không làm như vậy, nhóc con này đảm bảo sẽ lủi đi không thấy bóng dáng trong nháy mắt.

Nhưng mặc dù bị tôi lôi đi nhưng cũng không thấy nó đi đàng hoàng, không phải nhảy thì là bật người, vô cùng có tinh thần, giống như bị tăng động vậy, không giây nào là yên tĩnh, khiến cả tâm cả thân tôi đều mệt mỏi, cũng hết cách.

" Con nói, sao tư thế đi của mẹ kỳ quái vậy hả? Đi một bước vặn vẹo một cái, có phải mẹ bị gãy chân không hả? Hay là bị người cha giả của con bẻ gãy rồi?"

Đột nhiên bị tên nhóc con hỏi một câu như thế, Thất Dạ đi sau chúng tôi suýt chút nữa ngã ngửa. Tôi vừa lôi vừa kéo, cúi đầu cười như không cười nhìn chằm chằm nhóc con, cười hắc hắc hai tiếng nói rằng: " Con nghĩ thoạt nhìn mẹ giống như có thể bị anh ta bẻ gãy hai chân sao?"

Thiên Hựu quan sát trừ trên xuống dưới một lúc lâu rồi nói: " Vâng! Có hơi giống. Cha giả khá nghiêm khắc, hơn nữa chân của mẹ nhìn qua quả thực không bình thường mà. Nếu không phải là bị ông ấy bẻ gãy hai chân, sao lại bước đi vặn vẹo như thế?"

Tôi hít một hơi thật sâu, vỗ một cái vào đầu nó, nhóc con này nhanh tay nhanh mắt, lại thích sử dụng đầu óc, thấy tôi muốn ra tay, lập tức vào một cái chạy thoát khỏi bàn tay tôi, chạy ra trước mặt.

Tôi lập tức nổi trận lôi đình hô to: " Nhóc con chết tiệt, con đứng lại cho mẹ, có giỏi thì đứng lại đó đừng có chạy."

Thất Dạ chạy theo sau lưng tôi, la to:" Thất nương nương, ngài cũng đừng giống như đứa nhỏ mà. Cậu ấy còn nhỏ không hiểu chuyện, tôi nói cho cậu ấy là được! Nói thế nào thì Thiếu Quân chủ cũng là do ngài sinh ra, đánh cậu ấy đau, ngài cũng đau theo không phải sao? Tôi nói rõ đạo lý cho Thiếu Quân chủ, cậu ấy sẽ hiểu thôi."

Tôi nhổ vào! Tên nhóc kia mà hiểu, tên của tôi sẽ viết ngược lại.

"Bớt nói giúp nó đi. Nó chính là cái kiểu đạo đức này, không dạy dỗ cho tốt nó có thể hiểu được sao? Bây giờ tôi không đánh nó, sau này cũng phải đánh! Còn nhỏ như vậy đã tinh ranh tự đắc, nếu bây giờ tôi không dạy dỗ nó cho tốt, đánh cho nó sợ, sau này nó còn coi tôi ra gì không?"

Một câu nói vô tâm của nhóc con có thể khiến tôi mất mặt xấu hổ muốn chết ở trước mặt Thất Dạ! Thất Dạ là người đã sống mấy trăm năm rồi, dùng đầu ngón chân suy nghĩ cũng biết tôi và chủ nhân của ông ta làm gì trong mật thất. Lời này người biết cũng không hỏi, tất cả đều tại tên nhóc con này, mặt của tôi còn không biết phải để đâu nữa.

Thiên Hựu chạy rất nhanh ở phía trước, đâm đầu vào một người đi từ đối diện, nó lập tức đụng phải, đụng người ta ngã lăn ra đất.

Tôi sốt ruột tăng tốc chạy tới, nếu tên nhóc này đụng phải những người khác, nói xin lỗi người ta thì thôi, nhưng hết lần. này đến lần khác lại đụng phải phụ nữ của Diệm Thiên Ngạo, chính là Phương Liên mà lần trước không ngủ thành công!

Lần đó, tôi đúng là tận mắt nhìn thấy, dùng cách nói của người hiện đại thì chính là bắt gian tại giường. Tuy nói lão già là vì muốn tìm ra hung thủ phá hủy địa ngục, nhưng lại dùng cách lừa gạt phụ nữ lên giường, tôi thật đúng là không nhìn nổi.

Trí nhớ khắc sâu đó!

Tuy rằng Thiên Hựu chỉ là một đứa trẻ, nhưng sức lực lại không hề nhỏ hơn người lớn, huống chi bị đụng phải lúc đang chạy nhanh. Tôi đoán chừng Phương Liên ngã lộn nhào cũng không hề nhẹ. Nha hoàn bên người có ta sợ đến mức thét chói tai liên tục, khoa trương đến mức có thể truyền đến toàn bộ quỷ giới rồi.

Thất Dạ tiến đến nâng Phương Liên dậy, dù sao Thiên Hựu cũng chỉ là một đứa bé, sau khi đụng ngã người khác còn hơi sững sờ đứng một bên. Nhưng chỉ yên tĩnh trong nháy mắt, chưa chờ tôi mở miệng, tên nhóc kia liền trực tiếp nhấc váy Phương Liên lên, sau đó vào một cái liền bay đi không thấy bóng dáng.

Phương Liên chịu không nổi liền kêu lên, khuôn mặt con gái tươi tắn kia cũng bị dọa sợ đến biến hình, một đôi mắt to vô tội nhìn tôi chằm chằm, tôi cũng không biết nói gì cho phải.

Nhóc con, nói thế nào cũng không nghe, vén váy người ta đến nghiện mà cũng không nhìn xem người phụ nữ này là ai.Phương Liên là phụ nữ của lão già đấy. Việc này giải thích thế nào đây hả?

Nhưng may mà Phương Liên có mặc quần lót, cũng không bị hở hết, nếu không chuyện này nhất định sẽ không được yên đâu. Nhưng Phương Liên này không phải tôi, tư tưởng của cô ta khá là bảo thủ, cho dù có mặc quần lót, nhưng việc bị người ta tốc váy lên này là sự mạo phạm, mất mặt xấu hổ đối với phụ nữ cổ đại như cô ta. Làm lớn chuyện lên nói không chừng còn có thể lấy cái chết tạ tội gì đó nữa.

Suy nghĩ của tôi cũng đuổi theo Thiên Hựu rồi, muốn nói giúp nó vài câu xin lỗi trước mặt Phương Liên, nhưng còn chưa mở miệng, viền mắt Phương Liên đã đỏ lên, mắt thấy nước mắt cô ta sắp rơi xuống, tôi vội vàng an ủi: "Đừng khóc mà! Tên nhóc kia không hiểu chuyện, đùa giỡn thôi, cô cũng đừng quá để bụng, ở đây cũng không có người ngoài, sẽ không có ai nói ra ngoài."

Phương Liên không thể tin được nhìn tôi, lại nhìn Thất Dạ, miệng hé ra muốn nói gì đó, nhưng lại giống như không dám nói gì.

Thất Dạ lập tức cúi đầu nói rằng: "Thuộc hạ vừa rồi chỉ nghĩ làm sao để đuổi theo Thiếu Quân chủ, nhất thời thất thần, không nhìn thấy gì hết."

Phương Liên vỗ vỗ ngực, nhìn phương hướng Thiên Hựu rời đi nói: "Nó, nó chính là Thiếu Quân chủ, con trai của Dạ Quân đó! Tôi cũng chỉ mới nghe nói qua, không ngờ hôm nay có thể gặp một lần, quả nhiên là không phải người thường như người ta vẫn nói."

Tôi nhướng mày, suy nghĩ ý tứ trong lời nói của cô ta, sau khi xác định chỉ là lời cảm thán chứ không có ý gì khác, mới lúng túng nói: "Rất xin lỗi, con trai tôi làm ra chuyện như vậy, tôi nhất định sẽ dạy dỗ lại nó."

Nói xong, tôi xoay người rời đi. Chờ đến khi không nhìn thấy mấy người Phương Liên nữa, mới niệm thần chú. Nhóc con bay thẳng đến trước mặt tôi. Tôi không khách sáo năm sau cổ áo nó lên, đi đến Minh Điện.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro