Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 365-366

Lần này, trái tim tôi xem như đã lạnh giá thật rồi. Tạ Linh Côn căn bản không muốn buông tha cho tôi, hắn ta bắt đầu cúi người hôn nhẹ lên cổ tôi, động tác nhẹ nhàng chậm chạp hơn trước rất nhiều, giống như động tình mà chậm rãi trêu chọc trên cơ thể của tôi.

Bản thân tôi lập tức cảm nhận được cái gì gọi là tuyệt vọng. Mẹ kiếp, đây không phải là đổi bản tính của hắn ta về thì có thể ứng phó được đâu.

Tôi trước sau không hiểu được, rõ ràng là Xích Linh Tinh Quân giữ mình trong sạch, tại sao lại biến thành ác ma giết người không chớp mắt chứ?

Điều này hoàn toàn khác với hắn ta ở trong ký ức của tôi! Rốt cuộc hắn ta vì chuyện gì mới phải xích mích với Vệ Tử Hư, điều này không được nói rõ trong những hình ảnh của ký ức, chỉ có điều sau lần trở mặt đó, hắn ta chưa từng xuất hiện lại. Sau đó, tôi nghe nói hắn ta bị Thiên Đế tống vào địa ngục, tôi dường như còn vì hắn ta mà đi tìm Diệm Thiên Ngạo, kết quả lại bị ăn canh đóng cửa.

Tạ Linh Côn làm chuyện giống hệt với tên chết tiệt vậy, ngón tay của hắn ta di chuyển ở trên làn da của tôi nhưng tôi hoàn toàn không có cảm giác, chỉ có sự khủng hoảng, không dám tưởng tượng nếu tiếp tục đi sâu xuống sẽ biến thành cục diện như thế nào.

Sự tập trung của Tạ Linh Côn làm cho tôi dần dần cảm thấy cơ thể nóng lên, không phải là hiện tượng cảm thấy nhiệt độ tăng lên, mà là nóng nảy mất đi sự kìm chế lúc trước, cả người đều đang nóng lên như có thứ gì đó muốn lao ra, làm cho người ta thấy nóng nảy khó chịu.

Tôi theo bản năng chống lại nhiệt độ này, mà vào lúc này lại có một giọng nói vang vọng ở trong đầu tôi: "Có cần tôi giúp đỡ không? Chỉ cần có dung hợp với tôi thì tôi có thể giúp cô!"

Theo giọng nói vang vọng hết lần này tới lần khác, tôi phát hiện mình đã tiến vào một không gian đặc biệt, ở nơi đó tôi thấy một tôi khác, cô ta bị rất nhiều kinh mạch buộc chặt, mà giọng nói vang vọng ở trong đầu tôi chính là từ trong miệng cô ta nói ra!

Điều này làm cho tôi khó có thể tưởng tượng được, tôi không ngờ lại nhìn thấy một tôi khác trong đầu tôi. Đây chính là Huyền Hồn sao?

Tôi có một dự cảm xấu, nhìn bản thân đầy xa lạ, tôi bắt đầu lo lắng cho tương lai. Liệu tôi có thể nổ tung vào một lúc nào đó không? Nếu tôi không có cách phải làm thế nào?

Huyền Hồn nhìn về phía tôi và cong môi lên, nở nụ cười tăm tối nói: "Cô muốn dung hợp với tôi không? Làm như vậy thì tôi sẽ có thể giúp cô thoát khỏi hắn ta!"

Rõ ràng chính là bản thân tôi, vì sao nhìn cô ta mà tôi lại cảm thấy xa lạ như vậy? Tôi đột nhiên cảm thấy mình và cô ta dung hợp chưa chắc đã là chuyện tốt. Nhưng nếu tôi từ chối, vậy chẳng phải là tôi và Tạ Linh Côn ...

Vì không muốn phản bội tên chết tiệt, cũng không muốn bị Tạ Linh Côn khinh thường, tôi đành phải cắn răng gật đầu đồng ý.

Có những tiếng cười vang lên, kinh mạch buộc chặt ở trên người Huyền Hồn chậm rãi thả ra, một tôi khác chợt vọt tới trước mặt tôi, cô ta điên cuồng kêu lên: "Ngu ngốc! Ba hồn bảy phách đều là cái sau phụ thuộc vào cái trước, tôi làm sao có thể dung hợp với cô chứ? Người phụ nữ ngu ngốc, Xích Linh Tinh Quân có gì không tốt, nếu cô không muốn thì tôi nhận thay cô cũng được."

Tôi phản ứng chậm chạp vẫn chưa hiểu có chuyện gì thì đã bị một chưởng của Huyền Hồn đánh bay, ngã vào trong kinh mạch, tôi không thể không giãy giụa nhưng đã bị những kinh mạch kia quấn chặt. Lúc này tôi xem như đã hiểu rõ, dung hợp gì đó căn bản chỉ là giả mà thôi.

Bây giờ tôi đã hiểu rõ được một điểm, ban đầu Huyền Hồn vẫn bị tôi khóa ở trong một góc nào đó, mà ngay vừa rồi, tôi ngu ngốc tin tưởng cô ta nên thả cô ta từ trong góc ra, cô ta đảo khách thành chủ khống chế tôi lại, đồng thời chiếm lấy cơ thể của tôi một cách hoàn mỹ.

Điều này vẫn thật sự đủ châm chọc, phải thừa nhận là tôi thật sự giống như lời Trần Tú Tài đã nói, tôi chính là một kẻ ngọt ngào dịu dàng nhưng ngốc nghếch.

Tôi bị nhốt ở nơi đó có thể cảm giác được rõ ràng Huyền Hồn đang làm gì, tôi lại nhìn cô ta chủ động đón ý nói hòa với Tạ Linh Côn giống như đang xem phim, hai người kết hợp với nhau ngay trước mặt tôi, tôi nhìn mình giao hoan với hắn ta vui vẻ tới quên cả trời đất thì khó có thể kìm chế được sự chấn động trong lòng nên dứt khoát nhắm mắt lại, không muốn bị bẩn mắt vì sự ngu xuẩn của mình nữa.

Diệm Thiên Ngạo à Diệm Thiên Ngạo, tôi không làm chuyện có lỗi với anh!

Con người có ba hồn bảy phách, tôi không thể đấu lại với phách này. Nhìn tôi như vậy, tôi thật sự chẳng còn sức đâu để phỉ nhổ nữa. Sao chuyện lạ gì cũng dính tới tôi vậy? Tôi đã trêu ai ghẹo ai mà phải gặp chuyện bi thương thế này.

Cảnh tượng mây mưa triền miên đập vào mắt thật không chịu nổi!

Chờ sau khi hai người ở bên ngoài mây mưa triền miên xong, Tạ Linh Côn mới phát hiện ra và hỏi: "Cô là Huyền Hồn à?"

Huyền Hồn cười nũng nịu, mí mắt rũ xuống và ngượng ngùng nói: "Điều này có gì khác sao? Tôi vẫn là Phần Thất kia! Tôi bằng lòng cùng anh song tu, anh muốn âm khí của cô ấy, tôi cũng có thể cho anh, chỉ cần anh đừng tiếp tục dùng tâm pháp của anh quản thúc tôi là được. Tôi thật lòng với anh, anh nỡ nào đưa tôi trở lại chứ?"

Holly shit, người phụ nữ dịu dàng, tình cảm như nước kia là tôi sao? Tôi thật sự không dám tưởng tượng tôi tự nhiên còn có phương diện này. Tôi còn chưa từng dịu dàng với tên chết tiệt, tôi nhất định là gặp phải tôi giả mạo rồi. Bảy phách này quá khiếp người, tôi không cần nữa!

Tôi nghĩ tới đây thì bắt đầu không ngừng giãy giụa, muốn thoát khỏi sự trói chặt của kinh mạch. Tiếc rằng chúng quấn lấy tôi quá chặt, tôi càng giãy dụa muốn thoát ra thì chúng lại càng quấn chặt hơn.

"Cô đừng trách tôi không nhắc nhở cô, cô không muốn chết thì hãy ngoan ngoãn chờ ở bên trong, những kinh mạch này sẽ không dồn cô vào chỗ chết, nhưng sẽ làm cho cô đau đớn đến mức không muốn sống nữa. Tôi quá quen với cảm giác này rồi. Tuy nhiên, nếu như cô không nghe lời lại còn dám lộn xộn nữa, tôi sẽ không khách sáo mà giết chết cô đấy."

Tôi thấy Huyền Hồn căm tức nhìn tôi, cô ta không mở miệng nói chuyện nhưng tôi lại có thể nghe rõ ràng tất cả. Cô ta đang uy hiếp tôi, hơn nữa uy hiếp này vốn có lực sát thương tuyệt đối. Tôi tin tưởng cô ta nói làm được thì có thể làm được, nhưng tôi không muốn chấp nhận số phận như thế.

Ngoài cửa có một con bướm màu bay vào, chỉ trong chốc lát, Vệ Tử Hư dẫn theo đồ đệ ông mới nhận xuất hiện ở trước mặt tôi. Tôi mừng như điên, nhưng Tạ Linh Côn lại không hề kinh ngạc. Hắn ta kéo quần áo phủ lên trên người Huyền Hồn và nhìn về phía Vệ Tử Hư nói: "Cho dù muốn chết cũng không có người nào sốt ruột như người đâu. Vệ Tử Hư, ngươi cứ nhất quyết muốn ép ta thật sao?"

Thấy cứu tinh tới, tôi hoảng loạn gọi: "Sư phụ, nhanh cứu con!"

Vệ Tử Hư ngẩng đầu nhìn về phía tôi, đôi mắt sáng ngời nhìn chằm chằm vào Huyền Hồn nói: "Thả cô ấy ra!"

Huyền Hồn thò ra nửa người trên và ai oán nói: "Sư phụ, con cũng là đồ đệ của sư phụ, vì sao sư phụ lại chỉ thiên vị cô ta chứ? Sư phụ nhốt con ở trong góc phòng tăm tối lại đã từng nghĩ qua con sẽ khó chịu, con sẽ khóc chưa? Sư phụ, con không hề kém hơn kẻ vô dụng này. Nếu xét về tư chất tốt thì con là lựa chọn hàng đầu của ngài mới phải? Vì sao sư phụ cứ muốn vứt bỏ, không để ý tới con vậy?"

Đại khái trong lịch sử từ trước tới nay tôi hẳn là người đầu tiên bị chính mình mắng là kẻ vô dụng. Cảm giác này tương đối đặc biệt, ôi!

Vệ Tử Hư không để ý tới Huyền Hồn đang làm bộ làm tịch, mà nhìn Dương Mạch kêu: "Nghĩ mọi cách dây dưa với Tạ Linh Côn!"

Dương Mạch lặng lẽ gật đầu, cậu ta dùng thân pháp lao rất nhanh về phía Tạ Linh Côn. Khí thế của cậu ta quá mạnh mẽ, còn thật sự ép Tạ Linh Côn ra khỏi Mê Tung Uyển, bên ngoài nhanh chóng có tiếng đánh nhau truyền đến.

Vệ Tử Hư không dám trì hoãn, anh công kích thẳng vào trước mặt Huyền Hồn. Tôi là người đã từng tận mắt nhìn thấy thực lực của Huyền Hồn. Mẹ nói, nếu so với cô ta thì tôi dường như thật sự còn chẳng bằng kẻ vô dụng!

Tôi không biết ngày đó đã có chuyện gì xảy ra, có lẽ bởi vì tôi và cô ta thuộc về mối quan hệ cộng sinh, nếu như tôi chết thì cô ta cũng không sống được, cho nên khi đối mặt với nguy hiểm, cô ta nhảy ra ngoài khống chế cũng thay thế tôi, một khi nguy cơ được loại bỏ, cô ta sẽ bị tôi khống chế một lần nữa. Tôi lại nghĩ tới bây giờ cô ta dường như đã khống chế được tôi, không cho tôi đi ra.

Quả thật, tôi không có bản lĩnh như của Huyền Hồn, nhưng tôi biết một ngày làm thầy cả đời làm ba, nhìn cô ta ra tay ác độc với Vệ Tử Hư mà hoàn toàn không nương tay, tôi lại tức giận không có chỗ trút, trong lòng sốt ruột tới mức ngứa ngáy nhưng không biết mình phải làm sao để giúp được Vệ Tử Hư. Tôi thật sự hận mình như vậy, vừa rơi vào nguy hiểm thì chỉ có thể chờ người khác tới giúp đỡ, làm liên lụy tới tất cả mọi người.

Chỉ có điều tôi sốt ruột cũng vô ích, nhưng thật may Huyền Hồn không phải là hồn phách hoàn chỉnh, cô ta có lợi hại mấy đi nữa thì cuối cùng cũng đánh không lại Vệ Tử Hư.

Cô ta đánh không nổi liền muốn chạy lại bị Vệ Tử Hư bắt trở về. Không biết Vệ Tử Hư dùng thủ pháp gì mà xuyên qua hai mắt đi tới trước mặt của tôi, sau đó tôi lại thần kỳ bị bàn tay kia nắm lấy, cảm giác lòng bàn tay hơi dùng sức, tôi đã bị kéo ra ngoài rồi.

Khi lại nhìn thấy ánh mặt trời, đứng ở dưới ánh mặt trời, đối mặt với Huyền Hồn có vẻ bề ngoài giống hệt tôi, tôi rất xúc động! Nói chính xác thì chắc là tôi thấy kỳ quái, rất quái lạ, nhưng lại không biết phải nói là kỳ quái ở chỗ nào, chính là loại không tình cảm, không dục vọng, đúng, hẳn là điều này. Tôi cảm thấy cơ thể nhẹ nhõm giống như bớt đi thứ gì đó vậy, kỳ quái.

Vệ Tử Hư nhấc Huyền Hồn lên và đi ra khỏi Mê Tung Uyển. Tôi theo sát ông ra ngoài thì thấy Trương Hào đứng ở cửa. Khi tôi đang suy nghĩ có nên dẫn anh ta cùng trở về không thì Vệ Tử Hư nói: "Bây giờ hắn ta chỉ còn lại có một thể xác, mang đi cũng chỉ là một người chết mà thôi."

Tôi gật đầu, không cảm thấy khổ sở vì cái chết của Trương Hào, cũng không cảm thấy bỏ anh ta lại là chuyện không thích hợp tới mức nào, thậm chí còn không tiếp tục nhìn anh ta nữa, lại đi theo Vệ Tử Hư rời khỏi Mê Tung Uyển.

"Dương Mạch, đi thôi!"

Dương Mạch nghe được lời này liền gật đầu, thân hình lóe lên liền không thấy tung tích đâu nữa. Thân pháp này nhanh tới mức tôi thậm chí còn không nhìn thấy được cả ảo ảnh nữa, quá trâu bò rồi!

Tạ Linh Côn buồn bực nhìn về phía Vệ Tử Hư kêu to: "Ngươi đúng là rất có tiền đồ, không có thân thể liền tìm người thay thế, lại thu một đồ đệ nhỏ từ lúc nào thế?"

Miệng hắn ta nói ra toàn những lời chua loét, chút lòng tốt của tôi đối với hắn ta cũng bị chua làm cho không còn nữa rồi.

"Xích Linh cứu tôi! Tôi muốn ở lại với anh."

Tạ Linh Côn nghe được tiếng kêu của Huyền Hồn thì tức giận quát: "Vệ Tử Hư, ngươi đừng có quá đáng quá!"

Vệ Tử Hư vung tay ném Huyền Hồn về phía Tạ Linh Côn, nhân lúc hắn ta đỡ lấy liền ôm lấy tôi và bỏ chạy.

Tôi vừa từ trong bức tranh cuộn đi ra đã rơi vào trong chung cư Tiểu Dương, tôi quay đầu nhìn lại thì thấy ngoại trừ không khí cũng không còn gì nữa cả, điều này đúng là quỷ dị.

"Để Huyền Hồn ở lại đó có ổn không?"

Vệ Tử Hư khoát tay nói: "Dẫn cô ta đi ra thì cũng chẳng có ai đi được cả! Không có cô ta thì có thể đúc lại, nhưng không có ngươi thì mọi chuyện đều kết thúc cả!"

Lời này có phần khó nghe, chỉ có điều tôi vẫn hiểu rõ ý của Vệ Tử Hư.

"Thần khí chữa lại hồn phách trên người Chung Nhược Hi, không có thần khí thứ hai thì nói gì cũng vô dụng thôi, tạm thời cứ bảo vệ con trước lại nói sau. Về phần đứa trẻ, con không cần lo lắng, Huyền Hồn sẽ không để cho nó có chuyện gì cả! Ba hồn bảy phách lần lượt quản lý thất tình lục dục con người, trong người cô ta có thất tình thì sẽ không để cho Tạ Linh Côn làm gì con của con đâu."

Có chỗ nào đó không đúng lắm!

Tôi rõ ràng cảm thấy mình có vấn đề, giống như thiếu đi thứ gì đó quan trọng, suy nghĩ kỹ một chút thì chắc là thiếu tình cảm, nếu vậy, chẳng phải tôi chỉ còn lại thân thể thôi sao? Không trách được khi Vệ Tử Hư muốn tôi bỏ lại Trương Hào, tôi lại bình tĩnh như vậy. Chuyện này mà xảy ra trong quá khứ thì tôi nhất định sẽ mang anh ta cùng ra ngoài.

Hơn nữa tôi phát hiện mình cũng không lo lắng về chuyện của con. Theo lý thuyết trải qua chuyện ầm ĩ lần này ĩ, ban đầu tôi nhất định sẽ cho rằng Tạ Linh Côn gây bất lợi cho con trai của tôi. Mà bây giờ, lo lắng này chưa từng xuất hiện qua. Lẽ nào đây chính là do thiếu đi thất tình, vậy thì tôi có gì khác với những kẻ hung ác táng tận lương tâm chứ? Đúng là khủng khiếp!

Tôi lắc đầu nhìn về phía Vệ Tử Hư hỏi: "Sư phụ, sư phụ nói xem có phải Huyền Hồn thật sự thích Tạ Linh Côn hay không?"

Vệ Tử Hư gật đầu thừa nhận nói: "Đúng là vậy, cô ta đã phải lòng Tạ Linh Côn từ rất sớm, cho nên sư phụ mới dễ dàng bỏ qua cô ta như vậy, cho dù lần này có cứng rắn dẫn cô ta về thì lại thế nào chứ?"

A! Nếu là vậy, Huyền Hồn và Tạ Linh Côn làm chuyện đó cũng chưa chắc đã xuất phát từ mục đích gì, mà là thật sự yêu thích mới muốn làm như vậy, cô ta lừa gạt tôi cũng chỉ là muốn thoát khỏi tôi mà thôi.

Vệ Tử Hư đột nhiên lấy lại tinh thần, nhìn chằm chằm vào tôi một cách kỳ lạ và hỏi: "Con, con vừa gọi sư phụ là sư phụ à? Con đã nhớ ra rồi sao?"

Kiếp trước Vệ Tử Hư chính là sư phụ của tôi, tôi gọi ông như vậy cũng không cảm thấy có gì sai cả! Trước kia bởi vì tôi không nhớ được nhiều chuyện như vậy, cho nên mới gọi tên ông, bây giờ nếu tôi đã khôi phục lại trí nhớ mà còn gọi tên nữa thì sẽ không tốt lắm. "Đúng vậy, Tạ Linh Côn làm cho con khôi phục lại ký ức rồi."

Vệ Tử Hư "A" một tiếng rồi không nói gì nữa.

Lúc này, Chung Nhược Hi đi từ trên tầng xuống, sau khi thấy chúng tôi liền thản nhiên chào một tiếng và tò mò hỏi: "Mọi người về rồi à? Vậy đứa bé kia đâu? Cậu ta không cùng về sao?"

Khi tôi nghe cô ta gọi Trương Hào là đứa bé, tôi có cảm giác thật kỳ quặc, nhưng cẩn thận tính toán thì lấy tuổi tác của cô ta mà gọi Trương Hào là vì đứa bé vẫn thật sự không quá đáng.

"Cậu ta đã chết rồi, hồn phách bị Tạ Linh Côn ăn mất nên không về được nữa!" Tôi phát hiện mình thiếu đi thất tình, ngay cả giọng điệu khi nói chuyện cũng khác hẳn, bình thản không dao động, không nghe ra được chút cảm xúc nào, không nói người khác nghe thấy có cảm giác thế nào chứ bản thân tôi cảm thấy vô cùng kỳ quái, nhưng tôi lại không hề cảm thấy khổ sở.

Chung Nhược Hi nhìn tôi với ánh mắt kỳ lạ, tôi bình tĩnh nhìn lại cô ta. Trước đây cô ta muốn nhìn tôi như vậy, tôi nhất định sẽ cảm thấy toàn thân không thoải mái, bây giờ tôi chẳng những không có cảm giác này, còn có thể rất bình tĩnh nhìn chăm chú vào cô ta, hoàn toàn không cảm thấy tôi làm như vậy có gì không thích hợp.

Tôi phát hiện sau khi mình không còn thất tình thì đó chính là lợi ích lớn nhất, chính là tôi sẽ không bao giờ cảm giác có chút khó chịu vui mừng vì bất kỳ người nào nữa, trái tim của tôi vĩnh viễn đều tĩnh lặng giống như mặt nước phẳng lặng, hoàn toàn không có dao động.

Trương Hào là chuyện ngoài ý muốn, anh ta là con người nên sau khi bị cắn nuốt mất hồn phách liền biến thành kẻ ngu si, có cứu cũng không được nữa. Mà nói thế nào tôi cũng xem như là một vị thần nhỏ, thiếu đi bảy phách thì nhiều lắm là không có thất tình chứ không trở thành kẻ ngu si.

Con bướm màu bay xuống vai Vệ Tử Hư, ông nhẹ nhàng vuốt ve con bướm màu và nói: "Mạch nhi, con ra mắt sư tỷ của con đi!"

Con bướm màu giang cánh bay lên và đậu xuống nơi chỉ có tôi mới thấy được, vừa muốn mở miệng thì Diệm Thiên Ngạo từ bên ngoài trở về.

Chung Nhược Hi là người đầu tiên quay đầu nhìn về phía cửa, khi cô ta nhìn thấy được Diệm Thiên Ngạo và Trần Dương lại không có quá nhiều cảm xúc, chỉ lo lắng hỏi: "Còn tốt chứ?"

Trần Dương gật đầu trả lời: "Bắt được một người trở lại, còn hai người đã chết!"

Hắc huynh ở từ bên cạnh lấy ra một quyển sách nhỏ và lật vài tờ, sau đó nói: "Dạ Quân, trước mắt có bốn mươi tám con đang lẩn trốn, trong tay Tạ Linh Côn có chín mươi bảy con, tổng cộng lại thì có một trăm bốn mươi lăm con!"

Diệm Thiên Ngạo đáp một tiếng rồi nhíu mày nói: "Đưa kẻ bắt được trở lại Quỷ giới."

Người phụ nữ che mặt bước vào cuối cùng đã tiến tới nói: "Chuyện này vẫn để cho thuộc hạ đi xử lý đi. Lấy thực lực của Hắc Bạch Vô Thường thì sợ rằng khó có thể đảm nhiệm được, thuộc hạ lo lắng ác quỷ gây khó dễ dọc đường, hai người liên thủ cũng chưa chắc có thể chống đỡ bắt phục tùng được!"

Hắc huynh không nói chuyện, Bạch huynh không vui mắng: "Này, cô nói vậy là có ý gì chứ? Hai huynh đệ chúng tôi đi theo Dạ Quân cũng đâu phải chỉ mới ngày một ngày hai. Mấy trăm năm qua mỗi ngày chúng tôi đều bắt quỷ ở bên ngoài, cũng không thấy xảy ra chuyện, cô nói vậy chính là không tin chúng tôi!"

Hắc huynh kéo lấy Bạch huynh, trầm giọng nói: "Trước mặt Dạ Quân đừng có vô lễ, mặc cô ta là được."

Cô gái che mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Bạch Vô Thường, cho dù cô ta không nói thêm gì nhưng khí thế kia thật sự rất không bình thường.

Quỷ Vương Dạ Quân lấy từ trong tay áo ra một cái quyển sách cuộn và giao cho cô gái, dặn dò: "Mang về giao cho Thủy Hỏa Phán Quan, bảo bọn họ canh gác Địa Phủ cẩn thận. Thông báo Thất Dạ nhất định phải điều tra ra được ai đã phá hỏng địa ngục, lấy bản lĩnh của Trần Phong thì không có cách nào làm được, chắc chắn còn có những người khác."

Cô gái che mặt nhận lấy quyển sách cuộn và lắc một cái đã biến mất không thấy nữa.

Sau khi đám người tản đi, Trần Dương đột nhiên nói: "Ai có bản lĩnh lớn tới mức có thể giúp Trần Phong phá hỏng địa ngục vậy? Tôi ngược lại cảm thấy người này rất định là rất không tầm thường, trong tay có quyền lợi cũng không nhỏ, thật ra không bằng bắt đầu điều tra tìm kiếm từ trong hậu cung của ngươi thì sẽ nhanh một chút đấy."

Tôi cảm thấy nhất định là đầu của Trần Dương bị trúng gió mới nói như vậy, nếu không thì hẳn là rảnh rỗi đau trứng không có việc gì muốn dính dáng nào. Với tính tình của tên chết tiệt bảo đảm sẽ biết ý của anh ta mà lập tức đấu võ. Chỉ có điều lần này, tôi tính sai rồi. Không ngờ Diệm Thiên Ngạo không vì vậy mà tức giận, chỉ lãnh đạm nói: "Quản tốt bản thân ngươi đi, chuyện của ta không cần người quan tâm loạn."

Ôi, mặt trời lớn mọc ở phía tây à? Sao chuyện kỳ tích như thế cũng sẽ xảy ra chứ? Không ngờ hai người lại không đánh nhau!

Chỉ có điều nếu Trần Dương nhắc tới hậu cung của tên chết tiệt, vậy người này rất có khả năng ở trong những người phụ nữ kia, trong đó không bao gồm tôi. Nhưng người nào lại muốn làm như vậy? Cô ta xuất phát từ mục đích gì mà muốn giúp người ngoài đối phó với người đàn ông của mình chứ?

Sau khi Trần Dương biết Trương Hào bị Tạ Linh Côn giết chết thì im lặng trong thời gian rất dài. Tôi vẫn luôn cảm thấy anh ta không phải là một người dễ dàng để lộ cảm xúc của mình, nhưng lần này tôi bất ngờ khi nhìn thấy sự đau lòng trong mắt anh ta.

Trương Hào là đồ đệ duy nhất của anh ta, theo anh ta lâu như vậy nói không có tình cảm thì đúng là giả, chỉ là Thiên Sát Cô Tinh thật sự linh nghiệm như vậy sao? Người đi theo anh ta đều không có kết thúc tốt đẹp à? Tôi phải nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này mới được.

So với Trần Dương, Diệm Thiên Ngạo đã có thể tương đối mất bình tĩnh! Bảy phách của tôi chạy theo Tạ Linh Côn, anh tức giận đến mức siết chặt nắm đấm. Tôi ngồi ở bên cạnh cũng có thể nghe được tiếng những đốt ngón tay của anh kêu lên rắc rắc. Nếu không phải Vệ Tử Hư dùng sức ấn anh xuống, cam đoan là bảy phách có thể đúc lại, tôi nghĩ chắc anh đã lao ra khỏi nhà để tìm Tạ Linh Côn tính sổ rồi.

Phải nói người không có thất tình đúng là bình tĩnh, nhìn từng gương mặt thay đổi nét mặt mà tôi có chút động lòng, nhưng trên mặt trước sau chỉ có một biểu cảm, cực kỳ lạnh lùng!

Cái này không thể trách tôi được, tôi cũng không muốn như vậy!

Sau khi tôi khôi phục trí nhớ, Vệ Tử Hư lại yêu cầu tôi bắt đầu đi theo tu hành, ngược lại không phải vì ông là sư phụ của tôi, mà là sợ tôi gặp phải nguy hiểm, có tu vi dù sao vẫn có thể ứng phó được với một vài khó khăn.

Bây giờ tôi là thân thể ba hồn, ngoại trừ ký ức ra, còn những cái khác đều trong trạng thái giam cầm, cần phải dựa vào tu hành để dần kích hoạt mở nó ra.

Nói tới tu hành thì không thể không nhắc tới ngũ hành. Trùng hợp là tu vi của Diệm Thiên Ngạo thuộc hỏa, mà tôi vừa đúng lúc là mộc. Mà trong ngữ hành chú ý tưởng tới chuyện sinh tương khắc, mộc sinh hỏa, thuộc tính tương sinh vừa vặn có thể tu luyện.

Vệ Tử Hư thuộc tính vì thủy, ở trong ngũ hành, thủy sinh mộc, cho nên mộc này của tôi đúng là một trăm hợp một, cũng có thể cùng tu hành với anh, nhưng Diệm Thiên Ngạo chết sống không thích, chính là không để cho tôi đi theo Vệ Tử Hư. Không ai có thể bá đạo bằng anh nên chuyện này cứ được quyết định như vậy.

Tôi hiểu rất mơ hồ về ngũ hành, tạm thời chỉ biết Trần Phong là thủy không liên quan với hỏa của Diệm Thiên Ngạo, nhưng đạo lý này hiểu như vậy hình như có chút sai sót, thủy hỏa không hợp, không phải nói là tương khắc, chỉ có thể nói là trái nhau, nước chiếm ưu thế, cho nên đối với Diệm Thiên Ngạo, Trần Phong dường như hơi khó đối phó.

Nhưng muốn nói về lửa thì nó có thể khắc kim, lại không khắc mộc, điều này liền có chút kỳ lạ, lửa là thứ tiêu diệt vạn vật đến mức chắc chắn sẽ trở thành tro tàn. Mộc của tôi đây trái lại sinh ra hỏa, tôi thật sự không thể nào suy nghĩ thấu triệt được!

Bây giờ tôi biết kiếp trước tôi tên là Phần Thất, ở trước đời này, tôi từng trải ba kiếp đều được gọi bằng tên này, cũng không biết vì sao đến đời này thì tôi lại đổi họ!

Muốn nói về song tu, định nghĩa nông cạn của tôi là một loại cách thức tu luyện dung hợp giữa nam nữ với nhau, cách này càng thuận tiện và nhanh chóng hơn so với một mình tu luyện, hiệu quả cũng sẽ tốt hơn một chút.

Trước đó Tạ Linh Côn và tôi ngồi tĩnh tọa chỉ là một phần song tu. Hắn ta và Huyền Hồn cũng làm một phần trong đó, chỉ có điều thoạt nhìn giống như nam nữ đang làm loại chuyện xấu hổ kia, nhưng thực tế cảm xúc lại khác.

Song tu chỉ là hỗ trợ trên công lực, trong quá trình này không thể tùy ý có ý nghĩ dục vọng, cần hai bên phải tĩnh tâm tĩnh khí mới có thể đạt được hiệu quả tốt nhất!

Nếu là tình hình này, vậy tôi thật chỉ có thể làm cùng với tên chết tiệt, đổi lại thành người khác thì anh nhất định sẽ không vui rồi!

Tôi đi theo Diệm Thiên Ngạo tới đầu cầu thang, Vệ Tử Hư nhìn tôi muốn nói lại thôi. Tôi nghi ngờ truy hỏi ông có chuyện gì thì ông lại nói không có gì và đi ra ngoài.

Diệm Thiên Ngạo hừ lạnh một tiếng rồi lôi tôi về phòng. Anh dẫn theo tôi tiến vào cảnh giới song tu.

Tôi vốn mang theo ý nghĩ vô cùng mãnh liệt tới song tu, cho rằng như vậy có thể tăng tu vi của mình. Nhưng trên thực tế, tôi lựa chọn song tu với Diệm Thiên Ngạo là một sai lầm, vì làm vậy tu vi của anh thật sự có thể được nâng cao, mà tôi lại chẳng có gì cả!

Điều kiện chủ yếu của song tu chính là trực tiếp đối mặt, anh có gương mặt tuyệt thế và đường cong hoàn mỹ, ở trong mắt một người không có thất tình chỉ có lục dục như tôi, đến cuối cùng lại hoa lệ đắm chìm vào trong sắc đẹp!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro