Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 359-360

Lúc tôi đang xem vô cùng hăng say, Chung Nhược Hi bên cạnh đột nhiên la hoảng lên, tôi quay đầu nhìn lại, chỉ thấy hai tên ác quỷ trông coi chúng tôi đột nhiên đem Chung Nhược Hi đè ra trên mặt đất, tôi vừa định ra tay, một tên khác cũng đem tôi đè xuống đất.

Trước đó quá chăm chú với cuộc nói chuyện của ba người kia, quên mất bàn tay tôi tổn thương không còn một mảnh, bây giờ bị ác quỷ ngăn chặn, chỗ đốt bị thương kia đau đớn lập tức từ từ chạy lên đầu, tôi đau run lập cập!

Tôi cố gắng chịu đựng không kêu ra, bây giờ là bị ép buộc không muốn cũng không được, quay đầu tức giận trừng ác quỷ kia một cái, không hề nghĩ tới bọn họ tự nhiên hướng về phía tôi quát: "Nhìn cái gì vậy?"

Không nên cười, nhưng tôi thật sự là có chút nhịn không được, câu này làm cho tôi nhớ tới một tiểu phẩm, tên gọi hình như là nhìn cái gì!

Nhưng tôi còn chưa có cười ra tiếng, hai ác quỷ này âm thanh bịch bịch ngã ra hai bên, cái này nhưng làm tôi bị dọa! Chẳng lẽ tôi lại còn có bản lĩnh cười một tiếng dọa chết quỷ sao? Cái công phu này mở miệng ra là đem bọn họ đánh ngã?

Nếu thật sự là có cái này ngược lại rất tốt, đương nhiên tôi không lợi hại như vậy, đánh ngã hai ác quỷ này chính là Vương lão đầu ở tiệm đồ cổ.

Nhìn ông ta đột nhiên xuất hiện ở trước mặt tội, thực sự tôi còn có chút không thích ứng kịp.

Nhưng Vương lão đầu cũng không giải thích, lôi kéo tôi và Chung Nhược Hi bỏ chạy!

Bây giờ không ai có thời gian rỗi quan tâm chúng tôi, cho nên chúng tôi chạy trốn cũng rất là có thứ tự! Nhưng phải nói thật, tôi chạy cũng là hãi hùng khiếp vía, phải biết lão già này và Trần Phong quan hệ thế nhưng giống như là sắt vậy, bây giờ ông ta xuất hiện như thế dắt chúng tôi chạy, không biết ông ta có ý định quỷ quái gì muốn đem chúng tôi đưa cho Trần Phong làm đồ chơi thì làm thế nào?

Tôi và Vương lão đầu này cũng không có giao tình nhiều lắm, cũng chỉ ở giai đoạn gian nan nhất thay ông ta trông nom cửa hàng mấy tháng, khi đó cũng là ôn hòa ở chung, tuyệt đối không có đạt tới mức tình cảm có thể khiến ông ta liều chết tới cứu tôi, cho nên nói, ông ta cứu tôi, vậy căn bản không có khả năng.

Một đường chạy từ bên trong tranh sơn thủy thoát ra, vừa đứng bên trên mặt đất, tôi liền nhìn thấy Trần Phong và đồ đệ Tô Cẩn của ông ta, trong lòng nhất thời lạnh hơn quá nửa, quả nhiên lão già này không phải người tốt, ông ta và Trần Phong là cùng một bọn.

Lập tức, tôi cái gì cũng không muốn, dắt lấy Chung Nhược Hi liền muốn chui vào trong tranh sơn thủy, so với khung cảnh bên ngoài, tôi càng muốn đến bên trong hơn, mặc dù bên trong hỗn loạn chút, nhưng có tên chết tiệt ở đó, thấy an toàn!

Tôi là người chết, hồn phách muốn đi vào tranh sơn thủy là rất dễ dàng, nhưng Chung Nhược Hi không giống, cô ta không vào được. Làm tôi nửa cơ thể đang ở bên trong, nửa cơ thể còn mắc cùng Chung Nhược Hi treo ở bên ngoài bức tranh.

Kéo nửa ngày không còn biện pháp nào đưa cô ta kéo vào bên trong bức tranh, cuối cùng tôi không thể làm gì khác hơn là từ bỏ, cũng không thể để cô ta một mình ở bên ngoài được, thể là tôi từ bên trong bức tranh nhảy ra, quay đầu trừng mắt mắng Vương lão đầu: "Lão già, ông cẩn thận làm nhiều chuyện xấu sẽ bị đoạn tử tuyệt tôn."

Vương lão đầu mặt mo một trận co rút quệt miệng nói ra: "Cô nhóc này, tôi thế nào! Có lòng tốt cứu các cô ra, cô lại còn mắng tôi! Thật sự là lòng tốt không được đền đáp, cô nói như vậy làm tôi mất hứng."

Trần Phong nhìn chằm chằm tôi kêu gào hai tiếng, cười nhạt nói: "Lão Vương à, ông đây là có chú tâm muốn cùng tôi đối nghịch ư! Tôi ở trước mặt Tạ Linh Côn cũng không ít lần nói tốt cho ông, để anh ta buông tha ông, thế nào mà quay người lại ông liền muốn làm phản à! Sớm biết ông không biết điều như thế, tôi cần gì phải uổng phí môi lưỡi đâu! Lần này ông sống trở về, đường lớn tốt đẹp không đi, lại muốn đi đường nhỏ gập ghềnh, ài, đem hai con nhóc này giao cho tôi, tôi coi như không nhìn thấy gì, nếu không thì, hắc hắc hắc!"

Ôi, hình như tôi mắng nhầm người, nghe ý tứ của Trần Phong, đây là đang đấu tranh nội bộ à!

Vương lão đầu nghe cũng không tức giận, ông ta trước sau như một cười ha hả nói: "Ông anh Trần Phong à, ông sao vẫn còn giống như trước kia vậy, nóng tính như vậy làm gì! Nói thật ra, tôi đã sớm nghĩ thay ông giảm nhiệt! Bây giờ thời tiết vừa đúng, để tôi giúp ông xem xem, những năm gần đây chỉ riêng tính khí vẫn thế hay công lực cũng tăng theo!"

Tô Cẩn ở bên cạnh không phục quát: "Sư phụ, đối phó lão già này không cần người tự ra tay, giao cho đồ đệ tới thu thập đi!"

Trần Phong khoát khoát tay nói: "Con cũng đừng xem thường lão già này, năng lực của ông ta rất lớn, con không phải là đối thủ của ông ta, đi bắt hai con nhóc kia, ta đi đối phó lão quỷ này."

Nói thật, tôi biết Vương lão đầu cũng chỉ có mấy tháng, thật sự không nhìn ra ông ta là cao thủ ẩn mình, chỉ là nghe Trần Phong nói như vậy, khả năng lão già này thật đúng là có chút bản lĩnh, nếu không thì để Tô Cẩn ra mặt liền OK, cần gì ông ta phải tự mình ra tay chứ!

Trong lòng tôi có gì đó quái lạ, che chở Chung Nhược Hi ở bên cạnh đánh giá Vương lão đầu và Trần Phong, tư thế hai người này đánh nhau thật đúng là cổ quái, cứ đứng đấy như vậy, không nhúc nhích. Mắt đối mắt nhìn chằm chằm đối phương, chẳng lẽ là muốn dùng mắt giết người sao? Cái này thật đúng là ly kỳ, tôi còn thực sự muốn xem một chút con mắt làm sao giết chết người.

Nhưng tình trạng trước mắt căn bản không để cho tôi thảnh thơi quan sát trận chiến như vậy, bởi vì Tô Cẩn đã tới gần phía chúng tôi. Đối phó với quỷ tôi còn có mấy mánh khóe nhỏ, nhưng đối phó với đạo sĩ thì một chút cũng không có gì! Quỷ và đạo sĩ vốn là mệnh lý tương khắc nhau, huống chi tôi còn là tiểu quỷ cái gì cũng không biết, đối phó đại sư, đó chính là lấy trứng chọi đá, tự chuốc nhục nhã.

Ngược lại là Chung Nhược Hi bên cạnh tôi một người sống sờ sờ, nhưng cô ta là người bình thường mảnh mai như vậy, bảo cô ta đi đối phó Tô Cẩn, đó chính là phí công!

Tô Cẩn chậm rãi đi về phía chúng tôi, nhìn vẻ mặt đắc ý kia của anh ta căn bản là không hề đem chúng tôi để trong mắt, mặc dù sự thật là như thế, nhưng cũng không nên khoe khoang như thế chứ! Một đại sư có cấp bậc, đối phó hại cô gái tay không tấc sắt, có cái gì tốt.

Tôi thật sự là không nhìn nổi loại người này, thật sự là ném mặt mũi đàn ông đi."Đạo sĩ thối, anh xem anh tuổi không còn quá trẻ sao lại nghĩ không ra như vậy? Đi theo sư phụ thất đức tạo nghiệp cũng không sợ con trai anh không có lỗ đít ư! Làm nhiều chuyện xấu rồi sẽ gặp báo ứng, anh sẽ hối hận sớm thôi."

Không phải tôi muốn mắng người, là tôi nhất định phải mắng chửi người, không phải quá oan uổng! Chỉ tiếc, người này không quá thích hợp để tôi mắng chửi, cho nên từ nghèo, mang mẹ mang ba mang ông bà cũng không được, đành phải nghĩ đến biện pháp khác, có thể làm cho tôi tức giận mắng to bình thường đều là tình huống cấp bách có thể xảy ra, có thể thấy được Tô Cẩn này có bao nhiêu thứ khiến tôi không chào đón.

Tô Cẩn lộ ra nụ cười tự cho là rất đẹp trai, mắt liếc ngang lạnh giọng nói: "Cái gì là báo ứng? Làm người đắc đạo, gặp quỷ bắt quỷ là chuyện hiển nhiên, có gì không ổn? Một người chết như cô không ở yên tại Quỷ giới còn chạy đến Nhân giới làm loạn, cô nói tôi có nên thu thập cô hay không! Cho nên không muốn tan thành mây khói thì thành thật một chút hiểu chưa?"

Tuổi còn trẻ hay nói đạo lý! Đạo sĩ bắt quỷ là chuyện hiển nhiên, có vẻ như không có nói sai, nhưng sao tôi luôn cảm thấy lời này nói ra từ trong miệng anh ta, tôi là quỷ đầu tiên không chút nào chịu phục đâu?

"Tin hay không, tôi sẽ biến anh thành người chết!"

Trong im lặng phát ra một câu cảm giác thật đúng là rất khiến người, còn lại là cắn răng nghiến lợi nói lời này, lực uy hiếp không nhỏ chút nào.

Cho nên, tôi nhìn chằm chằm Tô Cẩn, lúc còn chưa kịp phản ứng xem ai đang nói chuyện, Chung Nhược Hi đã thốt ra kêu một tiếng Trần Dương, lập tức tôi giật mình một cái, lần này thú vị, Trần Dương cũng chạy đến, người nên xuất hiện đều đã xuất hiện, lực lượng của tôi cũng tăng lên không ít.

Bây giờ tôi cũng không tin bằng cái tên Tô Cẩn này liền có thể đánh ngã Trần Dương, đang thế yếu biến thành ưu thế, tôi đắc ý trừng mắt Tô Cẩn, nhếch miệng cười hắc hắc.

Vang lên theo sau là âm thanh phá cửa mà vào, khóe mắt Tô Cẩn giật giật lấy, anh ta nhìn Trần Dương từ bên ngoài đi tới cà lăm quát: "Anh... làm sao anh dám đến?"

Trần Dương không để ý Tô Cẩn, trước tiên anh ta nhìn Nhược Hi và tôi một chút sau đó mới nói: "Sao tôi lại không thể tới? Cút!"

Tô Cẩn quay đầu nhìn Trần Phong đang cùng Vương lão đầu đối chọi, trong lòng tính toán hồi lâu, đại khái cũng hiểu rõ trước mắt dựa vào Trần Phong giải vây là không thể nào, thế là lập tức hạ giọng nói ra: "Sư thúc, người không nên khó xử tiểu chất tôi đây, nói thật Tạ Linh Côn toàn tâm toàn ý muốn báo thù, anh ta nhất định sẽ đem những người cản trở anh ta thanh trừ sạch sẽ, không bằng người đầu nhập với chúng tôi, có sư phụ ở đó, anh ta sẽ không đối với người như vậy, mà hai cô gái này cũng sẽ không có chuyện gì, người nói đây không phải rất tốt sao."

Trần Dương tiến lên một bước, trực tiếp cho Tô Cẩn một quyền, đem anh ta quật ngã trên mặt đất, một cước giẫm lên trên ngực anh ta nói ra: "Tiểu tử, mày tham sống sợ chết như thế, mẹ mày có biết không? Loại mặt hàng này như mày, lão tử mỗi ngày đều muốn thu thập mấy tên, không sợ lại nhiều một tên."

Hít! Tôi nhịn không được hít một tiếng, luận điệu nói chuyện này làm sao giống Trần Tú Tài như vậy? Lão tử trước lão tử sau, không phải là tôi nghe lầm chứ!

Chung Nhược Hi từ dưới đất bò dậy, trực tiếp nhào vào trong ngực Trần Dương, xem ra cô ta đã khôi phục ký ức! Trần Dương vốn là muốn để cô ta an an ổn ổn sống một kiếp này, bây giờ xem ra là không thể nào.

Trần Dương cổ quái nhìn tôi một cái, nhẹ nhàng đẩy Chung Nhược Hi ra nói: "Nơi này nguy hiểm, đi ra ngoài trước lại nói!"

Tôi liếc mắt nhìn Vương lão đầu và Trần Phong lắc đầu nói ra: "Tên chết tiệt còn ở bên trong bức tranh, còn có lão đầu này, tôi không thể đem bọn họ để ở đây. Trần Dương, anh đã tới thì hãy nghĩ biện pháp giúp đỡ chút đi!"

Trần Dương ừ một tiếng, anh ta lạnh lùng nói ra: "Cô cứ yên tâm! Diệm Thiên Ngạo sẽ không bị Tạ Linh Côn làm gì đâu, anh ấy cũng không ngốc! Kế hoạch của chúng tôi chính là, anh ấy đánh tiên phong, tôi thừa cơ hội này cứu các cô ra ngoài! Coi như bọn họ không thể toàn thân trở ra, chúng tôi cũng có chuẩn bị sẵn, đưa các cô đi ra mới là mấu chốt, nhanh theo tôi đi."

Được lắm!

Anh ta và tên chết tiệt đã thương lượng xong chuyện này, tôi cũng không cần thiết lo lắng như vậy, kéo Chung Nhược Hi đi theo sau lưng Trần Dương rời quán.

Bên ngoài tòa nhà, Trương Hào lo lắng chờ ở kia, trên đường ngừng lại một chiếc xe tốt, nhìn giá cả không ít! Chậc chậc chậc, những năm này Trần Dương cũng kiếm không ít tiền đi, người lái xe sang trọng đều là người giàu có.

Chờ sau khi chúng tôi lên xe, Trương Hào trực tiếp khởi động xe, lái vào trong dòng xe cộ.

"Sư phụ, sao lại chỉ có hai người vậy? Mạc Thất đâu, người không phải nói cô ấy cũng ở đây sao!" Trương Hào nhìn kính chiếu hậu tò mò hỏi.

Tôi bó tay rồi! Nhưng lập tức tôi lại nổi lên nghi ngờ, vì sao Chung Nhược Hi có thể nhìn thấy tôi, Trương Hào lại không thể được?

Trần Dương bĩu môi chỉ tiếc rèn sắt không thành thép quở trách nói: "Cậu không mở thiên nhãn à! Bây giờ cô ấy là hồn phách, đường nhiên là cậu không thấy được."

Trương Hào lúng túng ha ha hai tiếng, cái tên này đích thực có chút ngốc, có điều có câu nói rất hay, người ngốc có phúc của người ngốc, tôi tin rằng tương lai anh ta nhất định trải qua rất hạnh phúc.

Xe dừng ở vùng ngoại ô, Trương Hào ra ngoài trước, anh ta lấy ra một cây dù đen từ trong cốp xe, đi tới trước cửa xe, chờ tôi xuống xe.

Nhìn hành động kì lạ của Trương Hào, tôi mờ mịt thật lâu quên cả xuống xe.

Sau khi Trần Dương xuống xe từ một bên khác, đi tới phía sau Trương Hào, không khách khí đập vào gáy anh ta một cái, nói: "Cô ấy cũng không phải linh hồn thông thường, không sợ ánh sáng."

Lúc này, tôi mới không nhịn được cười ha ha. Trước đây sao lại không cảm thấy người này hài hước như vậy chứ.

Trương Hào lại lúng túng ha ha hai tiếng, thu lại cây dù đen, nói: "Trách tôi. Sư phụ, anh lại không nói với tôi chuyện này, làm sao tôi biết được."

Trần Dương bất đắc dĩ lắc đầu, mang theo Chung Nhược Hi đi về phía Tiểu Dương phòng hai tầng cách đó không xa.

Tôi cười với Trương Hào, nói: "Tuy anh có chút ngốc, nhưng vẫn muốn cảm ơn anh."

Trương Hào không vui cúi đầu, anh ta có chút phiền muộn nói: "Đừng nói cảm ơn tôi, thật ra tôi cũng không thể giúp gì cho cô, tôi ngu như vậy, haiiii."

Tôi vừa đi về phía trước vừa nói: "Anh gạt được những người khác nhưng không gạt được tôi, tôi còn nhớ trước đây anh ở trường học còn là một tên côn đồ."

"Đây đều là chuyện trước kia, còn nhắc đến nữa."

Đúng vậy, đây đều là chuyện trước kia, nhưng cứ như hôm qua. Bây giờ nhớ lại, tôi còn thật sự hoài niệm đoạn thời gian cấp ba đã qua này, nhưng hoài niệm chỉ là hoài niệm, hiện tại đã là xưa không bằng nay rồi, chắc hẳn đối với quá khứ, tất cả chúng tôi đều đang trên con đường không thể quay về, càng đi càng xa.

Đi vào Tiểu Dương phòng, phát hiện Chung Nhược Hi và Trần Dương đứng trước cửa sổ sát đất khẽ nói chuyện. Tiếng nói chuyện quá nhỏ nghe không rõ bọn họ đang nói gì, chỉ là tôi thấy Trần Dương một mặt lạnh lùng, mà Chung Nhược Hi trên mặt vương đầy nước mắt.

Sau khi hai người thấy tôi tiến vào, Trần Dương bỏ lại Chung Nhược Hi đi về phía tôi, anh ta bất ngờ nắm lấy tay tôi, cau mày hỏi: "Sao cô lại để mình thành bộ dạng này? Đã thành quỷ hồn, còn vẽ bùa, muốn chết phải không?"

Tôi lén lút nhìn Chung Nhược Hi, ánh mắt cô ta nhìn tôi tương đối phức tạp, tôi cũng theo đó mà trở nên ngượng ngùng: "Không vẽ bùa chờ quỷ bắt nạt sao? Lúc đó tình cảnh đó cũng không có cách nào nữa. Anh cũng biết tôi không có máu mà, đây còn phải dùng máu của Chung Nhược Hi vẽ lên đấy."

Bây giờ nhớ lại, lúc đó tôi cầm lấy tay Chung Nhược Hi hình như còn rất dùng sức, có điều đây tuyệt đối là tình thế cấp bách nhất thời, cũng không phải là lấy việc công trả thù riêng.

Chung Nhược Hi một mình đứng đó, tràn đầy oan ức cắn môi.

Tôi và cô ta đều rất bối rối, Trần Dương quan tâm tôi, đối xử lạnh lùng với cô ấy, nói thật Chung Nhược Hi không ấm ức khó chịu mới lạ.

Nói thế nào thì tôi cũng là người từng trải, đối với loại chuyện này tôi không ngốc chút nào. Trần Dương sở dĩ làm vậy, đơn giản là muốn cho Chung Nhược Hi hết hi vọng, hai người bọn họ ở cùng nhau không có tương lai. Không, phải nói là mặc kệ ai ở cùng với Trần Dương đều không thể có tương lai, đây chính là mệnh Thiên Sát Cô Tinh, nhất định cô độc cả đời.

Được rồi. Nếu Trần Dương cố ý muốn như vậy, tôi liền thuận theo ý anh ta.

Không thấy Chung Nhược Hi ấm ức, tôi cười nói với Trần Dương: "Ai da, anh cũng không cần lo lắng nữa, chút vết thương nhỏ ấy không sao cả, dù sao tôi cũng không chết được đúng không? Chỉ là không biết Diệm Thiên Ngạo bên kia thế nào, anh ấy biết chỗ này không?"

Trần Dương gật đầu buông tay tôi nói: "Nếu có chuyện gì, Diệm Thiên Ngạo sẽ thông báo cho tôi, không có tin tức gì chính là không sao cả, ở đây an toàn, cô cứ yên tâm ở đây chờ đi."

Khóe mắt thoáng nhìn chung Nhược Hi một mình thất vọng rời đi, tôi không khỏi âm thầm thở dài trong lòng. Con người sống trên đời phải trải qua tình kiếp khó khăn nhất.

Trần Dương làm như vậy trong lòng hẳn cũng không dễ chịu, có điều anh ta cũng vì tốt cho cô ta, bây giờ đau khổ, dù sao cũng tốt hơn cả đời đau khổ, khó chịu rồi cũng sẽ qua.

Buổi tối, Quỷ Vương Dạ Quân mang theo người của anh trở về, chừng mười người bịt mặt chỉ về bốn người, tổn thương quá nửa, có thể tưởng tượng được tình hình trận chiến khi đó có bao nhiêu ác liệt.

Không ai chủ động mở miệng hỏi, bởi vì có một số việc mắt nhìn thấy, trong lòng cũng hiểu, không thể trở về nghĩa là không về được nữa.

Vệ Tử Hư bị xếp ngồi ở sofa, hai anh em Vô Thường lẳng lặng bảo vệ anh ta, tôi không thấy lão Vương, không biết kĩ năng trình diễn ánh mắt giết người của ông ta và Trần Phong đã đến trình độ nào, đúng là rất kinh ngạc, muốn biết kết quả.

Tôi không có việc gì có thể làm, ngồi trên ghế sofa, vừa mới nâng chân lên, bóng đen xẹt qua trước mặt, một cái áo choàng rộng lớn quăng lên người tôi.

Tôi vô tội ngẩng đầu lên, vừa vặn đón nhận cặp mắt muốn giết người của Quỷ Vương Dạ Quân.

Được rồi, bộ dạng của tôi bây giờ quả thật có chút không tốt. Ngoan ngoãn mặc áo của anh vào, bị anh trừng mắt không dám ngẩng đầu.

Tư tưởng của lão già này vẫn còn cổ hủ không bình thường, quả thực chính là cổ hủ trong cổ hủ. Trong phòng nhiều đàn ông như vậy, tôi đây áo không đủ che thân còn cười toe toét ngồi đó vểnh chân dài, anh có thể vui vẻ liền gặp quỷ rồi, không ngay tại chỗ thay đổi sắc mặt với tôi đã tốt lắm rồi.

Thật ra Chung Nhược Hi cũng gần giống tôi, có điều Trần Dương cũng không đối xử với cô ta như lão già này đối với tôi, phải nói căn bản cũng không để ý, tôi thấy váy ngắn trên người cô ấy cũng đã bị xé thành vải treo trên đùi, động nhẹ một cái cả quần lót cũng có thể nhìn thấy, thật là...

Tuy nói trong phòng đều là chính nhân quân tử, sẽ không nhìn đùi Chung Nhược Hi, nhưng đối với một cô gái, không phản ứng như vậy cũng không tốt lắm.

Trần Dương và Diệm Thiên Ngạo không nói gì, tôi đương nhiên cũng không cần thiết lắm miệng, làm bộ không thấy.

Diệm Thiên Ngạo quay về liền cùng mọi người mở cuộc họp, tôi và Chung Nhược Hi ngồi một bên nghe mà rơi vào sương mù. Thật sự nghe không hiểu bọn họ đang nói gì, có điều đại khái ý tứ vẫn có thể hiểu được, chính là nghĩ cách đối phó Tạ Linh Côn thôi.

Gián tiếp, tôi biết trước kia Tạ Linh Côn và Diệm Thiên Ngạo còn có Vệ Tử Hư là bạn tốt, quan hệ không tệ, ba người còn cùng nhau tu hành, sau đó không biết tại sao lại trở mặt, cái này bọn họ không nói, tôi cũng không tiện xen mồm hỏi, bởi vì đề tài rất nhanh sẽ chuyển đến vấn đề giải quyết chuyện này.

Ác quỷ từ địa ngục trốn ra, một phần đi theo Tạ Linh Côn, còn có một bộ phận tự mình chạy trốn mỗi người một ngả, muốn tróc nã những ác quỷ này về quy án, cần thời gian tương đối dài, lần này không thể nào tốc chiến tốc thắng được, mà phải chuẩn bị đánh một trận chiến lâu dài, vì vậy việc sắp xếp càng phải cẩn thận, không thể có nửa điểm sơ suất.

Tạ Linh Côn lòng dạ độc ác, vừa bắt đầu hắn ta liền hạ quyết tâm muốn giết những ác quỷ thực lực mạnh không chịu nương nhờ hắn ta, miễn cho những ác quỷ này trở thành chướng ngại vật của mình.

Cái này trái lại tôi có thể hiểu được, người theo thần linh cũng vậy, có lợi cho mình liền muốn lợi dụng nhiều hơn, bất lợi cho mình, lại tạo ngụy hiểm cho mình nhất định phải diệt trừ đầu tiên.

Tạ Linh Côn sở dĩ bị nhốt ở tầng đáy địa ngục, có vẻ như là Thiên đế phụ lòng hắn ta, khúc mắc trong đó tôi không rõ lắm, có điều đối với một thần tiên cao cao tại thượng mà nói, bị giam ở đó cày cấy mới xác định oán giận lại tới rồi, bây giờ xuất hiện không phải toàn bộ phiền toái lớn xuất hiện, làm sao có thể phơi bày ra quá khứ của hắn ta có bao nhiêu trâu bò chứ.

Chuyện của thiên đế và Tạ Linh Côn, tôi đây một người ngoài không có nhiều phán xét, tôi lén nhìn Diệm Thiên Ngạo, sắc mặt của anh và Vệ Tử Hư rất khó coi, hai người đều im lặng không lên tiếng, tâm trạng tương đối nặng nề.

Tạ Linh Côn là vấn đề tương đối nan giải, nhưng con của tôi phải làm sao bây giờ? Việc này đối với tôi cũng rất nan giải.

Chờ cuộc họp kết thúc, tôi lặng lẽ hỏi Diệm Thiên Ngạo: "Lão già, con của em đâu? Con trai còn đang trong tay tên khốn kia, làm sao bây giờ?"

Tôi biết muốn cứu con từ tay Tạ Linh Côn không dễ dàng, hơn nữa tôi cũng lo lắng con trai sẽ trở thành chướng ngại vật diệt trừ Tạ Linh Côn, đến lúc đó, tôi thật sự sợ Diệm Thiên Ngạo sẽ vì đại nghĩa lại hi sinh con tôi lần nữa, tôi thật sự không thể lại chịu đựng mất đi lần nữa.

Quỷ Vương Dạ Quân âm u suy nghĩ sâu xa một lát sau nói: "Nhìn tình huống trước mắt, con chúng ta vẫn xem như an toàn, hắn ta sẽ không làm gì con, hắn ta giữ con lại có mục đích khác, vì vậy em đừng lo lắng."

Sao tôi có thể không lo lắng chứ, tôi lay tay áo anh hỏi: "Mục đích gì? Anh có thể nói cho tôi biết không?"

Tôi thật sự không nghĩ ra Tạ Linh Côn cướp con trai tôi có mục đích gì, nếu không có tác dụng lớn, hắn ta cần gì phải dùng nguyên khí của mình đi nuôi nó chứ?

Diệm Thiên Ngạo hơi híp mắt, anh lắc đầu nói: "Cái này ta còn chưa rõ. Ta biết phải làm sao, em cũng không cần suy nghĩ lung tung, tạm thời ở lại đây đừng về Quỷ giới, em vẫn là theo ta tương đối an toàn."

Đây ngược lại là một câu nói thật, theo anh càng quen thuộc, một khi rời đi, ngược lại tôi cảm thấy mình rất nguy hiểm.

Chuyện liên quan đến con, tôi sẽ không hỏi nhiều nữa, nếu anh không nói, tôi cũng sẽ không ép anh, anh hiểu mình nên làm gì là tốt rồi.

Tôi dời sự chú ý lên người Vệ Tử Hư, vừa định muốn hỏi anh ta thế nào rồi, liền nghe Diệm Thiên Ngạo không khách khí nói: "À, ngươi xem, hẳn là sắp chết rồi, có muốn bản tôn thay ngươi trị thương không?"

Vệ Tử Hư liếc Diệm Thiên Ngạo một cái nói: "Tự lo cho mình đi, tôi không chết được, không cần anh giúp đỡ."

Nhìn ra được vết thương của Vệ Tử Hư rất nặng, tên chết tiệt vừa hỏi như vậy liền đụng tới lòng tự cao đương nhiên sẽ từ chối. Tôi cũng không muốn anh ta bởi vì nhất thời tức giận, khiến mình thiệt thòi, liền không tự giác mà hỏi: "Đừng cậy mạnh, rốt cuộc anh có sao không?"

Vệ Tử Hư cưng chiều tôi suy yếu cười cười nói: "Ừ, cô yên tâm đi, tôi không sao."

Tôi gật đầu, người này nói chuyện với tôi vẫn luôn rất dịu dàng, đối với Diệm Thiên Ngạo lại đều hung hăng như vậy, cũng không biết đâu mới là tính cách thật của anh ta, có điều Vệ Tử Hư đối xử dịu dàng với tôi khiến Diệm Thiên Ngạo rất khó chịu, tôi bị anh trừng mắt có chút không rõ, chẳng lẽ tôi quan tâm người cứu tôi lại sai sao?

Sau khi Vệ Tử Hư thấy không vui liền hỏi vặn lại: "Anh không có chuyện gì trừng cô ấy làm gì? Không ưa cô ấy như vậy liền mau viết đơn ly hôn. Có bản lĩnh viết đơn ly hôn đóng dấu đi, cho cái đơn ly hôn giả tính gì. Diệm Thiên Ngạo qua nhiều năm như vậy, sao anh càng sống càng không có tiền đồ vậy?"

Diệm Thiên Ngạo banh cằm, anh nhìn chằm chằm Vệ Tử Hư từng câu từng chữ nói: "Đừng chọc ta. Đừng ép ta bây giờ giết ngươi."

Vệ Tử Hư không sợ anh uy hiếp chút nào, còn tương đối ung dung nhún vai nói: "Cứ chọc giận anh thì thế nào. Quá khứ là đồ đệ của tôi nhớ nhung anh, bây giờ phong thủy quay vòng, đổi thành anh nhớ nhung đồ đệ của tôi rồi. Diệm Thiên Ngạo anh nói anh không có chuyện gì lăn qua lăn lại cái dáng vẻ gì, sớm biết hiện tại cần gì lúc trước chứ?"

Nghe Vệ Tử Hư nói xong, Diệm Thiên Ngạo tức giận nắm hai tay, liền nghe được đốt tay kèn kẹt vang lên, có vẻ như lập tức muốn động thủ.

Tôi thấy anh tức giận, có điều nhẫn nhịn tức giận như vậy vẫn là lần đầu tiên, lúc nghĩ nên khuyên giải thế nào, người bịt mặt bên cạnh nói: "Dạ Quân, xin lấy đại cục làm trọng. Thượng thần Vệ Tử Hư trên người có vết thương, không thể chịu nổi ngài giày vò"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro