CHƯƠNG 353 -354
Chỉ chốc lát, tôi nghe được tiếng bước chân từ phía sau tấm bình phong truyền tới, tôi đè xuống lửa giận trong lòng tiếp tục giả bộ bất tỉnh, cảm giác được Trần Phong đi tới bên người tôi rồi dùng một chút, sau đó nhanh chóng rời đi.
Sau khi nghe bốn phía không có âm thanh gì nữa, tôi giùng giằng ngồi dậy, sợi dây buộc trên người siết rất chặt, hơi động thì cả người sẽ đau đớn khó chịu, khiến tôi không có cách nào hít thở.
Tôi cúi đầu nhìn về phía sợi dây, mới phát hiện trên sợi dây vẽ phù văn, khó trách tôi vừa động một cái liền đau như vậy.
Ngồi thẳng người, tôi không dám lộn xộn nữa, chờ từ từ lại sức, nghe được sau tấm bình phong có người bẩm báo: "Chủ thượng, người đàn bà kia tỉnh rồi, xử trí thế nào?"
Tạ Linh Côn chần chờ một chút miễn cưỡng nói: "Tùy các ngươi!"
Một tràn tiếng cười thô bỉ vang lên, cười đến mức tóc gáy tôi dựng lên, nổi da gà, ý nghĩa sau tiếng cười kia quá rõ ràng, không bao lâu, tôi liền bị những bóng đen từ phía sau tấm bình phong xuyên qua bao vây lại.
Những bóng đen này chắc đều là những lệ quỷ trốn ra theo Tạ Linh Côn từ quỷ giới, không ai có dáng dấp như người, ai ai nhìn cũng thấy rất hợp với cái từ lệ quỷ này, nhưng có thể từ trong luyện ngục thoát ra, bản lĩnh bọn họ chắc cũng không nhỏ.
Đối mặt với nhiều lệ quỷ như vậy, trong lòng tôi sợ sệt, nhất là từ trong ánh mắt bọn họ lộ ra sự dâm tà, tôi có cảm giác như rơi vào vực sâu.
"Đàn bà của Quỷ vương không biết là mùi vị gì, ha ha, chờ mấy ca hưởng thụ đủ rồi, liền ăn ngươi! Cơ thể thuần âm trăm năm khó gặp, ăn. có thể tăng thêm trăm năm công lực đó!"
Dáng dấp tên lệ quỷ nói thật là không dám tâng bốc, mỏ nhọn tai khỉ thì thôi đi, còn như xã hội đen cả một hàng dài, lúc nói chuyện, còn thích lè lưỡi liếm môi mình, nước miếng rơi lạch cạch nhỏ trên đất, cực kỳ ghê tởm.
Dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết bọn họ muốn làm gì tôi, đám vô sỉ này, muốn cưỡng hiếp trước rồi giết đây mà!
Tôi cắn môi, trên người bị sợi dây viết đầy phù văn buộc chặt, căn bản là không có cách nào nhúc nhích, mà tôi bây giờ chính là một một hồn phách nhỏ bé, đối mặt với những tên lệ quỷ này ngoài việc cam chịu số phận, tôi cái gì cũng không làm được, nhưng tưởng tượng đến phải bị những tên ghê tởm này chơi đùa, tôi đến chết cũng không muốn chấp nhận, làm thế nào?
Mắt thấy tên lệ quỷ lưỡi dài kia đi tới bên cạnh, tay hắn ta đã nhanh chóng duỗi ra chạm vào ngực tôi, tôi không nhịn được hét toáng lên.
Một giây kế tiếp, tên lệ quỷ lưỡi dài từ bên cạnh tôi bay lên giữa không trung, sau đó phanh một tiếng đập vào bên trên tường, dường như sức lực vô hình này chỉ là muốn cho hắn một bài học, mà cũng không phải là muốn giết hắn, nhìn hắn rơi xuống đất ngọ nguậy hồi lâu cũng không đứng lên được, tôi không biết nên vui hay buồn.
Tên lệ quỷ lưỡi dài tức giận chuyển về hướng tấm bình phong, nghiêm nghị quát hỏi: "Tạ Linh Côn, người có ý gì? Không phải nói để cho mấy người chúng tôi tùy ý xử trí sao? Sao lại ra tay với ta?"
Trên tấm bình phong có thêm một cái tay tái nhợt, ngón tay thon dài hơi dùng sức, mạt gỗ bay tán loạn, người sau tấm bình phong lạnh lùng nói: "Ngươi muốn chết, bổn quân có thể tác thành cho người, không muốn chết thì chú ý xưng hô, tên gọi bổn quân người cũng dám gọi trực tiếp."
Lời này vừa nói ra, tất cả lệ quỷ đều không lên tiếng nữa, tôi ngay cả thở mạnh một chút cũng không dám!
Tạ Linh Côn là tên đàn ông có tóc trắng thứ hai tôi nhìn thấy, tuy là gặp mặt một lần, nhưng tôi dám nói nhan sắc của hắn ta cũng rất cao, một người rõ ràng có thể dựa vào gương mặt kiếm cơm, vì sao hết lần này tới lần khác phải làm những chuyện không bằng chó heo chứ?
Người này có rất nhiều chỗ rất giống Diệm Thiên Ngạo, đều là cái tính tình cao ngạo lạnh lùng không thể với tới, nhất là hai con người kì lạ kia, bị nhìn một cái sẽ có cảm giác bị ăn tươi nuốt sống, cảm giác tồn tại mãnh liệt này lại là một tên lệ quỷ tàn bạo hưng ác, thật là hỏng bét mà!
Đang lúc suy nghĩ bậy bạ, Tạ Linh Côn đã từ sau tấm bình phong đi ra, tóc trắng áo trắng thân hình rất cao, nếu không phải ở trên biển chết từng nhìn thấy dáng vẻ hắn ta, tôi còn tự mình nghĩ hắn là một thư sinh tuấn tú, làm sao cũng không thấy liên quan gì tới lão đại của đám lệ quỷ!
Tạ Linh Côn dường như là người rất thích cau mày, ở giữa lông mày hắn có một đường rất sâu như con dao, đó là bởi vì nhíu mày nhiều lưu lại, vốn dĩ hắn là một người vô cùng hung ác, cộng thêm ánh mắt sắc bén của hắn, cho dù cái gì cũng không nói, lẳng lặng đứng ở đó liền đủ để cho người khác không rét mà run.
Cái tên lưỡi dài vừa nãy còn rất phách lối giờ phút này lại kinh sợ, hắn cười hì hì nói: "Chủ thượng, đừng nóng giận mà, đều là hiểu lầm! Còn tưởng rằng ngài để bọn ta tùy ý xử trí nữ nhân này ha ha, chủ thượng chẳng lẽ cũng đối với nữ nhân này có hứng thú? Vậy ngài tới trước."
Tạ Linh Côn lạnh nhạt liếc tên lệ quỷ lưỡi dài nói: "Mới vừa rồi người có phải nói người đàn bà này là cơ thể thuần âm hay không? Hừ, đồ tốt như vậy vật rơi vào trong tay bọn người đó là uổng phí, đưa cô ấy tới hoa viên."
Một bóng đen đi tới bên cạnh tôi, tôi trừng mắt nhìn mới nhìn rõ đối phương chính là cái tên mặt sẹo bắt giữ tôi, hắn không nói hai lời trực tiếp xé sợi dây trên người tôi ra, tôi nhìn phù văn hóa đen trên mu bàn tay hắn, trong lòng tôi không khỏi sụt sịt, má ơi, vậy nhất định là rất đau, có điều người này thậm chí ngay cả chân mày cũng không nhíu một cái.
Tôi bị tên mặt sẹo nắm vai ném vào sau tấm bình phong, lần trước tới nơi này tôi cũng chỉ là đợi ở bên ngoài, căn bản không biết quang cảnh sau tấm bình phong là bộ dáng gì, giờ phút này người ở trong đó, phát hiện sau tấm bình phong cái gì cũng không có, trên tường chỉ treo một bức tranh.
Trong tranh cầu nhỏ nước chảy, những tảng đá bên cạnh nước non, ở giữa mặt hồ có một đảo đơn độc, và một phủ đệ cổ kính được xây dựng trên đó, từ phía của đảo đều có một đình nghỉ mát, tương đối hùng vĩ.
Tạ Linh Côn nhìn cũng không nhìn tôi một cái, hắn đi thẳng vào trong bức tranh kia, biến mất trước mắt tôi, không đợi tôi kịp phản ứng, mặt sẹo đã lôi tôi đi vào trong bức tranh.
Ông trời ơi! Đời này tôi cũng chưa từng nghĩ tôi sẽ tiến vào trong một bức tranh sơn thủy, mà cảnh trí trong bức họa này cứ như sống lại, nơi này từng ngọn cây cọng cỏ đều là cảnh vật thật, tôi quay đầu nhìn lại, thấy phong cảnh hồ nước bên ngoài bức tranh. Cây cầu nhỏ, nước đang chảy sau lưng tôi mà tôi đứng trên một đình nghỉ mát ở trên đảo.
Theo tôi tiến vào sau, những tên lệ quỷ kia cũng đều theo nhau mà tới, thì ra bức họa này chính là nơi bọn họ dùng để ẩn thân, khó trách tên chết tiệt tìm không được chỗ này.
Trong lòng tôi tính toán những tên lệ quỷ mới vừa đi ra ngoài, nhiều lắm cũng chỉ bảy tám tên. Từ luyện ngục trốn ra được không chỉ chừng này, xem ra nơi này còn cất giấu không ít, không biết là trốn ở đâu.
Mặt sẹo tỏ ý tôi đi theo hắn, xuyên qua hành lang dài đi vào trong không bao lâu, mặt sẹo đột nhiên ngừng lại, trước mặt hắn có một cổng hình vòm, trên tường trắng có khắc ba chữ màu đen lớn.
Mê Tung Uyển, chỗ ở của Tạ Linh Côn!
Mặt sẹo từ phía sau lưng dùng sức đẩy một cái, tôi lảo đảo đâm vào bên trong cửa, không đợi tôi đứng vững, sau lưng cửa phanh một tiếng bị đóng lại.
Tôi nuốt nước miếng đứng tại chỗ không biết như thế nào cho phải! Quan sát bốn phía, phát hiện nơi này bố trí cũng không tệ lắm, xem ra cái tên Tạ Linh Côn này rất biết thưởng thức, bàn hình bát giác ghế vuông, chậu cảnh đặt trên giá đều từng qua sửa chữa, hình dáng khác nhau, tương đối đẹp mắt.
Nhìn vào trong nữa, có một gian buồng, tôi nghĩ nơi đó chắc là chỗ ngủ của Tạ Linh Côn, hắn ngược lại còn rất biết hưởng thụ.
Trong bức họa có núi có nước, có trời xanh mây trắng, còn có hoa lá làm bạn, là chốn bồng lai tiên cảnh, có điều bị đám lệ quỷ chiếm làm của riêng, nhất định chính là phí của trời, đáng tiếc mà.
"Vào đi!"
Trong phòng truyền tới giọng nói của Tạ Linh Côn, tôi không khỏi run lập cập, muốn kháng cự, nhưng cảm giác không có tác dụng gì, cho nên vẫn ngoan ngoãn nghe lời đi vào. Bây giờ tôi với anh ta hai người, tôi cũng không có gì ngượng ngùng, trực tiếp hỏi: "Anh làm gì con trai tôi rồi?"
Tạ Linh Côn khoanh chân ngồi ở trên giường, khuôn mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm tôi hồi lâu sau mới lười biếng nói: "Còn sống! Bổn quân dùng nguyên khí của mình nuôi."
Tốt như vậy? Tôi không tin trợn mắt nhìn anh ta, người này đưa con tôi đi, còn dùng nguyên khí của mình nuôi, sao lại có lòng tốt như vậy, nhất định là có mưu đồ khác! Không có tí lợi ích gì, hắn sẽ làm như vậy sao? Tôi không tin.
Quả nhiên không đợi tôi hói, Tạ Linh Côn nói tiếp: "Muốn đứa trẻ còn sống, dùng âm khí trong cơ thể của ngươi tới trao đổi, nếu không, nó chỉ có đường chết."
Tôi suýt nữa liền tưởng thật, có điều ngay sau đó suy nghĩ có chút không đúng, trước đó không lâu hơn còn để thuộc hạ của mình tùy ý xử trí tôi, nhưng sau khi nghe được tôi là cơ thể thuần âm mới ra tay ngăn cản. Chứng minh bắt con của tôi tuyệt đối không phải là bởi vì thể chất của tôi, trước đó hắn căn bản ngay cả nhìn thẳng vào tôi một cái cũng không có, hắn bắt con của tôi nhất định có dụng ý khác!
Hừ, loại người giống như hắn mắt cao hơn đầu làm sao có thể nhìn thẳng vào tôi, người bình thường, hắn còn không cúi đầu, nói chuyện với đám lệ quỷ kia cũng là như vậy, huống chi một tên quỷ hồn nhỏ bé như tôi!
Đứa trẻ vốn là sống dựa vào nước của Hoa Thanh Trì, vẫn còn giữ được hơi thở, bây giờ đi tới nhân giới, không có chất dinh dưỡng từ Hoa Thanh Trì, không dựa vào nguyên khí người này, nói không chừng thật sẽ chết ở chỗ này. Tạm thời bất kể hắn có mục đích gì, nếu ông trời lần thứ hai cho tôi hy vọng, tôi quyết không thể mất đi cơ hội này nữa.
"Chỉ cần không làm thương con của tôi là được, anh muốn tôi làm gì?"
Tạ Linh Côn bình tĩnh nói: "Song tu!"
Song tu? Chắc anh ta không phải nói phương pháp song tu chứ! Chính là giống như Tiểu Long Nữ và Dương Quá sao? Nghe thấy hai chữ này, tôi cảm thấy thật không được tự nhiên, sau đó liền bắt đầu bất tri bất giác nghĩ tới phương diện kia!
Lúc tôi ý thức được Tạ Linh Côn mặc màu quần lót trắng đã ngồi xếp bằng ở trước mặt tôi, tôi bất thình lình bị sợ ngã về phía sau, tôi thật cảm thấy mình điên rồi, sao lại đáp ứng yêu cầu biến thái như vậy của anh ta.
Ngoài tên chết tiệt ra, tôi vẫn chưa nhìn thấy cơ thể đàn ông trần truồng nào thứ hai, mặc dù Tạ Linh Côn còn mặc quần lót, nhưng khoảng cách gần như vậy, tôi vẫn cảm thấy cả người không được tự nhiên, xem ra song tu mà anh ta nói thật sự là giống song tu đó, tôi luống cuống, nhưng nghĩ tới con tôi, tôi không thể làm gì khác hơn là nói với mình phải nhẫn nhịn, chỉ cần không làm chuyện kia với tôi, làm gì cũng được.
Xuống tới quỷ giới, tôi liền không mặc quần áo như người hiện đại, bên trong áo khoác mặc chính là yếm như các cô gái cổ đại thường mặc, công dụng lớn nhất của món đồ nhỏ này chính là có thể che được một khoảng lớn phía trước, phòng ngừa cảnh xuân lộ ra ngoài. Mà đối mặt với nửa người trên của Tạ Linh Côn, ngược lại tôi không thua thiệt như vậy.
Tôi cũng không biết Tạ Linh Côn nói song tu là gì, sau khi hắn ngồi vào chỗ của mình liền bắt đầu ngồi tĩnh tọa, cũng không để ý tôi, Không có việc gì tôi liền nhìn quanh bốn phía, đến giờ vẫn không dám tin mình thật sự ở trong một bức tranh, quá thần kỳ.
"Ngươi muốn chết sao?"
Tôi bị giọng nói đột ngột của hắn làm cho giật mình, còn tưởng rằng hắn nhắm hai mắt cái gì cũng không biết! Bỉu môi một cái, tôi liếc hắn, nhưng không nghĩ tới lúc này, hắn lại mở mắt ra, động tác nhỏ của tôi đều bị hắn thấy được, ánh mắt hắn thật có thể giết chết người, tôi cảm thấy tôi cũng sắp không thở được, không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn nhắm mắt, không dám lỗ mãng.
Ngồi ở đó, tôi không có cảm giác gì đặc biệt, trong lòng suy nghĩ cái này song tu rốt cuộc là có ý gì, Tạ Linh Côn đột nhiên nằm hai tay tôi lên, đem tôi kéo tới trước mặt hắn.
Tôi nhắm hai mắt làm gì có phòng bị gì, bị hắn kéo một cái như vậy trực tiếp nhào lên trên người hắn, tư thế kia có chút giống như sói đói vồ mồi, rất nhanh nhẹn! Dựa theo tiết tấu này tiếp tục tiến hành, anh ta hẳn nên phản công mới đúng, nhưng cái tên này vẫn ngồi yên không nhúc nhích, ngoại trừ tay cố định ở trên eo tôi ra, anh ta thật sự không có động tác dư thừa khác.
Tôi trong lòng mắng chửi, mặt đối mặt thẳng thắn như vậy thật quá lúng túng mà, tôi chịu không nổi muốn cùng anh ta giữ một khoảng cách, mới đứng dậy, hắn liền đẩy tôi lên trên giường.
Phản ứng đầu tiên chính là giơ tay lên cho Tại Linh Côn một cái tát, có điều tay giơ giữa không trung liền bị hắn bắt lại, sau đó hắn liền đè người tôi xuống.
"Cút ngay!" Tôi hướng về phía Tạ Linh Côn hét ầm lên, người này sẽ không làm gì quá trớn với tôi đó chứ!
Đáng ghét!
Tôi cũng không phải là loại đàn bà lẳng lơ, trong lòng tôi đã có Diệm Thiên Ngạo, cũng sẽ không để cho tên đàn ông khác đụng mình, cho dù là đàn ông có đẹp trai có tốt đi nữa, cũng sẽ không liếc mắt nhìn thêm cái nào, đây là quy tắc làm người tối thiểu của tôi. Huống chi người đàn ông của tôi là cực phẩm trong cực phẩm, khí thế so với tên này cao hơn một bậc, tôi sẽ không vô cớ đổi người đâu!
Tạ Linh Côn không để ý tới tôi lớn tiếng kêu, anh ta nắm cằm tối, miệng đối miệng duỗi tới, lập tức, tôi đến ý nghĩ chết cũng có rồi, lần này có thể thật sự là trinh tiết khó giữ được, làm thế nào đây?
Có điều sau đó, tôi phát hiện anh ta chẳng qua là miệng đối miệng hôn, cũng không có làm ra những chuyện quá phận khác, tay chân cũng sạch sẽ, không có ở trên người tôi sờ loạn, ngoài việc dùng sức hút khí trong môi tôi có chút điên cuồng ra, còn lại đều rất lịch sự.
Xem ra là tôi suy nghĩ nhiều, nhưng rất nhanh, tôi liền bị hắn hút đến hoa mắt đầu choáng váng, đây tuyệt đối không phải bị hôn, mà là có vật gì từ trong cơ thể bị hút ra, thân thể theo bản năng phát ra cảnh cáo, tôi dần dần cảm thấy thể lực chống đỡ hết nổi, nhìn đồ vật trong mắt cũng đều mơ hồ, ông trời ơi, đây là thế nào?
Trong mơ hồ, tôi cũng không biết qua bao lâu, dù sao thì là lúc có cảm giác sắp chết, Tạ Linh Côn buông tôi ra.
Cơ thể tôi từ phía sau ngã thẳng xuống, trên người một chút sức lực cũng không có, mặc dù tôi bây giờ là một hồn phách, không cần dựa vào dưỡng khí vẫn sống được, nhưng tôi vẫn quen há miệng hít thở, tựa như chỉ có như vậy tôi mới có thể cảm giác khá hơn một chút.
Tôi cứ như vậy uể oải nhìn Tạ Linh Côn mặc quần áo tử tế, bộ dáng chính nhân quân tử, trong lòng liền hận đến ngứa răng. Tôi muốn chạy khỏi nơi này, nhưng tôi không dám, tôi sợ sau khi tôi chạy trốn, anh ta sẽ ra tay với con tôi, đứa nhỏ cũng không chịu nổi giày vò. "Tạ Linh Côn, tôi muốn gặp con tôi."
Tôi vốn là hét về phía hắn, có điều lời nói ra lại uể oải như vậy, thanh âm cũng giống như gió thổi trong không khí, yếu ớt đến mức ngay cả chính tôi cũng hoài nghi độ thật giả của thanh âm đó.
Tạ Linh Côn cúi đầu liếc tôi một cái lạnh nhạt nói: "Trước mắt bổn quân sẽ không để cho nó chết, nó còn sống đối với ta vẫn còn có ích! Thời cơ đến rồi, bổn quân tự nhiên sẽ để cho người gặp, gấp cái gì?"
Thật sao! Ý của anh ta chính là không cho tôi gặp! Thôi vậy, cho dù tôi van xin lương tâm anh ta cũng không trỗi dậy, huống chi trong tay tôi cũng không có điều kiện gì nói với anh ta, không thể làm gì khác hơn là bị anh ta nắm mũi dắt đi.
Trừ việc cùng tôi song tu ra, anh ta căn bản không có quá nhiều thời gian đợi ở trong phòng, tôi cũng không biết anh ta đi đâu làm gì, dù sao cũng không liên quan đến tôi.
Tạ Linh Côn cũng không có hạn chế hoạt động của tôi, cũng không hạn chế phạm vi tôi hoạt động, chẳng qua là chính tôi không ra được mà thôi! Mỗi lần cùng anh ta song tu xong, tôi đều phải nằm trên giường mấy ngày, chút sức lực cũng không có, căn bản là không xuống giường được. Sau đó tôi dần dần biết, cái gọi là song tu chính là thông qua miệng tôi hút lấy âm khí của tôi, cũng không biết chờ anh ta hút đi tất cả âm khí của tôi, tôi sẽ biến thành bộ dạng gì.
Hôm nay, Tạ Linh Côn mới vừa hút xong, mặt sẹo ở bên ngoài hét: "Chủ thượng, Trần Phong đến rồi!"
Tạ Linh Côn đưa lưng về phía tôi không nhanh không chạm mặc quần áo vào đi ra cửa, tôi cho rằng anh ta ra khỏi bức tranh để gặp Trần Phong, kết quả không nghĩ tới đạo sĩ thúi kia đã ở ngoài cửa.
Hai người bên ngoài nói chuyện ngược lại là một chút cũng phòng ngừa tôi, chỉ nghe Trần Phong nói: "Còn nhớ cái người Chung Nhược Hi lần trước ta đề cập với người không? Chính là người đàn bà dùng thần khí sống lại? Chỉ cần tìm một cơ thể thích hợp, từ cơ thể của người đàn bà đó luyện ra thần khí, ngươi liền có thể mượn thân sống lại!"
Giọng nói của Tạ Linh Côn cùng gương mặt anh ta bình thản không có cảm xúc gì, giọng nói anh ta thật ra thì cũng rất gợi cảm, trong trầm thấp có loại cảm giác lạnh lùng vô tình, anh ta nghe Trần Phong nói chuyện, không nhanh không chậm nói: "Chuyện mượn thi thể hoàn hồn như vậy, ngươi cũng nghĩ ra được, chẳng lẽ người cho là một cái xác phàm phu tục tử có thể hợp với bổn quân? Trần Phong, ngươi là nhắc nhở ta nên thu thập Trần Dương, hay là đến nhắc nhở ta nên thực hiện giao ước?"
Loại chuyện mượn thi thể hoàn hồn như vậy, tôi nghe qua không ít, Trần Phong nghe thì giống như là một mực giúp Tạ Linh Côn tìm phương pháp sống lại, nhưng vì sao cơ thể phàm phu tục tử không xứng với anh ta chứ? Chẳng lẽ anh ta từ trong luyện ngục trốn ra được, không phải muốn chuyển thế làm người sao?
Ây yo, người này xem ra thật không đơn giản mà, tôi còn coi anh ta chung hàng với bọn Sở Hiên, chính là đời trước chết quá oan uổng, muốn mượn cơ hội chạy trốn ra để báo thù, xem ra không chỉ là như vậy, không biết đối tượng báo thù của người này sẽ là ai, mà thân phận của anh phỏng đoán cũng sẽ không bình thường.
Nhớ lại anh ta trước khi từ biển chết chạy trốn đã nói, chờ đến khi anh ta có một ngày thấy mặt trời lần nữa, chính là ngày giỗ của tên vứt bỏ hắn! Đến lúc đó, lại sẽ là cục diện như thế nào đây!
"Nghe ngài như vậy nói, chẳng lẽ ngài kiếp trước cũng không phải là người phàm?" Trần Phong thận trọng hỏi.
Tôi lập tức vểnh tai, người này vừa vặn cũng hỏi ra điều tò mò trong lòng tôi.
Tạ Linh Côn đột nhiên mặt biến sắc, lạnh lùng quát lên: "Cái không nên thăm dò thì không nên hỏi, biết càng nhiều sống càng ít lại."
Không biết giờ phút này nội tâm Trần Phong thế nào, có lẽ tên đạo sĩ giờ phút này nhất định là như có ngàn vạn con ngựa có bùn băng qua, một người cao ngạo giống như ông ta, bị một tên ác quỷ uy hiếp mãi, nội tâm nhất định sụp đổ.
Có điều cái tên Tạ Linh Côn này cũng rất thần bí, dường như sau lưng hắn còn có rất nhiều bí mật, biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng, nhưng mà tôi đối với hắn ta là không biết gì cả, tôi cũng không muốn đến cuối cùng chết trong tay người không minh bạch như vậy, vì vậy trong lòng quyết định, nhất định làm rõ thân phận người này.
Cái tên Trần Phong thật đúng là gian ác, anh ta đối với Trần Dương là hận tới cực điểm, cho nên muốn mượn tay Tạ Linh Côn diệt trừ sự đệ của mình, bây giờ lại lấy Chung Nhược Hi làm mồi dụ, chỉ tiếc Tạ Linh Côn căn bản cũng không coi thần khí kia ra gì, nịnh bợ vỗ vào chân ngựa, bị giáo huấn là đáng đời.
Trần Phong đối với tên Tạ Linh Côn này rất kiêng dè, mở miệng ngậm miệng đều là chủ thượng này chủ thượng kia, sau lần đầu kêu tên của hắn, sau đó cũng không dám trực tiếp gọi tên, bây giờ dứt khoát cũng đi theo gọi chủ thượng, chịu thiệt thòi như vậy, khá khen cho Tạ Linh Côn.
Hai người trầm mặc một hồi lâu, Trần Phong đột nhiên mở miệng nói: "Sau này ta không hỏi thêm nữa, chẳng qua là liên quan tới Vương Khải Nguyên, chủ thượng có thể nương tay cho hắn một con đường sống hay không? Hắn là bạn cố giao của ta, ta hiểu hắn, hắn tuyệt đối sẽ không cùng ngài đối nghịch, còn về Mạc Nham và Triệu Thiên Hoa tùy ngài xử trí!"
Tạ Linh Côn không lên tiếng, Trần Phong dừng lại nói tiếp: "Mạc Thất này là hậu nhân của Mạc Nham, chủ thượng có thể lấy cô ta làm mồi nhử, ta bảo đảm Mạc Nham kia sẽ cắn câu, chỉ cần diệt trừ ba người họ, ta tin ở trong thiên hạ này không còn người nào có thể cản trở ngài tu đạo thành người, còn về những người khác, đều là những tên nhỏ bé không đủ gây hãi."
Mạc Nham? Giọng tôi khàn đi, nghe ý của Trần Phong tức là tổ tiên của tôi sao? Sao tôi đối với cái tên này một chút ấn tượng cũng không có, gần đây trí nhớ vẫn ở lúc còn rất nhỏ, nghe ông Ba đề cập tới, cũng chỉ là từ trong lúc nói chuyện phiếm nói cái tên này, những thứ khác căn bản là nghe cũng chưa từng nghe qua.
Nhưng mà, tổ tiên tôi nói thế nào cũng đã chết mấy trăm năm rồi, làm sao có thể còn sống? Trần Dương là bởi vì ăn thịt rồng thoát khỏi sinh tử luân hồi, Trần Phong là mượn người sống kéo dài tuổi thọ sống đến bây giờ, vậy vị tổ tiên này của tôi nếu còn sống, thì dựa vào cái gì chứ?
A, phức tạp quá, thật là càng nghĩ càng hồ đồ mà!
Trần Dương, Mạc Nham, Triệu Thiên Hoa, ba người này vừa vặn là ba dòng họ lớn của thôn Hạ, mà ba người họ đều xuất hiện trong danh sách Trần Phong phải giết, hai điểm này kết hợp với nhau có phải quá trùng hợp rồi không?
Tôi đã còn không tâm trạng nghe bọn họ nói chuyện gì nữa, trong lòng loạn lên như nồi cháo sôi, tôi chưa thấy qua Mạc Nham cũng chưa từng thấy qua Triệu Thiên Hoa, không biết bọn họ là ai, nhưng tôi biết Trần Dương, chuyện này lại không thể coi như không biết.
Tạ Linh Côn nhìn dáng vẻ rất lợi hại, Trần Dương vừa từ luyện ngục thả ra, vết thương của anh ta hẳn sẽ không nhẹ hơn so với Diệm Thiên Ngạo, bây giờ sợ rằng vẫn chưa hoàn toàn hết bệnh, đối phó Trần Phong còn được, muốn đối phó với Tạ Linh Côn, sợ rằng khó là địch thủ.
Trần Dương đối với tôi mà nói chỉ có thể coi là người quen trong đám người lạ, hơn nữa anh ta còn làm những chuyện kia với con tôi, tôi nên hận anh ta, có điều tôi không hy vọng anh ta chết, dù sao cũng biết lâu như vậy, nếu anh ta chết, Trần Tú Tài phải làm thế nào, anh ta đối với tôi thật sự là thật lòng thật dạ, tôi không thể để cho Trần Dương hại Trần Tú Tài.
Lòng mệt mỏi buồn phiền!
Trần Phong đi từ lúc nào tôi không biết, chờ lúc tôi lấy lại tinh thần, Tạ Linh Côn đã đứng ở bên cạnh tôi. Hắn hướng về phía tôi lạnh giọng hỏi: "Cô là hậu nhân của Mạc Nham sao?"
Tôi bỉu môi một cái trong đầu nghĩ, tôi nào biết đâu, cũng chính là từng nghe qua cái tên này, hắn là ai sao tôi biết được, ngẩng đầu lên trợn mắt nhìn Tạ Linh Côn lắc đầu, người này chẳng lẽ thật nghe lời Trần Phong muốn lấy tôi làm mồi nhử! Tôi không khách khí đáp lại: "Tôi mới mười chín tuổi, sao có thể biết hắn ta là ai?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro