CHƯƠNG 349 -350
Vệ Tử Hư phẫn nộ quát một tiếng, anh ta nâng kiếm xông lên phía trước, luồng khí trắng vây quanh toàn thân anh ta, cách khoảng không nhìn giống như là tiên tử đạp mây. Thanh kiếm hào hùng làm rung chuyển cả bầu trời phát ra tiếng của rồng, trong lòng tôi run lên, rất sợ Diệm Thiên Ngạo không chống cự nổi sự công kích này.
Quả nhiên Diệm Thiên Ngạo lơ lửng ở giữa không trung cứ như vậy lẳng lặng nhìn chằm chằm Vệ Tử Hư lao tới, lúc mũi kiếm cách người anh chưa đầy một thước, anh chậm rãi nâng tay lên, chỉ là một động tác như vậy, liền miễn cưỡng chặn lại thanh kiếm của Vệ Tử Hư tạo thành bình phong bên ngoài.
Hai người cứ như vậy giằng co qua lại, ai cũng không ra tay trước, ai cũng không thể từ một chưởng này thoát ra ngoài, tựa như ai muốn rút lui trước thì người đó sẽ bị đánh bại.
Lề mề như vậy khi nào mới có thể kết thúc chứ! Tôi khuyên không được, khuyên rồi, kết quả không phải vẫn là đánh nhau sao, đã sớm nói không có tác dụng gì, cô Hai lại không tin.
Cô Hai nhìn hai người trên đầu với vẻ mặt đầy lo lắng, tôi cũng không biết cô ấy buồn cái gì, nam nhân của mình không phải đang yên ổn đứng ở bên cạnh sao? Cô ấy tiêu tốn tâm tư cho nam nhân khác như vậy, có nghĩ tới cảm nhận của Thanh Minh không, aizz, thật là muốn chết.
"Tiểu nha đầu này, sao còn đứng ở đây, đi lên khuyên đi!"
Tôi liếc mắt nói: "Khuyên gì chứ, cô ôm cháu như vậy không thả, cháu có thể đi lên sao?"
Cô Hai ồ một tiếng, lập tức buông tôi ra lo lắng hỏi: "Làm sao bây giờ? Cô nhìn bọn họ giống như không giết chết một người là không được đó!"
Không cần cô Hai nói, tôi cũng biết, bây giờ tôi so với ai cũng buồn rầu. Tôi có thể làm gì, tôi chính là một hồn phách nhỏ bé ở chỗ này, xông lên, còn không chờ đến gần bọn họ, liền bị khí lực bọn họ xé nát, chết không minh bạch như vậy oan uổng biết bao, tôi mới không đi đâu, thích đánh cứ đánh, đánh chết thì đáng đời.
Lặng lẽ liếc Thanh Minh và Vĩnh Hiên, phát hiện tinh thần của bọn họ cũng rất bình tĩnh, cũng không đến nổi khoa trương giống như cô Hai vậy, cho nên, cùng không có gì lo lắng, có bọn họ ở đây, tên chết tiệt sẽ không có chuyện.
Cách đó xem đấu nhau, thật ra thì cũng là chuyện thú vị, dẫu sao ở chỗ thế này có thể có cao thủ so chiêu cũng không phải thường xuyên có thể thấy, đặc biệt còn là hai nhân vật thượng thần, khí thế kia tuyệt đối không thể khinh thường.
Đang lúc tôi xem hăng say, Hắc huynh không biết từ chỗ nào chui ra, hướng về phía hai người ở xa xa quát to: "Thiên Đế giá lâm, đừng đánh nữa!"
Quỷ vương Dạ Quân và Vệ Tử Hư dường như là đồng thời thu tay lại, sau đó làm bộ dáng như không có chuyện gì xảy ra đứng đó, tôi nhìn biểu cảm của bọn họ hết sức buồn cười, nhất là lúc nghe Thiên Đế tới, khóe miệng Quỷ vương Dạ Quân cũng rút ra.
Không nghĩ tới người này cũng có người kiêng kỵ đó!
Kim quang thoáng hiện, Thiên Đế lặng lẽ không tiếng động đứng giữa hai người, anh ta mang mặt nạ màu vàng kim, hai tay chắp ở sau lưng, nhìn trái nhìn phải hai người họ rồi hừ một tiếng: "Hai người không phải rất biết đánh sao? Tiếp tục đi!"
Vệ Tử Hà và Quỷ vương Dạ Quân cùng hừ một tiếng quay đầu, giống như hai đứa trẻ làm loạn bị thầy giáo khiển trách, còn không dám đáp lại.
Tình cảnh này tuyệt đối sẽ không có lần thứ hai, tôi xem đặc biệt hăng hái, hình tượng Thiên Đế ở trong lòng tôi vượt xa tưởng tượng, khiến cho tôi sùng bái.
Tôi theo những người khác cùng nhau quỳ lạy trên đất, chỉ nghe Thiên Đế nói: "Diệm Thiên Ngạo, ngươi có phải da lại ngứa rồi không? Mới từ dưới đất đi ra liền gây chuyện, tự ngươi nói coi còn có mấy cái mạng có thể dày vò? Còn có ngươi, Tử Hư à, ngươi cũng lớn rồi, ngươi thật sự chỗ này rảnh rỗi quá, thì cùng ta về thiên cung, ta có việc cho người làm"
Thiên Đế đối với hai người này thật sự chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nói tới nói lui lại nghiêm nghị, nhưng trong từng chữ đều cất giấu sự cưng chiều, nhìn ra được anh ta thật vô cùng thương yêu hai người họ.
Nào giống tôi, đi ra khuyên ngăn, còn đem chuyện làm lớn hơn, Thiên Đế vừa tới, mấy câu nói liền giải quyết được, thật khiến người khác xấu hổ.
Vệ Tử Hư không phục lạnh giọng nói: "Quản ta làm gì? Người quản tốt em trai bảo bối này của ngươi là được, là hắn trêu chọc ta trước" Nói xong, anh ta hư ảo thoáng một cái, người liền chạy mất dạng rồi.
Thiên Đế hướng về phương hướng biến mất của Vệ Tử Hư thở dài, vừa mới quay đầu, còn chưa lên tiếng, Diệm Thiên Ngạo giành nói trước: "Đừng tìm ta, là hắn tới gây phiền phức trước, chuyện không liên quan tới ta"
Thiên Đế nhìn anh cũng không biết nói gì cho phải, anh ta lắc đầu một cái nói: "Ngươi lúc nào mới có thể trưởng thành hơn chút, làm việc chính là luôn kích động như vậy! Không cho phép tranh cãi, giải tán đi, bổn tôn tìm Mạc Thất, các ngươi đều lui ra đi."
Quỷ vương Dạ Quân nâng mi lên, anh liếc về phía tôi không khách khí hỏi: "Tìm cô ấy làm gì, có gì tốt để nói đâu?
Thiên Đế không nói lời nào, cũng không nhìn anh, Diệm Thiên Ngạo sắn tay áo đi về phía Minh Điện, lúc đi ngang qua đám người Thanh Minh, hắn hừ lạnh một tiếng nói: "Hai người tốt lắm, tất cả đi theo ta!"
Hai anh em Thanh minh mặt không cảm xúc, nhưng hai anh em Vô Thường bên cạnh bọn họ sắc mặt khó coi, bốn người đi theo tên chết tiệt tiến vào Minh Điện , mà cô Hai của tôi và Thư Nhiên sớm đã không biết chạy đi đâu rồi.
Khóc than, người thân của tôi ơi, sao cứ phản bội tôi như vậy, chẳng lẽ cũng không cân nhắc một chút an nguy của tôi, cứ như vậy yên tâm bỏ tôi ở chỗ này?
Tôi trong lòng cảm thán thân phận nhỏ bé, ngẩng đầu phát hiện trên đường sớm đã không còn ai, chỉ có mình tôi còn quỳ đó, bơ vơ lẻ loi cực kỳ đáng thương.
"Đứng lên đi! Đứng lên nói chuyện" Thiên Đế đi về hướng tôi, anh ta đứng yên ở bên cạnh tôi hỏi: "Ngươi biết bọn họ vì sao xích mích thành thù không?"
Tôi lắc đầu một cái rất thành thực nói: "Không có lầm chứ, lúc tôi biết bọn họ chính là dáng vẻ này rồi! Gặp mặt liền đánh đấm, khuyên cũng không khuyên được."
Thiên Đế hài lòng hỏi lần nữa: "Ngươi dính mưa đỏ, có nhớ ra cái gì không?"
Ánh mắt sắc bén kề ngay mặt tôi, mặc dù giọng anh ta trầm ổn, nhưng lời nói cùng vẻ mặt lúc đó giống như là nói ngươi dám nói láo thử xem, tôi ngay trước mặt anh ta khẳng định là không dám làm như vậy, trong trời đất, anh ta là nhân vật độc tôn, tôi nào dám chứ!
"Là có nhớ lại một chút, có điều cái này bây giờ có liên quan gì đến tôi sao?"
Trong trí nhớ tôi và Vệ Tử Hư kiếp trước đã quen nhau, lúc đó còn từng gặp Diệm Thiên Ngạo, nhưng ân oán của tôi và tên chết tiệt bắt đầu từ kiếp này, cảm giác nhiều lắm là coi như quen biết, không có liên quan gì nhiều hơn, cho nên, tôi không cảm thấy sau trận mưa đỏ sẽ mang đến cho tôi vấn đề không tiếp nhận được.
Thiên Đế trầm tư một lát sau đó nói: "Không có liên quan! Cô nếu đối với kiếp trước không có lòng tò mò, vậy cũng đừng nghĩ nữa! Cô cũng đã chuyển thế, loại chuyện phiền não này nên chôn trong mộ, không cần phải mang tới kiếp này! Huống chi, kiếp này duyên phận của cô và Diệm Thiên Ngạo mới bắt đầu, thứ tới không dễ dàng đừng dễ buông bỏ."
Cảm giác hôm nay Thiên Đế đặc biệt ôn hòa, hiếm thấy anh ta sẽ nói với tôi nhiều như vậy, những lời này làm sao nghe giống như là đang khuyên tôi và Diệm Thiên Ngạo sống tốt với nhau chứ?
"Mạc Thất, bổn tôn sẽ không hại cô, Thiên Ngạo là em ruột ta, tính tình của nó ta rõ nhất! Nó làm gì vì ai đều có nguyên tắc của mình cả, Chung Nhược Hi đã là quá khứ, bổn tôn hy vọng cô có thể ở bên nó đến cuối cùng, không chỉ là bây giờ, cô hiểu không?"
Chao ôi, lời như vậy từ trong miệng Thiên Đế nói ra, tôi thật đúng là thụ sủng nhược kinh mà, anh ta lại coi trọng tôi như vậy!
Nghe nói đàn bà của tên chết tiệt đều là Thiên Đế tự mình lựa chọn dâng tặng, mà tôi và Diệm Thiên Ngạo là cưỡng ép lôi kéo cạnh nhau, thân phận không có mà danh phận cũng không, sao anh ta lại thiên vị tôi chứ?
Anh ta nói Diệm Thiên Ngạo làm gì vì ai đều có nguyên tắc của mình, vậy thì sao? Tôi biết mình nếu như chưa thật sự chết tâm, thì sẽ không dễ dàng buông bỏ, nhưng bây giờ.....
Cho dù Chung Nhược Hi đã trở thành quá khứ, tôi với anh cũng không thể có tương lai! Chính tay anh đoạn tuyệt đứa con của chúng tôi, chỉ chút này thôi đã trở ngại cho tương lai của tôi và anh, đứa trẻ là bóng ma trong lòng tôi, tôi không thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra, chỉ cần nghĩ đến đứa con của tôi, tôi liền không có cách nào chung sống bình yên với Diệm Thiên Ngạo.
Tôi biết Thiên Đế có ý tốt, nhưng vẫn cắn môi cự tuyệt nói: "Cám ơn ngài nghĩ cho tôi, nhưng tôi và Diệm Thiên Ngạo tuyệt đối không thể nào! Mỗi câu nói anh ấy lừa tôi, lợi dụng mỗi việc tôi làm, tôi đều có thể không so đo, duy chỉ có đứa con của tôi, tôi không thể tha thứ. Vì đứa bé này, tôi chịu đựng quá nhiều quá nhiều khổ sở, tôi từng hi vọng vào anh ấy, nhưng cuối cùng anh ấy lại để cho tôi thất vọng, cho nên, ngài đừng khuyên tôi nữa, tôi không làm được."
Thiên Đế hiển nhiên là người biết rõ, anh ta không có trực diện cự tuyệt tôi, mà là ở bên cạnh hỏi: "Cô là một người đàn bà kiên cường, nhưng sự chênh lệch giữa kì vọng nhận được so với tuyệt vọng thì sao?"
Tôi không nghe hiểu ý của anh ta, chẳng qua là dựa vào lòng mình trả lời: "Ý của ngài là thay đổi nhanh chóng sao? Đời người không phải là trong kỳ vọng và tuyệt vọng mà vượt qua sao? Cả đời có thể có bao nhiêu lúc thật sự viên mãn, còn không phải đều dựa vào thay đổi từng thứ trong lòng vượt qua kiếp này sao, sống đến già đã là chuyện viên mãn nhất rồi."
Thiên Đế lần đầu dùng ánh mắt rất thâm thúy nhìn chằm chằm tôi, hồi lâu anh ta mới thản nhiên nói: "Ngươi có thể nghĩ thấu đáo như vậy, vậy nói rõ ngươi có thể chịu đựng sự thay đổi nhanh chóng sao?"
Bây giờ, tôi có thể nghe ra hàm ý trong lời nói anh ta, anh ta biết cái gì, muốn nói với tôi cái gì? Ở trong lòng anh ta nhất định cất giấu một chuyện rất chắc chắn, có thể sẽ khiến tôi hy vọng, nhưng cũng có thể sẽ khiến tôi tuyệt vọng hơn.
Tôi không chút nghĩ ngợi gật đầu một cái, Thiên Đế hít một hơi thật sâu nói: "Cô có chuẩn bị này thì tốt! Thiên Ngạo để cho cô đợi một trăm năm, hoàn toàn là vì đứa bé kia! Nói cách khác, đứa con của cô cũng không chết, nó chẳng qua là gặp sự cố ngoài ý muốn lúc cổ vật tách ra, đang trong trạng thái ngủ dài lâu, nó bởi vì không biết đứa trẻ có thể tỉnh lại hay không, cho nên mới không nói cho cô, nó sợ sau khi cho cô hy vọng, lại để cho cô thất vọng! Chỉ cần chờ thêm một trăm năm, sẽ có câu trả lời cho cô."
Tôi thật không nghĩ tới sẽ như vậy, trong lòng cứ như nồi cháo sùng sục lên, thì ra con tôi vẫn chưa chết, chỉ là ngủ thôi.
"Mạc Thất!"
Nghe thấy Thiên Đế gọi tôi, tôi ngẩng đầu lên mờ mịt nhìn chăm chú anh ta, anh ta thở dài nói: "Việc đã đến nước này, Thiên Ngạo vẫn cố gắng đền bù nợ nó thiếu cô, nó chính là người như vậy, ngoài mặt cái gì cũng không quan tâm, nhưng trong xương tủy chính là thích làm những chuyện khiến người khác đau lòng! Nó từ nhỏ chính là kiểu người không hiểu từ bỏ, đối với người đàn bà kia, đối với cô, đối với đứa trẻ đều như nhau, cũng là bởi vì tính tình cố chấp này, mới làm hại nhiều tính mạng như vậy, cô..."
Thiên Đế không nói thêm gì nữa, có điều câu nói kế tiếp, tôi cũng có thể đoán được, bây giờ tôi không biết mình nên vui mừng hay nên như thế nào, nhưng tôi tin tưởng Thiên Để sẽ không bởi vì kết hợp tối với Diêm Thiên Ngạo, mà lấy tính mạng đứa bé gạt tôi, cho dù đó là cơ hội cực nhỏ, tôi cũng tin con tôi vẫn còn sống.
Thiên Đế vừa đi, Diệm Thiên Ngạo liền xuất hiện từ sau lưng tôi, anh quay vai tôi lại hỏi: "Anh ta đã nói gì với em? Làm gì em rồi?"
Tôi thở ra một hơi, trợn mắt nhìn anh: "Đừng có mà lôi kéo, nhanh đưa giấy từ vợ cho tôi, lần này không cho phép lừa tôi nữa, giấy từ vợ phải đóng dấu."
Tuy nói biết đứa trẻ còn sống, nhưng chuyện nào ra chuyện đó, đừng tưởng rằng như vậy, tôi liền có thể không so đo chuyện anh lừa tôi! Chỉ cần đứa trẻ một ngày chưa tỉnh lại, tôi với anh sẽ không có ngày nào tốt đẹp. Tôi còn nhớ lần trước, anh vu oan tôi với Vệ Tử Hư, kiên quyết như thế với tôi, món nợ này tôi lại nhớ rất rõ ràng.
Diệm Thiên Ngạo nghe tôi nói muốn giấy từ vợ, nhất thời đen mặt. "Gấp cái gì, chờ em chết đi đầu thai tôi lại đưa em! Em nghe rõ cho ta, em nếu như còn dám chung một chỗ với Vệ Tử Hư, ta sẽ nhốt em cả đời."
Tức chết người ta rồi, cái gì mà anh nói mới tính, một chút không gian cũng không cho tôi. Tôi buồn bực hét: "Nhốt đi, có bản lĩnh anh nhốt tôi cả đời đi! Tôi bây giờ so với nhốt lại có gì khác biệt đâu! Anh cái tên lừa đảo nói lời giả dối, ngoài mặt nói để tôi đi, trên thực tế, còn không phải vây hãm tôi ở bên người sao, gì anh cũng nghĩ ra, giấy từ vợ cũng làm giả, tôi thật là phục anh, khốn kiếp, mau tránh ra!"
Diệm Thiên Ngạo nóng nảy vọt tới: "Ai nhốt em hả, em bây giờ không phải là ở bên ngoài rồi sao!"
"Anh!"
Tôi bị anh làm tức không có lời nào phản bác, quay trở về, dùng sức đạp xuống chân anh, đạp xong rồi, không dám đợi thêm, nghiêng đầu bỏ chạy.
Sau khi biết đứa con vẫn còn sống, tôi sớm đã nhảy nhót trong lòng, cái loại vui sướng từ trong tuyệt vọng mà có, không lời nói để bày tỏ, cho nên cũng sẽ không muốn đi so đo với anh, tâm trạng tốt, người cũng buông lỏng theo không ít.
Bây giờ, tôi biết anh là thật sự cố gắng đền bù, cho nên tôi cũng đang cân nhắc có nên xem xét lại quan hệ của tôi với anh hay không, dẫu sao tôi đối với anh vẫn còn cảm tình.
Trở lại chỗ ở, vừa mới chuẩn bị rửa mặt chải đầu, hai anh em vô thường liền xuất hiện, bọn họ vẻ mặt như đưa đám, cảm giác giống như là trước khi chết tới nói lời từ biệt.
Tôi tò mò hỏi bọn họ phạm vào chuyện gì, có phải hay không đến tìm tôi nói giúp. Bạch vô thường lắc đầu một cái nói: "Dạ Quân biết chúng tôi gọi Thiên Đế tới, trong cơn tức giận phạt chúng tôi tới phục vụ ngài."
Ha, ra là vậy, còn làm mình bộ dạng giống như than khóc, tôi cố ý nâng mi lên nói: "Phục vụ tôi, thiệt thòi cho hai vị đại nhân rồi có phải không? Vậy thì đừng miễn cưỡng, tôi bảo Nguyệt Nhi qua nói một tiếng, để cho Dạ Quân sắp xếp lại là được."
Hắc vô thường không cho Bạch vô thường mặt mũi đạp anh ta một cước, cứng nhắc nói: "Thất nương nương hiểu lầm rồi, chúng ta cũng không phải là không muốn phục vụ ngài, chẳng qua là mới vừa rồi bị Dạ Quân mắng một hồi lâu, bực bội thôi!"
Tôi cười khanh khách, tôi dĩ nhiên sẽ không thật sự so đo với bọn họ, nhìn dáng vẻ hai người bọn họ, phỏng đoán bị chửi rất dữ. "Được rồi! Đừng để tâm việc này nữa, các người là vì tốt cho tên chết tiệt, là tên khốn kia không cảm kích, không biết phải trái, không cần phải để ý đến anh ta! Các người không sai, hơn nữa còn làm rất tốt, loại người như anh ta chính là thiếu chỉnh đốn, đáng đời!"
Bạch vô thường tính tình sôi động, mới một chút đã vui vẻ, cười ha hả nói: "Thất nương nương nói đúng, hai anh em chúng tôi bị chửi quen rồi, ngài nói, bây giờ hai anh em ta làm gì đây?"
Phải đó, làm gì đây?
Tôi thật đúng là không nghĩ ra để cho bọn họ làm gì. "Tôi cũng không biết muốn làm gì, không có việc gì liền ăn uống vui đùa, dù sao cũng không có gì làm."
Vừa nghe tôi để cho bọn họ ăn uống vui đùa, hai anh em họ nhất thời lộ ra nguyên hình, ở chỗ tôi không cần phải ra ngoài làm việc cũng không cần đi khắp nơi bắt hồn phách, dĩ nhiên là vui vẻ bay lên tận trời!
Trước kia khi tôi còn sống, tôi nghe người ta nói quỷ không cần ăn uống, bây giờ đến nơi này, tôi liền muốn mắng to một câu, mẹ nó chứ, ai nói quỷ không cần ăn uống? Chỉ là một ngày ba bữa, thỉnh thoảng không ăn không chết đói mà thôi. Ở chỗ này cơm phải ăn, nước cũng cần phải uống, có điều ăn uống không giống với người sống.
Tôi để cho anh em vô thường đi làm chút rượu thức ăn mang tới, khó mà có một đêm không say không về, uống một ít rượu tán gẫu một chút.
Dĩ nhiên là tiêu tiền của tôi, không có liên quan gì tới Quỷ vương Dạ Quân! Tiền của tôi là do bà nội và ông ba ở phía trên đốt cho tôi! Tôi cũng là đến đây mới biết, ở quỷ giới có nơi gửi tiền, chính là giống như ngân hàng ở nhân giới, muốn lấy tiền đi tới đó ghi tên lấy số, quỷ sai sẽ lấy tiền đưa cho bạn, còn nói cho mình biết số còn lại là bao nhiêu, tương đối thuận lợi.
Hắc huynh sau khi uống rượu nói sẽ trở nên nói nhiều hơn, Bạch vô thường uống nhiều sẽ nháo loạn như con nít, có hai người bọn họ ở đây, tôi ngược lại cũng không nhàm chán như vậy, chẳng qua là tửu lượng tôi không tốt, uống không bao nhiêu liền có chút choáng váng, trở về phòng mình ngủ, để cho hai huynh đệ kia tiếp tục chơi đùa, muốn ngủ thì tới phòng trống mà ở, đừng phiền tới tôi.
Cũng không biết ngủ bao lâu, bên ngoài truyền tới tiếng ồn ào, tôi mở mắt ra tỉnh dậy, đứng dậy chuẩn bị đi ra xem một chút, mới vừa xuống giường, một cái bóng đen đã vọt vào trong phòng, không đợi tôi thấy rõ tướng mạo của người tới, hắn đã tới sau lưng tôi, bịt kín miệng tôi.
"Không được lên tiếng, nếu không ta giết chết cô!"
Uống rượu, đầu còn có chút choáng váng, tôi mơ hồ ý thức được mình bị cưỡng bắt! Mẹ kiếp, quỷ giới này thật là đủ rồi, lại còn có người vào phòng ăn cướp!
Bị người sau lưng uy hiếp, tôi tỉnh táo không ít, đồng thời cũng cảm nhận được âm khí trên người hắn nặng nề như quỷ hồn, trong đầu nghĩ, người này hẳn không phải là loại hiền lành gì.
Theo tôi biết, phàm là lệ quỷ từ trần gian bắt về đều bị giam trong ngục, người này sao lại xuất hiện ở chỗ này, chẳng lẽ lại là quỷ vượt ngục giống như Sở Hiên?
Tôi trong lòng biết sự lợi hại của lệ quỷ, cho nên không dám coi thường làm bậy. Chờ bên ngoài tiếng huyên náo đi xa, hắn mới buông tôi ra.
Tôi nhân cơ hội tránh qua một bên len lén quan sát hắn ta, hắn ăn mặc đơn sơ, tóc rất dài, trên người bị thương, ước chừng hơn bốn mươi, là một người trung niên. Trên mặt có sẹo, nhìn hết sức dữ tợn! Mặt có sẹo giống vậy, tên chết tiệt nhìn như thế nào cũng cảm thấy đẹp trai, cái này có chút kinh người, cho nên bàn về tính quan trọng của vết sẹo, căn bản rất quan trọng.
Tôi thấy người này không có ý muốn đi, trong lòng khó tránh khỏi có chút e ngại. "Cái đó, ngươi không đi sao? Bọn họ hình như đã đi xa, người sẽ không phải là từ chỗ đó trốn ra đó chứ!".
Mặt sẹo hai mắt sắc bén quét qua mặt tôi nói: "Gấp cái gì, người trốn ra được từ luyện ngục nhiều như vậy, thay nhau đi cũng không tới phiên ta. Ta cảnh cáo ngươi, tốt nhất không nên chọc lão tử, nếu như ta bị bắt, liền kéo người chịu tội thay, dù sao bị tóm cũng chết, có thêm tên tiểu quỷ đi theo cũng không tệ."
Tôi nuốt nước miếng, trong lòng suy nghĩ lời của hắn ta, xem ra luyện ngục lại xảy ra chuyện, đây còn là chuyện lớn!
Tôi ngoan ngoãn gật đầu, đối với chỗ mới mà nói, tôi chính là người mới, cái gì cũng không biết, tuyệt đối không phải đối thủ của hắn ta, hơn nữa tôi nhìn dáng vẻ hắn chỉ muốn bỏ chạy, không có dáng vẻ muốn lấy mạng người, cho nên chỉ cần tôi ngoan ngoãn nghe lời, hắn cũng sẽ không làm gì tôi.
Cho nên tôi liền không lên tiếng ngồi ở trên giường, hy vọng hắn sớm rời đi. Nhưng lúc này, bên ngoài truyền tới giọng nói Diêm Thiên Ngạo, anh sải bước đi vào trong sân hỏi: "Cô ấy ở đâu?"
Bạch vô thường hết sức mờ mịt trả lời: "Ở trong phòng ngủ? Ngài lại sao vậy? Chúng tôi không có chuyện gì mà!"
Tôi nghe thấy thay Bạch vô thường vuốt mồ hôi lạnh, nói chuyện như vậy với Quỷ vương Dạ Quân, không sợ rơi đầu à, người này nhất định uống không ít, say rồi có chút không tỉnh táo mà!
Mặt sẹo vốn dĩ cách tôi khá xa lại xông tới trước mặt tôi, cánh tay mới vừa bóp cổ tôi, Diêm Thiên Ngạo liền đạp cửa tiến vào.
Tôi nháy mắt mấy cái, nội tâm có ngàn vàn ngựa cỏ bùn băng qua, đây tuyệt đối không phải cục diện tôi mong muốn, rốt cuộc là tên khốn kiếp nào đem những con quỷ này thả ra, hại lão nương trở thành con tin.
Mặt sẹo chỉ ống khói đường phố lạnh lẽo nói: "Đi về trước nữa một bước, ta liền giết chết người đàn bà này!"
Động tác Diêm Thiên Ngạo thoáng dừng lại nói: "Động thủ đi! Chỉ cần người cảm thấy lấy cô ấy có thể uy hiếp được bổn vương, thì cứ động thủ! Bổn vương sẽ vì một thường dân mà bỏ qua tên lệ quỷ tội ác vô biên như ngươi sao?"
Hai anh em vô thường đứng cửa, có lẽ là trong phòng có nhiều thêm một lệ quỷ bị dọa sợ, hai người đều không dám lên tiếng, thở mạnh cũng không dám.
Ở trong mắt Diệm Thiên Ngạo, tôi chính là một dân thường không chút liên quan! Trong lòng không khỏi khó chịu, cái người này? Không đúng à, tại sao anh phải nói dân thường, anh rất ít dùng từ này, chẳng lẽ trong này có ý nghĩa khác?
Mặt sao cười lạnh nói: "Ngươi hù dọa ai đó? Bên ngoài lệ quỷ nhiều như vậy ngươi không đi bắt, lại tới nhà của dân thường làm gì?"
Diệm Thiên Ngạo từ đầu đến cuối cũng không có nhìn tôi một cái, anh khinh bỉ nói: "Ta ở đây, là bởi vì người ở đây! Đàn bà của bổn vương lại ở cái chỗ cũ nát như vậy sao? Loại đàn bà tướng mạo bình thường sao có thể xứng với bổn vương? Ngươi cứ việc bắt giữ cô ấy đi ra từ nơi này thử xem bổn vương ngược lại muốn nhìn xem hai người ai chết khó coi hơn."
Tôi thật sự rất xấu sao? Anh thật sẽ vừa ý người đàn bà như tôi sao? Cảm giác được những lời này thật ra là cố ý lừa gạt mặt sẹo, nhưng tôi vẫn sẽ suy nghĩ nhiều, có lẽ lời anh nói bây giờ là ý nghĩ thật của anh? Hậu cung của anh nhiều nữ nhân như vậy, như tiên trên trời, so với bọn họ, tôi thật sự là vịt con xấu xí mà.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro