CHƯƠNG 331-332
Trong đầu tôi đều là dáng vẻ mình biến thành cái xác khô, tưởng tượng ra đứa trẻ trong bụng hút hết dương khí của tôi, lúc nó ra đời, tôi chỉ còn lại da bọc xương, toàn thân biến thành dáng vẻ màu đen xấu xí, tôi bị dọa sợ đến mức khó kiềm chế lại được, hai tay run rẩy như những cánh hoa trong gió, không thể nào ngưng lại.
Hất đầu một cái, tôi hít một hơi sâu, cố gắng nói với bản thân sẽ không có chuyện đó, tôi sẽ không biến thành như vậy, đứa trẻ trong bụng tôi là con của Dạ Quân, nó không phải quái vật, con sẽ không hại tôi, nhất định là thần khí giở trò, không liên quan tới đứa nhỏ.
Do dự một hồi lâu mới cởi quần áo xuống, tôi ngồi ở bên cạnh cái ao, thận trọng trượt vào trong ao nước, hai tay nắm vững vách đá, không dám buông ra dù chỉ một khắc, sợ buông lỏng tay một cái thì sẽ chết chìm trong đáy nước.
Nhưng Ao Hoa Thanh là dùng đá cẩm thạch thượng hạng xây nên, bề ngoài bóng loáng, muốn mượn lực rất khó, tôi vốn đã sợ hãi, mười ngón tay không có chút sức lực, dùng không được mấy sức đã thấy tay mỏi nhừ.
Không có cách nào khác, tôi không thể làm gì khác hơn là hỏi Trần Dương phải ở trong ao này chạy bao lâu, anh ta đưa lưng về phía tôi nói : "Ngâm! Cô không thể rời khỏi nơi này"
Nghe thấy mấy lời này, lúc đó tôi như mơ mơ hồ hồ, bây giờ chống đỡ không nổi nữa, còn muốn làm cho tôi một mực sinh đứa trẻ ra, không lầm chứ! Tôi có một loại dự cảm, không cần đợi tôi biến thành cái xác khô, tôi đã trở thành cái xác trôi rồi. Nghĩ đến cảnh tưởng mình bị ngâm nước thành một cái đầu heo trắng ớn, đáng sợ biết bao nhiêu!
Tôi không muốn trở thành như vậy, cho nên không thể làm gì khác ngoài việc đi dọc theo bờ ao, hai chân đi lâng lâng trong nước, không thể nào chạm tới mặt đất làm cho tôi cảm thấy rất không thoải mái." Trần Dương, tôi chịu không nổi nữa rồi, sắp không chống cự nổi rồi."
Trần Dương lên tiếng, anh ta thản nhiên nói: " Chờ chút, tôi đi tìm Diệm Thiên Ngạo!"
Vừa dứt lời, Trần Dương bỗng biến mất, toàn bộ Ao Hoa Thanh chỉ còn lại một mình tôi ngâm trong nước, cảm giác càng lo lắng hơn!
Haizz! Không khỏi than thở, tôi lắc lắc đầu làm cho bản thân tỉnh táo lại, có lẽ chút nữa sẽ có người tới cứu tôi, chắc cũng sẽ không cần chống đỡ quá lâu.
Suy nghĩ một chút, trước mắt bỗng nhiên có tiếng bước chân, người này đi đôi giày vải màu xám tro, ăn mặc không khác gì ông Ba của tôi bình thường hay mặc, chính là loại giày vải mà các đạo sĩ vô cùng ưu thích, đế giày màu trắng, sức chịu lực cũng tương đối tốt, đi cũng rất thoải mái.
Dĩ nhiên người này không phải là ông Ba của tôi rồi, cũng không thể nào là Trần Dương hay Quỷ vương Dạ Quân, Trần Dương ăn mặc rất hiện đại, mà Quỷ vương Dạ Quân cũng chỉ hay đi một đôi giày cao cổ da hươu, vậy người này là ai? Sao lại có thể xuất hiện ở đây?
Tự mình ý thức được có nguy hiểm, lại nghe thấy đối phương trầm giọng nói: "Biết điều thì gọi đứa trẻ ra"
Da đầu tôi tê rần, ngẩng đầu lên thì thấy một ông già gầy nhom, da vàng khè, vóc người thấp bé gầy yếu, đôi mắt híp nhỏ dài, còn có hai bên câu cá trê, mặt đầy thô bỉ, vừa nhìn đã khiến người khác không có thiện cảm!
Lão già mặc một bộ áo bào xám tro, ánh mắt lộ ra tia oán độc, tôi không biết ông ta là ai, nhưng xem dáng vẻ này của ông ta, tôi cảm thấy có lẽ ông ta không phải là người , nhưng cũng không thấy được quỷ khí trên người ông ta, nếu đến vì đứa trẻ của tôi, vậy chắc chắn cũng chẳng phải là người tốt đẹp gi.
Dưới tình thế cấp bách, đột nhiên tôi nghĩ đến đáy nước có một khoảng không gian, tôi có thể tránh tạm. Vậy là tôi nhìn về phía sau lão già, lớn tiếng hô: "Trần Dương, mau tới cứu tôi!"
Quả nhiên, lão già này bị lừa, ông ta quay đầu lại nhìn quanh, tôi thừa cơ buông tay ra, chìm vào đáy nước.
Vừa nãy hét lên một tiếng cũng vì muốn xác định thân phận của người này, xem ra tôi không đoán sai, ông ta chính là anh trai của Trần Dương, Trần Phong! Không ngờ ông ta còn đuổi tới đây, tôi nghĩ đến những chuyện xấu mà ông ta làm, tim đập thình thịch, sợ ông ta sẽ đuổi kịp, không thể làm gì khác là liều mạng để cho mình chìm vào đáy nước.
Chẳng qua là cảm thấy rất kỳ quái, không phải là anh em sao, tại sao dáng người lại có thể khác biệt đến vậy, hai người này thật sự là khác nhau đến trăm lẻ tám ngàn dặm!
Quay đầu liếc nhìn, phát hiện ra bóng người của tên đạo sĩ, ông ta đang bơi lại phía tôi, tôi tức đến nỗi muốn mắng thật to, tên đạo sĩ thối tha không biết xấu hổ, lại còn đuổi tới nữa, bà đây có thể còn không mặc gì, ông ta không sợ Quỷ vương khoét mắt sao!
Tôi vốn hô hấp không thông, bây giờ còn đang chìm ở đáy nước, cảm giác phổi tôi như muốn nổ tung rồi. Cũng may tốn không bao nhiêu sức lực, tôi liền chìm đến đáy nước, len vào trong hang động đá vôi, lấy tay che lại vị trí quan trọng, ngồi một chỗ há miệng thở mạnh, không bao lâu sau, tôi đã thấy Trần Phong ló đầu ra từ trong nước.
Tên đạo sĩ híp mắt, từng bước một đi lên bờ, nhìn chằm chằm bằng ánh mắt tàn ác, giống như là muốn ăn tươi nuốt sống người khác"Con nhóc xấu xa, chán sống rồi sao, dám lừa gạt ông đây."
Đã đến đây rồi tôi cũng sẽ thuận theo ý trời, dù sao trốn cũng không trốn thoát được, chờ Trần Dương trở về không có tôi ở đây, chắc chắn sẽ biết tôi xảy ra chuyện"Đừng nói ông sẽ bỏ qua để cho tôi tự đắc, vốn là ông không có ý định để cho tôi sống! Bây giờ tôi hỏi ông, ông có phải tên Trần Phong, anh trai của Trần Dương?"
Tên đạo sĩ cười lên ha ha, lúc ông ta không cười vẻ mặt đã đủ nhăn nhó, vừa cười lên một tiếng, cả khuôn mặt đã nhăn nhó lên, những nếp nhăn hằn sâu trên khuôn mặt cũng đủ kẹp chết cả một con muỗi." Không sai! Cô có vẻ cũng không hề ngu ngốc, ta chính là Trần Phong!"
Tôi cũng cười khan mấy tiếng nói: "Tôi nói ông liệu có phải là hàng giả hay không ? Trần Dương trẻ tuổi lại đẹp trai như vậy, sao anh trai của anh ta lại là một lão già xấu xa lại còn tự đắc, dáng người thì gầy gò, còn già như vậy, ông đừng có mà giả mạo Trần Phong, cẩn thận bị chính chủ tìm đến tính sổ."
Bây giờ, tôi phải tận lực để kéo dài thời gian, hy vọng Trần Dương sẽ đến sớm một chút, chỉ cần bọn họ tìm thấy tôi, tôi sẽ có cơ hội thoát thân.
Vẻ mặt Trần Phong có chút bực tức, ông ta không khách khí nói: " Được, hay lắm đồ đê tiện! Không chỉ ôm lấy một chân của Quỷ Vương, còn làm loạn cùng em trai của ta, ta sống trên đời bao nhiêu năm nay chưa từng thấy qua loại đàn bà nào không biết xấu hổ như vậy!"
Fuck! Chứ ai không biết xấu hổ, ai là đồ đê tiện, ông mới như vậy đấy!
Tôi bị lão già làm cho tức đến mức chửi thề ra, hít sâu lại mấy cái, mới cảm giác phổi dễ chịu một chút, tôi nhìn chằm chằm vào Trần Phong nói: "Đạo sĩ thối tha, ông già như vậy rồi, lại cứ đi nhìn chằm chằm vào một cô gái không mặc quần áo, ông nói xem ông đê tiện hay là tôi đê tiện! Ông đúng là vô liêm sỉ, đức hạnh như thế mà còn đòi trường sinh bất tử, để tôi xem xem ông đoạn tử tuyệt tôn thế nào!"
Trần Phong sa sầm mặt lại đi tới gần bên tôi, lạnh giọng nói: "Muốn kéo dài thời gian sao? Haha, lão tử cũng không phí công ở đây đấu võ mồm với cô, ngoan ngoãn đưa đứa con trong bụng cô ra cho ta, ta sẽ nhẹ một chút, như vậy không chừng khi Trần Dương chạy đến, cô còn có thể có cơ hội sống sót, nếu không, ta sẽ trực tiếp giết chết cô, cũng không thành vấn đề."
Tôi lấy hai tay che đi những bộ phận quan trọng, vậy nên lúc ngồi ở đó , tôi có thể cử động lộn xộn, sợ khi đi mất bị tên đạo sĩ nhìn thấy hết. Tôi nhìn chằm chằm vào Trần Phong quát lên: "Đạo sĩ thối tha, ông không được phép tới đây! Diệm Thiên ngạo và Trần Dương sẽ mau chóng tới đây, ông đi bây giờ vẫn còn kịp, chờ hai người đó đến, ông đừng hòng mong có đường sống! Ước muốn trường sinh bất lão của ông cũng sẽ sớm kết thúc thôi, ông nên biết thức thời đi"
Trần Phong đứng yên bên cạnh tôi, ông ta ngồi xổm người xuống, lên tiếng nói: "Muốn trường sinh cần gì phải câu nệ với những thứ này, cái gọi là cửu tử nhất sinh, ta không cần được sống khi gặp nguy hiểm, vậy thì sao có thể xứng đáng với hai chữ trường sinh!".
Vừa nói, Trần Phong liền đưa tay về phía bụng tôi, tôi hít lên một hơi, nhằm hai mắt thét lên đạp về phía ông ta.
Dù là có được hay không, vẫn nên tự bảo vệ mình thì hơn. Nhưng mà tôi cảm giác được mình đạp cũng vô ích, suy nghĩ xong xuôi, lần này là thật sự muốn cũng không giữ được, tôi cảm thấy đau lòng cắn cắn môi , có thể sẽ không còn được cảm nhận nó thêm lần nữa, sau đó lại nghe được tiếng hét phẫn nộ của Trần Dương.
"Trần Phong, ông muốn chết sao!"
Nghe thấy giọng nói của Trần Dương, tôi liền thở phào nhẹ nhõm, thật sự là đúng lúc!
Thân thể được bọc bởi một tấm vải mềm, trong lúc lơ đãng tôi ngửi thấy mùi hương thuộc về người nào đó, vừa mở mắt ra đã thấy trước mặt là Dạ Quân kiêu ngạo, mà Trần Dương đang cùng giao đấu với Trần Phong.
An tâm tựa lên trên người Quỷ vương Dạ Quân, tôi không lên tiếng, anh ôm tôi bay khỏi ao Hoa Thanh, chúng tôi rời đi, Trần Dương cùng với Trần Phong cũng đi theo chui ra.
Tuy Trần Phong là anh trai, nhưng bản lĩnh không lợi hại bằng Trần Dương, ông ta cũng hiểu được nghịch cảnh của mình, nếu như ông ta còn trì hoãn thêm có thể sẽ chết thêm lần nữa, cho nên ông ta ra tay cực nhanh, cũng cực kỳ tàn nhẫn, từng chiêu đều là hướng đến ngực Trần Dương, nhiều lần cũng suýt nữa bị ông ta làm hại, nhưng Trần Dương đều hóa giải được.
Rời khỏi ao Thanh Hoa, tôi nhất thời cảm thấy bụng từng trận đau đớn không dứt, toàn thân không làm được gì, hơi thở đè nén ở ngực, không thể hít thở lên được, tôi nghĩ, không phải mình sắp chết rồi chứ?
Tôi kéo vạt áo của Quỷ vương Dạ Quân, yếu ớt nói: "Lão, lão già, tôi, tôi sắp không xong rồi!"
Quỷ vương Dạ Quân cúi đầu xuống nhìn tôi, lo lắng hỏi: "Không thoải mái sao?"
Tôi lại hít sâu, cảm giác giọng nói của mình cũng bắt đầu run rẩy"Đau bụng, anh, anh nói xem tôi có phải sắp, sắp sinh rồi không !"
Dưới tình huống này, tôi đâu còn thời gian so đo những thứ kia với anh, trong lòng mặc dù tức giận, có thể chỉ cần anh đối xử dịu dàng với tôi hơn một chút, tôi sẽ mềm lòng, sau đó chuyện lớn gì cũng thành chuyện nhỏ, cũng không có tính toán nữa! Nhưng không, ai bảo tôi không có tiền đồ như vậy chứ, thích anh, yêu anh, lại không có cách nào đối xử không tốt, tuyệt tình với anh.
Trần Dương đánh về phía Trần Phong, đồng thời cũng hét lên với chúng tôi ở phía này: "Diệm Thiên Ngạo, đưa cô ấy về lại Ao Thanh Hoa , thần khí và thai nhi hòa làm một thể, nó đang hút âm dương khí của cô ấy, nếu như còn trì hoãn nữa, tôi chắc chắn cô ấy sẽ chết, Trần Phong để tôi xử lý, mau đưa cô ấy trở về Ao Thanh Hoa ."
Sắc mặt của Quỷ vương Dạ Quân càng trở nên âm trầm, thần khí và thai nhi đang sắp hợp làm một thể? Không được, không lẽ tôi khổ công nuôi dưỡng nó bao lâu nay, đến cuối cùng còn phải đưa đứa trẻ cho người phụ nữ kia, không muốn, không thể được!
Quỷ vương Dạ Quân không chần chờ, anh ôm tôi đi đến Ao Thanh Hoa . Tôi nắm chặt lấy quần áo anh khóc nói: "Lão già, tôi không quan tâm đến thứ gì cả, chỉ cầu xin anh, đừng mang đứa trẻ đi cứu Nhược Hi ! Tôi không làm loạn, cũng không tranh chấp nữa, Diệm Thiên Ngạo, anh đồng ý đừng giết đứa trẻ đi, cầu xin anh, cầu xin anh đừng nhẫn tâm như vậy, đó là đứa nhỏ của tôi và anh, đừng mà."
Nói tới đây, tôi đã khóc không thành tiếng, tôi rất sợ, sợ anh sẽ vì cứu người mà anh yêu, sẽ không để tâm tới bất cứ thứ gì.
Quỷ vương Dạ Quân ôm tôi thật chặt nhảy vào trong ao Thanh Hoa, anh không lên tiếng, trầm mặc giống y như lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh, làm cho người khác không khỏi sợ hãi.
Không bao lâu sau, Thanh Minh cùng Vĩnh Hiên mang theo quỷ sai chạy tới, Trần Phong thấy nhiều người chạy tới, muốn tìm đường bỏ chạy, không biết tại sao lại bị Trần Dương kìm chế được hai cánh tay, ông ta cắn răng một cái, lúc này mới buông bỏ hai cánh tay, thi triển thân pháp biến mất không thấy bóng dáng.
Tôi thấy hai cánh tay Trần Dương chảy đầm đề máu, trong bụng càng co rút đau đớn hơn, không phải loại đau đớn mà chỉ cần cắn răng là có thể chịu đựng nổi, mà là kiểu đau từng cơn dồn dập, giống như là những diễn viên diễn cảnh có thai trong ti vi vậy, tôi nắm chặt lấy bả vai Quỷ vương Dạ Quân , dùng sức cắn chặt hàm răng, không muốn lớn tiếng kêu đau, không biết có phải là sắp sinh hay không !
Thanh Minh thấy tình trạng của tôi không đúng lắm, mới để cho Vĩnh Hiên mang người đuổi theo Trần Phong, tự mình đi tới bên cạnh chúng tôi hỏi nhỏ: "Dạ Quân , sắc mặt của nương nương nhìn rất kém, có phải là nương nương sắp sinh rồi hay không ?"
Quỷ vương Dạ Quân cau mày, anh chính là kiểu người dù trong lòng có vội vàng như thế nào cũng không bao giờ để lộ ra ngoài, nghe ấy Thanh Minh nói như vậy, anh hung dữ nói: "Ngươi hỏi ta, ta biết hỏi ai, ta cũng chưa từng sinh con, làm sao biết được?" Anh kích động đến mức tôn xưng cũng quên không nói, dùng từ ngữ bình thường nói với đám thuộc hạ, đây đúng là lần đầu tiên tôi thấy điều này.
Trần Dương cũng lại gần đây, lúc anh ta vừa muốn kiểm tra tôi, bị Quỷ vương Da Quân trừng mắt quát lên: "Còn nhìn nữa, có tin ta móc đôi mắt giảo hoạt của người ra!"
Trần Dương căn bản cũng không để tâm đến anh, còn nói khoác mà không biết ngượng "Móc đi! Dù sao thử nên nhìn hay không nên nhìn tôi cũng đã đều nhìn rồi? Đưa cô ấy về, tìm một bà mụ có kinh nghiệm, có lẽ cô ấy sắp sinh rồi, đợi ở chỗ này cũng vô ích."
Nói thật, mỗi lần Quỷ vương Dạ Quân và Trần Dương gặp mặt, mười lần thì mười một lần đều là trực tiếp đánh nhau, tôi thực sự lo sợ ngay lúc này bọn họ có thể đánh nhau.
Trong lúc đau khổ, tôi thấy mình bởi vì sinh con mà chết, tôi không muốn xảy ra chuyện như vậy, tôi không muốn đứa trẻ vừa ra đời đã không có mẹ, cũng không muốn mình ngay cả đứa trẻ còn chưa được bế mà đã chết.
Quỷ vương Dạ Quân ôm tôi đi đến điện ngủ của anh, nói với Thanh Manh đi tìm Mạnh Bà, sau đó cho tất cả mọi người trong điện ra ngoài, có hai người còn lại là anh và tôi.
Tôi nằm ở trên giường, khép hờ mặt, có thể cảm giác được mồ hôi nhỏ từng giọt trên trán, mặc dù tôi đã cố gắng đi kìm nén đau đớn không phát ra tiếng kêu, nhưng có lúc khó chịu quá không nhịn được cũng phải kêu lên.
Quỷ vương Dạ Quân ngồi ngay cạnh tôi, anh nắm chặt tay tôi, không buông lỏng ra dù chỉ một chút, mặc dù anh không lên tiếng, nhưng cách anh nắm chặt lấy tay tôi, tôi cũng biết được anh đang lo lắng cho mình.
Kìm nén lại nỗi đau đớn, tôi cảm thấy tôi cần tìm chút chuyện để phân tán sự chú ý, nếu không cứ suy nghĩ đến bụng, đau đớn sẽ càng tăng thêm.
Tôi kéo lấy tay áo của Quỷ vương Dạ Quân nói: "Anh, anh nói cho tôi nghe chuyện của anh và Nhược Hi đi, tôi muốn, muốn biết, tại sao anh lại yêu cô ấy như vậy "
Vừa nói dứt câu thì dưới bụng lại truyền lên một cơn đau đớn thấu xương, tôi cắn răng, thở mạnh, hy vọng rằng cố kìm nén thì sẽ qua được cơn đau này, sẽ tốt hơn một chút.
Quỷ vương Dạ Quân nhoài người ôm lấy tôi, anh hôn lên trán, lên chóp mũi cùng mắt tôi, nhẹ nhàng vuốt vuốt tai tôi thì thầm, dịu dàng nói: "Em đó ! Đã là lúc nào rồi, còn nghĩ chuyện này để làm gì? Ta muốn em sống thật tốt, dù cho lần này em không cố gắng được, chỉ cần hồn phách vẫn còn ở lại, ta cũng sẽ làm cho em sống lại, sau này, dù cho em muốn ở lại Nhân giới hay Quỷ giới, ta cũng đều đồng ý với em"
Ai, tức chết đi được! Lúc này rồi, còn không chịu nói.
Tôi cắn cắn môi nhẫn nhịn nói: "Anh, cái gì anh cũng có thể đồng ý với tôi, vì sao lại không để cho tôi biết chuyện của anh và Nhược Hi, chuyện này làm anh khó mở miệng vậy sao? Anh, đúng là xấu xa, anh còn chẳng có chút nào gọi là thành ý an ủi tôi trước lúc lâm chung, để cho tôi trước khi ra đi rõ ràng một chút?"
Tôi mở mắt ra nhìn chằm chằm vào ánh mắt anh, có lẽ là nhìn thấy bộ dáng lúc sắp chết của tôi, trong lòng anh cũng không dễ chịu nên nghiêng đầu sang chỗ khác, thở dài nói: "Thôi! Em muốn biết, ta nói cho em! Nhược Hi là người phụ nữ mà ta rất coi trọng, muốn lấy làm vợ. Ta phải khó khăn lắm mới thuyết phục được thiên đế cho lấy một người phàm làm vợ, lại phát hiện người cô ấy yêu căn bản không phải ta, mà là Trần Dương."
"Anh...Anh không phải vì thế mà giết cô ấy chứ!" Tôi rất sợ anh sẽ nói " phải", nếu mà thật sự như vậy, tôi sẽ cảm thấy nhân phẩm của anh có chút vấn đề.
Quỷ vương Dạ Quân hừ một tiếng nói: "Ta là hạng người như vậy sao? Nếu như cô ấy hạnh phúc, ta buông tay cũng không sao, nhưng mà Trần Dương lại không chăm sóc tốt cho cô ấy, còn đưa thi thể tới Quỷ giới tìm ta. Khi đó, ta lưu lại hồn phách của Nhược Hi, lại không nghĩ rằng Trần Dương lại trở lại đại náo Quỷ giới, định cướp đi hồn phách Nhược Hi, để muốn cải mệnh âm thầm. Nhược Hi cũng không muốn chết, ta không thể làm gì khác ngoài giả vờ như không xảy ra chuyện gì thả bọn họ đi , vì thế, ta phải chịu chỉ trích của thiên đế, nhưng không ngờ hai người vốn dĩ phải ở bên nhau, kết quả tên khốn kia hủy hôn ước, hắn không thể chăm sóc tốt cho Nhược Hi, hại cô ấy phải đau đớn, ta giận dữ đi tìm hằn tính sổ, kết quả Nhược Hi thay hẳn chống đỡ, chết trong tay ta, là ta đã hại cô ấy hồn bay phách tán."
Chỉ vài câu nói ngắn ngủi, tôi lại nghe vô cùng chăm chú, có thể là quá chăm chú, cho nên cũng không cảm giác được bụng đau đớn thế nào.
Tôi đang định mở miệng hỏi thêm chút chi tiết, ngoài cửa đã truyền tới giọng nói của Trần Dương, anh ta không cam lòng về cửa nói: "Diệm Thiên Ngạo, trong mắt của anh, tôi chính là một tên khốn kiếp có phải không, chuyện giữa tôi và Nhược Hi, anh thì biết được bao nhiêu? Anh căn bản là cái gì cũng không hiểu. "
Tôi nằm ở đó, nghe thấy hai đại soái ca cãi nhau vì một người phụ nữ, thật đúng là rất thú vị, cảm thấy hai người rất giống mấy cậu thiếu niên mới biết yêu,
Nhưng nụ cười cũng kịp dừng lại khi con đau từ bụng truyền đến, vốn dĩ cơn đau ấy đã hết, bây giờ bỗng nhiên lại càng kịch liệt, tôi không nhịn được nhấc cao eo, cảm giác một dòng chất lỏng nóng bỏng từ dưới thân thể trào ra, làm ướt toàn bộ mặt giường,
Tôi hít sâu mấy hơi, không đợi tôi đếm đến ba, cơn đau thứ hai bai càng mãnh liệt tấn công, đau đến mức tôi hét rầm lên.
Quỷ vương Dạ Quân hốt hoảng ôm chặt lấy tôi, không ngừng nói vào tai tôi: "Đừng sợ, Mạc Thất, không cần cố nhịn, có ta ở đây, không phải sợ!"
Tôi chẳng còn chút sức lực gì mà nghe anh nói, nhìn lên nóc nhà, ý thức chợt xa chợt gần, trong lúc hỗn loạn, tôi nghe thấy có người kêu cái gì, hình như là Mạnh Bà đã tới.
Tôi nhớ cô ấy là một đại mỹ nữ, không già chút nào cả, gọi là Mạnh Bà quả thật không thích hợp.
Mạnh Bà sau khi hành lễ liền tiến lên, thấy Quỷ vương Dạ Quân ôm tôi thật chặt, vội vàng khuyên: "Dạ Quân , ngài như vậy nương nương sẽ bị thở gấp, mời ngài dời bước, mọi thứ cứ giao cho thuộc hạ xử lý, ngài đừng lo lắng!"
Quỷ vương Dạ Quân "A" lên một tiếng, anh buông tôi xuống đi sang một bên.
Mạnh Bà vén tay áo lên bắt đầu giúp tôi đỡ đẻ, từ đầu tới đuôi cô ấy đều nhíu chặt mày, vẻ mặt cẩn trọng, thấy dáng vẻ của cô ấy, trong lòng tôi cũng vô cùng lo lắng.
Có người xách nước của Ao Thanh Hoa đi vào, hai cung nữ cho nước lên người tôi, cảm giác đã tốt hơn nhiều, nhưng vẫn là vô cùng đau đớn, khó mà chịu đựng nổi.
Trong lúc mơ mơ màng màng, ý thức của tôi bắt đầu mơ hồ, thời gian tựa như ngưng lại, mỗi một phút giây trôi qua cũng dường như chậm hơn!
Không còn sức lực để mở hai mắt ra, chỉ loáng thoáng nghe được Quỷ vương Dạ Quân đang kêu tên tôi, còn có Mạnh Bà đang cố gắng để chống đỡ cái gì đó, tôi rất muốn mở mắt ra, rất muốn nói gì đó với bọn họ, nhưng mà cơ thể tôi rất rất đau, thực sự rất buồn ngủ.
Tôi nghĩ, có lẽ là tôi phải chết đi, nhưng vừa nghĩ đến đứa trẻ trong bụng tôi còn chưa ra đời, tôi không thể để cho nó và tôi cùng nhau đi xuống dưới đất được, tôi cố gắng lấy hơi lần cuối cùng, dùng hết toàn lực hét lên một tiếng, cố gắng ép sinh mạng nhỏ ra ngoài, nghe được tiếng khóc của trẻ sơ sinh, tôi cuối cùng cũng bình tĩnh lại, muốn nhìn xem đứa nhỏ giống ai, nhưng mà sức lực toàn thân không thể nào chống đỡ được, cả người giống như là bị thứ gì đó đang hút vào, càng ngày lại càng yếu đi.
"Diệm Thiên Ngạo, bây giờ, ngài chọn thế nào?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro