CHƯƠNG 325-326
Bướm bay về phía trước, tôi liền theo nó chạy về phía trước. Đã tới Nam Sơn, thế nên biết nơi này không có đường có thể đi, nếu là mù đường, há chẳng phải tôi lại nợ Vệ Tử Hư một ân huệ hay sao. Khoản trước còn chưa trả lại có thêm một khoản nữa, nào con đường sống để đi chứ.
Xuyên qua một cánh rừng là có thể nhìn thấy loạt toà nhà phục cổ, chính là đình viện lớn mà có rất nhiều nhà dính liền ấy, khá là đẹp. Tôi liền theo bướm đi vào, xuyên qua từng cái hành lang, phát hiện kiến trúc nơi này đều xây bằng gỗ. Điều làm cho người ta cảm thấy kì lạ chính là những tấm gỗ này tản sáng thứ ánh sáng màu đỏ mờ, không phải do sơn hay là màu thuốc màu phát ra, mà là chính màu sắc của gỗ, rất đẹp mắt.
"Cởi giày! Cô làm bẩn sàn nhà rồi!"
Nghe tiếng người chỉ trích, tôi dừng bước xoay người lại, người nói chuyện Dương Mạch! Dáng vẻ bên ngoài rất giống, nhưng mà khí chất có vẻ không giống lắm, cả người cho tôi một cảm giác giống như được thăng hoa, hoàn toàn khác với Dương Mạch đó, ngoại trừ gương mặt thì vẫn thanh tú như vậy.
Một thân áo quần màu xanh lam bị từng lớp ánh sáng trắng bao phủ, tóc dài tung bay, bước trên sàn nhà, giống như yêu tinh không màng đến khói lửa nhân gian, thanh tao nhưng có vẻ xa lánh.
Tôi nhìn anh ta một chút rồi lại nhìn chân mình, tuy nói trên sàn nhà sáng choang không nhìn thấy một chút bẩn nào, nhưng mà tôi mang giày đi tới, đế giày chắc chắn sẽ dính vết bẩn, đạp lên sàn nhà sạch sẽ đúng là không hay lắm. Vì vậy, tôi lập tức cởi giày, đi qua một bên rồi lại nhìn về phía anh ta.
Dương Mạch tựa như không quen biết tôi, mặt anh ta không cảm giác đi qua người tôi rồi nói: "Đi."
Tôi vốn định hỏi anh ta có phải là Dương Mạch hay không, nhưng nhìn dáng vẻ kháng cự người ta từ xa ngàn dặm ấy, nên thôi đi, lỡ như khi hỏi thì kết quả mà lại không, vậy thì vừa đường đột vừa lúng túng quá!
Đi tới trước một cánh cửa gỗ hồng kỳ, anh ta đẩy cửa đi vào, tôi cũng đi theo vào, Toàn bộ đình viện cho người ta một cảm giác thoải mái, thế nên đi trong đó cũng không cảm thấy có vấn đề gì, chỉ là sau khi vào cửa, thấy Vệ Tử Hư, tôi mới có suy nghĩ nguy hiểm.
Vệ Tử Hư ngồi xếp bằng trên nệm, trước mặt bày một cái bàn thấp, anh ta đang thưởng thức trà. Nhìn dáng vẻ này của anh ta thì có lẽ là anh ta rất ung dung tự tại trong tháp Phù Đồ này. Từ anh ta, tôi không cảm giác được điểm nào làm người ta sợ hãi của tháp Phù Độ. Nơi này hẳn là còn đáng sợ hơn địa ngục chứ? Nhưng sao tôi lại cảm thấy nơi này là nơi đẹp nhất quỷ giới vậy?
Dương Mạch đi tới bên cạnh Về Tử Hư, nhẹ giọng nói: "Sư phụ, người, con đã mang tới!"
Vệ Tử Hư gật đầu một cái, anh ta đưa lưng về phía tôi nói "Tới rồi thì đừng khách khí, lại đây ngồi đi."
Nghĩ đến sự hung ác nham hiểm của anh ta, trong lòng tôi khẩn trương tột độ, nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh đi tới trước mặt anh ta, ngồi xếp bằng xuống.
Vệ Tử Hư nhìn tôi một cái, suýt nữa đã phun trà trong miệng ra ngoài, anh ta mở miệng quở trách "Cô có còn là phụ nữ không thế?
"Nói thừa, anh nhìn tôi xem có giống phụ nữ không?"
Vệ Tử Hư liếc tôi một cái rồi trưng ra vẻ mặt chê bai, anh ta lắc đầu một cái nói: "Diệm Thiên Ngao không dạy quy củ cho cô sao? Nhìn tư thế ngồi của cô thật sự là không nhìn nổi, coi như anh ta cưới cô vì có mục đích, cho dù không coi trọng thì vẫn phải học quy củ!"
Lời này là có ý gì? Cái gì gọi là cưới tôi vì có mục đích chứ? Người này có phải biết gì đó không? Tôi đảo mắt một vòng, thuận miệng hỏi: "Gây xích mích để ly gián sao? Anh nói vậy là có ý gì?"
Vệ Tử Hư đung đưa cái ly trong tay, cười nhạt nói: "Cô giả ngu với tôi hay là thật sự không biết? Theo tính cách của Diệm Thiên Ngạo, hẳn là sẽ trực tiếp nói cho cô, nhưng nhìn cô như vậy, khả năng là định giấu rồi, sợ sau khi cô biết lại đau lòng tột độ? Hay là anh ta thích cô?"
Vừa nói, Vệ Tử Hư lại quan sát tôi từ trên xuống dưới: "Úi giời, khẩu vị của anh ta thay đổi không ít nhỉ?! Tôi còn tưởng anh ta sẽ thích những người phụ nữ đẹp nghiêng nước nghiêng thành, kiểu người mà nhìn một cái là điên đảo thần hồn ấy. Còn cái thứ gà trắng như cô, đúng là ngoài tầm suy nghĩ của tôi rồi!"
Lời này đúng là quá khinh người rồi, tôi âm thầm hít sâu mấy cái, tự nói với bản thân rằng không được giận dữ, người này chính là có ý muốn chọc giận tôi, tôi không thể làm theo ý định của anh ta được, tuyệt không thể để anh ta đắc ý.
Tôi đã tới đây, chuyện sống chết sớm không phải là tôi có thể quyết định được rồi. Dù sao thì kết quả cũng vậy, dứt khoát buông thả tính tình thôi, cũng không cần kiêng nể gì nữa, cầm ly lên rồi nhấp một hộp trà nói: "Anh cứ nói hết những gì anh biết đi, dù sao thì cái mạng tổ tiên này của tôi cũng chỉ có một, có gì mà không chịu nổi? Nói xem, không nói thì anh chính là con rùa đen rụt đầu."
Vệ Tử Hư cười ha ha, trong mặt thoáng hiện sự hứng thú nồng nặc, đại khái là tôi trong mắt anh ta chính là kẻ không bình thường, đối mặt với người khắc nghiệt như anh ta, tôi còn có thể vô tư như thế, chắc hẳn trừ tôi ra thì cũng không có mấy người.
Vệ Tử Hư chần chừ một chút nói "Muốn biết thật sao? Nha đầu có đúng là thú vị! Ngoại trừ thai nhi trong bụng cô ra thì còn biết cái gì?"
Thật ra tôi rất muốn biết trong bụng tôi rốt cuộc là có thứ gì? Người này sẽ tốt bụng nói cho tôi sao? Tôi không dám khẳng định, nhưng cũng không thể để lộ sự hứng thú thật sự của mình, tôi có ra vẻ lạnh nhạt nói: "Anh nói thì tôi nghe."
"Một món thần khí! Nó có thể làm cho người chết sống lại. Chỉ cần vẫn còn hồn phách, dù chỉ lại một đạo tàn hồn, cũng có thể làm cho người chết sống lại, Diệm Thiên Ngạo muốn nó làm gì, trong lòng cô tự biết. Phụ nữ mang thai mười tháng là sinh con, còn cô thì phải mang bầu suốt năm năm đằng đẳng, đúng là làm khó người ta. Nghĩ đến chuyện lúc đứa bé này có chuyện, Diệm Thiên Ngạo hẳn là không kịp cứu người trong lòng của anh ta, đến lúc đó cô và con cô, ôi chao, đúng là đáng thương mà."
Trên mặt giả vờ bình tĩnh, nhưng trong lòng đã sớm đau đớn. Quả nhiên là vậy, Diệm Thiên Ngạo đúng là có ý định này, nếu anh ta giấu tôi, tôi tất nhiên có thể chịu đựng, thế nhưng anh ta lừa tôi, tôi không thể nhẫn nhịn được! Tôi không thích bị người khác lừa, càng không thích người nói dối, thế nhưng cuối cùng, anh vẫn lừa tôi!
Thay đổi suy nghĩ một chút, lời của Vệ Tử Hư chưa chắc là thật hết, nếu trong bụng tôi là thứ có thể làm cho người ta phục sinh, hắn cũng là một người chết, vậy có phải anh ta cũng muốn nữa đúng không? Tỉnh táo lại, tôi hít sâu một hơi rồi hỏi: "Anh nói cho tôi biết chuyện này là có mục đích gì? Anh cũng muốn thứ đó sao?"
Vệ Tử Hư đặt ly sứ xuống, Dương Mạch đứng bên cạnh lập tức rót đầy: "Tôi cần thứ đó làm gì? Tôi mà sống lại, tìm thiên đế lúc đó là biết thân phận thật sự của tôi! Thứ đó của cô có ích với người khác, còn đối với thần tiên như tôi thì chẳng có chút tác dụng nào, chỉ cần nguyên thần vẫn còn, tạo lại thân thể là sống lại. Diệm Thiên Ngạo thân là quỷ vương thì cũng không có cách nào để cho người chết sống lại, thế nên anh ta chỉ có thể dựa vào thần khí trong bụng cô, để cứu người trong lòng của anh ta."
"Anh đưa tôi đến đây, chính là vì cùng uống trà với tôi, sau đó nói cho tôi rằng thật ra tôi bị Diệm Thiên Ngạo đùa bỡn?"
Vệ Tử Hư nhướng mày, nụ cười trên mặt anh ta dần biến mất, cả người cũng lạnh đi mấy phần: "Cô rất thông minh, nhưng mà tôi không thích phụ nữ thông minh! Đáng ra cô nên thất vọng và đau khổ, sau đó hỏi tôi chân tướng là gì, sau đó là đi tìm Diệm Thiên Ngạo, mọi chuyện hẳn nên diễn ra như vậy mới là đúng."
Tôi thật sự muốn liếc mắt nhìn anh ta một cái, nhưng mà tôi lại bình tĩnh nói: "Anh bị bệnh gì à? Có phải rảnh rỗi quá rồi không? Cả ngày chỉ muốn ép buộc người khác! Tâm tình của anh rốt cuộc là như thế nào vậy? Còn nữa, tôi không phải là người phụ nữ thông minh, tôi vẫn luôn là người phụ nữ đần độn, chuyện khác tôi không cần biết, tôi chỉ muốn biết tại sao con gái họ Mạc chúng tôi lại phải gả cho vong linh? Vì sao tôi chỉ có thể sống đến năm mười tám tuổi? Tất nhiên, chuyện liên quan tới Nhược Hi, anh muốn nói thì nói không nói cũng không sao, dù sao thì sớm muộn gì tôi cũng biết."
Vệ Tử Hư không nói gì, anh ta cứ lẳng lặng nhìn tôi chằm chằm, một lúc sau mới kiêu ngạo nói: "Không nói! Cô càng muốn biết, tôi càng không muốn nói cho cô!"
Có phải là người nào có vẻ ngoài đẹp trai ở đây thì đầu đều có vấn đề hay không? Tính tình của tên chết tiệt thì tuỳ tâm trạng, cả ngày sáng nắng chiều mưa, Trần Dương lại là người tâm thần phân liệt, mà Vệ Tử Hư lại là kẻ điển hình của thứ thần kinh biến thái, thích tạo niềm vui trên sự đau khổ của người khác.
Tôi coi như hiểu rõ rồi, đẹp trai thì cũng có tật xấu như thường thôi.
Tôi cảm thấy gần đây tính khí của tôi khác hẳn, trước đó tôi chính là trái hồng mềm tuỳ tiện người ta bóp nặn, nhưng chắc là do chung sống với tên chết tiệt một thời gian dài, bị anh bắt nạt nên luôn tức giận ra ngoài. Bây giờ động một chút là giận và có lòng muốn liều mạng với người ta.
Ép buộc mình tỉnh táo một chút nữa, cố gắng nở một nụ cười ngọt ngào, nói với Vệ Tử Hư: "Được rồi, không nói thì không nói, vậy mấy chuyện cũ năm xưa cũng không có gì để nói nữa. Nếu không thì anh nói với tôi một vài lịch sử đen tối của Diệm Thiên Ngạo đi, tôi khá hứng thú với chuyện đó."
Vệ Tử Hư khẽ cau mày hỏi: "Lịch sử đen tối? Cô nói là những việc từng trải không mấy vang vẻ trong quá khứ anh ta?"
Tôi giơ ngón tay cái với Vệ Tử Hư, nói: "Thông minh, chính là ý này!"
Vệ Tử Hư cười, nụ cười của anh ta còn diêm dúa loè loẹt hơn cả phụ nữ, tôi suýt nữa bị anh ta nói cho mê muội, nhưng mà tôi biết thứ gì càng đẹp thì càng nguy hiểm. Giống như tên chết tiệt đó, tôi bị gương mặt không ai sánh kịp của anh đưa vào tròng. Đến bây giờ, bán tôi đi, thế mà tôi còn giúp anh ta đếm tiền đây!
Thật ra thì, những gì Vệ Tử Hư nói, tôi đều biết, cũng không khác mấy so với những gì tôi muốn biết. Biết mục đích của tên chết tiệt, nói dễ nghe là lừa người, Nhưng mà tôi rất không hiểu, rõ ràng là đang lợi dụng tôi, thế sao tên chết tiệt còn vì tôi mà vào sinh ra tử? Trong khe núi, anh hoàn toàn có thể không màng đến tôi, nhưng vẫn đỡ đạn thay tôi, mất một mạng, rốt cuộc tại sao anh lại làm vậy chứ?
Tôi cẩn thận suy nghĩ một chút, ngược lại thì vẫn tìm được một nguyên nhân có thể giải thích được. Nếu như tôi chết, thần khí trong bụng tôi cũng không còn nữa, phải vì người phụ nữ mà anh yêu chứ!
Tôi đúng là một người phụ nữ ngu ngốc mà, lúc sáng anh ngay trước mặt tôi gọi Nhược Hi, đáng ra tôi nên hoàn toàn từ bỏ ý định, không nên động lòng ở đây! Như vậy thì đến cuối tôi biết mình bị lợi dụng cũng sẽ không đau lòng khổ sở.
Không quan tâm thì sẽ không có cảm giác gì, còn có thể an toàn lui thân!
Nhưng bây giờ, chuyện đó là không thể nữa, cho dù có thể đi tới nơi chân trời góc bể, chữa lành vết thương trên người, nhưng trong lòng sẽ mang theo cả đời!
Vệ Tử Hư suy nghĩ một hồi rồi mới nói: "Lịch sử đen tối của anh ta cũng không nhiều, tính tới tính lui thì cũng chỉ có quãng thời gian anh ta cùng với Nhược Hi thôi. Kiếp nạn tình yêu đó đúng là kinh thiên động địa, làm thiên đế tức giận, đưa anh ta vào trong tháp Phù Đồ chịu đựng hết những cơn giận lôi đình trong ba năm. Diệm Thiên Ngạo cũng là kẻ cứng rắn, ở trong ấy thế mà một câu xin tha thứ cũng không có, gắng gượng gánh chịu. Kết quả, thiên đế không đành lòng thả anh ta ra, dù sao cũng là anh em ruột thịt thì làm sao nhìn anh ta bị thương cho nối. Tên kia đi ra với thương tích đầy mình, nhưng mà lệ khí trên người không hề suy giảm, vẫn rất hung ác!"
Tôi uống cạn chén trà, đau khổ đến cùng cực: "Đó coi như là chuyện nhỏ không đáng nhắc. Còn chuyện gì khác không?"
Vệ Tử Hư à một tiếng, suy nghĩ một chút rồi nói: "Tính tình của anh ta như vậy đúng là không gì để nói! Ngược lại thì cái thai trong bụng cô đang cùng lớn lên với thần khí, không bao lâu nữa sẽ đến thời kì thành thục, sẽ cùng ra đời chung với thai nhi. Sau chuyện này có có ý định gì không?"
Tôi có suy nghĩ đéo gì chứ? Tương lai của tôi là một mảng hắc ám rồi, tình yêu và sống chết, cũng phải tôi có thể làm chủ được nữa! Bây giờ, tôi cũng chẳng còn cảm thấy hứng thú về quá khứ và tương lai nữa, không có sự quan tâm nào đặc biệt cả. Cảm giác vết thương của bản thân đã chồng chất, thế nên cũng không nghĩ đến chuyện bị thêm đả kích gì nữa, sợ đến lúc đó sẽ không nhịn được thật.
Nói thật, tôi cảm thấy trên đời này tôi cũng không tính là quá đáng thương khi so với người khác, thế nên cũng không cần người khác thương hại an ủi. Thuyền đến đầu cầu tự nhiên sẽ thẳng, chỉ cần tôi không chết, ông trời vẫn sẽ để cho tôi một con đường sống thôi! Chỉ cần còn sống, đường đi có gập ghềnh thế nào, tôi cũng có thể đi tiếp, đại khái có câu trời không tuyệt đường người.
"Có gì mà phải nghĩ chứ! Người mà, cũng không phải có cách thức sinh hoạt như thế, sinh tử giàu sang đều do số trời! Nếu còn sống thì cứ vui vẻ trải qua đi, việc gì phải tự nhục trưng ra vẻ mặt đăm chiêu ủ dột chứ, đúng không nào? Tôi chính là người mà khi người khác muốn thấy tôi trôi qua một cách bết bát, tôi lại càng muốn sống rực rỡ như cầu vồng."
Những lời tự an ủi mình nói ra không ít, phiền lòng sống một cuộc sống chẳng ra làm sao, không có kiên trì và mục đích thì vui vẻ có ý nghĩa gì không chứ?
Tôi cho rằng Vệ Tử Hư sẽ cười nhạo giễu cợt tôi, nhưng mà anh ta không làm vậy, chắc là nhìn thấu tâm trạng trong lòng tôi lúc này, thế nên mới không bỏ đá xuống giếng, chỉ là rất yên tĩnh nhìn tôi chằm chằm.
Không có vấn đề gì, nhìn thì nhìn đi, dù gì tôi cũng không còn gì để nói nữa rồi.
"Mạch! Đi ra xem đi, có khách tới cửa."
Dương Mạch đáp một tiếng rồi đứng dậy đi ra ngoài! Tôi nghe Vệ Tử Hư gọi anh ta là Mạch, vậy anh ta thật sự là Dương Mạch mà tôi đã từng thấy sao? Nhưng mà sao lại biến thành bộ dạng thế này rồi?
Khi trong biệt viện chỉ còn tôi và Vệ Tử Hư, anh tự như cười như không nói: "Diệm Thiên Ngạo, anh ta tới cứu cô."
Nếu lúc đầu Diệm Thiên Ngạo tới, có lẽ tôi sẽ kích động, nhưng bây giờ lại không có cảm giác gì.
Tôi liếc nhìn Vệ Tử Hư một cái nói: "Tôi chỉ cùng anh ngồi đây uống trà và nói chuyện phiếm, anh cũng không động đến một cọng lông của tôi, anh ta đến cứu tôi làm gì chứ? Nhiều lắm chỉ là một chữ đến, sao anh lại nói như nghiêm trọng quá vậy? Vệ Tử Hư, anh để lại một dấu đỏ trước ngực tôi làm gì? Anh phải chạy, tôi cũng chạy thì đặt ở tay được rồi, làm gì mà phải để ở đó? Anh có biết rằng suy nghĩ của anh rất không trong sạch không? Nếu không thì anh thừa dịp này mà nói điều kiện đi, tránh cho tôi cả ngày cứ trong tình trạng phập phồng lo sợ."
Khóe mắt của Vệ Tử Hư giật giật hai cái, chắc rằng tôi là người đầu tiên mang anh ta là thứ hạ lưu, thế nên cũng không biết nên đối phó thế nào. Một lúc lâu mới lên tiếng: "Ngực và tay có gì khác nhau? Lưu lại dấu vết ở đó là hạ lưu sao? Hừ, tôi còn chưa nghĩ ra nên để cô làm gì, cô cứ tiếp tục chịu trách nhiệm đi!"
Tôi phủi mông đứng dậy, nói với anh ta: "Tuỳ thôi! Còn nữa, sau này phiền anh đã nghĩ xong muốn tôi làm gì thì tới tìm tôi được không? Họ nói anh là người nguy hiểm, rất khó dây vào, anh cứ động một chút là đến tìm tôi thì đáng sợ quá. Tôi còn muốn thừa dịp này để nhân cơ hội trải qua mấy ngày yên ổn đây, anh đừng làm tôi sợ được không?"
Vệ Tử Hư cười to: "Tôi không dễ chọc, thế mà cô còn mắng tôi hạ lưu? Đây chính là từ ngữ cực kì bất kính với tôi đó, nhưng tôi có giết cô không? Ai nói với cô tôi không dễ chọc vậy tiểu nha đầu? Bổn thiếu gia vốn rất dễ chọc đó! Yên tâm đi, tôi không cần mạng cô, chỉ muốn xem kịch vui thôi."
Chính anh bảo hạ lưu chính là biến thái, lấy cuộc sống của người khác xem như xem kịch vậy, anh có thiếu đạo đức không thế?
Trong lòng tôi rất tức giận, không ngờ lúc này đã vang lên tiếng bước chân từ sau lưng, không biết tại sao trái tim tôi lại đập nhanh hơn, tôi biết anh tới, tôi nghe được tiếng bước chân của anh.
Vệ Tử Hư ngồi ngay ngắn ở đó uống trà, thoạt nhìn rất hài lòng, giống như là chờ Quỷ Vương Dạ Quân đến uống trà tán dóc vậy, một chút ý thức đề phòng cũng không có.
Quỷ Vương Dạ Quân khí thế hung hăng đi vào, tôi nghiêng đầu qua không nhìn anh, lửa giận trong lòng quá lớn, tôi sợ thấy anh thì không nhịn nổi, muốn chất vấn anh ngay trước mặt người ngoài, rốt cuộc coi tôi là gì? Vì người yêu của anh mà cưới tôi, tôi mang thai con anh, làm cho cả người đầy âm khí cũng không nói, thế mà còn chiêu quỷ khắp nơi, người bị vùi lấp trong tình cảnh nguy hiểm, rốt cuộc tôi là gì chứ?
Tôi cam tâm sinh con cũng không phải là vì bất kì khoản bồi thường nào của anh, tôi chỉ muốn chúng tôi có thể thẳng thắn gặp nhau. Nhưng kết quả thì sao? Ngoại trừ lừa dối thì chính là miệng toàn nói láo, có biết rằng như vậy sẽ làm cho tôi ...
Quỷ Vương Dạ Quân vừa vào cửa liền quát lên với Về Tử Hư: "Ngươi muốn chết! Vệ Tử Hư"
Dương Mạch đi theo sau lưng anh và bị anh gầm một tiếng mà thay đổi sắc mặt, anh ta đang lo cho Vệ Tử Hư.
Vệ Tử Hư ngồi đó nhàn nhạt nhìn qua một cái nói: "Diệm Thiên Ngạo, anh ngủ mê chưa tỉnh hay sao? Tôi đã chết, tại sao còn tự tìm chết chứ? Hiếm khi tới một lần mà hung dữ vậy làm gì? Tôi cũng không làm gì người phụ nữ của anh, chỉ là tìm cô ta uống trà rồi nói chuyện chút thôi, nói vài chuyện cũ năm xưa ấy mà, rồi nói thêm một vài sự thật mà anh không chịu nói thôi. Anh xem xem, xem cô ta cũng có giận gì đâu!"
Vệ Tử Hư chính là người e sợ thiên hạ không loạn mà nhìn Diệm Thiên Ngạo, giọng điệu kiểu kì quái, rõ ràng chính là nói, ông đây có có âm mưu gì đâu, mày có thể làm gì ông chứ? Tên khốn kiếp không có chuyện thì làm cho có chuyện, gây chuyện thì không ngại lớn.
Quỷ Vương Dạ Quân lập tức im lặng, anh thu liễm sự tức giận rồi đứng đó. Nhìn bộ dạng của anh, tôi không biết nên nói gì cho phải nữa rồi. Từ lúc chính mình lo lắng nghi ngờ, đến bây giờ thì biết được sự thật từ miệng người ngoài, trong lòng như bị lửa đốt. Tôi không biết mình nên nói gì với anh, bởi vì tôi đã không tìm được chuyện để nói nữa rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro