CHƯƠNG 308-310
Chuyện của Sở Hiên kết thúc mỹ mãn, tuy nhiên cũng vì lần này đại nạn không chết trở về, tôi cũng bị bà nội cấm túc rồi. Lần này đã dọa cho bà phát sợ, bà không cho phép tôi chạy loạn khắp nơi nữa. Tôi ở trên núi chờ một ngày một đêm, bà tưởng rằng tôi đã chết trong núi, vì vậy ngày hôm sau mới không đi theo đám người ông Ba lên núi tìm tôi mà ở nhà khóc một mình.
Hai ngày này, tôi chỉ làm một chuyện, đó chính là dỗ dành bà nội! Lớn tuổi rồi mà tính tình không khác gì một đứa bé, nhớ khi tôi còn bé, bà nội rất nghiêm khắc với tôi, bây giờ nghĩ lại cũng là vì tốt cho tôi, khi đó trong lòng người nhất định đã phải chịu rất nhiều dằn vặt, vì vậy bây giờ mới sợ tôi chết đi như vậy!
Đội khảo cổ lên núi, trên thời sự cũng không ngừng có báo cáo đề cập đến thông tin của bọn họ. Tại thời điểm vận chuyển văn vật, đội khảo cổ còn phát hiện thi thể của bầy sói, tôi đoán những con sói đó chính là đám sói bảo vệ mộ mà chúng tôi gặp, sói đầu đàn chết trong tay Trần Dương, còn những con sói khác thì không biết chết như thế nào.
Sau này tôi cũng biết được từ miệng Quỷ Vương Dạ Quân, bầy sói đó là vì bảo vệ mộ mà tồn tại, bây giờ Bạch Linh không có ở đây, cổ mộ cũng sập rồi, sói đầu đàn cũng đã chết, cổ trùng được nuôi trên thân sói cũng đã chết, tất nhiên chúng nó không sống nổi nữa.
Tôi cũng không biết rốt cuộc tên hôn quân kia có yêu Bạch Linh không, nhưng sau khi Bạch Linh chết, cô ta được chôn cất theo đãi ngộ của phi tử, lăng mộ được xây lớn như vậy, còn nuôi cổ trùng lên thân sói để bảo vệ lăng mộ, bởi vậy có thể thấy được, không hẳn tên hôn quân kia không có tình yêu, chỉ là vì không chiếm được tình yêu đã trở thành ma chướng của tên hôn quân này!
Trần Tú Tài ngủ mê man ba ngày sau mới tỉnh lại, có chuyện tôi cảm thấy khó mà tưởng tượng được, một người cà lơ phất phơ như vậy làm sao thông qua ngủ mà trưởng thành được chứ? Sau khi tỉnh lại anh ta trở nên thành thục hơn rất nhiều, không biết có phải do tôi nghĩ nhiều rồi hay không, tôi cảm thấy anh ta rất nhanh muốn biến thành Trần Dương rồi, có phải đến lúc đó Trần Tú Tài sẽ không thể trở về được không?
Thật sự không có cách nào tưởng tượng nổi, giống như hai người có tính cách khác nhau sống dưới cùng một khuôn mặt, sau này khi biến thành một người, sẽ có cảm giác như thế nào đây? Ai thôn tính ai, đều không phải là chuyện vui vẻ gì, ngược lại tôi cảm thấy Trần Tú Tài thật sự rất đáng thương,
Nửa đêm giật mình tỉnh giấc, tôi không nhớ đã gặp phải ác mộng gì, dụi mắt lại phát hiện ngọc bội màu trắng ở ngực không mát nữa, Quỷ Vương Dạ Quân đi rồi. Ngắm nhìn xung quanh, anh không ở trong phòng, không biết đã đi nơi nào.
Từ khi ở trên núi quay về tôi chưa gặp anh lần nào, cũng không biết vết thương của anh đã tốt chưa. Anh mãi không thấy trở về, tôi cũng không ngủ được, mở mắt đến hừng đông, thật sự không ngủ được nữa liền đứng dậy đi gõ cửa phòng Trần Tú Tài, tôi thật sự muốn biết rốt cuộc tên chết tiệt xảy ra chuyện gì, vì sao bị thương?
Trần Tú Tài hà hơi mở cửa ra, anh ta nửa dựa vào cửa xoa mắt hỏi: " Tìm tôi làm gì?"
Tôi đẩy Trần Tú Tài đi vào trong, anh ta không phải Trần Dương, tất nhiên cũng không cần có quá nhiều quy củ, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề hỏi: "Tình hình của tên chết tiệt là như thế nào, tôi cảm thấy anh ấy có gì đó không đúng lắm."
Trần Tú Tài sửng sốt một chút, tốc độ trở mặt y thư tốc độ lật sách, lúc này lạnh lùng nhìn chằm chằm vào tôi, da đầu tôi tê rần, bây giờ chắc hẳn anh ta là Trần Dương rồi.
"Cản đạn cho cô thôi! Khi ở trong rừng, tôi đã nói anh ta quá liều lĩnh!" Trần Dương nói hời hợt, nhưng tôi lại ngồi không yên: "Anh lừa tôi, anh ấy là người dùng dao đâm cũng không đâm chết được mà, mấy viên đạn này sao có thể tổn thương đến anh ấy? Anh ấy là Quỷ Vương đó, không phải là người bình thường."
Trần Dương ngồi xuống mép giường nói: "Lão quỷ kia với nhà họ Bàn cũng không phải người bình thường, người thường xuyên ở dưới mộ tất nhiên sớm có chuẩn bị, họ có cao nhân chỉ điểm, trang bị trên cơ thể đều có phù văn do cao nhân khắc ra. Trước đó dùng trên người Sở Hiên vẫn còn giữ lại một chút lại dùng cả lên thân thể của cô, mặc dù Diệm Thiên Ngạo đã được quy vào hàng thần tiên, nhưng chung quy vẫn là Quỷ Vương, thân thể thuần âm, đạo thuật bình thường không có tác dụng với anh ta, nhưng phù văn khắc lên ba viên đạn này là đạo pháp thượng thừa, ít nhiều vẫn có chút tác dụng đối với anh ta."
Hóa ra chuyện là như vậy, lúc ấy khi anh kéo tôi vào trong ngực, vậy mà tôi một chút cảm giác cũng không có, cũng không biết khi đó anh đã bị thương rất nặng, chỉ coi đó là viên đạn bình thường không thể khiến anh bị thương, về sau cũng là nghe Trần Dương nói anh có thể chết mới biết anh đã bị thương rồi.
Sau đó Quỷ Vương Dạ Quân vẫn luôn ở trong ngọc bội màu trắng, mãi đến đêm qua mới đi, chắc là về Quỷ giới rồi!
Nhưng thế nào cũng thấy không yên lòng, cảm thấy anh ấy sẽ xảy ra chuyện, vì vậy tôi năn nỉ Trần Dương bảo anh ta đưa tôi đi Quỷ giới.
Trần Dương lạnh lùng nói: "Không đi! Đi đến chỗ kia cũng không được lợi gì, tại sao tôi phải dẫn cô đi!"
Người này sao lại như vậy chứ? Không được lợi gì sẽ không làm việc sao? Tôi buồn bực nhìn anh ta một lúc lâu nói: "Được rồi! Anh nói điều kiện đi! Muốn tôi phải làm gì mới dẫn tôi đi?"
Trần Dương hừ hừ hai tiếng nói: "Không phải cô phủ nhận quan hệ thầy trò của tôi và cô với Diệm Thiên Ngạo sao?"
Hả? Tôi nhìn Trần Dương nháy mắt mấy cái: "Ừm, có nói, nhưng mà làm sao anh biết?"
Trần Dương nghiêng người sang một bên hừ lạnh một tiếng, được rồi, thằng cha này lại khinh người! Tôi bĩu môi nói: "Đây là lỗi của tôi, anh đừng nóng giận! Nếu không anh nói biện pháp cho tôi, tôi tự mình đi là được!"
Nghe tôi nói như vậy, Trần Dương mới xoay người ngồi nghiêm chỉnh nói: "Gọi một tiếng sư phụ, tôi nghe xong mà vui vẻ sẽ dạy cô! Bây giờ tôi đại thương nguyên khí, không có cách nào đưa cô đến đó, nhưng dạy cô vẫn được."
Được đó, tôi học xong rồi cũng không cần phải nhờ vả người khác nữa! Cũng chỉ là bắt tôi gọi một tiếng sư phụ, điều này không quan trọng, dù sao gọi một tiếng cũng không mất một miếng thịt, không thiệt thòi!
Nghĩ đến đây, tôi lập tức nghiêm chỉnh đứng trước mặt Trần Dương cung kính nói: "Sư phụ, xin chỉ bảo cho con làm sao mới đến được Quỷ giới!"
Trần Dương im lặng một lúc mới lên tiếng: "Thái độ cũng không tệ nhưng tôi vẫn muốn hỏi cô, nếu như Diệm Thiên Ngạo dậu đổ bìm leo, vào thời điểm này tìm đến tôi gây phiền phức, cô sẽ đứng về phía anh ta sao?"
Mẹ nó, thằng cha già mà không đứng đắn này, vậy mà lại là người như vậy, vậy mà tôi còn cảm thấy anh ta là loại người đứng đắn đội trời đạp đất đó, thế mà trong lòng vẫn có nhiều tính toán như vậy!
Tôi ho hai tiếng nói: "Đồ nhi đứng về phía chính nghĩa, ngài sẽ không gây ra chuyện gì đúng không!"
Trần Dương khinh thường hừ một tiếng: "Con nhóc cô thật lanh lợi! Thôi, tôi cho cô một thứ, thứ này cần dùng máu để nuôi, uống máu một lần sẽ có thể mở ra cánh cửa Quỷ giới, đến lúc đó cô chỉ cần suy nghĩ nơi muốn đi ở trong lòng, tự nhiên vật này sẽ đưa cô đến. Quỷ giới to lớn, có vật này cô không lạc được."
Nói xong, trong tay Trần Dương xuất hiện thêm một chiếc hộp đưa đến trước mặt tôi. Tôi nhìn thấy chiếc hộp được điêu khắc tinh xảo, hoa văn phía trên cũng rất xinh đẹp, vừa nhìn liền biết cũng là một món đồ cổ, lấy cái hộp này bán ra ngoài đoán chừng cũng được nhiều tiền.
Nhẹ nhàng nhận lấy chiếc hộp rồi mở ra xem, một viên đá màu tím đen được đặt trên gấm vóc màu vàng, mới nhìn cũng không thấy có cái gì tốt, tuy nhiên sờ trong tay sẽ thấy vô cùng mượt mà bóng loáng. Một chiếc dây bện màu đen buộc vào viên đá, dây bện này rất dài, dường như có thể làm vật trang sức đeo trên cổ, mang theo hẳn là rất tiện lợi.
Chỉ là Trần Dương nói phải dùng máu để nuôi dưỡng, điều này khiến tội hơi lo lắng, tôi nhìn ngón tay của mình, cẩn thận hỏi: "Chuyện đó, sư phụ, tôi phải dùng bao nhiêu máu mới khiến nó ăn no, tôi chính là một người phàm, không có máu không thể sống được!"
Trần Dương trợn mắt nhìn tôi một cái không nhịn được nói: "Không mất nhiều của cô, một giọt đủ rồi! Nhìn bộ dạng sợ sệt của cô này, đi đi đi, đi về phòng cô đi, tôi còn muốn ngủ tiếp!"
Tôi gật đầu cầm đồ đi ngay, dù sao vật đã đến tay, tôi cũng không muốn chờ lâu. Khi rời khỏi phòng Trần Dương, tôi thuận tay đóng cửa lại.
Lần này quậy phá cũng không biết tên này sẽ ở nhà tôi trong bao lâu, nhưng mà dù ở lại lâu ông Ba với bà nội cũng không ghét bỏ anh ta, ấn tượng của họ đối với anh ta khá tốt, có lẽ chính là kiểu người cùng ngành gặp nhau rưng rưng nước mắt!
Khi tôi đang đi về phòng thì gặp bà nội, người luôn luôn dậy sớm, mà tôi lúc nào cũng phải ngủ đến giữa trưa, vì vậy giờ phút này nhìn thấy tôi, bà đặc biệt kinh ngạc: "Bảo bối ngoan, sao hôm nay cháu dậy sớm vậy?"
Trong lòng tôi nhớ nhung tên chết tiệt, nghĩ muốn đến Quỷ giới tìm anh ấy sớm một chút, cũng không suy xét quá nhiều, đi đến bên người bà nội buột miệng nói ra: "Đi Quỷ giới một chuyến!"
Nụ cười của bà nội cứng lại trên mặt, tôi cũng theo đó mà sững sờ không nghĩ đến lời nói của tôi đối với một người còn sống là chuyện nghiêm trọng đến mức nào!
Địa phủ Quỷ giới là nơi mà chỉ có người chết mới có thể đến, vì vậy tôi đoán rằng bà nội nghe tôi nói thế quá nửa cho rằng tôi muốn chết, vì vậy mới sốt sắng như vậy.
Tôi tiến lên dụi dụi vào người bà nội nói: "Bà nội, đừng như vậy, không phải con muốn đi chết đâu, con chỉ muốn đi đến nơi đó tìm Quỷ Vương, người không nên lo lắng, nơi đó con cũng đi qua nhiều lần rồi, không sao."
Bà nội gật đầu một cái rồi không nói gì, bà đã không quản thúc tôi nghiêm khắc như còn bé nữa, có lẽ cảm thấy tôi đã lớn rồi đã có thể tự mình xử lý rất nhiều chuyện rồi, cũng bắt đầu tin tưởng tôi có thể làm tốt chuyện mà mình muốn làm!
Quay về phòng mình, tôi cắn ngón tay, nhỏ một giọt máu lên trên viên đá màu tím đen, chỉ chốc lát viên đã bắt đầu phát sáng, sau đó trên mặt đất xuất hiện một hố đen rộng chừng một người, hố đen sâu không thấy đáy, khiến người ta nhìn vào mà hoảng hốt.
Đây là có ý muốn tôi trực tiếp nhảy xuống sao?
Bởi vì quá khẩn trương, tôi quên lời Trần Dương nói, trong lòng chỉ nghĩ muốn nhanh chóng đi tìm tên chết tiệt, anh không nói lời nào đã rời khỏi, nhất định tình hình rất quan trọng, nếu không tuyệt đối anh sẽ không nói lời nào như vậy.
Nghĩ đến đây, tôi nằm viên đá, quyết tâm liều mạng trực tiếp nhảy vào trong hố đen.
Gió lạnh thổi quanh bốn phía, tôi giống như nhảy lầu mà nhảy xuống. Gió thổi bên người giống như một lưỡi dao sắc bén cứa vào da thịt tôi, đau rát khiến tôi không cách nào suy nghĩ, mãi đến lúc mông tiếp xúc thân mật với một vật cứng, tôi mới lấy lại được khả năng suy nghĩ.
Bầu trời màu xám, tại thời điểm tôi ngã xuống mặt đất thì hố đen trên đỉnh đầu đã biến mất không còn, tôi nghĩ mình đã an toàn hạ cánh, đến Quỷ giới rồi.
Đúng rồi, Trần Dương đã nói với tôi sau khi vào hố đen phải suy nghĩ nơi muốn đi, vừa rồi tôi có nghĩ muốn đi đâu sao? Dường như có muốn đi Minh điện, nhưng nơi này không giống Minh điện, vì sao tôi lại đến nơi này chứ?
Lúc này, tôi ở sâu trong một ngọn núi, dưới chân núi là những thành trấn, có vẻ như tôi đi nhầm rồi! Choáng váng, đỉnh núi này cao như vậy, còn không có đường xuống núi, phía trước là sườn đồi, như này tôi làm sao đi đến Minh điện đây, chẳng lẽ lại phải nhảy thêm một lần?
Lần này tôi hoàn toàn ngốc rồi, ở Nhân giới, tôi mới từ trên núi trở về, giờ về đến Quỷ giới lại rơi vào núi, tôi đây có đắc tội gì với thần núi sao ? Trời ơi, mệt mỏi quá mà!
Được rồi được rồi, việc cấp bách bây giờ vẫn là phải tìm một con đường để xuống núi, đến nơi có người, hỏi thăm đường đến Minh điện thế nào!
Một người bối rối ở trên núi thật sự không tốt lắm, dãy núi này trùng điệp, đến một bóng quỷ cũng không có, chứ đừng nói đến người, à không, nơi này vốn không có người, tất cả đều là quỷ, nhưng cũng không đến mức một tên cũng không nhìn thấy chứ!
Nhìn quanh bốn phía đều là cây cối không khác nhau là mấy, tôi điên mất, như này bắt tôi phải đi đến khi nào mới ra được ngoài đây, trong lòng mệt mỏi thân thể còn mệt mỏi hơn, vào lúc muốn tìm một chỗ nào đó nghỉ ngơi một chút, phát hiện có một nơi vô cùng chói mắt, ngẩng đầu nhìn về phía ánh sáng, ôi, tại sao trên bầu trời lại có thể có cầu vồng chứ?
Nơi này không phải quỷ giới sao? Bầu trời không phải luôn u ám sao? Tại sao lại có cầu vồng của Nhân giới chứ?
Bởi vì quá đẹp nên tôi không nhịn được mà đi vài bước về phía cầu vồng, muốn đến gần hơn nhìn nhiều hơn một chút. Khi còn bé cũng là như vậy, chỉ cần nơi xuất hiện cầu vồng, tôi đều sẽ nhìn vài lần, nhưng tuyệt đối sẽ không nghiêm túc nhìn như bây giờ.
"Nhìn đẹp không?"
Một giọng nói vô cùng dịu dàng vang lên phía sau lưng, tôi gật đầu nói: "Đẹp! Không nghĩ đến nơi này còn có cầu vồng như này!"
Hả? Sao lại có người nói chuyện?
Tôi nghi ngờ quay đầu lại, liền đụng phải một đôi mắt mênh mông sâu sắc, không vui không buồn phẳng lặng như mặt nước, đây là một đôi mắt có chiều sâu nhưng không có nhiệt độ, đã thần bí lại còn cô độc, khiến người khác không cách nào nhìn thấu.
Đây là ăn đến mức đổi vận sao? Vậy mà tôi có thể gặp gỡ một anh chàng đẹp trai trên núi hoang này, hơn nữa còn là một soái ca có giọng nói dịu dàng, hi hi, mặc dù rơi xuống nơi này, nhưng xem ra vận may cũng không tệ lắm, cái này gọi là gì nhỉ, cái gì nhất định sẽ có phúc về sau nhỉ, hi hi hi!
"Thấy dáng vẻ không dời nổi mắt của cô, chắc hẳn tôi nhìn đẹp hơn so với cầu vồng kia."
Ặc! Xấu hổ quá, tôi đây là mê trai sao? Có tên chết tiệt rồi còn có trai đẹp nào có thể để vào mắt của tôi chứ, những tên trai đẹp đó sao có thể so sánh chứ!
Chỉ là thật sự người này có thể so sánh với tên chết tiệt nhà tôi, tuy nói không phải là cái đẹp tiêu chuẩn, nhưng tuyệt đối cũng là tinh phẩm cao cấp trong mắt mọi người. Tên chết tiệt là đại diện cho kiểu mẫu cao ngạo lạnh lùng, ngang ngược khiến người khác không dám đến gần người này lại thuộc về loại thần bí, có thể đến gần nhưng không thể mạo phạm.
Tôi xấu hổ gãi đầu nói: "Không phải, chính là tò mò sao anh lại xuất hiện!"
Ai lại thừa nhận chính mình sững sờ nhìn anh ta chứ, cho dù anh ta thật sự đẹp hơn so với cầu vồng cũng không thể nói ra! Như vậy thật quá mất mặt!
Chàng trai cả người mặc áo trắng, dùng ngọc quan vấn tóc, trong gió nhẹ, lụa mỏng tung bay, giống như thần tiên trong mây không dính khói lửa nhân gian.
"Đi Quỷ giới, không ai nói với cô đừng đến Nam Sơn sao?" Nói xong, chàng trai phất tay áo xoay người, để lại cho tôi một bóng lưng lặng im tan nát cõi lòng.
Hazz, thật sự không ai nói cho tôi biết vì sao không thể đến Nam Sơn, lên Nam Sơn làm gì, tôi không biết, tôi suy nghĩ rõ ràng rồi nói: "Vị công tử này, quả thật không ai nói với tôi điều này! Tôi muốn đi Minh điện, nhưng tôi lạc đường, vì vậy có thể phiền anh nói với tôi một tiếng, làm sao đi đến Mình điện không?"
Chàng trai nghiêng mặt liếc mắt nhìn chằm chằm tôi nói: "Không có đường đi!"
Ôi, mới vừa rồi còn rất dịu dàng, sao giờ lại trở nên nguy hiểm chứ? Tôi cảm thấy thái độ thù địch tràn ngập trong mắt anh ta, theo bản năng lui về sau hai bước gượng cười nói: "Tôi từng nghe một câu, đường là do con người đi ra! Đi nhiều sẽ thành đường. Ha ha, anh đã nói nơi này không có đường để đi, vậy tôi tự đi thôi, nói không chừng sẽ đi ra đường!"
Chàng trai nhìn tôi một lúc lâu mới lên tiếng: "Nghe cũng có chút đạo lý, tuy nhiên cho đến bây giờ còn chưa có ai dám đi lại trên địa bàn của tôi, nếu tôi để cô đi ra một con đường ở nơi này, tôi sao còn mặt mũi? Tuy nhiên cô nhóc dám nói khoác đến mức này trước mặt tôi, cô chính là người đầu tiên! Cô muốn đi Minh điện làm gì?"
Người này vô cùng thần bí, còn vui giận thất thường, trong lòng tôi không biết chút gì về anh ta, ngẫm nghĩ vẫn phải nói chuyện thật cẩn thận mới được, nhỡ đâu không cẩn thận giẫm trúng vảy ngược của anh ta, tôi liền xong đời rồi: "Đi Minh điện tất nhiên để gặp Quỷ Vương rồi! Tôi không muốn phiền anh dẫn tôi đi, anh chỉ đường chỉ hướng cho tôi là được rồi, tôi có chân có thể tự đi."
Chàng trai nhã nhặn giơ ngón tay chỉ về một phía nói: "Ở kia! Tuy nhiên, có một người sống sờ sờ muốn đi đến đó thì không thể nào, âm khí dọc theo con đường này có thể ăn mòn cô sạch sẽ, cần giúp một chút không?"
Phương hướng mà chàng trai chỉ chính là một nơi tôi không thể chạm vào, nơi đó sương mù dày đặc, cái gì cũng không nhìn thấy, tôi nếu muốn đi đến chỗ đó, rất có thể sẽ chết giữa đường.
Tôi không biết anh ta có lừa tôi hay không, cảm thấy người như anh ta không cần thiết phải lừa tôi chuyện nhỏ này, chỉ là không biết giúp đỡ trong lời anh ta nói là thật hay giả, tôi có nên tin anh ta không, dù sao chúng tôi không quen biết, ngộ nhỡ anh ta một tên lệ quỷ trốn ra ngoài, muốn ăn sạch tôi thì phải làm sao đây?
Dường như chàng trai nhìn thấu tâm tư của tôi, cười một tiếng nói: " Tôi có thể giúp cô, chỉ là xưa nay tôi không làm chuyện vô dụng, cô đáp ứng tôi một yêu cầu, tôi sẽ đưa cô đi."
Ôi trời, có phải người nơi này đều khôn khéo như vậy không, làm chuyện gì cũng phải nói điều kiện, tôi cũng không thể không biết sợ chút nào à nha. Tôi đã nợ Trần Dương một lần, đến nơi này lại nợ một lần, còn có thể trả hết sao?
"Tôi không có bản lĩnh gì cả, nếu như điều kiện của anh không khắc nghiệt, tôi có thể đáp ứng, nhưng nếu như anh muốn làm khó tôi, vậy cũng không cần phải nói."
Chàng trai ừ một tiếng nói: "Yêu cầu á, vẫn chưa nghĩ ra, trước cho cô nợ, chờ sau khi nghĩ ra sẽ tìm cô đòi!"
Đây là đang đùa bỡn tôi sao?
Người này cũng thật đáng cười, giúp tôi thì thôi đi, còn muốn mở một tờ ngân phiếu trống với tôi sao, anh ta không sợ tôi trở mặt không nhận à, hay là anh ta lại thiết lập một cái bẫy gì đó muốn tôi chui vào? Không được, tôi phải hỏi rõ ràng: "Không được, bây giờ nói luôn! Ngộ nhỡ anh muốn tôi làm chuyện gì không tốt, ví dụ như giết người phóng hỏa thì phải làm sao? Tôi cũng sẽ không giúp anh làm những chuyện đó!"
Chàng trai cúi người nhìn chằm chằm tôi một cái thật sâu nói: "Thoạt nhìn tôi là hạng người như vậy sao? Cô đã sợ tôi lừa cô, vậy tôi cho phép cô từ chối tôi ba lần, nhưng sau ba lần, cho dù tôi nói gì cô cũng phải đáp ứng? Suy nghĩ kỹ đi, nơi này trừ tôi không ai có thể đi ra, cô muốn chết tôi không ngăn cản cô, không muốn chết thì suy xét đi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro