Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 307-308

Làm vua của một giới đúng là không tầm thường, mặc quần áo cũng sang trọng đắt tiền như vậy, chất vải mềm mượt, tuy nói có hơi mỏng nhưng có thể chống được gió núi, mặc nó, tôi không ngờ không cảm thấy chút cảm giác lạnh lẽo nào. Ôi, vừa rồi tôi đúng là trách nhầm anh rồi, là mình quá gian ác, mới nghĩ anh cũng gian ác như vậy. Thật sự ngại quá.

Đại cung dưới lòng đất đã sụp xuống, chỉ có điều Quỷ Vương Dạ Quân thoạt nhìn dường như không định đi. Không phải là anh muốn chờ tình hình trong núi này yên tĩnh mới đi chứ? Chỉ có điều nghĩ lại cũng không khả năng này, tám chín phần là còn có chuyện chưa hoàn thành. Dù sao Sở Hiên chạy trốn từ tầng dưới cùng của địa ngục lên, anh vẫn phải đưa hắn ta trở lại. Còn có những hồn phách trong mộ này cũng cần phải chờ xử lý.

Có những tiếng súng vang lên, trong lòng tôi kinh ngạc tới mức run rẩy. Quỷ Vương Dạ Quân ôm tôi vào lòng. Trong sương mù, tôi thoáng nhìn ba người Nghiêm Càn Khôn chạy qua trước mặt, bọn họ bắn mấy phát súng vào tôi rồi chạy mất dạng.

Nếu như bọn họ không xuất hiện, tôi còn thật sự quên mất ba người này rồi. Không ngờ ba người này lại thật sự có mạng lớn, không ngờ đã trốn thoát. Nếu không phải Quỷ Vương Dạ Quân ở bên cạnh, lúc này tôi đã bị bắn thành tổ ong vò vẽ.

Đám người chạy xa, Quỷ Vương Dạ Quân mới thả tôi ra, anh cũng không định đuổi theo ba người kia. Dù sao anh là Quỷ Vương quản lý sống chết, không cần phải cố gắng đuổi theo, chỉ cần mở Sinh Tử Bộ ra là có thể biết hết tất cả, cho dù bọn họ chạy tới chân trời góc biển cũng không giải quyết được gì.

Theo sát phía sau Nghiêm Càn Khôn, Trần Dương cũng từ trong đại cung dưới lòng đất đi ra. Phía xa, tôi lại nhìn thấy trận pháp Bát Quái dưới chân anh ta, phía sau anh ta chính là những tiếng quỷ khóc sói tru, kinh động đám chim trong rừng núi, làm chúng vỗ cánh bay lên trên không trung.

Từ trong rừng có một đội binh lính cổ đại lao ra. Lúc này bọn họ có đầu có mặt, còn có thân, còn Sở Hiên và Bạch Linh ở phía sau bọn họ. Nhìn bọn họ vừa nói vừa cười, hình như đã loại bỏ mâu thuẫn lúc trước.

Thật ra câu chuyện cũ của Sở Hiên làm cho tôi rất xúc động. Hắn ta là người trung thực thẳng thắn, chưa bao giờ làm chuyện gì có lỗi với trời đất, nhưng bởi vì người nhà nhát gan mà rơi vào kết quả như vậy, đương nhiên tên hoàng đế chó kia cũng là một tên hôn quân, chết không được tử tế. Biết rõ Bạch Linh và bảo vệ cho gia tộc của Sở thị mà phải bỏ độc Sở Hiên, cuối cùng còn phải ra tay giết chết, đúng là cực kỳ ác độc.

Chỉ có điều nói đi thì phải nói lại, nếu như trước đó Bạch Linh nói cho Sở Hiên biết sự thật này, để tự hắn ta uống hết rượu độc, vậy có lẽ kết cục sẽ không như vậy. Nhưng có một khả năng khác, lấy tính nết của Sở Hiên, sau khi biết được sự thật, chỉ sợ sẽ không ngồi chờ chết, mà thật sự có khả năng sẽ mưu phản, cho nên Bạch Linh trong lúc vội vàng và bất lực mới giết chết người mình yêu, không cầu cùng sống chỉ cầu cùng chết.

Sở Hiên chạy trốn từ trong địa ngục ra cũng chỉ vì một đáp án, vậy bây giờ chắc hắn ta đã tìm được rồi, kết cục như vậy hắn xem như là viên mãn, chỉ có điều hắn ta nhiều lần muốn xé bụng tôi ra, rốt cuộc đang tìm gì?

Không bao lâu, đám người Sở Hiên đi tới trước mặt chúng tôi, một đội quân lính cổ đại đi theo phía sau hắn ta với khí thế hung hãn. Xem ra lại sắp có một cuộc chiến lớn hơn nữa rồi. Nhưng chờ tới khi tất cả mọi người đến trước mặt, Sở Hiên quỳ một gối xuống, Bạch Linh bên cạnh hắn ta cũng quỳ xuống theo. Lão đại vừa quỳ, tất nhiên đội quân cổ đại phía sau hắn ta cũng quỳ theo, động tĩnh rất lớn,

Sở Hiên chắp tay nói: "Dạ Quân, trước đó có chỗ nào đắc tội, ta bằng lòng bị phạt, chỉ là việc này đều do một mình ta gây ra, không liên quan đến Bạch Linh, mời ngài mở một mắt lưới tha cho cô ấy được chuyển thế."

Có thể khiến cho một tướng quân cao ngạo phải cúi đầu là một chuyện không dễ dàng gì. Sở Hiên làm như vậy tất nhiên không phải là vì mình, mà là vì Bạch Linh. Sai lầm lớn nhất của cả đời người phụ nữ này chính là bỏ độc hại Sở Hiên, quả thật không nên bị liên lụy, thả cho cô ta chuyển thế cũng phải là không thể được.

Quỷ Vương Dạ Quân lưng xoay người nói: "Khi người còn sống đã giết người vô số, sau khi chết lẽ ra nên ở trong địa ngục chịu phạt, chở rửa sạch tội nghiệt lại có thể chuyển thế làm người, nhưng trong lòng người lại tồn tại chấp niệm nên một mình bỏ chạy ra ngoài, tội tăng thêm một bậc, không chỉ vậy còn nhiều lần hại phu nhân ta, đó là tội càng thêm tội, tàn sát người dân trong thôn, dẫn tới hai người mất mạng xuống Hoàng Tuyền, với tâm tư độc ác như vậy, bản tôn làm cho người hồn bay phách lạc cũng không quá đáng."

Sở Hiên nghe cũng không hề tức giận, Quỷ Vương Dạ Quân nói cũng chính là sự thật, Lệ Quỷ giống như hắn ta quả thật có thể chịu phạt hồn bay phách lạc.

"Về phần Bạch Linh, kiếp trước cô ta có tội sát nghiệt, hơn nữa chính cô ta treo cổ tự sát, bỏ qua tính mạng do trời xanh dành cho cô ta, cho nên cô ta không có tư cách được trở lại làm người."

Nói đến đây, trái tim của tôi lập tức trầm xuống. Sở Hiên đã nhiều lần hại tôi, tôi vốn nên mượn cơ hội này giết hắn ta vài lần, nhưng trong U Minh, tôi cũng không muốn tàn nhẫn với hắn ta. So với Quỷ Vương Dạ Quân xử phạt, tôi cảm thấy hồn bay phách lạc thật sự là xử hơi nặng rồi.

Còn có Bạch Linh, cô ta chỉ là một người phụ nữ yếu đuối, khi đối mặt với khó khăn khi còn sống trước đó, có thể nghĩ ra được cách gì chứ? Giết người hay tự sát đều là do bị ép tới bất lực, nếu có thể nghĩ ra cách, ai sẽ đi hại chết người. Cho nên vì vậy mà không cho chuyển thế, điều này cũng không tránh khỏi quá vô tình.

Tôi nhìn về phía Trần Dương bên cạnh. Anh ta lại lẳng lặng đứng ở đó, cũng không mở miệng nói giúp cho đám người Sở Hiên, giống như chuyện này căn bản chẳng có nửa xu quan hệ gì với anh ta vậy. Trên khóe miệng anh ta vẫn còn có vệt máu, vẻ mặt lại tương đối bình thản tự nhiên, tôi nghĩ là còn có nhiệt tình hóng xem chuyện không liên quan mình nữa.

Sở Hiên nghe xong lập tức thanh minh, khăng khăng nói: "Bởi vì Triệu Thu Hoạch lấy đi vật đính ước của ta và Bạch Linh nên mới bị ta giết chết, ta cũng không hối hận về điều này. Dạ Quân, người muốn phạt thì cứ phạt hết một mình ta đi. Bạch Linh vì muốn bảo vệ già trẻ cả nhà ta mới bị ép phải giết ta. Cô ấy tự sát cũng là vì có thể được gặp lại ta trên đường xuống suối vàng. Cô ấy không sai, sai đều là tại ta. Cô ấy không nên bị ta liên lụy, gánh tội vì ta! Ngươi muốn ta hồn bay phách lạc, ta nhận, tuyệt đối không nói hai lời, nhưng mong người hãy buông tha cho Bạch Linh, van xin ngươi!"

Tôi đứng ở bên cạnh nhìn mà tim cũng muốn vỡ tan. Sở Hiên thật đúng là một người chung tình, vì người phụ nữ của mình mà bỏ qua thân phận, dập đầu cầu khẩn. Người đàn ông như vậy cũng đáng để cho Bạch Linh yêu và gửi gắm cả cuộc đời mình.

Bạch Linh nghe được Sở Hiên muốn gánh chịu tất cả tội lỗi thì vội vàng dập đầu nói: "Ngài Dạ Quân, tiểu nữ không cầu xin gì khác, nếu như ngài muốn phạt bị Sở Hiên hồn bay phách lạc, vậy cũng cầu xin ngài hay ban thưởng cho tiểu nữ hình phạt tương tự. Ta bằng lòng đi theo Sở Hiên, cũng xem như là bù đắp lại tâm nguyện không thể ở cùng với nhau kiếp trước, không mong được cùng sinh, chỉ mong chuyện cùng chết với nhau!"

Cô ta vừa nói tới đây, đội quân cổ đại phía sau hai người cũng hô to: " Chúng ta cũng đồng lòng cùng chết với tướng quân, mong Dạ Quân ban cho cái chết."

Âm thanh bất khuất vang vọng ở trong sơn cốc, cảnh tượng cầu xin được chết này thật khó diễn tả được bằng lời. Tôi lại nhìn về phía Trần Dương. Anh ta vẫn thờ ơ với điều này, trong mắt không hề có chút cảm xúc nào. Mà Quỷ Vương Dạ Quân càng lặng thinh lạnh lùng nhìn những hồn phách kia. Tôi nghĩ anh chắc chắn sẽ không vì thế mà động lòng.

Trong lòng tôi có chút tính toán nhỏ nhặt của mình, vẫn có rất nhiều chỗ không hiểu muốn hỏi Sở Hiên. Ngoài ra tôi cũng không muốn nhìn thấy nhiều hồn phách như vậy phải biến mất, những lúc như vậy luôn phải có người đứng ra nói gì đó, mà người đó cũng chỉ có tôi.

Bất kể Quỷ Vương Dạ Quân có tức giận hay không, tôi lặng lẽ kéo tay anh nói: "Lão chết tiệt, tôi cảm thấy chuyện này là có lý do. Cho dù Sở Hiên đáng tội chết nghìn lần, nhưng nể tình hắn ta một lòng si tình lại miễn cho hắn ta tội chết được không. Anh suy nghĩ xem, nhiều người muốn chết cùng hắn ta như vậy, chắc hẳn khi hắn ta còn sống cũng là một người có tình có nghĩa Thoáng cái mà anh phải xử nhiều người như vậy cũng rất mệt mỏi, đúng không?"

Quỷ Vương Dạ Quân liếc mắt nhìn tôi, tôi bị anh nhìn thì trong lòng có chút sợ hãi. Thật lâu sau, anh thản nhiên nói: "Lòng tốt không thể xem là cơm ăn được. Vậy được rồi, bản tôn không ban chết cho bọn họ, lại luyện bọn họ thành Huyền Hồn đan"

Ơ!

Nhiều người như vậy đều luyện thành Huyền Hồn đan, tôi phải ăn đến năm nào tháng nào chứ!

Tôi nhìn về phía Quỷ Vương Dạ Quận cười hì hì vài tiếng nói: "Ái chà! Tôi biết anh là vị vua tốt nhất trên đời này mà. Thật ra anh chỉ dọa bọn họ thôi, không thật sự muốn phán bọn họ tội chết đúng không? Lão chết tiệt, anh đã muốn giết bọn họ nữa, vậy mở một mắt lưới bỏ qua cho bọn họ, bọn họ cũng sẽ nhớ lòng tốt của anh!"

Quỷ Vương Dạ Quận hừ một tiếng nói: "Ta không tốt, thật sự không tốt! Ta chỉ là làm việc dựa theo quy định thôi. Em là một cô gái nhỏ thì biết cái gì?"

Tôi nghe vậy liền cười hì hì. Tôi ở chung với Quỷ Vương Dạ Quân lâu như vậy, ít nhiều vẫn hiểu rõ tính tình của anh. Anh nói vậy chính là có cơ hội xoay chuyển, vì vậy tôi lắc tay anh, không để ý tới mặt mũi mà nói: "Đúng, đúng, đúng, tôi chính là một cô gái nhỏ không hiểu những quy định của ngài. Lão chết tiệt, anh cũng đã từng vì tôi mà giết Nghiên phi, vì sao lần này không thể vì tôi bỏ qua cho bọn họ chứ!"

Thật ra cái chết của Nghiên phi lại giống như con dao cắm ở trong tim của tôi, tôi vĩnh viễn cũng sẽ cảm thấy có lỗi với cô ta.

Quỷ Vương Dạ Quân giơ ngón tay chọc chọc vào đầu tôi: "Sau này em còn dám chọc giận ta, xem ta còn đồng ý với em nữa không?"

Quỷ Vương Dạ Quân đã đồng ý. Khi anh chọc đầu tôi, tôi thật sự cảm giác trong lòng rất ngọt ngào, nhưng cũng có chút khổ sở. Hóa ra người sống không phải chuyện gì cũng có thể làm theo tâm tư của mình, có quá nhiều chuyện ép buộc khiến người ta cảm thấy bất lực, có quá nhiều chuyện không như mong muốn. Người sống có lúc thật sự rất đáng buồn.

Tôi nhìn Thanh Minh và Vô Thường huynh đến, nhìn bọn họ dẫn những hồn phách này đi, tôi bỗng nhiên hiểu rõ một đạo lý, bất kể khi sống trong lòng có bao nhiêu chua xót, chỉ cần sống không phải hối hận là được.

Lại nhìn thấy Vô Thường huynh lần nữa, tôi thật sự rất vui vẻ, tuy rằng tiếp xúc chưa được mấy lần, nhưng đã nảy sinh tình cảm hữu nghị vững chắc với bọn họ.

Thời điểm Bạch huynh nhìn thấy nhiều hồn phách như vậy, không nhịn được hoảng sợ nói: "Ông trời ơi, thật nhiều hàng đến à nha!"

Thái độ của Hắc huynh thì trầm ổn hơn một chút, sau khi nghe thấy anh ta không biết lớn nhỏ hô lớn như thế thì lập tức chọc cùi chỏ vào người anh ta một cái, ra hiệu cho anh ta im miệng.

Bạch huynh rất thức thời im lặng, cùng với Thanh Minh đi đến trước mặt Quỷ Vương Dạ Quân, chắp tay ôm quyền nói: "Thuộc hạ tham kiến Dạ Quân, Thất nương nương!"

Mỗi lần gặp gỡ bọn họ đều hành đại lễ với tôi, điều này khiến tôi thật ngượng ngùng, nhưng bọn họ nói đây là lễ nghi nhất định phải làm, tôi không thể làm gì khác hơn là tùy theo bọn họ, gật đầu coi như chào hỏi với bọn họ.

Quỷ Vương Dạ Quân khoát khoát tay nói: "Sau khi mang về, toàn bộ đặt ở tầng một địa ngục, chịu đựng hết trăm năm thì đưa vào Lục đạo."

Tầng một địa ngục không phải chính là nơi tôi ngã xuống sao? Nơi đó được xưng là bí cảnh, tôi cho rằng vẫn còn tốt, chỉ là liên tục lặp lại quá trình tử vong của mình, cũng không phải chịu đựng tra tấn trên thân thể, trừng phạt này coi như là nhẹ nhất.

Phải biết rằng, kiếp trước Sở Hiên là một danh tướng, người chết trong tay hắn nhiều vô số kể, chết rồi vẫn gây ra không ít tai họa, còn giết cả nhà Triệu Thu Hoạch, làm đủ việc xấu, chỉ hồn bay phách tán thôi thật sự không đủ, những binh lính đi theo hắn, có ai trên tay không dính chừng trăm mạng người, còn cả Bạch Linh, mặc kệ lý do gì, giết người chính là phạm pháp, sau đó còn nghĩ quẩn, dẫn đến chính mình không thể chuyển thế làm người. Những người này đều phạm vào nghiệp chướng không thể tha thứ, chiếu theo pháp luật của Quỷ giới, đều phải trừng phạt nghiêm khắc. Bây giờ chỉ phải chịu trăm năm tuần hoàn cái chết, thật sự rất nhẹ.

Thanh Minh chắp tay nhận lệnh, sau khi đếm xong hồn phách, Quỷ Vương Dạ Quân mở cửa Quỷ giới.

Chỉ chốc lát sau, một hố đen xuất hiện trên mặt đất, lúc này Sở Hiên còn muốn nói điều gì, nhưng hắn chỉ há to miệng, tỏ vẻ sâu xa liếc nhìn về phía tôi một cái rồi cúi đầu xuống.

Tôi nhìn thấy hành động này của hắn rồi, nhưng hiện giờ tôi vốn không có ý định hỏi hắn cái gì, huống hồ Quỷ Vương Dạ Quân vẫn đang ở bên cạnh, tôi muốn hỏi cũng không hỏi được gì, dù sao tôi cũng biết rõ nơi mà Sở Hiên phải đi, sau này vẫn còn cơ hội gặp mặt.

Sau khi tất cả hồn phách đều tiến vào cánh cửa Quỷ giới, tôi mới thật sự thở dài một hơi. Thật ra tôi cũng không phải người lương thiện, sở dĩ cầu xin tha thứ cho Sở Hiên chẳng qua là cảm thấy mình hơn nên làm như vậy mà thôi.

Dù nói thế nào, ít nhiều Sở Hiên vẫn có chút ân huệ đối với tôi, hẳn xẻ bụng tôi ba lần quả thật đáng chết, nhưng mà khi hắn cứu mấy người phụ nữ bị cướp giật kia, ở trong lăng mộ giả trang Quỷ Vương Dạ Quân đưa tôi rời đi, tại thời điểm tội đói bụng không nhịn nổi, cho tôi Huyết Hồn đan, tất cả gộp lại cũng coi như tạo nên công lao to lớn, một bút xóa sạch thôi!

Sau khi tất cả đều trở lại yên lặng, Trần Dương mới hỏi: "Đồ đâu?"

Quỷ Vương Dạ Quân nhìn anh ta một cái không nói gì, cũng chấp nhận biến đổi đồ vật trong tay anh ta.

Trần Dương nhếch nhếch khóe miệng coi như lộ ra nụ cười nói: " Ngươi thật đúng là có thể giả bộ, rõ ràng thương tích còn nặng hơn ta vậy mà còn có thể chống đỡ đến vậy, ha ha! Sở Hiên này cũng thật liều lĩnh, thật sự vì phụ nữ cái gì cũng không để ý!"

Tôi nhíu mày, tên chết tiệt bị thương sao? Nhìn anh không giống người bị thương, anh bị thương ở đâu, vì chuyện gì mà bị thương? Vì sao tôi lại không hề nhìn ra?

Quỷ Vương Dạ Quân khẽ quát một tiếng nói: "Không cần người xem vào việc của người khác!"

Trần Dương cười cười, anh ta đi đến dưới một gốc cây ngồi xuống, nhắm mắt lại bắt đầu tĩnh tọa.

Tôi biết Trần Dương bị thương nặng, sau khi từ lăng mộ đi ra cũng coi như là nỏ mạnh hết đà, tinh bì lực tẫn rồi. Nhưng tôi không nghĩ đến tên chết tiệt cũng xảy ra chuyện, nhoáng cái ngồi xếp bằng xuống. Lần này tôi thật luống cuống, không biết làm sao hỏi: "Nè, hai người không sao chứ!"

Hai người giống như là đã nói xong rồi, ai cũng không trả lời tôi, tôi không biết rốt cuộc tên chết tiệt bị thương đến mức nào, vì vậy không dám đụng vào anh, chạy đến trước mặt Trần Dương, tôi nhẹ giọng hỏi: " Trần Dương, tôi nhìn thấy anh bị thương không nhẹ, có phải đánh không lại Sở Hiên kia không, thấy anh bị hắn đánh thật kịch liệt nha!"

Trần Dương mở mắt ra trừng cô một cái: "Cô hiểu cái gì?"

Hày! Lại là câu nói này, trong vòng một ngày tôi nghe đến hai lần rồi, trước đó là tên chết tiệt mà bây giờ lại đổi thành Trần Dương, sao tôi lại không hiểu gì chứ, thật đáng giận!

"Thôi đi, anh không đánh được thì chính là không đánh được thôi, làm gì cứ lấy tôi để trút giận chứ! Tôi chỉ muốn hỏi một chút thứ các anh muốn tìm có phải là ngọc Trú Nhan kia không? Các anh cần thứ đồ chơi kia làm gì chứ, vì thứ này mà tính mạng cũng không cần, thứ đồ chơi này rất đáng tiền sao? Các anh cũng không giống người thiếu tiền ma!"

Trần Dương không nhịn được nhắm mắt lại, anh ta không để ý đến tôi, tôi liền uy hiếp anh ta, nói: "Trần Dương, anh lại muốn không để ý đến tôi đúng không? Được rồi, vậy tôi sẽ đánh đến khi anh để ý thì thôi! Tôi làm người chính là rất thù dai, ở trong lăng mộ anh đối xử với tôi như thế nào, tôi đều nhớ kỹ từng chi tiết đó, nếu anh dám đánh trả, Quỷ Vương Dạ Quân đang ở đây, anh ấy sẽ giúp tôi đánh anh!"

Có lẽ Trần Dương bị tôi nói khiến cho trong lòng không yên, anh ta dở khóc dở cười nói với Quỷ Vương Dạ Quân: "Ngươi nói đi, có nên nói cho cô ấy không?"

Quỷ Vương Dạ Quân giống như không nghe thấy từ từ nhằm hai mắt tĩnh tọa, Trần Dương thở dài nói: "Vì Nhược Hi! Trước đó vì để bảo vệ thi thể của cô ấy không bị thối rữa, tôi tiêu hao không ít nguyên khí, nhưng đây cũng không phải biện pháp, vì vậy chỉ có thể dựa vào Ngọc Trú Nhan để bảo vệ thân thể không thối rữa."

Lại là vì người phụ nữ tên là Nhược Hi này, tôi cũng thật hèn hạ mà, biết rõ chuyện như vậy rồi còn muốn đi hỏi, đây không phải tự tìm tai vạ sao? Nói thật, sau khi nghe thấy sự thật, tôi thể nào cũng không bình tĩnh lại được, chỉ có thể dùng im lặng đối mặt với hai người đàn ông ở trước mặt.

Thật tốt, một người trông coi thi thể của Nhược Hi, một người trông coi tàn hồn của Nhược Hi, tôi muốn hỏi một câu, rốt cuộc hai người các anh muốn làm đến mức nào nữa? Vì một người phụ nữ đã chết, thật sự đáng giá để mạo hiểm sao? Quan tâm một người phụ nữ đến mức không cần cả tính mạng sao?

Hít sâu một hơi, chờ sau khi có thể kiểm soát cảm xúc thật tốt, tôi mới bình tĩnh nói: "Hóa ra là như vậy, không trách được anh thua Sở Hiên, nếu như anh không tiêu hao nhiều nguyên khí như vậy hẳn sẽ rất trâu bò!"

Bây giờ nghĩ lại, đến hồn phách của Bạch Linh kia cũng bị nhốt trong quan tài, căn bản không có khả năng tạo ra mê chướng gì, những sương mù nổi lên trong rừng kia đều là do Sở Hiên giở trò quỷ. Còn có những tên trộm mộ đó cũng hắn đều chết trong tay Sở Hiên.

Trần Dương không nói lời nào coi như anh ta ngầm thừa nhận, bây giờ biết rõ chân tướng rồi, trong lòng tôi cũng cảm thấy thật mệt mỏi, không chỉ trong lòng mệt mỏi, mà thân thể cũng rất mệt mỏi, lăn qua lăn lại lâu như vậy cũng chưa hoàn toàn buông lỏng tâm tình nghỉ ngơi, bây giờ mọi chuyện đều hiểu rõ cả rồi, Sở Hiên sẽ không đến tìm tôi nữa, tảng đá lớn trong lòng tôi cũng coi như hoàn toàn rơi xuống,

Tâm tình vừa buông lỏng liền cảm thấy toàn thân vô cùng đau nhức, cũng mặc kệ mặt đất bẩn hay không liền đặt mông ngồi xuống: "Tôi nói này anh cũng thật là, rõ ràng biết có ngọc Trú Nhan, tại sao không sớm đến lấy một chút, nhất định phải chờ nguyên khí đại thương mới đến, anh nói anh có phải ngốc rồi không!"

Trần Dương kinh ngạc nhìn vào mắt tôi nói: "Năm ngoái, lần đầu tiên cô gặp mặt Trần Tú Tài có phải ở sau núi không? Anh ta cũng không phải vì thôn Hạ mà đến, anh ta là vì tìm kiếm Ngọc Trú Nhan mới đến sau núi, tuy nhiên vì xen vào việc của người khác nên anh ta bị trễ nải thời gian tìm ngọc"

Được rồi! Quả nhiên gặp mặt Trấn Tú Tài không phải là ngẫu nhiên!

Im lặng một lúc, tôi nghe thấy tiếng ông Ba và Trương Hào từ xa xa, họ ở trên tìm chúng tôi, dường như còn có không ít người trong thôn cũng đến, tiếng người vô cùng ồn ào náo nhiệt.

Tôi đứng dậy đáp lại, chờ sau khi mấy người ông Ba tìm được chúng tôi, tôi ném lên trên Trần Dương rồi theo bọn họ trở về thôn Hạ, tên chết tiệt cũng quay về ngọc bội màu trắng tiếp tục tu luyện.

Bởi vì ngâm trong đầm nước của lăng mộ rất lâu, mùi vị trên người thật sự khó ngửi, thối đến mức côn trùng cũng không muốn lại gần tôi. Chịu đựng gió lạnh, sau khi rửa sạch sẽ từ đầu đến chân liền quay về phòng nằm ngủ, thật sự quá mệt mỏi, cũng không chú ý chuyện trên núi mà mấy người ông Ba nói, dù sao người đã trở về, chuyện cũng đã kết thúc, không vội gì một ngày nửa ngày.

Chỉ là, tôi căn bản không biết mình có thể ngủ như vậy, nhắm mắt lại, đến khi mở mắt ra đã là chuyện của một ngày một đêm rồi, sau khi tỉnh lại, tôi nghe nói đội khảo cổ vào trong thôn, bởi vì bọn họ nhận được tin tức của cổ mộ mới biết đường đến khảo sát.

Khi còn sống Bạch Linh là phi tử của một nước nào đó, sau khi chết có không ít đồ chơi đáng tiền chôn theo, rất nhiều văn vật có giá trị khảo cổ, bây giờ cổ mộ sập rồi, tất nhiên những vật kia cũng có cơ hội nhìn thấy ánh sáng mặt trời, vì vậy những chuyên gia khảo cổ này liên tiếp xuất hiện.

Đương nhiên chuyện của đội khảo cổ không liên quan đến tôi, sau khi rửa mặt tôi liền đi thăm Trần Dương, từ chỗ của Trương Hào biết được, thời điểm anh ta quay về thôn liền biến thành Trần Tú Tài, bây giờ vẫn còn đang ngủ trong phòng. Tôi nhìn người đang ngủ say trên giường, sắc mặt tái nhợt không kém gì so với Bạch huynh, xem ra lần này thật sự tổn hao rất nhiều nguyên khí, bị thương không nhẹ.

Nhìn chằm chằm một người bệnh nặng như vậy, tôi theo bản năng sờ lên ngọc bội màu trắng trên có tên chết tiệt ở bên trong cũng không có chút động tĩnh nào cả. Điều này khiến tôi rất nghi hoặc, rốt cục tên này bị thương như thế nào, bị thương vào lúc nào? Chẳng lẽ là anh bị thương lúc đỡ đạn thay tôi sao? Không phải, đám người Nghiêm Càn Khôn là người bình thường, hắn không thể có lực sát thương lớn như vậy!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro