Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 286-287

Cạnh ao Hoa Thanh, tôi đưa lưng về phía Quỷ vương Dạ Quân chậm rãi cởi nút áo, thầm nghĩ đây cũng không phải lần đầu tiên tôi tới đây tắm, cần gì phải già mồm cãi láo. Thật ra nhiệt độ ở đây thoải mái hơn nhiều so với ở nhà. Nước vừa đủ ấm, coi như tới đây tắm là rất tốt, những thứ khác không cần suy nghĩ.

Có thể nói như thế nhưng ánh mắt nóng bỏng sau lưng giống như muốn luộc chín tôi. Người nào đó không quên nhắc nhở sự tồn tại mãnh liệt của anh.

Hazz, thật là... Anh nhìn tôi như vậy sao tôi có thể cởi quần áo được chứ? Trên người chỉ còn một lớp nội y, tôi không dám quay đầu lại, chỉ nói với Quỷ vương: "Nếu không, anh đi xuống trước đi?"

"Không. Ta muốn nhìn em cởi quần áo."

"Đi xuống trước được không?" Tôi quay đầu im lặng năn nỉ anh.

Quỷ vương Dạ Quân vừa tháo mặt nạ của anh vừa cười khẽ nói: "Em đang làm nũng với bản tôn sao?" Ta rất thích nghe." Nói xong anh bắt đầu tự cởi dây lưng áo, kéo tôi quay lại đối mặt với anh.

Da mặt tôi mỏng không dám nhìn anh, tôi cúi đầu nghe thấy âm thanh anh nhảy xuống nước. Lúc này tôi mới dám cởi lớp quần áo cuối cùng ra, tới bên cạnh ao trượt xuống nước, nhưng không dám buông tay, vẫn giữ chặt bờ ao chỉ dám thả hai chân xuống.

"Ai, nha đầu ngốc. Mỗi lần tới đây giống như lấy mạng của em vậy. Thật sự sợ hãi như vậy ư?"

Nghe thấy sau lưng truyền thấy âm thanh trêu chọc của lão già chết tiệt, tôi cắn cắn môi nói: "Không có. Chỉ là tôi không biết bơi, sợ chết đuối." Thấy anh bơi qua bơi lại ở trong nước, trong lòng tôi liền cảm thấy không công bằng. Tôi muốn được như anh, không còn sợ cái gì nữa.

Nghĩ đi nghĩ lại phát hiện anh đang bơi về phía tôi, không hiểu liền đề cao cảnh giác, hoảng sợ hướng về phía anh kêu lên: "Không được qua đây. Không nên kéo tôi xuống nước, tôi sợ."

Hoa Thanh Trì không để lại ấn tượng tốt cho tôi, đều do tôi từng thử nghiệm cảm giác từ từ bị nhấn xuống nước. Tôi không muốn lại nếm thử loại cảm giác ngâm nước này, rất khó chịu.

Nụ cười đùa giỡn đọng trên khuôn mặt của lão già chết tiệt. Anh bắt lấy cánh tay của tôi từ phía sau lưng, đế tôi tựa vào người anh, từ từ đưa tới trung tâm của ao: "Ngược lại ta cảm thấy em không biết bơi rất tốt. Em muốn cái gì sẽ không cần dựa vào ta. Vì vậy em không biết là tốt nhất."

Không biết là anh vô tình hay cố ý, mấy lời này nghe vô cùng chói tai. Từ khi nào mỗi câu mỗi chữ anh nói lại khiến tôi có cảm giác tội lỗi. Trong lòng phức tạp không thể tự mình khống chế, đành phải đem tâm trạng này chuyển sang hành động. Tôi quay người ôm lấy anh, nhìn vào đôi mắt của anh, tôi suy nghĩ không biết mình làm như vậy có đúng hay không?

Thoát khỏi chấp niệm của anh khó như dây leo quấn trên người vậy. Càng giãy giụa càng quấn chặt khiến cho chính mình vô cùng khổ sở. Trong lòng cảm thấy không tốt chút nào, dường như cảm xúc có thể bộc phát bất cứ lúc nào. Càng ngày tôi càng không có cách khống chế được cảm xúc của mình.

Tôi không biết nên đối mặt với mâu thuẫn như thế nào. Tôi có phải nên không để ý tới ý nghĩ của anh hay không? Không để ý tới thì anh cũng sẽ không quan tâm đến cô, như vậy chẳng phải tốt hơn sao? Nhưng...

Nhưng lừa mình dối người đã thành thói quen, tôi sợ chính mình không thoát ra khỏi ma chướng này. Tôi sợ cảm giác của tôi đều là ảo giác, tôi sợ người tôi yêu thật sự yêu tôi. Nhưng cuối cùng ảo giác biến mất, kết quả lại là gạt người, tôi sợ bị thương.

Quỷ vương Dạ Quân chần chờ nhìn tôi, thân thể cứng ngắc, dường như nghi hoặc với việc tôi chủ động. Nhưng rất nhanh anh thuận thế xoa eo của tôi trêu chọc hỏi "Nương tử chủ động như vậy không phải là do lo vi phu sẽ ném emxuống nước chứ?"

Tôi không nói gì, chỉ im lặng nhìn anh. Tôi không thể không nói, mỗi bộ phận trên cơ thể anh đều vô cùng hoàn mỹ, nhất là đôi mắt mang theo tia xấu xa này chỉ cần nhìn chằm chằm vài giây sẽ không kiềm chế được mà bị hút vào vòng xoáy đó, quên mình là ai.

Tôi không giải thích ôm lấy cổ anh, tôi tiến lên, cánh môi run rẩy đặt trên đôi môi lạnh băng của anh. Tôi cảm thấy dường như tôi điên rồi, tự nhiên chủ động đi hôn anh.

Sau khi Quỷ Vương Dạ Quân nhận nụ hôn của tôi, kéo tôi ra, không thể tin nói: "Em làm sao vậy? Có chuyện gì nói thẳng."

Ánh mắt của anh tràn ngập nghi ngờ, tôi không biết tôi đã làm sai cái gì mà khiến anh nghi ngờ như vậy. Chỉ là một nụ hôn mà thôi!

"Hôn anh còn cần lý do sao? Vì sao chỉ có anh được hôn tôi, còn tôi không được hôn anh? Anh không thích phải không? Vậy thì sẽ không phát sinh chuyện gì nữa. Sau này nếu tôi hôn anh tôi chính là cháu trai của anh."

Vừa dứt lời anh liền giữ gáy của tôi, dùng sức hôn lên, ngăn chặn miệng tôi.

Lời nói không được nói ra, cũng không thể giãy giụa ra khỏi ngực anh, mà tay của anh bắt đầu không thành thật, theo nụ hôn di chuyển. OMG, tôi chỉ muốn hôn nhẹ thôi... Không muốn làm những thứ khác, như vậy có tính là anh phạm quy hay không?

Một nụ hôn có thể khiến tôi thần hồn điên đảo, đầu óc bị ngắn lại, tim đập rộn lên không thở nổi. Thật vất vả mới chờ được anh thả tôi ra, cũng không chờ tôi thở xong, anh lại bắt đầu hôn.

Ôi trời, tôi không phải người chết, tôi cũng cần thở. Uốn éo tránh đầu, vốn tưởng rằng có thể tránh được, ai ngờ, anh bắt đầu tấn công cổ tôi, xương quai xanh, từng tấc da thịt trần của tôi.

Tôi không biết những người khác làm việc này sẽ có cảm giác gì, dù sao tôi đã mềm yếu đến mức không biết mình còn có xương chỉ có thể dựa theo bản năng giữ lấy bờ vai của anh, để tránh chìm xuống đáy nước .

Lúc này đầu của tôi đang kêu loạn lẽn, cái gì cũng có, tôi có thể nghĩ đến lời một bài hát để đáp lại cảnh này. Lúc này, tôi cũng cảm thấy bó tay với chính mình.

Nếu như ngay cả cũng khi chủ động còn không có, thì còn nói gì đến tương lai, đến chuyện yêu đương.

Tự khích lệ chính mình, tôi lấy can đảm thử đáp lại vuốt ve của lão già chết tiệt này. Tôi vốn đi cũng không phải loại người có tính cách nhạt nhẽo, tại sao phải học làm người cấm dục? Huống hồ, trước đối với vuốt ve của anh không phải không có cảm giác, chẳng qua chỉ luôn là nhân vật bị động. Trong đầu tôi ý định muốn đem anh đặt ở dưới thân.

Cơ thể tùy tiện di chuyển, tôi chủ động thúc đẩy tiết tấu, khi tôi mất khống chế, lão già chết tiệt có cảm giác hơi mất kiểm soát. Anh hơi sững sờ, hai tay dùng sức đỡ trên lưng tôi. Dù đau đớn nhưng tôi cũng chỉ nhíu lông mày, không chống cự. Ngược lại bởi vì có thêm chút lực khiến tôi có cảm giác khoái cảm vi diệu.

Ở trong nước vì sức nước tạo ra lực cản, hai tay anh nhanh chóng vòng ra sau lưng tôi, nâng tôi lên, dẫn dắt để chân tôi lên hông anh tôi biết anh muốn.

Quá trình như vậy trải qua không biết bao nhiêu lần, mỗi lần anh tiến vào đều khiến tôi cảm thấy đau đớn không thích ứng nổi. Không biết có phải là do liên quan đến kích cỡ hay không? Dù sao cũng không thể thích ứng nổi, nghĩ đến trong nháy mắt lại có cảm giác, tôi nhắm mắt lại. Để anh tùy ý đặt tôi lên bờ ao, cúi đầu hôn môi tôi. Sau đó, lúc tôi đang không biết trời đất gì, anh cứ như vậy tiến vào.

Mỗi lần làm đều đã chuẩn bị xong nhưng mỗi lần cảm giác lại hoàn toàn khác nhau, tôi kêu lên, vì xâm nhập gấp rút nên đau đớn cả hai chân, cơ thể căng thẳng. Đồng thời anh vào càng sâu trong cơ thể, tôi càng có cảm giác chân thật.

"A... Nương tử, nàng buông lỏng một chút, muốn bẻ gãy ta sao? Đừng dùng sức như vậy, vi phu không chịu được."

Lời nói thô tục, thiếu đứng đắn. Tôi xấu hổ cắn vào vai anh,

Chuyện làm tình này luôn khiến người khác cảm thấy sung sướng. Không biết qua bao lâu, đám mây không biết trôi qua bao nhiêu lần, chờ đến khi anh phóng thích xong tôi đã sớm không còn biết gì rồi. Tôi nằm trong nước nhìn bầu trời xám xịt, nghĩ rằng sau khi anh phóng thích xong sẽ dừng lại. Ai ngờ, chẳng qua anh chỉ thở hổn hển, tiếp tục quần lấy cơ thể tôi.

"Nương tử, tuy vi phu cảm thấy muốn nàng ở trong nước cũng không tệ, nhưng vi phu càng muốn làm trên giường hơn, trên giường làm có vẻ dễ dàng hơn."

Tôi thật sự muốn đạp anh một phát chìm xuống đáy, làm đến bây giờ rồi, ý tứ trong lời nói của anh có vẻ ghét bỏ làm chuyện này trong nước không được tự nhiên. Tôi có mặt mo cũng không muốn ở đây phóng đãng cùng anh, anh còn có cảm giác ghét bỏ. Dựa vào cái gì? Có biết con người phải cảm thấy đủ hay không? Muốn nhiều hơn nữa chính là tham.

Nhưng ở phương diện này từ trước tới nay tôi đều không có quyền lên tiếng, vì anh chưa bao giờ cho tôi có cơ hội suy nghĩ, liền mang tôi vào trong khe.

Trước hửng đông, tôi sẽ trở về thế giới loài người, thời gian trôi qua coi như cũng tạm ổn. Chẳng qua cách đây vài ngày, tôi nghe Quỷ vương Dạ Quân nói Nghiên Phi đã chết, anh đã khiến cô ấy hồn phi phách tán.

Tôi chỉ ừ một tiếng, không có tự mình đa nghi cái gì. Cuối cùng bên ngoài giống như rất tốt, nhưng trong lòng tôi lại như có tảng đá lớn đè xuống, không thể đi mà cũng không có đất để trốn. Tôi làm ý theo ý của Thiên Đế làm nên chuyện này, điểm xuất phát của tôi cũng là vì ông già kia. Nhưng đối với Nghiên Phi, tôi giống như tội phạm giết người, mượn tay người khác giết người vô tội.

Vì đây là một bí mật nên tôi cũng không thể hiện khố sở, tự trách trước mặt Quỷ vương Dạ Quân. Dường như Nghiên Phi chết cũng là trừng phạt đúng tội, chết là kết cục nên có của cô ấy. Có một khoảng thời gian rất dài tôi tự an ủi mình chỉ nghe theo sắp xếp của Thiên Đế, nhưng không thể.

Hiện tại mỗi đêm Quỷ vương Da Quân nói đều ngủ chung với tôi trên một chiếc giường, anh không hề ngủ ở trong Bạch Ngọc, Bụng nhỏ của tôi bắt đầu nhô lên từng ngày, dáng người đã có thay đổi rõ ràng, điều này làm cho tôi cảm thấy vô cùng lo lắng.

Lúc không mang thai, thân hình của tôi không phải là loại đẹp nhất, nhưng cũng phải loại kia. Nhưng bây giờ cái bụng phình to, hình thể hoàn toàn biến dạng, không biết lão già chết tiệt kia có ghét bỏ hay không? Có đối xử không tốt với tôi hay không? Những vấn đề này chiếm cứ trong đầu tôi, khiến tôi không khỏi suy nghĩ tới cảnh tượng bí ẩn kia. Dù sao ông già kia cũng đã từng nói, chỉ cần tôi còn sống thì sẽ kéo dài tính mạng cho tôi, tôi sẽ không phải chết.

Mỗi đêm giày vò, ngoại trừ bên ngoài có thể ngủ ngon giấc, cơ bản cũng chẳng có ưu điểm nào khác. Đêm nay tôi vừa ngủ không bao lâu liền mơ thấy Thiên Đế, anh ta vẫn đưa lưng về phía tôi như cũ, nhìn trường bào và bóng lưng thì tôi có thể nhận ra anh ta.

Trong mơ, Thiên Đế khen tôi vì lão già đã giết chết Nghiên Phi, cho nên anh ta cũng miễn không trách phạt. Không cần trở về thế giới loài người để tu luyện cũng có thể trở về sinh hoạt ở Địa Phủ.

Cảnh tượng đó dù chỉ là mơ nhưng tôi biết chắc chắn nó là thật. Thiên Đế vừa đi tôi liền tỉnh lại, quay đầu nhìn về phía Quỷ vương Dạ Quân, anh đang mở to mắt, không biết đang nghĩ cái gì.

Thiên Đế vừa tới, có phải anh biết rồi hay không? Nghĩ đến những thứ này tôi không khỏi chột dạ hỏi: "Không ngủ được sao? Đang nghĩ gì vậy."

Quỷ Vương Dạ Quản trầm tư một lúc rồi quay người đối mặt tôi, tay anh ta đặt lên bụng tôi nói: "Theo ta đi Quỷ giới đi, Thiên Đế sẽ không trách phạt ta đâu! Đi Quỷ giới, Sở Hiên sẽ không dám tự chui đầu vào lưới mà đến tìm nàng, ta có thể bảo vệ cho nàng tốt hơn."

Trùng hợp vậy cơ à? Thiên Đế vừa tới tìm thì anh đã biết rồi?

"Tôi không hiểu sao anh phải sợ Sở Hiên?Hắn ta rạch bụng tôi mấy lần, rốt cuộc là muốn gì? Anh nhất định biết mục đích của anh ta, anh nói cho tôi biết, như vậy trong lòng tôi cũng biết được chút nguyên nhân, sẽ có chuẩn bị."

Năm lần bảy lượt gặp cùng một việc, cho dù tôi có ngốc đi nữa cũng biết được Sở Hiên không chỉ đơn giản là đến vì Quỷ thai, thứ hắn cần chính là một thứ khác trong bụng tôi! Tôi chỉ là không thể hiểu nổi Quỷ Vương Dạ Quân tại sao lại chần chừ không nói, cứ giấu giấu diếm diếm như vậy rốt cuộc là vì điều gì?

"Đừng hỏi nữa!" Quỷ Vương Dạ Quân dùng sức ôm tôi vào trong lòng, nói: "Nàng cứ nghe ta cùng ta đi về Quỷ giới đi, có hồ Hoa Thanh ở đó, âm khí sẽ không thể xâm nhập được vào trong thân thể của nàng, nàng sẽ không chết đâu! Ta biết như vậy sẽ rất phiền phức, nhưng ít nhất có thể tránh được tên Sở Hiên đó. Hắn chính là tên điên, ta không muốn nàng xảy ra bất kỳ chuyện gì, nàng hiểu chứ?"

Tôi cắn môi, bây giờ tôi vẫn còn sống sờ sờ lại phải theo anh ta đi Quỷ giới, đó đều là vì đứa bé còn chưa chào đời, tôi có thể sẽ phải chết, đương nhiên cũng sẽ được đi đến địa phủ, nhưng nếu mà như vậy, tôi cũng không muốn ở lại quý giới! Tôi không muốn ngày tháng sau này ngày ngày phải đối mặt với những cô gái khác nhau bị đưa vào Minh Điện, ngày ngày vướng vào mấy cái kịch cung đấu đó, cho dù mấy cô gái đó không quan trọng với anh ta, vậy Nhược Hi thì sao?

Cúi gằm mặt xuống, tôi nghĩ thật lâu thật lâu vẫn là lắc đầu từ chối,

"Thiên Đế tha thứ cho anh là chuyện tốt, anh đi về đi! Tôi vẫn còn đang sống sờ sờ, không muốn đi quỷ giới địa phủ gì cả! Tôi không cần biết rốt cuộc thì mục đích của Sở Hiên là gì, người mà tôi để ý chính là cái người làm cha anh đây, thực ra từ lúc đầu anh đã biết được trong bụng tôi có gì, đúng chứ? Thứ này có thể khiến cho Nhược Hi sống lại, đúng chứ? Ha ha,người chết thì đều muốn sống lại, trong cái bụng này chính là thứ có thể làm cho người chết sống lại, đúng chứ?"

Một hơi, tôi đem mấy lời giấu trong lòng nỗi sạch ra hết rồi!

Tôi ngốc, nhưng không phải chuyện gì cũng không hiểu, nếu như Sở Hiên chỉ vì muốn quỷ thai, vậy thì từ lần đầu tiên hắn ta đã nên lấy nó đi rồi, tôi bị hắn ta mố bụng đến ba lần , anh ta chỉ đang tìm một món đồ, mà thứ đó không phải quỷ thai.

Thứ người chết đều muốn có, không phải năng lực, không phải tu luyện, mà là vật sống, sống dưới ánh mặt trời! Thứ tên chết tiệt kia tâm tâm niệm niệm không phải để Nhược Hi sống lại à? Vậy nên...

"Đừng nghĩ lung tung nữa! Nếu nàng không muốn theo ta về Quỷ giới, vậy thì ta sẽ lại đây với nàng. Chỉ cần nàng sinh xong đứa bé, Sở Hiên sẽ không đến tìm nàng gây rắc rối gì nữa đâu!" Quỷ Vương Dạ Quân sau khi nghe xong lời tôi nói, rõ ràng cảm xúc có chút bất ổn, anh ta bắt đầu không chút nhẫn nại nào mà đổi chủ đề, nếu như tôi còn hỏi thăm nữa, chắc anh ta sẽ tức giận luôn nhỉ?

Ha ha, anh càng như vậy, thì nói rõ điều tôi phỏng đoán sẽ không sai.

Tôi đưa tay xoa bụng mình, tôi không dám nghĩ ngợi anh ta nghĩ thế nào, có phải anh ta thật sự đang để ý đến đứa bé chứ! Hay là nói anh ta để ý chỉ là thứ đồ có thể khiến Nhược Hi sống lại đó.

Có những thứ thật sự không thể nghiên cứu sâu xa, bởi vì nghĩ sẽ càng thấy sợ hãi, càng nghĩ sẽ càng chân thật, giống như tôi bây giờ vậy, không ngừng nghĩ về những hồi ức đã qua,nghĩ về lúc ở trong thôn Hạ, anh ta cũng bảo vệ tôi thế này suốt bốn tuần, lúc gặp phải xác chết vùng dậy, tôi ngã đụng phải đứa bé, câu đầu tiên anh ta hỏi không phải là đứa bé thế nào rồi, mà là uy hiếp nếu thứ trong bụng tôi sảy ra sơ xót gì, kết cục của tôi sẽ như vậy.

Ha ha, trong bụng tôi chẳng phải đứa bé của anh ta à? Anh ta đối với cốt nhục của mình lẽ nào còn không bằng một món đồ? Anh ta để ý Nhược Hi, đặt cô ta lên trên hai mẹ con tôi.

Đủ loại dấu vết cứ xâu chuỗi lại cùng nhau, có thể giải thích được lời Sở Hiên và Trần Dương nói lúc giao đấu, mục đích của bọn họ, là như nhau.

Mối quan hệ của Trần Dương và Nhược Hi không bình thường, không cần biết là Trần Tú Tài hay Trần Dương, bọn họ cứu tôi, nói đến cũng đều là vì thứ trong bụng tôi.

Bây giờ, tôi hiểu cả rồi, nhưng lại càng cảm thấy bản thân đáng thương như vậy. Không phải trước nay cứ ốc nghếch vậy sao? Tại sao bây giờ lại trở nên thông minh đến thế, nghĩ triệt để đến vậy?

Nghiêng người nằm xuống, quay lưng về tên chết tiệt kia, cảm giác khoé mắt hơi ướt. Ra sức chớp mắt, ép cho nước mắt quay lại, không muốn đến bất kỳ ai biết được tôi đang khóc.

Quỷ Vương Dạ Quân nằm ở bên đó, không để ý tôi, anh ta trầm mặc khiến tôi thấy tủi thân, lại bị kích thích đến muốn khóc.

Sự tồn tại của tôi chỉ là vì để Nhược Hi sống lại, ngoài ra thì không có ý nghĩa gì lớn hơn. Vì để Nhược Hi có thể sống lại, tôi hết lần này đến lần khác rơi vào nguy cơ, nguy hiểm suýt mất cả tính mạng. Tại sao lại phải như vậy? Nếu như tôi có nợ cô gái đó thứ gì, vậy thì tôi nhận. Nhưng đến cả cô ta là ai tôi cũng không biết, vậy thì có thể nợ gì chứ, đây rốt cuộc là tại vì sao?

Người bên cạnh đối tốt với tôi, thực ra đều là có mục đích, mà mục tiêu của bọn họ rất rõ ràng, mà tôi lại ngu ngốc yêu phải một trong số đó, giờ tôi có được tính là bồi hữu phu nhân hậu chiết bịnh không nhỏ.

Đủ rồi! Tại sao tôi phải vì một cô gái không quen không biết mà đi chết, tôi chẳng nợ nần gì ai cả, tại sao lại phải mang cái nồi này trên lưng. Thật là càng nghĩ càng tức, nhất là sau khi bị tên chết tiệt kia coi thường, thật muốn cho anh ta phát đạp xuống giường.

Nhưng mà, khi tôi vừa muốn dơ chân lên thì đã bị anh ta giữ lại, anh ta hướng tôi vô tội chớp chớp mắt nói: "Có phải lại nghĩ lung tung rồi không? Không phải ta kêu nàng đừng có nghĩ quá nhiều sao, nàng vốn đã không được thông minh còn nghĩ nhiều như vậy, mệt không?"

Tôi tức giận rồi,

"Anh bớt đi! Thứ Sở Hiên cần chính là thứ có thể khiến người chết sống lại, anh cũng vậy. Bốn năm sau anh đến tìm tôi chẳng phải cũng là vì thứ trong bụng tôi đấy sao? Anh bảo vệ tôi chu toàn cũng là vì thứ trong bụng tôi, nó có thể khiến Nhược Hi sống lại sao? Diệm Thiên Ngạo, anh không cảm thấy đối xử với tôi như vậy quá đáng sao? Tôi không nợ anh, càng không quen biết cô gái tên Nhược Hi gì đó, tại sao phải đối xử tôi như vậy. Tôi đã bị người ta rạch bụng ba lần rồi, nếu không phải mệnh tôi lớn thì bây giờ tôi còn có thể ở đây nói chuyện với anh nữa sao? Trong tim anh rốt cuộc tôi là thứ gì? Tên cặn bã nhà anh, lợi dụng thân thể tôi để chế tạo thứ có thể khiến Nhược Hi sống lại! Tại sao anh phải đối xử với tôi như Vậy?Nếu như từ lúc đầu anh nói rõ mục đích anh đến tìm tôi, tôi sẽ không để mình thích anh."

Sự phẫn nộ khiến tôi mất kiểm soát triệt để, những câu phía sau không thể nói ra lời.

Tôi là quả hồng mềm có thể bị các người bóp nát sao? Nếu mọi người đều nghĩ như vậy thì mọi người sai rồi. Tôi cũng có tính khí, cũng biết việc gì nên làm việc gì không nên làm. Tôi cũng là một người bình thường, trái tim tôi không có lớn đến vậy, tôi không vì một cô gái không quen không biết mà đánh cược mạng sống của mình, càng không cần thiết phải vì người trong tim anh ta mà giả vờ như không có chuyện gì, tôi không làm nổi.

Vào lúc mà tôi nghĩ mình đã kích thích người đàn ông này nổi giông tố, Quỷ Vương Dạ Quân lại ôn nhu nói: "Ai, nàng ấy, nghĩ đi đâu vậy? Trong trái tim ta không ai có thể thay thế nàng, nàng đặc biệt như vậy, không giống với người khác như vậy. Ta sẽ không để nàng dấn thân vào nguy hiểm đâu, cũng sẽ không để bất kỳ ai làm tổn thương nàng. Nàng chính là nàng, Nhược Hi là Nhược Hi, ta vốn không có kéo hai người lại cùng nhau. Cô ta là nữ nhân ta tự tay giết chết, vậy nên mới muốn có ta sống lại, chỉ có vậy mà thôi. Nàng còn đang mang thai, tức giận không tốt cho thân thể, mau ngủ đi."

Đây là lời từ tận đáy lòng anh ta sao? Tôi thấy là vậy, với tính cách của anh ta, anh ta không phải người sẽ nói dối, không muốn nói thì sẽ không nói, đã nói rồi thì sẽ không bịa đặt, vậy nên tôi có thể tin lời anh ta nói là lời thật lòng chứ?

Không có khẳng định được như lúc trước.

"Được! Diệm Thiên Ngạo, anh nghe cho rõ đây, nếu như để tôi biết được những gì hôm nay anh nói là lừa gạt tôi, vậy cả đời này, tôi đều không tha thứ cho anh."

Quỷ Vương Dạ Quân không nói gì, anh ta chỉ từ phía sau trầm mặc mà ôm lấy tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro