Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 256 -257

Mạc Thư Nhiên đi tới bên cạnh mẹ mình, cô hết sức hưng phấn nói "Mẹ! mọi người đừng cãi nhau, cãi hai ngày cũng mệt rồi! Con quyết định không đi, mai là sinh nhật con, nếu đã là truyền thống gia đình, con ở lại là được! Không phải chỉ là ở trong phòng trắng qua một đêm thôi mà, có cái gì ghê gớm! Con không tin những thứ này, đương nhiên cũng sẽ không có chuyện như vậy xảy ra! Mọi người cũng biết con thích mạo hiểm, còn nếu không ở lại, ông Ba và bà Hai cũng sẽ không ngừng lại, người một nhà cãi nhau mất hòa khí, chuyện này cứ quyết định như vậy."

Mấy câu nói thuyết phục chú cả và thím cả, bọn họ do dự một chút liền nghe theo con gái ở lại. So với cả nhà bọn họ, thật là phương thức giáo dục khác biệt một trời một vực!

Những năm này, cả nhà chú cả bọn họ đều ở trong thành phố, đối với quỷ thần mà nói cơ bản không có khái niệm gì, Mạc Thư Nhiên nói, nếu đã không tin cũng sẽ không có chuyện này, lo lắng cái gì? Muốn vì loại chuyện này, xích mích với người nhà gây mất cảm tình.

Bây giờ Mạc Thư Nhiên tự mình muốn ở lại, bọn họ mặc dù trong lòng lo lắng sợ hãi, cũng không có cách với đứa con gái gan to này. Tôi biết Mạc Thư Nhiên là tò mò đơn thuần, muốn biết chuyện truyền thống gả con cho vong linh này rốt cuộc là thế nào, cô ấy căn bản cũng chưa từng nghĩ tới phải lập gia đình, nhưng bất kể là lý do gì, không trốn đi là lựa chọn sáng suốt. Bởi vì, trốn cũng không trốn thoát.

Mới đầu tôi thấy kỳ lạ chú cả bọn họ sao lại đột nhiên trở về, thì ra là bọn họ đột nhiên nhận được tín vật, mới nhớ tới quy củ nhà họ Mạc, vội vội vàng vàng chạy về hỏi thăm, nhưng không ngờ liên quan tới truyền thuyết nhà họ Mạc, là thật sự tồn tại. Tôi nghe nói Vĩnh Hiên đưa tới tín vật là một đôi vòng tay long phượng, đã đem đi giám định, vật này trên đời ít có giá trị vô cùng lớn. Chính vì vậy, chú cả bọn họ mới không dám không trở về.

Nếu nhân vật chính đã nói không đi, tiếp theo người lớn hai bên bắt đầu bàn chuyện đám cưới tối mai!

Chú cả bọn họ kiên quyết không đồng ý để cho Mạc Thư Nhiên mặc đồ cưới màu trắng một mình đợi ở trong phòng trắng, đây coi như điều kiện của bọn họ, sau đó nói thế nào, tôi cũng không biết, cũng không muốn nghe bọn họ trò chuyện những thứ này, đối với truyền thống, tôi trong số con gái nhà họ Mạc coi như là một tồn tại không bình thường.

Trong ấn tượng, phòng trắng cách nhà bà nội rất gần, bà nội thường xuyên đi vào quét dọn, đó là một phòng nhỏ bị cô lập với bên ngoài. Từ xa nhìn vào, không bắt mắt một chút nào, nếu không phải người trong nhà đều tự hiểu, người ngoài đi ngang qua cũng sẽ xem đó là một nhà kho.

Nông thôn có rất nhiều người cũng sẽ xây một căn phòng nhỏ ở bên cạnh sân như vậy, dùng để chất đống đồ lặt vặt gì đó, cho nên thôn Hạ đến nay cũng chỉ thấy kỳ lạ tại sao con gái nhà họ Mạc sống không thọ, nhưng chưa từng liên hệ chuyện này tới phòng trắng.

Một ngày này, đối với tất cả mọi người mà nói đều là một ngày tương đối nặng nề.

Chịu đựng đến ban đêm, Mạc Thư Nhiên liền tìm mẹ cô ấy đi ngủ, nhưng tôi không buồn ngủ chút nào, tối nay chính là đến đám cưới của Mạc Thự Nhiên. Lần đầu tiên là người đứng xem, tâm trạng có chút phức tạp.

Quá khứ, con gái nhà họ Mạc xuất giá đều phải mặc đồ cưới màu trắng, ở lại trong phòng trắng chờ đợi vong linh đến, có thể lần này không dựa theo quy củ hoàn toàn, không biết có thể có vấn đề gì phát sinh hay không, tôi sờ miệng ngọc bội trắng hỏi Quỷ vương Dạ Quân, nhưng anh không phản ứng, cũng không biết có phải bận bịu tổ chức hôn sự cho Vĩnh Hiên không, luôn cảm thấy trong lòng không ổn, giống như xảy ra chuyện tương tự.

Nửa đêm! Ngoài nhà truyền đến tiếng động, tỉ mỉ nghe giống như tiếng kêu của chú cả và thím cả. Tôi thầm nghĩ, sẽ không xảy ra chuyện thật chứ.

Thức dậy mặc quần áo mở khe cửa nhìn ra ngoài, chú cả và thím cả một đường cuống cuồng chạy ra ngoài, trong miệng kêu: "Thư Nhiên , con muốn đi đâu? Con nhanh trả lời chúng ta một câu, đừng không để ý tới chúng ta."

Nhờ ánh trăng, tôi phát hiện Mạc Thư Nhiên chẳng biết lúc nào đã mặc đồ cưới màu trắng, trên mặt nhợt nhạt, từng bước một đi ra sân đi về phía phòng trắng. Cô ấy dường như không nghe được tiếng kêu sau lưng, như mất hồn.

Tình huống này tôi chưa thấy qua, hướng về phía miệng ngọc bội trăng kêu mấy tiếng, không có động tĩnh gì, trong lòng hơi nóng nảy, kéo miếng ngọc bội trắng ném xuống giường, lặng lẽ đi theo.

Không có miếng ngọc bội trắng trong người, Quỷ vương Dạ Quân hẳn sẽ không biết hướng đi của tôi, tôi sợ anh không để cho tôi dính vào chuyện này, nhưng con người tôi chính là loại tính tình này, trông thấy nếu như mặc kệ, lương tâm sẽ bất an.

Mạc Thư Nhiên đi tới trước phòng trắng, cánh cửa gỗ tự mở ra, mang theo một cơn gió lạnh, cô ấy bước nhanh đi vào, cửa rầm một tiếng đóng lại.

Phòng trắng bốn phía thật giống như có vật gì trở ngại đám người chú cả tiến vào, bọn họ đứng tại chỗ một hồi xoay người chạy, đoán chừng không có cách nào, muốn đi tìm ông Ba và bà nội giúp đỡ.

Xong rồi, xong rồi, đây nếu là để cho chú cả tìm tới cửa, không đánh là không thể. Lúc trước cãi nhau liền đập đồ, bây giờ xảy ra chuyện, nhưng đừng gây ra án mạng.

Phải biết lúc trước nhà bà Cố nội cũng đã có một cô con gái từng chết, đó là con gái của con trai út bà ấy, bây giờ lại tới một người, đó không phải là tình huống muốn bức chết cả nhà sao!

Bây giờ nghĩ tới khi đó mới vừa trở về thôn Hạ, xác chết của bà cố nội vùng dậy tìm tôi báo thù, không phải là vì cảm thấy ông trời bất công sao, cháu gái mình gả cho vong linh chết rồi, mà tôi vẫn còn sống. Bà cả đời sinh ba đứa con với ông Cố nội, đáng tiếc hai con trai đều có sinh bé gái, là con gái nhà họ Mạc, đây là số mệnh. Nếu muốn phá giải cái khế ước này, thì trước phải làm rõ ràng là chuyện gì xảy ra, như vậy mới có thể có cách nghĩ đối sách, nhưng bây giờ...

Thôi bỏ đi, việc khẩn cấp trước mắt, vẫn là đi ngăn cản đám người chú cả!

Tôi vừa nói xoay người muốn trở về, thình lình nghe được tiếng kêu hoảng sợ của Mạc Thư Nhiên truyền đến từ trong phòng trắng.

Trời ạ, lần này tốt lắm, hai bên cũng không đi được, làm thế nào? Do dự một hồi, tôi đi về phía phòng trắng.

Trước mắt rõ ràng không có gì cả, nhưng tôi đụng phải một cái tường, chặn lại đường đi của tôi.

Hết cách, tôi không thể làm gì khác hơn là thủ ở bên ngoài, nhón chân nhìn vào phòng trắng, hy vọng hôn sự này có thể tiến hành thuận lợi chút, Mạc Thư Nhiên sau khi chết cũng sẽ đi theo Vĩnh Hiên tới địa phủ, chỉ cần tối nay đừng quá thảm là được. Tại địa phủ, cuộc sống của nha đầu kia hẳn sẽ từ từ khá hơn như cô Hai!

Một tràng tiếng đoàng đoàng vang lên, tôi nghe được Mạc Thư Nhiên hô lớn. "Đừng tới đây, mặc kệ ngươi là người hay là quỷ, tôi không cho phép ngươi tới đây!"

Ha ha! Ban ngày người nào phách lối tới vậy, bây giờ biết sợ chưa! Tôi trong lòng phỉ nhổ, có bản lĩnh này, Mạc Thư Nhiên chắc là tỉnh rồi, hiểu rõ tình hình mới có thể kêu to thế.

Là người từng trải, đối với chuyện xảy ra trong phòng trắng rất rõ ràng, trong nháy mắt trong đầu nhớ lại hình ảnh, ngay sau đó lắc đầu một cái, cảm thấy mình có chút ngu xuẩn, đã là khi nào rồi, còn nghĩ đến chuyện đó!

Chỉ chốc lát, động tĩnh trong phòng trắng nhỏ lại một chút, tôi dường như nghe được Vĩnh Hiên đang nói chuyện, có điều khoảng cách hơi xa, nghe không được rõ lắm.

Hôm qua mới quen cô em gái này, đối với tính tình của cô ấy hiểu sơ sơ, gặp Vĩnh Hiên nóng nảy, hai người này tính tình có hợp, chẳng qua là phương diện kia, không biết Thư Nhiên có thể chịu hay không, nhớ tới đêm đó bốn năm trước, tôi không khỏi bắt đầu lo lắng cô em gái này của mình. Lỡ như hai người không hợp, Thư Nhiên đụng phải Vĩnh Hiên, tên kia liền nổi đóa, em gái tôi phải làm sao?

Ừm! Vẫn là thủ ở bên ngoài tốt hơn, mặc dù tôi tự nguyện đến để đề phòng âm thanh ngoài ý muốn, nhưng nghe lén chuyện phòng the của người ta như vậy, trong lòng tự thấy hổ thẹn!

Vòng quanh phòng trắng một vòng, tìm một xó xỉnh yên lặng đợi, tránh cho bị người khác thấy nói tôi thế này thế kia! Chờ tôi đâu vào đấy thỏa đáng xong, phát hiện cửa sổ phòng trắng bị mở ra, tôi không nghĩ quá nhiều, tự mình bị gió thổi đi! Từ góc độ tôi ẩn thân, vừa vặn có thể thấy tình cảnh bên trong, mới vừa động tĩnh kia, tôi cho là hai người sẽ như thế nào, kết quả mắt tôi như rơi xuống!

Mạc Thự Nhiên và Vĩnh Hiên ngồi đối diện nhau, ở trên giường trò chuyện hòa nhã, đây là cái tình huống gì vậy? Không phải hắn nên gì gì đó sao? Sau khi xong chuyện, Thư Nhiên không phải bị mang đi địa phủ? Trận gió này không khỏi cũng quá hòa hợp đi!

Mạc Thư Nhiên ngồi ở trên giường quả thực rất to gan, hướng về phía Vĩnh Hiên không mất bình tĩnh chút nào, đang nói chuyện, so với lúc tôi mười bốn tuổi thấy Quỷ vương Dạ Quân bình tĩnh hơn nhiều, tôi khi đó thật sự bị tên chết tiệt mang mặt nạ dọa sợ, cô gái nhỏ này lại dám cùng quỷ nói chuyện, thật là làm tôi nhìn với cặp mắt khác xưa!

Nhanh chóng vứt đi các loại nghi kỵ không tốt trước mặt, giờ phút này, tôi hết sức tò mò với nội dung nói chuyện của bọn họ, không biết hai người sẽ trò chuyện những gì. Duỗi người dài ra đi thám thính, nhưng không nghĩ sau lưng truyền đến thanh âm nhạo báng của Quỷ vương Dạ Quân. "Sở thích của nương tử, thật đúng là làm tướng công kinh ngạc đấy!"

Ách!

Lần này, tôi nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch mình.

Một đôi tay từ phía sau lưng đưa đến bên cạnh, bóng trắng trước mặt thoáng qua, miếng ngọc bội trắng vững vàng treo ở trên cố tôi "Lần sau còn dám tháo ra, đừng trách ta không khách khí"

Tôi lúng túng cười cười giải thích: "Tôi cũng không phải là cố ý, chẳng qua là lo lắng tính khí Vĩnh Hiên nóng nảy, sẽ làm thương Tư Nhiên , dẫu sao cô ấy là trẻ con, tối này làm sao cũng phải ôn nhu một chút, có phải hay không?"

Quỷ vương Dạ Quân hừ một tiếng, anh đứng ở bên cạnh tôi, xuyên qua cửa sổ nhìn vào trong phòng.

Vĩnh Hiên từ bóng cửa số dường như phát giác sự tồn tại của chúng tôi, tay trái giơ lên, cửa sổ sầm một cái đóng lại.

Lúc này, tôi nghe được Mạc Thư Nhiên khó chịu gọi. "Này, anh cái người này xảy ra chuyện gì! Tôi đang nói chuyện với anh đó, anh có chút phản ứng được không? Dù gì, qua tối nay, tôi chính là vợ anh, anh muốn một mực giả bộ câm điếc với tôi như vậy à?"

Sau một hồi yên tĩnh, Mạc Thư Nhiên phát ra tiếng kêu nhẹ, cô ấy cà lăm nói "Này, anh muốn làm gì? Đợi chút, tôi còn chưa có chuẩn bị xong, như vậy thì coi như là gả cho anh tôi sao?"

Thanh âm này! Tiếp theo chắc là như hình ảnh trong đầu, nên tới vẫn phải tới, tôi đã dự liệu được sẽ phát sinh chuyện "Đi thôi, không có gì đẹp mắt!"

Vừa mới xoay người liền bị Quỷ vương Dạ Quân kéo cánh tay lại, anh cười hắc hắc nói: "Như vậy đã đi, mới bắt đầu thôi! Không nghe hết thật không thú vị!"

Thần kinh tôi co giật một hồi, đẩy tay anh ra nói: "Anh trai à, nghĩ nhiều rồi. Tôi cũng không phải loại người tệ hại thế, muốn nghe mình anh nghe là đủ rồi, tôi muốn về ngủ."

"Tối nay, ta còn phải ở lại chỗ này nhìn kĩ, bất kể tiểu tử kia có muốn em gái em hay không, tối nay hắn buộc phải động phòng!"

Ơ! Nào có người ép người ta vào động phòng!

Tôi cảm thấy tên chết tiệt muốn làm chuyện gì đó, nghe ý anh thì Vĩnh Hiên không thích Thư Nhiên nhà tôi, vậy làm sao còn phải tới chứ! Còn nữa người này nói gì nhất định phải để cho anh ta vào động phòng, đây là tại sao?

Nháy mắt về phía Quỷ vương Dạ Quân mấy cái, mới vừa há miệng liền nghe được anh nói: "Hỏi cũng sẽ không nói cho em, em bớt bận tâm đi" !

Tôi hết lời, gần đây anh có phải là thật trở nên thông minh rồi, sao nghĩ anh cũng đều biết cả.

Một cơn gió thổi tới, cửa số tự động mở ra.

Tôi liếc mắt nhìn Quỷ vương Dạ Quân, chuyện này nếu anh làm, vậy anh thật đúng có vấn đề, đường đường Quỷ vương của một giới lại nhìn lén chuyện phòng the của thuộc hạ mình với người khác. Không biết tại sao, tên chết tiệt này đeo mặt nạ không nhìn thấu được anh.

Trong khe hở cửa sổ, trên giường hai người giao hợp cùng nhau, thân ảnh như ấn như hiện làm người khác thấy không rõ, có điều cho dù không nhìn, cũng biết bên trong hai người đang làm gì.

Trời ơi, Mạc Thư Nhiên , cô mới mười bốn tuổi đó, có phần cũng trưởng thành quá sớm đi! Nhìn dáng vẻ của cô ấy và Vĩnh Hiền , hoàn toàn chính là tự nguyện, có xíu nào bị cưỡng bách đâu.

Cảm giác đang làm gì tiếp, tôi muốn phun máu.

"Ừm! A a!"

Tiếng kêu dâm mỹ từ trong miệng Mạc Thư Nhiên phun ra, mặt tôi nóng bừng như tôm luộc. Thật sự là nghe không nói cũng không nhìn nổi nữa, nhưng tên chết tiệt bên cạnh không có ý gì muốn rời đi.

Làm ơn, người ở bên trong đều đã tiến vào chủ đề, còn cần phải tiếp tục nhìn chằm chằm như vậy sao? Anh người này làm vương, đối với thuộc hạ cũng quá để ý đi!

Lúc này, phía bên trái truyền tới tiếng bước chân, tôi nhận thấy ông Ba và bà nội, phía sau bọn họ còn có chú cả và thím cả đi theo. Bởi vì từ góc nhìn, bọn họ đều không nhìn thấy tôi, mà tôi lại có thể thấy rõ ràng nhất cử nhất động của bọn họ.

Chú cả bọn họ vừa đi vừa mắng, ông Ba và bà nội ngược lại rất bình tĩnh, hoàn toàn không để ý tới bọn họ mắng người thô tục, đoán chung là thói quen đi!

Có điều lời của chú cả cũng thực khó nghe, ngoài mắng ông Ba và bà nội ra, đến tổ tông cũng mắng, trách đời trước không có làm chuyện gì tốt, mới để cho hậu bối tới trả nợ. Thật ra thì cái lý này cũng từng nói, nhưng không liên quan tới ông Ba và bà nội tôi, mắng một thể như thế thật khó nghe.

Tôi biết nội tình, bất bình thay cho ông Ba và bà nội! Coi như ông Ba để bọn họ trở về Mạc Thư Nhiên vẫn sẽ gả cho Vĩnh Hiên. Cô ấy nhất định là phải bị mang đi địa phủ, chuyện này, ông Ba và bà nội thật không quản được.

Hơn nữa, ông Ba và bà nội đã nhượng bộ, không để cho Thư Nhiên mặc đồ cưới màu trắng ở trong phòng trắng, nhưng cuối cùng còn không phải là Mạc Thư Nhiên tự mình mặc quần áo trang điểm đi tới tiểu Bạch phòng sao! Bất kể như thế nào đều mặc kệ chuyện của ông Ba, nhục mạ trưởng bối như vậy chính là không ổn.

Ngoài phòng trắng có bình phong che chở ngắn lại, người bình thường không vào được, tôi nhìn Quỷ vương Dạ Quân cũng không so đo ý của chú cả, âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Sau chuyện này, tôi định đem chuyện này làm rõ ràng, từ trong miệng tên chết tiệt không moi được gì, vậy thì từ chỗ ông Ba và bà nội vậy, chung quy có một bên có thể hỏi ra manh mối.

Thật ra thì, hỏi ra chân tướng đối với tôi mà nói cũng không có ý nghĩa gì, tôi đã là người của Quỷ vương Dạ Quân, nhưng ít ra đối với con gái nhà họ Mạc sau này, có thể là chuyện mừng, có thể phá cái khế ước này, cũng coi như cho những cô gái kia một con đường sống!

Tầm mắt chuyển hướng về phòng trắng, bên trong hai người đối với tình hình bên ngoài không biết gì cả. Trời ạ, tôi thấy bắp chân Thư Nhiên treo trên vai Vĩnh Hiên, tư thế kia....,

"Còn nhìn! Gạo cũng nấu thành cơm rồi, còn chưa nhìn đủ a, đi thôi!" Tôi liếc Quỷ vương Dạ Quân một cái, người này làm sao bị ổi như vậy, loại chuyện này liếc mắt nhìn là đủ rồi, còn nhìn trực tiếp cho đến hết, sau này Vĩnh Hiên làm sao có mặt mũi gặp người ta!

Trở lại trong phòng, bên nhà phía đông truyền tới tiếng cãi vả, hơn nửa đêm, trong núi đặc biệt an tĩnh, giọng của thím cả vang lên, phỏng đoán người trong thôn đều biết nhà họ Mạc chúng tôi lại xảy ra chuyện.

Đã định là một đêm mất ngủ, tôi trốn vào trong chăn, ở nơi này trời đông giá rét, không có chỗ nào thoải mái hơn là ở trong chăn. Nhà ở nông thôn cũng không có máy điều hòa không khí các kiểu, tất cả đều dựa vào chăn làm ấm người, vì chống đỡ trời đông giá rét, tôi có thế cả ngày đều cuốn ở trong chăn không xuống giường.

Sau nửa đêm, mỏi mệt ập đến, tôi mơ mơ màng màng nhắm mắt! Cảm giác một bên gió lạnh xuyên vào, tôi híp mắt ra sau nhìn, chẳng biết Quỷ vương Dạ Quân đã trở về lúc nào, anh vén chăn tôi lên nằm vào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro