Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 250-251

Vừa mới sáng sớm, trong tay bà Ba bưng bát mì, nhìn thấy tôi thì khách sáo nói: "Ôi, Bảo bối ngoan đã về rồi, ăn không, cho cháu bát mì nấu xong rồi này!"

Kì thật, hôm nay trúng gió gì, bà Ba lại tốt thế chứ, ngày thường bà không như vậy, người trong thôn ai biết cũng nói với người ngoài bà không tốt, nói chuyện lời nói ác độc, ích kỷ còn nhỏ mọn, tôi với bà ở chung nhiều năm qua, cơ bản chưa từng thấy bà rộng rãi tiếp đãi như thế, đừng nói là nấu mì cho, ngay cả lời chào hỏi cũng không có.

"Bà Ba ăn đi ạ, ông Ba không ở đây, cháu nấu cho ông ấy bữa cơm trưa, bà nội cũng ăn cùng ạ!"

Bà Ba bĩu môi, nói hơi gượng ép: "Bà không ăn cùng đâu, bà cháu dữ lắm! Vào đi, ông Ba cháu ở trong kia."

Bà Ba với bà nội tôi là thiên địch, vừa thấy mặt đã cãi nhau, tính cách hai người không hợp, mâu thuẫn nhiều năm tích lại, bây giờ cả gặp mặt cũng lười đánh nhau. Nên bà từ chối, không ngoài dự đoán của tôi: "Bà Ba nói sao ạ, đây là chuyện đã lâu rồi, chúng ta là người một nhà, nào có là hai nhà như bà nói chứ! Lát nữa nói tiếp, cháu tìm ông Ba trước."

Bà Ba cười gật đầu: "Đi, đi thôi!"

Đi vào trong phòng, ông Ba cạo râu trước gương, nhìn thấy tôi thì sửng sốt, quay đầu lại nói: "Bảo bối ngoan? Quay về lúc nào đó?"

Nhìn thấy ông Ba , lòng tôi ấm áp, đi đến bên ông nói: "Tối qua ạ! Vốn cháu muốn qua luôn, nhưng muộn quá sợ phiền ông bà! Bà nội bảo cháu qua đây mời ông bà qua ăn trưa, nói là đông vui hơn"

Ông Ba nhìn chằm chằm bên cạnh tôi lúc lâu, rồi nhíu mày không để ý tôi nói gì, bị ông nhìn lâu quá, tôi nghi hoặc hỏi: "Ông Ba , ông nhìn gì vậy ạ, trên người cháu có gì sao ông?"

Cổ họng ông Ba phát ra tiếng động kì lạ, nhổ toẹt hai ngụm nước bọt vào tay, sau đó tiến lên cầm cánh tay tôi xoa bóp!

A! Cảm giác dính dớp kia, bỗng chốc làm tôi đen mắt, rất tởm! Nhưng không thể trước mặt ông Ba nói cái gì, cánh tay bị ông xoa vừa hay là cánh tay bị cụ ông trên đường đụng vào, ông cụ kia không phải người, ông Ba làm vậy

Cánh tay bị chà cho nóng lên, sau khi niêm dịch khô, ông Ba mới vỗ tay hỏi: "Trên đường tới có phải gặp thứ không sạch sẽ gì không?"

Tôi xoa vai, trên làn da không có cảm giác gì, những cảm giác trong lòng vẫn rất mạnh mẽ. tôi cười nói: "Lúc trước trên đường núi gặp một cụ ông, ông ấy gọi tên cháu, nhưng cháu không đáp, chắc đã chết rồi!"

 Ông Ba đáp câu à, ông bấm tay tính toán nói: "Chắc cháu đã gặp ông Triệu, ông ta mất được hai ba ngày rồi, không có gì hết! Lát nữa ông qua đi siêu độ, sẽ không có cơ hội quay về nữa! Cháu ngồi xuống đi, ông đi dâng hương với tổ tông."

Ông Ba nói giống như lão già, vậy thật sự không có chuyện gì nữa, tôi cũng lơi lỏng trái tim. Chỉ hy vọng ông Triệu hiểu, sớm tới địa phủ báo danh, sớm đầu thai chuyển kiếp.

Nhưng tôi cảm thấy sự lo lắng của tôi hơi dư thừa, nhà họ Triệu ở thôn Hạ cũng được coi là nhà giàu, người trong thôn đều quen ông Triệu, đã chết hai ba ngày, người trong thôn hẳn là biết tin tức này, nên dù gặp, chắc không đáp lại giống tôi đâu! Người thôn Hạ đều tin tà, nên chắc sẽ tránh đi.

Ngồi trên ghế tổ chức biên chế, góc áo có chỗ sáng bóng, đó là nước bọt của ông Ba, tôi mới nghĩ tới chuyện mới này, dạ dày đã bắt đầu cuộn lên. Ông Ba có lòng tốt, nhưng có thể dùng cách văn minh hơn được không chứ, nước bọt, quá kì quặc!

Thế hệ nhà họ Mạc đều là thầy ngôn linh, nghe nói nhóm các cụ đều là đại sư, có tay nghề tốt, nhưng tới đời ông bắt đầu đi dần xuống dốc, gần đây mở cải cách, khắp nơi đều hủy bỏ điều lệ cũ, thứ hai là cấp trên chèn ép truyền bá mê tín dị đoan, ngăn chặn tất cả những ngôn luận về quỷ thần, nên nghề thầy ngôn linh, cả thầy bà quang minh chính đại, không ai dám mạo hiểm xuất đầu lộ diện, cũng không còn huy hoàng như ngày xưa.

Ông Ba là thầy ngôn linh cuối cùng của nhà họ Mạc, tổ tiên để lại những kỹ xảo và đường lui, nhưng hơn người thường, ông vẫn khá lợi hại. Quy củ tổ tiên để lại, mỗi ngày, ông dâng hương cho các vị liệt tổ liệt tông, ở nhà trưởng thôn thờ phụng bài vị liệt tổ liệt tông, mỗi ngày dâng hương tế tổ đã là một phần khác thường trong cuộc sống của ông.

Tôi đã từng hỏi trên bài vị thờ người nào, ông Ba lắc đầu, nói thẳng là liệt tổ liệt trong nhà họ Mạc, rất nhiều người ông cũng không biết, nhưng từ trước ông nội của ông đã cúng, nên ông cũng tiếp tục cúng.

Ông Ba dâng hương khác với người bên ngoài, một lần dâng hương ít nhất phải nửa tiếng, cũng không biết ông lải nhải với nhóm các cụ cái gì, trong quá trình không hề bị ngắt quãng, khá nghiêm túc và trang trọng.

Tôi lặng lẽ canh giữ bên cạnh, bà Ba đi vào từ bên ngoài, nhìn thấy bóng lưng tôi thì kinh ngạc nói: "Bảo bối ngoan à, sắc mặt cháu sao tái thế, có phải không khỏe không?"

 Bị bà Ba la to, tôi sờ mặt mình nói: "Có sao không ấy ạ? Bình thường mà, cháu không cảm thấy không thoải mái, chắc là bẩm sinh đã thế rồi!"

Bà Ba đến nhìn tôi lúc lâu mới nói: "Mấy đứa con gái tuổi cháu sắc xuân tươi khỏe, không đỏ mặt là có sao không đấy? Cháu đó, đừng học mấy người trên thành phố giảm béo, phải ăn nhiều chút, chăm sóc tốt bản thân mới được. Ba mẹ cháu mất rồi, một mình cháu nếu có gì không tiện cứ nói với bà cả ông Ba, chúng ta nhất định sẽ giúp cháu! Nếu không đêm nay cứ tới chỗ bà ăn cơm, bà làm nhiều món bổ cho cháu."

Bà Ba nhỏ mọn lại khôn khéo, nhưng trong bản tính bà vốn có ý thiện, đột nhiên bà đối tốt với tôi như vậy, hơn phân nửa là cảm thấy tôi đáng thương, đứa trẻ ba mẹ đã mất luôn khiến người ta thương. Bà vô tâm nói một câu, lại chọc trúng tim tôi. Tôi cúi đầu đáp: "Vâng ạ!"

Ông Ba đi ra từ trong nhà chính, nói với bà Ba mấy câu, rồi đưa tôi đi thăm ba mẹ!

Nghĩa trang công cộng trong thành phố một mét vuông phải mấy trăm triệu, đắt quá, nên ba mẹ an trí ở nhà ông. Nói lời không hay, bây giờ mỗi người trong nhà chết không dậy nổi, có ông lão còn có chỗ an táng, nếu ở trong thành phố, không mua nổi một chỗ đất mộ, không thuê nổi ngăn tủ đựng tro cốt, vậy cũng đành thả trôi theo biển, hoặc tìm chỗ cho bay theo gió, ngay cả thứ để tưởng niệm cũng không có.

Đứng trước phần mộ, tôi yên lặng dâng hương, đốt tiền giấy, trong lòng rất buồn rầu, nhưng không khóc được. Có thể là nước mắt đã khóc cạn khô, bây giờ không nghĩ tới gì nữa.

Gió lạnh thổi qua, tôi không cảm thấy lạnh, bởi vì trái tim tôi còn lạnh hơn, còn hơi hơi đau nữa!

Có một số việc, không phải cười là cho qua được, có vài dấu vết nhất định chôn dấu, là chuyện của cả một đời.

Ông Ba nhéo lên vai tôi nói : "Người chết rồi cũng sẽ có nơi để về, cháu cũng hiểu đấy! Mọi chuyện đều có luật nhân quả, cháu cũng đừng quá buồn bã. Mau chóng quên mọi chuyện đi, ông còn phải đến nhà họ Triệu xem một chút."

Ba mẹ đã mất rồi, tương lai của bọn họ cũng sẽ có một nơi ở mới tốt hơn, tôi hiểu những lời nói của ông Ba , đốt xong xấp giấy cuối cùng liền đứng lên. Bởi vì quỳ trong một khoảng thời gian dài, hai chân đã tê dại, vừa mới muốn đứng dậy thì suýt chút nữa ngã  xuống.

Ông Ba đỡ lấy tôi, phủi hết bụi bẩn trên hai đầu gối của tôi: "Ba mẹ cháu nếu như ở trên trời có linh, cũng không muốn nhìn thấy cháu phải như vậy. Chuyện sống chết khó mà dự liệu được, cháu có đau lòng cũng không có tác dụng gì cả, sống khỏe mạnh vui vẻ mới là điều quan trọng nhất."

Tôi gật đầu một cái, nơi này là nơi đầu tiên và cũng là cuối cùng mà tôi phải đến, bây giờ những tập giấy đốt đi này bọn họ cũng không thể nhận được, chỉ có thể coi như là một loại hình thức, kiếp này đã hết, kiếp sau nữa cũng không còn liên quan gì.

Tôi vừa mới xoay người định rời đi, một bóng đen xông ra, tôi sợ hãi lùi ra phía sau một bước. Ổn định lại tâm trạng nhìn lại, thì ra là một quỷ tùy thân. Người này tôi nhớ, cậu ta là người bên cạnh Quỷ vương Dạ Quân, làm mặt nạ cho anh.

Ông Ba không thấy quỷ tùy thân, nhưng ông cũng dường như phát hiện ra phương hướng, để tránh phiền toái không cần thiết, tôi lập tức nói: "Tìm Dạ Quân sao?"

Quỷ tùy thân cúi đầu xuống nói lắp bắp: " Vâng, vâng, thuộc hạ đang tìm, tìm Thượng tôn."

"Có chuyện gì?" Quỷ vương Dạ Quân bay ra từ ngọc bội trắng, đứng ở trước mặt quỷ tùy thân.

Quỷ tùy thân ấp úng một lúc lâu, cũng không nặn ra được một chữ, tên chết tiệt không nhịn được quát lên: "Nói mau!"

Ông Ba ở bên cạnh mở ra mắt thần, sau khi thấy Quỷ vương Dạ Quân và quỷ tùy thân, ông liền đứng vào một bên.

Tôi không biết tại sao ông phải tránh, đứng tại chỗ, quỷ tùy thân len lén liếc tôi một cái, muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Quỷ vương Dạ Quân trợn mắt, quỷ tùy thân lập tức cúi người xuống nói: "Chuyện là như vậy, Vương phi thả hồn phách của Nhược Hi ra, bị thuộc hạ vô tình bắt gặp, nhưng do căn cơ quá yếu không thể đuổi kịp, cũng không dám tìm Vương phi để nói phải trái! Nếu thả những hồn phách đó ra, có thể sẽ bị đám ma quỷ ngoài kia xé nát, cho nên không thể làm gì khác hơn là tìm ngài."

Lại là Nhược Hi này, thật đúng là không thấy được người thì lại thấy được tên, không nghĩ tới tên chết tiệt trong tay lại còn có cả hồn phách của cô ta, cũng không biết là có ý gì.

Quỷ vương Dạ Quân nghe xong thì cũng vô cùng chấn động, cũng không còn thấy bóng dáng đâu! Anh cứ như vậy từ bay đi trước mặt tôi, ngay cả câu đến câu chào cũng không hề nói, trước mặt Nhược Hi, tôi thật giống như là chẳng hề có chút địa vị gì! Quá khứ tôi vô cùng tò mò về cô gái này, mà bây giờ, tôi lại có một nỗi sợ vô hình, đó là sợ biết được chân tướng.

Quỷ tùy thân một thân một mình đứng ở đó, cũng vô cùng lúng túng, cậu ta nhìn vào mắt tôi, môi mấp máy, dường như có lời gì muốn nói với tôi, nhưng khi nói ra rồi thì lại vòng vo."Thất nương nương, thuộc hạ cũng nên trở về Minh điện rồi! Người hãy tự mình chăm sóc bản thân, đừng có chạy lung tung, chờ Dạ Quân "

"Chờ cái gì? Cậu trở về nói cho anh ấy một tiếng, không cần trở lại tìm tôi, anh ấy cứ bận việc của mình đi, tôi không cần anh ấy quan tâm!" Lạnh lùng nói xong, tôi xoay người rời đi, ông Ba không nói tiếng nào đi theo sau lưng tôi, bước về phía trước.

Có những chuyện có thể giả bộ như không thấy được không nghe được, nhưng có một số việc đã có ở trong lòng thì sẽ bám rễ nảy mầm, cho dù là có thể giữ miệng không nói ra, nhưng cuối cùng nó vẫn tồn tại, thời gian trôi qua, hạt giống này cũng sẽ tiếp tục lớn lên, đến một mức nhất định nào đó thì cho dù tôi có muốn giả bộ đi nữa cũng khó lòng mà làm được.

Trải qua rồi, tôi mới hiểu được một đạo lý, trên đời này ngoại trừ bản thân mình, còn có ai có thể vì mình mà che gió che mưa, dựa vào người khác, cả ngày sẽ chỉ lo được lo mất, chỉ có dựa vào chính mình, trong lòng mới thanh thản!

 Ba mẹ đã không có ở đây, không có những người ở bên bảo vệ, tôi sẽ phải tự mình độc lập kiên cười tự mình đối mặt, không thể để cho bà nội và ông Ba lo lắng, mọi người đã già rồi, sẽ không thể chịu đựng được những đả kích này. Tôi còn sống một ngày đã là một sự may mắn, còn lo lắng về vị trí của mình trong lòng Diệm Thiên Ngạo làm gì chứ?

Đáng chết! Không nên nghĩ đến càng không nên đi hỏi, dù cho có đau lòng, cũng phải làm bộ như như không có chuyện gì xảy ra, bây giờ có thể đem hết toàn lực để sống tiếp, đã là chuyện đủ mệt mỏi rồi, những chuyện khác vẫn là không nên nghĩ đến thì hơn

Trên đường trở về, đối diện với một người đàn ông trung niên đang vội vội vàng vàng chạy tới, sau khi thấy ông Ba, liền ôm lấy đùi ông Ba hét lớn: "Không xong rồi, xảy ra chuyện rồi! Ông Ba mau cứu với !"

Ông Ba nhanh chóng tránh người đàn ông này, lui về phía sau hai bước nói: "Không cần phải như vậy ! Ông cụ là không thể hít thở thông được, mới có thể phiêu du ở khắp nơi như vậy! Cậu trở về mua một cỗ quan tài thật tốt, thay quần áo sạch sẽ cho lão nhân gia, chôn cất xong xuôi thì sẽ không sao cả! Nhớ lấy, nhất định phải mua thêm vài bộ đồ mới, đốt nhiều tiền vàng bạc một chút, chớ có hẹp hòi! Khi còn sống không được sống cho yên ổn, chết cũng không được bạc đãi ông ấy."

Người đàn ông trung niên mặt đỏ đến tận mang tai, lúng túng gật đầu nói: "Nhất định, nhất định rồi!"

Nếu gặp phải người của nhà họ Triệu, sau khi nói rõ ràng mọi chuyện, ông Ba liền đổi sang đường khác cùng tôi đến nhà bà nội.

Trên đường, ông Ba thở dài nói: "Triệu lão gia khi còn sống cũng đã khổ cả đời, đến già không làm gì được nữa, liền bị con cháu chê, không có ai chăm sóc yêu thương. Chết đi rồi, ngay cả một cái quan tài tủ tế bọc thân cũng không có, đồ mặc cũng là mấy bộ quần áo cũ từ ngày trước, vì một cái gia đình mà vất vả lam lũ cả đời, ai có thể chịu đựng nổi chuyện này! Loại chuyện táng tận lương tâm như ngược đãi người già mà bọn họ cũng có thể làm được, sau khi chết đi nhất định cũng sẽ không gặp được điều gì tốt đẹp cả."

Thì ra mùi trên người ông cụ không phải là mùi của những thi thể đã chết, mà là thứ mùi hôi thối của cơ thể, không trách tôi lại cảm thấy kì lạ, người chết cũng chưa được mấy ngày, sao có thể sẽ thối rữa nhanh như vậy, mùi hôi của thi thể, thì ra là khi còn sống bị người nhà ngược đãi, không có ai trông coi chăm sóc. .

Ông cụ Triệu cũng thật sự đáng thương, hi vọng ở dưới đó có thể sống thật tốt, mong có thể được bình yên an nghỉ!

Không biết có phải là vì chuyện của Ông cụ Triệu không mà làm tôi có chút xúc động!

Ở trên thế giới này, có bao nhiêu người có được may mắn, có bao nhiêu người có thể cả đời thuận lợi chứ. Không có ai là tốt hơn ai, nếu như có so sánh, lại hay so sánh với những người thê thảm hơn một chút, mà loại so sánh tương đối này, mỗi lần nhớ lại đều cảm thấy rất buồn cười.

Nghĩ đến mình, có lúc tôi lại cảm thấy mình lại chính là một trong số những người đáng thương đó.

Mười bốn tuổi thì gả cho người ta, đêm tân hôn thì giống như một cơn ác mộng, tỉnh lại thì mọi chuyện đã không thể như trước. Trong bốn năm, từ một cô gái trở thành người phụ nữ, tự mang Quỷ thai, cuộc đời tôi đã xảy ra biến đổi lớn, bị người khác bào bụng ra, bị chịu oan uổng, bị người khác hãm hại, tất cả đều là mạng của tôi, không thể nào thay đổi.

Tôi vẫn thường nói như vậy để tự an ủi mình, người đàn ông của tôi cũng rất tốt với tôi, sẽ bảo vệ tôi, sẽ hung dữ với tôi, sẽ bắt nạt tôi, nhưng có thể thay đổi đau đớn trong lòng tôi sao? Có lẽ là không thể nào, cho nên đau đớn và vui vẻ không thể nào dung hòa, chúng đối lập nhau. Cái gì mà lời ngon tiếng ngọt, gì mà dùng thân cứu giúp, chỉ là một cái tát ngọt ngào, cũng không có ý nghĩa

Một khi bị kích động, tôi cũng sẽ bị vứt bỏ thôi, những thứ tốt đẹp mà ngày xưa tôi đã từng nhận được cũng sẽ sớm bị che dấu đi.

Đây chính là bản tính con người , cũng có thể hiểu là ranh giới cuối cùng!

Nếu như anh tâm toàn ý đối xử với tôi nhưng bên trong còn có xen lẫn những điều kiện khác, vậy thì đối với tôi tất cả cũng đều trở nên vô nghĩa.

Không phải là do tôi hẹp hòi, mà là tôi cũng có ranh giới cuối cùng của chính mình.

Vừa hết buổi trưa, bà ba cũng chạy lại đây! Bốn người tụ lại cùng nhau, trên bàn cơm ngược lại vô cùng náo nhiệt.

Có lẽ tuổi của bà cũng đã lớn, không còn sự bốc đồng của tuổi trẻ, cùng với bà nội ở một bên nói chuyện, ngôn từ ít đi những châm chọc trào phúng vẫn hay ẩn giấu, lại có thể nói ra nhiều câu nói chân thật hơn.

Bà nội làm một bàn đồ ăn ngon chiêu đãi ông ba cùng bà ba, bát của tôi thì vẫn trống rỗng, đối mặt với các loại mỹ vị, một chút cảm xúc muốn ăn cũng đều không có! Ông ba cùng với bà nội đều biết tình huống của tôi, cho nên bọn họ cũng tự mình ăn đồ ăn của mình, không tới khuyên tôi, nhưng bà ba thấy tôi mãi không chịu động đũa, liền gắp không ít món ăn vào bên trong bát của tôi, còn khuyên tôi nên ăn nhiều hơn, không nên giảm béo, chân tâm thật ý, thái độ vô cùng thân thiết, ông ba nhìn là một cái, cũng không nhiều lời cứ để bà tùy ý.

Khi không có việc gì làm, ông ba có cái sở thích nhỏ là sau khi ăn xong làm một ly rượu, không cần uống nhiều, chỉ là uống đến độ thoải mái thì thôi!

Bình rượu vừa mở ra, mùi lúa miến xông vào mũi, thơm vô cùng, nhìn dáng vẻ ông ba hưởng thụ, tôi không khỏi tò mò rượu kia rốt cuộc là có hương vị như thế nào.

Ông ba nhìn về phía tôi cười hì hì nói: "Cháu ngoan, cháu cũng đã đủ tuổi rồi, có muốn tới thử một chút hay không?"

Tôi chỉ do dự một chút sau đó gật đầu, lấy một cái cốc ra, để cho ông ba rót cho tôi một ít, nhấp một miếng, mùi vị cay nồng xông lên tận não. Lần đầu tiên uống rượu, nói cái gì cũng phải cố gắng nuốt xuống, ép buộc mình phải nuốt vào trong bụng, oa, cái vị kia trong bụng cũng thiêu đốt nóng cháy, nóng bỏng khó chịu.

Tôi có thể một hơi nuốt xuống, chính mình cũng muốn khâm phục mình, trời ạ, tôi chính loại người hoặc là không làm, một khi đã tàn nhẫn lên thì đến chính tôi cũng phải sợ hãi bản thân nha.

Người xưa vẫn hay nói, một ly rượu giải ngàn nỗi buồn lo, trong  lòng không vui cứ làm một ly rượu, đè ép trái tim buồn khổ xuống! Rượu trắng này thật sự quá khó uống, nhưng mà nó lại thiêu cháy ruột gan của tôi, có thể khiến cho khó chịu trong lòng tôi đột nhiên biến mất, cho nên kể cả uống vào không tốt cho cơ thể, tôi cũng cảm thấy đáng giá!

Ông ba nhìn về phía tôi ha ha hai tiếng, nói: "Lần đầu tiên uống sẽ cảm thấy rất dữ dội, xem ra con cũng là một nhóc giỏi uống rượu nha!"

Tôi nói không ra lời, trong dạ dày có cảm giác giống như muốn dời sông lấp biển, khó chịu vô cùng, vốn là tôi vẫn luôn không ăn gì cả, dựa vào huyền hồn đan để bảo toàn mạng sống, trong dạ dày vẫn luôn trống rỗng, bây giờ bị rượu mạnh giội rửa một cái, cả người đều cảm thấy không tốt!

Chưa được bao lâu, toàn thân tôi đều nóng lên, mặt mũi cũng theo đó bỏng rát, nhìn ông ba ở trước mặt bắt đầu lay động, ồ, tại sao ông ta lại có hai cái đầu nha, thú vì quá đi nha!

Ông ba còn ở một bên nói đùa với tôi, bà nội ở bên cạnh lại nhìn ra tôi có điểm không đúng, quở trách ông bà vài câu hỏi "Con bé còn nhỏ như thế, dạy uống rượu cái gì! Bé ngoan, trở về phòng ngủ đi, sau này không nên nghe lời ông ba của con, đừng uống mấy cái không nên uống như thế!"

Tôi không muốn trở về phòng, hiếm khi có thể cùng bà nội và ông ta cùng nhau ăn cơm, nhưng mà rượu này vừa lên đầu, tôi thực sự không thể ngồi yên, không thể làm gì khác hơn, được bà nội và bà ba dắt vào trong phòng,

Nằm ở trên giường, cảm giác cả phòng đều xoay quanh, người cũng nhẹ nhàng bồng bềnh! Quả thực là món rượu đắt đỏ nha, mới một cốc là có thể quên hết thảy buồn phiền, người cũng không khó chịu như trước nữa, ngoài hưng phấn không tên bên ngoài, cái cảm xúc gì cũng đều không còn.

Tôi lấy ngọc bội màu trắng xuống đặt trước mặt lay động qua lại, đột nhiên nhìn thấy mặt của Quỷ Vương Dạ Quân, cười ha hả hai tiếng, một cái tát đập tới.

Một tiếng gầm giận dữ vang lên bên tai, dáng vẻ Quỷ Vương Dạ Quân nghiến răng nghiến lợi nhìn qua thật chân thực nha!

"Mạc Thất!

Ồ? Sau khi say rượu không chỉ có ảo giác hình ảnh mà còn có cả âm thanh nha!

Tôi mờ mịt đưa tay ra sờ sờ gương mặt đó, đầu ngón tay cảm nhận được da thật mát mẻ của lão già đáng chết kia, lập tức sững sờ một cái!

Ai nha, vẫn còn sống, anh đã trở về! Nhưng mà, không phải là anh đi tìm cái gì mà hồn phách của Nhược Hi à? Làm sao có thể trở về nhanh như vậy!

Haha!

Thân thể nóng quá nha, vuốt vuốt mặt của anh ấy thật thoải mái nha!

Vừa nãy hình như cô đã tát anh một cái, ừ, không có chuyện gì, đánh thật hay, anh ta đây là đáng đời, cần phải bị đánh thêm mấy Cái!

"Đã uống bao nhiêu rồi?"

Tôi dựng thẳng lên một ngón tay, cười khúc khích nói "Một chút nha, nhiều như vậy!"

Có lẽ lão già đáng chết nghĩ là tôi uống rượu tới nỗi choáng váng, đối với tôi siêu cấp bó tay rồi, cũng không lại gào lên với tôi, chỉ là sắc mặt cực kỳ không dễ nhìn! Anh không đeo mặt nạ, cho nên tôi có thể nhìn thấy rõ vẻ mặt của anh, bây giờ vẻ mặt của anh đang rất ghét bỏ chọc chóp mũi của tôi, nói: "Một chút mà đã say thành như vậy, lại còn không thấy ngại học người uống rượu? Sau này không cho phép uống nữa".

Không cho phép, không cho phép!

Tôi nghe xong liền muốn cười, trở mình, tôi ôm lấy gối của mình bắt đầu cười ha hả, lấy tiếng cười đến đổi mặt bi thương, tôi không muốn ở trước mặt anh khóc lóc.

Quỷ Vương Dạ Quân trầm mặc chốc lát, anh xoa bờ vai của tôi, nhẹ nhàng hỏi "Em làm sao vậy?"

Tôi né tránh, ôm gối nhẹ giọng nói "Đừng đụng vào tôi! Anh đi đi, không phải đã bảo anh đừng tới tìm tôi nữa  sao? Vì sao lại tới. Cuộc đời của tôi đã đủ xui xẻo rồi, cho nên anh đừng tiếp tục đến đây cho tôi thêm phiền"

Nước mắt không kìm được cứ thế tuôn ra, ướt đẫm chiếc gối.

Thực sự tổn thương!

Tất cả đều là lừa đảo, đã nói uống say sẽ quên, tại sao tôi vào nhớ rõ ràng như thế, tại sao vừa nhìn thấy anh, trái tim tôi liên tan nát lại bi thương.

Thật khó chịu quá đi!

Quỷ Vương Dạ Quân thu tay về, anh nhìn chằm chằm tôi, nhìn một hồi lâu mới sâu kín nói: "Vương Phi đã nhận tội, chuyện lần trước, tất cả đều là cô ta giở trò quỷ! Thừa dịp em ngủ say, khống chế thân thể của em, cắn nát ngón tay rồi vẽ ra Huyết phủ trừ tà ở trên ngực của chính mình, sau đó lại lấy thuốc mỡ tốt nhất chữa khỏi ngón tay bị thương kia, cho nên toàn bộ quá trình này em thật sự không biết chính mình đã làm gì."

Tôi trừng mắt, nghe anh nói nhưng không có cảm giác gì.

"Ngay từ lúc bắt đầu, người phụ nữ kia đã biết Sở Hiên vẫn luôn ở trong bóng tối nhìn chằm chằm em, thực lực của cô ta và Sở Hiên sàn sàn với nhau, hoàn toàn có cơ hội toàn thân trở ra, vì hãm hại em lại vô ý bị thua liền nghĩ muốn giá họa lên trên thân thể em! Ở trên Minh điện, tôi đã để cho cô ta có quyền lợi trị tội em, em bị ủy khuất, tôi sẽ thay em đòi lại."

Lời giải thích rất cụ thể, vậy thì sao? Oan uống chính là oan uổng, tôi lại là người thù dai.

"Việc này tôi đã nói rồi, không cần nhắc lại. Anh muốn xử trí Vương Phi như thế nào là chuyện của anh, không có quan hệ gì với tôi, tôi cùng với cô ta coi như hòa nhau, cô ta cứu tôi một lần, cũng hại tôi một lần, coi như bỏ đi! Nếu như anh muốn đố những việc của Nhược Hi lên đầu cô ta thì tùy anh, nhưng đừng kéo lên trên đầu tôi."

Ở trước mặt Quỷ Vương Dạ Quân hung hăng nói chuyện như vậy, đây vẫn là làm đầu tiên, nhưng tôi một chút cũng không sợ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro