
Chương 9
(Xác định kế hoạch, Chu Minh Thụy lập tức cảm thấy kiên định. Sợ hãi, bối rối và bất an đã bị dẹp vào một xó.
Cho tới lúc này, hắn mới có tâm tư xem xét kỹ những mảnh vỡ ký ức mà Klein để lại.
...
Trong khi Chu Minh Thuy lặng lẽ "quan sát", mặt trăng đỏ bên ngoài cửa sổ dần di chuyển về phía tây, rồi lặn xuống. Cho tới khi ánh sáng xuất hiện từ phía đông, một màu vàng nhiễm sáng đường chân trời.
Lúc này, có tiếng động vang lên từ căn phòng bên cạnh. Rồi tiếng bước chân nhanh chóng tới gần cửa.
"Melissa dậy rồi... Con bé đúng là luôn luôn đúng giờ." Chu Minh Thuy mỉm cười. Bị ảnh hưởng từ ký ức của Klein nên hắn cảm thấy Melissa là em gái ruột của mình.
'Nhưng mà mình làm gì có em gái... Hắn tự giễu mình một câu.')
Thấy cảnh này Melissa mỉm cười dịu dàng nhưng khi nghe câu cuối mặt cô cứng đờ lại.
Klein muốn nói gì đó bào chữa cho bản thân nhưng hắn lại chẳng biết nói gì, biểu cảm có phần hoảng loạn và bối rối.
(Những ký ức liên qua tới anh trai và em gái toát lên trong đầu Chu Minh Thụy. Mãi đến khi tay nắm cửa chuyển động, cửa được mở ra, vang lên một tiếng kẹt, hắn mới tỉnh táo lại, nhớ ra rằng mình đang cầm một chiếc súng ổ xoay trong tay.
'Đây chính là vật phẩm bị bán quản chế!
Sẽ khiến trẻ con sợ!
Còn cả miệng vết thương trên đầu mình nữa!'
Thấy Melissa sắp đi ra, Chu Minh Thụy vừa tay đè huyệt thái dương, vừa cuống quít kéo ngăn bàn rồi quăng khẩu súng vào trong, vang lên một tiếng cộp.
"Gì thế?" Nghe được tiếng động, Melissa quay sang nhìn, ánh mắt nghi hoặc.
Con bé đang ở độ tuổi tươi trẻ nhất của cuộc đời, cho dù không được ăn ngon khiến khuôn mặt hơi gầy gò và yếu ớt, nhưng làn da vẫn sáng mịn toát ra hơi thở của thiếu nữ.
Thấy cô em gái đang nhìn với ánh mắt dò xét, Chu Minh Thụy vờ trấn tĩnh, cầm lấy thứ ở gần tay mình nhất rồi thong dong đóng ngăn kéo lại để che đi sự tồn tại của khẩu súng kia, tay khác thì ấn lên huyệt thái dương. Cảm giác từ đầu ngón tay cho hắn biết miệng vết thương đã khép lại!
Hắn lấy một chiếu đồng hồ bỏ túi mà trắng bạc với hoa văn cành lá từ trong ngăn kéo, ấn nhẹ một cái phần chóp là phần nắp sẽ mở ra.
...
Chu Minh Thụy nhìn nắp đồng hồ bật lên, nhìn kim giây tạm ngừng, theo bản năng hắn xoay phần chóp định lên cót cho đồng hồ.
Nhưng hắn vặn vài vòng mà chẳng thấy tiếng dây cót kêu lên, kim giây vẫn ở nguyên chỗ cũ.
"Hình như lại hỏng rồi." Hắn nhìn sang phía em gái.
Melissa nhìn hắn với vẻ mặt vô cảm, bước tới gần rồi cầm lấy đồng hồ.
Con bé đứng im tại chỗ, đầu tiên là rút phần chóp của đồng hồ lên, rồi vặn vài vòng, thế là tiếng kim giây chuyển động tạch tạch vang lên.
'Bình thường thì rút lên đâu phải để điều chỉnh thời gian...' Chu Minh Thụy lập tức đờ mặt ra.)
"Hahahahaha... Tiểu Chu, biểu cảm của cậu mắc cười quá... Hahahaha..."
Roselle cười đến cong cả lưng.
"Im đi!"
Klein tức giận quát, gương mặt cậu đỏ bừng, cậu vùi mặt vào hai lòng bàn tay, cố gắng lờ đi những âm thanh kìm nén và những tiếng cười không chút giáo dưỡng của người đồng hương.
'Tại sao lại là mình?'
Leonard muốn cười nhưng bị ánh mắt hình viên đạn của Klein doạ cho im lặng, cậu không muốn lần sau tham gia tụ hội Tarot với hình dạng đặc tính phi phàm đâu.
Melissa và Benson mỉm bật cười nhẹ nhàng, họ cảm thấy người anh trai này cũng không tệ.
("Gì thế?" Nghe được tiếng động, Melissa quay sang nhìn, ánh mắt nghi hoặc.
Con bé đang ở độ tuổi tươi trẻ nhất của cuộc đời, cho dù không được ăn ngon khiến khuôn mặt hơi gầy gò và yếu ớt, nhưng làn da vẫn sáng mịn toátra hơi thở của thiếu nữ.
Thấy cô em gái đang nhìn với ánh mắt dò xét, Chu Minh Thụy vờ trấn tĩnh, cầm lấy thứ ở gần tay mình nhất rồi thong dong đóng ngăn kéo lại để che đi sự tồn tại của khẩu súng kia, tay khác thì ấn lên huyệt thái dương. Cảm giác từ đầu ngón tay cho hắn biết miệng vết thương đã khép lại!
"Được rồi." Con bé nói một câu cụt lủn và không cảm xúc, sau đó ấn phần chóp của chiếc đồng hồ xuống và trả lại cho Chu Minh Thuy.
Chu Minh Thụy cười lại với con bé một nụ cười xấu hổ mà không mất lễ phép.
Melissa nhìn ông anh trai của mình một cái thật kỹ, rồi quay người đi tới chỗ tủ quầy, lấy bàn chải và khăn mặt, sau đó mở cửa đi tới phòng tắm chung.
"Vẻ mặt vừa rồi của con bé sao cứ như kiểu ghét bỏ mà không thể làm gì được nhỉ. Ánh mắt kia là thương hại ông anh đầu óc có vấn đề?" Chu Minh Thụy lắc đầu, khẽ cười, sau đó đóng nắp đồng hồ lại, rồi lại ấn cho nó mở ra, vang lên những tiếng cạch cạch.
Cứ lặp đi lặp lại hành động đó, tư duy của hắn bắt đầu chuyển tới một vấn đề.
'Trong tình huống không có ống giảm thanh, Klein tự sát, tạm thời coi là tự sát đi, động tĩnh sẽ không hề nhỏ, mà Melissa chỉ ở cách một bức tường lại không hề phát hiện.
Là con bé ngủ quá say? Hay là bản thân chuyện Klein tự sát hoàn toàn kỳ dị?'
Cạch, mở ra, cạch, đóng lại... Melissa rửa mặt xong quay lại thì thấy ông anh mình đang không ngừng làm cái động tác không có chủ đích là đóng mở nắp đồng hồ bỏ túi.
Ánh mắt con bé lại nhiễm sự bất đắc dĩ, con bé cất tiếng nói ngọt ngào: "Klein, anh lấy hết số bánh mì còn lại ra đi. Hôm nay nhớ đi mua bánh mới, cả thịt và đậu Hà Lan nữa. Anh sắp tham gia phỏng vấn rồi, em sẽ hầm thịt dê đậu Hà Lan cho."
...
Không lẫn vụn gỗ, không quá nhiều trấu cám, nhưng vẫn không thể ăn được... Ngay lúc này cơ thể Chu Minh Thụy khá suy yếu, bụng đói khát, đành dựa vào nước trà mà vừa oán vừa cố nốc miếng bánh mì kia.
Vài phút sau, Melissa ăn xong. Con bé bó phần tóc rủ xuống ngực lại, nhìn Chu Minh Thụy và nói: "Nhớ mua bánh mì mới, chỉ tám pound thôi. Trời nóng mua nhiều về thì hỏng mất. Còn cả thịt dê và đậu Hà Lan nữa. Nhớ ấy!"
Quả nhiên là thương ông anh mọt sách, có khi còn hơn... Chu Minh Thụy mỉm cười, gật đầu: "Ok.")
Klein liếc nhìn xung quanh, thấy vài người đang bịt miệng để tránh cười ra thành tiếng, trừ Roselle. Thờ dài bất lực.
"Muốn cười thì cười đi..."
Lời vừa dứt, như một quả bom được kích nổ, tiếng cười vang vọng khắp căn phòng.
Klein kéo mũ trùm đầu lên che khuất nửa gương mặt. Sau đó lấy một nắm bắp rang bơ nhét vào miệng. Còn tiện thể "tốt bụng" nhét vào miệng người đồng hương đang cười đến suýt ngã khỏi ghế ở bên cạnh.
Melissa nhìn mình trên màn sáng, ngại ngùng che mặt.
Benson thấy Klein có vẻ chê bai miếng bánh mì mà cảm thấy cực kỳ xấu hổ. Là do hắn không đủ cố gắng mới không thể cho hai đứa em cuộc sống tốt hơn cho đến khi 'người đó' trở thành Klein.
Benson đoán rằng cuộc sống của trước đây của hắn có vẻ khấm khá hơn. Vậy chẳng phải hắn trở thành Klein là đang chịu khổ à, thế mà hắn chẳng những không oán trách còn sẵn lòng vì cuộc sống của họ mà cố gắng kiếm tiền... Cho dù mất đi mạng sống...
Benson cảm thấy xúc động.
'Hắn không có nghĩa vụ phải đối tốt với họ, chẳng ai ép hắn cả...'
————————————————
Dịch giả: gdl802
Link: https://truyen247.pro/tac-gia/gdl802?utm_source=android&utm_medium=link&utm_content=share_profile&wp_page=user_details&wp_uname=Enkobtbay7
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro