
Chương 8
(Vài giây sau, hắn quay người đi tới trước thứ thiết bị nối với ống dẫn khí gas màu xám trắng được gắn vào tường ở bên cạnh cửa.
Đây là một máy tính phí gas! Nhìn ổ trục và bánh răng lộ ra ngoài, Chu Minh Thuy móc một đồng xu ra từ trong túi quần. Đồng xu này màu ố vàng, loé lên màu đồng kim loại. Mặt trước có khác hình cái đầu của một người đàn ông đeo vương miện, mặt sau thì có lúa mạch bao quanh một số "1".
...
Một ngọn lửa bốc lên, nhanh chóng hoá lớn. Ánh sáng đầu tiên toả khắp bên trong lồng đèn, sau đó xuyên qua lớp thuỷ tinh trong suốt mà phủ kín căn phòng với màu sắc ấm áp.
Bóng tối lui đi, màu đỏ rực lùi ra ngoài cửa sổ. Chu Minh Thuy bỗng thấy yên tâm hơn hẳn, bèn nhanh chóng đi tới trước gương.
Lúc này hắn nghiêm túc xem xét vị trí huyệt thái dương, không bỏ qua bất cứ chi tiết nào.
Sau khi xem xét mấy lần, hắn phát hiện ngoài vệt máu ban đầu ra, miệng vết thương trông dữ tợn kia không còn chảy chất lỏng ra nữa, dường như đã được cầm máu và băng bó lại. Mà phần não đang mấp máy cùng với phần da thịt ở miệng vết thương đang khép lại với tốc độ mắt thường có thể thấy được rõ, có lẽ là chừng ba, bốn mươi phút nữa, hoặc có lẽ là hai đến ba giờ nữa, nơi đó chỉ còn lại dấu vết mờ.
"Tác dụng chữa trị của việc xuyên không ư?" Chu Minh Thụy nhếch khoé miệng bên phải, thì thào.
Sau đó hắn thở dài một hơi. Mặc kệ là vì sao, chí ít hiện giờ hắn vẫn còn sống!
Ổn định lại tinh thần, hắn kéo ngăn kéo lấy một mẩu xà phòng ra, rồi với lấy một chiếc khăn tắm trong mớ khăn có vẻ đã cũ ở cạnh tủ quầy, sau đó mở cửa và đi tới phòng tắm công cộng ở tầng hai.
'Chậc, phải xử lý vết máu trên đầu đã, kẻo cứ mang cái "hiện trường vụ án" này đi lại khắp nơi, mình bị doạ không sao, chứ cô em gái Melissa phải dậy sớm ngày mai mà thấy thì lại khó giải quyết!')
Melissa cảm thấy một cảm giác ấm áp dâng lên trong lòng. Cô dần chìm vào hồi ức những tháng ngày bên nhau. Một nụ cười dịu dàng hiện lên trên gương mặt cô.
Nhận thấy sự thay đổi biểu cảm của em gái, Benson nắm lấy tay cô.
Melissa không nói gì, chỉ vỗ nhẹ tay anh.
Audrey bên cạnh thấy cảnh này, lo lắng không thôi.
Sau đó họ nhìn cảnh Klein thành thạo xử lý hiện trường vụ án mà ngỡ ngàng, rất nhiều lời tán dương dành cho hắn khiến mặt hắn đỏ bừng vì ngượng.
"Nhìn đi, nhìn mà học hỏi, cậu mà được một góc đồng nghiệp cũ của cậu thì ta đã không phải mệt mỏi như vậy."
Palez bắt đầu dạy dỗ cháu trai.
'Hả? Không phải đang nói về Klein à? Sao lại quay sang tôi rồi?'
Leonard bất giác thẳng lưng lên, rồi lại ngã lưng xuống ghế, suýt thì gác chân lên bàn.
"A..."
Palez cạn lời.
(Lộc cộc, tổng cộng năm viên đạn, một vỏ đạn, cũng loé lên ánh sáng đồng thau.
"Quả nhiên..." Chu Minh Thụy nhìn vỏ đạn rỗng kia, vừa lần lượt nhét các viên đạn vào trong ổ xoay, vừa khẽ gật đầu.
Hắn liếc mắt tới câu "Tất cả mọi người rồi sẽ chết, kể cả tôi" ở trên trang sách của cuốn bút ký đang mở, lòng xuất hiện rất nhiều nghi vấn.
'Súng này lấy từ nơi nào?
Tự sát? Hay nguỵ trang thành tự sát?
Một sinh viên nhà bình dân tốt nghiệp chuyên ngành lịch sử thì có thể gặp được chuyện gì?
Tự sát bằng cách nào mới để lại ít vết máu như vậy? Là vì ta xuyên tới đúng lúc nên nhận được phúc lợi chữa trị kịp thời?'
Chu Minh Thụy trầm ngâm một lát, rồi thay một chiếc áo lót sợi đay khác. Hắn ngồi lên ghế, suy nghĩ tới chuyện còn quan trọng hơn.
Trọng điểm hiện tại cần quan tâm không phải là những gì Klein đã gặp được, mà là biết rõ tại sao mình lại xuyên việt, liệu có thể xuyên trở lại thế giới cũ không?!'
Cha mẹ, người thân, bạn bè, thế giới Internet muôn màu muôn vẻ cùng với đủ món ăn ngon... Những điều ấy khiến hắn bức thiết muốn quay trở về!)
Edwina muốn hỏi, nhưng khi thấy nhóm chân thần đều đang trầm ngâm nhìn màn hình, đành nuốt câu hỏi vào trong.
Roselle nhớ về bản thân của quá khứ, thở dài.
"Chúng ta đều giống nhau, đều mong muốn trở về nhà... Nhưng... "
Nói rồi, Ngài nhắm mắt, cảm thụ lại những cảm xúc tiêu cực khi hắn bay lên Mặt Trăng, nhìn xuống quê hương mà hắn luôn mong nhớ.
"Có lẽ... Tôi đã biết nổi cô đơn của cậu khi đó là từ đâu..."
Klein chỉ gật đầu không đáp, ánh mắt tràn gập cô đơn cùng nhớ nhung.
Adam vuốt ve chiếc thánh giá trước ngực, đôi mắt trẻ thơ lần đầu tiên xuất hiện cảm xúc buồn bã.
Amanises dựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại.
Bernadette trầm ngâm lặp lại hai từ "Quê hương...", ánh mắt loé lên vẻ đau xót.
Melissa và Benson hướng ánh mắt lo lắng về Klein. Dù hắn không thật sự là Klein nhưng họ vẫn vô thức cảm thấy lo lắng cho người thân của mình.
Melissa nhận ra hành động của mình, mím môi.
Những người khác cái hiểu cái không, đều im lặng. Bầu không khí nhất thời trở nên ảm đạm.
Như lần trước, quyển sách chỉ dừng lại một lát rồi mặc kệ khán giả có đang xem hay không, tiếp tục chiếu phim.
(Tạch, tạch, tạch... Tay phải Chu Minh Thụy vô ý thích vặn ổ xoay của súng ra, rồi lại lắp nó lại, cứ lặp đi lặp lại.
"Hừm, khoảng thời gian này đâu có khác gì lúc trước mấy đâu, chỉ là hơi xui tí thôi, sao bỗng dưng lại xuyên việt được? Xui xẻo... Đúng rồi, tối hôm qua lúc ăn cơm mình có làm một nghi thức đổi vận!"
Một tia chớp vụt lên trong đầu Chu Minh Thuy, chiếu sáng phần ký ức bị sương mù che phủ.
Làm một chính trị gia online, nhà lịch sử học online, nhà kinh tế học online, nhà sinh vật học online cùng nhà dân tộc học online đủ tư cách, hắn luôn tự nhận mình là kẻ "cái gì cũng biết đôi chút". Đương nhiên bạn bè thường nhạo hắn là "cái gì cũng chỉ biết chút xíu".
Mà phương thuật thì là một trong số đó.
...
Cứ nghĩ là dù sao cũng chả mất gì, nên hắn lục cuốn sách đó ra, dựa theo đó mà làm y hệt trước bữa tối, cơ mà, cơ mà lúc ấy chẳng xảy ra chuyện gì cả.
Ai ngờ tới nửa đêm hắn lại tự dưng xuyên việt!
Xuyên việt rồi!
"Chắc chắn là do cái nghi thức đổi vận kia rồi... Hừm, ngày mai phải thử lại một lần. Nếu quả thật là vì nó, ta có hy vọng xuyên trở lại rồi!" Chu Minh Thụy dừng động tác vặn ổ xoay của súng, ngồi thẳng người dậy. Bất kể thế nào hắn cũng phải thử một lần!
'Phải liều một phen mới được!')
Azik nhíu mày, lên tiếng dạy bảo.
"Không nên làm như vậy, rất nguy hiểm, có thể dẫn đến sự chú ý của một thực thể chưa biết, dẫn đến phát điên thậm chí là mất mạng..."
Klein ngoan ngoãn nghe thầy Azik dạy bảo, trước mặt thầy hắn luôn là cậu học sinh hiếu thuận nghe lời.
"Em đã biết thầy Azik, chỉ là lúc đó em mới tới, không có kiến thức về lĩnh vực thần bí nên mới liều lĩnh như vậy."
Nói rồi hắn mỉm cười ngượng ngùng, như một đứa trẻ bị phát hiện đang làm việc riêng trong giờ học.
Nhiều người đều ngỡ ngàng nhìn cảnh tượng này, không tin vào mắt mình.
'Ngài Tử Thần dạy dỗ ngài Kẻ khờ, ngài Kẻ Khờ vậy mà lại không tức giận?'
"Với lại nơi bọn tôi sinh sống trước đây không có thần linh và ma dược, càng không có người phi phàm, đó chỉ là một thế giới bình thường."
Amanises bổ sung.
Mọi người đều bị shock trước những gì Cô nói. Họ không thể tưởng tượng được một thế giới không có thần linh sẽ như thế nào.
"Vậy... Vậy nếu gặp thiên tai hay chiến tranh thì sao?"
"Bọn tôi dùng chính sức mình và khoa học để giải quyết. Ở thế giới đó kĩ thuật khoa học cực kì phát triển..."
Rồi Roselle giải thích cho mọi người về các toà nhà cao tầng, điện thoại di động có thể liên lạc từ xa, máy bay có thể chở hàng chục người bay trên bầu trời và những con tàu bọc thép di chuyển trên biển.
Ai nấy đều há hốc mồm kinh ngạc, cảm thán về một thế giới kì diệu.
'Hèn gì có thể đi ra tận 4 vị thần...'
Đây đều là suy nghĩ chung của mọi người.
————————————————
Dịch giả: gdl802
Link: https://truyen247.pro/tac-gia/gdl802?utm_source=android&utm_medium=link&utm_content=share_profile&wp_page=user_details&wp_uname=Enkobtbay7
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro