Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 22

[Qua ngã tư đi thẳng về phía trước, không đến một phút sau, một chiếc cửa sắt đen có khắc bảy hình thánh huy xuất hiện trước mắt hai người. Nó dựng thẳng nơi đó, trực quan mà làm cho người ta có cảm giác nặng nề, lạnh lẽo và bị nhìn xuống, tựa như một người khổng lồ đang canh giác trong bóng tối.

"Cửa Chanis." Rozanne nói một câu, rồi chỉ vào căn phòng bên cạnh, nói: "Đội trưởng ở trong đó, anh tự vào đi nhé."

"Vâng, làm phiền cô rồi." Klein trả lời lễ phép.

Căn phòng mà Rozanne chỉ nằm ở ngay cạnh phía trước "cửa Chanis" một chút. Cửa mở rộng, có ánh đèn hắt ra ngoài. Klein hít vào một hơi thật sâu, vững vàng nắm tay lại.

Cốc! Cốc! Cốc!

"Vào đi." Tiếng nói trầm và ấm áp của Dunn Smith truyền ra.

Klein khẽ đẩy cánh cửa khép hờ, thấy bên trong có một cái bàn và bốn cái ghế, Dunn Smith với đường chân tóc cao vẫn mặc chiếc áo gió màu đen hôm qua, đang nhàn nhã đọc báo. Cạnh cúc áo trước ngực có một chiếc đồng hồ dây xích đồng hồ màu vàng.

"Ngồi đi, đã suy nghĩ kỹ chưa Xác định muốn gia nhập chúng tôi?" Dunn đặt tờ báo trong tay xuống, mỉm cười hỏi.

Klein bỏ mũ xuống, cúi người thi lễ, rồi ngồi xuống bên cạnh bàn, thong thả gật đầu nói:
"Đúng vậy, tôi đã xác định rồi."

"Vậy cậu hãy xem phần khế ước này đi. Ha ha, bây giờ người ta thích gọi nó là hợp đồng." Dunn kéo ngăn kéo bàn ra, lấy hai phần hợp đồng giống nhau ra.

...

"Tôi không có vấn đề."

"Vậy ký đi." Dunn chỉ vào chiếc bút máy màu đỏ sậm và mực nước trên bàn.

Klein dùng giấy lộn thử bút máy, sau đó thầm hít vào một hơi thật sâu, ký tên vào vị trí tương ứng ở hai bản hợp đồng: Klein Moretti.

Bởi vì còn chưa có con dấu nên hắn chỉ có thể điểm chỉ. Dunn lấy hợp đồng lạ, lấy một con dấu ra từ trong ngăn kéo rồi đóng vào cuối hợp đồng và lên chỗ mấy điều quan trọng.

Làm xong, anh ta đứng lên, một tay đưa trả một bản hợp đồng, tay kia thì đưa về phía Klein:

"Chào mừng. Từ giờ trở đi cậu chính là một thành viên của chúng tôi. Chú ý, phải giữ bí mật cả về hợp đồng nữa."

Klein vừa đứng lên theo vừa nhận lấy hợp đồng, vừa bắt tay đối phương, cười nói:
"Tôi nên gọi anh là đội trưởng à?"

"Đúng vậy." Đôi mắt xám của Dunn trở nên sâu thẳm vô cùng trong ánh sáng mờ mờ.]

"Đội trưởng..." Leonard lẩm bẩm, đôi mắt hắn ướt đẫm, một giọt nước nhẹ lăn dài trên gương mặt hắn, rơi xuống bàn tay đang xiết chặt đến mức run rẩy. Hắn sẽ không bao giờ quên được ngày hôm đó. Ngày thế giới thơ ngây của hắn hoàn toàn sụp đổ. Ngày hắn bị thế giới vả thật đau và phải ép buộc mình tiến lên không ngừng.

Klein cũng im lặng, hắn lặng lẽ nhớ về Dunn, về Daly, về những người đồng nghiệp thân thiện ở "Công ty bảo an Gai Đen", về cuộc sống ở Tingen. Có lẽ, đó là khoản thời gian yên bình nhất trong suốt cuộc đời đầy sống gió và khó khăn của hắn. Và cũng là nơi đã tạo nên hắn của bây giờ.

Audrey nhận thấy sự thay đổi cảm xúc của hai người, cô liền suy đoán đã có chuyện xấu xảy ra với người đàn ông trong phim. Một nỗi chua xót và thương cảm dâng lên trong lòng cô.

Amanises khẽ thở dài, nói với Klein.
"Hắn đang có một giấc ngủ yên bình ở chỗ của ta."

Klein không nói gì, chỉ gật nhẹ đầu.

Melissa và Benson cũng nhận thấy sự thay đổi bầu không khí, hơi lưỡng lự. Cuối cùng họ quyết định im lặng.

Lần này quyển sách không phát tiếp mà dừng phim lại, chờ đợi khán giả phát tiết cảm xúc. Có lẽ nó cảm thấy đây là việc nên làm.

["Đội trưởng, chuyện người phi phàm mất khống chế mà anh kể là như nào? Tại sao lại không khống chế được?"

Nghe câu hỏi đó của Klein, Dunn nhìn hành lang đi thông với "cửa Chanis" qua cửa sổ, lấy tẩu thuốc của mình ra, nhét sợi thuốc lá và lá bạc hà vào rồi đặt tới chóp mũi, ngửi một cái thật sâu, giọng nói mơ hồ và đầy cảm khái:

"Chỉ khi ở nhà tôi mới có thể không kiêng kỵ gì mà hưởng thụ cái mùi hỗn hợp của thuốc lá và bạc hà đầy tuyệt vời này... Klein, cậu chắc là biết thần thoại sáng thế chứ?"]

Nghe thấy câu hỏi, Adam hơi rụt cổ lại. Đột nhiên cảm thấy có người đang nhìn mình, nương theo ánh mắt, hắn thấy Klein đang nhìn hắn với một nụ cười châm chọc.

Adam: ...

["Kẻ Khờ" đang chăm chỉ ghi chép trên màn sương xám nghe vậy bỗng dừng bút, nhìn chằm chằm vào đốm sáng tượng trưng cho Klein.

"Đương nhiên rồi. Lúc học vỡ lòng ở trường Chủ Nhật của giáo hội, tôi dựa theo 'Đêm Tận Thế để học từ. Trong đó hai chương 'Sách Trí Tuệ' và 'Sách Thánh Giả' đều nhắc tới thần thoại sáng thế." Klein vừa hồi tưởng từ những mảnh vỡ ký ức của nguyên chủ, vừa chậm rãi nói: "Tạo Hoá tỉnh lại từ trong hỗn độn, phá vỡ tối tăm mà tạo ra một luồng sáng đầu tiên. Bản thân thì hoàn toàn hoà vào vũ trụ, hoá thân làm vạn vật. Thân hình Thần trở thành mặt đất, trở thành ngôi sao. Một con mắt của Thần biến thành mặt trời, con mắt kia biến thành mặt trăng đỏ. Một phần máu của Thần chảy ra thành biển rộng và sông lớn, dưỡng dục sinh mệnh..."

Nói tới đây, Klein dừng lại, một nửa là do trí nhớ về phần sau đã mơ hồ, một nửa là do thần thoại sáng thế này có vẻ giống với Bàn Cổ khai thiên của dân tộc ăn tham... Chứng tỏ người dân ở những thế giới khác nhau luôn có trí tưởng tượng giống nhau về truyền thuyết thần thoại!

Thấy Klein gặp phải "vấn đề
khó", Dunn cười, bổ sung giúp
hắn:

"Phổi của Thần hoá thành tinh linh; trái tim Thần biến thành Cự Nhân; gan của Thần hoá thành người cây; đầu của Thần hoá thành Cự Long; thận của Thần biến thành rắn có cánh; tóc của Thần hoá thành chim bất tử; lỗ tại Thần hoá thành ma sói; miệng và răng nanh của Thần hoá thành dị chủng; chất lỏng còn lại trong cơ thể Thần biến thành quái vật biển, tinh hoa trong đó là Naga; dạ dày, đại tràng, ruột non và những bộ phận xấu xa trong thân thể Thần biến thành ác ma, ác linh và những thứ tà ác chưa biết. Tinh thần của Thần hoá thành Mặt Trời Rực Chói Vĩnh Hằng, Chúa tể Bão Táp, thần Tri Thức và Trí Tuệ..."

"Từ trong trí tuệ của Thần đã đản sinh ra con người, đó là kỷ thứ nhất, kỷ nguyên Hỗn Độn." Klein nói tiếp câu cuối, lòng vừa buồn cười vừa thấy vớ vẩn.

"Kẻ Khờ" càng nghe, ánh mắt càng trở nên kì lạ. Rồi hắn viết trong cuốn sổ ghi chú.

(Tôi nghi ngờ vị đã tạo ra thần thoại sáng thế cũng là người xuyên không đến từ Trái Đất, thậm chí là quốc gia của tôi. Nhưng tôi không có bằng chứng.

Ở kỷ thứ nhất, Chu Minh Thụy chỉ có một mình, không hề có bất kì sinh vật nào giống con người. Có lẽ "hắn" đã thức tỉnh sau khi Chu Minh Thụy chết. Tỉnh lại ở nơi hỗn loạn đó không phải là điều gì tốt, chắc hẳn hắn đã gặp phải rất nhiều khó khăn. Đáng tiếc, nếu chết trễ hơn một chút, có lẽ chúng ta đã có thể trò chuyện với nhau... Nhưng trên đời này không có "nếu".)]

Adam thấy vậy hơi cụp mắt xuống, hắn không biết phải đối mặt với Klein như thế nào. Klein đã cho hắn thiện chí nhưng hắn lại đáp lại Klein bằng ác ý. Hắn sẽ không biện minh hay đổ lỗi do lúc đó hắn chỉ còn thần tính, bởi vì chuyện đã xảy ra không thể thay đổi được.

Hắn lén liếc mắt nhìn Klein, thầm nói thật nhỏ.
"Xin lỗi... Và cảm ơn..."

Klein: ... Bây giờ tôi nói tôi không viết những dòng đó, các người tin không?

Klein im lặng, Klein trầm mặc.

Nhưng không hiểu sao Klein lại cảm thấy xúc động. Hắn không biết mục đích của vị đứng sau quyển sách này là gì, nhưng hắn có thể cảm nhận được thiện ý của vị đó. Nhờ có nó, bí mật mà hắn đã che giấu với anh em nhà Moretti và hội Tarot đã được lộ ra, tuy có lo lắng và sợ hãi, nhưng nhiều hơn đó là nhẹ nhõm. Hắn cũng ít nhiều cảm nhận được họ đã chấp nhận hắn, điều đó khiến hắn rất thật sự hạnh phúc.

Hắn nhìn quyển sách một cách dịu dàng, thầm nghĩ trong lòng.
'Tuy những phần về "Kẻ Khờ" đều là do ngươi biên, nhưng mà cảm ơn nhiều nhé'.

Quyển sách đột nhiên hơi run lên như đang rùng mình.

[Là một nhà dân tộc học online, lần đầu tiên hắn nghe thấy thần thoại sáng thế mà "sắp xếp" kỹ càng tỉ mỉ như vậy, kỹ càng đến mức sắp xếp mỗi một chủng tộc nào được biến hoá ra từ bộ phận nào của Chúa Sáng Thế, đến những thứ nhỏ bé nhất mà bày ra.

'Hệt như sắp xếp ngồi ăn quả...'

Kẻ Khờ: ...Hả?...

'Hơn nữa không chỉ kinh văn điển tịch của Nữ thần Đêm Tối nói như vậy, các giáo hội Chúa tể Bão Táp, thần Hơi Nước và Máy Móc cũng có những dòng miêu tả tương tự, không cái nào dám đề cao bản thân và hạ thấp thần linh còn lại...

Điều này chứng tỏ thần thoại sáng thế chính là sự thật, hoặc để lộ thấp thoáng những đấu tranh và thoả hiệp rồi cuối cùng đã nhất trí với nhau giữa các giáo hội lớn ở thời tiền sử, phía trước kỷ thứ năm...'

Nghĩ tới đây, hắn hỏi "Kẻ Khờ" trong đầu.
""Kẻ Khờ", ngươi nghĩ sao?"

"Kẻ Khờ" im lặng một lát, rồi trả lời với giọng điệu có phần kỳ lạ.
"Ta không biết, ta chỉ là một mảnh "Thần Tính" của Chu Minh Thụy, chỉ là một sinh vật thần thoại không hoàn chỉnh. Những gì ta biết cũng là những gì ngươi biết. Ngươi hỏi ta thì ta biết đi hỏi ai?"

Klein im lặng, hắn hơi ngượng ngùng khi hỏi "Kẻ Khờ" câu hỏi này, vì dù sao đối phương cũng là mình, kiến thức đều bằng 0 và suy nghĩ đương nhiên cx có phần tương tự nhau.

Klein hướng "Kẻ Khờ" xin lỗi rồi quyết định tự mình suy nghĩ. Hắn nghe thấy "Kẻ Khờ" cười khẩy trong đầu.]

Tuy trả lời Klein là vậy, nhưng những gì được ghi trong cuốn sổ lại có phần khác biệt.

[( Klein hỏi tôi nghĩ gì về thần thoại sáng thế.

Tôi không thể cho cậu ấy một câu trả lời chính xác bởi vì tôi vừa tin cũng vừa không tin. Nhưng thông tin không đầy đủ nên tôi chỉ có thể lấp liếm cho qua.)]

Klein giật giật khoé miệng, hít một hơi thật sâu, thầm mắng.
'Ngươi không thể nghiêm túc một lúc được sao? Hình tượng ta dày công xây dựng đã hoàn toàn bị ngươi đạp đổ rồi. Uổng công vừa rồi ta còn cảm thấy biết ơn ngươi, quyển sách rách.'

Quyển sách: ???

[Giống như nghĩ tới cái gì, Klein bỗng nhiên nhíu mày, hỏi.

"Tôi cảm thấy có vài vấn đề.
Vì sao Mặt Trời Rực Chói Vĩnh
Hằng, Chúa tể Bão Táp, thần Tri
Thức và Trí Tuệ được trực tiếp
sinh ra từ trong tinh thần của
Chúa Sáng Thế, mà Nữ thần thì
không?"

Trong phần ghi chép về thời tiền sử của "Đêm Tận Thế", mãi đến cuối kỷ thứ hai Nữ thần Đêm Tối mới thức tỉnh, cùng các vị thần linh Chúa tể Bão Táp, Mặt Trời Rực Chói Vĩnh Hằng phù hộ và trợ giúp con người vượt qua đại tai biến, cũng chính là tên gọi của kỷ thứ ba, "kỷ nguyên Tai Biến".

Mẫu Thần Đại Địa và Chiến thần cũng lên xuất hiện ở cùng thời kỳ. Thần Hơi Nước và Máy Móc, mà tên cũ là thần Thủ Công thì phải tới kỷ thứ tư mới được sinh ra.

Bởi vậy, địa vị các vị thần cao thấp như nào, dường như không cần nói cũng biết. Ai cổ xưa hơn ai chính thống hơn là vô cùng rõ ràng! Điều này cũng tạo thành những bối rối nhất định trong tín đồ Nữ thần Đêm Tối.

Dunn Smith dùng tay kia giơ tẩu lên, không đáp mà hỏi ngược lại:
"Cậu thuật lại tôn danh đầy đủ của Nữ thần đi."

Klein lập tức có cái cảm giác vừa tự mình thọc cho mình một nhát, bèn vội vã vắt óc, nỗ lực hồi tưởng:
"Thần là Nữ thần Đêm Tối cao quý hơn cả sao trời, xa xưa hơn cả vĩnh hằng, cũng là chúa tể đỏ rực, mẹ của bí ẩn, nữ hoàng của tai ách và sợ hãi, lãnh chúa của giấc ngủ ngon và yên tĩnh."

May, may là mẹ Klein là tín đồ ngoan đạo của Nữ thần Đêm Tối. Khi bà còn tại thế, mỗi bữa tối nào cũng phải đọc một lần, cho dù trí nhớ của nguyên chủ vỡ thành mảnh nhỏ thì cũng không mất đi toàn bộ.

"Chúa tể đỏ rực tượng trưng cho cái gì?" Dunn hỏi dẫn dắt.

"Mặt trăng đỏ." Klein vừa nói vừa mang máng hiểu ra.

"Vậy mặt trăng đỏ được biến thành từ bộ phận nào của Chúa Sáng Thế?" Dunn mỉm cười hỏi tiếp.

"Một con mắt!" Klein nhìn đối phương, cả hai cùng cười. Về địa vị thì không hề kém Chúa tể Bão Táp được hình thành khi tinh thần của Chúa Sáng Thế chia làm ba!]

"Kẻ Khờ" lắng nghe cuộc trò chuyện của hai người, rồi nhíu mày, viết trong nhật ký.

[(Đây là một trong những lý do ta vừa tin cũng vừa không tin thần thoại sáng thế đó. Bởi vì khi Chu Minh Thụy còn sống, Mặt Trăng cũng có màu đỏ. Chu Minh Thụy đã cảm nhận được một nguồn sức mạnh khủng khiếp có thể sánh ngang với Thiên Tôn đến từ Mặt Trăng.

Chu Minh Thụy đoán rằng Mặt Trăng đã bị ô nhiễm.)]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro