Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 76: Tiếng ca đòi mạng

Nghe thấy 'Người Treo Ngược' nói vậy, trong lòng Klein giật thót, có linh cảm chẳng lành. Anh không phá hỏng hình tượng, bỏ đèn bão xuống, lấy ra hai tờ giấy ghi chép trong túi áo, vo viên thành cục rồi nhét vào từng bên tai.

Thấy Gehrman Sparrow không hỏi gì, trực tiếp nghe theo, Alger không nhịn được khẽ thở phào, trong lòng cảm khái rằng làm việc với người dày dạn kinh nghiệm thật là bớt lo lại bớt phiền hà, cho dù có biệt danh là nhà mạo hiểm điên cuồng, nhưng cũng biết nghe những lời hợp lý, biết cái gì nên làm và không nên làm.

Anh đang định ném con chuột chết vẫn còn âm ấm trong tay về phía cây Mê Huyễn Phong Linh, để dẫn dụ đối phương đến bắt, thì thấy bụi cỏ dại bên cạnh bỗng nhiên lay động, sau đó một con hổ có vằn vàng chui ra.

Trong tiếng chuông gió đinh đang êm tai, con hổ kia đi từng bước đến gần cái cây kỳ quặc nọ, động tác của nó vẫn bình thường, nhưng ánh mắt thì dại ra, trông quái dị khó mà miêu tả nổi.

Alger thấy thế bỏ cánh tay xuống, tạm thời ngừng việc thử ném con chuột chết ra, chịu đựng cơn đau đầu dữ dội, bình tĩnh nhìn con hổ vằn vàng đang đi đến phía trước cây Mê Huyễn Phong Linh trong tiếng du dương ngày càng vang dội, ngày càng gấp gáp.

Nó ngồi xuống, giơ chân trước bên phải lên, thò móng vuốt ra rồi rạch vào cổ mình.

Máu tươi ồ ồ chảy ra, mà con hổ kia dường như đã mất đi cảm giác đau đớn, tiếp tục lia móng vuốt của mình để vết thương thêm sâu và dài hơn. Sau đó, nó bắt đầu lột từng mảng lông của mình ra, để lộ ra cơ thể "trần trụi" máu thịt bầy nhầy.

Tiếng chuông gió dần chậm lại, những cành cây đột nhiên sống dậy, vươn dài xuống dưới, đâm từng cành vào trong cơ thể của con hổ đã mất đi lớp da lông bảo vệ, làm cho người ta không dám nhìn thẳng.

Alger đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, lúc này anh rút con dao ngắn bên hông ra, há miệng, cất giọng khàn khàn hát vang:

"Xung kích, xung kích, xung kích."

"Biển lớn ơi, đánh vào nham thạch xám ngắt và lạnh lẽo!

"Xung kích, xung kích, xung kích."

"Biển lớn ơi, nham thạch sụp đổ dưới chân!"

Tiếng hát của anh khí phách hào hùng nhưng lại hoàn toàn không khớp nhạc, hoàn toàn trái ngược với nhận thức bình thường của sinh vật và con người, giống như một tiếng gầm rú có cảm xúc kim loại lẫn cả tạp âm, tràn đầy năng lực khiến người ta bực bội, ghê tởm và đau đầu.

Các cành cây của Mê Huyễn Phong Linh cùng rung lên, sau đó rụt cả lại, tựa như muốn cuộn mình vào một góc, tiếng chuông gió êm ái theo đó cũng chìm nghỉm trong tạp âm đáng sợ.

Klein ở bên cạnh Alger tuy đã dùng giấy để bịt tai, và chủ động thu lại linh tính, nhưng giờ phút này gân xanh vẫn nổi đầy trên trán, trong lòng bất chợt có xúc động muốn bóp chết người hát và hủy diệt mọi thứ trước mắt.

Hơn nữa, đầu óc anh có cảm giác như bị xé rách, cơ thịt và mạch máu dưới làn da đang bắt đầu tự nhúc nhích.

Người khác hát để đòi tiền, còn ngài 'Người Treo Ngược' hát là để đòi mạng! Klein tự lẩm bẩm để đối chọi với sự nóng nảy trong lòng.

"Xung kích! Xung kích! Xung kích!"

Mỗi một từ Alger phát ra như tiếng vang của sóng triều vỗ vào đá ngầm, theo đó từng tia chớp trắng bạc giáng xuống, giống như từng tràng vỗ tay reo hò cổ vũ.

Những tia sét trắng bạc lần lượt lóe lên, rồi đồng loạt bổ vào cây Mê Huyễn Phong Linh, khiến nó không ngừng rung lên, các cành cây của nó vung vẩy loạn xạ, khó mà phát ra được âm thanh thôi miên du dương.

Alger nắm lấy cơ hội này, vứt con chuột chết đi, cầm con dao chém về phía trước.

Tiếng xé gió vang lên, những lưỡi dao vô hình ào ào chém về phía cành cao nhất, gần thân nhất của cây Mê Huyễn Phong Linh.

Rắc!

Quả cây nửa trong suốt không có màu sắc nhỏ bằng nắm tay kia rơi thẳng xuống, bị một luồng gió mạnh cuốn lên, bay vào tay Alger. Cái cây giăng kín kẽ hở như con mắt ở ngoài vỏ kia theo đó cứng lại, những cành cây còn lại cũng rũ xuống, mất đi sức sống.

Quả nhiên, chỉ cần trước đó thu thập và nắm giữ được tin tức chính xác, thì thực vật phi phàm có linh trí không cao lắm dễ đối phó hơn là động vật cùng cấp bậc... Alger lấy ra một cái ống kim loại đã chuẩn bị từ trước, cất quả của cây Mê Huyễn Phong Linh đi.

Sau đó, anh nghiêng người, quay đầu nhìn về phía Gehrman Sparrow:

"Chúng ta tiếp tục..."

Câu nói này của Alger chợt gián đoạn, cụm từ "đi về phía trước" còn lại biến mất trong cổ họng.

Giờ phút này, Alger thấy khuôn mặt lạnh lùng của Gehrman Sparrow hơi vặn vẹo, phần tròng trắng trong đôi mắt màu nâu hơi ửng đỏ, giống như sẽ bùng nổ và ra tay với mình bất cứ lúc nào.

Tinh thần của Alger chợt căng thẳng, anh chậm rãi hít sâu một hơi, nói nốt câu vừa rồi:

"Chúng ta tiếp tục đi về phía trước."

"Đi thôi." Gehrman Sparrow khàn khàn đáp lại, đi vòng qua cây Mê Huyễn Phong Linh đã rơi vào trạng thái héo rũ, tiến sâu vào trong rừng rậm đen.

Anh không lấy những vật liệu giàu linh tính như vỏ cây, cành khô, bởi vì sau đấy chắc chắn còn có thể gặp rất nhiều sinh vật phi phàm, mà anh lại không có nhiều "túi lưu trữ vật phẩm", đương nhiên phải giữ lại không gian cho những thu hoạch có giá trị.

Lại nói, trên người mang quá nhiều đồ cũng rất nặng nề, gây bất lợi cho việc phát huy sự nhanh nhẹn của 'Tên Hề'.

Đáng tiếc, những thứ kia không phải là vật liệu sinh mệnh, không có máu của mình, không thể nào tiến vào "Groselle du ký" được... Nhưng thật ra có thể dùng con rối để đưa chúng vào, nhưng việc này rất rắc rối, bất lợi cho cuộc thăm dò tiếp theo... Klein vừa lặng lẽ cảm thán, vừa bình ổn lại cảm xúc, thoát khỏi những ảnh hưởng còn sót lại từ tiếng hát của 'Người Treo Ngược'.

Đây là bài hát khó nghe nhất, khủng khiếp nhất mà cả hai cuộc đời của anh đã từng được nghe!

Nếu 'Người Treo Ngược' hát thêm hai phút nữa, anh không dám cam đoan mình có thể khống chế được xúc động lao đến tẩn đối phương không.

Dựa vào cục giấy bịt tai và thu lại linh tính, chỉ có thể giảm bớt ảnh hưởng, chứ không thể nào ngăn chặn hoàn toàn... Cho dù là người điếc cũng vẫn có thể nghe thấy, tiếng hát này bao gồm cả "trao đổi" về mặt linh tính... Đây chính là năng lực khó đề phòng nhất của 'Hải Dương Ca Giả', hơn nữa một khi xuất hiện thì chắc chắn là không thể trốn thoát, chỉ có "Sét đánh" là có thể tránh được, danh sách 5 này cũng khá mạnh đấy... Nhưng, vì sao cảm giác ngài 'Người Treo Ngược' hát hoàn toàn không giống 'Tinh Linh Ca Giả' Siatas... Klein vừa phân tích và tổng kết kinh nghiệm vừa rồi, vừa nảy ra nghi hoặc.

Lúc này, Alger cầm đèn bão bên cạnh anh cũng không nhịn được bắt đầu suy xét một vấn đề:

Ngay cả Gehrman Sparrow cũng không thể chịu nổi tiếng hát của mình trong thời gian dài, mình nên đóng vai 'Hải Dương Ca Giả' thế nào đây...

Trong bầu không khí yên tĩnh, hai người nhanh chóng đi qua rừng cây cao lớn mọc đầy vảy rắn, đến gần khu di tích cổ xưa kia.

Có 'Nhà Hàng Hải' ở bên cạnh, Klein tiết kiệm được công sức bói gậy tìm đường, chỉ chuyên chú đề phòng xung quanh có khả năng đột nhiên xuất hiện tập kích mà thôi.

Trong cảnh tối tăm tĩnh mịch, rất có cảm giác của truyện kinh dị, hai người không biết đã đi bao lâu, phát hiện cây cối trong rừng rậm đen bắt đầu thưa thớt dần theo quy luật.

Tình huống không giống với lúc gặp vũ xà cấp Bán Thần ban nãy, chỗ đó cây cối đột nhiên thưa thớt một cách bất ngờ, còn bên này là theo kiểu thưa dần, khiến người ta có ảo giác sắp rời khỏi rừng rậm đen.

"Xuyên qua khu vực này, là đến được rìa khu di tích cổ xưa kia." Alger phá vỡ sự yên tĩnh, nói một câu.

Anh dừng lại một chút, rồi như thể tùy tiện bổ sung thêm:

"Căn cứ vào kinh nghiệm của tôi, càng gần nơi đó thì càng nguy hiểm. Lúc trước tôi phát hiện ra dấu vết của sinh vật phi phàm cấp Bán Thần chính là ở gần đó. Nhưng có một điều kỳ lạ là, ở rìa khu di đích cổ xưa hoàn toàn không thấy manh mối đã từng có sinh vật phi phàm hoạt động ở đó. Còn về phần vào sâu hơn trong khu di tích thì tôi cũng không biết."

Trong khu di tích cổ xưa kia có xác suất lớn xuất hiện sự tồn tại khủng bố hơn, khu vực đó là "lãnh địa" của nó, cho nên các sinh vật khác không dám đến gần... Klein nghĩ thầm.

Anh có linh cảm về độ nguy hiểm trong lần thăm dò này, lúc trước anh đã làm bói toán tương ứng ở phía trên sương mù xám, nhận được gợi ý là có khó khăn, có vấn đề, nhưng khả năng an toàn rời khỏi đó là khá cao.

Đợi 'Người Treo Ngược' nói xong, Klein cười khẽ một tiếng:

"Chắc hẳn anh đã biết suy đoán của tôi là gì."

Anh không nói thêm gì nữa, tiến vào khu vực có nhiều cỏ dại, cây cối thưa thớt.

Alger im lặng đi bên cạnh, càng thêm tin tưởng phán đoán của mình về Gehrman Sparrow là chính xác:

Vừa bình tĩnh vừa điên cuồng!

Đi thêm mấy chục mét nữa, họ bỗng nhiên thấy phía cuối ánh sáng của đèn bão xuất hiện một đôi mắt màu lam sẫm.

Đó là một con khỉ đầu chó màu đen đang ngồi bên dưới một cành cây khô, bộ lông của nó xoăn tự nhiên, trên đầu mọc ra một mảng tinh thể màu đen, những tinh thể này chĩa lên trên, quây tròn không theo quy luật nào, tạo thành một chiếc vương miện kỳ dị.

Vừa thấy con khỉ đầu chó màu đen này, Klein và Alger đồng thời có xúc động cúi thấp đầu xuống, dường như không dám nhìn thẳng đối phương, chỉ cảm thấy nó là chúa tể của cánh rừng rậm này, là lãnh chúa của mình.

Lãnh chúa... Alger dựa vào cơn đau đầu như búa bổ do chiếc nhẫn Roi Tinh Thần mang đến, thoát khỏi ảnh hưởng của nó, vội vàng cất bước đi sang bên trái, định nhường ra chỗ chính diện, để lại sinh vật phi phàm không biết chủng loại này cho Gehrman Sparrow.

Lúc trước họ đã giao hẹn về việc này.

Nhưng, rõ ràng là hắn cất bước đi sang bên trái, cuối cùng lại thành đi về phía trước, hơn nữa hai chân còn khập khiễng giống như đột nhiên cần một chiếc gậy chống vậy.

Alger theo bản năng rút con dao ngắn, chém ra những lưỡi dao gió bay ào ào về phía con khỉ đầu chó màu đen lông xoăn trước mặt.

Đúng lúc ấy, con khỉ đầu chó nhếch môi, lộ ra nụ cười.

Mưa lưỡi dao gió trong không trung đột nhiên thay đổi hướng, hoặc bay sang trái hoặc bay sang phải, hoặc bay ngược lại, hoặc rơi xuống dưới, hoàn toàn né khỏi mục tiêu.

Klein thấy cảnh này, từ bỏ kế hoạch dùng biện pháp bình thường để tiếp cận, găng tay bên trái đột nhiên trở nên trong suốt, cả cơ thể cũng theo đó biến thành vô hình.

Alger dừng lại hành động tấn công theo bản năng, thấy bóng người Gehrman Sparrow đội mũ dạ tơ lụa hơi cao đột nhiên xuất hiện sau lưng con khỉ đầu chó màu đen lông xoăn, khoảng cách giữa hai bên không đến năm mét.

Ngay sau đó cơ thể của con khỉ chó kia bỗng cứng ngắc, giống như mất đi quá nửa quyền kiểm soát bản thân. Nó thậm chí còn phải chật vật giơ bàn tay lên, nửa móc vào mắt mình, nửa định vặn cái gì đó.

Mà Gehrman Sparrow thừa lúc nó trì trệ, nâng khẩu súng màu đen trong tay phải lên, chĩa nòng súng tối tăm sâu thẳm vào đầu nó.

Sau đó, nhà mạo hiểm điên cuồng này mặt không biểu cảm, bóp cò súng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro